Cùng Quân Hoan Hảo
Chương 6
Từ ngày hôm đó, Đường Chấn Đông cố gắng tránh né Thượng Quan Cẩm mà Thượng Quan Cẩm cũng không truyền hắn đến. Tâm trạng hỗn loạn dần dần biến mất, chỉ là đôi khi nhớ lại ánh mắt thâm thúy mà thân thiết của Thượng Quan Cẩm, hắn không rõ là mình hiểu hay không hiểu.
Hắn đã từng có một tình yêu vững bền. Khi làm thị vệ cho tiểu thư nhà quan thì nảy sinh tình cảm, nhưng bởi vì chênh lệch gia thế quá nhiều nên tách ra.
Ngẫm lại cũng không có gì đáng trách, hắn không có tiền, không có quan chức, chỉ là một người bình thường, cho nên gặp việc bất bình cũng chỉ có thể chịu đựng hoặc trốn tránh. Bây giờ có nam nhân như thế quan tâm đến hắn, khiến hắn không biết phải nghĩ gì. Có lẽ là thương cảm quan tâm hắn hơn người khác một chút, nhưng hắn không được tự nhiên với sự bố thí tình cảm đó. Hơn nữa, địa vị của hai bên đã định trước không thể ở bên nhau, cho nên không cần nghĩ ngợi vẩn vơ làm gì.
Đường Chấn Đông ngồi ở trong sân giặt y phục, khi gặp phải chuyện phiền lòng hắn sẽ vùi đầu làm việc cho đến khi mệt đến mức không có sức lực để suy nghĩ bất kì chuyện gì. Đứng dậy, hắn phơi xiêm y lên trên sào tre thì cũng vừa lúc đến trưa, vừa đến giờ ăn cơm. Hắn đi đến Thiên Thính, nơi hạ nhân tụ tập để dùng cơm mỗi ngày.
Giữa gian nhà to lớn rộng rãi đặt ba mươi chiếc bàn, mỗi chiếc bàn ngồi mười người, trên mỗi bàn có mười lăm món ăn, mặc dù vẫn kém hơn nhiều so với chủ tử, nhưng có món mặn món chay, thế đã là phong phú. Đường Chấn Đông bới một bát cơm, tìm một nơi mà ngồi xuống.
Chưa ăn được hai miếng cơm thì Trương Hào mang theo mấy người tạp dịch đi đến bàn Đường Chấn Đông đang ngồi, nhìn Đường Chấn Đông, cơn tức lập tức bốc lên, khinh miệt liếc mắt nhìn hắn, nói, “Phiền ngươi đi chỗ khác! Ở đây không phải chỗ ngươi muốn ngồi thì ngồi, hiểu chưa?”
“…” Đường Chấn Đông không muốn lại xung đột với gã, yên lặng đứng dậy rời đi, mặc ai muốn ngồi chỗ nào thì ngồi.
Trương Hào thấy vẻ lãnh đạm hờ hững của hắn thì lại phát cáu. Lần trước gã tố cáo với Lý quản gia lại bị Lý quản gia trách mắng, Lý quản gia mặc dù chán ghén tên xấu xí này nhưng vẫn thiên vị hắn, thật không hiểu, nhưng Lý quản gia cũng không để hắn làm tại nhà kho lâu đâu.
Dù sao gã đã ở phủ Tĩnh An từ lâu, không giống như Đường Chấn Đông vừa mới tới có thể bị đuổi đi bất kì lúc nào.
Trương Hào cầm đũa lấy thức ăn, tạp dịch hai bên trái phải hầu hạ gã, bới một bát cơm cho gã nhưng không cẩn thận lật úp bát, cơm rơi tung tóe khắp mọi nơi. Gã bực mình đập bàn thả đũa xuống, thở hồng hộc mắng tạp dịch, “Mắt ngươi để đi đâu thế hả, chuyện nhỏ như thế còn làm không xong, đụng tới tên ngu ngốc nhà ngươi, ta thật xui xẻo!”
“Đại ca, xin lỗi, là do chân tay ta lóng ngóng.” Tạp dịch khúm núm nhận lỗi, rất sợ bị gã cho ăn đấm.
Trương Hào vẫn mắng chửi không dứt, mắng tạp dịch bới cơm cũng không bới nổi, sau đó lại mắng hắn quấy rầy bữa cơm của những người khác. Tuy nhiên thực tế chính là tiếng nói oanh tạc ồn ào của gã khiến Đường Chấn Đông và những người khác đều bị quấy nhiễu.
“Người bên kia, đi đến phòng ta mang bát lại đây!” Chỉ một ngón tay, là cái đầu của Đường Chấn Đông.
Đường Chấn Đông nghi hoặc quay đầu lại, “Ta?”
“Chính là ngươi! Lẽ nào ta không sai khiến được ngươi!”
“Ta không biết phòng ngươi ở đâu!” Đương Chấn Đông thản nhiên nói, mặc dù họ là tạp dịch ở hậu viện nhưng không ở cùng một phòng. Huống hồ cho dù biết gã ở phòng nào, thì cũng không thể biết được bát của gã là chiếc nào.
Trương Hào banh miệng ra, “Ngươi chính là không muốn đi, lại còn tìm cớ!”
“Ta không biết phòng ngươi ở đâu.” Đường Chấn Đông nhắc lại.
“Kiếm cớ! Đã như vậy, hôm nay ngươi cũng đừng mơ mà ăn cơm!” Trương Hào đi nhanh lên, một tay lật bàn ăn lên, bát đũa hỗn độn rơi vỡ trên mặt đất, âm thanh quá lớn vang đến tận chỗ Lý quản gia dùng cơm.
“Các ngươi đang ầm ĩ cái gì!”
Trương Hào bắt đầu xấu xa tố cáo, “Đường Chấn Đông nói bữa trưa không hợp khẩu vị nên đẩy ngã bàn ăn, hại chúng ta không có cơm ăn.” Gã biết thân thủ Đường Chấn Đông không tệ, không ngu mà để mình thất bại lần nữa.
“Là như thế sao?” Lý quản gia hỏi Đường Chấn Đông.
“Không phải!” Đường Chấn Đông kiên định trả lời.
Lý quản gia ung dung thản nhiên hỏi người vây quanh, “Các ngươi đều ở chỗ này, lời Đường Chấn Đông nói có thật không?”
