Cùng Quân Ca
Chương 89: JQ va chạm
"Tiểu Lệ Tiểu Lệ, dáng dấp Ngọc công tử này thật là xinh đẹp nha!" Thiếu nữ cặp mắt sáng như sao nắm hai cánh tay Lâm Lập Hạ nói.
Lâm Lập Hạ dùng tên giả là "Tiểu Lệ" qua loa lấy lệ gật đầu một cái, "Ừ ừ, xinh đẹp, xinh đẹp."
"Tiểu Lệ Tiểu Lệ, ngươi nói Ngọc công tử có phải có ý với cô nương hay không?" Trong đầu thiếu nữ bắt đầu phong nguyệt vô biên, phong hoa tuyết nguyệt, tuyết nguyệt phong hoa...
Lâm Lập Hạ tiếp tục gật đầu, "Ừ ừ, có ý, có ý."
"Tiểu Lệ Tiểu Lệ, có phải ngươi cũng có ý với Ngọc công tử kai đúng không?" Thiếu nữ nheo mắt lại thử hỏi.
Lâm Lập Hạ theo quán tính đáp, "Ừ ừ, có, có."
Sau khi nói xong lập tức phản ứng kịp đối phương hỏi cái gì, bản thân lại trả lời cái gì, vội vàng lắc đầu một cái, "Không có không có, làm sao có thể có chứ."
Thiếu nữ câu hỏi xoa cằm quan sát nàng, "Thật không có?"
"Dĩ nhiên không có." Nói đùa à, có ý với Lý Dục? Ngại ngày sống không đủ yên ổn muốn đùa chết nàng sao.
"Vậy tại sao từ khi ngươi nhìn thấy Ngọc công tử liền mất hồn mất vía?" Thiếu nữ càng nghĩ càng khả nghi, nhìn lại dáng vẻ mê ly của Lâm Lập Hạ một chút, trong lòng càng thêm chắc chắn.
Vì vậy một tay đặt lên bả vai của nàng, giọng điệu trầm trọng nói, "Tiểu Lệ à, ta biết Ngọc công tử dáng dấp tuấn tú như vậy, hơn nữa vừa nhìn đã biết là con nhà phú quý, ngươi thích hắn thì về tình cũng có thể tha thứ. Nhưng chúng ta có thể trèo cao bám vào người có quyền không? Rõ ràng là không thể. Aizzz, tỷ tỷ khuyên ngươi một câu, ngươi vẫn nên chặt đứt phần tâm tư này đi."
Lâm Lập Hạ không kiềm chế nổi co rúm khóe miệng, nàng đến cùng là cho nàng ấy ảo giác gì mới làm nàng ấy cho là mình muốn bấu víu Lý Dục...
Thiếu nữ bên kia vẫn còn cậy già lên mặt nói, "Nói không phải chứ, với tướng mạo này, không phải tỷ tỷ đả kích ngươi, chỉ nhìn một cách đơn thuần thì bề ngoài ngươi cũng coi như thanh tú, nhưng ngươi vừa so sánh với cô nương thì thật đúng là sắc gì cũng không có. Nhưng cô nương và công tử chỉ cần đứng chung với nhau, ôi, vừa nhìn đã biết là một đôi bích nhân mà."
Thiếu nữ vỗ hai tay cho ra một kết luận, "Ngươi nhanh chết tâm ý này đi, Ngọc công tử là của cô nương, ngươi không đến lượt."
Lâm Lập Hạ thật muốn thề với trời, nàng không có lòng này mà, tuyệt đối không có, Lý Dục là ai? Lý Dục so với yêu nghiệt ngàn năm còn yêu nghiệt hơn đấy, nàng chống lại hắn chỉ có bị chỉnh chết, tránh còn không kịp mà còn trèo gì ở đây!
Nhưng tại sao Lý Dục hắn lại chạy đến cái nơi khỉ ho còn gáy này, theo lý thuyết bây giờ nàng mang mặt nạ da người Mạch Tuệ mới làm, hắn hẳn là không nhận ra. Nhưng chuyện này cũng quá trùng hợp, trùng hợp đến mức làm nàng không thể không cảnh giác.
d.iễ.n.đà.n..l.ê.q.úy.đ.ô.n~Anh
Ông trời ơi, tha thứ cho con tự mình đa tình đi, Lý Dục thằng nhãi này đến cùng có phải vì con mới tới hay không!
"Tiểu Lệ à, ngươi đừng đau lòng, nước trà nấu xong, ngươi đưa cho cô nương đi." Thiếu nữ đưa tay đẩy nàng một cái nói.
Lâm Lập Hạ bi thương nháy mắt mấy cái với nàng, "Tiểu Đào, ta sợ ta thấy công tử sẽ đau lòng, cho nên... Hay là ngươi đi đi."
