Cùng Ta Vui Vẻ Được Không
Chương 20: Thâm tình không bao lâu (tứ)
Thâm tình không bao lâu (tứ)
Liên tục gặp thảm họa trong mấy ngày ngắn ngủi, Huyền Tông Môn từ chối tiếp khách.
Kim Nhật Lãng chuyển đến ở tại Thượng Hoa Viện dành cho chưởng môn, Liên Tống cũng chuyển tới ở Thiên Viện trong Thượng Hoa Viện. Nàng là đệ tử duy nhất của chưởng môn, lúc này địa vị tăng lên đáng kể. Những người xưa kia khi dễ nàng giờ đều lấy lòng nàng. Nàng thật không quen, nên rất ít khi ra ngoài.
Nàng không ngoài ra, Kim Nhật Lãng cũng không ra ngoài.
Tân quan nhậm chức thì đều chiêu đãi, nhưng tân chưởng môn Kim Nhật Lãng này cả ngày đều ở trong Cấp Điển Các mà không hề làm gì, đệ tử ở dưới có người nói nho nhỏ, nói hắn làm bạn với sách nên không thể có khí phách cùng với tài cai quản, chắc chắn nắm quyền không lâu. Hắn đối với những lời này đều thờ ơ.
“Tống nhi, ngươi yên tâm, nhất định ta sẽ tìm ra giải dược.”
Từ khi Kim Nhật Lãng nói xong câu đó, đã đi qua năm ngày. Độc của Mê Tiên Cổ sẽ phát tác vào đêm trăng tròn, nay đã là mười bốn tháng tám. Nhưng hắn lật hết sách này đến sách khác của Cấp Điển Các cũng không tìm thấy cách giải độc. Trước khi Viên Thương Châu chết, cách điều chế thuốc giải trong tay hắn đã bị lò lửa hỏa thiêu, giải dược luyện lúc trước không thể dùng, cho dù có thể dùng cũng không biết cách, không biết là chia làm mấy lần để dùng, là rang hay là dùng với nước.
Mọi tâm tư đều đặt vào việc này, những việc khác hắn để qua một bên. Đệ tử lại báo có khách tới, hắn xem như không thấy. Đệ tử nhiều lời một chút nhưng mặt hắn cũng không hờn không giận mà chỉ tỏ thái độ lãnh đạm, đệ tử sau đó không dám nói nữa.
Nếu không phải có Từ Huyễn cùng Tư Phóng chống đỡ, chỉ sợ Huyền Tông Môn chưa tới mấy ngày đã sụp đổ.
Mà hắn, cho dù hết lòng lo lắng cũng không thu hoạch được gì.
Nếu không thể giải độc, thì dẫn độc đi.
Có thể cứu chữa!
Trong lòng hắn mừng như điên, mang Liên Tống vào phòng nói với nàng: “Cởi quần áo ra.”
Liên Tống không rõ.
Hắn tự mình ra tay, nàng kinh ngạc phản kháng, hắn thoải mái cầm cổ tay nàng, sau đó tháo đai lưng của nàng.
Áo ngoài rộng mở, trước ngực chợt lạnh, nàng hít một ngụm khí: “Sư phụ muốn làm gì?”
Hắn cởi áo ngoài của nàng ra: “Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi muốn làm cái gì?”
Nàng đỏ mặt, đứng im như rối gỗ. Dù sao giờ phút này cho dù sư phụ muốn làm cái gì, nàng cũng không phản kháng được.
Hắn vẫn đùa giỡn với nàng, khi dễ nàng không hiểu thế sự. Mà giờ phút này, nàng không tránh né sự tới gần của hắn, như là dung túng.
“Muốn làm cái gì cũng phải đợi đến khi thân mình ngươi khỏe lại.” Nói xong hắn ho nhẹ một tiếng, thanh âm khàn khàn trở lại trong trẻo: “Lên giường ngồi, ta giải độc cho ngươi.
“Lên giường? Ban ngày ban mặt…” Nàng nhìn ngoài cửa sổ.
“Không có ai tiến vào đâu. Sư phụ ngươi hiện nay là người đứng đầu Cao Ngạo sơn, ta không cho phép, không có ai tự ý ra vào.” Thanh âm của hắn ngạo nghễ nhưng cũng rất nhẹ nhàng.
Nàng biết hắn khinh thường địa vị chưởng môn này. Người trong thiên hạ yêu danh lợi quyền thế, sư phụ và nàng thì khác. Nàng tò mò hỏi: “Sư phụ, nếu có thể lựa chọn, kiếp sau sư phụ hy vọng trở thành người như thế nào?”
Hắn lấy từ trong áo lót ra một ít thảo dược để vào băng gạt, thuận miệng đáp: “Nếu có kiếp sau, sư phụ chỉ hi vọng làm con cháu một gia đình bình thường, mỗi ngày pha một bình trà ngồi dưới cây đại thụ, bắt lấy vài cọng hoa và phơi nắng hai quyển sách.”
Hơi hơi dùng sức, vải bông đã thấm một tầng dược. Hắn đem dược vẽ loạn trên vai nàng, rút một con dao nhỏ ra nói: “Có đau một chút, ngươi chịu đựng.”