Người trong phòng im lặng không lên tiếng, mấy tên tạp dịch bên người Trương Hào nói, “Chúng ta đều thấy Đường Chấn Đông xô ngã bàn, đúng không?” Quay đầu hỏi tạp dịch bên cạnh, các tạp dịch sợ hãi thế lực của Trương Hào đều gật đầu.
Nhiều người chứng kiến lên án Đường Chấn Đông, bầu không khí càng thêm phần khó chịu, Lý quản gia nhìn thẳng Đường Chấn Đông, “Bọn họ nói ngươi gây sự, ngươi còn gì để nói không?”
“Không phải ta làm.” Đường Chấn Đông kiên trì nói.
Bầu không khí trong phòng càng thêm lạnh lẽo, thỉnh thoảng có người nhỏ giọng bàn tán, dùng ánh mắt ác ý quan sát hắn. Chỉ cần người bị giáo huấn không phải là bản thân mình thì rất nhiều người thích im lặng xem kịch vui, xem cuộc giằng co giữa Đường Chấn Đông và Lý quản gia.
Lý quản gia liếc mắt nhìn cơm canh trên mặt đất, ánh mắt lạnh lùng nhìn chòng chọc Đường Chấn Đông, nói “Ta đã cảnh cáo ngươi không được gây sự trong phủ, lẽ nào ngươi đã quên?”
Đường Chấn Đông sợ hãi, ngẩng đầu nhìn Lý quản gia.
“Người đâu, đưa hắn ra ngoài.” Lý quản gia sai người kéo Đường Chấn Đông đi. Khi thuộc hạ nắm lấy Đường Chấn Đông, hắn chợt ngẩn ra, nói, “Trước tiên đi tìm thiếu gia, chờ thiếu gia xử lý.”
Mọi người trong phòng đều giật mình.
Người gây gổ là Trương Hào, Đường Chấn Đông chẳng qua chỉ là một hạ nhân bình thường, đi hay ở là do Lý quản gia quyết định, nếu không thì là tổng quản, sao lại phiền thiếu gia xử lý những chuyện cỏn con này. Hơn nữa, không nói đến gia quy, khuôn mặt và ánh mặt lạnh lẽo của Thượng Quan Cẩm cũng đủ để đe dọa mọi người, đó là lý do Thượng Quan Cẩm là nguồn gốc của sợ hãi, nên bọn họ không khỏi nhìn về phía Đường Chấn Đông.
Đường Chấn Đông nghe thấy hắn phải đi gặp Thượng Quan Cẩm, bỗng chốc trong lòng hoảng loạn, nói với Lý quản gia, “Ngài tha cho ta một lần được không? Ta bằng lòng chịu phạt, xin ngài đừng nói cho thiếu gia!”
“Nói như vậy, chuyện vừa rồi là do ngươi làm?” Lý quản gia nheo đôi mắt dài nhỏ của hắn, chỉ cần Đường Chấn Đông thừa nhận liền lập tức đuổi Đường Chấn Đông ra khỏi phủ, như vậy không cần phải khai báo với thiếu gia, nhưng Đường Chấn Đông vẫn cố chấp nói.
“Không phải!”
Lý quản gia tức giận trừng mắt, “Như vậy để thiếu gia quyết định ngươi đi hay ở.” Dứt lời, sai người áp giải hắn đi Tiền Thính.
Đường Chấn Đông đứng ở tiền thính chờ Thượng Quan Cẩm, bởi vì Thượng Quan Cẩm ra ngoài làm việc còn chưa về, Lý quản gia cũng không muốn hắn trở lại làm việc nên hắn chờ ở chỗ này. Chờ đợi thật mòn mỏi, tâm trạng từ nôn nóng biến thành thấp thỏm lo âu.
Lo Thượng Quan Cẩm sau khi biết chuyện sẽ đuổi hắn ra khỏi phủ.
Dù sao toàn bộ nhân tố bất lợi đều đổ hết lên người hắn, mọi người trong phòng nói hắn là người gây sự, ngay cả Lý quản gia cũng nổi giận đùng đùng, lúc này không có ai tin tưởng hắn, mà hắn sao có thể khiến Thượng Quan Cẩm không có mặt ở hiện trường tin tưởng…
Giữa lúc lo âu thời gian trôi cực kì chậm, không biết qua bao lâu, chỉ nghe ngoài cửa vang lên âm thanh quen thuộc, nghe kỹ, là giọng nói của Thượng Quan Cẩm. Đường Chấn Đông cúi đầu, từ sau hôm đó, đây là lần đầu tiên thấy Thượng Quan Cẩm.
Thượng Quan Cẩm bước vào phòng khách, ánh mắt suy tư đảo qua Lý quản gia, sau đó rơi vào người Đường Chấn Đông. Vẻ mặt thản nhiên nói với Lâm Thanh ở phía sau, “Đi pha trà.”
Lâm Thanh nhanh nhẹn pha trà, nhẹ nhàng đặt trà trước mặt Đường Quan Cẩm, sau đó xoay người rời đi, rồi đặt một chén trà trên chiếc bàn gỗ nhỏ cho Lý quản gia, cuối cùng nhịn không được liếc mắt về phía Đường Chấn Đông, vẻ mặt muốn nói lại thôi, nhưng buộc lòng phải kính cẩn lui ra.
Lý quản gia liếc nhìn Đường Chấn Đông, âm thanh ngân vang nói với Thượng Quan Cẩm, “Thiếu gia, ta có việc bẩm báo.”
“Chuyện gì?” Thượng Quan Cẩm ngồi trên chiếc giường nhỏ mềm mại, hỏi.
Lý quản gia tinh tế bẩm báo sự việc cho Thượng Quan Cẩm, hắn không biết Thượng Quan Cẩm có ý gì với Đường Chấn Đông, nhưng dù thế nào Đường Chấn Đông cũng không phải là kiểu người mà thiếu gia thích. Thiếu gia quan tâm Đường Chấn Đông, giảm bớt công việc cho hắn khi biết cả người hắn toàn là vết thương, nhưng gần đây lại rất ít quan tâm đến hắn, có lẽ chỉ là thương cảm hắn nên mới đối xử đặc biệt.
Thượng Quan Cẩm nghe xong, vẫn bình thản, đưa mắt nhìn Đường Chấn Đông, “Những lời Lý quản gia nói đều là sự thật?”
Vẻ mặt Đường Chấn Đông nặng nề, trong lòng khó chịu, không biết Thượng Quan Cẩm nghe mấy lời vu oan hắn xong còn tin tưởng hắn không, chỉ là nhìn chằm chằm mặt đất mà lắc đầu.
