Cùng Ta Vui Vẻ Được Không
Chương 38: Hành tẩu giang hồ (tam)
Hành tẩu giang hồ (tam)
Đêm đã khuya, trên biển rất lạnh, Liên Tống đông lạnh đến run run. Mấy thiếu niên quỳ gối bên cạnh thi thể của sư phụ không chịu hoạt động. Liên Tống đành phải đốt một chậu lửa nhỏ ở bên cạnh bọn họ. Nàng luôn nhớ đến sự phó thác của Phương Kính Liên, coi chừng bọn họ.
Ban ngày nàng đến khoang lái, nàng lớn lên trên thuyền đánh cá nên lái thuyền không khó khăn gì.
Buối tối, bọn nhỏ vẫn không chịu động đậy cũng không ăn cơm. Cứ cách chốc lát nàng lại khuyên nhủ một lần, dỗ dành họ ăn vài thứ, lái thuyền đã khiến nàng hao tổn không ít khí lực, còn phải vừa nấu cơm vừa chăm sóc mấy đứa nhỏ này, đột nhiên nàng cảm thấy cuộc sống cũng thật khó khăn, đối với Phương Kính Liên càng không dễ dàng.
Ngày thứ ba, thi thể không chờ lên kịp bở đã bắt đầu hư thối. Bọn họ bọc Phương Kính Liên lại, an táng hắn ở trong nước. Mọi việc đã xong, mấy thiếu niên cũng dần tỉnh táo lại, nhận ra mấy ngày nay đều do một vị cô nương lo lắng cho cuộc sống của họ mà thấy băn khoăn.
Trong bảy người thì lão nhị Tôn Giai Định phụ trách nấu cơm, lão tam lão tứ phục trách giặt quần áo, lão ngũ phụ trách trông chừng lão lục lão thất, dẫn bọn họ đi luyện kiếm. Còn Hàn Tùng Lạc thì đi giúp Liên Tống lái thuyền.
Cách Trữ Châu không còn xa nữa. Nghĩ rằng hôm nay có thể lên bờ nên tâm tình Liên Tống thoải mái hẳn lên, tìm vài lời thoải mái nói với Hàn Tùng Lạc vẫn đang chết lặng ở bên cạnh.
“Ai, ta là chưởng môn đời thứ mấy của Thục Sơn a?” Nàng hỏi.
“Thứ tám.” Hàn Tùng Lạc nói.
“Nga, vậy Thục Sơn không thu nữ đệ tử a?”
“Không thu.”
“...”
“Ngươi là chưởng môn, không phải đệ tử.”
“Nga... Vậy, làm chưởng môn Thục Sơn thì cần làm những gì?”
“Thứ nhất, bảo quản lệnh bài chưởng môn. Thứ hai, bảo quản “Thiên ngoại phi tiên”. Thứ ba, tu luyện “Thiên ngoại phi tiên”. Thứ tư, bảo vệ đệ tử của môn phái. Thứ năm, tuyển chọn ra đệ tử có đủ tư chất tu luyện “Thiên ngoại phi tiên” để tiếp nhận vị trí chưởng môn đời tiếp theo. Thứ sáu…”
Liên Tống ngăn hắn lại: “Ai ai, được rồi được rồi, đại khái ta đã biết. Tuy rằng ta chưa từng làm chưởng môn nhưng đã thấy người khác làm chưởng môn.” Hình ảnh của Kim Nhật Lãng lại nhảy lên trong lòng. Nàng chờ hắn biến đi thì nói tiếp: “Những cái vừa rồi ngươi nói ta đều có thể làm được, còn việc tu luyện “Thiên ngoại phi tiên”, ngươi muốn ta làm sao?”
“Ngươi...” Hàn Tùng Lạc cũng không ngờ nàng sẽ hỏi thế này.
Liên Tống nói: “Không bằng như vậy đi. Mặc dù ngươi tuổi còn nhỏ, chờ thêm vài năm lớn một chút, trải qua sóng gió của võ lâm, phái Thục Sơn cũng tìm được chỗ dừng chân, đến lúc đó ta liền đem vị trí chưởng môn trả lại cho ngươi. Ta sẽ không luyện “Thiên ngoại phi tiên”.”
“Ta không nhỏ.” Hàn Tùng Lạc không thích Liên Tống xem hắn như tiểu hài tử.
“Dù sao cũng nhỏ so với ta.”
“Ngươi... Thật sự không luyện “Thiên ngoại phi tiên” sao? Đây chính là võ công mà người trong võ lâm mơ ước tha thiết.”
