Cùng Múa Với Sói
Quyển 1 - Chương 18: Lưu lạc nha hoàn (2)
Thân là nha hoàn chức thấp nhất, nhiệm vụ chủ yếu chính là làm một ít tạp vụ mà nha hoàn có thể diện không làm. Tỷ như, quét dọn sân, giặt quần áo nhìn như nhẹ nhàng linh hoạt, lại là việc vô cùng phức tạp.
Giờ phút này, Sở Liên Nhi bị đưa đến sân Đông Ly Thuần ở, Bích Nguyệt hiên, Hồng Nhi hướng nàng giới thiệu tất cả nhân mã hầu hạ Đông Ly Thuần, một đại a đầu, hai đại nha hoàn, cùng bốn tiểu nha hoàn, cùng hai ma ma, hai gã sai vặt cấp thấp.
Bên người Đông Ly Thuần vốn có thiếp thân đại a đầu Nguyệt Hương, nghe nói phạm vào phủ quy, đã bị Đông Ly Thuần giáng chức đuổi ra phủ. Giờ phút này, tiếp nhận vị trí của Nguyệt Hương chính là một cô nương xinh đẹp cỡ mười chín tuổi, gọi Tố Mai, nàng tướng mạo xinh đẹp, mặc áo tơ hồng nhạt phiêu dật chỉ có đại a đầu mới có thể mặc, đầu đội châu xoa, tai đeo hoa tai ngọc bích.
Dựa theo quy củ, Sở Liên Nhi là hầu gái thấp nhất Bích Nguyệt, phải quỳ gối hành lễ với đại a đầu.
Nàng làm theo, tâm không cam lòng không muốn quỳ gối hành lễ về phía Tố Mai, “Hầu gái Liên Nhi hướng Tố Mai cô nương vấn an.” Lúc trước trên đường đến Bích Nguyệt hiên, Hồng Nhi đã nói rõ với nàng, đợi lát nữa nhìn thấy nha hoàn tôi tớ bên cạnh hậu Đông Ly Thuần, phải cúi đầu vấn an, hơn nữa còn phải tôn kính kêu một tiếng cô nương.
Tố Mai che miệng kiều cười, thân hình vừa chuyển, trốn đến một bên, cười khanh khách: “Không dám nhận, không dám nhận, Liên Nhi cô nương chính là phụ tá được sủng ái nhất bên người chủ tử mà, chúng ta là thân phận gì, sao dám nhận đại lễ của Liên Nhi cô nương?” Một câu chê trách rõ ràng, châm chọc khiêu khích, khiến những nha hoàn xem cuộc vui khác cũng che miệng kiều cười.
Sở Liên Nhi chịu đựng lửa giận trong lòng, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: “Xưa đâu bằng nay, hầu gái đã không còn là thân phận cô nương, mong rằng Tố Mai cô nương không cần phải lấy chuyện dĩ vãng giễu cợt hầu gái rồi, bằng không, hầu gái cũng đảm đương không nổi.” Vương bát đản, trứng thối, Đông Ly Thuần chết tiệt, hôm nay lão nương bị khinh, cũng muốn cùng tính tại trên đầu ngươi.
Một ngày nào đó, lão nương nhất định sẽ đòi lại gấp mấy lần.
Tố Mai ra vẻ kinh ngạc: “Ai da, ta đều đã quên, Liên Nhi cô nương đắc tội chủ tử, đã bị chủ tử cách chức làm nô tỳ cấp thấp nhất rồi, ai —– Liên Nhi cô nương thật đúng là đáng thương, sao không cẩn thận, đắc tội chủ tử như vậy.”
Sở Liên Nhi chịu đựng tức, điềm đạm đáng yêu nói: “Hầu gái không hiểu quy củ, đắc tội chủ tử, cũng là hầu gái bị trừng phạt đúng tội. Xin Tố Mai cô nương không cần phải giễu cợt hầu gái nữa.”