Thiếu nữ một bộ nét mặt "Ta biết ngay mà", an ủi vỗ vỗ bả vai của nàng nói, "Aizzz, Tiểu Lệ à, ngươi nghĩ cho thông đi, ta chính là cái mệnh này mà.”
Lâm Lập Hạ đau buồn, cụp mắt nói, "Tiểu Đào, vậy xin nhờ ngươi!"
Nhìn xem nhìn xem, nét mặt vô cùng bi thương, đúng là rất nhập vai.
Tiểu Đào nhún nhún vai, "Tiểu Lệ à, không phải là ta không muốn giúp ngươi, mà là vừa rồi tiểu thư chỉ đích danh ngươi đi."
Lần này Lâm Lập Hạ chỉ có thể đứng lên, vừa đi vừa an ủi mình, sợ gì chứ, mang mặt nạ rồi, chẳng lẽ mắt Lý Dục có tia X quang chắc? Mà cho dù mắt hắn có tia X quang thì cũng chỉ có thể thấy xương mà không thấy gương mặt thật sự của nàng!
Trước thuyền Lý Dục và Giang Hiểu Tiếu ngồi đối diện với nhau. Giang Hiểu Tiếu sớm đã ngầm quan sát Lý Dục một phen, trong nội tâm có mừng rỡ nhưng cũng có lo lắng.
Nam tử này tuyệt đối không phải là người bình thường.
Nhưng như vậy mới tốt chứ, nàng muốn chính là nam tử không tầm thường, nàng không cần tầm thường, nàng nên có cuộc sống tỏa sáng lấp lánh không thể ganh đua so sánh. Nàng cười yếu ớt không nói, chờ hắn mở miệng, dù sao nàng cũng vô cùng tự tin với tướng mạo và tài hoa của mình, chỉ là vẻ mặt cười như không cười của người đối diện lại làm nàng khó có thể suy nghĩ.
Nam tử này thật sự là người nàng có thể nắm giữ sao?
Nha hoàn tận tâm Lập Hạ ra sân, cúi đầu giống như chuyên tâm châm trà, trên thực tế là ra sức nháy mắt với Giang Hiểu Tiếu.
Lập Hạ nói: Ngươi nhanh nhanh cho ta kết thúc chuyện này, ta muốn xuống thuyền!
Giang Hiểu Tiếu mượn cơ hội cầm ly trà trả lại "Lời nói": Sao vậy?
Lâm Lập Hạ không có cơ hội đáp lời, bởi vì lúc này Lý Dục đối diện mở miệng, "Vị cô nương này cũng rót cho ta một ly trà được không?"
Giang Hiểu Tiếu hơi kinh ngạc Lý Dục đột nhiên mở miệng, mà Lâm Lập Hạ còn lại thì cố giữ vững bình tĩnh, cười nhẹ nói: "Dạ, công tử."
Lý Dục cầm ly trà lên cười cười, đôi mắt đào hoa nhỏ dài phiếm tà khí, "Ta ngược lại nhớ tới một người."
Giang Hiểu Tiếu ước gì hắn tìm đề tài, vì vậy nói theo, "Hả? Người nào?"
"Một người thú vị." Lý Dục tùy ý nói, "Thủ pháp châm trà của nàng có chút tương tự với nha hoàn của ngươi, đều chỉ đổ đầy năm phần."
Tay cầm bình trà của Lâm Lập Hạ run lên, trong lòng càng thêm hoài nghi.
Giang Hiểu Tiếu chú ý tới động tác nhỏ của Lâm Lập Hạ, lập tức hơi cảm thấy có cái gì không đúng, vì vậy cười nói, "Ta nghe nói có một nơi gọi là Trung Quốc, người ở đó châm trà cũng chỉ đầy năm phần, chẳng hay bằng hữu của công tử từ đâu tới?"
Lâm Lập Hạ thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống, mẹ của tôi ơi, đồng chí Giang Hiểu Tiếu ngươi quá láu cá rồi.
Lý Dục chỉ nhấp một ngụm nước trà, thản nhiên nó, "Có lẽ."
Lâm Lập Hạ đứng ở một bên vô cùng bất đắc dĩ, không khí thật là cực kỳ quái dị. Không phải Lý Dục ra ngoài tán gái sao, không phải Giang Hiểu Tiếu đi cua trai à, vì sao hai người bọn họ đều không nói chuyện? Nàng lại nháy mắt ra dấu với Giang Hiểu Tiếu: Đồng chí, ta thật sự phải rút lui trước.
Giang Hiểu Tiếu thong thả ung dung uống một hớp trà, "Tiểu Lệ, ngươi thấy không thoải mái thì đi xuống trước đi."
Lâm Lập Hạ lập tức có chút yếu ớt nói, "Đa tạ cô nương quan tâm, vậy nô tỳ đi xuống trước."