“Không luyện.” Liên Tống xoay cái thắt lưng: “Mệt chết, ta đi ngủ một giấc, giao thuyền cho ngươi.”
Liên Tống quay lưng đi vào khoang thuyền.
Hàn Tùng Lạc ở sau kêu nàng: “Cánh tay bị thương của ngươi không có việc gì chứ?”
Liên Tống vỗ vỗ cánh tay nói: “Không có việc gì, rất nhanh đã liền lại.” Nói xong thì nàng vào khoang thuyền.
Hàn Tùng Lạc điều khiển thuyền, có thể nhìn được ngọn núi Cao Ngạo ở xa xa. Đến đất liền, hắn phải bắt đầu lo lắng cho con đường đi của Thục Sơn. Liên Tống lại không có dã tâm với “Thiên ngoại phi thiên”, hắn nghĩ đây cũng là nguyên nhân sư thúc mang bọn họ giao cho nàng. Nhưng dù sao nàng cũng không phải là người của Thục Sơn, bọn họ có thể đồng hành với nàng bao lâu, có rất nhiều chuyện đại sư huynh như hắn phải dự bị trước mới tốt.
Trong khoang thuyền, Liên Tống vừa nằm xuống. Hàn Tùng Lạc gõ cửa nói: “Chưởng môn, người đã ngủ chưa?”
Liên Tống ngồi lên sửa sang lại quần áo nói: “Vào đi.”
Hàn Tùng Lạc đẩy cửa ra, nhìn thấy Liên Tống tháo tóc thả trên đầu vai, hắn hơi cúi đầu, đặt một quyển sách lên bàn gỗ.
“Tuy rằng ngươi không muốn luyện “Thiên ngoại phi thiên”, nhưng hành tẩu giang hồ không có võ công cũng rất bất tiện. Đây là “Thất tu kiếm pháp”, ngươi luyện cái này không lâu sau có thể tăng nội lực.”
Liên Tống ngồi ở mép giường, nhìn hắn mỉm cười gật đầu.
“Cám ơn.”
“Ngươi là chưởng môn, không cần nói khách khí với ta như vậy.”
Đóng cửa đi ra ngoài, Hàn Tùng Lạc sâu kín thở dài. Nàng là chưởng môn, thân phận cao hơn hắn một bậc, hắn không thể nào thú nàng.
Ánh sáng bao phủ, hoàng hôn bốn phía, sau hành trình ba ngày, thuyền cập bờ Trữ Châu.
Chờ mọi người rời thuyền, Liên Tống đứng ở bên bờ đếm số người. Một cô nương lớn thế này mang theo bảy đứa nhỏ đứng ở bên bờ khiế không ít người chú ý.
Có vài vị phụ nhân lớn tuổi cực kỳ tò mò, tiến lại hỏi: “Cô nương, đây đều là hài tử của ngươi sao?”
Liên Tống vội kéo Tiểu Thất qua cười tủm tỉm: “Đây là do ta sinh, mấy đứa khác là do ta nhặt về.”
Nhóm phụ nhân phát ra tiếng than sợ hãi: “U, ngươi nhặt nhiều hài tử về nha vậy làm gì nha?”
Ánh mắt Liên Tống xoay tròn một vòng, ra dáng suy nghĩ.
Nhóm phụ nhân trông mong nhìn mắt nàng.
Hàn Tùng Lạc trừng mắt liếc nàng một cái.
“Các vị đại nương hiểu lầm.” hắn nói, “Chúng ta hành tẩu giang hồ, vì này là tân chưởng môn của chúng ta.”
“Chưởng môn? Tuổi trẻ vậy a.” Một đại nương nhìn Liên Tống từ trên xuống dưới. Một đại nương khác nghe nói là hành tẩu giang hồ thì giữ chặt những người khác nói: “Những người này đều tập võ, không thể chọc, chúng ta nên đi thôi.”
Chờ nhóm đại nương cẩn thận bước ta xa, Hàn Tùng Lạc nhịn không được mà giáo huấn Liên Tống: “Ngươi đừng tùy tiện nói giỡn, cũng đừng tùy tiện tiếp chuyện với người khác. Trên giang hồ có biết nhiêu người có lòng dạ khó lường nhằm vào chúng ta, ngươi lại không có võ công, ngươi…”
“Được rồi, ta đã biết.” Nàng cười nói sang sảng: “Ta trời sinh vốn thích náo nhiệt, tính tình tự do không muốn bị quản thúc, sau này ta sẽ cố gắng sửa chữa. Đi thôi, đi thôi, ta mang các ngươi đến một chỗ.”
“Đi chỗ nào?”
“Cao Ngạo sơn.”