Tố Mai nhíu mày: “Cũng phải, thoáng cái từ thân phận cô nương cao cao tại thượng biến thành tiện tỳ cấp thấp, trong nội tâm khẳng định không dễ chịu, ai, ta cũng cảm giác đồng tình sâu sắc, nhưng mà, mệnh lệnh của chủ tử không thể trái, mong rằng Liên Nhi muội muội không nên trách tội ta lấy lớn hiếp nhỏ, trừng trị đến cùng mới phải.”
Khoé miệng Sở Liên Nhi co giật, nữ nhân chết bầm này miệng chẳng những độc, còn tiện. Bất quá, nàng cũng chỉ có thể nhờ khả năng miệng lưỡi, không đáng để lo. Nàng miễn cưỡng cười nói: “Nô tỳ sao dám?” Trong nội tâm lại mắng chết nữ nhân chết bầm này rồi, nữ nhân làm gì khó xử nữ nhân, huống chi trước kia lão nương cũng chưa bao giờ đắc tội ngươi.
Tố Mai thấy nàng tươi cười miễn cưỡng, thần sắc thống khổ, biết rõ nàng bị hung hăng đả kích không tiếp tục sóng gió nửa, cũng hiện đủ uy phong thân là đại nha hoàn Bích Nguyệt hiên của mình, vì vậy không hề khó xử nàng, khéo cười tươi đẹp làm sao: “Kỳ thật, chúng ta đều là hầu gái hầu hạ chủ tử, thật sự không cần phải giúp nhau xem thường ai, đúng không, Liên Nhi muội muội? Từ nay về sau, chúng ta lên cùng một con thuyền, hầu hạ hảo chủ tử mới là nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta. Ta là đại a đầu Bích Nguyệt hiên, thiếp thân (ý chỉ thân cận nhất) hầu hạ chủ tử, nô bộc lớn nhỏ Bích Nguyệt hiên đều về ta trông nom, gặp qua tỷ tỷ khác —–”
Thủ hạ của Tố Mai còn có hai người đại nha hoàn, Thanh Hà và Lục Liễu, dựa theo đẳng cấp, đại nha hoàn so với đại a đầu thấp một bậc, nhưng ở trong nô bộc, coi như là tiểu quan nghiêm chỉnh có đẳng cấp, mà phía dưới Thanh Hà và Lục Liễu, lại có bốn gã nha hoàn hầu hạ, bốn gã nha hoàn này là nha hoàn bình thường trong phủ, không có đẳng cấp, nhưng so với Sở Liên Nhi cao hơn một cấp bậc.
Những ma ma và gã sai vặt khác đều là nô bộc bên ngoài, cũng không có đẳng cấp, cùng Sở Liên Nhi đều là tôi tớ cấp thấp, Sở Liên Nhi không cần hướng bọn họ hành lễ, nhưng nên có lễ phép vẫn phải có, nàng hướng bọn họ chào hỏi xong, đã bị Tố Mai phái đi quét dọn thư phòng Đông Ly Thuần.
Chỉ là quét dọn thư phòng? Sở Liên Nhi có chút ngoài ý muốn, nàng còn tưởng rằng sẽ bị phái đi nấu nước, giặt những quần áo vĩnh viễn không hết kia. Bất quá, nàng thấy vẻ mặt Thanh Hà và Liễu Lục sau lưng Tố Mai có chút hả hê nhìn mình thì lúc này nàng mới cảm giác không ổn, cảm thấy quét dọn thư phòng Đông Ly Thuần còn là một hố bẫy?
Hồng Nhi một bên nhỏ giọng nói cho nàng biết, thư phòng Đông Ly Thuần có thật nhiều chuyện quan trọng cơ mật, người không phận sự cấm vào, chỉ trừ nha hoàn quét dọn ra, bất luận kẻ nào không được cho phép, không được tiến vào.