Xoay người chạy đi, ra khỏi tầm mắt của bọn họ thì vỗ ngực mình mấy cái. Việc cấp bách bây giờ chính là trở về, sau đó đóng gói, đi!
Mặc kệ có phải Lý Dục tìm đến nàng hay không, hiện tại đều rất nguy hiểm, chạy trốn mới là vương đạo!
Nàng tâm thần thấp thỏm chốn ở một chỗ nghỉ ngơi, chưa bao giờ hi vọng thời gian chạy nhanh một chút như bây giờ, tốt nhất là thời gian qua nhanh, vèo một cái là ba canh giờ. May mắn chính là trong thời gian này không xảy ra chuyện nàng vẫn sợ, Lý Dục cũng không tới tìm nàng.
Lúc Tiểu Đào nói với nàng có thể đi được rồi thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng nụ cười vừa ra khỏi cửa liền cứng lại.
Oái, nam tử tựa vào cạnh cửa cười quỷ dị với nàng, là ai?
Lúc Lý Dục cứng rắn kéo nàng vào phòng thì nàng vẫn còn đang thôi miên chính mình, đây là ảo giác, tuyệt đối là ảo giác. Nhưng nhiệt độ ngang hông truyền tới nói cho nàng biết, người phía trước nàng này so trân châu còn thật hơn.
d.iễ.n.đà.n..l.ê.q.úy.đ.ô.n~Anh
"Thế nào, không biết ta?" Lý Dục cười nhỏ một tiếng, có nhiều thú vị.
Lâm Lập Hạ nháy mắt mấy cái, vô tội nhìn hắn, "Công tử, ngươi nhận lầm người."
Lý Dục không khỏi buồn cười cười to, đưa tay véo mặt nàng, "Mấy năm không gặp nàng càng thêm thú vị."
Lâm Lập Hạ một mặt khóc tang, "Công tử, ngươi thật sự nhận nhầm người rồi."
Nàng không phải Lâm Lập Hạ, thật sự không phải.
Lý Dục híp con mắt dài lại, một tay nâng cằm nàng lên, nguy hiểm hỏi, "Nhận nhầm? Nàng nhất định muốn ta kéo cái thứ thật mỏng trên mặt này xuống?"
Lâm Lập Hạ bi ai ý thức được nàng quạ đen rồi, nàng lại vô cùng tự nhiên lùi về sau một bước nói: "A, đã lâu không gặp. Xin hỏi ngài tìm ta có chuyện gì không? Không có chuyện gì thì ta đi trước, ta rất vội, ừ, lần tới gặp."
Nói xong định mở cửa rời đi, nhưng Lý Dục sao có thể để cho nàng như ý, đưa tay liền kéo nàng vào trong lồng ngực mình, thuận tay kéo mặt nạ trên mặt nàng xuống, "Sao vậy? Lâm trận bỏ chạy?"
Lâm Lập Hạ trong lòng cắn răng, người này sao lại thô lỗ như vậy! Thật may là mặt nạ này mới dán buổi sáng, nếu không thì chắc là đau chết! Nhưng trên mặt nàng vẫn cười gượng nói, "Cái đó, Cửu vương gia, chúng ta lâu như vậy không gặp, không bằng ngồi xuống cho dễ nói chuyện?"
Lý Dục nâng môi mỏng lên, "Ta cảm thấy như vậy rất tốt." Dứt lời còn cố ý ôm càng chặt.
Lâm Lập Hạ thử nói đạo lý, "Nam nữ thụ thụ bất thân, như vậy không hợp lễ nghĩa."
Lý Dục nhíu mày, tròng mắt đen thâm trầm như mực, "Nàng lại đối với ân nhân cứu mạng của nàng như vậy?"
Lâm Lập Hạ sững sờ, trong mắt lóe lên chán nản, "Khi đó thật sự là ngươi cứu ta?"
Lý Dục cọ xát bên tai nàng, "Có phải nên lấy thân báo đáp hay không?" Hương vị trên người nàng thật thoải mái, làm hắn cảm thấy hơi đói bụng.
Lâm Lập Hạ một tay đẩy đầu hắn ra, cười giả lả nói, "Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa thấp, Vương Gia nên người tốt sẽ có báo đáp."
Lý Dục tà mị nhìn nàng một cái, đột nhiên vươn tay ôm lấy thắt lưng của nàng.
Lâm Lập Hạ kinh hãi kêu to, vươn tay kéo lấy y phục trước người hắn, tức giận quát, "Ngươi làm cái gì đấy!"
Con mắt Lý Dục u ám, cúi ở bên tai nàng nói một câu thật thấp, "Đợi ba năm, hôm nay muốn nàng báo đáp."
Nói xong hung hăng hôn lên môi Lâm Lập Hạ, ngay cả một cơ hội phản kháng cũng không cho nàng.
