Cùng Múa Với Sói
Quyển 1 - Chương 40: Đảo khách thành chủ
“Vấn đề thứ nhất, trong biển rộng mênh mông, xa xa có một chiếc thuyền lái tới, xin hỏi, Mạch đại nhân, ngài nhìn đến buồm thuyền trước, hay là thân thuyền?”
“Ách, thân thuyền.” Vấn đề này rất dễ trả lời nha, Mạch Lực Khang nhẹ nhàng thở ra trong lòng, lập tức trả lời.
“Sai. Buồm thuyền.” Sở Liên Nhi mỉm cười, nàng cũng không tin dùng hiểu biết địa lý ở hiện đại đến thi với bọn nho sĩ cổ hũ này còn có thể thua.
“Sao lại là buồm thuyền, hẳn là thân thuyền mới đúng.” Kể cả Mạch Lực Khang ở bên trong, bọn người Mã Văn Trọng cũng nhất trí cho là nhìn thấy thân thuyền trước, làm sao có thể nhìn đến buồm trước.
Không để ý tới mọi người chối bỏ, Sở Liên Nhi nhún nhún nhìn qua: “Cần đánh cuộc không?” Nàng nhìn Mã Văn Trọng, mỉm cười: “Mã tiên sinh, nếu như ngươi không tin, chúng ta có thể đánh cuộc, không tin, ngươi có thể đến bờ biển nhìn xem, thuyền từ phương xa lái tới, ngươi nhất định sẽ thấy buồm thuyền trước, mà không phải thân thuyền.”
Thấy nàng nói kiên quyết, Mã Văn Trọng bắt đầu do dự. “Mạch đại nhân, nếu như ngài không tin, cũng có thể đi xem.”
“Cái này. . . .”
Sở Liên Nhi lại nói: “Vấn đề thứ hai, xin Mạch đại nhân nghe kỹ, hai tảng đá, một tảng lớn, một tảng nhỏ, xin hỏi, bọn họ đồng thời từ chỗ cao rơi xuống, tảng đá nào sẽ chạm đất trước.” Thế kỷ mười tám đã xuất hiện lý luận vật lý, tin tưởng thắng bọn cổ hũ này cũng không phí chút sức lực nào.
Mạch Lực Khang lại ngạc nhiên lần nữa, nếu như dĩ vãng, hắn khẳng định thốt ra, chính là, trải qua đánh giá vừa rồi, hắn cũng mới phát hiện, loại vấn đề nhìn như đơn giản này, kỳ thật khó trả lời nhất.
“Mạch đại nhân, trả lời nha!” Sở Liên Nhi thúc giục.
Mã Văn Trọng trầm tư ở trong nội tâm, hai tảng đá không cùng sức nặng đồng thời từ chỗ cao rơi xuống, nhất định là tảng đá nặng chạm đất trước.
Chính là, có vết xe đổ, dùng cơ trí cùng xảo trá của Sở Liên Nhi, chắc hẳn là tảng đá nặng chạm đất trước. “Ách, hẳn là. . . Tảng đá nhỏ chạm đất trước.” Mạch Lực Khang kiên trì đáp lại. Nghĩ đến vấn đề vừa rồi ở trên biển nhìn đến buồm hay là thân thuyền trước, hắn nghĩ vấn đề này hẳn là phải trả lời ngược lại.
Chỉ biết sẽ là đáp án này, Sở Liên Nhi cười đắc ý: “Sai, Mạch đại nhân, đáp án chính xác là, hai tảng đá đồng thời chạm đất.”
Lời của nàng vừa ra, mọi người đều không tin. Ngờ tới sẽ có phản ứng như vậy, Sở Liên Nhi tuyệt không kinh hoảng, nàng nhắm hướng Đông Ly Thuần nói: “Nhị hoàng tử, có thể làm thí nghiệm?”
Đông Ly Thuần thật sâu nhìn qua nàng, Sở Liên Nhi lúc này, hai con ngươi bởi vì tâm tình thật tốt mà chợt tỏa sáng, giống như trân châu lên màu, chân trời đầy sao, ánh sao lập loè, thần thái chói loá người, đôi mắt Đông Ly Thuần bị loá mở mắt không ra, nghe được lời của nàng, hắn vô ý thức gật gật: “Lý Hoa!”
Lý Hoa lập tức lĩnh mệnh, nhưng vẫn không nhìn qua Sở Liên Nhi, lúc này, tròng mắt của hắn không hề chán ghét, mà là mang theo kinh dị và bất an. Mọi người đều theo ra đại sảnh, đi vào sân nhỏ, nhìn đến Lý Hoa đứng ở chỗ cao trong tay cầm một tảng đá lớn một tảng đá nhỏ, yên tĩnh không tiếng động.
