Cùng Nàng Cưới Trước Yêu Sau
Chương 19
Chương 19
"Lưỡi..."
Kha Nhược Sơ nghe đối phương ở bên tai nói như vậy, mặt càng thêm nóng, cả người như bị điện giật.
Thịnh Như Khởi dứt lời vỗ về khuôn mặt của Kha Nhược Sơ, vừa dịu dàng cười vừa hôn lên môi cô, nàng chưa từng hôn ai dịu dàng đến vậy, tựa như thật cẩn thận, thật tỉ mỉ thưởng thực một viên kẹo ngọt.
"Ưm~"
Thiếu nữ ngượng ngừng căng thẳng, phản ứng 'dục cự còn nghênh' làm Thịnh Như Khởi có cảm giác mê luyến không thôi, nàng ôm sát thân thể nhỏ gầy của cô, lại muốn hôn sâu...
Kha Nhược Sơ đẩy Thịnh Như Khởi ra, thở hỗn hển nhưng vẫn mềm giọng nói: "Không nên như vậy..."
Sau đó chạy trối chết. ( ._.??)
Kha Nhược Sơ vừa chạy vừa khóc, cô cảm thấy mình điên rồi, làm sao có thể cùng người khác tùy tiện hôn môi? Phải để lại cho người mình thích nhất, mình như vậy có khác nào những người phụ nữ thích cùng người lạ mập mờ đâu?
Thịnh Như Khởi đứng tại chỗ quay đầu nhìn chính mình trong gương, trên môi vẫn còn lưu lại son môi của đối phương, vẫn còn dư vị của nụ hôn lúc nãy, nghĩ tới khuôn mặt đỏ hồng kia, Thịnh Như Khởi bất giác mỉm cười.
Thỏ trắng nhỏ ngây thơ hoá ra thú vị như vậy.
...
"Hai người xích lại một chút."
"Gần thêm chút nữa."
"Rồi rồi~ cười một cái đi~"
Hạ An và Diệp Quan mặc sơ mi trắng, ngồi sóng vai. Hạ An sáng lạn cười nhìn máy ảnh, thanh tân đến động lòng người.
Một tuần trước Hạ An chưa bao giờ nghĩ đến, ngày hôm nay nàng sẽ xuất hiện ở cục dân chính, nhận giấy kết hôn.
Từ nay trở thành người có gia đình.
Để cho tiện, hai người chụp ảnh chân dung tại cục dân chính, nhân viên tình cờ trông thấy hai vị mỹ nữ đến nhận giấy kết hôn, vui mắt vui tai nên toàn tâm chụp hình.
"Diệp tiểu thư, nhà mình đẹp như vậy mà, cười một cái thật tươi xem nào~"
Hạ An nghĩ, cười đến vui vẻ là làm khó Diệp tổng sao? Nói thật, nàng còn rất chờ mong bức hình, Diệp tổng trên giấy hôn thú có phải vẫn là mặt than không?
"Không biết sẽ nghĩ chúng ta đến ly hôn." Nụ cười của Hạ An hơi cứng quay sang oán giận nói nhỏ với Diệp Quan.
Diệp Quan liếc mắt nhìn khuôn mặt phụng phịu của Hạ An, bất giác như bị chọc cười, cong cong khoé miệng.
"Đúng đúng đúng, chính là như vậy~"
Giấy hôn thú có rồi.
Hạ An lập tức nhìn bức hình bên trong, có chút bất ngờ khi nhìn thấy Diệp tổng 'tươi cười'
Diệp Quan cũng chú ý đến bức hình, nụ cười của Hạ An vẫn như ngày đầu gặp gỡ, long lanh sạch sẽ, khiến người ta có ấn tượng sâu.
"Chúc hai vị tân hôn hạnh phúc, trăm năm hảo hợp."
"Cám ơn." Nghe lời chúc phúc này, trong lòng Hạ An có chút khó chịu, hai năm sẽ lại đến nơi này ....ly hôn.
Hạ An đưa sổ hồng cho Diệp Quan, nửa giỡn nửa thiệt nói: "Diệp tổng, tân hôn hạnh phúc."
