Cùng Quân Ca
Chương 57: Đại hỉ của Hành Dật
Cả người Lâm Lập Hạ cứng lại, tên Cửu hoàng tử này cố ý phơi tên sách cho nàng nhìn hay sao?
Bên trong đôi mắt đào hoa nhỏ dài của Lý Dục nhỏ chợt hiện lên ánh sáng, "Mài mực."
Lâm Lập Hạ kiềm chế lo lắng trong lòng xuống, mặt không đổi sắc đi về phía hắn.
Mài mực sao? Được, vậy thì để nàng giúp hắn mài "Thật tốt".
Ước chừng sau một phút đồng hồ, Lâm Lập Hạ buồn bực nhìn ống tay áo loang lổ mực đen của mình, trong lòng thầm nói, trước kia trong sách nhìn những nữ chủ kia không phải giúp người mài mực, mài đến mặt đến quần áo của người ta hay sao, các nàng mài kiểu gì vậy? Sao đến lượt nàng thì bắn hết lên ống tay áo của mình rồi hả?
Chẳng lẽ họ không phải mài mực mà là đảo mực?
Khóe mắt Lý Dục liếc về tình trạng của nàng cũng không nói chuyện, thu lại ánh mắt tiếp tục đọc quyển sách trong tay.
Môi mỏng của Lý Dục tà tà nâng lên, trong tươi cười mang theo tà mị.
Tử Thần chi nữ, linh hồn dị thế, thật ra thì chính là mượn xác hoàn hồn.
Mượn xác hoàn hồn, sau khi người chết thì hồn phách nhập vào thân thể của người khác.
Thì ra ông hắn cố lưu lại quyển sách này vậy mà là sự thật, Tử Thần chi nữ tiền nhiệm căn bản không phải linh hồn của nơi này, mà là đến từ một thế giới khác, chiếm thân thể của người khác.
Mà tình huống của Lâm Lập Hạ...
Con mắt dài của Lý Dục híp lại, chính là một dáng vẻ hài lòng mãn ý, Lâm Lập Hạ, e rằng đúng là Tử Thần nhi nữ rồi.
Thật là có được chẳng mất chút công phu gì.
Lúc này căn bản Lâm Lập Hạ không biết Lý Dục đang nghĩ gì, nàng nhíu mày dùng một cái tay khác vén ống tay áo của mình lên, cẩn thận nghiên cứu làm sao mới có thể... Khiến cho đống mực này dính lên khuôn mặt tuấn tú của Cửu hoàng tử.
Lâm Lập Hạ cảm thấy chỉ có ba loại tình huống có thể hoàn thành chuyện có độ khó cao này.
Một, nàng có thể sát lại gần bao nhiêu thì sát lại gần bấy nhiêu đem nghiên mực tới gần Cửu hoàng tử, dĩ nhiên, chuyện này cơ bản là không có khả năng.
Hai, Cửu hoàng tử dùng sức đem khuôn mặt tuấn mỹ của hắn lại gần. Ặc, này căn bản không thể nào.
Ba, chính là... Nàng cũng đảo mực. Cái này à... Hay là thôi đi.
Từ bên trên tổng hợp lại, nàng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mài mực.
Một lát sau, Lý Dục lại mở miệng, "Châm trà."
Lâm Lập Hạ dừng bàn tay đau nhức lại nhìn quyển sách trên tay hắn một chút, cuối cùng thỏa hiệp cầm bình trà trên bàn lên thay hắn rót một ly trà.
Lý Dục nâng ly trà lên nhìn một chút nói, "Đầy." Tiếp đó lại thả lại lên bàn.
Lâm Lập Hạ sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng được hắn là ngại nước trà mình rót đầy, đáy lòng thầm mắng một tiếng, nhưng vẫn đỏ hết nước trà đi lại rót một ly lần nữa.
Lý Dục lại nhìn thoáng qua liền quay mặt đi, "Cạn."
Lâm Lập Hạ hít một hơi thật sâu, rót tiếp.
Lúc này Lý Dục ngược lại nhận lấy tách trà đưa tới bên môi, nhưng một hồi lâu cũng không thấy hắn uống.
"Màu sắc nước trà này, ta không thích." Lý Dục mấp máy môi nói.
Lâm Lập Hạ tự cho rằng bản thân không phải là một người nóng nảy, nhưng giờ phút này nàng thật sự muốn cầm tách trà này hắt hết lên gương mặt Lý Dục.
Dĩ nhiên, chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi. Ai kêu nàng bị người ta nắm được nhược điểm chứ, bây giờ nàng là cháu trai, à, không đúng, là cháu gái.
Cửu hoàng tử đại nhân nói, không thích màu sắc nước trà.