Lý Hoa đo đo sức nặng của tảng đá trong tay, hít một hơi thật sâu, hai tảng đá sức nặng không bằng nhau đồng thời rơi xuống mặt đất.
“A!” Mọi người trơ mắt nhìn hai tảng đá sức nặng không bằng nhau đồng thời chạm đất, không khỏi lên tiếng kinh hô.
Lúc này, Sở Liên Nhi đi đến trước mọi người, trên mặt mang thần thái tự tin ngạo nhân, ánh mắt chớp động lên ánh sáng không ai bì nổi, nàng thấy sắc mặt Mạch Lực Khang xám tro như đất, cười nói: “Mạch đại nhân, vấn đề thứ hai! Ngươi lại đáp sai rồi. Mời đáp vấn đề thứ ba.”
Trên trán Mạch Lực Khang toát ra mồ hôi khẩn trương, lần đầu tiên trong đời, hắn chưa bao giờ mất mặt như vậy, càng làm cho hắn oán hận chính là, người làm cho hắn mất mặt chỉ là một nha đầu nho nhỏ bên cạnh Đông Ly Thuần. Nghĩ đến. Nếu như chuyện này bị lan truyền về nước, tiền đồ của hắn liền hủy.
Nghĩ tới đây, con ngươi hắn trừng hướng Sở Liên Nhi dẫn theo nồng đậm sát ý.
Sở Liên Nhi ánh mắt hơn người, đương nhiên cũng phát hiện Mạch Lực Khang nhìn mình dẫn theo sát khí, bất quá, trước mặt mọi người, lại ở trên địa bàn Đông Ly quốc, chắc hẳn hắn cũng không có cơ hội ra tay, vì vậy, nàng nói: “Mạch đại nhân, trước là hai vấn đề thông thường, ngài cũng không đáp chính xác, cái này ứng nghiệm một câu danh ngôn của cổ nhân, tự cho là thanh cao! Người đọc sách phần lớn đều tự cho mình rất cao, đối với người không như mình đều mang theo khinh thị, chỉ tiếc, thật cao theo đuổi xa. Ngày hôm nay, ngài thua ở trong tay tiểu nữ tử! Trong lòng chắc là xấu hổ, hoặc là muốn giết tiểu nữ tử tiết hận?”
Mọi người tại đây, ngoại trừ một bộ phận văn nhân ra, phần lớn đều là võ tướng, bọn họ cực kỳ đồng tình lời nói của Sở Liên Nhi. Mã Văn Trọng quân sư của Đông Ly Thuần cũng xấu hổ cúi đầu xuống, xác thực, hắn từ nhỏ học hành hơn người, hơn nữa lại phụ tá Đông Ly Thuần, địa vị cao, dưỡng thành ngạo khí và tự cho mình rất cao của văn nhân như hắn, cho là người không bằng mình! Mặc dù không có không coi ai ra gì, mắt cao hơn đầu như Mạch Lực Khang, nhưng không kém đi nơi nào. Mà đoạn thời gian này, đối với vấn đề xảo trá của Mạch Lực Khang, hắn trả lời không ra! Còn đối hai vấn đề Sở Liên Nhi đưa ra cũng không hiểu, trong lòng thực xấu hổ. Mà giờ khắc này! Lại bị Sở Liên Nhi không lưu tình chút nào trào phúng, hắn mặc dù tức giận trong nội tâm, nhưng cũng đồng ý.
Hắn thật sâu nhìn Sở Liên Nhi, trong nội tâm cảm khái, quả thật là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân (Ngoài trời này có bầu trời khác, người đã cao gặp người cao hơn) a, tự mãn tổn hại, khiêm tốn được lợi, chuyện đó xác thực không giả.
Đông Ly Thuần không có tâm tư xấu hổ như Mã Văn Trọng, khi hắn nghe được câu nói sau cùng của Sở Liên Nhi thì ánh mắt bắn về phía Mạch Lực Khang.
Mạch Lực Khang bị nói toạc ra ý nghĩ! Thẹn quá hoá giận, chỉa về phía nàng tức giận nói: “Tiểu nha đầu lừa đảo, giữ độc quyền giở những trò không lịch sử? Có bản lĩnh, ngươi liền đưa ra chuyện có lợi cho quốc gia, hừ, bản quan cũng muốn nhìn xem, tại liên quan đến dân sinh đất nước, thư sinh ta đây vẫn còn sánh không được ngươi?”