Hắn thả nàng ba năm cũng nhớ nàng ba năm, ba năm qua bản thân vẫn luôn ở trong mê hoặc của loại tình cảm này, giải thoát không được lại dứt bỏ không xong. Hôm nay hắn thuận theo tâm ý của mình tìm đến nàng, nàng không thể trốn mà cũng không trốn thoát.
Lâm Lập Hạ bị hắn chặn miệng cực kỳ chặt chẽ, hắn bá đạo ở trong miệng nàng trêu đùa lật chuyển khuấy đảo, hoàn toàn không để ý đến phản kháng của nàng. Lông mày nhỏ nhắn của nàng nhíu lại, vừa chuẩn bị cắn lại bị bàn tay của hắn nắm được cằm, lần này thật sự là ngay cả cắn cũng cắn không nổi nữa, chỉ có thể tùy ý để hắn tiếp tục nụ hôn kịch liệt .
Lâm Lập Hạ hô hấp khó khăn nghĩ, người này điên rồi, đâu phải hôn, căn bản là muốn nuốt luôn nàng!
Một tay Lý Dục ném Lâm Lập Hạ lên trên giường, trước khi nàng kịp phản ứng thì mạnh mẽ đè người lên tiếp tục hôn, bàn tay to cũng nhanh nhẹn thích thú dạo chơi trên người nàng.
Lâm Lập Hạ dùng cả tay chân chống cự, cái nhận lại là hắn một tay giam cầm và hai chân áp chế, như thế rất tốt, hai thân thể dán chặt lại với nhau.
"Ưmh! Lý… Điên rồi!" Nàng nói không rõ ràng.
Lý Dục hơi rời khỏi môi nàng, vui thích cười nói, "Có lẽ là điên rồi."
Lại hung hăng phủ xuống, tiếp bú mút giữa răng môi mập mờ vang lên, cho dù nữ tử dưới thân không chút nào phối hợp, hắn vẫn hôn đến say sưa ngon lành.
Nàng càng trở nên mĩ vị rồi.
Tay phải hắn kéo mở vạt áo của nàng, dời đi trận địa hướng về phía xương quai xanh liền trùng trùng điệp điệp gặm nuốt , nàng bị đau mắng, " Lý Dục ngươi có bệnh à, buông tay! Hôm nay ngươi chưa uống thuốc hay là uống nhầm thuốc vậy!"
Hắn nghe vậy buồn cười, nhưng cũng không hề dừng lại, tựa như trừng phạt cắn nàng một cái.
"Hít." Lâm Lập Hạ né khỏi đôi môi ấm áp của hắn, "Ngươi chưa thỏa mãn dục vọng à! Nếu còn không buông tay ta sẽ kêu người đấy!"
Lý Dục cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, bên trong con ngươi đen bóng đào hoa ngập tràn ý cười, "Nàng cứ kêu đi."
Trước mắt nàng tóc đen buông loạn sắc mặt hồng yên, cánh môi hơi sưng, quần áo xốc xếch lộ ra mấy ấn ký phấn hồng trên vai thơm, cảnh tượng này thế nào cũng thấy dâm mị.
"Ngươi lưu manh!" Lâm Lập Hạ phẫn hận mắng, mắng xong lại phát hiện bên hông thế mà lại có một bàn tay lạnh như băng dán lên, đang mập mờ dao động vuốt ve.
"Buông tay!" Hắn hắn hắn hắn hắn! Hắn cởi thắt lưng của nàng ra lúc nào vậy!
d.iễ.n.đà.n..l.ê.q.úy.đ.ô.n~Anh
Lúc này Tiểu Đào ngoài cửa hỏi, "Tiểu Lệ, ngươi vẫn chưa khỏe à?”
Lâm Lập Hạ vừa muốn mở miệng lại thấy Lý Dục đang ranh mãnh nhìn nàng, vì vậy hung hăng trợn mắt nhìn hắn một cái, "Còn không buông tay!"
Lý Dục cũng không để ý tới lời nàng..., mang theo ác ý lại mạnh mẽ hôn đi xuống, dùng sức mút cánh môi mềm mại của nàng.
Hắn dường như có chút nghiện rồi.
Ngoài cửa tiểu Đào không biết xuân sắc bên trong cửa, còn một vẻ ở bên ngoài gọi to, Giang Hiểu Tiếu đi tới trước người nàng hỏi, "Tiểu Lệ không ở bên trong?"
"Kỳ quái, mới vừa rồi còn ở mà." Tiểu Đào nói.
"Xem một chút không phải là biết sao." Giang Hiểu Tiếu cười một tiếng, đưa tay nhẹ nhàng đẩy...
Tiểu Đào và Giang Hiểu Tiếu đều sợ ngây người.
Lâm Lập Hạ cũng sợ ngây người.
Lý Dục cười tà mị vui vẻ.
Một nam tử tuấn mỹ ôm một nữ tử thở hồng hộc, môi đỏ mọng hơi sưng, quần áo thì xốc xếch...
