Cùng Thú Triền Miên
Chương 5
Edit: BAT
Con mắt đen thu lại, đầu gối khẽ cong lên, khóe miệng khẽ giương lên trào phúng, cho dù là ở nơi nào thì đàn ông vẫn luôn suy nghĩ bằng nửa thân dưới? Đường Lâm cô cũng không phải là quả hồng mềm, mà là mãnh thú đang ngủ đông, tùy thời đều có thể lấy mạng của con mồi. Thân hình mềm mại tựa sát vào Da La, đôi tay nhỏ bé mập mờ ở trước ngực vuốt ve phác hoạ □ hơi thở.
Khẽ nâng đầu, ngước ánh mắt đen nhánh vẫn còn vương hơi nước, con ngươi vô tội khẽ chớp chớp, trong trẻo thấu đáo mang đầy vẻ mị hoặc, mắt của Da La liền lộ vẻ si mê, sức lực trong tay từ từ tăng lên, lực ma sát phía dưới càng thêm dồn dập, hơi thở thô gấp gần ở bên tai, Đường Lâm hung ác nhếch môi, đè thấp hô hấp, thừa dịp Da La đang run rẩy liền ra tay thật nhanh .
Đầu gối cong lên không chút lưu tình húc lên chỗ phát tiết của Da La, chớp lấy thời cơ lơi lỏng, động tác mạnh mẽ xông về phía bờ sông, nhanh chóng nhặt lên con dao găm và da thú ở bờ sông, hoảng hốt nhảy vào trong bụi cây, không kịp để ý đến cặp mắt màu xanh đậm nóng bỏng ở sau lưng.
Chạy trốn chẳng có mục đích chừng mười phút, thần kinh căng thẳng kéo dài khiến cho cô nhạy cảm nhận thấy được sự áp bức ở xung quanh mình, có cái gì đó đi theo phía sau cô, khoảng cách cũng không xa, Đường Lâm không dám lơi lỏng chút nào, bó chặt tấm da thú trên người, chủy thủ để ngang lòng bàn tay, chuẩn bị tư thế công kích. Sau đó cô chợt dừng lại, lao thẳng tới chỗ thân cây phía sau năm thước, trong nháy mắt bên tai truyền đến tiếng da bị rách, tí tách! Tí tách! Mùi máu tươi nhàn nhạt tràn vào cánh mũi, tròng mắt đen quét ra chung quanh, không có gì cả Đường Lâm vô cùng khẳng định mới vừa rồi cô đã đâm trúng con mồi, vì sao sau khi bóng đen chợt lóe thì trước mắt lại không có một bóng người, chỉ còn lưu lại vết máu đỏ tươi trên lưỡi dao, từng giọt máu theo đó chậm rãi nhỏ xuống, cuối cùng liền ngấm vào trong đất.
Vẫn tiếp tục quan sát rừng cây xa lạ xung quanh mình, đây không phải là con đường cô đã từng đi qua, làm thế nào bây giờ? Cảm giác lo lắng càng tăng, cả người cứng đờ, ở mông mơ hồ truyền đến cảm giác nhoi nhói, Đường Lâm liền di chuyển, trong đầu không ngừng suy nghĩ, càng thêm đề cao cảnh giác, hô hấp khe khẽ, gần như không thể ngửi thấy cái gì, chung quanh đây nhất định cất dấu gì đó, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh Arthur khổng lồ rồi biến mất? Lại nghĩ tới người đàn ông vô tình gặp trong thác nước , có phải hắn đuổi theo hay không? Đường Lâm không xác định được, không gian này so với trái đất khác nhau một trời một vực, nên bản thân càng lo lắng, cảnh giác.