Sở Liên Nhi cười hắc hắc: “Được, đây chính là mạch đại nhân ngài nói. Vấn đề thứ ba của tiểu nữ, không còn là vấn đề xảo trá, mà là thi học thức cả đời với Mạch đại nhân.”
“Được, mời ra đề!” Mạch Lực Khang đưa tay ưỡn ngực, hắn cũng không tin, dùng sở học của hắn, còn có thể bị nha đầu kia lừa đảo làm khó.
Sở Liên Nhi mỉm cười, đứng ở trong sân, đứng chắp tay, một hồi gió xuân thổi tới, nghịch qua váy nàng, một hồi thảm cỏ xanh lay động, như lá xanh mùa xuân, tràn đầy sức sống.
Hô hấp của Đông Ly Thuần lập tức xiết chặt, hai con ngươi bất tri bất giác biến thành u ám.
Sở Liên Nhi nhìn mọi người chung quanh, mọi người lúc này, ánh mắt nhìn nàng không hề khinh thị chán ghét, mà là mang theo khẩn trương cùng chờ mong, trong nội tâm không khỏi toan tính. Nàng thở sâu, chậm rãi nói: “Mọi người đều biết, Đông Ly quốc và Kim quốc, trên dưới một trăm năm qua, đều đề xướng sách lược trọng văn khinh võ, thế cho nên địa vị văn nhân ngày càng tăng lên. Mà truyền thống nguyên bản do võ tướng lĩnh quân cũng sửa do nho thần lãnh binh. Xin hỏi Mạch đại nhân, sách lược văn nhân lãnh binh này, lợi hay là hại?”
Cổ đại, quân vương sâu kị võ tướng lãnh binh sẽ cầm binh quyền, vì vậy, khiến cho văn nhân thay thế vị trí võ tướng, mỗi khi chiến sự xảy ra, quân vương sẽ bổ nhiệm một vị võ tướng làm thống soái, nhưng lại an bài một nho thần chức quan thấp hơn thống soái lãnh binh bên cạnh võ tướng, trên danh nghĩa là tham mưu, kì thực là làm giám quân.
Bởi như vậy, mặc kệ đánh thắng trận hay là đánh bại, cũng sẽ không ảnh hưởng địa vị nho thần, mà võ tướng, xác thực thấp xuống cơ hội cầm giữ binh quyền của hắn. Vì vậy, quốc quân hai nước Đông Ly quốc và Kim quốc đều đề xướng truyền thống do văn thần lãnh binh, cũng làm cho địa vị văn nhân cao hơn võ thần rất nhiều, thế cho nên sinh ra văn nhân tự cho mình rất cao và tài trí hơn người.
Mạch Lực Khang là nho thần, hơn nữa là nhị phẩm Thượng Thư Kim quốc, địa vị cao cả, đối với bản thân là văn nhân khá tự hào. Hắn ngạo nghễ nói: “Văn nhân lãnh binh, đương nhiên lợi nhiều hơn hại. Chỉ nói võ tướng, bọn họ chỉ cần đánh thắng trận sẽ dã tâm bừng bừng mà muốn cầm giữ binh quyền, tạo thành cục diện quân phiệt cắt cứ, điều này làm cho quân vương kiêng kị sâu. Còn nữa, kẻ cầm binh, hung khí. Thánh nhân có mây, lúc này lấy lòng từ bi đối đãi thiên hạ chúng sinh, nhưng võ tướng lại dùng lực cậy mạnh thủ thắng, tạo thành dân chúng trôi giạt mất mát, vợ con ly tán, cửa nát nhà tan, được không bù mất, máu chảy thành sông, cái này quyết không là văn nhân chúng ta khởi xướng. Mà văn nhân chúng ta, mặc dù bác học lại lòng mang nhân từ, ngực mang thiên hạ chúng sinh, quyết sẽ không bởi vì cá nhân mà làm ra việc tàn nhẫn, văn nhân chúng ta chủ xướng dĩ hòa vi quý, cẩn trọng vì quân vương, đến chết không thôi. Cho nên, văn nhân chúng ta lãnh binh, chẳng những tránh khỏi bi kịch sanh linh đồ thán, còn tránh khỏi nguy cơ võ tướng cầm giữ binh quyền, càng có lợi cho quyền lợi chính trị và tập trung binh lực của quân vương, sách lược chính trị trăm lợi mà không có một hại.”
