Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ
Chương 52
Chương 52: Cô phản ứng thái quá rồi
Tô Kim Thư thận trọng mở mắt, lập tức liền cảm thấy lúng túng Chỉ thấy tay của đàn ông lướt qua bên tai cô, lấy một bình gia vị ở phía sau đầu cô, “Cầm món đồ mà thôi, bác sĩ Tô, em quá nhạy cảm rồi Nhạy cảm?
Đột nhiên cô nghĩ đến đêm hôm đó, anh cất giọng khàn khàn, cũng nói bên tai cô những lời như vậy.
Anh mới nhạy cảm, cả nhà anh đều nhạy cảm.
Lệ Hữu Tuấn hé mắt, “Ý , em không cần đề phòng tôi giống như đề phòng sói làm chỉ. Chẳng qua là nhìn biểu cảm của em, em hiểu từ ‘nhạy cảm của tôi thành ý nào rồi”
Lần này Tô Kim Thư hoàn toàn xụ mặt.
Đối mặt với người đàn ông này, bất kể cô có phòng bị ra sao thì luôn sẽ rơi vào bẫy của anh.
Cô căn môi dưới, muốn giải thích: “Nếu anh nói anh không phải là sói, vậy thì phiền anh đàng hoàng một chút. Bây giờ anh dựa vào tôi gần như vậy, nếu như bị mấy đứa nhỏ.
thấy được, chúng nó sẽ lại hiểu lầm.”
“Bọn nhỏ lòng dạ đơn thuần, mới sẽ không hiểu lầm. Tôi thấy vẫn là em hiểu lầm mới đúng”
“Anh…”
Ngay lúc Tô Kim Thư cảm giác mình sắp không đè nén cơn giận trong cơ thể được nữa thì Lệ Hữu Tuấn đột nhiên thả cô ra.
Thức ăn trong nồi hình như đã chín hết rồi Tô Kim Thư thở phào nhẹ nhõm, xoay người chạy thật nhanh ra ngoài, dáng vẻ như sau lưng có quỷ đang đuổi theo.
“Ùùù”
Điện thoại di động trong túi đột nhiên rung lên, Lệ Hữu Tuấn móc điện thoại di động ra nhìn lướt qua màn hình.
Anh nhíu mày lại, bấm tắt Mấy giây sau, điện thoại di động lại rung lên lần nữa, anh có chút không kiên nhãn, nhấn nút trả lời, “Có phiền hay không?”
Thẩm Tư Huy ở đầu dây bên kia đột nhiên sững sờ một chút, ngay sau đó anh ta tặc lưỡi cười hề hề, lên tiếng, “Anh Hai, nghe giọng điệu này của anh hình như là đang khó chịu đúng không, có phải là gian kế không được như ý hay không?”
“Đừng có gấp mà, ngày đó anh để lại bóng ma lớn như vậy ở trong lòng người ta, sao có thể xoa dịu nhanh như vậy được, phải kiên nhắn.”
Nghe giọng điệu hết sức vui mừng của Thẩm Tư Huy, khóe miệng Lệ Hữu Tuấn giật một cái, “Bên người em nhiều phụ nữ như vậy cũng không chận nổi miệng em hả?”
“Cái này hả, đều là em chặn miệng bọn họ. Cảm ơn anh!”
“Có lời gì thì nói, có rắm thì thả.”
“Đương nhiên có chuyện, hơn nữa còn là chuyện đứng đản.” Thẩm Tư Huy thu lại dáng vẻ cợt nhã, nghiêm nghị nói, “Đã điều tra rõ ràng chuyện của Tô Duy Nam, chắc chắn là anh ta ở bên trong bệnh viện kia của Tô Bích Xuân, chúng ta ra tay có thể ra tay bất cứ lúc nào: “Trong mấy ngày nay” Lệ Hữu Tuấn trầm trầm nói xong lời này thì lại bổ sung một câu, “Phía nước ngoài đã thu xếp xong.”
“Nhưng có điều, đến lúc đó còn phải liên lạc với Tân Tấn Tài một chút, vết thương trên người Tô Duy Nam không nhẹ, muốn mang anh ta về nước, chỉ sợ không phải chuyện đơn giản.”
“Anh sẽ liên lạc với chuyên gia đứng đầu nước ngoài, chuyện này không cần em bận tâm”
“Chặc chặc, nhìn dáng vẻ của anh Hai là tình thế bắt buộc ha”
“Em nói người này đúng là anh cô ấy sao?”
“Không chịu nổi, da gà rơi đầy đất rồi này. Anh Hai yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho em”
Điện thoại bị cúp.
Lệ Hữu Tuấn quay đầu lại, có thể thấy bóng người yếu đuối trên ghế sa lon kia.
Ánh mắt của anh sâu thảm, không biết đang suy nghĩ cái gì “Cha đã xong chưa?” Thanh âm non nớt của Tô Mỹ Chỉ vang lên ở cửa.
“Xong rồi”
Mấy phút sau, Lệ Hữu Tuấn bưng một nồi canh thịt bò và một dĩa cá hấp đi ra, cả căn phòng đều tràn ngập mùi thơm.
Ngay cả Tô Duy Hưng cho tới bây giờ không vui vẻ cho lắm cũng cũng không nhịn được nuốt nước miếng.