Xung quanh cực kỳ yên ắng, rõ ràng trước đây không lâu, bên tai còn có thể nghe được tiếng ồn ào của các loài thú, tiếng ngựa hý. Giờ phút này! Trừ tiếng gió ra, Đường Lâm không nghe được bất kỳ một tiếng động nào, nhẹ nhàng nuốt nước bọt, đầu lưỡi mềm mại liếm liếm cánh môi, thân hình chậm rãi tiến về phía thân cây phía sau lưng, rồi đứng tặ lưng vào đó, mắt không ngừng quan sát bốn phía, không dám lơi lỏng chút nào, thời gian càng kéo dài, khiến cho Đường Lâm gần như không chịu nổi, nhẹ nhàng co duỗi mấy ngón tay cứng ngắc, khẽ thở dài.
Bên trái •••••• không, là bên phải.
Đường Lâm chợt vọt nhảy ra ngoài, con dao găm trong tay trong nháy mắt đâm vào thân thể con mồi, cảm xúc lạnh lẽo, trơn nhẵn khiến cho Đường Lâm nhận thấy được cảm giác không tốt, chợt ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt thật to màu xanh đậm thâm trầm, cơ thể chợt run rẩy, sợ hãi nhìn sinh vật trước mắt.
Thân rắng dài gần năm mươi mét, uốn lượn xoay quanh khóa chặt khu vực này lại, cái đầu khổng lồ khẽ ngẩng lên ngưng mắt nhìn Đường Lâm, lưỡi rắn thật dài lại gần sát vào người cô, ở ngay gò má, ánh mắt màu xanh đậm tràn đầy vẻ tán thưởng. Khóe mắt của Đường Lâm khẽ run, thế nhưng từ trong mắt con mãng xà này cô lại nhận ra vẻ tán thưởng của nó, trò đùa gì thế? Con dao găm trong tay đã đam vào trong thân rắn, dòng máu đỏ tươi từ miệng vết thương trào ra, trong chốc lát liền thấm ướt hơn nửa người của Đường Lâm, nhưng con mãnh xà trước mắt lại không hề phát hiện, chỉ thú vị nhìn chằm chằm vào Đường Lâm, đuôi rắn từ từ cuồn lên đưa về phía Đường Lâm, quấn lấy người cô thả đến trước mắt của nó.
Cổ họng phát ra tiếng ‘ vi vi ’, trong sự vui sướng còn theo cả sự thưởng thức nữa. Mấy phen giãy giụa da thú trên người Đường Lâm đã tróc ra hơn phân nửa, lưỡi rắn dài nhỏ lưỡi rắn không chút khách khí đánh úp tới những chỗ da thịt lộ ra ngoài của Đường Lâm, xúc cảm lạnh như băng tràn vào tứ chi, Đường Lâm vẫn đang chìm đắm trong sự sợ hãi không lấy lại được tinh thần, da thú trên người cũng bị cởi ra hoàn toàn, từ gò má trượt đến bụng, lưỡi rắn thật dài linh hoạt ở trên người Đường Lâm lật tới lật lui, đầu rắn khổng lồ nhẹ nhàng dựa vào cổ Đường Lâm, răng nhọn nhẹ nhàng cắn cắn cái cổ trắng nõn, thân rắn lạnh như băng gần như bao phủ toàn cơ thể của Đường Lâm .
Dài nhỏ mà ướt mềm, nhẹ nhàng đụng chạm, lực ma sát làm cho người ta phát điên, đột nhiên, Đường Lâm cảm thấy dưới chân hình như dẫm lên vật gì cưng cứng, Đường Lâm kinh ngạc dùng sức nặng nề đạp mấy cái, bên tai chợt truyền đến tiếng thở gấp của mãng xà, ngay cả lưỡi rắn đang dao động ở trên người cũng hơi dừng lại, đôi mắt màu xanh đậm lộ ra khẩn cầu nồng đậm, Đường Lâm ngơ ngẩn, sợ hãi cúi đầu, xuyên thấu qua khe hở nhìn đến cái đồ cứng rắn dưới chân, thô đen, thật dài, đứng thẳng, bên trên che lấp bởi tầng vảy màu xanh lá cây sáng bóng, cái gì vậy?
