Cùng Ta Qua Từng Thế Giới
Chương 48 Công Chúa Phế Vật Và 5 Vương Gia 10
Đã trôi qua 1 tuần kể từ khi cô xuyên đến, hôm nay cô phải ngồi trên giường trong phòng thêu khăn vì nguyên chủ hay làm thế mà cô lại đang đóng giả nguyên chủ nên phải làm thôi.
Cửa được kéo ra, tiểu Nha hấp tấp kéo tay Chi Linh đang rất bị bình tĩnh chạy vào:
- Công chúa, công chúa!!
- Ư...!- Cô vô tình khiến kim đan đâm vào ngón tay chảy máu.
- Người có sao không?! - Chi Linh giật tay ra khỏi tay của tiểu Hoan đang đứng lấy hơi.
- Ừm...không sao.
Có chuyện gì mà hai em hớt hải thế?! - Cô lắc đầu rồi hạ tay xuống.
- Tam công chúa bỗng nhiên lạ lắm.
Công chúa bỗng nhiên thay đổi thành một người khác sau khi bị tứ công chúa đẩy xuống hồ.
Người trừng trị tất cả nha hoàn đã từng nói xấu và làm nhục mình.
- Tiểu Nha vẫn cố lấy hơi.
Tiểu Nha biết được tin này bởi vì trong một tuần qua, cô đã nhờ tiểu Nha bảo thị vệ theo dõi Hồng Hoan.
- Muội ấy có chuyện sao?! - Mặc dù rất đau nhưng cô vẫn giật nảy mình như rất bất ngờ khi nghe thấy người báo tin em của mình thay đổi.
- Thần không biết.
Thần chỉ biết là thị vệ đã báo như vậy.
Nhưng mà công chúa bình tĩnh, kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe.
- Tiểu Nha lo lắng chạy đến đỡ cô.
- Vậy một lát sau hai em và ta cùng đến Hạnh cung thăm muội ấy.
- Cô gật đầu rồi ngồi xuống.
- Chúng thần xin lui.
- Chi Linh và tiểu Nha hành lễ rồi chạy đi.
Khi hai người kia đi thì cô cầm chiếc khăn tay đã thêu sắp xong kia lên.
Chiếc khăn tay vốn dĩ được đan bằng chỉ trắng mà bây giờ lại nhiễm một sắc đỏ tươi đang dần lan rộng ngay chính giữa khăn.
Nhìn chiếc khăn dính máu của mình thì mặt cô cũng chẳng biểu lộ cảm xúc gì.
Chiếc khăn đã nhanh chóng trở thành một màu đỏ thẫm không như màu máu sậm khác, nó là một màu đỏ xinh đẹp, tinh tế, điềm tĩnh như chính con người cô.
Lát sau, ba người đã đến được Hạnh cung.
Hoàng My vẫn cố gượng đau làm Chi Linh và tiểu Nha lo lắng không thôi.
- Đại công chúa giá đáo.
- Giọng nói của quản gia Hạnh cung vang lên.
- Đại công chúa cát tường.
- Cả Hạnh cung hành lễ với cô.
- Được rồi.
Dẫn ta đi xem tam muội! - Cô gật đầu rồi nhẹ nhàng nói.
Ra đến sau vườn, có một cô gái tầm 16, 17 tuổi đang ngồi gác chân ngắm cảnh.
- Muội có sao không Hồng Hoan?! - Cô nhìn Hồng Hoan đang mất hết lễ nghi mà ngồi kia.
- Ai dám phá thời giờ yên tĩnh của ta?!! - Hồng Hoan hét lớn.
- Hồng Hoan, quy củ của muội đâu? - Cô nhìn Hồng Hoan.
- Tam công chúa cát tường.
- Chi Linh và tiểu Nha hành lễ với Hồng Hoan.
- Đại tỷ cát tường.
- Hồng Hoan quay lại nhìn cô một lúc rồi mới đứng lên hành lễ.
- Được rồi.
Tỷ nghe nói muội bị tứ muội đầy xuống hồ.
Muội có sao không?! - Cô quan tâm mà đỡ Hồng Hoan đứng thẳng dậy.
- Muội không sao.
Tỷ không cần lo.
- Hồng Hoan lắc đầu trấn an cô.
- Không sao là tốt rồi.
Chúng ta ngồi xuống đi.
- Cô gật nhẹ rồi hướng mắt về phía cái bàn kia.
- Vâng.
- Hồng Hoan cũng nhìn về phía cái bàn rồi đi.
Hai người ngồi đối diện nhau, cách chiếc bàn vuông ở giữa.
Lúc này, Hồng Hoan mới có thời gian quan sát Hoàng My.
Hoàng My có nét đẹp dịu dàng của thiếu nữ.
Mày dày lá liễu hơi rũ xuống xinh đẹp.
Đôi mắt long lanh có nét điềm đạm đẹp đẽ.
Sống mũi cao, thẳng tắp.
Môi nhỏ hồng hồng.
Gọi cô bằng từ Quốc Sắc Thiên Hương hay Khuynh Nước Khuynh Thành thì cũng không sai.
Hồng Hoan ngắm nhìn Hoàng My đến mê mẩn mà không biết người được ngắm kia đang thầm chán ghét mình thế nào.
"Ngươi tính ngắm mòn da của ta luôn hả?!! Cất cái mắt đi hộ cái!! Bổn công chúa biết mình đẹp nhưng ngươi ngắm ta như thế là muốn chọc thủng mặt ta luôn hay sao?!..." - Hoàng My thì đang thầm chửi rủa người đang ngắm mình bên kia.
- Hồng Hoan! Hồng Hoan! Trên mặt tỷ dính gì sao?! - Cô lay cánh tay Hồng Hoan như thật sự mình không biết người ta ngắm mình vì cái gì.
- A! Đại tỷ, không có gì đâu.
Chỉ là...tỷ thật đẹp.
- Hồng Hoan cố tình vặn nhỏ âm lượng khi nói ba âm cuối để Hoàng My không nghe được.
___________________
_________Góc trò chuyện cùng tác giả
Thứ sáu, ngày 26 tháng 6 năm 2020
Ad quyết định là sẽ làm chương ngắn lại một chút a...sẽ chỉ còn hơn tám trăm từ cho một chương thay vì hơn một nghìn từ bởi nếu mà viết dài quá thì ad sẽ dễ bí ý tưởng.
Một lần nữa là nhớ ghé tiểu thuyết kia của ad đọc thử nhen.
Chúc mọi người buổi đêm vui vẻ.