Diệp Quan thấy trên mặt Hạ An là nụ cười ung dung, cũng không biết nàng thật sự là ung dung hay chỉ vờ vịt, lúc mình ở thời điểm chạm đáy cũng không thể làm được như Hạ tiểu thư đây
Nhìn thấu hiện thực nhưng không oán trời trách đất, đối với Hạ An mà nói, ung dung chấp nhận vấn đề vẫn tốt hơn hối tiếc, nhu nhược giải quyết vấn đề.
Mục tiêu và lý tưởng của Hạ An rất rõ, từng bước nổ lực, tiếp nhận tất cả vấn đề phát sinh trong quá trình bước đi, bao gồm cả việc nàng và Diệp Quan kết hôn.
Vì vậy nên những người từng tiếp xúc với Hạ An rất khó tưởng tượng được nàng đã từng hoặc đang trải qua những gì.
Ra khỏi cục dân chính, mới bốn giờ ba mươi phút chiều
Bầu trời trong trẻo, gió thổi mang sự ấm áp bao trùm.
"Sự thật là..." Hạ An liếc nhìn hôn thú.
"Chúng ta nhìn cũng rất xứng ha." Hạ An mặt dày cười cười nói tiếp.
Diệp Quan cũng liếc mắt nhìn hình ảnh của Hạ tiểu thư, lại nhìn nàng: "Diễn không tệ."
Diệp tổng luôn có năng lực nói ra những câu đóng băng câu chuyện.
Diệp Quan đi tới bãi đổ xe, đi chưa được mấy bước thì phát hiện người nọ không theo sau, cô quay người, hỏi: "Sao vậy?"
"Chị về trước đi, em còn phải tới bệnh viện, buổi tối tăng ca."
"Đến mấy giờ?" Diệp Quan hỏi, bởi vì bà Lương biết hôm nay hai người nhận chứng, buổi tối đã sắp xếp ăn mừng.
"Không chắc, em tan việc sẽ về nhà." Khi Hạ An nói chữ nhà luôn cảm thấy có gì không đúng, nhưng vẫn nói ra.
"Nên nói sớm với tôi, đi thôi." Diệp Quan nói xong đứng tại chỗ đợi Hạ An nhưng Hạ An vẫn không theo sau nên lại nói: "Tôi đưa cô đến bệnh viện."
"Đưa em?" thái độ lạnh nhạt vừa rồi của Diệp tổng làm Hạ An không nhìn ra đây là ý muốn đưa nàng đến chỗ làm.
"Tiện đường."
Ha, lại tiện đường.
....
Tối chín giờ, Hạ An làm xong mọi việc, video call với Hạ Hà xác nhận tình trạng của hắn xong mới an tâm rời khỏi bệnh viện.
Hạ An đã chuyển đến nhà Diệp Quan, cũng không thể nói là chuyển đi hết mà chỉ lấy những món thường dùng, Hạ An vẫn ở ký túc xá, đi học đi làm tương đối thuận lợi, đến nhà Diệp Quan, Hạ An nói với Kha Nhược Sơ là đến nhà bạn ở.
Trở lại Diệp gia, Hạ An thấy bà Lương ngồi trên trường kỷ cười đến híp mắt nhìn giấy hôn thú.
"Tan làm rồi hả An An? Diệp Quan này thật là, nhà mình tan làm cũng không biết qua đón!" Bà Lương đứng dậy lôi kéo Hạ An đến trường kỷ.
"Chị nói sẽ đi đón con, nhưng con không cho. Chị đi làm cũng mệt mỏi."
"Vậy cũng không thể một mình con về trong đêm hôm, ta phải đi nói với Quan Quan một chút, An An, con bị bắt nạt thì cứ nói với bà ngoại, biết không?" Bà Lương nói như vậy là vì biết rõ tính tình của Diệp Quan, lúc nào cũng lạnh lạnh lãnh lãnh, lão nhân gia sợ bởi vì vậy mà sấp nhỏ mâu thuẫn cãi nhau.
"Dạ, bà ngoại là tốt nhất."