Mẹ nó, đây là chuyện gì? !
Lâm Lập Hạ dùng tên giả là "Tiểu Lệ" qua loa lấy lệ gật đầu một cái, "Ừ ừ, xinh đẹp, xinh đẹp."
"Tiểu Lệ Tiểu Lệ, ngươi nói Ngọc công tử có phải có ý với cô nương hay không?" Trong đầu thiếu nữ bắt đầu phong nguyệt vô biên, phong hoa tuyết nguyệt, tuyết nguyệt phong hoa...
Lâm Lập Hạ tiếp tục gật đầu, "Ừ ừ, có ý, có ý."
"Tiểu Lệ Tiểu Lệ, có phải ngươi cũng có ý với Ngọc công tử kai đúng không?" Thiếu nữ nheo mắt lại thử hỏi.
Lâm Lập Hạ theo quán tính đáp, "Ừ ừ, có, có."
Sau khi nói xong lập tức phản ứng kịp đối phương hỏi cái gì, bản thân lại trả lời cái gì, vội vàng lắc đầu một cái, "Không có không có, làm sao có thể có chứ."
Thiếu nữ câu hỏi xoa cằm quan sát nàng, "Thật không có?"
"Dĩ nhiên không có." Nói đùa à, có ý với Lý Dục? Ngại ngày sống không đủ yên ổn muốn đùa chết nàng sao.
"Vậy tại sao từ khi ngươi nhìn thấy Ngọc công tử liền mất hồn mất vía?" Thiếu nữ càng nghĩ càng khả nghi, nhìn lại dáng vẻ mê ly của Lâm Lập Hạ một chút, trong lòng càng thêm chắc chắn.
Vì vậy một tay đặt lên bả vai của nàng, giọng điệu trầm trọng nói, "Tiểu Lệ à, ta biết Ngọc công tử dáng dấp tuấn tú như vậy, hơn nữa vừa nhìn đã biết là con nhà phú quý, ngươi thích hắn thì về tình cũng có thể tha thứ. Nhưng chúng ta có thể trèo cao bám vào người có quyền không? Rõ ràng là không thể. Aizzz, tỷ tỷ khuyên ngươi một câu, ngươi vẫn nên chặt đứt phần tâm tư này đi."
Lâm Lập Hạ không kiềm chế nổi co rúm khóe miệng, nàng đến cùng là cho nàng ấy ảo giác gì mới làm nàng ấy cho là mình muốn bấu víu Lý Dục...
Thiếu nữ bên kia vẫn còn cậy già lên mặt nói, "Nói không phải chứ, với tướng mạo này, không phải tỷ tỷ đả kích ngươi, chỉ nhìn một cách đơn thuần thì bề ngoài ngươi cũng coi như thanh tú, nhưng ngươi vừa so sánh với cô nương thì thật đúng là sắc gì cũng không có. Nhưng cô nương và công tử chỉ cần đứng chung với nhau, ôi, vừa nhìn đã biết là một đôi bích nhân mà."
Thiếu nữ vỗ hai tay cho ra một kết luận, "Ngươi nhanh chết tâm ý này đi, Ngọc công tử là của cô nương, ngươi không đến lượt."
Lâm Lập Hạ thật muốn thề với trời, nàng không có lòng này mà, tuyệt đối không có, Lý Dục là ai? Lý Dục so với yêu nghiệt ngàn năm còn yêu nghiệt hơn đấy, nàng chống lại hắn chỉ có bị chỉnh chết, tránh còn không kịp mà còn trèo gì ở đây!
Nhưng tại sao Lý Dục hắn lại chạy đến cái nơi khỉ ho còn gáy này, theo lý thuyết bây giờ nàng mang mặt nạ da người Mạch Tuệ mới làm, hắn hẳn là không nhận ra. Nhưng chuyện này cũng quá trùng hợp, trùng hợp đến mức làm nàng không thể không cảnh giác.
d.iễ.n.đà.n..l.ê.q.úy.đ.ô.n~Anh
Ông trời ơi, tha thứ cho con tự mình đa tình đi, Lý Dục thằng nhãi này đến cùng có phải vì con mới tới hay không!
"Tiểu Lệ à, ngươi đừng đau lòng, nước trà nấu xong, ngươi đưa cho cô nương đi." Thiếu nữ đưa tay đẩy nàng một cái nói.
Lâm Lập Hạ bi thương nháy mắt mấy cái với nàng, "Tiểu Đào, ta sợ ta thấy công tử sẽ đau lòng, cho nên... Hay là ngươi đi đi."
Thiếu nữ một bộ nét mặt "Ta biết ngay mà", an ủi vỗ vỗ bả vai của nàng nói, "Aizzz, Tiểu Lệ à, ngươi nghĩ cho thông đi, ta chính là cái mệnh này mà.”