Thượng Quan Cẩm khẽ thổi nước trà, hơi nóng bốc lên phía trên miệng chén, hơi nước màu trắng mông lung mờ mịt dường như làm cho khuôn mặt lạnh lùng của hắn nhu hòa hơn. Hắn ngẩng đầu nhìn Lý quản gia, “Việc này điều tra cho cẩn thận, không xử oan người vô tội, người có tội tuyệt không tha.”
Lý quản gia thấy Thượng Quan Cẩm thiên vị Đường Chấn Đông, cơ thể rung động kịch liệt, “Thiếu gia, tất cả mọi người đều thấy hắn lật bàn, trên bàn cơm có đủ mười người ăn.” Dừng một chút, hắn nói tiếp, “Bây giờ hạn hán lớn đang ở Tuyền Châu, lúa gạo thất thu, người dân chạy nạn chết đói trên đường, triều đình giảm bớt bổng lộc của quan viên, lão gia cũng căn dặn không được lãng phí, mà nay trong phủ có người lãng phí lương thực, lẽ nào ngài không trừng trị.”
Thượng Quan Cẩm im lặng không nói gì.
Không khí tựa như đóng băng nghìn năm.
Đường Chấn Đông vẫn không nhúc nhích đứng ở đó, ánh mặt trời chói chang xuyên qua lớp áo mỏng màu xanh rơi lên người, vầng sáng lấp lánh chiếu vào mặt, một chút bất an bùng lên trong đáy mắt, nghe những lời đó Thượng Quan Cẩm không thể không quyết định.
Thượng Quan Cẩm chăm chú nhìn Đường Chấn Đông, con ngươi sâu thăm thẳm tựa như vực sâu không đáy, “Ngươi đem nước trà cho Lý quản gia.”
Đường Chấn Đông giật mình, khó hiểu mà đưa trà cho hắn.
Vì Thượng Quan Cẩm nên Lý quản gia đành phải tiếp nhận trà, trong lúc vô tình thấy được hai tay chằng chịt vết thương của Đường Chấn Đông, là dấu vết do làm việc trong thời gian dài, bỗng chốc sợ hãi nhìn về phía Thượng Quan Cẩm.
Ánh mắt tinh tế trong suốt của Thượng Quan Cẩm dừng trên người Đường Chấn Đông trong chốc lát, “Bàn ăn là bàn gỗ đặc ruột, bốn thanh niên trai tráng mới có thể nhấc lên, hai tay hắn như thế mà có thể nhấc bàn lên, phỏng chừng bây giờ đã tàn phế.”
“Thiếu gia…” Lý quản gia vừa sợ hãi vừa luống cuống nhìn Thượng Quan Cẩm.
“Chuyện chưa điều tra rõ ràng, khăng khăng cố chấp nhục mạ người khác, đây là phong cách làm việc của ngươi sao? Nếu ngươi không có năng lực điều tra cho rõ ràng, vậy ta sẽ cho người khác điều tra, nếu như ngươi sai, ngươi nên nhận lỗi.”
Trong lòng Lý quản gia biết không ổn, lúc này quỳ nên mặt đất, nói, “Là tại ta lỗ mãng, xin thiếu gia vì ta nhiều năm thành tâm tận lực phục vụ ngài mà cho ta toàn quyền xử lý việc này, ta chắc chắn sẽ cho ngài một lời giải thích.”
Đường Chấn Đông kinh ngạc đứng ở bên cạnh, không ngờ Lý quản gia từ trước đến nay vênh váo tự đắc lại ăn nói khép nép như thế. Hắn đưa mắt nhìn về phía Thượng Quan Cẩm, đối diện với ánh mắt sâu sắc của Thượng Quan Cẩm, hắn lại cúi đầu, không dám ngẩng lên nữa.
Thượng Quan Cẩm im lặng một chút rồi nói, “Việc này giao cho ngươi, lui xuống dưới đi.”
Lý quản gia vội vàng đáp, “Vâng.” Hắn đứng dậy hành lễ với Thượng Quan Cẩm, cúi đầu lui ra ngoài.
Đường Chấn Đông lặng lẽ đứng ở chỗ cũ, trong lòng lo sợ, từ lúc Lý quản gia rời đi, mắt Thượng Quan Cẩm cứ dán vào hắn khiến hắn không được tự nhiên, ngay cả liếc mắt hắn cũng không dám, chỉ cúi đầu nói lời cảm tạ.
“Cám ơn ngươi.”
“Ta không làm gì hết.” Thượng Quan Cẩm nói.
Trong lòng Đường Chấn Đông mềm mại, “Nhưng ngươi tin tưởng ta.” Nhiều người ác ý, tựa như xem kịch vui mà quan sát hắn, không ngờ còn có người tin tưởng hắn, mặc dù quen biết Thượng Quan Cẩm chưa được bao lâu nhưng Thượng Quan Cẩm đối xử rất tốt với hắn.
“Ngồi xuống đi.” Thượng Quan Cẩm buông chén trà, đưa ra yêu cầu.
Đường Chấn Đông lén lút nhìn xung quanh, làm bộ muốn tìm chỗ ngồi, sau đó định ngồi xuống ở chỗ cách xa Đường Quan Cẩm nhất. Tuy nhiên hắn chưa kịp ngồi xuống, giọng nói trầm thấp giàu từ tính vang lên, “Qua đây.”
Hắn kinh ngạc ngẩng đầu, Thượng Quan Cẩm chăm chú nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm mềm mại dưới lông mi đen dày phóng qua, vô cùng nghiêm túc. Đường Chấn Đông dành phải đứng dậy, đi đến gần hắn, khi đến bên người hắn thì dừng lại.
Thượng Quan Cẩm nheo đôi mắt sắc bén lại, nhẹ nhàng hỏi, “Ta rất đáng sợ sao?”
“Không phải.” Đường Chấn Đông mím môi, nói. Thượng Quan Cẩm không hề đáng sợ, chỉ là cảm giác áp bức mạnh mẽ khiến hắn hoảng hốt.
Thượng Quan Cẩm dịu dàng cầm tay hắn.
Những ngón tay lạnh lẽo lướt qua làn da thô ráp nhưng Đường Chấn Đông không hề cảm thấy lạnh, trái lại cơ thể hắn nóng lên, vô thức rút tay về, trong tay đột nhiên có một hộp dược, hắn ngạc nhiên ngẩng đầu.