“Ngươi cũng đến đấy sao?”
Nghe Hàn Tùng Lạc nói như vậy, Liên Tống dừng lại bước chân quay đầu hỏi: “Sao, ngay từ đầu các ngươi cũng tính đi Cao Ngạo sơn sao?”
Hàn Tùng Lạc hơi hơi vuốt cằm nói: “Phái Thục Sơn của chúng ta với Huyền Tông Môn căn bản là cùng tổ tông, vài năm trước nghe nói Huyền Tông Môn bị giết, lúc ấy chúng ta có di huấn của tổ tiên không thể xuống núi, nên chưa đi tế bái. Lúc này xuống núi, sư thúc liền mang chúng ta đến Cao Ngạo sơn tế bái một chút. Thuận tiện…”
“Thuận tiện nhìn xem Cao Ngạo sơn này có thể là nơi dừng chân hay không?”
“Uh.”
Hàn Tùng Lạc ừ một tiếng sau đó ánh mắt nhìn xuống đất bất động.
Tôn Giai Định đi đến bên cạnh Hàn Tùng Lạc nói: “Sư huynh, chúng ta đi đi.”
Hàn Tùng Lạc dùng sức gật đầu.
Cách Cao Ngạo sơn ngày càng gần, một sự thương cảm lại bốc lên trong lòng Liên Tống. Lần trước đến chân núi đã bị người ta bắt, đây là đầu tiên sau năm năm nàng bước đến Cao Ngạo sơn.
Truyền thuyết trên Cao Ngạo sơn thi thể ngang dọc khắp nơi, không ai dám đi lên. Trong núi chỉ là sự lạnh lẽo âm u.
Tiểu Thất cùng Tiểu Lục sợ hãi ôm nhau, Liên Tống im lặng dẫn đường ở trước.
Đến trước cảnh cửa lớn đóng chặt của Huyền Tông Môn, Hàn Tùng Lạc cùng các đệ tử bái ba bái.
Trong lòng Liên Tống bỡ ngỡ, trời đã tối rồi, không biết trong cánh cửa này là cảnh tượng thế nào, chính nàng cũng không thể nào khắc chế được sự sỡ hãi trong lòng, huống chi là những đứa nhỏ này. Cân nhắc một hồi lâu, nàng dẫn bọn họ đế một căn nhà gỗ nhỏ ở dưới núi, những người ở đây đồng ý cho họ ngủ lại.
Chờ họ ngủ rồi, Liên Tống lặng lẽ đứng dậy ra cửa, đi tới sau núi.
Nàng muốn nhanh chóng tìm Bồ Y Tử, nàng biết Bồ Y Tử nhất định sẽ không vui khi có người ngoài đến làm phiền, liền thừa dịp mấy đứa nhỏ ngủ để đi đến con đường dẫn vào Trúc Vong Nhai.
Dựa vào ký hiệu để lại, nàng tìm được cửa vào, phủi phủi chừng hai thước dây dày nàng lấy tay sờ sờ, chỉ đụng đến một lớp đá. Sợ ký hiệu mình để lại bị nhầm, nàng lại sờ soạng những nơi khác, nhưng khắp nơi đều là đá không thấy cửa vào.
Nàng vỗ vào đá kêu to: “Bồ Y Tử, lão thần tiên!”
Núi rừng che khuất mọi ánh sáng, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang.
Ngày hôm sau lên núi, bầu trời quang đãng. Tiểu Lục Tiểu Thất chạy nhảy trong rừng cây rất vui vẻ. Đến trước cửa Huyền Tông Môn, Liên Tống để Tiểu Ngũ mang Tiểu Lục Tiểu Thất đi chơi ở xa, nàng cùng Hàn Tùng Lạc và những người còn lại đẩy cửa ra vào trước xem tình thế.
Trong Huyền Tông Môn, khung cảnh tiêu điều.
Cỏ dại rậm rạp chui ra, bùn đất cùng đá vụn phủ kín mặt đường. Đi dạo một vòng, lại không thấy thi thể nào.
Sợ là có người thu dọn qua nơi này, Liên Tống đi ra Vân Điện, Thiên Điện, Hậu Điện, tìm toàn bộ một lần nhưng không thấy dấu vết nào của hài cốt.
Hàn Tùng Lạc gọi ba đứa nhỏ kia trở về. Vài người nhìn thấy Vân Điện thì sợ hãi than: “Kiến trúc nơi này giống Thục Sơn như đúc.”
Tiểu Thất hỏi: “Chưởng môn, chúng ta ở chỗ này sao?”