Cảm giác được da thịt bị cắt một miếng, trên vai bỗng nhiên thật nóng. Sư phụ đặt tay ở miệng vết thương, một luồng khí nóng mạnh mẽ đưa vào trong cơ thể nàng, thay đổi liên tục. Miệng vết thương như bị người ta xé rách, trên trán nàng đổ mồ hôi, đau đớn vô cùng. Vì dời đi lực chú ý, nàng bức bách chính mình nghĩ đến chuyện khác, không ngờ lại nhớ tới mùi thuốc đông y chua xót kia.
“Liên Tống, độc của ngươi không có giải dược. Ta lừa sư phụ của ngươi…”
Trên lưng toát ra mồ hôi lạnh, nàng rối loạn tâm thần, tứ chi phát run.
“Tống nhi, chuyên tâm.”
Kim Nhật Lãng ngừng chưởng, đem Liên Tống dựng thẳng thân mình.
Nàng nói: “Sư phụ, vô dụng thôi.”
“Chuyên tâm.” Hắn cảnh cáo.
Trong cơ thể có gió di chuyển tứ phương, nàng chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bị gió thổi tan ra. Trong miệng có vị tanh ngọt, nàng cắn răng nuốt lại. Đè nén đến cùng cực, bỗng nhiên sau lưng buông lỏng ra, xung lực khiến nàng ngã về trước. Nàng ngồi ở mép giường, một ngụm máu tươi phun ra trong tay nàng.
“Sư phụ!” Nàng hoảng sợ bổ nhào vào người Kim Nhật Lãng. Sắc mặt hắn tái nhợt, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, máu tươi theo khóe miệng chảy xuống.
“Tại sao có thể như vậy, làm sao có thể...” Hắn chăm chú nhìn lòng bàn tay của mình, hoàn toàn không nghĩ bản thân lại thất bại.
Liên Tống thấy trong lòng bàn tay hắn có một vết dao, mới biết sư phụ là vì nàng mà lấy thân dẫn độc.
Nàng thấy may mắn lại thấy đau lòng. May mắn không có thành công.
Kim Nhật Lãng không cam lòng, từ khi ra đời tới nay, hắn chưa bao giờ thất bại. Nhưng cái chuyện không thể thất bại lại thất bại, hắn sao có thể cam lòng? Hắn đẩy bả vai của nàng muốn thử lại.
Nàng bắt lấy bàn tay hắn nhưng bắt không được, dùng hết khí lực ôm tay hắn nhưng ôm không được. Cuối cùng nàng phải ôm lấy cả người hắn, cầu xin nói: “Sư phụ, người đừng thử nữa, vô dụng, vô dụng…”
Thân hình cứng ngắc dần bình tĩnh lại, nàng cảm nhận được lồng ngực đập phập phồng kịch liệt của hắn, hô hấp trở nên chậm chạp. Ngưỡng mặt nhìn hắn, nam tử lúc nào cũng chói lọi nhưng gương mặt giờ đây lại suy sụp. Thần sắc này của hắn khiến nàng thấy thật đau lòng. Nàng dùng đầu ngón tay lau đi máu trên khóe môi hắn, kéo tay áo lau mồ hôi trên trán cho hắn.
Giờ phút này, bọn họ không phải thầy trò.
Hắn là phu quân như ý của nàng, nàng là thê tử lương thiện của hắn. Thế sự lạnh lùng bao quanh, nàng là nguồn an ủi duy nhất của hắn.
Đôi mắt mang theo đau đớn, hắn ôm nàng vào lòng. Trong trời đất chỉ còn hai người họ.
Ngoài cửa có tiếng đổ vỡ vang lên hung hăng chia cắt họ ra.
Kim Nhật Lãng đột nhiên quay đầu, ánh mắt lãnh liệt. Đệ tử đang bưng cái khay đứng run run ngoài cửa, vạn phần hoảng sợ.
Liên Tống nhanh chóng bắt lấy ống tay áo của Kim Nhật Lãng, nhưng thân hình hắn còn nhanh hơn, khi nàng vươn tay hắn đã mang theo kiếm ra đến cửa. nàng nhảy xuống giường đuổi theo vài bước mới nhớ lại quần áo của mình còn đang xốc xếch, toàn bộ bả vai đều lộ ra ngoài. Nàng hốt hoảng sửa sang quần áo rồi tiến ra ngoài cửa.
Việc bí mật bị người ta phát hiện, phàm là nam nhân đều sẽ thẹn quá mà hóa giận. Nhưng sư phụ khoan dung biết kiềm chế, tuyệt đối sẽ không dễ dàng đả thương đến tánh mạng người khác. Cho nên, khi nàng lắc mình che trước mắt đệ tử kia, nàng không thể tin được nam nhân có đôi mắt lạnh đến bức người này lại là sư phụ của nàng.
“Tránh ra.” Sắc mặt hắn không chút thay đổi, bạc môi khẽ mở.
Ngôn ngữ dường như có thể giết chết người, tên đệ tử kia như bị đâm cho mấy đao, té lui về phía sau, mềm yếu vô lực không thể đi được xa, kêu to: “Đừng giết ta!”
Liên Tống biết đệ tử kia, là đệ tử của Viên Thương Châu, sư đệ Từ Huyễn, tên gọi là Tôn Cửu, bình thường nhát gan lại sợ phiền phức, nhưng tâm địa không xấu.
“Sư phụ đừng giết hắn, “ Liên Tống liều chết nắm lấy thanh kiếm của hắn: “Hắn chỉ là vô tình thôi!”
“Mặc kệ là vô tình hay cố ý, hắn đã thấy, nhất định phải chết.” Hắn nắm chặt cổ tay của nàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tôn Cửu.