Mạch Lực Khang không hổ là người cầm bút, lời nói khẳng khái rõ ràng, hiên ngang lẫm liệt, nói ra tiếng lòng của nho thần Đông Ly quốc, nhưng lại làm cho một đám võ tướng trợn mắt nhìn.
Sở Liên Nhi gật đầu, nói: “Mạch đại nhân giỏi tài ăn nói, theo lời ngài, xác thực là tiếng lòng của quân vương. Văn nhân lãnh binh, xác thực rất nhiều chỗ tốt. Vậy Mạch đại nhân đối quân sự cũng rất thích sao?”
“Không sai! Bản quan tuy là quan văn, nhưng từ nhỏ đi học phương pháp hành quân bày trận.” Mạch Lực Khang vẻ mặt ngạo khí.
“Được, đã như vầy, tiểu nữ tử liền so sánh với Mạch đại nhân.” Sở Liên Nhi vỗ tay, “Mạch đại nhân, ta và ngươi cùng mang một trăm sĩ tốt đến thôn xóm không có tường, ngươi công ta thủ, hai bên đều không có viện binh, xin hỏi! Ngươi nên tiến công như thế nào?”
“Kẻ làm tướng, không nên dùng lực, lúc này dùng trí, đã hai bên thực lực tương đương, ta lấy hỏa công làm đầu!” Mạch Lực Khang tuy là văn thần, nhưng ở trên quân sự quả thật có một phen giải thích đặc biệt, đây cũng là nguyên nhân hắn được quân vương coi trọng. Hắn cũng không tin, từ nhỏ hắn quen đọc binh thư còn có thể thua ở trên người tiểu nha đầu lừa đảo này.
Mọi người đều nhìn qua Sở Liên Nhi, Mã Văn Trọng trầm tư, tưởng tượng nếu như hắn là Sở Liên Nhi, trả lời như thế nào.
Hoàng Duẫn Phong là võ tướng thì vụng trộm thầm nghĩ, nếu như bọn họ suất lĩnh trên dưới một trăm sĩ tốt làm thủ, đụng với đối phương dùng hỏa công, chính mình nên làm cái gì bây giờ? Nhất định là trước tránh đi mũi nhọn, cứu hoả tuyệt đối không thể thực hiện được.
Đông Ly Thuần cũng nhìn Sở Liên Nhi, con ngươi mỹ lệ trầm tĩnh như nước, nhìn không ra suy nghĩ, lẳng lặng chờ câu trả lời của nàng.
Sở Liên Nhi mỉm cười: “Nếu như Mạch đại nhân dùng hỏa công, như vậy, ta sẽ sai người đào đường dưới đất, tuy ngươi thiêu thôn, nhưng thực lực của ta y nguyên tồn tại. Vào ban ngày chắp tay nhường cho, đến ban đêm ta lại dẫn người tiến hành đánh lén.”
Mạch Lực Khang á khẩu không trả lời được, Sở Liên Nhi lại nói: “Trận thứ hai, y nguyên ta thủ ngươi công, song phương đều có một trăm sĩ tốt, mời ngươi tiếp tục tiến công.”
Mạch Lực Khang chậm rãi nhìn Sở Liên Nhi, vẻ mặt ngưng trọng: “Y nguyên dùng hỏa công, sau đó chiếm lĩnh thôn rồi, ban đêm tăng mạnh phòng bị, nhóm đống lửa để ngừa đánh lén.”
Sở Liên Nhi che miệng cười: “Ta bỏ thuốc xổ vào nước giếng trong thôn, một trăm sĩ tốt của ngươi đều tiêu chảy, ha ha, không cần đánh lén! Chỉ ở ngày thứ hai đến trói người là được rồi.”
Chúng võ tướng đầu tiên là ngạc nhiên! Sau đó quá mức cảm giác thú vị, tất cả đều cười lên ha hả.
Chỉ có Mã Văn Trọng và Đông Ly Thuần thì nhíu lông mày, ánh mắt nhìn Sở Liên Nhi mang theo thần thái không giống như vậy.
Mạch Lực Khang đỏ bừng mặt, hắn không ngờ hắn đường đường nho thần uyên bác của Kim quốc, lại thua ở trên người một cô gái không có danh tiếng gì, tiếng cười của đám người Liễu Nhất Thanh giống như đang trào phúng sự bất lực của hắn, hắn cười lạnh phản bác: “Đề là ngươi ra trước, trong lòng ngươi khẳng định có đáp án, bản quan đương nhiên không phải là đối thủ của ngươi. Bây giờ, do bản quan ra đề mục, cô nương đáp lại!”