Lòng Liên Tống tràn đầy mất mát thẫn thờ, miễn cưỡng cười nói: “Có thể a. Ngươi cùng các sư huynh đi quét tước một chút, thu dọn mấy căn phòng có thể ở. Nếu có thấy thi thể hay động vật nào thì đừng sợ.”
Tiểu Thất cười lên tiếng trả lời.
Những người khác đi quét tước. Một mình Liên Tống đi vào Lãng Phong Viên đã từng ở với Kim Nhật Lãng.
Trong viện ngoại trừ có chút cũ kỹ thì cái gì cũng không biết mất.
Nàng đẩy căn phòng Kim Nhật Lãng từng ở ra, căn phòng vốn dĩ tràn đầy mùi thơm giờ đã bị bụi bặm vùi lấp, chỉ còn không khí bay ở không trung. Nàng nhìn màn che, bàn trang điểm, trên đó vẫn có lư hương của hắn, cảnh vật trước mắt đã không còn rõ ràng như trong mộng.
Nàng đi qua, nhẹ nhàng chùi đi bụi trên lư hương, khuôn mặt nàng phản chiếu trên gương cũng không còn như trước.
Cảm khái ngàn vạn lần hóa thành thở dài, nàng ôm lư hương, khi đầu ngón tay chạm vào thì nàng trở nên căng thẳng.
Lư hương ấm.
Mở lư hương ra cho ngón tay vào trong. Bên trong tro bụi quả là ấm, ở trung tâm của lư hương còn nóng hơn một chút. Nàng biết Kim Nhật Lãng vốn không dùng hương, chỉ dùng dược đốt để đuổi muỗi. Nàng cầm lư hương xem cẩn thận. Khi nãy nàng không chú ý, hiện tại mới phát hiện rèm trong phòng buông xuống. Nếu là sau khi nàng rời đi chưa có ai tiến vào thì nếp gấp trên màn rèm phải mờ nhạt đi mới đúng, đằng này nếp gấp trên đó rất rõ ràng.
Nàng muốn xốc màn giường lên, nhưng khi vừa vươn tay ra bỗng nhiên nhận thức, hiện tại nàng không có võ công. Chẳng may ở đây có người đó võ công cao cường sống nhờ, vậy không phải nàng tự tìm đường chết sao?
Nhất thời vô ý lại có thể đưa đến nguy hiểm, nàng làm ra âm thanh ai oán thương tiếc, trấn định rồi đi thả lư hương lại chậm rãi đi ra ngoài.
Ra sân, nàng chạy nhanh không ngờ đụng vào một người.
Tiểu Thất bị đụng ngã trên đất, nhìn thấy nàng thì bất chấp cái mông đau nhu môi nói: “Chưởng môn, có người đến chỗ của chúng ta!”
Liên Tống nghe vậy thì chạy nhanh tới. Trên đường đi Tiểu Thất đem mọi chuyện kể lại một lần. Hắn nói khi bọn họ tiến vào một căn phòng thì thấy một lão già đang ngủ. Bọn họ nói hắn đứng yên rồi chạy đến đây.
Liên Tống nghĩ tám phần là hiệp khách độc hành không môn không phái trên giang hồ thấy nơi này không có ngườithì đến đây ở tạm.
Nàng hỏi: “Lão già kia võ công có lợi hại không?”
Tiểu Thất nói: “Rất lợi hại. So với lão bá trên thuyền kia lợi hại hơn nhiều.”
“Lợi hại như vậy sao...”
Liên Tống ngừng bước chân, nếu lợi hại như vậy, nàng không có võ công, đi tới cũng không giúp được việc gì.
“Chưởng môn đi mau a.” Tiểu Thất thúc giục nói.
“Đợi chút a, chờ một chút.”
Liên Tống lấy “Thất tu kiếm pháp”, nhìn vài tờ rồi ngồi trên chiếu bắt đầu vận công. Có chút nội lực, nàng rút kiếm luyện tầng thứ nhất của kiếm phổ.
Tiểu Thất ngơ ngác nhìn nàng chưa đến hơn nửa nén nhang đã tu luyện hơn một nửa “Thất tu kiếm pháp”. Sư thúc Phương Kính Liên của hắn mất mười mấy năm tu luyện cũng chỉ đến tầng thứ năm mà thôi.
Luyện đến chiêu thứ sau, nội lực của Liên Tống đã tràn đầy, người nhẹ nhàng như chim yến, kiếm cùng cơ thể hợp nhất, nàng dẫn theo Tiểu Thất chạy đến nơi ở của các đệ tử.
Tiểu Thất vừa chạy vừa cảm thán nói: “Chưởng môn, sao người lại lợi hại như vậy?