“Ta sẽ không nói, sẽ không nói! Chưởng môn, cầu ngươi buông tha ta. Ta lập tức xuống núi!” Tôn Cửu quỳ trên mặt đất xin tha thứ, cái trán vì dập đầu mà chảy cả máu.
“Chỉ có người chết mới không nói.” Thừa dịp Liên Tống đang đau cổ tay, hắn bỏ tay nàng ra tiến tới Tôn Cửu.
“Sư phụ!” Liên Tống bất chấp đau, nhảy qua ôm thắt lưng hắn, khóc nức nở: “Người không phải rất thống hận việc giết chóc sao, chẳng lẽ người lại sát hại một người vô tội sao?”
Kiếm chần chờ giữa không trung, Tôn Cửu đã sợ tới mức mặt không còn giọt máu.
Thấy hắn có một tia lý trí, nàng nói với Tôn Cửu: “Còn không mau đi!”
Ba hồn bảy vía của Tôn Cửu đã bay mất, phải mất rất nhiều khí lực mới có thể trở về, khi hắn định nhấc chân chạy ra ngoài, thanh âm quỷ mị của Kim Nhật Lãng lại vang lên.
“Chậm đã.” Hắn nói, ngữ khí vẫn lạnh như băng.
Tôn Cửu vội vàng quỳ xuống một cái.
“Sư phụ?” Liên Tống quan sát thần sắc của hắn.
Sắc mặt hắn đã bình tĩnh lại, không tức không giận nói: “Nếu giữ lại hắn, hậu hoạn vô cùng.”
“Nhưng hắn cũng có cha mẹ thân nhân.” Liên Tống nhớ rõ, vị Tôn Cửu sư huynh này là con trai độc nhất trong nhà, khi nào có cơ hội xuống núi thăm người thăm hắn nhất định đều trở về.
Hắn không lên tiếng. Tôn Cửu lạnh run không dám làm gì. Nàng cố chấp che ở trước người hắn.
Lau khô nước mắt trên mặt nàng, hắn thở dài nói: “Sư phụ sao có thể xem nhẹ ý của ngươi, nhưng chỉ là lúc này đây…” Hắn nhìn về Tôn Cửu, trong mắt là hàn ý như băng: “Ngươi ở lại Huyền Tông Môn, không thể tự tiện rời đi. Nếu để cho ta nghe được tin đồn gì, người đầu tiên chết sẽ là ngươi.”
“Đệ tử tuyệt không dám! Đệ tử tuân mệnh!” Tôn Cửu dập mạnh đầu vài cái, trên trán xanh tím.
Kim Nhật Lãng vẫn chưa để hắn đi: “Ngươi kích động như thế này mà chạy từ đây ra ngoài, người ngoài sao có thể không thấy kỳ quái. Bình tĩnh lại, tâm thần ổn định rồi đi.”
“Vâng vâng...” Tôn Cửu dạ dạ đáp ứng. Hai tay che ngực thở vài hơi, cho đến khi thấy mình bình tĩnh vững vàng rồi hắn mới rời đi. Trước khi đi còn liếc mắt nhìn Liên Tống cảm kích một cái.
Liên Tống đem cửa của Thượng Hoa Viện đóng lại như xưa, chỉ là cửa của Thượng Hoa Viện nặng hơn một chút so với Lãng Phong Viện.
Rốt cục chỉ còn hai người họ.
Không khí có chút xơ xác tiêu điều.
Trước khi nàng mở miệng hắn đã nói: “Tống nhi, chuyện như thế này, có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai.”
Liên Tống cười khổ hỏi: “Sư phụ vì đồ nhi mà muốn biến thành ma vương giết người sao?”
Hắn hỏi lại: “Nếu ta trở thành ma vương giết người, ngươi sẽ rời ta mà đi sao?”
Nàng hơi ngạc nhiên. Nàng không thể nhìn ra cảm xúc trên khuôn mặt của sư phụ, nhưng nàng biết lúc này không thể đáp sai.
“Nếu sư phụ biến thành ma vương, cho dù đồ nhi biến thành lệ quỷ cũng muốn đi theo người!”
Sư phụ, ta trả lời đúng không? Nàng hỏi dưới đáy lòng. Trên con đường tình cảm này, nàng xuất phát chậm một chút, nhưng nàng đã cố gắng chạy theo. Một ngày nào đó, nàng muốn đuổi tới trước mặt sư phụ, vì sư phụ mà chắn mọi gió mưa.
Kim Nhật Lãng nghe câu trả lời của nàng, khó kìm nén vui mừng, hắn nở nụ cười mỹ mãn bên môi, cười ra tiếng, máu cũng vọt tới cổ họng. Hắn ho lên.
Liên Tống cảm thấy hắn khác thường, nghĩ là hắn có thương tích trong người, nửa khắc trước còn vì nàng mà vận nội công, khẳng định vết thương tăng thêm. Nhưng nàng chỉ có thể lo lắng suông. Nếu nàng có võ công cao cường, hiện tại có thể vận công chữa thương cho sư phụ rồi.
Kim Nhật Lãng thấy nàng lo lắng, dừng ho lại mà vẫy tay với nàng. Bàn tay hắn đưa tới bên môi nàng, chặn lại những lời nói quan tâm của nàng, dần dần hắn nghe được tiếng bước chân truyền tới từ ngoài cửa.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, không có ý dừng lại, đi thẳng đến trước cửa. Cánh cửa nặng nề bị người ta một cước đá văng ra.