Tò mò nhón chân lên, nhẹ nhàng đụng vào vật kia, rất nóng, trơn bóng, trên đầu hình như còn dính tinh dịch màu trắng, không tin đập vào mắt mình. Đột nhiên, trong đầu nổ đoàng một cái thật mạnh, nhớ lại trước kia lúc đến Tùng Lâm làm nhiệm vụ , tổ trưởng đã cười lạnh nói, nếu đàn ông đều giống như con rắn, thì đoán chừng phụ nữ của họ sẽ thật có phúc! Tính dục của rắn rất mạnh, có hai bộ vị, một khi đã tiến vào thời kỳ động dục sẽ không ngừng tìm kiếm giống cái để hoạt động, vì vậy lại đưa mắt nhìn xuống hai bộ vị đồ sộ dưới chân, ngay cả đầu của nó cũng phảng phất một tầng hồng nhạt, không để ý suy nghĩ nhiều, đôi tay bấu víu vào đầu rắn, hai chân co lên, mông bị đau nhói cũng không thèm để ý nữa.
"Ừhm, ah!"
Đột nhiên bên tai lại truyền tới tiếng rên rỉ trầm thấp, Đường Lâm nghi ngờ mở cặp mắt đang khép chặt, cái đầu mà cô đang ôm chặt không phải là đầu rắn nữa, mà là thân thể lạnh lẽo to lớn, hơi thở nam tính nồng đậm tràn ngập trong khoang mũi, bên tai vẫn vang lên hơi thở vẩn đục khó nhịn, khiến Đường Lâm thấy hơi nghi hoặc, thân người mạnh mẽ bị ôm lấy, trợn to mắt liếc nhìn người mình đang ôm kia, không phải là người đàn ông ở trong thác nước kia sao, nhưng cô đang ôm cái đầu của con rắn khổng lồ cơ mà?
Chẳng lẽ ••••••• khi Đường Lâm hiểu ra thì ngay cả sức lực rời đi cũng không có.
"Rất thoải mái! Giống cái có muốn ta xoa xoa nữa hay không?" Da La híp đôi mắt rắn hẹp dài lại, mắt rắn màu xanh đậm lộ ra khẩn cầu thật sâu, hưng phấn ôm lấy Đường Lâm, ra sức cọ sát.
"Đáng chết! Da La mày là tên khốn kiếp ••••••"
Đột nhiên từ phía sau lại nhảy ra một bóng người, chợt đánh úp về phía Da La.
"Arthur!"
Da La nâng lên nụ cười tà tứ, vừa kiềm chế bộ ngực của Đường Lâm, vừa khiêu khích nhìn Arthur ở đối diện, không hề che giấu tham muốn giữ lấy giống cái trong ngực chút nào, nam căn phía dưới càng thêm lớn mật đung đưa, lưỡi rắn mập mờ ở trên cổ Đường Lâm liếm láp, tròng mắt màu xanh đậm càng trở nên tối tăm lạnh lùng.
"Đem giống cái trả lại cho tao, nếu không sẽ không có bí dược của bác sĩ đâu, Da La mày tốt nhất không nên xằng bậy." Arthur lo lắng nhìn Đường Lâm, dấu vết hồng hồng khiến đáy mắt Arthur muốn bốc lửa, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, U Minh Xà Tộc tàn nhẫn thích giết chóc, cái này không chỉ là lời đồn, mà tính tình của Da La ở trong bộ lạc lại tùy tiện cứng đầu, cũng chỉ có Tộc trưởng mới có thể chế phục được hắn, tùy tiện ra tay có thể sẽ đả thương đến giống cái, mắt vàng thoáng qua tia ảo não, sớm biết Da La sẽ xuất hiện, hắn sẽ không để một mình giống cái ở lại trong thạch động, trực tiếp dẫn cô về bộ lạc thì tốt rồi.
Lưỡi rắn xông vào trong khoang miệng Đường Lâm, không ngừng khuấy động, cắn nuốt chất lỏng ngọt ngào, không thèm để ý đến ánh mắt tức giận của Arthur, một lúc sau, mới liếc nói: "Tao cũng muốn! Arthur, mày không thể ngăn cản tao, tư vị thơm ngọt thế này , cũng đủ khiến cho người ta điên cuồng ••••••" không giống với giống cái khô đét trong bộ lạc thân thể này mềm mại, trắng nõn này, chỉ cần vừa chạm qua sẽ không thể nào bỏ được, cũng không thể nào quên được.