Vì vậy Lâm Lập Hạ chạy tới cái bàn lúc đầu nàng ngồi cầm bình trà lên, rất tốt, cái bình này là nước lọc.
Vừa rót trà lần nữa, mực nước thích hợp, màu sắc trong suốt, mang theo khiêu khích đè nén đưa cho Lý Dục.
Lý Dục ngẩng đầu nhìn chằm chằm nàng miễn cưỡng cười một tiếng, bên trong con mắt đào hoa tràn đầy trêu chọc, "Bản hoàng tử cũng không uống nước trà người lạ rót."
Gương mặt của Lâm Lập Hạ bắt đầu không ngừng rút gân, ta X! Căn bản là ngươi đang đùa giỡn ta!!!
Nhưng mà, tỉnh táo! Tỉnh táo! Tỉnh táo!
Xúc động là ma quỷ đấy!
Mỉm cười, mỉm cười, mỉm cười...
Đáy lòng không ngừng tự thôi miên mình, Lâm Lập Hạ cực kỳ gian nan nở một nụ cười rực rỡ, "Như vậy Cửu hoàng tử còn có chuyện gì cần ta giúp một tay không?"
Lý Dục nhíu mày, "Trước đến giá sách bên kia giúp ta tìm một quyên sách đi."
"Như vậy, xin hỏi tên sách là gì?" Lộ ra tám cái răng hoàn mỹ, nhân vật hiện tại của nàng chẳng khác gì nụ cười vui vẻ của nữ tiếp viên hàng không.
"Mạch vân truyện ký."
"Được, Cửu hoàng tử chờ."
Lâm Lập Hạ vừa di chuyển vừa mài răng, tên Cửu hoàng tử này, ngươi chớ có quên cầu xin Bồ Tát phù hộ ngươi ngày nào đó đừng rơi và tay ta, nếu không ta sẽ cho ngươi biết thế nào là "Hành hạ"!
Lâm Lập Hạ giương mắt nhìn lên giá sách trước mắt, trên tủ sách là chi chít chằng chịt những quyển sách được sắp xếp chỉnh tề. Nàng vuốt ngực một cái bắt đầu tìm sách.
Hàng thứ nhất, từ trái sang phải, không có.
Hàng thứ hai, từ phải sang trái, không có.
Hàng thứ ba, từ trái sang phải, vẫn không có.
Không có? Làm sao có thể?
Lâm Lập Hạ vừa cẩn thận nhìn sang từng quyển lần nữa, sau đó, nửa giờ sau.
"A, đúng rồi, ta nhớ quyển sách kia ta đã đốt đi rồi, ngươi không cần phải tìm nữa." Lý Dục đột nhiên lên tiếng làm bộ bừng tỉnh nói, nhưng kia giọng nói trầm thấp kia nghe thế nào cũng thấy mang ý cười.
Lúc này trong lòng Lâm Lập Hạ đã sớm không còn nóng nảy, lúc nàng tìm sách tìm được một nửa thì liền tỉnh ngộ lại hiện tại tên Cửu hoàng tử kia đang coi nàng như con dế mèn mà trêu chọc , đối với cái loại người này, không nên phản kháng, chờ đến lúc hắn cảm thấy không thú vị tự nhiên sẽ buông tay.
Lâm Lập Hạ thuận theo trở lại đứng bên người Lý Dục không nói lời nào.
Lý Dục thấy thế cũng không thấy có biểu tình gì biến hóa, tiếp tục sai xử nói: "Giúp ta viết lại mấy câu nói đó."
Đến mức này thì Lâm Lập Hạ thật sự không giả bộ được nữa, bắt nàng dùng này dùng cái bút lông mềm nhũn này viết chữ? Viết ra không phải quỷ bò thì chính là con cua.
Lâm Lập Hạ chỉnh chỉnh vẻ mặt, ngẩng đầu nói, "Ta sẽ không."
Nếu trong lòng hai bên đều đã biết rõ, vậy thì nói trắng ra.
"Hả?" Lý Dục thú vị nhìn nữ tử trước mắt thay đổi biểu tình, "Sẽ không?"
Lâm Lập Hạ cười yếu ớt, lễ độ nói, "Sẽ không."
Vậy mà Lý Dục không có hỏi nữa, chỉ nhàn nhạt nói một câu, "Vậy thì cứ tiếp tục mài mực đi."
Lâm Lập Hạ thật sự đoán không ra trong đầu Cửu hoàng tử này nghĩ cái gì, nhưng cũng bởi vì đoán không ra cho nên càng thêm bất an.
Tâm cơ người này quá nặng vả lại phương thức tư duy bất đồng với người thường, nàng nhất định phải từng bước cẩn thận, phải ổn định.
Tiếp đó lại là một khắc đồng hồ trôi qua, Lý Dục lại mở miệng, "Tốt lắm, ngươi có thể đi về."