Anh nhìn thời gian rồi nói, “Còn năm phút, chúng ta vừa kịp đi qua, ăn đi nhân lúc còn Cả nhà bốn miệng liền bắt đầu ăn cơm.
Khi bọn họ xuất hiện ở cửa nhà hàng gần như là thu hút tất cả ánh mắt của mọi người.
Lệ Hữu Tuấn anh tuấn cao lớn, khí chất nổi bật.
Tô Kim Thư gương mặt tinh xảo, đoan trang ưu nhã.
Hai đứa bé bên cạnh bọn họ đẹp như tượng khắc, mịn màng như ngọc mài. Bốn người vừa đi vào xinh đẹp không nói nên lời, trong nháy mắt đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người có mặt ở đây.
Lần này Lệ Hữu Tuấn xuất hiện, thành công ngăn chặn những lời hoang đường của dân chúng.
Người trước đó còn nói mấy lời đồn nhảm lúc này đã hoàn toàn ngậm miệng lại.
Bất kể là hành động này của Lệ Hữu Tuấn vô tình hay là cố ý, ít nhất anh đã để cho con mình lấy lại được tự tôn trong nhà trẻ.
Cho nên Tô Kim Thư cũng không rời đi theo như kế hoạch, mà theo chân hai đứa bé và Lệ Hữu Tuấn đợi đến khi toàn bộ hoạt động gia đình kết thúc.
Lúc rời đi, Tô Kim Thư vốn muốn mang hai đứa bé trở về nhà mình, nhưng mà còn không chờ cô mở miệng, Tô Duy Hưng cùng Tô Mỹ Chỉ đã chui vào trong chiếc Rolls Royce màu đen kia, ngồi ở bên trong cười híp mắt vẫy tay với cô.
“Mẹ, mẹ đi mau lên.”
Quả thực không đành lòng phá hỏng tâm trạng tốt của hai đứa bé, mẹ Tô Kim Thư lãng nhằng leo lên xe Lúc này Lệ Hữu Tuấn đang nhận một cú điện thoại, sau khi lên tiếng chào chào hai đứa bé thì rời đi trước.
Không có Lệ Hữu Tuấn ở bên cạnh, Tô Kim Thư cảm thấy cả người cũng thoải mái hơn không ít.
Nửa giờ sau, Rolls Royce dừng ở dưới nhà bọn họ.
“Đinh đông!”
Cửa thang máy mở ra, Tô Kim Thư mới vừa bước ra khỏi thang máy đã bất ngờ thấy cửa nhà mình lại có thêm bốn tên đàn ông mặc tây trang, vóc người khôi ngô.
Mà cửa nhà cô đang mở toang, bên trong còn có mấy người đang đường hoàng khuân đồ đi ra ngoài.
“Các người là ai?”
Tô Kim Thư nhất thời bị dọa sợ, mặt mũi trắng bệch, cô vội vàng xông lên.
Nhưng mà cô mới vừa đi tới cửa đã bị vệ sĩ cản lại, “Ngài không thể đi vào.”
Tô Kim Thư giận đến mức cả người phát run, “Bây giờ là xã hội pháp chế, đây là nhà tôi, các người dựa vào cái gì mà không để cho tôi đi vào nhà của mình? Các người mau bỏ đồ xuống, nếu không tôi lập tức báo cảnh sát”
Đối mặt với tâm trạng kích động của Tô Kim Thư, những tên vệ sĩ kia nhìn nhau một cái, ngay sau đó rất cung kính mở miệng, Thưa bà chủ, chúng tôi cũng là dựa theo yêu cầu của BOSS mà làm, nếu như ngài có ý kiến gì thì xin trực tiếp nói với BOSS”“
BOSS?
Bà chủ?
Nghe được xưng hô này, Tô Kim Thư có phản ứng chậm đi chăng nữa thì cũng lấy lại tinh thần, cô cố nén lửa giận, “Là Lệ Hữu Tuấn phái các người tới?”
Vào giây phút cô nói xong, vệ sĩ ở bên trong đã kéo mấy cái vali đi ra.
“Bà chủ, BOSS sai chúng tôi tới thu dọn đồ đạc, mời bà và cô chủ cậu chủ đi qua biệt thự”
Tô Kim Thư không cản được, chỉ có thể nổi giận đùng đùng đi tới cửa thang máy, nhanh chóng bấm số điện thoại của Lệ Hữu Tuấn.
*Tút tút tứt —— “
Sau ba tiếng chuông, rốt cuộc đường dây cũng được nối.
“Lệ Hữu Tuấn, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?” Tô Kim Thư thở hổn hến, giọng nói có chút bén nhọn Nhưng mà người đàn ông ở đầu dây bên kia lại có vẻ có chút lười biếng, “Chẳng lẽ hành động của những thuộc hạ kia của tôi còn chưa đủ rõ ràng sao?”
“Tôi đang ở yên bên này, dựa vào cái gì phải dọn nhà?”
“Bởi vì chúng ta là vợ chồng, ở riêng không thuận tiện cho tình cảm vợ chồng.”
“Anh…
Tô Kim Thư sống hơn hai mươi năm, cũng đã gặp nhiều người không biết xấu hổ Nhưng mà da mặt dày giống như Lệ Hữu Tuấn vẫn là lân đầu tiên nhìn thấy.