Nhìn Da La nghiêm túc như vậy, Arthur nhẹ nhàng gật đầu, đáy lòng tràn đầy hối tiếc, biết rõ sẽ có kết cục này, nhưng vẫn là không nhịn được ghen tỵ, sớm biết thế liền đem giống cái giấu ở một nơi chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy thì tốt rồi, sau đó liền đoạt lấy Đường Lâm trong ngực của Da La, nhặt lên da thú vừa bị cởi ra, mặc vào cho Đường Lâm rồi mới nói: "Tùy mày thôi, chỉ là giống cái rất giòn yếu, không chịu nổi trò chơi của mày đâu, mày nên nhớ kỹ điều này, tao mới chỉ tùy ý dao động mấy cái, cô ấy đã không chịu nổi, thiếu chút nữa là chết rồi, nếu lại bị mày giày vò, sớm muộn gì cũng sẽ hư mất."
Nghe Arthur nói vậy, Da La đang uốn éo người đột nhiên cứng đờ, gương mặt tuấn tú nổi đầy phẫn uất, giống cái nhìn rõ ràng rất lợi hại sao! Vết thương trên cánh tay hắn không phải là do cô ban tặng hay sao, nhưng cũng hiểu Arthur sẽ không nói láo, mắt rắn hẹp dài tỏ vẻ uất ức, nhìn chằm chằm vào Đường Lâm.
Đường Lâm nghe đối thoại của bọn họ, cả người như có dòng điện chạy qua, sấm chớp có oanh tạc trên đầu cũng không bằng cảm giác lúc này, chẳng lẽ bọn họ tính toán cùng ân ái cô? Đây là cái xã hội gì vậy? Tiền sử mẫu hệ xã hội? 囧囧 nằm ở Arthur trước ngực, sức lực hoàn toàn biến mất.
Con mắt đen thu lại, đầu gối khẽ cong lên, khóe miệng khẽ giương lên trào phúng, cho dù là ở nơi nào thì đàn ông vẫn luôn suy nghĩ bằng nửa thân dưới? Đường Lâm cô cũng không phải là quả hồng mềm, mà là mãnh thú đang ngủ đông, tùy thời đều có thể lấy mạng của con mồi. Thân hình mềm mại tựa sát vào Da La, đôi tay nhỏ bé mập mờ ở trước ngực vuốt ve phác hoạ □ hơi thở.
Khẽ nâng đầu, ngước ánh mắt đen nhánh vẫn còn vương hơi nước, con ngươi vô tội khẽ chớp chớp, trong trẻo thấu đáo mang đầy vẻ mị hoặc, mắt của Da La liền lộ vẻ si mê, sức lực trong tay từ từ tăng lên, lực ma sát phía dưới càng thêm dồn dập, hơi thở thô gấp gần ở bên tai, Đường Lâm hung ác nhếch môi, đè thấp hô hấp, thừa dịp Da La đang run rẩy liền ra tay thật nhanh .
Đầu gối cong lên không chút lưu tình húc lên chỗ phát tiết của Da La, chớp lấy thời cơ lơi lỏng, động tác mạnh mẽ xông về phía bờ sông, nhanh chóng nhặt lên con dao găm và da thú ở bờ sông, hoảng hốt nhảy vào trong bụi cây, không kịp để ý đến cặp mắt màu xanh đậm nóng bỏng ở sau lưng.