Liên Tống cười nói: “Ta là chưởng môn mà.”
Đêm đã khuya, trên biển rất lạnh, Liên Tống đông lạnh đến run run. Mấy thiếu niên quỳ gối bên cạnh thi thể của sư phụ không chịu hoạt động. Liên Tống đành phải đốt một chậu lửa nhỏ ở bên cạnh bọn họ. Nàng luôn nhớ đến sự phó thác của Phương Kính Liên, coi chừng bọn họ.
Ban ngày nàng đến khoang lái, nàng lớn lên trên thuyền đánh cá nên lái thuyền không khó khăn gì.
Buối tối, bọn nhỏ vẫn không chịu động đậy cũng không ăn cơm. Cứ cách chốc lát nàng lại khuyên nhủ một lần, dỗ dành họ ăn vài thứ, lái thuyền đã khiến nàng hao tổn không ít khí lực, còn phải vừa nấu cơm vừa chăm sóc mấy đứa nhỏ này, đột nhiên nàng cảm thấy cuộc sống cũng thật khó khăn, đối với Phương Kính Liên càng không dễ dàng.
Ngày thứ ba, thi thể không chờ lên kịp bở đã bắt đầu hư thối. Bọn họ bọc Phương Kính Liên lại, an táng hắn ở trong nước. Mọi việc đã xong, mấy thiếu niên cũng dần tỉnh táo lại, nhận ra mấy ngày nay đều do một vị cô nương lo lắng cho cuộc sống của họ mà thấy băn khoăn.
Trong bảy người thì lão nhị Tôn Giai Định phụ trách nấu cơm, lão tam lão tứ phục trách giặt quần áo, lão ngũ phụ trách trông chừng lão lục lão thất, dẫn bọn họ đi luyện kiếm. Còn Hàn Tùng Lạc thì đi giúp Liên Tống lái thuyền.
Cách Trữ Châu không còn xa nữa. Nghĩ rằng hôm nay có thể lên bờ nên tâm tình Liên Tống thoải mái hẳn lên, tìm vài lời thoải mái nói với Hàn Tùng Lạc vẫn đang chết lặng ở bên cạnh.
“Ai, ta là chưởng môn đời thứ mấy của Thục Sơn a?” Nàng hỏi.
“Thứ tám.” Hàn Tùng Lạc nói.
“Nga, vậy Thục Sơn không thu nữ đệ tử a?”
“Không thu.”
“...”
“Ngươi là chưởng môn, không phải đệ tử.”
“Nga... Vậy, làm chưởng môn Thục Sơn thì cần làm những gì?”
“Thứ nhất, bảo quản lệnh bài chưởng môn. Thứ hai, bảo quản “Thiên ngoại phi tiên”. Thứ ba, tu luyện “Thiên ngoại phi tiên”. Thứ tư, bảo vệ đệ tử của môn phái. Thứ năm, tuyển chọn ra đệ tử có đủ tư chất tu luyện “Thiên ngoại phi tiên” để tiếp nhận vị trí chưởng môn đời tiếp theo. Thứ sáu…”
Liên Tống ngăn hắn lại: “Ai ai, được rồi được rồi, đại khái ta đã biết. Tuy rằng ta chưa từng làm chưởng môn nhưng đã thấy người khác làm chưởng môn.” Hình ảnh của Kim Nhật Lãng lại nhảy lên trong lòng. Nàng chờ hắn biến đi thì nói tiếp: “Những cái vừa rồi ngươi nói ta đều có thể làm được, còn việc tu luyện “Thiên ngoại phi tiên”, ngươi muốn ta làm sao?”
“Ngươi...” Hàn Tùng Lạc cũng không ngờ nàng sẽ hỏi thế này.
Liên Tống nói: “Không bằng như vậy đi. Mặc dù ngươi tuổi còn nhỏ, chờ thêm vài năm lớn một chút, trải qua sóng gió của võ lâm, phái Thục Sơn cũng tìm được chỗ dừng chân, đến lúc đó ta liền đem vị trí chưởng môn trả lại cho ngươi. Ta sẽ không luyện “Thiên ngoại phi tiên”.”
“Ta không nhỏ.” Hàn Tùng Lạc không thích Liên Tống xem hắn như tiểu hài tử.
“Dù sao cũng nhỏ so với ta.”
“Ngươi... Thật sự không luyện “Thiên ngoại phi tiên” sao? Đây chính là võ công mà người trong võ lâm mơ ước tha thiết.”
“Không luyện.” Liên Tống xoay cái thắt lưng: “Mệt chết, ta đi ngủ một giấc, giao thuyền cho ngươi.”