Sở Liên Nhi kỳ quái, địa phương quan trọng như vậy, nàng một hầu gái bị giáng chức còn có thể bị phái đi quét dọn?
Hồng Nhi nói: “Ngươi còn không biết a, tuy chủ tử rất được thánh sủng, nhưng cùng với hoàng tử khác lại thủy hỏa bất dung, bọn họ vì tìm được cơ mật quan trọng trong phủ chủ tử, biết sử dụng tận các loại thủ đoạn đến uy bức dụ nô lại duy nhất có thể vào phòng quét dọn, Liên Nhi tỷ tỷ, chỗ ngươi có thể nguy hiểm a.”
Hồng Nhi nói với nàng, một nha hoàn quét dọn Đông Ly Thuần thư phòng trước đó, còn không có làm đến một tháng, đã bị Đông Ly Thuần xử lý, lý do là bán đứng cơ mật trong phủ.
“Ngươi nói tên nha hoàn kia có đáng thương hay không, trước khi nàng chết hướng chủ tử cầu xin tha thứ nói nàng là bị kẻ địch bức bách, nếu như không dựa theo lời đối phương làm việc, người nhà của nàng cũng sẽ bị chém tận giết tuyệt, đáng tiếc, chủ tử mới không nghe giải thích của nàng, đem nàng coi như vật phẩm, đưa đi trong quân doanh sung làm quân kỹ .”
Sở Liên Nhi nghe không khỏi rùng mình, bộ não toát ra mồ hôi lạnh, nhìn về thư phòng tinh mỹ mở rộng cửa chính ở phía trước cách đó không xa, nghiễm nhiên là hang hổ động sói đang giương răng!
Giờ phút này, Sở Liên Nhi bị đưa đến sân Đông Ly Thuần ở, Bích Nguyệt hiên, Hồng Nhi hướng nàng giới thiệu tất cả nhân mã hầu hạ Đông Ly Thuần, một đại a đầu, hai đại nha hoàn, cùng bốn tiểu nha hoàn, cùng hai ma ma, hai gã sai vặt cấp thấp.
Bên người Đông Ly Thuần vốn có thiếp thân đại a đầu Nguyệt Hương, nghe nói phạm vào phủ quy, đã bị Đông Ly Thuần giáng chức đuổi ra phủ. Giờ phút này, tiếp nhận vị trí của Nguyệt Hương chính là một cô nương xinh đẹp cỡ mười chín tuổi, gọi Tố Mai, nàng tướng mạo xinh đẹp, mặc áo tơ hồng nhạt phiêu dật chỉ có đại a đầu mới có thể mặc, đầu đội châu xoa, tai đeo hoa tai ngọc bích.
Dựa theo quy củ, Sở Liên Nhi là hầu gái thấp nhất Bích Nguyệt, phải quỳ gối hành lễ với đại a đầu.
Nàng làm theo, tâm không cam lòng không muốn quỳ gối hành lễ về phía Tố Mai, “Hầu gái Liên Nhi hướng Tố Mai cô nương vấn an.” Lúc trước trên đường đến Bích Nguyệt hiên, Hồng Nhi đã nói rõ với nàng, đợi lát nữa nhìn thấy nha hoàn tôi tớ bên cạnh hậu Đông Ly Thuần, phải cúi đầu vấn an, hơn nữa còn phải tôn kính kêu một tiếng cô nương.
Tố Mai che miệng kiều cười, thân hình vừa chuyển, trốn đến một bên, cười khanh khách: “Không dám nhận, không dám nhận, Liên Nhi cô nương chính là phụ tá được sủng ái nhất bên người chủ tử mà, chúng ta là thân phận gì, sao dám nhận đại lễ của Liên Nhi cô nương?” Một câu chê trách rõ ràng, châm chọc khiêu khích, khiến những nha hoàn xem cuộc vui khác cũng che miệng kiều cười.