Ánh mắt Thượng Quan Cẩm phức tạp nhìn hắn, “Vết thương của ngươi chắc khiến ngươi không hề dễ chịu, cứ cố gắng bôi dược là được.”
“Đã đỡ hơn nhiều rồi.” Đường Chấn Đông cúi đầu nói, nhờ có dược cao (thuốc mỡ) nên vết thương trên người đã hồi phục được hơn phân nửa, chỉ là hai tay mỗi ngày đều phải làm việc nên không thể phục hồi nhanh, nhưng chút đau đớn đó hắn còn có thể chịu được, không ngờ Thượng Quan Cẩm lại chú ý đến.
Thượng Quan Cẩm vốn định bôi dược cho hắn nhưng chợt nhớ đến lần trước mình bôi dược cho hắn xong hắn liền bỏ chạy, nên đành buông tha ý nghĩ đó.
Đường Chấn Đông đứng tại nơi đó rất muốn rời đi, đang định tìm cớ thì dạ dày phát ra tiếng ọc ọc.
Thượng Quan Cẩm nhìn hắn, “Còn chưa ăn trưa sao?”
Đường Chấn Đông mắc cỡ nói, “Chưa.” Hắn nghĩ rằng nói thế Thượng Quan Cẩm sẽ thả hắn đi, nhưng không ngờ Thượng Quan Cẩm ôn hòa hỏi, “Ngươi muốn ăn gì? Ta bảo nhà bếp chuẩn bị.”
“Ta trở về ăn là được.” Đường Chấn Đông lật đật nói.
“Ta cũng chưa ăn trưa, ở lại ăn cùng đi.” Dứt lời, Thượng Quan Cẩm gọi Lâm Thanh ở ngoài cửa. Lâm Thanh nhanh chóng chạy vào. Thượng Quan Cẩm phân phó, “Bảo đầu bếp chuẩn bị bữa trưa.” rồi liếc mắt nhìn Đường Chấn Đông, “Làm nhanh lên một chút.”
Lâm Thanh giật mình nhìn về phía Thượng Quan Cẩm, vừa rồi ở ngoài cửa nghe được chân tướng sự việc, bây giờ mới rõ Thượng Quan Cẩm không trách cứ Đường Chấn Đông, cho nên mau lẹ chạy đến nhà bếp.
Thượng Quan Cẩm đưa Đường Chấn Đông đến Thiên Đường, bảo hắn ngồi trước bàn cơm chờ, dịu dàng hỏi, “Đã quen với cuộc sống trong phủ chưa?”
“Quen rồi.”
“Thường ngày hay làm gì?”
Đường Chấn Đông cúi đầu, lông mi dày như cánh quạt giấy rũ xuống, “Chẻ củi, giặt y phục, thỉnh thoảng đến nhà kho dỡ hàng.”
“Ngươi cũng phải giặt y phục?” Thượng Quan Cẩm giật mình, con ngươi màu đá vỏ chai cuồn cuộn sóng lớn. Công việc của tạp dịch ở hậu viện được phân công rõ ràng, chẻ củi, dỡ hàng, giặt y phục đều có người phụ trách, thỉnh thoảng mới phải hỗ trợ. Mà trước đó không lâu Lý quản gia nói với hắn, Trương Hào sắp xếp công việc nhẹ nhàng cho Đường Chấn Đông, gần đây hắn bận rộn công việc ít quan tâm đến Đường Chấn Đông, không ngờ Đường Chấn Đông phải làm nhiều việc như vậy.
Đường Chấn Đông sợ Thượng Quan Cẩm hiểu lầm, vội vàng bổ sung một câu, “Chỉ đôi khi thôi.” Tạp dịch của hậu viện vốn phải làm nhiều việc, cũng may hắn có thể đảm đương được nên hắn không hề cảm thấy khổ cực.
Thượng Quan Cẩm nhìn ngón tay thô ráp của hắn, nhớ lại lúc mới vào phủ thì cả người hắn đều là vết thương nhưng hai tay không đến mức tồi tệ thế này, dựa theo tính tình của hắn, chắc chắn là không từ chối sắp đặt của người khác, cho dù bị tổn hại cũng không nói cho mình, thậm chí sẽ cố gắng giấu diếm chuyện hắn bị nhiều người hoạnh họe.
“Ngươi biết chữ không?” Thượng Quan Cẩm hỏi.
Đường Chấn Đông lặng lẽ gật đầu.
“Ngươi đồng ý theo ta làm việc không?”
Đường Chấn Đông ngẩn người, ngẩng đầu lên liền thấy vẻ mặt chăm chú của Thượng Quan Cẩm, ngơ ngác đến không nói nên lời. Hai gò má chẳng hiểu tại sao lại nóng lên, ánh mắt nhẹ nhàng lay động, “Ta không biết nhiều lắm, ở lại hậu viện mới có thể rèn luyện.”
Thượng Quan Cẩm bật ra một tiếng thở dài không thể nghe thấy, nói, “Ở hậu viện rất khổ cực.”
“Cuộc sống không phải chỉ có ngọt ngào, chua xót đắng cay cũng là một phần của nó, chỉ có trải qua hết mới có thể học được cách sống sót.” Đường Chấn Đông kiên định nói, nếu không có những ngày bận rộn trong quá khứ thì hiện tại đã không thể thích ứng.
“Ta hiểu rồi.” Thượng Quan Cẩm nhìn hắn, ý cười trong đáy mắt không nhìn kỹ sẽ không nhận ra được. Hắn lại nói, “Nếu có chuyện gì thì nói cho ta biết, ta sẽ cố gắng giúp ngươi.”
Đường Chấn Đông không nhịn được mà hỏi, “Tại sao đối tốt với ta như vậy” Ba lần bảy lượt ra tay giúp đỡ hắn, khiến hắn cực kì muốn biết suy nghĩ trong lòng của Thượng Quan Cẩm.
Đôi mắt sâu thăm thẳm của Thượng Quan Cẩm nhìn hắn, “Ta rất có duyên với ngươi, qua vài lần gặp mặt, ta rất thích tính cách của ngươi” Dừng một chút rồi nói tiếp, “Ngươi có bằng lòng làm bằng hữu (bạn bè) với ta, lúc rảnh rỗi cùng ta thưởng thức trà không.”