Chạy trốn chẳng có mục đích chừng mười phút, thần kinh căng thẳng kéo dài khiến cho cô nhạy cảm nhận thấy được sự áp bức ở xung quanh mình, có cái gì đó đi theo phía sau cô, khoảng cách cũng không xa, Đường Lâm không dám lơi lỏng chút nào, bó chặt tấm da thú trên người, chủy thủ để ngang lòng bàn tay, chuẩn bị tư thế công kích. Sau đó cô chợt dừng lại, lao thẳng tới chỗ thân cây phía sau năm thước, trong nháy mắt bên tai truyền đến tiếng da bị rách, tí tách! Tí tách! Mùi máu tươi nhàn nhạt tràn vào cánh mũi, tròng mắt đen quét ra chung quanh, không có gì cả Đường Lâm vô cùng khẳng định mới vừa rồi cô đã đâm trúng con mồi, vì sao sau khi bóng đen chợt lóe thì trước mắt lại không có một bóng người, chỉ còn lưu lại vết máu đỏ tươi trên lưỡi dao, từng giọt máu theo đó chậm rãi nhỏ xuống, cuối cùng liền ngấm vào trong đất.
Vẫn tiếp tục quan sát rừng cây xa lạ xung quanh mình, đây không phải là con đường cô đã từng đi qua, làm thế nào bây giờ? Cảm giác lo lắng càng tăng, cả người cứng đờ, ở mông mơ hồ truyền đến cảm giác nhoi nhói, Đường Lâm liền di chuyển, trong đầu không ngừng suy nghĩ, càng thêm đề cao cảnh giác, hô hấp khe khẽ, gần như không thể ngửi thấy cái gì, chung quanh đây nhất định cất dấu gì đó, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh Arthur khổng lồ rồi biến mất? Lại nghĩ tới người đàn ông vô tình gặp trong thác nước , có phải hắn đuổi theo hay không? Đường Lâm không xác định được, không gian này so với trái đất khác nhau một trời một vực, nên bản thân càng lo lắng, cảnh giác.
Xung quanh cực kỳ yên ắng, rõ ràng trước đây không lâu, bên tai còn có thể nghe được tiếng ồn ào của các loài thú, tiếng ngựa hý. Giờ phút này! Trừ tiếng gió ra, Đường Lâm không nghe được bất kỳ một tiếng động nào, nhẹ nhàng nuốt nước bọt, đầu lưỡi mềm mại liếm liếm cánh môi, thân hình chậm rãi tiến về phía thân cây phía sau lưng, rồi đứng tặ lưng vào đó, mắt không ngừng quan sát bốn phía, không dám lơi lỏng chút nào, thời gian càng kéo dài, khiến cho Đường Lâm gần như không chịu nổi, nhẹ nhàng co duỗi mấy ngón tay cứng ngắc, khẽ thở dài.
Bên trái •••••• không, là bên phải.
Đường Lâm chợt vọt nhảy ra ngoài, con dao găm trong tay trong nháy mắt đâm vào thân thể con mồi, cảm xúc lạnh lẽo, trơn nhẵn khiến cho Đường Lâm nhận thấy được cảm giác không tốt, chợt ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt thật to màu xanh đậm thâm trầm, cơ thể chợt run rẩy, sợ hãi nhìn sinh vật trước mắt.
Thân rắng dài gần năm mươi mét, uốn lượn xoay quanh khóa chặt khu vực này lại, cái đầu khổng lồ khẽ ngẩng lên ngưng mắt nhìn Đường Lâm, lưỡi rắn thật dài lại gần sát vào người cô, ở ngay gò má, ánh mắt màu xanh đậm tràn đầy vẻ tán thưởng. Khóe mắt của Đường Lâm khẽ run, thế nhưng từ trong mắt con mãng xà này cô lại nhận ra vẻ tán thưởng của nó, trò đùa gì thế? Con dao găm trong tay đã đam vào trong thân rắn, dòng máu đỏ tươi từ miệng vết thương trào ra, trong chốc lát liền thấm ướt hơn nửa người của Đường Lâm, nhưng con mãnh xà trước mắt lại không hề phát hiện, chỉ thú vị nhìn chằm chằm vào Đường Lâm, đuôi rắn từ từ cuồn lên đưa về phía Đường Lâm, quấn lấy người cô thả đến trước mắt của nó.