Tư Phóng, Từ Huyễn mang theo đệ tử còn có hai vị phương trượng của Thiếu Lâm cũng ở trong đó, đoàn người thần sắc khác nhau đứng ở trước cửa.
Trước khi họ đá cửa, Kim Nhật Lãng cùng Liên Tống đã ăn ý mà đứng tách xa nhau. Nhưng những người này đến thật ngoài ý muốn, bọn họ quả thật có chút trở tay không kịp.
Tư Phóng tiến lên từng bước, cười lạnh nói: “Thầy trò các ngươi ban ngày ban mặt lại đóng cửa, đang làm cái gì?”
Kim Nhật Lãng nâng tay lên lau đi vết máu bên khóe môi, không đáp trả sự khiêu khích của Tư Phóng.
“Tư sư thúc.” Từ Huyễn đem Tư Phóng kéo qua một bên nói: “Kim sư thúc đã là chưởng môn, lại có người ngoài ở đây, người nên tôn trọng hắn chút.”
Tư Phóng trừng Từ Huyễn liếc mắt một cái, giơ tay lên. Hôm nay ở Huyền Tông Môn trừ bỏ Kim Nhật Lãng thì hắn là người lớn nhất, hắn sẽ nghe hậu bối giáo huấn sao?
Thong thả đi đến trước mặt Kim Nhật Lãng, hắn hành lễ nói: “Sư đệ nay là nhất phái chưởng môn, chưởng môn muốn làm cái gì chúng ta là người ở dưới đương nhiên không dám hỏi nhiều. Nhưng hôm nay có phương trượng Thiếu Lâm ở đây, ngươi không ra chào đón, lại cùng với nữ đệ tử tránh trong viện này, không biết là có chuyện gì quan trọng vậy?”
Hai vị phương trượng Thiếu Lâm là Không Thích và Không Tịnh liếc nhìn nhau một cái, quyết định sống chết mặc bây. Hai người họ xưa nay có quan hệ tốt với Huyền Tông Môn, cùng Kim Nhật Lãng kết nghĩa anh em, nghe nói Huyền Tông Môn có biến chuyển lớn, Kim Nhật Lãng vẫn chưa gắng gượng dậy được, liền đến đây thăm hỏi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Xem tình hình hiện tại, nhất định là liên quan đến tranh đấu nội bộ môn phái. Bọn họ là khách, không tiện nhúng tay vào.
“Nếu các ngươi có chuyện quan trọng, không ngại thì nói ra mọi người cùng nghe một chút, cũng có thể cho các ngươi được ý kiến.” Tư Phóng như dã thú đói khát, đảo quanh người Kim Nhật Lãng.
Liên tiếp bị khiêu khích, Kim Nhật Lãng cũng ẩn nhẫn không bạo phát. Không Thích cùng Không Tịnh không khỏi tin vào lời đồn, Kim Nhật Lãng này quả thật yếu đuối không tranh cầu. Huyền Tông Môn giao vào tay hắn, tình hình càng ngày càng xấu đi là đương nhiên.
Liên Tống đã được dặn không mở miệng, đành phải chịu đựng Tư Phóng, Từ Huyễn nhìn không được lại kéo Tư Phóng nói: “Sư thúc, chúng ta nói sau đi.”
“Nói sau sao? Ta xem ra là không cần thiết.” Tư Phóng thấy không gặp lực cản, nghĩ là Kim Nhật Lãng chột dạ, giọng nói càng tăng: “Chẳng lẽ thầy trò hai người các ngươi làm cái gì đó mà không thể cho ai biết, cho nên mới trốn tới đây sao? Là võ công bí mật, hay là về cái khác? Ví dụ như…Tư tình nhi nữ?”
“Lời này không thể nói lung tung.” Không Thích tâm địa bao la, Kim Nhật Lãng cũng xem như là người mà hắn coi trọng, nhịn không được vì Kim Nhật Lãng nói mấy câu.
“Ta cũng không phải là nói lung tung.” Tư Phóng âm hiểm cười, nâng tay lên nói: “Mang người tới đây!”
Thanh âm hạ xuống, hai đệ tử đang kéo một người tiến lên. Hai mắt Liên Tống mở to, người nọ chính là Tôn Cửu vừa mới chạy.
Tôn Cửu nhắm hai mắt quỳ xuống, trong lòng rên rỉ thời vận của mình thật không may. Sau khi ra khỏi Thượng Hoa Viện, hắn chạy mất mạng, kết quả là đụng phải Tư Phóng. Tư Phóng là người giảo hoạt thế nào, liếc mắt một cái đã nhìn thấu hắn. Hắn chịu không nổi sự đe dọa của Tư Phóng, bản thân lại không có khả năng nói dối, chỉ đành nói thật tình hình thực tế để bảo toàn bản thân. Về phần Kim Nhật Lãng đã nói qua những gì, hắn cố làm nhưng không được.
Kỳ thật Tư Phóng đã sớm hoài nghi Kim Nhật Lãng cùng Liên Tống có mờ ám, nay có được Tôn Cửu làm nhân chứng, hắn vui mừng quá đỗi, lập tức gọi Từ Huyễn làm người chứng phụ, chỉ là Từ Huyễn đang uống trà cùng phương trượng Thiếu Lâm nên tất cả cùng kéo đến đây. Lúc này, hắn nhất định phải bức Kim Nhật Lãng giao ra lệnh bài chưởng môn.