“Hai bên đều dẫn năm vạn tinh binh đánh nhau ở miền quê hoang dã, công thủ tùy tâm, cô nương, ngươi đáp đề trước.”
“Ách, thân thuyền.” Vấn đề này rất dễ trả lời nha, Mạch Lực Khang nhẹ nhàng thở ra trong lòng, lập tức trả lời.
“Sai. Buồm thuyền.” Sở Liên Nhi mỉm cười, nàng cũng không tin dùng hiểu biết địa lý ở hiện đại đến thi với bọn nho sĩ cổ hũ này còn có thể thua.
“Sao lại là buồm thuyền, hẳn là thân thuyền mới đúng.” Kể cả Mạch Lực Khang ở bên trong, bọn người Mã Văn Trọng cũng nhất trí cho là nhìn thấy thân thuyền trước, làm sao có thể nhìn đến buồm trước.
Không để ý tới mọi người chối bỏ, Sở Liên Nhi nhún nhún nhìn qua: “Cần đánh cuộc không?” Nàng nhìn Mã Văn Trọng, mỉm cười: “Mã tiên sinh, nếu như ngươi không tin, chúng ta có thể đánh cuộc, không tin, ngươi có thể đến bờ biển nhìn xem, thuyền từ phương xa lái tới, ngươi nhất định sẽ thấy buồm thuyền trước, mà không phải thân thuyền.”
Thấy nàng nói kiên quyết, Mã Văn Trọng bắt đầu do dự. “Mạch đại nhân, nếu như ngài không tin, cũng có thể đi xem.”
“Cái này. . . .”
Sở Liên Nhi lại nói: “Vấn đề thứ hai, xin Mạch đại nhân nghe kỹ, hai tảng đá, một tảng lớn, một tảng nhỏ, xin hỏi, bọn họ đồng thời từ chỗ cao rơi xuống, tảng đá nào sẽ chạm đất trước.” Thế kỷ mười tám đã xuất hiện lý luận vật lý, tin tưởng thắng bọn cổ hũ này cũng không phí chút sức lực nào.
Mạch Lực Khang lại ngạc nhiên lần nữa, nếu như dĩ vãng, hắn khẳng định thốt ra, chính là, trải qua đánh giá vừa rồi, hắn cũng mới phát hiện, loại vấn đề nhìn như đơn giản này, kỳ thật khó trả lời nhất.
“Mạch đại nhân, trả lời nha!” Sở Liên Nhi thúc giục.
Mã Văn Trọng trầm tư ở trong nội tâm, hai tảng đá không cùng sức nặng đồng thời từ chỗ cao rơi xuống, nhất định là tảng đá nặng chạm đất trước.
Chính là, có vết xe đổ, dùng cơ trí cùng xảo trá của Sở Liên Nhi, chắc hẳn là tảng đá nặng chạm đất trước. “Ách, hẳn là. . . Tảng đá nhỏ chạm đất trước.” Mạch Lực Khang kiên trì đáp lại. Nghĩ đến vấn đề vừa rồi ở trên biển nhìn đến buồm hay là thân thuyền trước, hắn nghĩ vấn đề này hẳn là phải trả lời ngược lại.
Chỉ biết sẽ là đáp án này, Sở Liên Nhi cười đắc ý: “Sai, Mạch đại nhân, đáp án chính xác là, hai tảng đá đồng thời chạm đất.”
Lời của nàng vừa ra, mọi người đều không tin. Ngờ tới sẽ có phản ứng như vậy, Sở Liên Nhi tuyệt không kinh hoảng, nàng nhắm hướng Đông Ly Thuần nói: “Nhị hoàng tử, có thể làm thí nghiệm?”
Đông Ly Thuần thật sâu nhìn qua nàng, Sở Liên Nhi lúc này, hai con ngươi bởi vì tâm tình thật tốt mà chợt tỏa sáng, giống như trân châu lên màu, chân trời đầy sao, ánh sao lập loè, thần thái chói loá người, đôi mắt Đông Ly Thuần bị loá mở mắt không ra, nghe được lời của nàng, hắn vô ý thức gật gật: “Lý Hoa!”
Lý Hoa lập tức lĩnh mệnh, nhưng vẫn không nhìn qua Sở Liên Nhi, lúc này, tròng mắt của hắn không hề chán ghét, mà là mang theo kinh dị và bất an. Mọi người đều theo ra đại sảnh, đi vào sân nhỏ, nhìn đến Lý Hoa đứng ở chỗ cao trong tay cầm một tảng đá lớn một tảng đá nhỏ, yên tĩnh không tiếng động.