Hóa ra là thế…
Đường Chấn Đông bình tĩnh thả lỏng người, làm bằng hữu thì sẽ không có gì ám muội, sau này cũng không cần lo lắng về cử chỉ thân mật của Thượng Quan Cẩm nữa, cũng tại hắn đã từng gặp qua người thích nam nhân nên mới bị hành động của Thượng Quan Cẩm làm cho lúng túng bất an.
Hắn đã từng có một tình yêu vững bền. Khi làm thị vệ cho tiểu thư nhà quan thì nảy sinh tình cảm, nhưng bởi vì chênh lệch gia thế quá nhiều nên tách ra.
Ngẫm lại cũng không có gì đáng trách, hắn không có tiền, không có quan chức, chỉ là một người bình thường, cho nên gặp việc bất bình cũng chỉ có thể chịu đựng hoặc trốn tránh. Bây giờ có nam nhân như thế quan tâm đến hắn, khiến hắn không biết phải nghĩ gì. Có lẽ là thương cảm quan tâm hắn hơn người khác một chút, nhưng hắn không được tự nhiên với sự bố thí tình cảm đó. Hơn nữa, địa vị của hai bên đã định trước không thể ở bên nhau, cho nên không cần nghĩ ngợi vẩn vơ làm gì.
Đường Chấn Đông ngồi ở trong sân giặt y phục, khi gặp phải chuyện phiền lòng hắn sẽ vùi đầu làm việc cho đến khi mệt đến mức không có sức lực để suy nghĩ bất kì chuyện gì. Đứng dậy, hắn phơi xiêm y lên trên sào tre thì cũng vừa lúc đến trưa, vừa đến giờ ăn cơm. Hắn đi đến Thiên Thính, nơi hạ nhân tụ tập để dùng cơm mỗi ngày.
Giữa gian nhà to lớn rộng rãi đặt ba mươi chiếc bàn, mỗi chiếc bàn ngồi mười người, trên mỗi bàn có mười lăm món ăn, mặc dù vẫn kém hơn nhiều so với chủ tử, nhưng có món mặn món chay, thế đã là phong phú. Đường Chấn Đông bới một bát cơm, tìm một nơi mà ngồi xuống.
Chưa ăn được hai miếng cơm thì Trương Hào mang theo mấy người tạp dịch đi đến bàn Đường Chấn Đông đang ngồi, nhìn Đường Chấn Đông, cơn tức lập tức bốc lên, khinh miệt liếc mắt nhìn hắn, nói, “Phiền ngươi đi chỗ khác! Ở đây không phải chỗ ngươi muốn ngồi thì ngồi, hiểu chưa?”
“…” Đường Chấn Đông không muốn lại xung đột với gã, yên lặng đứng dậy rời đi, mặc ai muốn ngồi chỗ nào thì ngồi.
Trương Hào thấy vẻ lãnh đạm hờ hững của hắn thì lại phát cáu. Lần trước gã tố cáo với Lý quản gia lại bị Lý quản gia trách mắng, Lý quản gia mặc dù chán ghén tên xấu xí này nhưng vẫn thiên vị hắn, thật không hiểu, nhưng Lý quản gia cũng không để hắn làm tại nhà kho lâu đâu.
Dù sao gã đã ở phủ Tĩnh An từ lâu, không giống như Đường Chấn Đông vừa mới tới có thể bị đuổi đi bất kì lúc nào.
Trương Hào cầm đũa lấy thức ăn, tạp dịch hai bên trái phải hầu hạ gã, bới một bát cơm cho gã nhưng không cẩn thận lật úp bát, cơm rơi tung tóe khắp mọi nơi. Gã bực mình đập bàn thả đũa xuống, thở hồng hộc mắng tạp dịch, “Mắt ngươi để đi đâu thế hả, chuyện nhỏ như thế còn làm không xong, đụng tới tên ngu ngốc nhà ngươi, ta thật xui xẻo!”
“Đại ca, xin lỗi, là do chân tay ta lóng ngóng.” Tạp dịch khúm núm nhận lỗi, rất sợ bị gã cho ăn đấm.
Trương Hào vẫn mắng chửi không dứt, mắng tạp dịch bới cơm cũng không bới nổi, sau đó lại mắng hắn quấy rầy bữa cơm của những người khác. Tuy nhiên thực tế chính là tiếng nói oanh tạc ồn ào của gã khiến Đường Chấn Đông và những người khác đều bị quấy nhiễu.
“Người bên kia, đi đến phòng ta mang bát lại đây!” Chỉ một ngón tay, là cái đầu của Đường Chấn Đông.
Đường Chấn Đông nghi hoặc quay đầu lại, “Ta?”
“Chính là ngươi! Lẽ nào ta không sai khiến được ngươi!”
“Ta không biết phòng ngươi ở đâu!” Đương Chấn Đông thản nhiên nói, mặc dù họ là tạp dịch ở hậu viện nhưng không ở cùng một phòng. Huống hồ cho dù biết gã ở phòng nào, thì cũng không thể biết được bát của gã là chiếc nào.
Trương Hào banh miệng ra, “Ngươi chính là không muốn đi, lại còn tìm cớ!”
“Ta không biết phòng ngươi ở đâu.” Đường Chấn Đông nhắc lại.
“Kiếm cớ! Đã như vậy, hôm nay ngươi cũng đừng mơ mà ăn cơm!” Trương Hào đi nhanh lên, một tay lật bàn ăn lên, bát đũa hỗn độn rơi vỡ trên mặt đất, âm thanh quá lớn vang đến tận chỗ Lý quản gia dùng cơm.
“Các ngươi đang ầm ĩ cái gì!”
Trương Hào bắt đầu xấu xa tố cáo, “Đường Chấn Đông nói bữa trưa không hợp khẩu vị nên đẩy ngã bàn ăn, hại chúng ta không có cơm ăn.” Gã biết thân thủ Đường Chấn Đông không tệ, không ngu mà để mình thất bại lần nữa.
“Là như thế sao?” Lý quản gia hỏi Đường Chấn Đông.
“Không phải!” Đường Chấn Đông kiên định trả lời.
Lý quản gia ung dung thản nhiên hỏi người vây quanh, “Các ngươi đều ở chỗ này, lời Đường Chấn Đông nói có thật không?”
Người trong phòng im lặng không lên tiếng, mấy tên tạp dịch bên người Trương Hào nói, “Chúng ta đều thấy Đường Chấn Đông xô ngã bàn, đúng không?” Quay đầu hỏi tạp dịch bên cạnh, các tạp dịch sợ hãi thế lực của Trương Hào đều gật đầu.