Liên tục gặp thảm họa trong mấy ngày ngắn ngủi, Huyền Tông Môn từ chối tiếp khách.
Kim Nhật Lãng chuyển đến ở tại Thượng Hoa Viện dành cho chưởng môn, Liên Tống cũng chuyển tới ở Thiên Viện trong Thượng Hoa Viện. Nàng là đệ tử duy nhất của chưởng môn, lúc này địa vị tăng lên đáng kể. Những người xưa kia khi dễ nàng giờ đều lấy lòng nàng. Nàng thật không quen, nên rất ít khi ra ngoài.
Nàng không ngoài ra, Kim Nhật Lãng cũng không ra ngoài.
Tân quan nhậm chức thì đều chiêu đãi, nhưng tân chưởng môn Kim Nhật Lãng này cả ngày đều ở trong Cấp Điển Các mà không hề làm gì, đệ tử ở dưới có người nói nho nhỏ, nói hắn làm bạn với sách nên không thể có khí phách cùng với tài cai quản, chắc chắn nắm quyền không lâu. Hắn đối với những lời này đều thờ ơ.
“Tống nhi, ngươi yên tâm, nhất định ta sẽ tìm ra giải dược.”
Từ khi Kim Nhật Lãng nói xong câu đó, đã đi qua năm ngày. Độc của Mê Tiên Cổ sẽ phát tác vào đêm trăng tròn, nay đã là mười bốn tháng tám. Nhưng hắn lật hết sách này đến sách khác của Cấp Điển Các cũng không tìm thấy cách giải độc. Trước khi Viên Thương Châu chết, cách điều chế thuốc giải trong tay hắn đã bị lò lửa hỏa thiêu, giải dược luyện lúc trước không thể dùng, cho dù có thể dùng cũng không biết cách, không biết là chia làm mấy lần để dùng, là rang hay là dùng với nước.
Mọi tâm tư đều đặt vào việc này, những việc khác hắn để qua một bên. Đệ tử lại báo có khách tới, hắn xem như không thấy. Đệ tử nhiều lời một chút nhưng mặt hắn cũng không hờn không giận mà chỉ tỏ thái độ lãnh đạm, đệ tử sau đó không dám nói nữa.
Nếu không phải có Từ Huyễn cùng Tư Phóng chống đỡ, chỉ sợ Huyền Tông Môn chưa tới mấy ngày đã sụp đổ.
Mà hắn, cho dù hết lòng lo lắng cũng không thu hoạch được gì.
Nếu không thể giải độc, thì dẫn độc đi.
Có thể cứu chữa!
Trong lòng hắn mừng như điên, mang Liên Tống vào phòng nói với nàng: “Cởi quần áo ra.”
Liên Tống không rõ.
Hắn tự mình ra tay, nàng kinh ngạc phản kháng, hắn thoải mái cầm cổ tay nàng, sau đó tháo đai lưng của nàng.
Áo ngoài rộng mở, trước ngực chợt lạnh, nàng hít một ngụm khí: “Sư phụ muốn làm gì?”
Hắn cởi áo ngoài của nàng ra: “Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi muốn làm cái gì?”
Nàng đỏ mặt, đứng im như rối gỗ. Dù sao giờ phút này cho dù sư phụ muốn làm cái gì, nàng cũng không phản kháng được.
Hắn vẫn đùa giỡn với nàng, khi dễ nàng không hiểu thế sự. Mà giờ phút này, nàng không tránh né sự tới gần của hắn, như là dung túng.
“Muốn làm cái gì cũng phải đợi đến khi thân mình ngươi khỏe lại.” Nói xong hắn ho nhẹ một tiếng, thanh âm khàn khàn trở lại trong trẻo: “Lên giường ngồi, ta giải độc cho ngươi.
“Lên giường? Ban ngày ban mặt…” Nàng nhìn ngoài cửa sổ.
“Không có ai tiến vào đâu. Sư phụ ngươi hiện nay là người đứng đầu Cao Ngạo sơn, ta không cho phép, không có ai tự ý ra vào.” Thanh âm của hắn ngạo nghễ nhưng cũng rất nhẹ nhàng.
Nàng biết hắn khinh thường địa vị chưởng môn này. Người trong thiên hạ yêu danh lợi quyền thế, sư phụ và nàng thì khác. Nàng tò mò hỏi: “Sư phụ, nếu có thể lựa chọn, kiếp sau sư phụ hy vọng trở thành người như thế nào?”
Hắn lấy từ trong áo lót ra một ít thảo dược để vào băng gạt, thuận miệng đáp: “Nếu có kiếp sau, sư phụ chỉ hi vọng làm con cháu một gia đình bình thường, mỗi ngày pha một bình trà ngồi dưới cây đại thụ, bắt lấy vài cọng hoa và phơi nắng hai quyển sách.”
Hơi hơi dùng sức, vải bông đã thấm một tầng dược. Hắn đem dược vẽ loạn trên vai nàng, rút một con dao nhỏ ra nói: “Có đau một chút, ngươi chịu đựng.”
Cảm giác được da thịt bị cắt một miếng, trên vai bỗng nhiên thật nóng. Sư phụ đặt tay ở miệng vết thương, một luồng khí nóng mạnh mẽ đưa vào trong cơ thể nàng, thay đổi liên tục. Miệng vết thương như bị người ta xé rách, trên trán nàng đổ mồ hôi, đau đớn vô cùng. Vì dời đi lực chú ý, nàng bức bách chính mình nghĩ đến chuyện khác, không ngờ lại nhớ tới mùi thuốc đông y chua xót kia.
