Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ
Chương 183
Chương 183: Bị người có tiền vứt bỏ
Bởi vì chính ngay tại thời điểm đó, Tô Kim Thư cảm thấy hình như có gì đó đặc biệt quan trọng trong lòng cô bị mang đi mất Cảm giác đó khiến cô càng thêm hoảng loạn tới tột đỉnh. Vì vậy cô không muốn nói ra những lời đó!
“Tô Kim Thư, mày đúng là đồ ngu ngốc mà!”
Tô Kim Thư ngã xuống đất, mũi hơi cay cay: “Cái đồ ngu ngốc này, ngoài việc làm rối tung mọi thứ ra, thì mày còn có thể làm gì nữa hả?”
“Cô Tô, tôi để quần áo ở đây được.
không?”
Tô Kim Thư cúi đầu, nhẹ nhàng đáp lại.
Lệ Hữu Tuấn anh ta thực sự đã rời đi.
Lần này, cô thực sự làm tốn thương trái tim anh ta mất rồi.
Sau khi ra khỏi khách sạn, Tô Kim Thư vẫn còn hơi ngơ ngác.
Đặc biệt là sau khi say rượu tỉnh dậy, cộng với thái độ vừa rồi của Lệ Hữu Tuấn khiến toàn bộ tinh thần của cô dường như có chút hốt hoảng.
Thế cho nên cô mới mơ mơ hồ hồ bước đi, đến nỗi suýt chút nữa đi ra giữa đường mà không để ý.
”Tít tít tít tít…”
Âm thanh chói tai và dồn dập làm cô bừng tỉnh ngay lập tức Cô vừa ngẩng đầu nhìn lên đã thấy một chiếc xe Sedan đang lao về phía cô nhanh như chớp…
“AI”
Tô Kim Thư bị dọa sợ đến hết hồn.
Đúng lúc nghìn cân treo sợi tóc này, một chàng trai bất ngờ lao ra từ bên đường.
Anh ta lao thẳng vào Tô Kim Thư đẩy sang bên lề đường “Chết tiệt, đi đường mà không mở to mắt ra mà nhìn à, các người muốn chết hả?”
Chàng trai nhanh chóng đứng dậy cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, tôi xin lỗi”.
“Nhưng mà, ừm, bây giờ chúng ta có thể làm quen một chút.”
Chàng trai mỉm cười tủm tỉm và đưa tay về phía cô: “Tớ tên là Lâm Trí Mạnh”
Tô Kim Thư mỉm cười: “Xin chào.”
Lâm Trí Mạnh cũng nở nụ cười theo cô: “Cậu đang đi về trường à?”
Tô Kim Thư ngập ngừng một lát.
Lệ Hữu Tuấn vừa rồi rất tức giận, bãng không cô để cho anh bình tĩnh lại trước đã.
Ngày mai đến tìm anh giải thích rõ ràng như vậy cũng được nhỉ?
“Tớ đang đi về trường” Tô Kim Thư gật đầu.
“Vừa khéo tớ cũng đang trở về trường đây, vậy hay là chúng ta cùng nhau đi về nhé?”
Hai người cứ thế sánh đôi đi bên nhau, đi về phía ga tàu điện ngầm Điều mà Tô Kim Thư không biết chính là.
Trong một cửa hàng tiện lợi cách đó không xa, một người đàn ông cao lớn đang nhìn họ từ xa.
“Ông chủ, thứ mà ông muốn đã mua hết rồi ạ”
Người vệ sĩ đưa đồ vào tay Lục Mặc Thâm.
Thật sự là kỳ quái mà.
Sao ông chủ lại mua đồ dùng của phụ nữ thế này?
Chẳng lẽ cô Lê muốn dùng sao?
‘ừ”
Lục Mặc Thâm không để ý mà gật đầu lia lịa.
Sau đó anh ta lấy điện thoại ra và chụp bóng lưng của Tô Kim Thư.
Sau đó, anh ta bấm một dãy số điện thoại.
Nhưng mà số điện thoại đó rất nhanh chóng bị ấn từ chối.
“Cơn giận thật đúng là không nhỏ nhỉ”
Lục Mặc Thâm nhếch khóe miệng, trực tiếp đăng bức ảnh vừa chụp lên.