Nhiều người chứng kiến lên án Đường Chấn Đông, bầu không khí càng thêm phần khó chịu, Lý quản gia nhìn thẳng Đường Chấn Đông, “Bọn họ nói ngươi gây sự, ngươi còn gì để nói không?”
“Không phải ta làm.” Đường Chấn Đông kiên trì nói.
Bầu không khí trong phòng càng thêm lạnh lẽo, thỉnh thoảng có người nhỏ giọng bàn tán, dùng ánh mắt ác ý quan sát hắn. Chỉ cần người bị giáo huấn không phải là bản thân mình thì rất nhiều người thích im lặng xem kịch vui, xem cuộc giằng co giữa Đường Chấn Đông và Lý quản gia.
Lý quản gia liếc mắt nhìn cơm canh trên mặt đất, ánh mắt lạnh lùng nhìn chòng chọc Đường Chấn Đông, nói “Ta đã cảnh cáo ngươi không được gây sự trong phủ, lẽ nào ngươi đã quên?”
Đường Chấn Đông sợ hãi, ngẩng đầu nhìn Lý quản gia.
“Người đâu, đưa hắn ra ngoài.” Lý quản gia sai người kéo Đường Chấn Đông đi. Khi thuộc hạ nắm lấy Đường Chấn Đông, hắn chợt ngẩn ra, nói, “Trước tiên đi tìm thiếu gia, chờ thiếu gia xử lý.”
Mọi người trong phòng đều giật mình.
Người gây gổ là Trương Hào, Đường Chấn Đông chẳng qua chỉ là một hạ nhân bình thường, đi hay ở là do Lý quản gia quyết định, nếu không thì là tổng quản, sao lại phiền thiếu gia xử lý những chuyện cỏn con này. Hơn nữa, không nói đến gia quy, khuôn mặt và ánh mặt lạnh lẽo của Thượng Quan Cẩm cũng đủ để đe dọa mọi người, đó là lý do Thượng Quan Cẩm là nguồn gốc của sợ hãi, nên bọn họ không khỏi nhìn về phía Đường Chấn Đông.
Đường Chấn Đông nghe thấy hắn phải đi gặp Thượng Quan Cẩm, bỗng chốc trong lòng hoảng loạn, nói với Lý quản gia, “Ngài tha cho ta một lần được không? Ta bằng lòng chịu phạt, xin ngài đừng nói cho thiếu gia!”
“Nói như vậy, chuyện vừa rồi là do ngươi làm?” Lý quản gia nheo đôi mắt dài nhỏ của hắn, chỉ cần Đường Chấn Đông thừa nhận liền lập tức đuổi Đường Chấn Đông ra khỏi phủ, như vậy không cần phải khai báo với thiếu gia, nhưng Đường Chấn Đông vẫn cố chấp nói.
“Không phải!”
Lý quản gia tức giận trừng mắt, “Như vậy để thiếu gia quyết định ngươi đi hay ở.” Dứt lời, sai người áp giải hắn đi Tiền Thính.
Đường Chấn Đông đứng ở tiền thính chờ Thượng Quan Cẩm, bởi vì Thượng Quan Cẩm ra ngoài làm việc còn chưa về, Lý quản gia cũng không muốn hắn trở lại làm việc nên hắn chờ ở chỗ này. Chờ đợi thật mòn mỏi, tâm trạng từ nôn nóng biến thành thấp thỏm lo âu.
Lo Thượng Quan Cẩm sau khi biết chuyện sẽ đuổi hắn ra khỏi phủ.
Dù sao toàn bộ nhân tố bất lợi đều đổ hết lên người hắn, mọi người trong phòng nói hắn là người gây sự, ngay cả Lý quản gia cũng nổi giận đùng đùng, lúc này không có ai tin tưởng hắn, mà hắn sao có thể khiến Thượng Quan Cẩm không có mặt ở hiện trường tin tưởng…
Giữa lúc lo âu thời gian trôi cực kì chậm, không biết qua bao lâu, chỉ nghe ngoài cửa vang lên âm thanh quen thuộc, nghe kỹ, là giọng nói của Thượng Quan Cẩm. Đường Chấn Đông cúi đầu, từ sau hôm đó, đây là lần đầu tiên thấy Thượng Quan Cẩm.
Thượng Quan Cẩm bước vào phòng khách, ánh mắt suy tư đảo qua Lý quản gia, sau đó rơi vào người Đường Chấn Đông. Vẻ mặt thản nhiên nói với Lâm Thanh ở phía sau, “Đi pha trà.”
Lâm Thanh nhanh nhẹn pha trà, nhẹ nhàng đặt trà trước mặt Đường Quan Cẩm, sau đó xoay người rời đi, rồi đặt một chén trà trên chiếc bàn gỗ nhỏ cho Lý quản gia, cuối cùng nhịn không được liếc mắt về phía Đường Chấn Đông, vẻ mặt muốn nói lại thôi, nhưng buộc lòng phải kính cẩn lui ra.
Lý quản gia liếc nhìn Đường Chấn Đông, âm thanh ngân vang nói với Thượng Quan Cẩm, “Thiếu gia, ta có việc bẩm báo.”
“Chuyện gì?” Thượng Quan Cẩm ngồi trên chiếc giường nhỏ mềm mại, hỏi.
Lý quản gia tinh tế bẩm báo sự việc cho Thượng Quan Cẩm, hắn không biết Thượng Quan Cẩm có ý gì với Đường Chấn Đông, nhưng dù thế nào Đường Chấn Đông cũng không phải là kiểu người mà thiếu gia thích. Thiếu gia quan tâm Đường Chấn Đông, giảm bớt công việc cho hắn khi biết cả người hắn toàn là vết thương, nhưng gần đây lại rất ít quan tâm đến hắn, có lẽ chỉ là thương cảm hắn nên mới đối xử đặc biệt.
Thượng Quan Cẩm nghe xong, vẫn bình thản, đưa mắt nhìn Đường Chấn Đông, “Những lời Lý quản gia nói đều là sự thật?”
Vẻ mặt Đường Chấn Đông nặng nề, trong lòng khó chịu, không biết Thượng Quan Cẩm nghe mấy lời vu oan hắn xong còn tin tưởng hắn không, chỉ là nhìn chằm chằm mặt đất mà lắc đầu.