“Liên Tống, độc của ngươi không có giải dược. Ta lừa sư phụ của ngươi…”
Trên lưng toát ra mồ hôi lạnh, nàng rối loạn tâm thần, tứ chi phát run.
“Tống nhi, chuyên tâm.”
Kim Nhật Lãng ngừng chưởng, đem Liên Tống dựng thẳng thân mình.
Nàng nói: “Sư phụ, vô dụng thôi.”
“Chuyên tâm.” Hắn cảnh cáo.
Trong cơ thể có gió di chuyển tứ phương, nàng chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bị gió thổi tan ra. Trong miệng có vị tanh ngọt, nàng cắn răng nuốt lại. Đè nén đến cùng cực, bỗng nhiên sau lưng buông lỏng ra, xung lực khiến nàng ngã về trước. Nàng ngồi ở mép giường, một ngụm máu tươi phun ra trong tay nàng.
“Sư phụ!” Nàng hoảng sợ bổ nhào vào người Kim Nhật Lãng. Sắc mặt hắn tái nhợt, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, máu tươi theo khóe miệng chảy xuống.
“Tại sao có thể như vậy, làm sao có thể...” Hắn chăm chú nhìn lòng bàn tay của mình, hoàn toàn không nghĩ bản thân lại thất bại.
Liên Tống thấy trong lòng bàn tay hắn có một vết dao, mới biết sư phụ là vì nàng mà lấy thân dẫn độc.
Nàng thấy may mắn lại thấy đau lòng. May mắn không có thành công.
Kim Nhật Lãng không cam lòng, từ khi ra đời tới nay, hắn chưa bao giờ thất bại. Nhưng cái chuyện không thể thất bại lại thất bại, hắn sao có thể cam lòng? Hắn đẩy bả vai của nàng muốn thử lại.
Nàng bắt lấy bàn tay hắn nhưng bắt không được, dùng hết khí lực ôm tay hắn nhưng ôm không được. Cuối cùng nàng phải ôm lấy cả người hắn, cầu xin nói: “Sư phụ, người đừng thử nữa, vô dụng, vô dụng…”
Thân hình cứng ngắc dần bình tĩnh lại, nàng cảm nhận được lồng ngực đập phập phồng kịch liệt của hắn, hô hấp trở nên chậm chạp. Ngưỡng mặt nhìn hắn, nam tử lúc nào cũng chói lọi nhưng gương mặt giờ đây lại suy sụp. Thần sắc này của hắn khiến nàng thấy thật đau lòng. Nàng dùng đầu ngón tay lau đi máu trên khóe môi hắn, kéo tay áo lau mồ hôi trên trán cho hắn.
Giờ phút này, bọn họ không phải thầy trò.
Hắn là phu quân như ý của nàng, nàng là thê tử lương thiện của hắn. Thế sự lạnh lùng bao quanh, nàng là nguồn an ủi duy nhất của hắn.
Đôi mắt mang theo đau đớn, hắn ôm nàng vào lòng. Trong trời đất chỉ còn hai người họ.
Ngoài cửa có tiếng đổ vỡ vang lên hung hăng chia cắt họ ra.
Kim Nhật Lãng đột nhiên quay đầu, ánh mắt lãnh liệt. Đệ tử đang bưng cái khay đứng run run ngoài cửa, vạn phần hoảng sợ.
Liên Tống nhanh chóng bắt lấy ống tay áo của Kim Nhật Lãng, nhưng thân hình hắn còn nhanh hơn, khi nàng vươn tay hắn đã mang theo kiếm ra đến cửa. nàng nhảy xuống giường đuổi theo vài bước mới nhớ lại quần áo của mình còn đang xốc xếch, toàn bộ bả vai đều lộ ra ngoài. Nàng hốt hoảng sửa sang quần áo rồi tiến ra ngoài cửa.
Việc bí mật bị người ta phát hiện, phàm là nam nhân đều sẽ thẹn quá mà hóa giận. Nhưng sư phụ khoan dung biết kiềm chế, tuyệt đối sẽ không dễ dàng đả thương đến tánh mạng người khác. Cho nên, khi nàng lắc mình che trước mắt đệ tử kia, nàng không thể tin được nam nhân có đôi mắt lạnh đến bức người này lại là sư phụ của nàng.
“Tránh ra.” Sắc mặt hắn không chút thay đổi, bạc môi khẽ mở.
Ngôn ngữ dường như có thể giết chết người, tên đệ tử kia như bị đâm cho mấy đao, té lui về phía sau, mềm yếu vô lực không thể đi được xa, kêu to: “Đừng giết ta!”
Liên Tống biết đệ tử kia, là đệ tử của Viên Thương Châu, sư đệ Từ Huyễn, tên gọi là Tôn Cửu, bình thường nhát gan lại sợ phiền phức, nhưng tâm địa không xấu.
“Sư phụ đừng giết hắn, “ Liên Tống liều chết nắm lấy thanh kiếm của hắn: “Hắn chỉ là vô tình thôi!”
“Mặc kệ là vô tình hay cố ý, hắn đã thấy, nhất định phải chết.” Hắn nắm chặt cổ tay của nàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tôn Cửu.