Liên Tống quay lưng đi vào khoang thuyền.
Hàn Tùng Lạc ở sau kêu nàng: “Cánh tay bị thương của ngươi không có việc gì chứ?”
Liên Tống vỗ vỗ cánh tay nói: “Không có việc gì, rất nhanh đã liền lại.” Nói xong thì nàng vào khoang thuyền.
Hàn Tùng Lạc điều khiển thuyền, có thể nhìn được ngọn núi Cao Ngạo ở xa xa. Đến đất liền, hắn phải bắt đầu lo lắng cho con đường đi của Thục Sơn. Liên Tống lại không có dã tâm với “Thiên ngoại phi thiên”, hắn nghĩ đây cũng là nguyên nhân sư thúc mang bọn họ giao cho nàng. Nhưng dù sao nàng cũng không phải là người của Thục Sơn, bọn họ có thể đồng hành với nàng bao lâu, có rất nhiều chuyện đại sư huynh như hắn phải dự bị trước mới tốt.
Trong khoang thuyền, Liên Tống vừa nằm xuống. Hàn Tùng Lạc gõ cửa nói: “Chưởng môn, người đã ngủ chưa?”
Liên Tống ngồi lên sửa sang lại quần áo nói: “Vào đi.”
Hàn Tùng Lạc đẩy cửa ra, nhìn thấy Liên Tống tháo tóc thả trên đầu vai, hắn hơi cúi đầu, đặt một quyển sách lên bàn gỗ.
“Tuy rằng ngươi không muốn luyện “Thiên ngoại phi thiên”, nhưng hành tẩu giang hồ không có võ công cũng rất bất tiện. Đây là “Thất tu kiếm pháp”, ngươi luyện cái này không lâu sau có thể tăng nội lực.”
Liên Tống ngồi ở mép giường, nhìn hắn mỉm cười gật đầu.
“Cám ơn.”
“Ngươi là chưởng môn, không cần nói khách khí với ta như vậy.”
Đóng cửa đi ra ngoài, Hàn Tùng Lạc sâu kín thở dài. Nàng là chưởng môn, thân phận cao hơn hắn một bậc, hắn không thể nào thú nàng.
Ánh sáng bao phủ, hoàng hôn bốn phía, sau hành trình ba ngày, thuyền cập bờ Trữ Châu.
Chờ mọi người rời thuyền, Liên Tống đứng ở bên bờ đếm số người. Một cô nương lớn thế này mang theo bảy đứa nhỏ đứng ở bên bờ khiế không ít người chú ý.
Có vài vị phụ nhân lớn tuổi cực kỳ tò mò, tiến lại hỏi: “Cô nương, đây đều là hài tử của ngươi sao?”
Liên Tống vội kéo Tiểu Thất qua cười tủm tỉm: “Đây là do ta sinh, mấy đứa khác là do ta nhặt về.”
Nhóm phụ nhân phát ra tiếng than sợ hãi: “U, ngươi nhặt nhiều hài tử về nha vậy làm gì nha?”
Ánh mắt Liên Tống xoay tròn một vòng, ra dáng suy nghĩ.
Nhóm phụ nhân trông mong nhìn mắt nàng.
Hàn Tùng Lạc trừng mắt liếc nàng một cái.
“Các vị đại nương hiểu lầm.” hắn nói, “Chúng ta hành tẩu giang hồ, vì này là tân chưởng môn của chúng ta.”
“Chưởng môn? Tuổi trẻ vậy a.” Một đại nương nhìn Liên Tống từ trên xuống dưới. Một đại nương khác nghe nói là hành tẩu giang hồ thì giữ chặt những người khác nói: “Những người này đều tập võ, không thể chọc, chúng ta nên đi thôi.”
Chờ nhóm đại nương cẩn thận bước ta xa, Hàn Tùng Lạc nhịn không được mà giáo huấn Liên Tống: “Ngươi đừng tùy tiện nói giỡn, cũng đừng tùy tiện tiếp chuyện với người khác. Trên giang hồ có biết nhiêu người có lòng dạ khó lường nhằm vào chúng ta, ngươi lại không có võ công, ngươi…”
“Được rồi, ta đã biết.” Nàng cười nói sang sảng: “Ta trời sinh vốn thích náo nhiệt, tính tình tự do không muốn bị quản thúc, sau này ta sẽ cố gắng sửa chữa. Đi thôi, đi thôi, ta mang các ngươi đến một chỗ.”
“Đi chỗ nào?”
“Cao Ngạo sơn.”
“Ngươi cũng đến đấy sao?”