Lâm Lập Hạ dừng động tác lại, chậm rãi hỏi, "Ngươi nói cái gì?"
Lý Dục nở nụ cười tuyệt mỹ, "Bây giờ sắc trời đã không còn sớm, Lâm đại tiểu thư nên trở về phủ đi."
Hai tay Lâm Lập Hạ trong tay áo nắm lại nắm, cuối cùng nói một chữ, "Được."
Tiếp xoay người đi ra ngoài cửa, lúc đẩy cửa nàng rõ ràng nghe được giọng nói người phía sau mang theo ác liệt nói một câu.
"Khi nào ta muốn gặp ngươi sẽ cho người thông báo với ngươi."
Lâm Lập Hạ nhịn xuống xúc động muốn quay đầu lại giết người, trở tay đóng cửa lại.
Ngoài cửa có một thiếu nữ áo trắng đang đợi nàng, chính là lục y thiếu nữ vừa rồi.
Lâm Lập Hạ kinh ngạc nhìn nàng, thay quần áo rồi hả?
Thiếu nữ áo trắng cười ngọt ngào, "Cô nương trước đổi xiêm áo rồi trở về."
Lúc này Lâm Lập Hạ mới nhớ tới trên ống tay áo của mình đều là mực nước, lập tức gật đầu một cái.
Lúc Lâm Lập Hạ thay xong quần áo đi ra nhìn hai thiếu nữ một trắng một xanh trước mắt thì ngây ngẩn cả người.
Sinh đôi?
Lục y thiếu nữ che miệng cười khẽ, "Cô nương làm sao vậy?"
Lâm Lập Hạ cười cười, "Không có, chỉ là không ngờ có người có dáng vẻ giống nhau như đúc như vậy."
Quả thật, hai thiếu nữ trước mắt ngoài màu sắc xiêm y không giống nhau ra, tất cả cái khác đều vô cùng tương tự. Ngũ quan, chiều cao, bao gồm cả giọng nói.
Lâm Lập Hạ cảm thán, đây chính là kiệt tác của thượng đế mà.
"Cô nương, tiểu nha hoàn ngươi mang tới vẫn còn đang chờ còn ngươi." Thiếu nữ áo trắng nói.
Lúc này Lâm Lập Hạ mới nhớ tới Mạch Tuệ còn đang chờ nàng, vội vàng nói, "Vậy mời cô nương dẫn ta đi tìm nàng đi."
Thiếu nữ áo trắng cùng thiếu nữ áo xanh cùng nhau nở nụ cười, Lâm Lập Hạ nhìn thấy lại than thở một hồi.
"Vậy mời cô nương đi theo chúng ta."
* * *
Sau khi trở lại Lâm phủ thì có chút gian nan, Lâm Lập Hạ cả đêm suy nghĩ Cửu hoàng tử này rốt cuộc muốn làm gì, biết rõ nàng không phải Lâm đại tiểu thư nhưng cũng không biểu lộ cái gì. Hắn không kinh ngạc sao? Nàng chính là mượn xác hoàn hồn, cái hiện tượng kỳ dị này đối với người cổ đại như hắn chẳng phải là ảnh hưởng rất lớn sao?
Mặc dù hắn thật tà môn không sai, nhưng dù sao cũng chạy không thoát được cái quan niệm này chứ, nào có dễ dàng tiếp nhận như vậy.
Lâm Lập Hạ chậm rãi nhíu mày, hay là... Có nội tình khác?
Thời gian ngay tại lúc Lâm Lập Hạ chậm rãi lo lắng vùn vụt trôi qua, trong nháy mắt, thế mà lại đã đến ngày thành hôn của Lâm Hành Dật rồi.
Lâm Lập Hạ không hiểu cổ đại thành thân như thế nào mới gọi náo nhiệt, nhưng nghe tiếng pháo bên ngoài vang cũng biết nhất định là cực kỳ náo nhiệt, nghe nha hoàn nói Lam phủ này cũng là một gia đình nổi danh trong kinh thành, cộng thêm kết thân với Lâm phủ, dĩ nhiên là phô trương không giống bình thường rồi.
Lâm Viễn Sơn cười ha hả đi vòng quanh chào hỏi mọi người, Lâm Lập Hạ còn lại trốn trong một góc nhìn mọi thứ.
Đột nhiên, Lâm Hành Dật một thân áo đỏ tiến vào trong tầm mắt của nàng.
Lúc này Lâm Hành Dật đã cởi bỏ vẻ ngây ngô của thiếu niên, cả người lộ ra một cỗ khi chất ổn trọng chững chạc, nụ cười trên gương mặt tuấn mỹ của hắn giờ phút này không sâu, chỉ là qua loa lấy lệ ứng phó người khác chúc mừng.