“Ta sẽ không nói, sẽ không nói! Chưởng môn, cầu ngươi buông tha ta. Ta lập tức xuống núi!” Tôn Cửu quỳ trên mặt đất xin tha thứ, cái trán vì dập đầu mà chảy cả máu.
“Chỉ có người chết mới không nói.” Thừa dịp Liên Tống đang đau cổ tay, hắn bỏ tay nàng ra tiến tới Tôn Cửu.
“Sư phụ!” Liên Tống bất chấp đau, nhảy qua ôm thắt lưng hắn, khóc nức nở: “Người không phải rất thống hận việc giết chóc sao, chẳng lẽ người lại sát hại một người vô tội sao?”
Kiếm chần chờ giữa không trung, Tôn Cửu đã sợ tới mức mặt không còn giọt máu.
Thấy hắn có một tia lý trí, nàng nói với Tôn Cửu: “Còn không mau đi!”
Ba hồn bảy vía của Tôn Cửu đã bay mất, phải mất rất nhiều khí lực mới có thể trở về, khi hắn định nhấc chân chạy ra ngoài, thanh âm quỷ mị của Kim Nhật Lãng lại vang lên.
“Chậm đã.” Hắn nói, ngữ khí vẫn lạnh như băng.
Tôn Cửu vội vàng quỳ xuống một cái.
“Sư phụ?” Liên Tống quan sát thần sắc của hắn.
Sắc mặt hắn đã bình tĩnh lại, không tức không giận nói: “Nếu giữ lại hắn, hậu hoạn vô cùng.”
“Nhưng hắn cũng có cha mẹ thân nhân.” Liên Tống nhớ rõ, vị Tôn Cửu sư huynh này là con trai độc nhất trong nhà, khi nào có cơ hội xuống núi thăm người thăm hắn nhất định đều trở về.
Hắn không lên tiếng. Tôn Cửu lạnh run không dám làm gì. Nàng cố chấp che ở trước người hắn.
Lau khô nước mắt trên mặt nàng, hắn thở dài nói: “Sư phụ sao có thể xem nhẹ ý của ngươi, nhưng chỉ là lúc này đây…” Hắn nhìn về Tôn Cửu, trong mắt là hàn ý như băng: “Ngươi ở lại Huyền Tông Môn, không thể tự tiện rời đi. Nếu để cho ta nghe được tin đồn gì, người đầu tiên chết sẽ là ngươi.”
“Đệ tử tuyệt không dám! Đệ tử tuân mệnh!” Tôn Cửu dập mạnh đầu vài cái, trên trán xanh tím.
Kim Nhật Lãng vẫn chưa để hắn đi: “Ngươi kích động như thế này mà chạy từ đây ra ngoài, người ngoài sao có thể không thấy kỳ quái. Bình tĩnh lại, tâm thần ổn định rồi đi.”
“Vâng vâng...” Tôn Cửu dạ dạ đáp ứng. Hai tay che ngực thở vài hơi, cho đến khi thấy mình bình tĩnh vững vàng rồi hắn mới rời đi. Trước khi đi còn liếc mắt nhìn Liên Tống cảm kích một cái.
Liên Tống đem cửa của Thượng Hoa Viện đóng lại như xưa, chỉ là cửa của Thượng Hoa Viện nặng hơn một chút so với Lãng Phong Viện.
Rốt cục chỉ còn hai người họ.
Không khí có chút xơ xác tiêu điều.
Trước khi nàng mở miệng hắn đã nói: “Tống nhi, chuyện như thế này, có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai.”
Liên Tống cười khổ hỏi: “Sư phụ vì đồ nhi mà muốn biến thành ma vương giết người sao?”
Hắn hỏi lại: “Nếu ta trở thành ma vương giết người, ngươi sẽ rời ta mà đi sao?”
Nàng hơi ngạc nhiên. Nàng không thể nhìn ra cảm xúc trên khuôn mặt của sư phụ, nhưng nàng biết lúc này không thể đáp sai.
“Nếu sư phụ biến thành ma vương, cho dù đồ nhi biến thành lệ quỷ cũng muốn đi theo người!”
Sư phụ, ta trả lời đúng không? Nàng hỏi dưới đáy lòng. Trên con đường tình cảm này, nàng xuất phát chậm một chút, nhưng nàng đã cố gắng chạy theo. Một ngày nào đó, nàng muốn đuổi tới trước mặt sư phụ, vì sư phụ mà chắn mọi gió mưa.
Kim Nhật Lãng nghe câu trả lời của nàng, khó kìm nén vui mừng, hắn nở nụ cười mỹ mãn bên môi, cười ra tiếng, máu cũng vọt tới cổ họng. Hắn ho lên.
Liên Tống cảm thấy hắn khác thường, nghĩ là hắn có thương tích trong người, nửa khắc trước còn vì nàng mà vận nội công, khẳng định vết thương tăng thêm. Nhưng nàng chỉ có thể lo lắng suông. Nếu nàng có võ công cao cường, hiện tại có thể vận công chữa thương cho sư phụ rồi.
Kim Nhật Lãng thấy nàng lo lắng, dừng ho lại mà vẫy tay với nàng. Bàn tay hắn đưa tới bên môi nàng, chặn lại những lời nói quan tâm của nàng, dần dần hắn nghe được tiếng bước chân truyền tới từ ngoài cửa.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, không có ý dừng lại, đi thẳng đến trước cửa. Cánh cửa nặng nề bị người ta một cước đá văng ra.