Trong vòng vài giây, cuộc gọi đã được gọi lại ngay lập tức Lục Mặc Thâm ấn nút trả lời một cách tao nhã, giọng điệu lười biếng: “Không phải đã nói chúng ta vẫn chưa đến bước có thể gọi điện riêng cho nhau như thế này sao?”
Giọng người đàn ông nghe điện thoại lạnh lùng, rõ ràng anh ta đang ở trong trạng thái rất cáu kỉnh: “Đừng nói nhảm nữa”
“Được, vậy tôi sẽ nói về công việc trước.”
Lục Mặc Thâm thong thả ung dung mà mở miệng nói: “Ngày mai, trong lớp sẽ có cuộc họp giữa thầy và trò. Mọi người đều phải đi. Tôi chỉ muốn hỏi, cậu Lệ có muốn đi cùng nhau không thôi?”
Sau khi Tô Kim Thư và Lâm Trí Mạnh trở về Lan Ly, thì mỗi người một ngả rời đi Trên đường trở về phòng ngủ, cô chợt nhận ra một vấn đề.
Rượu cô uống đêm qua có vẻ là rượu Rémy Martin nông độ cao.
Mặc dù trước đây hiếm khi cô uống rượu, nhưng vì anh trai của cô, đối với rượu mà nói ít nhiều thì cô cũng có chút hiểu biết.
Ngay cả khi đàn ông tụ họp, họ cũng hiếm khi gọi cái loại rượu này.
Vì nồng độ của nó quá cao.
Lễ nào là Liễu Minh Hoa hả?
Phòng bao hôm qua là do cô ta đặt, và rượu đã được đổi trước nên chắc là không có vấn đề gì lớn.
Tô Kim Thư cân nhắc một lúc, cô đang suy nghĩ xem có nên liên lạc với Liễu Minh Hoa để hỏi chính xác chuyện gì đã xảy ra hay không.
Thì đúng vào lúc này, điện thoại của cô đột nhiên vang lên.
Cô nhìn xuống và phát hi là Liễu Minh Hoa đang gọi đến.
Sau khi nhấn nút trả lời, Tô Kim Thư đang định nói thì nghe thấy âm thanh bị bóp nghẹt từ phía đối diện: “A lô?”
Mãi một lúc sau, giọng nói yếu ớt của Liễu Minh Hoa vang lên: “Bác sĩ Tô, cứu tôi với…ra rằng chính “Cô bị làm sao thế? Hiện tại cô đang ở đâu?”
“Tôi đang ở nhà, ngay ở phía đối diện với Lan Ly, phòng 502, khu căn hộ số 8… Bụng tôi đau đến mức không thể đứng dậy được.”
“Tôi sẽ nhanh chóng đến đó sớm, nên cô chịu khó đợi tôi một chút nhé.”
Năm phút đồng hồ sau, Tô Kim Thư đến địa chỉ nhà của Liễu Minh Hoa.
Vì là khóa mật mã nên cô bước vào dễ dàng Khi vừa mở cửa, cảnh tượng trước mắt khiến cô bàng hoàng, Bởi Liễu Minh Hoa mặc một bộ đồ ngủ, trên người cô ta dường như có một số vết bầm tím Sắc mặt cô ta cũng tái nhợt, đang nằm co quắp bên cạnh ghế sô pha trong phòng khách.
“Minh Hoa?”
Tô Kim Thư bước nhanh tới và vỗ nhẹ vào mặt cô.
Cô gọi Minh Hoa rất nhiều tiếng như vậy, nhưng mà Liễu Minh Hoa dường như không có phản ứng gì.
Nếu mà cô đoán đúng, thì cô ta đã bị bất tỉnh rồi.
Tô Kim Thư không ngần ngại mà ngay lập tức bấm số 115.
Xe 115 mà cô đã gọi rất nhanh chóng chạy tới.
Một số nhân viên y tế nâng Liễu Minh Hoa lên xe, và một trong số họ nhìn Tô Kim Thư: “Cô ơi, cô là gì của cô ta?”
“Tôi là bạn và cũng là đồng nghiệp cũ của cô ấy”
“Lúc cô ta gặp chuyện không may chỉ có một mình hay sao?”
Tô Kim Thư gật đầu: “Tôi vội chạy đến sau khi nhận được cuộc gọi kêu cứu của cô ấy. Ngay khi tôi mở cửa, tôi đã thấy cô ấy ngã xuống đất. Tôi đã kiểm tra sơ bộ, cô ấy không có vấn đề gì lớn đâu.”