Thượng Quan Cẩm khẽ thổi nước trà, hơi nóng bốc lên phía trên miệng chén, hơi nước màu trắng mông lung mờ mịt dường như làm cho khuôn mặt lạnh lùng của hắn nhu hòa hơn. Hắn ngẩng đầu nhìn Lý quản gia, “Việc này điều tra cho cẩn thận, không xử oan người vô tội, người có tội tuyệt không tha.”
Lý quản gia thấy Thượng Quan Cẩm thiên vị Đường Chấn Đông, cơ thể rung động kịch liệt, “Thiếu gia, tất cả mọi người đều thấy hắn lật bàn, trên bàn cơm có đủ mười người ăn.” Dừng một chút, hắn nói tiếp, “Bây giờ hạn hán lớn đang ở Tuyền Châu, lúa gạo thất thu, người dân chạy nạn chết đói trên đường, triều đình giảm bớt bổng lộc của quan viên, lão gia cũng căn dặn không được lãng phí, mà nay trong phủ có người lãng phí lương thực, lẽ nào ngài không trừng trị.”
Thượng Quan Cẩm im lặng không nói gì.
Không khí tựa như đóng băng nghìn năm.
Đường Chấn Đông vẫn không nhúc nhích đứng ở đó, ánh mặt trời chói chang xuyên qua lớp áo mỏng màu xanh rơi lên người, vầng sáng lấp lánh chiếu vào mặt, một chút bất an bùng lên trong đáy mắt, nghe những lời đó Thượng Quan Cẩm không thể không quyết định.
Thượng Quan Cẩm chăm chú nhìn Đường Chấn Đông, con ngươi sâu thăm thẳm tựa như vực sâu không đáy, “Ngươi đem nước trà cho Lý quản gia.”
Đường Chấn Đông giật mình, khó hiểu mà đưa trà cho hắn.
Vì Thượng Quan Cẩm nên Lý quản gia đành phải tiếp nhận trà, trong lúc vô tình thấy được hai tay chằng chịt vết thương của Đường Chấn Đông, là dấu vết do làm việc trong thời gian dài, bỗng chốc sợ hãi nhìn về phía Thượng Quan Cẩm.
Ánh mắt tinh tế trong suốt của Thượng Quan Cẩm dừng trên người Đường Chấn Đông trong chốc lát, “Bàn ăn là bàn gỗ đặc ruột, bốn thanh niên trai tráng mới có thể nhấc lên, hai tay hắn như thế mà có thể nhấc bàn lên, phỏng chừng bây giờ đã tàn phế.”
“Thiếu gia…” Lý quản gia vừa sợ hãi vừa luống cuống nhìn Thượng Quan Cẩm.
“Chuyện chưa điều tra rõ ràng, khăng khăng cố chấp nhục mạ người khác, đây là phong cách làm việc của ngươi sao? Nếu ngươi không có năng lực điều tra cho rõ ràng, vậy ta sẽ cho người khác điều tra, nếu như ngươi sai, ngươi nên nhận lỗi.”
Trong lòng Lý quản gia biết không ổn, lúc này quỳ nên mặt đất, nói, “Là tại ta lỗ mãng, xin thiếu gia vì ta nhiều năm thành tâm tận lực phục vụ ngài mà cho ta toàn quyền xử lý việc này, ta chắc chắn sẽ cho ngài một lời giải thích.”
Đường Chấn Đông kinh ngạc đứng ở bên cạnh, không ngờ Lý quản gia từ trước đến nay vênh váo tự đắc lại ăn nói khép nép như thế. Hắn đưa mắt nhìn về phía Thượng Quan Cẩm, đối diện với ánh mắt sâu sắc của Thượng Quan Cẩm, hắn lại cúi đầu, không dám ngẩng lên nữa.
Thượng Quan Cẩm im lặng một chút rồi nói, “Việc này giao cho ngươi, lui xuống dưới đi.”
Lý quản gia vội vàng đáp, “Vâng.” Hắn đứng dậy hành lễ với Thượng Quan Cẩm, cúi đầu lui ra ngoài.
Đường Chấn Đông lặng lẽ đứng ở chỗ cũ, trong lòng lo sợ, từ lúc Lý quản gia rời đi, mắt Thượng Quan Cẩm cứ dán vào hắn khiến hắn không được tự nhiên, ngay cả liếc mắt hắn cũng không dám, chỉ cúi đầu nói lời cảm tạ.
“Cám ơn ngươi.”
“Ta không làm gì hết.” Thượng Quan Cẩm nói.
Trong lòng Đường Chấn Đông mềm mại, “Nhưng ngươi tin tưởng ta.” Nhiều người ác ý, tựa như xem kịch vui mà quan sát hắn, không ngờ còn có người tin tưởng hắn, mặc dù quen biết Thượng Quan Cẩm chưa được bao lâu nhưng Thượng Quan Cẩm đối xử rất tốt với hắn.
“Ngồi xuống đi.” Thượng Quan Cẩm buông chén trà, đưa ra yêu cầu.
Đường Chấn Đông lén lút nhìn xung quanh, làm bộ muốn tìm chỗ ngồi, sau đó định ngồi xuống ở chỗ cách xa Đường Quan Cẩm nhất. Tuy nhiên hắn chưa kịp ngồi xuống, giọng nói trầm thấp giàu từ tính vang lên, “Qua đây.”
Hắn kinh ngạc ngẩng đầu, Thượng Quan Cẩm chăm chú nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm mềm mại dưới lông mi đen dày phóng qua, vô cùng nghiêm túc. Đường Chấn Đông dành phải đứng dậy, đi đến gần hắn, khi đến bên người hắn thì dừng lại.
Thượng Quan Cẩm nheo đôi mắt sắc bén lại, nhẹ nhàng hỏi, “Ta rất đáng sợ sao?”
“Không phải.” Đường Chấn Đông mím môi, nói. Thượng Quan Cẩm không hề đáng sợ, chỉ là cảm giác áp bức mạnh mẽ khiến hắn hoảng hốt.
Thượng Quan Cẩm dịu dàng cầm tay hắn.
Những ngón tay lạnh lẽo lướt qua làn da thô ráp nhưng Đường Chấn Đông không hề cảm thấy lạnh, trái lại cơ thể hắn nóng lên, vô thức rút tay về, trong tay đột nhiên có một hộp dược, hắn ngạc nhiên ngẩng đầu.
Ánh mắt Thượng Quan Cẩm phức tạp nhìn hắn, “Vết thương của ngươi chắc khiến ngươi không hề dễ chịu, cứ cố gắng bôi dược là được.”