Tư Phóng, Từ Huyễn mang theo đệ tử còn có hai vị phương trượng của Thiếu Lâm cũng ở trong đó, đoàn người thần sắc khác nhau đứng ở trước cửa.
Trước khi họ đá cửa, Kim Nhật Lãng cùng Liên Tống đã ăn ý mà đứng tách xa nhau. Nhưng những người này đến thật ngoài ý muốn, bọn họ quả thật có chút trở tay không kịp.
Tư Phóng tiến lên từng bước, cười lạnh nói: “Thầy trò các ngươi ban ngày ban mặt lại đóng cửa, đang làm cái gì?”
Kim Nhật Lãng nâng tay lên lau đi vết máu bên khóe môi, không đáp trả sự khiêu khích của Tư Phóng.
“Tư sư thúc.” Từ Huyễn đem Tư Phóng kéo qua một bên nói: “Kim sư thúc đã là chưởng môn, lại có người ngoài ở đây, người nên tôn trọng hắn chút.”
Tư Phóng trừng Từ Huyễn liếc mắt một cái, giơ tay lên. Hôm nay ở Huyền Tông Môn trừ bỏ Kim Nhật Lãng thì hắn là người lớn nhất, hắn sẽ nghe hậu bối giáo huấn sao?
Thong thả đi đến trước mặt Kim Nhật Lãng, hắn hành lễ nói: “Sư đệ nay là nhất phái chưởng môn, chưởng môn muốn làm cái gì chúng ta là người ở dưới đương nhiên không dám hỏi nhiều. Nhưng hôm nay có phương trượng Thiếu Lâm ở đây, ngươi không ra chào đón, lại cùng với nữ đệ tử tránh trong viện này, không biết là có chuyện gì quan trọng vậy?”
Hai vị phương trượng Thiếu Lâm là Không Thích và Không Tịnh liếc nhìn nhau một cái, quyết định sống chết mặc bây. Hai người họ xưa nay có quan hệ tốt với Huyền Tông Môn, cùng Kim Nhật Lãng kết nghĩa anh em, nghe nói Huyền Tông Môn có biến chuyển lớn, Kim Nhật Lãng vẫn chưa gắng gượng dậy được, liền đến đây thăm hỏi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Xem tình hình hiện tại, nhất định là liên quan đến tranh đấu nội bộ môn phái. Bọn họ là khách, không tiện nhúng tay vào.
“Nếu các ngươi có chuyện quan trọng, không ngại thì nói ra mọi người cùng nghe một chút, cũng có thể cho các ngươi được ý kiến.” Tư Phóng như dã thú đói khát, đảo quanh người Kim Nhật Lãng.
Liên tiếp bị khiêu khích, Kim Nhật Lãng cũng ẩn nhẫn không bạo phát. Không Thích cùng Không Tịnh không khỏi tin vào lời đồn, Kim Nhật Lãng này quả thật yếu đuối không tranh cầu. Huyền Tông Môn giao vào tay hắn, tình hình càng ngày càng xấu đi là đương nhiên.
Liên Tống đã được dặn không mở miệng, đành phải chịu đựng Tư Phóng, Từ Huyễn nhìn không được lại kéo Tư Phóng nói: “Sư thúc, chúng ta nói sau đi.”
“Nói sau sao? Ta xem ra là không cần thiết.” Tư Phóng thấy không gặp lực cản, nghĩ là Kim Nhật Lãng chột dạ, giọng nói càng tăng: “Chẳng lẽ thầy trò hai người các ngươi làm cái gì đó mà không thể cho ai biết, cho nên mới trốn tới đây sao? Là võ công bí mật, hay là về cái khác? Ví dụ như…Tư tình nhi nữ?”
“Lời này không thể nói lung tung.” Không Thích tâm địa bao la, Kim Nhật Lãng cũng xem như là người mà hắn coi trọng, nhịn không được vì Kim Nhật Lãng nói mấy câu.
“Ta cũng không phải là nói lung tung.” Tư Phóng âm hiểm cười, nâng tay lên nói: “Mang người tới đây!”
Thanh âm hạ xuống, hai đệ tử đang kéo một người tiến lên. Hai mắt Liên Tống mở to, người nọ chính là Tôn Cửu vừa mới chạy.
Tôn Cửu nhắm hai mắt quỳ xuống, trong lòng rên rỉ thời vận của mình thật không may. Sau khi ra khỏi Thượng Hoa Viện, hắn chạy mất mạng, kết quả là đụng phải Tư Phóng. Tư Phóng là người giảo hoạt thế nào, liếc mắt một cái đã nhìn thấu hắn. Hắn chịu không nổi sự đe dọa của Tư Phóng, bản thân lại không có khả năng nói dối, chỉ đành nói thật tình hình thực tế để bảo toàn bản thân. Về phần Kim Nhật Lãng đã nói qua những gì, hắn cố làm nhưng không được.
Kỳ thật Tư Phóng đã sớm hoài nghi Kim Nhật Lãng cùng Liên Tống có mờ ám, nay có được Tôn Cửu làm nhân chứng, hắn vui mừng quá đỗi, lập tức gọi Từ Huyễn làm người chứng phụ, chỉ là Từ Huyễn đang uống trà cùng phương trượng Thiếu Lâm nên tất cả cùng kéo đến đây. Lúc này, hắn nhất định phải bức Kim Nhật Lãng giao ra lệnh bài chưởng môn.
Tác giả :
Trương Chương