Lý Hoa đo đo sức nặng của tảng đá trong tay, hít một hơi thật sâu, hai tảng đá sức nặng không bằng nhau đồng thời rơi xuống mặt đất.
“A!” Mọi người trơ mắt nhìn hai tảng đá sức nặng không bằng nhau đồng thời chạm đất, không khỏi lên tiếng kinh hô.
Lúc này, Sở Liên Nhi đi đến trước mọi người, trên mặt mang thần thái tự tin ngạo nhân, ánh mắt chớp động lên ánh sáng không ai bì nổi, nàng thấy sắc mặt Mạch Lực Khang xám tro như đất, cười nói: “Mạch đại nhân, vấn đề thứ hai! Ngươi lại đáp sai rồi. Mời đáp vấn đề thứ ba.”
Trên trán Mạch Lực Khang toát ra mồ hôi khẩn trương, lần đầu tiên trong đời, hắn chưa bao giờ mất mặt như vậy, càng làm cho hắn oán hận chính là, người làm cho hắn mất mặt chỉ là một nha đầu nho nhỏ bên cạnh Đông Ly Thuần. Nghĩ đến. Nếu như chuyện này bị lan truyền về nước, tiền đồ của hắn liền hủy.
Nghĩ tới đây, con ngươi hắn trừng hướng Sở Liên Nhi dẫn theo nồng đậm sát ý.
Sở Liên Nhi ánh mắt hơn người, đương nhiên cũng phát hiện Mạch Lực Khang nhìn mình dẫn theo sát khí, bất quá, trước mặt mọi người, lại ở trên địa bàn Đông Ly quốc, chắc hẳn hắn cũng không có cơ hội ra tay, vì vậy, nàng nói: “Mạch đại nhân, trước là hai vấn đề thông thường, ngài cũng không đáp chính xác, cái này ứng nghiệm một câu danh ngôn của cổ nhân, tự cho là thanh cao! Người đọc sách phần lớn đều tự cho mình rất cao, đối với người không như mình đều mang theo khinh thị, chỉ tiếc, thật cao theo đuổi xa. Ngày hôm nay, ngài thua ở trong tay tiểu nữ tử! Trong lòng chắc là xấu hổ, hoặc là muốn giết tiểu nữ tử tiết hận?”
Mọi người tại đây, ngoại trừ một bộ phận văn nhân ra, phần lớn đều là võ tướng, bọn họ cực kỳ đồng tình lời nói của Sở Liên Nhi. Mã Văn Trọng quân sư của Đông Ly Thuần cũng xấu hổ cúi đầu xuống, xác thực, hắn từ nhỏ học hành hơn người, hơn nữa lại phụ tá Đông Ly Thuần, địa vị cao, dưỡng thành ngạo khí và tự cho mình rất cao của văn nhân như hắn, cho là người không bằng mình! Mặc dù không có không coi ai ra gì, mắt cao hơn đầu như Mạch Lực Khang, nhưng không kém đi nơi nào. Mà đoạn thời gian này, đối với vấn đề xảo trá của Mạch Lực Khang, hắn trả lời không ra! Còn đối hai vấn đề Sở Liên Nhi đưa ra cũng không hiểu, trong lòng thực xấu hổ. Mà giờ khắc này! Lại bị Sở Liên Nhi không lưu tình chút nào trào phúng, hắn mặc dù tức giận trong nội tâm, nhưng cũng đồng ý.
Hắn thật sâu nhìn Sở Liên Nhi, trong nội tâm cảm khái, quả thật là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân (Ngoài trời này có bầu trời khác, người đã cao gặp người cao hơn) a, tự mãn tổn hại, khiêm tốn được lợi, chuyện đó xác thực không giả.
Đông Ly Thuần không có tâm tư xấu hổ như Mã Văn Trọng, khi hắn nghe được câu nói sau cùng của Sở Liên Nhi thì ánh mắt bắn về phía Mạch Lực Khang.
Mạch Lực Khang bị nói toạc ra ý nghĩ! Thẹn quá hoá giận, chỉa về phía nàng tức giận nói: “Tiểu nha đầu lừa đảo, giữ độc quyền giở những trò không lịch sử? Có bản lĩnh, ngươi liền đưa ra chuyện có lợi cho quốc gia, hừ, bản quan cũng muốn nhìn xem, tại liên quan đến dân sinh đất nước, thư sinh ta đây vẫn còn sánh không được ngươi?”