"Bức ảnh này thật đẹp mắt, thật sự đẹp mắt." Bà Lương nhìn tấm hình của Diệp Quan, viền mắt ướt sủng, lúc trước bệnh viện thông báo bệnh tình nguy kịch, bà không sợ cái gì chỉ sợ chờ không nổi cháu gái kết hôn.
"Bà ngoại, sao lại khóc rồi?" Hạ An cầm lên khăn tay lau nước mắt cho bà Lương.
"Không có gì chỉ là ta rất vui, ta nghĩ rằng ta không chờ được ngày này." Bà Lương nín khóc mỉm cười nhìn Hạ An nói: "Bà ngoại nói cho con biết, trước khi Quan Quan gặp con nó không tính đến kết hôn, nó thật sự yêu thích con."
Hạ An vuốt vuốt tóc, nhắm lại mắt "dạ"một tiếng.
"Con đừng nghĩ nó trưởng thành, thật ra nó không biết chăm sóc bản thân, cả ngày cứ công việc công việc, không quan tâm đến sức khỏe của mình. Cha mẹ Diệp Quan ly hôn từ lâu, mẹ nó thì bỏ đi trước, bà nhìn nó lớn lên từng ngày, ta già rồi nhớ nhớ quên quên, sức khoẻ cũng không còn tốt không biết sống được bao lâu nữa, chỉ là không yên lòng với nó..."
"Bà ngoại, đừng nói vậy mà."
"Hiện tại ta yên tâm rồi, ta biết con là cô gái tốt, tuy nhỏ tuổi nhưng cực kỳ tri kỷ, sau này có con ở cạnh Quan Quan, ta thật sự yên tâm rồi. Bây giờ hai đứa đã kết hôn, bà ngoại hi vọng hai đứa có thể chăm sóc lẫn nhau, bao dung lẫn nhau, sống thật hạnh phúc."
Hạ An nghe xong những lời này trong lòng có đủ mùi vị, mỉm cười an ủi bà Lương: "Bà ngoại yên tâm đi, tụi con nhất định sẽ hạnh phúc."
"Không nói những cái này nữa, con ăn cơm chưa?" Bà Lương lau nước mắt, hỏi
Hạ An vừa định nói ăn rồi thì bụng liền kêu réo...
"Bận việc cũng phải ăn cơm chứ, đứa nhỏ này thật là." Bà Lương lại nói: "Buổi tối Quan Quan chưa ăn thì đã lên thư phòng làm việc rồi, An An, con đi kêu nó rồi cùng ăn cơm đi."
"Con..."
Bà Lương mặt mài hớn hở, nói: "Lời của người già với lời của nhà mình không giống nhau~ con đi kêu nó, ta kêu dì Chu hâm lại cơm canh."
"Dạ, vậy con đi gọi chị."
Thư phòng nằm ở lầu hai, Hạ An gõ gõ cửa nghe được tiếng người bên trong kêu vào mới đẩy cửa ra.
Diệp Quan ngẩng đầu nhìn thấy Hạ An đang dựa vào khung cửa: "Có việc?"
"Xuống ăn cơm rồi lại làm tiếp."
Diệp Quan nhìn nhìn thời gian: "Giờ này còn ăn?"
"Bà ngoại nói tối chị chưa ăn gì bà sợ chị đói. Em cũng chưa ăn, hay là...cùng ăn?" Hạ An thuận miệng nói xem như hoàn thành nhiệm vụ được giao, nàng không nghĩ mình có năng lực đả động được tới Diệp tổng.
Nào biết....
Diệp Quan đứng dậy đi tới bên cạnh, Hạ An có chút bất ngờ nhìn đến Diệp Quan...
"Có chút đói." Diệp Quan hời hợt đáp.
~~~
Mẹ ruột có lời muốn nói:
Nội tại ẩn sủng 'nhà' cuồng ma của Lá tổng từng chút được thức tỉnh.
Nhà mình nói cái gì thì là cái đó nha~!
Đm mị up nhầm chương mà hổng có ai nhắc nhở gì hết ráo luôn á :))~ 18 lên 20 mà hổng ai hay biết gì luôn :))~