Lâm Lập Hạ "Chậc" một tiếng, Lâm Hành Dật này năm nay mới 16 tuổi thôi, cũng đã sắp trở thành người có một thê một thiếp cùng với đứa nhỏ rồi, đối với một đứa bé mà nói thật sự là quá mức nặng nề.
Lâm Lập Hạ cúi đầu cảm thán, bọn nhỏ ở hiện đại hạnh phúc hơn nhiều, quả nhiên là hiện đại vẫn tương đối khá mà.
Đột nhiên trong tầm mắt của nàng xuất hiện một màu đỏ rực cùng với đôi giày đen, nàng vừa ngẩng đầu lên nhìn, Lâm Hành Dật thế mà lại đi tới trước mặt nàng.
Lâm Lập Hạ cười nhạt một tiếng, "Hành Dật, chúc mừng đệ."
Trong con ngươi của Lâm Hành Dật là một mảnh tối đen, "Tỷ tỷ, ta nghe nói thời gian trước ngươi đi Cửu hoàng phủ?"
"À, đúng vậy." Lâm Lập Hạ gật đầu một cái.
"Tỷ tỷ cứ như vậy muốn gả cho Cửu hoàng tử sao?" Giọng điệu nói chuyện hôm này của Lâm Hành Dật không có châm chọc, cũng mang theo chút thành ý thật lòng.
Lâm Lập Hạ lắc đầu một cái, "Tình cảm của ta đối với Cửu hoàng tử đã là mây khói."
"Vậy." Ngữ điệu của Lâm Hành Dật có chút dồn dập muốn nói, nhưng lại bị người cắt đứt, "Thiếu gia, đã đến lúc đến Lam gia đón tân nương."
Lâm Lập Hạ cười cười, "Hành Dật, mau đi đi."
Lâm Hành Dật nhìn nàng một cái, trong mắt lóe lên vẻ ảm đạm, sao đó xoay người đi ra ngoài.
Lâm Lập Hạ nhìn bóng lưng hắn rời đi, nụ cười dần dần biến mất. Nàng sao có thể không biết Lâm Hành Dật muốn nói gì, nhưng hắn hiểu cảm giác phức tạp của bản thân đối với nàng rốt cuộc là cái gì sao?
Hơn một canh giờ về cuối cùng cũng đón tân nương về, thiếu niên tuấn mỹ cùng một tân nương áo đỏ đứng chung một chỗ, đang chuẩn bị bái đường.
Lúc này ngoài cửa có người kêu lớn,
"Thánh chỉ đến!"
Vốn là đám người huyên náo đột nhiên yên tinh lại, mọi người cùng nhau quỳ xuống. "Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế."
"Lâm Viễn Sơn tiếp chỉ." Giọng nói lanh lảnh của cung nhân vang lên.
Lâm Viễn Sơn cười ha ha nói, "Thảo dân tiếp chỉ."
"Phụng Thiên Thừa Vận Hoàng đế chiếu viết, hôm nay Lâm gia công tử cùng Lam gia nhị tiểu thư hỉ kết liền cành, trẫm đặc biệt ban thưởng một đôi Ngọc Như Ý, một tòa Tống Tử Ngọc Quan Âm, chúc hai người đại hỉ. Khâm thử."
"Thảo dân lĩnh chỉ, tạ chủ long ân." Lâm Viễn Sơn cung kính nhận lấy thánh chỉ.
Cách đó không xa, Lâm Lập Hạ len lén ngẩng đầu lên, trong lòng sáng tỏ nghĩ, thì ra là này Lâm Viễn Sơn và Hoàng đế có giao tình à, nàng ban đầu còn nghĩ lấy tính tình này của Lâm Viễn Sơn tại sao có thể này đem Lâm phủ phát triển trở thành Kinh Thành đệ nhất phú, thì ra là cũng có công lao của hoàng đế.
Thánh chỉ tới cũng nhanh đi cũng nhanh, Lâm Hành Dật cùng Lam San San đang lúc mọi người chúc mừng thì bắt đầu bái đường.
Lâm Lập Hạ ở trong góc nhìn náo nhiệt, tựa hồ tất cả đều không hề có bất cứ liên quan gì đến nàng.
Đêm khuya, Lâm phủ vẫn sáng như ban ngày, cực kỳ náo nhiệt, mà Lâm Lập Hạ đã sớm trở về phòng.
Nàng đuổi Mạch Tuệ đi xuống liền chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, lúc này ngoài cửa lại có người có chút hỗn loạn gõ gõ cánh cửa.
"Ai vậy?" Lâm Lập Hạ nhíu mày, sẽ không phải là...