Cổ họng phát ra tiếng ‘ vi vi ’, trong sự vui sướng còn theo cả sự thưởng thức nữa. Mấy phen giãy giụa da thú trên người Đường Lâm đã tróc ra hơn phân nửa, lưỡi rắn dài nhỏ lưỡi rắn không chút khách khí đánh úp tới những chỗ da thịt lộ ra ngoài của Đường Lâm, xúc cảm lạnh như băng tràn vào tứ chi, Đường Lâm vẫn đang chìm đắm trong sự sợ hãi không lấy lại được tinh thần, da thú trên người cũng bị cởi ra hoàn toàn, từ gò má trượt đến bụng, lưỡi rắn thật dài linh hoạt ở trên người Đường Lâm lật tới lật lui, đầu rắn khổng lồ nhẹ nhàng dựa vào cổ Đường Lâm, răng nhọn nhẹ nhàng cắn cắn cái cổ trắng nõn, thân rắn lạnh như băng gần như bao phủ toàn cơ thể của Đường Lâm .
Dài nhỏ mà ướt mềm, nhẹ nhàng đụng chạm, lực ma sát làm cho người ta phát điên, đột nhiên, Đường Lâm cảm thấy dưới chân hình như dẫm lên vật gì cưng cứng, Đường Lâm kinh ngạc dùng sức nặng nề đạp mấy cái, bên tai chợt truyền đến tiếng thở gấp của mãng xà, ngay cả lưỡi rắn đang dao động ở trên người cũng hơi dừng lại, đôi mắt màu xanh đậm lộ ra khẩn cầu nồng đậm, Đường Lâm ngơ ngẩn, sợ hãi cúi đầu, xuyên thấu qua khe hở nhìn đến cái đồ cứng rắn dưới chân, thô đen, thật dài, đứng thẳng, bên trên che lấp bởi tầng vảy màu xanh lá cây sáng bóng, cái gì vậy?
Tò mò nhón chân lên, nhẹ nhàng đụng vào vật kia, rất nóng, trơn bóng, trên đầu hình như còn dính tinh dịch màu trắng, không tin đập vào mắt mình. Đột nhiên, trong đầu nổ đoàng một cái thật mạnh, nhớ lại trước kia lúc đến Tùng Lâm làm nhiệm vụ , tổ trưởng đã cười lạnh nói, nếu đàn ông đều giống như con rắn, thì đoán chừng phụ nữ của họ sẽ thật có phúc! Tính dục của rắn rất mạnh, có hai bộ vị, một khi đã tiến vào thời kỳ động dục sẽ không ngừng tìm kiếm giống cái để hoạt động, vì vậy lại đưa mắt nhìn xuống hai bộ vị đồ sộ dưới chân, ngay cả đầu của nó cũng phảng phất một tầng hồng nhạt, không để ý suy nghĩ nhiều, đôi tay bấu víu vào đầu rắn, hai chân co lên, mông bị đau nhói cũng không thèm để ý nữa.
"Ừhm, ah!"
Đột nhiên bên tai lại truyền tới tiếng rên rỉ trầm thấp, Đường Lâm nghi ngờ mở cặp mắt đang khép chặt, cái đầu mà cô đang ôm chặt không phải là đầu rắn nữa, mà là thân thể lạnh lẽo to lớn, hơi thở nam tính nồng đậm tràn ngập trong khoang mũi, bên tai vẫn vang lên hơi thở vẩn đục khó nhịn, khiến Đường Lâm thấy hơi nghi hoặc, thân người mạnh mẽ bị ôm lấy, trợn to mắt liếc nhìn người mình đang ôm kia, không phải là người đàn ông ở trong thác nước kia sao, nhưng cô đang ôm cái đầu của con rắn khổng lồ cơ mà?
Chẳng lẽ ••••••• khi Đường Lâm hiểu ra thì ngay cả sức lực rời đi cũng không có.
"Rất thoải mái! Giống cái có muốn ta xoa xoa nữa hay không?" Da La híp đôi mắt rắn hẹp dài lại, mắt rắn màu xanh đậm lộ ra khẩn cầu thật sâu, hưng phấn ôm lấy Đường Lâm, ra sức cọ sát.