Nghe Hàn Tùng Lạc nói như vậy, Liên Tống dừng lại bước chân quay đầu hỏi: “Sao, ngay từ đầu các ngươi cũng tính đi Cao Ngạo sơn sao?”
Hàn Tùng Lạc hơi hơi vuốt cằm nói: “Phái Thục Sơn của chúng ta với Huyền Tông Môn căn bản là cùng tổ tông, vài năm trước nghe nói Huyền Tông Môn bị giết, lúc ấy chúng ta có di huấn của tổ tiên không thể xuống núi, nên chưa đi tế bái. Lúc này xuống núi, sư thúc liền mang chúng ta đến Cao Ngạo sơn tế bái một chút. Thuận tiện…”
“Thuận tiện nhìn xem Cao Ngạo sơn này có thể là nơi dừng chân hay không?”
“Uh.”
Hàn Tùng Lạc ừ một tiếng sau đó ánh mắt nhìn xuống đất bất động.
Tôn Giai Định đi đến bên cạnh Hàn Tùng Lạc nói: “Sư huynh, chúng ta đi đi.”
Hàn Tùng Lạc dùng sức gật đầu.
Cách Cao Ngạo sơn ngày càng gần, một sự thương cảm lại bốc lên trong lòng Liên Tống. Lần trước đến chân núi đã bị người ta bắt, đây là đầu tiên sau năm năm nàng bước đến Cao Ngạo sơn.
Truyền thuyết trên Cao Ngạo sơn thi thể ngang dọc khắp nơi, không ai dám đi lên. Trong núi chỉ là sự lạnh lẽo âm u.
Tiểu Thất cùng Tiểu Lục sợ hãi ôm nhau, Liên Tống im lặng dẫn đường ở trước.
Đến trước cảnh cửa lớn đóng chặt của Huyền Tông Môn, Hàn Tùng Lạc cùng các đệ tử bái ba bái.
Trong lòng Liên Tống bỡ ngỡ, trời đã tối rồi, không biết trong cánh cửa này là cảnh tượng thế nào, chính nàng cũng không thể nào khắc chế được sự sỡ hãi trong lòng, huống chi là những đứa nhỏ này. Cân nhắc một hồi lâu, nàng dẫn bọn họ đế một căn nhà gỗ nhỏ ở dưới núi, những người ở đây đồng ý cho họ ngủ lại.
Chờ họ ngủ rồi, Liên Tống lặng lẽ đứng dậy ra cửa, đi tới sau núi.
Nàng muốn nhanh chóng tìm Bồ Y Tử, nàng biết Bồ Y Tử nhất định sẽ không vui khi có người ngoài đến làm phiền, liền thừa dịp mấy đứa nhỏ ngủ để đi đến con đường dẫn vào Trúc Vong Nhai.
Dựa vào ký hiệu để lại, nàng tìm được cửa vào, phủi phủi chừng hai thước dây dày nàng lấy tay sờ sờ, chỉ đụng đến một lớp đá. Sợ ký hiệu mình để lại bị nhầm, nàng lại sờ soạng những nơi khác, nhưng khắp nơi đều là đá không thấy cửa vào.
Nàng vỗ vào đá kêu to: “Bồ Y Tử, lão thần tiên!”
Núi rừng che khuất mọi ánh sáng, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang.
Ngày hôm sau lên núi, bầu trời quang đãng. Tiểu Lục Tiểu Thất chạy nhảy trong rừng cây rất vui vẻ. Đến trước cửa Huyền Tông Môn, Liên Tống để Tiểu Ngũ mang Tiểu Lục Tiểu Thất đi chơi ở xa, nàng cùng Hàn Tùng Lạc và những người còn lại đẩy cửa ra vào trước xem tình thế.
Trong Huyền Tông Môn, khung cảnh tiêu điều.
Cỏ dại rậm rạp chui ra, bùn đất cùng đá vụn phủ kín mặt đường. Đi dạo một vòng, lại không thấy thi thể nào.
Sợ là có người thu dọn qua nơi này, Liên Tống đi ra Vân Điện, Thiên Điện, Hậu Điện, tìm toàn bộ một lần nhưng không thấy dấu vết nào của hài cốt.
Hàn Tùng Lạc gọi ba đứa nhỏ kia trở về. Vài người nhìn thấy Vân Điện thì sợ hãi than: “Kiến trúc nơi này giống Thục Sơn như đúc.”
Tiểu Thất hỏi: “Chưởng môn, chúng ta ở chỗ này sao?”
Lòng Liên Tống tràn đầy mất mát thẫn thờ, miễn cưỡng cười nói: “Có thể a. Ngươi cùng các sư huynh đi quét tước một chút, thu dọn mấy căn phòng có thể ở. Nếu có thấy thi thể hay động vật nào thì đừng sợ.”