“Đã đỡ hơn nhiều rồi.” Đường Chấn Đông cúi đầu nói, nhờ có dược cao (thuốc mỡ) nên vết thương trên người đã hồi phục được hơn phân nửa, chỉ là hai tay mỗi ngày đều phải làm việc nên không thể phục hồi nhanh, nhưng chút đau đớn đó hắn còn có thể chịu được, không ngờ Thượng Quan Cẩm lại chú ý đến.
Thượng Quan Cẩm vốn định bôi dược cho hắn nhưng chợt nhớ đến lần trước mình bôi dược cho hắn xong hắn liền bỏ chạy, nên đành buông tha ý nghĩ đó.
Đường Chấn Đông đứng tại nơi đó rất muốn rời đi, đang định tìm cớ thì dạ dày phát ra tiếng ọc ọc.
Thượng Quan Cẩm nhìn hắn, “Còn chưa ăn trưa sao?”
Đường Chấn Đông mắc cỡ nói, “Chưa.” Hắn nghĩ rằng nói thế Thượng Quan Cẩm sẽ thả hắn đi, nhưng không ngờ Thượng Quan Cẩm ôn hòa hỏi, “Ngươi muốn ăn gì? Ta bảo nhà bếp chuẩn bị.”
“Ta trở về ăn là được.” Đường Chấn Đông lật đật nói.
“Ta cũng chưa ăn trưa, ở lại ăn cùng đi.” Dứt lời, Thượng Quan Cẩm gọi Lâm Thanh ở ngoài cửa. Lâm Thanh nhanh chóng chạy vào. Thượng Quan Cẩm phân phó, “Bảo đầu bếp chuẩn bị bữa trưa.” rồi liếc mắt nhìn Đường Chấn Đông, “Làm nhanh lên một chút.”
Lâm Thanh giật mình nhìn về phía Thượng Quan Cẩm, vừa rồi ở ngoài cửa nghe được chân tướng sự việc, bây giờ mới rõ Thượng Quan Cẩm không trách cứ Đường Chấn Đông, cho nên mau lẹ chạy đến nhà bếp.
Thượng Quan Cẩm đưa Đường Chấn Đông đến Thiên Đường, bảo hắn ngồi trước bàn cơm chờ, dịu dàng hỏi, “Đã quen với cuộc sống trong phủ chưa?”
“Quen rồi.”
“Thường ngày hay làm gì?”
Đường Chấn Đông cúi đầu, lông mi dày như cánh quạt giấy rũ xuống, “Chẻ củi, giặt y phục, thỉnh thoảng đến nhà kho dỡ hàng.”
“Ngươi cũng phải giặt y phục?” Thượng Quan Cẩm giật mình, con ngươi màu đá vỏ chai cuồn cuộn sóng lớn. Công việc của tạp dịch ở hậu viện được phân công rõ ràng, chẻ củi, dỡ hàng, giặt y phục đều có người phụ trách, thỉnh thoảng mới phải hỗ trợ. Mà trước đó không lâu Lý quản gia nói với hắn, Trương Hào sắp xếp công việc nhẹ nhàng cho Đường Chấn Đông, gần đây hắn bận rộn công việc ít quan tâm đến Đường Chấn Đông, không ngờ Đường Chấn Đông phải làm nhiều việc như vậy.
Đường Chấn Đông sợ Thượng Quan Cẩm hiểu lầm, vội vàng bổ sung một câu, “Chỉ đôi khi thôi.” Tạp dịch của hậu viện vốn phải làm nhiều việc, cũng may hắn có thể đảm đương được nên hắn không hề cảm thấy khổ cực.
Thượng Quan Cẩm nhìn ngón tay thô ráp của hắn, nhớ lại lúc mới vào phủ thì cả người hắn đều là vết thương nhưng hai tay không đến mức tồi tệ thế này, dựa theo tính tình của hắn, chắc chắn là không từ chối sắp đặt của người khác, cho dù bị tổn hại cũng không nói cho mình, thậm chí sẽ cố gắng giấu diếm chuyện hắn bị nhiều người hoạnh họe.
“Ngươi biết chữ không?” Thượng Quan Cẩm hỏi.
Đường Chấn Đông lặng lẽ gật đầu.
“Ngươi đồng ý theo ta làm việc không?”
Đường Chấn Đông ngẩn người, ngẩng đầu lên liền thấy vẻ mặt chăm chú của Thượng Quan Cẩm, ngơ ngác đến không nói nên lời. Hai gò má chẳng hiểu tại sao lại nóng lên, ánh mắt nhẹ nhàng lay động, “Ta không biết nhiều lắm, ở lại hậu viện mới có thể rèn luyện.”
Thượng Quan Cẩm bật ra một tiếng thở dài không thể nghe thấy, nói, “Ở hậu viện rất khổ cực.”
“Cuộc sống không phải chỉ có ngọt ngào, chua xót đắng cay cũng là một phần của nó, chỉ có trải qua hết mới có thể học được cách sống sót.” Đường Chấn Đông kiên định nói, nếu không có những ngày bận rộn trong quá khứ thì hiện tại đã không thể thích ứng.
“Ta hiểu rồi.” Thượng Quan Cẩm nhìn hắn, ý cười trong đáy mắt không nhìn kỹ sẽ không nhận ra được. Hắn lại nói, “Nếu có chuyện gì thì nói cho ta biết, ta sẽ cố gắng giúp ngươi.”
Đường Chấn Đông không nhịn được mà hỏi, “Tại sao đối tốt với ta như vậy” Ba lần bảy lượt ra tay giúp đỡ hắn, khiến hắn cực kì muốn biết suy nghĩ trong lòng của Thượng Quan Cẩm.
Đôi mắt sâu thăm thẳm của Thượng Quan Cẩm nhìn hắn, “Ta rất có duyên với ngươi, qua vài lần gặp mặt, ta rất thích tính cách của ngươi” Dừng một chút rồi nói tiếp, “Ngươi có bằng lòng làm bằng hữu (bạn bè) với ta, lúc rảnh rỗi cùng ta thưởng thức trà không.”
Hóa ra là thế…
Đường Chấn Đông bình tĩnh thả lỏng người, làm bằng hữu thì sẽ không có gì ám muội, sau này cũng không cần lo lắng về cử chỉ thân mật của Thượng Quan Cẩm nữa, cũng tại hắn đã từng gặp qua người thích nam nhân nên mới bị hành động của Thượng Quan Cẩm làm cho lúng túng bất an.
Tác giả :
Mặc Hắc Hoa