Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ
Chương 3
Chương 3: Bị thương ở đâu?
Phòng bệnh VIP.
“Thời buổi này thật là điều kỳ quặc gì cũng có. Nghe nói rằng người đàn ông này cùng với bạn gái của mình ở trong xe tìm sự kích thích, hai người lại quá mạnh bạo, khiến chiếc xe từ sườn núi trượt xuống, dường như bị thương ở chỗ đó, cốc cốc cốt Y tá trưởng giới thiệu hai câu, gõ cửa xong mở cửa đi vào, Tô Kim Thư ở một bên mở bệnh án ra xem.
Cái nhìn đầu tiên, liền thất nhân trên cùng, Cố Đức Hiệp.
Sắc mặt cô thay đổi, ngẩng đầu nhìn qua.
Bên cạnh giường bệnh là một phụ nữ trẻ tuổi hai mươi ba hai mươi bốn tuổi. Khuôn mặt có chút ửng hồng, đang ôm chặt người đàn ông trong lòng mình: “Anh Hiệp, chỗ đó của anh có đau không? Nếu sau này nó không dùng được thì sao đây?”
“Yên tâm, dù không dùng được cũng không trở ngại việc anh thỏa mãn em.”
“Anh thật là đáng ghét!”
Người phụ nữ xấu hổ đánh vào ngực anh ta Vừa nhìn lên, liền thấy Tô Kim Thư đang đứng ở cửa, khuôn mặt anh ta liền thay đổi: “Vừa rồi trong hành lang nhìn thấy biển tên treo trên đó tôi còn nghĩ là mình nhầm, không nghĩ rằng đó thật sự là cô! Tô Kim Thư, cô còn mặt mũi quay trở lại thành phố Ninh Lâm?”
Cố Đức Hiệp, là bạn trai của cô lúc đại học.
Liễu Mộng Ngân, từng bạn thân nhất của cô.
Trong những năm qua, Tô Văn Tâm đã cố gắng cắt giảm chỉ phí chăm sóc sức khỏe của anh trai mình.
Nếu không phải vì đã phá vỡ tình yêu của cả hai người họ, Tô Kim Thư cũng sẽ không nản lòng, càng không bị dồn vào chân tường, mà tìm kiếm sự giúp đỡ của Tô Bích Xuân, sẽ không bị mắc bẫy của cô ta, mất đi sự trong sạch của mình.
“Hai người một người thì ăn trộm sau lưng bạn gái, một người thì sau lưng bạn thân cướp bạn trai của bạn mình, mặt dày và trơ trẽn như vậy còn có thể sống ở thành phố Ninh Lâm, tôi chỉ là một nạn nhân mà thôi, tại sao không thể quay trở về?” Tô Kim Thư không khách sáo xé nát mặt nạ của họ.
Cố Đức Hiệp thay đổi sắc mặt: “Tô Kim Thư, cô nói ai là mặt dày mày dạn?”
Tô Kim Thư mỉm cười: “Bất cứ ai trả lời đều là người đó.”
Liễu Mộng Ngân vội vàng lôi kéo Tô Kim Thư : “Tô Kim Thư, cậu đừng nghĩ rằng cậu là băng thanh ngọc khiết, tôi còn không biết những điều xấu xí mà cậu đã làm sao. Chị gái của cậu đã nói tất cả với chúng tôi rồi, cậu chỉ là thứ hàng rẻ tiền, vì tiền mà đi ngủ với ông già vừa béo, vừa xấu xí…. Aahl”
“Bốp!”
Một cái tát, tát nặng đến in lại năm dấu vân tay trên mặt Liễu Mộng Ngân Liễu Mộng Ngân bị đánh đến ngơ người, phải một thời gian dài mới phản ứng kịp, không dám tin mà che khuôn mặt của mình lại: “Cậu … cậu dám đánh tôi sao?”
Tô Kim Thư lười biếng xoa xoa cổ tay, khuôn mặt cười một nụ cười vô hại: “Xin lỗi, bàn tay của tôi mỗi nhìn thấy miệng của hạng người hèn hạ thì chịu không nổi, không làm cô bị thương chứ?”
“Cậu ..” Liễu Mộng Ngân bị chọc tức điên rồi, nhưng không dám trước mắt Cố Đức Hiệp biểu lộ dáng vẻ đanh đá của mình, chỉ có thể quay lại, nhảy vào lòng của anh ta: “Hu hu, anh Hiệp, Tô Kim Thư không ngờ lại thực sự đánh em. Em chỉ nói sự thật, vậy là cô ta nổi giận mà đánh em…”
Vẻ mặt Cố Đức Hiệp tức gi: ô Kim Thư, thật không ngờ, cô lại là loại người này.
Trước mặt tôi thì giả vờ thùy mị đoan trang, băng thanh ngọc khiết, đụng cũng không để tôi đụng một cái, sau lưng thì lại là một người phụ nữ đanh đá, lại còn là loại người hèn hạ không tưởng! Xem ra, lúc trước tôi bỏ cô là quyết định đúng!”
Tô Kim Thư cười xém đứt hơi: “Tôi đúng là lần đầu thấy có người nói việc ngoại tình một cách tươi mới như vậy.”
“Cô.”
Khi thấy cảnh tượng này ngày càng vượt †ầm kiểm soát, y tá trưởng vội vã đến khuyên ngăn: “ Cái này … mọi người, chuyện cũ ngày khác ôn. Bây giờ, hay là kiểm tra cho anh Hiệp trước đã.