"Tỷ tỷ, là ta." Ngoài cửa là thiếu niên mang men say, khẽ dựa cửa trả lời.
Bên trong đôi mắt đào hoa nhỏ dài của Lý Dục nhỏ chợt hiện lên ánh sáng, "Mài mực."
Lâm Lập Hạ kiềm chế lo lắng trong lòng xuống, mặt không đổi sắc đi về phía hắn.
Mài mực sao? Được, vậy thì để nàng giúp hắn mài "Thật tốt".
Ước chừng sau một phút đồng hồ, Lâm Lập Hạ buồn bực nhìn ống tay áo loang lổ mực đen của mình, trong lòng thầm nói, trước kia trong sách nhìn những nữ chủ kia không phải giúp người mài mực, mài đến mặt đến quần áo của người ta hay sao, các nàng mài kiểu gì vậy? Sao đến lượt nàng thì bắn hết lên ống tay áo của mình rồi hả?
Chẳng lẽ họ không phải mài mực mà là đảo mực?
Khóe mắt Lý Dục liếc về tình trạng của nàng cũng không nói chuyện, thu lại ánh mắt tiếp tục đọc quyển sách trong tay.
Môi mỏng của Lý Dục tà tà nâng lên, trong tươi cười mang theo tà mị.
Tử Thần chi nữ, linh hồn dị thế, thật ra thì chính là mượn xác hoàn hồn.
Mượn xác hoàn hồn, sau khi người chết thì hồn phách nhập vào thân thể của người khác.
Thì ra ông hắn cố lưu lại quyển sách này vậy mà là sự thật, Tử Thần chi nữ tiền nhiệm căn bản không phải linh hồn của nơi này, mà là đến từ một thế giới khác, chiếm thân thể của người khác.
Mà tình huống của Lâm Lập Hạ...
Con mắt dài của Lý Dục híp lại, chính là một dáng vẻ hài lòng mãn ý, Lâm Lập Hạ, e rằng đúng là Tử Thần nhi nữ rồi.
Thật là có được chẳng mất chút công phu gì.
Lúc này căn bản Lâm Lập Hạ không biết Lý Dục đang nghĩ gì, nàng nhíu mày dùng một cái tay khác vén ống tay áo của mình lên, cẩn thận nghiên cứu làm sao mới có thể... Khiến cho đống mực này dính lên khuôn mặt tuấn tú của Cửu hoàng tử.
Lâm Lập Hạ cảm thấy chỉ có ba loại tình huống có thể hoàn thành chuyện có độ khó cao này.
Một, nàng có thể sát lại gần bao nhiêu thì sát lại gần bấy nhiêu đem nghiên mực tới gần Cửu hoàng tử, dĩ nhiên, chuyện này cơ bản là không có khả năng.
Hai, Cửu hoàng tử dùng sức đem khuôn mặt tuấn mỹ của hắn lại gần. Ặc, này căn bản không thể nào.
Ba, chính là... Nàng cũng đảo mực. Cái này à... Hay là thôi đi.
Từ bên trên tổng hợp lại, nàng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mài mực.
Một lát sau, Lý Dục lại mở miệng, "Châm trà."
Lâm Lập Hạ dừng bàn tay đau nhức lại nhìn quyển sách trên tay hắn một chút, cuối cùng thỏa hiệp cầm bình trà trên bàn lên thay hắn rót một ly trà.
Lý Dục nâng ly trà lên nhìn một chút nói, "Đầy." Tiếp đó lại thả lại lên bàn.
Lâm Lập Hạ sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng được hắn là ngại nước trà mình rót đầy, đáy lòng thầm mắng một tiếng, nhưng vẫn đỏ hết nước trà đi lại rót một ly lần nữa.
Lý Dục lại nhìn thoáng qua liền quay mặt đi, "Cạn."
Lâm Lập Hạ hít một hơi thật sâu, rót tiếp.
Lúc này Lý Dục ngược lại nhận lấy tách trà đưa tới bên môi, nhưng một hồi lâu cũng không thấy hắn uống.
"Màu sắc nước trà này, ta không thích." Lý Dục mấp máy môi nói.
Lâm Lập Hạ tự cho rằng bản thân không phải là một người nóng nảy, nhưng giờ phút này nàng thật sự muốn cầm tách trà này hắt hết lên gương mặt Lý Dục.
Dĩ nhiên, chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi. Ai kêu nàng bị người ta nắm được nhược điểm chứ, bây giờ nàng là cháu trai, à, không đúng, là cháu gái.
Cửu hoàng tử đại nhân nói, không thích màu sắc nước trà.
Vì vậy Lâm Lập Hạ chạy tới cái bàn lúc đầu nàng ngồi cầm bình trà lên, rất tốt, cái bình này là nước lọc.