Lâm Lập Hạ đau buồn, cụp mắt nói, "Tiểu Đào, vậy xin nhờ ngươi!"
Nhìn xem nhìn xem, nét mặt vô cùng bi thương, đúng là rất nhập vai.
Tiểu Đào nhún nhún vai, "Tiểu Lệ à, không phải là ta không muốn giúp ngươi, mà là vừa rồi tiểu thư chỉ đích danh ngươi đi."
Lần này Lâm Lập Hạ chỉ có thể đứng lên, vừa đi vừa an ủi mình, sợ gì chứ, mang mặt nạ rồi, chẳng lẽ mắt Lý Dục có tia X quang chắc? Mà cho dù mắt hắn có tia X quang thì cũng chỉ có thể thấy xương mà không thấy gương mặt thật sự của nàng!
Trước thuyền Lý Dục và Giang Hiểu Tiếu ngồi đối diện với nhau. Giang Hiểu Tiếu sớm đã ngầm quan sát Lý Dục một phen, trong nội tâm có mừng rỡ nhưng cũng có lo lắng.
Nam tử này tuyệt đối không phải là người bình thường.
Nhưng như vậy mới tốt chứ, nàng muốn chính là nam tử không tầm thường, nàng không cần tầm thường, nàng nên có cuộc sống tỏa sáng lấp lánh không thể ganh đua so sánh. Nàng cười yếu ớt không nói, chờ hắn mở miệng, dù sao nàng cũng vô cùng tự tin với tướng mạo và tài hoa của mình, chỉ là vẻ mặt cười như không cười của người đối diện lại làm nàng khó có thể suy nghĩ.
Nam tử này thật sự là người nàng có thể nắm giữ sao?
Nha hoàn tận tâm Lập Hạ ra sân, cúi đầu giống như chuyên tâm châm trà, trên thực tế là ra sức nháy mắt với Giang Hiểu Tiếu.
Lập Hạ nói: Ngươi nhanh nhanh cho ta kết thúc chuyện này, ta muốn xuống thuyền!
Giang Hiểu Tiếu mượn cơ hội cầm ly trà trả lại "Lời nói": Sao vậy?
Lâm Lập Hạ không có cơ hội đáp lời, bởi vì lúc này Lý Dục đối diện mở miệng, "Vị cô nương này cũng rót cho ta một ly trà được không?"
Giang Hiểu Tiếu hơi kinh ngạc Lý Dục đột nhiên mở miệng, mà Lâm Lập Hạ còn lại thì cố giữ vững bình tĩnh, cười nhẹ nói: "Dạ, công tử."
Lý Dục cầm ly trà lên cười cười, đôi mắt đào hoa nhỏ dài phiếm tà khí, "Ta ngược lại nhớ tới một người."
Giang Hiểu Tiếu ước gì hắn tìm đề tài, vì vậy nói theo, "Hả? Người nào?"
"Một người thú vị." Lý Dục tùy ý nói, "Thủ pháp châm trà của nàng có chút tương tự với nha hoàn của ngươi, đều chỉ đổ đầy năm phần."
Tay cầm bình trà của Lâm Lập Hạ run lên, trong lòng càng thêm hoài nghi.
Giang Hiểu Tiếu chú ý tới động tác nhỏ của Lâm Lập Hạ, lập tức hơi cảm thấy có cái gì không đúng, vì vậy cười nói, "Ta nghe nói có một nơi gọi là Trung Quốc, người ở đó châm trà cũng chỉ đầy năm phần, chẳng hay bằng hữu của công tử từ đâu tới?"
Lâm Lập Hạ thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống, mẹ của tôi ơi, đồng chí Giang Hiểu Tiếu ngươi quá láu cá rồi.
Lý Dục chỉ nhấp một ngụm nước trà, thản nhiên nó, "Có lẽ."
Lâm Lập Hạ đứng ở một bên vô cùng bất đắc dĩ, không khí thật là cực kỳ quái dị. Không phải Lý Dục ra ngoài tán gái sao, không phải Giang Hiểu Tiếu đi cua trai à, vì sao hai người bọn họ đều không nói chuyện? Nàng lại nháy mắt ra dấu với Giang Hiểu Tiếu: Đồng chí, ta thật sự phải rút lui trước.
Giang Hiểu Tiếu thong thả ung dung uống một hớp trà, "Tiểu Lệ, ngươi thấy không thoải mái thì đi xuống trước đi."
Lâm Lập Hạ lập tức có chút yếu ớt nói, "Đa tạ cô nương quan tâm, vậy nô tỳ đi xuống trước."
Xoay người chạy đi, ra khỏi tầm mắt của bọn họ thì vỗ ngực mình mấy cái. Việc cấp bách bây giờ chính là trở về, sau đó đóng gói, đi!