Tiểu Thất cười lên tiếng trả lời.
Những người khác đi quét tước. Một mình Liên Tống đi vào Lãng Phong Viên đã từng ở với Kim Nhật Lãng.
Trong viện ngoại trừ có chút cũ kỹ thì cái gì cũng không biết mất.
Nàng đẩy căn phòng Kim Nhật Lãng từng ở ra, căn phòng vốn dĩ tràn đầy mùi thơm giờ đã bị bụi bặm vùi lấp, chỉ còn không khí bay ở không trung. Nàng nhìn màn che, bàn trang điểm, trên đó vẫn có lư hương của hắn, cảnh vật trước mắt đã không còn rõ ràng như trong mộng.
Nàng đi qua, nhẹ nhàng chùi đi bụi trên lư hương, khuôn mặt nàng phản chiếu trên gương cũng không còn như trước.
Cảm khái ngàn vạn lần hóa thành thở dài, nàng ôm lư hương, khi đầu ngón tay chạm vào thì nàng trở nên căng thẳng.
Lư hương ấm.
Mở lư hương ra cho ngón tay vào trong. Bên trong tro bụi quả là ấm, ở trung tâm của lư hương còn nóng hơn một chút. Nàng biết Kim Nhật Lãng vốn không dùng hương, chỉ dùng dược đốt để đuổi muỗi. Nàng cầm lư hương xem cẩn thận. Khi nãy nàng không chú ý, hiện tại mới phát hiện rèm trong phòng buông xuống. Nếu là sau khi nàng rời đi chưa có ai tiến vào thì nếp gấp trên màn rèm phải mờ nhạt đi mới đúng, đằng này nếp gấp trên đó rất rõ ràng.
Nàng muốn xốc màn giường lên, nhưng khi vừa vươn tay ra bỗng nhiên nhận thức, hiện tại nàng không có võ công. Chẳng may ở đây có người đó võ công cao cường sống nhờ, vậy không phải nàng tự tìm đường chết sao?
Nhất thời vô ý lại có thể đưa đến nguy hiểm, nàng làm ra âm thanh ai oán thương tiếc, trấn định rồi đi thả lư hương lại chậm rãi đi ra ngoài.
Ra sân, nàng chạy nhanh không ngờ đụng vào một người.
Tiểu Thất bị đụng ngã trên đất, nhìn thấy nàng thì bất chấp cái mông đau nhu môi nói: “Chưởng môn, có người đến chỗ của chúng ta!”
Liên Tống nghe vậy thì chạy nhanh tới. Trên đường đi Tiểu Thất đem mọi chuyện kể lại một lần. Hắn nói khi bọn họ tiến vào một căn phòng thì thấy một lão già đang ngủ. Bọn họ nói hắn đứng yên rồi chạy đến đây.
Liên Tống nghĩ tám phần là hiệp khách độc hành không môn không phái trên giang hồ thấy nơi này không có ngườithì đến đây ở tạm.
Nàng hỏi: “Lão già kia võ công có lợi hại không?”
Tiểu Thất nói: “Rất lợi hại. So với lão bá trên thuyền kia lợi hại hơn nhiều.”
“Lợi hại như vậy sao...”
Liên Tống ngừng bước chân, nếu lợi hại như vậy, nàng không có võ công, đi tới cũng không giúp được việc gì.
“Chưởng môn đi mau a.” Tiểu Thất thúc giục nói.
“Đợi chút a, chờ một chút.”
Liên Tống lấy “Thất tu kiếm pháp”, nhìn vài tờ rồi ngồi trên chiếu bắt đầu vận công. Có chút nội lực, nàng rút kiếm luyện tầng thứ nhất của kiếm phổ.
Tiểu Thất ngơ ngác nhìn nàng chưa đến hơn nửa nén nhang đã tu luyện hơn một nửa “Thất tu kiếm pháp”. Sư thúc Phương Kính Liên của hắn mất mười mấy năm tu luyện cũng chỉ đến tầng thứ năm mà thôi.
Luyện đến chiêu thứ sau, nội lực của Liên Tống đã tràn đầy, người nhẹ nhàng như chim yến, kiếm cùng cơ thể hợp nhất, nàng dẫn theo Tiểu Thất chạy đến nơi ở của các đệ tử.
Tiểu Thất vừa chạy vừa cảm thán nói: “Chưởng môn, sao người lại lợi hại như vậy?
Liên Tống cười nói: “Ta là chưởng môn mà.”
Tác giả :
Trương Chương