Vừa rót trà lần nữa, mực nước thích hợp, màu sắc trong suốt, mang theo khiêu khích đè nén đưa cho Lý Dục.
Lý Dục ngẩng đầu nhìn chằm chằm nàng miễn cưỡng cười một tiếng, bên trong con mắt đào hoa tràn đầy trêu chọc, "Bản hoàng tử cũng không uống nước trà người lạ rót."
Gương mặt của Lâm Lập Hạ bắt đầu không ngừng rút gân, ta X! Căn bản là ngươi đang đùa giỡn ta!!!
Nhưng mà, tỉnh táo! Tỉnh táo! Tỉnh táo!
Xúc động là ma quỷ đấy!
Mỉm cười, mỉm cười, mỉm cười...
Đáy lòng không ngừng tự thôi miên mình, Lâm Lập Hạ cực kỳ gian nan nở một nụ cười rực rỡ, "Như vậy Cửu hoàng tử còn có chuyện gì cần ta giúp một tay không?"
Lý Dục nhíu mày, "Trước đến giá sách bên kia giúp ta tìm một quyên sách đi."
"Như vậy, xin hỏi tên sách là gì?" Lộ ra tám cái răng hoàn mỹ, nhân vật hiện tại của nàng chẳng khác gì nụ cười vui vẻ của nữ tiếp viên hàng không.
"Mạch vân truyện ký."
"Được, Cửu hoàng tử chờ."
Lâm Lập Hạ vừa di chuyển vừa mài răng, tên Cửu hoàng tử này, ngươi chớ có quên cầu xin Bồ Tát phù hộ ngươi ngày nào đó đừng rơi và tay ta, nếu không ta sẽ cho ngươi biết thế nào là "Hành hạ"!
Lâm Lập Hạ giương mắt nhìn lên giá sách trước mắt, trên tủ sách là chi chít chằng chịt những quyển sách được sắp xếp chỉnh tề. Nàng vuốt ngực một cái bắt đầu tìm sách.
Hàng thứ nhất, từ trái sang phải, không có.
Hàng thứ hai, từ phải sang trái, không có.
Hàng thứ ba, từ trái sang phải, vẫn không có.
Không có? Làm sao có thể?
Lâm Lập Hạ vừa cẩn thận nhìn sang từng quyển lần nữa, sau đó, nửa giờ sau.
"A, đúng rồi, ta nhớ quyển sách kia ta đã đốt đi rồi, ngươi không cần phải tìm nữa." Lý Dục đột nhiên lên tiếng làm bộ bừng tỉnh nói, nhưng kia giọng nói trầm thấp kia nghe thế nào cũng thấy mang ý cười.
Lúc này trong lòng Lâm Lập Hạ đã sớm không còn nóng nảy, lúc nàng tìm sách tìm được một nửa thì liền tỉnh ngộ lại hiện tại tên Cửu hoàng tử kia đang coi nàng như con dế mèn mà trêu chọc , đối với cái loại người này, không nên phản kháng, chờ đến lúc hắn cảm thấy không thú vị tự nhiên sẽ buông tay.
Lâm Lập Hạ thuận theo trở lại đứng bên người Lý Dục không nói lời nào.
Lý Dục thấy thế cũng không thấy có biểu tình gì biến hóa, tiếp tục sai xử nói: "Giúp ta viết lại mấy câu nói đó."
Đến mức này thì Lâm Lập Hạ thật sự không giả bộ được nữa, bắt nàng dùng này dùng cái bút lông mềm nhũn này viết chữ? Viết ra không phải quỷ bò thì chính là con cua.
Lâm Lập Hạ chỉnh chỉnh vẻ mặt, ngẩng đầu nói, "Ta sẽ không."
Nếu trong lòng hai bên đều đã biết rõ, vậy thì nói trắng ra.
"Hả?" Lý Dục thú vị nhìn nữ tử trước mắt thay đổi biểu tình, "Sẽ không?"
Lâm Lập Hạ cười yếu ớt, lễ độ nói, "Sẽ không."
Vậy mà Lý Dục không có hỏi nữa, chỉ nhàn nhạt nói một câu, "Vậy thì cứ tiếp tục mài mực đi."
Lâm Lập Hạ thật sự đoán không ra trong đầu Cửu hoàng tử này nghĩ cái gì, nhưng cũng bởi vì đoán không ra cho nên càng thêm bất an.
Tâm cơ người này quá nặng vả lại phương thức tư duy bất đồng với người thường, nàng nhất định phải từng bước cẩn thận, phải ổn định.
Tiếp đó lại là một khắc đồng hồ trôi qua, Lý Dục lại mở miệng, "Tốt lắm, ngươi có thể đi về."
Lâm Lập Hạ dừng động tác lại, chậm rãi hỏi, "Ngươi nói cái gì?"