Sở Liên Nhi cười hắc hắc: “Được, đây chính là mạch đại nhân ngài nói. Vấn đề thứ ba của tiểu nữ, không còn là vấn đề xảo trá, mà là thi học thức cả đời với Mạch đại nhân.”
“Được, mời ra đề!” Mạch Lực Khang đưa tay ưỡn ngực, hắn cũng không tin, dùng sở học của hắn, còn có thể bị nha đầu kia lừa đảo làm khó.
Sở Liên Nhi mỉm cười, đứng ở trong sân, đứng chắp tay, một hồi gió xuân thổi tới, nghịch qua váy nàng, một hồi thảm cỏ xanh lay động, như lá xanh mùa xuân, tràn đầy sức sống.
Hô hấp của Đông Ly Thuần lập tức xiết chặt, hai con ngươi bất tri bất giác biến thành u ám.
Sở Liên Nhi nhìn mọi người chung quanh, mọi người lúc này, ánh mắt nhìn nàng không hề khinh thị chán ghét, mà là mang theo khẩn trương cùng chờ mong, trong nội tâm không khỏi toan tính. Nàng thở sâu, chậm rãi nói: “Mọi người đều biết, Đông Ly quốc và Kim quốc, trên dưới một trăm năm qua, đều đề xướng sách lược trọng văn khinh võ, thế cho nên địa vị văn nhân ngày càng tăng lên. Mà truyền thống nguyên bản do võ tướng lĩnh quân cũng sửa do nho thần lãnh binh. Xin hỏi Mạch đại nhân, sách lược văn nhân lãnh binh này, lợi hay là hại?”
Cổ đại, quân vương sâu kị võ tướng lãnh binh sẽ cầm binh quyền, vì vậy, khiến cho văn nhân thay thế vị trí võ tướng, mỗi khi chiến sự xảy ra, quân vương sẽ bổ nhiệm một vị võ tướng làm thống soái, nhưng lại an bài một nho thần chức quan thấp hơn thống soái lãnh binh bên cạnh võ tướng, trên danh nghĩa là tham mưu, kì thực là làm giám quân.
Bởi như vậy, mặc kệ đánh thắng trận hay là đánh bại, cũng sẽ không ảnh hưởng địa vị nho thần, mà võ tướng, xác thực thấp xuống cơ hội cầm giữ binh quyền của hắn. Vì vậy, quốc quân hai nước Đông Ly quốc và Kim quốc đều đề xướng truyền thống do văn thần lãnh binh, cũng làm cho địa vị văn nhân cao hơn võ thần rất nhiều, thế cho nên sinh ra văn nhân tự cho mình rất cao và tài trí hơn người.
Mạch Lực Khang là nho thần, hơn nữa là nhị phẩm Thượng Thư Kim quốc, địa vị cao cả, đối với bản thân là văn nhân khá tự hào. Hắn ngạo nghễ nói: “Văn nhân lãnh binh, đương nhiên lợi nhiều hơn hại. Chỉ nói võ tướng, bọn họ chỉ cần đánh thắng trận sẽ dã tâm bừng bừng mà muốn cầm giữ binh quyền, tạo thành cục diện quân phiệt cắt cứ, điều này làm cho quân vương kiêng kị sâu. Còn nữa, kẻ cầm binh, hung khí. Thánh nhân có mây, lúc này lấy lòng từ bi đối đãi thiên hạ chúng sinh, nhưng võ tướng lại dùng lực cậy mạnh thủ thắng, tạo thành dân chúng trôi giạt mất mát, vợ con ly tán, cửa nát nhà tan, được không bù mất, máu chảy thành sông, cái này quyết không là văn nhân chúng ta khởi xướng. Mà văn nhân chúng ta, mặc dù bác học lại lòng mang nhân từ, ngực mang thiên hạ chúng sinh, quyết sẽ không bởi vì cá nhân mà làm ra việc tàn nhẫn, văn nhân chúng ta chủ xướng dĩ hòa vi quý, cẩn trọng vì quân vương, đến chết không thôi. Cho nên, văn nhân chúng ta lãnh binh, chẳng những tránh khỏi bi kịch sanh linh đồ thán, còn tránh khỏi nguy cơ võ tướng cầm giữ binh quyền, càng có lợi cho quyền lợi chính trị và tập trung binh lực của quân vương, sách lược chính trị trăm lợi mà không có một hại.”
Mạch Lực Khang không hổ là người cầm bút, lời nói khẳng khái rõ ràng, hiên ngang lẫm liệt, nói ra tiếng lòng của nho thần Đông Ly quốc, nhưng lại làm cho một đám võ tướng trợn mắt nhìn.