Mặc kệ có phải Lý Dục tìm đến nàng hay không, hiện tại đều rất nguy hiểm, chạy trốn mới là vương đạo!
Nàng tâm thần thấp thỏm chốn ở một chỗ nghỉ ngơi, chưa bao giờ hi vọng thời gian chạy nhanh một chút như bây giờ, tốt nhất là thời gian qua nhanh, vèo một cái là ba canh giờ. May mắn chính là trong thời gian này không xảy ra chuyện nàng vẫn sợ, Lý Dục cũng không tới tìm nàng.
Lúc Tiểu Đào nói với nàng có thể đi được rồi thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng nụ cười vừa ra khỏi cửa liền cứng lại.
Oái, nam tử tựa vào cạnh cửa cười quỷ dị với nàng, là ai?
Lúc Lý Dục cứng rắn kéo nàng vào phòng thì nàng vẫn còn đang thôi miên chính mình, đây là ảo giác, tuyệt đối là ảo giác. Nhưng nhiệt độ ngang hông truyền tới nói cho nàng biết, người phía trước nàng này so trân châu còn thật hơn.
d.iễ.n.đà.n..l.ê.q.úy.đ.ô.n~Anh
"Thế nào, không biết ta?" Lý Dục cười nhỏ một tiếng, có nhiều thú vị.
Lâm Lập Hạ nháy mắt mấy cái, vô tội nhìn hắn, "Công tử, ngươi nhận lầm người."
Lý Dục không khỏi buồn cười cười to, đưa tay véo mặt nàng, "Mấy năm không gặp nàng càng thêm thú vị."
Lâm Lập Hạ một mặt khóc tang, "Công tử, ngươi thật sự nhận nhầm người rồi."
Nàng không phải Lâm Lập Hạ, thật sự không phải.
Lý Dục híp con mắt dài lại, một tay nâng cằm nàng lên, nguy hiểm hỏi, "Nhận nhầm? Nàng nhất định muốn ta kéo cái thứ thật mỏng trên mặt này xuống?"
Lâm Lập Hạ bi ai ý thức được nàng quạ đen rồi, nàng lại vô cùng tự nhiên lùi về sau một bước nói: "A, đã lâu không gặp. Xin hỏi ngài tìm ta có chuyện gì không? Không có chuyện gì thì ta đi trước, ta rất vội, ừ, lần tới gặp."
Nói xong định mở cửa rời đi, nhưng Lý Dục sao có thể để cho nàng như ý, đưa tay liền kéo nàng vào trong lồng ngực mình, thuận tay kéo mặt nạ trên mặt nàng xuống, "Sao vậy? Lâm trận bỏ chạy?"
Lâm Lập Hạ trong lòng cắn răng, người này sao lại thô lỗ như vậy! Thật may là mặt nạ này mới dán buổi sáng, nếu không thì chắc là đau chết! Nhưng trên mặt nàng vẫn cười gượng nói, "Cái đó, Cửu vương gia, chúng ta lâu như vậy không gặp, không bằng ngồi xuống cho dễ nói chuyện?"
Lý Dục nâng môi mỏng lên, "Ta cảm thấy như vậy rất tốt." Dứt lời còn cố ý ôm càng chặt.
Lâm Lập Hạ thử nói đạo lý, "Nam nữ thụ thụ bất thân, như vậy không hợp lễ nghĩa."
Lý Dục nhíu mày, tròng mắt đen thâm trầm như mực, "Nàng lại đối với ân nhân cứu mạng của nàng như vậy?"
Lâm Lập Hạ sững sờ, trong mắt lóe lên chán nản, "Khi đó thật sự là ngươi cứu ta?"
Lý Dục cọ xát bên tai nàng, "Có phải nên lấy thân báo đáp hay không?" Hương vị trên người nàng thật thoải mái, làm hắn cảm thấy hơi đói bụng.
Lâm Lập Hạ một tay đẩy đầu hắn ra, cười giả lả nói, "Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa thấp, Vương Gia nên người tốt sẽ có báo đáp."
Lý Dục tà mị nhìn nàng một cái, đột nhiên vươn tay ôm lấy thắt lưng của nàng.
Lâm Lập Hạ kinh hãi kêu to, vươn tay kéo lấy y phục trước người hắn, tức giận quát, "Ngươi làm cái gì đấy!"
Con mắt Lý Dục u ám, cúi ở bên tai nàng nói một câu thật thấp, "Đợi ba năm, hôm nay muốn nàng báo đáp."
Nói xong hung hăng hôn lên môi Lâm Lập Hạ, ngay cả một cơ hội phản kháng cũng không cho nàng.
Hắn thả nàng ba năm cũng nhớ nàng ba năm, ba năm qua bản thân vẫn luôn ở trong mê hoặc của loại tình cảm này, giải thoát không được lại dứt bỏ không xong. Hôm nay hắn thuận theo tâm ý của mình tìm đến nàng, nàng không thể trốn mà cũng không trốn thoát.