Lý Dục nở nụ cười tuyệt mỹ, "Bây giờ sắc trời đã không còn sớm, Lâm đại tiểu thư nên trở về phủ đi."
Hai tay Lâm Lập Hạ trong tay áo nắm lại nắm, cuối cùng nói một chữ, "Được."
Tiếp xoay người đi ra ngoài cửa, lúc đẩy cửa nàng rõ ràng nghe được giọng nói người phía sau mang theo ác liệt nói một câu.
"Khi nào ta muốn gặp ngươi sẽ cho người thông báo với ngươi."
Lâm Lập Hạ nhịn xuống xúc động muốn quay đầu lại giết người, trở tay đóng cửa lại.
Ngoài cửa có một thiếu nữ áo trắng đang đợi nàng, chính là lục y thiếu nữ vừa rồi.
Lâm Lập Hạ kinh ngạc nhìn nàng, thay quần áo rồi hả?
Thiếu nữ áo trắng cười ngọt ngào, "Cô nương trước đổi xiêm áo rồi trở về."
Lúc này Lâm Lập Hạ mới nhớ tới trên ống tay áo của mình đều là mực nước, lập tức gật đầu một cái.
Lúc Lâm Lập Hạ thay xong quần áo đi ra nhìn hai thiếu nữ một trắng một xanh trước mắt thì ngây ngẩn cả người.
Sinh đôi?
Lục y thiếu nữ che miệng cười khẽ, "Cô nương làm sao vậy?"
Lâm Lập Hạ cười cười, "Không có, chỉ là không ngờ có người có dáng vẻ giống nhau như đúc như vậy."
Quả thật, hai thiếu nữ trước mắt ngoài màu sắc xiêm y không giống nhau ra, tất cả cái khác đều vô cùng tương tự. Ngũ quan, chiều cao, bao gồm cả giọng nói.
Lâm Lập Hạ cảm thán, đây chính là kiệt tác của thượng đế mà.
"Cô nương, tiểu nha hoàn ngươi mang tới vẫn còn đang chờ còn ngươi." Thiếu nữ áo trắng nói.
Lúc này Lâm Lập Hạ mới nhớ tới Mạch Tuệ còn đang chờ nàng, vội vàng nói, "Vậy mời cô nương dẫn ta đi tìm nàng đi."
Thiếu nữ áo trắng cùng thiếu nữ áo xanh cùng nhau nở nụ cười, Lâm Lập Hạ nhìn thấy lại than thở một hồi.
"Vậy mời cô nương đi theo chúng ta."
* * *
Sau khi trở lại Lâm phủ thì có chút gian nan, Lâm Lập Hạ cả đêm suy nghĩ Cửu hoàng tử này rốt cuộc muốn làm gì, biết rõ nàng không phải Lâm đại tiểu thư nhưng cũng không biểu lộ cái gì. Hắn không kinh ngạc sao? Nàng chính là mượn xác hoàn hồn, cái hiện tượng kỳ dị này đối với người cổ đại như hắn chẳng phải là ảnh hưởng rất lớn sao?
Mặc dù hắn thật tà môn không sai, nhưng dù sao cũng chạy không thoát được cái quan niệm này chứ, nào có dễ dàng tiếp nhận như vậy.
Lâm Lập Hạ chậm rãi nhíu mày, hay là... Có nội tình khác?
Thời gian ngay tại lúc Lâm Lập Hạ chậm rãi lo lắng vùn vụt trôi qua, trong nháy mắt, thế mà lại đã đến ngày thành hôn của Lâm Hành Dật rồi.
Lâm Lập Hạ không hiểu cổ đại thành thân như thế nào mới gọi náo nhiệt, nhưng nghe tiếng pháo bên ngoài vang cũng biết nhất định là cực kỳ náo nhiệt, nghe nha hoàn nói Lam phủ này cũng là một gia đình nổi danh trong kinh thành, cộng thêm kết thân với Lâm phủ, dĩ nhiên là phô trương không giống bình thường rồi.
Lâm Viễn Sơn cười ha hả đi vòng quanh chào hỏi mọi người, Lâm Lập Hạ còn lại trốn trong một góc nhìn mọi thứ.
Đột nhiên, Lâm Hành Dật một thân áo đỏ tiến vào trong tầm mắt của nàng.
Lúc này Lâm Hành Dật đã cởi bỏ vẻ ngây ngô của thiếu niên, cả người lộ ra một cỗ khi chất ổn trọng chững chạc, nụ cười trên gương mặt tuấn mỹ của hắn giờ phút này không sâu, chỉ là qua loa lấy lệ ứng phó người khác chúc mừng.