Liễu Mộng Ngân không còn chọn lựa, dù gì vị trí chấn thương của Cố Đức Hiệp cũng có thể ảnh hưởng đến hạnh phúc cả đời của cô tat Tô Kim Thư cũng đã ngưng chiến, quét qua gạc trên thắt lưng của người đàn ông, và lắng nghe y tá trưởng giới thiệu về tình trạng cụ thể.
“Dùng lực quá mức khiến cho mạch máu bị tắc nghẽn, lúc lăn xuống đồi thì bị xoản lại, do đó bị máu càng bị tắc nặng hơn, không có vấn đề gì lớn, chỉ cần ở bệnh viện hai ngày để quan sát là được.”
Liễu Mộng Ngân đứng dậy và hỏi: “Cậu đến xem cũng không xem liền chẩn đoán?”
Tô Kim Thư nhìn qua cô ta : “Quá bẩn, không muốn xem.”
“Cậu..”
Liễu Mộng Ngân và Cố Đức Hiệp bị tức đến nghẹn họng.
Tô Kim Thư nhếch miệng nói: “Y tá trưởng, sắp xếp cho nhập viện đi, tôi xong việc ở đây rồi.”
Cô quay lại và đi ra ngoài mà không hề do dự.
Nhan Thế Khải vẫn luôn đứng ở ngoài cửa, sẵn sàng chờ đợi Tô Kim Thư chống đỡ không nổi thì đến giúp.
Tuy nhiên, dường như cô gái này không dễ bị bắt nạt như anh tưởng.
Thay vào đó là hai người bên trong giống như ăn phải tương, sắc mặt vô cùng khó coi.
Anh đang muốn đi qua chỗ cô, Liễu Mộng Ngân đã đuổi theo ra ngoài: “Tô Kim Thư, tôi cảnh báo cậu, đừng nghĩ là khi cậu quay về, anh Hiệp sẽ quay về với cậu. Tôi nói cho cậu biết, tôi và anh Hiệp đã đính hôn rồi!
Tôi có thai rồi!”
“Oh! “ Tô Kim Thư quay lại, lười biếng cười: “Axit hyaluronic tiêm nhiều quá nên bị úng não rồi? Nói với tôi những điều này để làm gì? Đứa bé trong bụng cô là do tôi đã tạo ra à?”
Liễu Mộng Ngân há hốc miệng, một lúc sau mới xấu hổ che mặt của mình: thực sự rõ ràng đến vậy sao?
Nhưng ngay lập tức cô ta nhận ra Tô Kim Thư đang mắng mình, tức đến nghiến răng nghiến lợi…
Cặp mắt vừa chuyển, vừa quay ngay đi liền bấm số điện thoại “Alo… Bích Xuân à, cô có biết hôm nay tôi gặp ai ở bệnh viện trung tâm Ninh Lâm không ..”
Trong những năm ở Mỹ, chăm sóc con cái còn phải vừa học vừa làm, Tô Kim Thư bận đến không kịp thở.
Ba bữa cơm cũng không đúng giờ, khiến cho cô bị bệnh dạ dày.
Chỉ cần tức giận là sẽ dễ bị đau dạ dày.
Khi cô nhìn thấy bọn họ trong phòng điều trị, dạ dày đã có hơi đau một chút.
Bây giờ đi ra ngoài rồi, cơn đau nhanh chóng lan ra.
Lúc này, cô chỉ cảm thấy cả thế giới đang quay.
Cô dùng lực ấn vào vị trí dạ dày, ôm bụng dựa vào tường lê từng bước về văn phòng uống thuốc.
Không xa, có hai bóng thanh niên đi về hướng này.
“Anh hai, ông cụ đã kiểm tra xong rồi, không có vấn đề gì cả. Nhưng còn anh …. Ở phía trước là nam khoa, nam khoa của bệnh viện trung tâm Ninh Lâm nhưng nổi tiếng toàn quốc, anh có muốn đi xem qua không ?
Hahaha…
Thẩm Tư Huy đang trêu ghẹo, vốn nghĩ rằng sau khi nói những lời này nhất định sẽ bị đập một trận.
Nhưng người đàn ông cao to anh tuấn bên cạnh không những không phản ứng mà còn bỗng nhiên dừng lại.
Vừa định quay lại, thì thấy một cơ thể mềm mại yếu ớt ngã về hướng họ.
Đó là một người phụ nữ!
Thẩm Tư Huy bị dọa sợ.
Phải biết anh hai anh ta nào giờ có gần nữ sắc, thậm chí không cho phép phụ nữ đến gần anh nữa.
Người phụ nữ này gặp phải xui xẻo rồi.
Nhưng ngay sau đó, những gì xảy ra trước mắt anh ta đã khiến anh ta hoàn toàn ngây người.
Bởi vì người đàn ông bên cạnh anh ta đã đưa tay ra và ôm chặt người phụ nữ đó.
Tô Kim Thư hoảng sợ và ngước lên.
Chỉ thấy một người đàn ông mặc một bộ đồ tây màu đen với một đôi mắt sâu thẳm, ngũ quan đẹp đẽ, và khí chất của tầng lớp quý tộc.
“Thật, thật xin lỗi” Khuôn mặt nhỏ bé Tô Kim Thư trằng bệch, vội vàng lui lại.