Lâm Lập Hạ bị hắn chặn miệng cực kỳ chặt chẽ, hắn bá đạo ở trong miệng nàng trêu đùa lật chuyển khuấy đảo, hoàn toàn không để ý đến phản kháng của nàng. Lông mày nhỏ nhắn của nàng nhíu lại, vừa chuẩn bị cắn lại bị bàn tay của hắn nắm được cằm, lần này thật sự là ngay cả cắn cũng cắn không nổi nữa, chỉ có thể tùy ý để hắn tiếp tục nụ hôn kịch liệt .
Lâm Lập Hạ hô hấp khó khăn nghĩ, người này điên rồi, đâu phải hôn, căn bản là muốn nuốt luôn nàng!
Một tay Lý Dục ném Lâm Lập Hạ lên trên giường, trước khi nàng kịp phản ứng thì mạnh mẽ đè người lên tiếp tục hôn, bàn tay to cũng nhanh nhẹn thích thú dạo chơi trên người nàng.
Lâm Lập Hạ dùng cả tay chân chống cự, cái nhận lại là hắn một tay giam cầm và hai chân áp chế, như thế rất tốt, hai thân thể dán chặt lại với nhau.
"Ưmh! Lý… Điên rồi!" Nàng nói không rõ ràng.
Lý Dục hơi rời khỏi môi nàng, vui thích cười nói, "Có lẽ là điên rồi."
Lại hung hăng phủ xuống, tiếp bú mút giữa răng môi mập mờ vang lên, cho dù nữ tử dưới thân không chút nào phối hợp, hắn vẫn hôn đến say sưa ngon lành.
Nàng càng trở nên mĩ vị rồi.
Tay phải hắn kéo mở vạt áo của nàng, dời đi trận địa hướng về phía xương quai xanh liền trùng trùng điệp điệp gặm nuốt , nàng bị đau mắng, " Lý Dục ngươi có bệnh à, buông tay! Hôm nay ngươi chưa uống thuốc hay là uống nhầm thuốc vậy!"
Hắn nghe vậy buồn cười, nhưng cũng không hề dừng lại, tựa như trừng phạt cắn nàng một cái.
"Hít." Lâm Lập Hạ né khỏi đôi môi ấm áp của hắn, "Ngươi chưa thỏa mãn dục vọng à! Nếu còn không buông tay ta sẽ kêu người đấy!"
Lý Dục cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, bên trong con ngươi đen bóng đào hoa ngập tràn ý cười, "Nàng cứ kêu đi."
Trước mắt nàng tóc đen buông loạn sắc mặt hồng yên, cánh môi hơi sưng, quần áo xốc xếch lộ ra mấy ấn ký phấn hồng trên vai thơm, cảnh tượng này thế nào cũng thấy dâm mị.
"Ngươi lưu manh!" Lâm Lập Hạ phẫn hận mắng, mắng xong lại phát hiện bên hông thế mà lại có một bàn tay lạnh như băng dán lên, đang mập mờ dao động vuốt ve.
"Buông tay!" Hắn hắn hắn hắn hắn! Hắn cởi thắt lưng của nàng ra lúc nào vậy!
d.iễ.n.đà.n..l.ê.q.úy.đ.ô.n~Anh
Lúc này Tiểu Đào ngoài cửa hỏi, "Tiểu Lệ, ngươi vẫn chưa khỏe à?”
Lâm Lập Hạ vừa muốn mở miệng lại thấy Lý Dục đang ranh mãnh nhìn nàng, vì vậy hung hăng trợn mắt nhìn hắn một cái, "Còn không buông tay!"
Lý Dục cũng không để ý tới lời nàng..., mang theo ác ý lại mạnh mẽ hôn đi xuống, dùng sức mút cánh môi mềm mại của nàng.
Hắn dường như có chút nghiện rồi.
Ngoài cửa tiểu Đào không biết xuân sắc bên trong cửa, còn một vẻ ở bên ngoài gọi to, Giang Hiểu Tiếu đi tới trước người nàng hỏi, "Tiểu Lệ không ở bên trong?"
"Kỳ quái, mới vừa rồi còn ở mà." Tiểu Đào nói.
"Xem một chút không phải là biết sao." Giang Hiểu Tiếu cười một tiếng, đưa tay nhẹ nhàng đẩy...
Tiểu Đào và Giang Hiểu Tiếu đều sợ ngây người.
Lâm Lập Hạ cũng sợ ngây người.
Lý Dục cười tà mị vui vẻ.
Một nam tử tuấn mỹ ôm một nữ tử thở hồng hộc, môi đỏ mọng hơi sưng, quần áo thì xốc xếch...
Mẹ nó, đây là chuyện gì? !
Tác giả :
Thiên Hạ Vô Bệnh