"Đáng chết! Da La mày là tên khốn kiếp ••••••"
Đột nhiên từ phía sau lại nhảy ra một bóng người, chợt đánh úp về phía Da La.
"Arthur!"
Da La nâng lên nụ cười tà tứ, vừa kiềm chế bộ ngực của Đường Lâm, vừa khiêu khích nhìn Arthur ở đối diện, không hề che giấu tham muốn giữ lấy giống cái trong ngực chút nào, nam căn phía dưới càng thêm lớn mật đung đưa, lưỡi rắn mập mờ ở trên cổ Đường Lâm liếm láp, tròng mắt màu xanh đậm càng trở nên tối tăm lạnh lùng.
"Đem giống cái trả lại cho tao, nếu không sẽ không có bí dược của bác sĩ đâu, Da La mày tốt nhất không nên xằng bậy." Arthur lo lắng nhìn Đường Lâm, dấu vết hồng hồng khiến đáy mắt Arthur muốn bốc lửa, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, U Minh Xà Tộc tàn nhẫn thích giết chóc, cái này không chỉ là lời đồn, mà tính tình của Da La ở trong bộ lạc lại tùy tiện cứng đầu, cũng chỉ có Tộc trưởng mới có thể chế phục được hắn, tùy tiện ra tay có thể sẽ đả thương đến giống cái, mắt vàng thoáng qua tia ảo não, sớm biết Da La sẽ xuất hiện, hắn sẽ không để một mình giống cái ở lại trong thạch động, trực tiếp dẫn cô về bộ lạc thì tốt rồi.
Lưỡi rắn xông vào trong khoang miệng Đường Lâm, không ngừng khuấy động, cắn nuốt chất lỏng ngọt ngào, không thèm để ý đến ánh mắt tức giận của Arthur, một lúc sau, mới liếc nói: "Tao cũng muốn! Arthur, mày không thể ngăn cản tao, tư vị thơm ngọt thế này , cũng đủ khiến cho người ta điên cuồng ••••••" không giống với giống cái khô đét trong bộ lạc thân thể này mềm mại, trắng nõn này, chỉ cần vừa chạm qua sẽ không thể nào bỏ được, cũng không thể nào quên được.
Nhìn Da La nghiêm túc như vậy, Arthur nhẹ nhàng gật đầu, đáy lòng tràn đầy hối tiếc, biết rõ sẽ có kết cục này, nhưng vẫn là không nhịn được ghen tỵ, sớm biết thế liền đem giống cái giấu ở một nơi chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy thì tốt rồi, sau đó liền đoạt lấy Đường Lâm trong ngực của Da La, nhặt lên da thú vừa bị cởi ra, mặc vào cho Đường Lâm rồi mới nói: "Tùy mày thôi, chỉ là giống cái rất giòn yếu, không chịu nổi trò chơi của mày đâu, mày nên nhớ kỹ điều này, tao mới chỉ tùy ý dao động mấy cái, cô ấy đã không chịu nổi, thiếu chút nữa là chết rồi, nếu lại bị mày giày vò, sớm muộn gì cũng sẽ hư mất."
Nghe Arthur nói vậy, Da La đang uốn éo người đột nhiên cứng đờ, gương mặt tuấn tú nổi đầy phẫn uất, giống cái nhìn rõ ràng rất lợi hại sao! Vết thương trên cánh tay hắn không phải là do cô ban tặng hay sao, nhưng cũng hiểu Arthur sẽ không nói láo, mắt rắn hẹp dài tỏ vẻ uất ức, nhìn chằm chằm vào Đường Lâm.
Đường Lâm nghe đối thoại của bọn họ, cả người như có dòng điện chạy qua, sấm chớp có oanh tạc trên đầu cũng không bằng cảm giác lúc này, chẳng lẽ bọn họ tính toán cùng ân ái cô? Đây là cái xã hội gì vậy? Tiền sử mẫu hệ xã hội? 囧囧 nằm ở Arthur trước ngực, sức lực hoàn toàn biến mất.
Tác giả :
Nhàn Thính Lạc Vũ