Sở Liên Nhi gật đầu, nói: “Mạch đại nhân giỏi tài ăn nói, theo lời ngài, xác thực là tiếng lòng của quân vương. Văn nhân lãnh binh, xác thực rất nhiều chỗ tốt. Vậy Mạch đại nhân đối quân sự cũng rất thích sao?”
“Không sai! Bản quan tuy là quan văn, nhưng từ nhỏ đi học phương pháp hành quân bày trận.” Mạch Lực Khang vẻ mặt ngạo khí.
“Được, đã như vầy, tiểu nữ tử liền so sánh với Mạch đại nhân.” Sở Liên Nhi vỗ tay, “Mạch đại nhân, ta và ngươi cùng mang một trăm sĩ tốt đến thôn xóm không có tường, ngươi công ta thủ, hai bên đều không có viện binh, xin hỏi! Ngươi nên tiến công như thế nào?”
“Kẻ làm tướng, không nên dùng lực, lúc này dùng trí, đã hai bên thực lực tương đương, ta lấy hỏa công làm đầu!” Mạch Lực Khang tuy là văn thần, nhưng ở trên quân sự quả thật có một phen giải thích đặc biệt, đây cũng là nguyên nhân hắn được quân vương coi trọng. Hắn cũng không tin, từ nhỏ hắn quen đọc binh thư còn có thể thua ở trên người tiểu nha đầu lừa đảo này.
Mọi người đều nhìn qua Sở Liên Nhi, Mã Văn Trọng trầm tư, tưởng tượng nếu như hắn là Sở Liên Nhi, trả lời như thế nào.
Hoàng Duẫn Phong là võ tướng thì vụng trộm thầm nghĩ, nếu như bọn họ suất lĩnh trên dưới một trăm sĩ tốt làm thủ, đụng với đối phương dùng hỏa công, chính mình nên làm cái gì bây giờ? Nhất định là trước tránh đi mũi nhọn, cứu hoả tuyệt đối không thể thực hiện được.
Đông Ly Thuần cũng nhìn Sở Liên Nhi, con ngươi mỹ lệ trầm tĩnh như nước, nhìn không ra suy nghĩ, lẳng lặng chờ câu trả lời của nàng.
Sở Liên Nhi mỉm cười: “Nếu như Mạch đại nhân dùng hỏa công, như vậy, ta sẽ sai người đào đường dưới đất, tuy ngươi thiêu thôn, nhưng thực lực của ta y nguyên tồn tại. Vào ban ngày chắp tay nhường cho, đến ban đêm ta lại dẫn người tiến hành đánh lén.”
Mạch Lực Khang á khẩu không trả lời được, Sở Liên Nhi lại nói: “Trận thứ hai, y nguyên ta thủ ngươi công, song phương đều có một trăm sĩ tốt, mời ngươi tiếp tục tiến công.”
Mạch Lực Khang chậm rãi nhìn Sở Liên Nhi, vẻ mặt ngưng trọng: “Y nguyên dùng hỏa công, sau đó chiếm lĩnh thôn rồi, ban đêm tăng mạnh phòng bị, nhóm đống lửa để ngừa đánh lén.”
Sở Liên Nhi che miệng cười: “Ta bỏ thuốc xổ vào nước giếng trong thôn, một trăm sĩ tốt của ngươi đều tiêu chảy, ha ha, không cần đánh lén! Chỉ ở ngày thứ hai đến trói người là được rồi.”
Chúng võ tướng đầu tiên là ngạc nhiên! Sau đó quá mức cảm giác thú vị, tất cả đều cười lên ha hả.
Chỉ có Mã Văn Trọng và Đông Ly Thuần thì nhíu lông mày, ánh mắt nhìn Sở Liên Nhi mang theo thần thái không giống như vậy.
Mạch Lực Khang đỏ bừng mặt, hắn không ngờ hắn đường đường nho thần uyên bác của Kim quốc, lại thua ở trên người một cô gái không có danh tiếng gì, tiếng cười của đám người Liễu Nhất Thanh giống như đang trào phúng sự bất lực của hắn, hắn cười lạnh phản bác: “Đề là ngươi ra trước, trong lòng ngươi khẳng định có đáp án, bản quan đương nhiên không phải là đối thủ của ngươi. Bây giờ, do bản quan ra đề mục, cô nương đáp lại!”
“Hai bên đều dẫn năm vạn tinh binh đánh nhau ở miền quê hoang dã, công thủ tùy tâm, cô nương, ngươi đáp đề trước.”
Tác giả :
Quả Đào Đáng Yêu