Lâm Lập Hạ "Chậc" một tiếng, Lâm Hành Dật này năm nay mới 16 tuổi thôi, cũng đã sắp trở thành người có một thê một thiếp cùng với đứa nhỏ rồi, đối với một đứa bé mà nói thật sự là quá mức nặng nề.
Lâm Lập Hạ cúi đầu cảm thán, bọn nhỏ ở hiện đại hạnh phúc hơn nhiều, quả nhiên là hiện đại vẫn tương đối khá mà.
Đột nhiên trong tầm mắt của nàng xuất hiện một màu đỏ rực cùng với đôi giày đen, nàng vừa ngẩng đầu lên nhìn, Lâm Hành Dật thế mà lại đi tới trước mặt nàng.
Lâm Lập Hạ cười nhạt một tiếng, "Hành Dật, chúc mừng đệ."
Trong con ngươi của Lâm Hành Dật là một mảnh tối đen, "Tỷ tỷ, ta nghe nói thời gian trước ngươi đi Cửu hoàng phủ?"
"À, đúng vậy." Lâm Lập Hạ gật đầu một cái.
"Tỷ tỷ cứ như vậy muốn gả cho Cửu hoàng tử sao?" Giọng điệu nói chuyện hôm này của Lâm Hành Dật không có châm chọc, cũng mang theo chút thành ý thật lòng.
Lâm Lập Hạ lắc đầu một cái, "Tình cảm của ta đối với Cửu hoàng tử đã là mây khói."
"Vậy." Ngữ điệu của Lâm Hành Dật có chút dồn dập muốn nói, nhưng lại bị người cắt đứt, "Thiếu gia, đã đến lúc đến Lam gia đón tân nương."
Lâm Lập Hạ cười cười, "Hành Dật, mau đi đi."
Lâm Hành Dật nhìn nàng một cái, trong mắt lóe lên vẻ ảm đạm, sao đó xoay người đi ra ngoài.
Lâm Lập Hạ nhìn bóng lưng hắn rời đi, nụ cười dần dần biến mất. Nàng sao có thể không biết Lâm Hành Dật muốn nói gì, nhưng hắn hiểu cảm giác phức tạp của bản thân đối với nàng rốt cuộc là cái gì sao?
Hơn một canh giờ về cuối cùng cũng đón tân nương về, thiếu niên tuấn mỹ cùng một tân nương áo đỏ đứng chung một chỗ, đang chuẩn bị bái đường.
Lúc này ngoài cửa có người kêu lớn,
"Thánh chỉ đến!"
Vốn là đám người huyên náo đột nhiên yên tinh lại, mọi người cùng nhau quỳ xuống. "Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế."
"Lâm Viễn Sơn tiếp chỉ." Giọng nói lanh lảnh của cung nhân vang lên.
Lâm Viễn Sơn cười ha ha nói, "Thảo dân tiếp chỉ."
"Phụng Thiên Thừa Vận Hoàng đế chiếu viết, hôm nay Lâm gia công tử cùng Lam gia nhị tiểu thư hỉ kết liền cành, trẫm đặc biệt ban thưởng một đôi Ngọc Như Ý, một tòa Tống Tử Ngọc Quan Âm, chúc hai người đại hỉ. Khâm thử."
"Thảo dân lĩnh chỉ, tạ chủ long ân." Lâm Viễn Sơn cung kính nhận lấy thánh chỉ.
Cách đó không xa, Lâm Lập Hạ len lén ngẩng đầu lên, trong lòng sáng tỏ nghĩ, thì ra là này Lâm Viễn Sơn và Hoàng đế có giao tình à, nàng ban đầu còn nghĩ lấy tính tình này của Lâm Viễn Sơn tại sao có thể này đem Lâm phủ phát triển trở thành Kinh Thành đệ nhất phú, thì ra là cũng có công lao của hoàng đế.
Thánh chỉ tới cũng nhanh đi cũng nhanh, Lâm Hành Dật cùng Lam San San đang lúc mọi người chúc mừng thì bắt đầu bái đường.
Lâm Lập Hạ ở trong góc nhìn náo nhiệt, tựa hồ tất cả đều không hề có bất cứ liên quan gì đến nàng.
Đêm khuya, Lâm phủ vẫn sáng như ban ngày, cực kỳ náo nhiệt, mà Lâm Lập Hạ đã sớm trở về phòng.
Nàng đuổi Mạch Tuệ đi xuống liền chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, lúc này ngoài cửa lại có người có chút hỗn loạn gõ gõ cánh cửa.
"Ai vậy?" Lâm Lập Hạ nhíu mày, sẽ không phải là...
"Tỷ tỷ, là ta." Ngoài cửa là thiếu niên mang men say, khẽ dựa cửa trả lời.
Tác giả :
Thiên Hạ Vô Bệnh