Sở Liên Nhi chịu đựng lửa giận trong lòng, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: “Xưa đâu bằng nay, hầu gái đã không còn là thân phận cô nương, mong rằng Tố Mai cô nương không cần phải lấy chuyện dĩ vãng giễu cợt hầu gái rồi, bằng không, hầu gái cũng đảm đương không nổi.” Vương bát đản, trứng thối, Đông Ly Thuần chết tiệt, hôm nay lão nương bị khinh, cũng muốn cùng tính tại trên đầu ngươi.
Một ngày nào đó, lão nương nhất định sẽ đòi lại gấp mấy lần.
Tố Mai ra vẻ kinh ngạc: “Ai da, ta đều đã quên, Liên Nhi cô nương đắc tội chủ tử, đã bị chủ tử cách chức làm nô tỳ cấp thấp nhất rồi, ai —– Liên Nhi cô nương thật đúng là đáng thương, sao không cẩn thận, đắc tội chủ tử như vậy.”
Sở Liên Nhi chịu đựng tức, điềm đạm đáng yêu nói: “Hầu gái không hiểu quy củ, đắc tội chủ tử, cũng là hầu gái bị trừng phạt đúng tội. Xin Tố Mai cô nương không cần phải giễu cợt hầu gái nữa.”
Tố Mai nhíu mày: “Cũng phải, thoáng cái từ thân phận cô nương cao cao tại thượng biến thành tiện tỳ cấp thấp, trong nội tâm khẳng định không dễ chịu, ai, ta cũng cảm giác đồng tình sâu sắc, nhưng mà, mệnh lệnh của chủ tử không thể trái, mong rằng Liên Nhi muội muội không nên trách tội ta lấy lớn hiếp nhỏ, trừng trị đến cùng mới phải.”
Khoé miệng Sở Liên Nhi co giật, nữ nhân chết bầm này miệng chẳng những độc, còn tiện. Bất quá, nàng cũng chỉ có thể nhờ khả năng miệng lưỡi, không đáng để lo. Nàng miễn cưỡng cười nói: “Nô tỳ sao dám?” Trong nội tâm lại mắng chết nữ nhân chết bầm này rồi, nữ nhân làm gì khó xử nữ nhân, huống chi trước kia lão nương cũng chưa bao giờ đắc tội ngươi.
Tố Mai thấy nàng tươi cười miễn cưỡng, thần sắc thống khổ, biết rõ nàng bị hung hăng đả kích không tiếp tục sóng gió nửa, cũng hiện đủ uy phong thân là đại nha hoàn Bích Nguyệt hiên của mình, vì vậy không hề khó xử nàng, khéo cười tươi đẹp làm sao: “Kỳ thật, chúng ta đều là hầu gái hầu hạ chủ tử, thật sự không cần phải giúp nhau xem thường ai, đúng không, Liên Nhi muội muội? Từ nay về sau, chúng ta lên cùng một con thuyền, hầu hạ hảo chủ tử mới là nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta. Ta là đại a đầu Bích Nguyệt hiên, thiếp thân (ý chỉ thân cận nhất) hầu hạ chủ tử, nô bộc lớn nhỏ Bích Nguyệt hiên đều về ta trông nom, gặp qua tỷ tỷ khác —–”
Thủ hạ của Tố Mai còn có hai người đại nha hoàn, Thanh Hà và Lục Liễu, dựa theo đẳng cấp, đại nha hoàn so với đại a đầu thấp một bậc, nhưng ở trong nô bộc, coi như là tiểu quan nghiêm chỉnh có đẳng cấp, mà phía dưới Thanh Hà và Lục Liễu, lại có bốn gã nha hoàn hầu hạ, bốn gã nha hoàn này là nha hoàn bình thường trong phủ, không có đẳng cấp, nhưng so với Sở Liên Nhi cao hơn một cấp bậc.
Những ma ma và gã sai vặt khác đều là nô bộc bên ngoài, cũng không có đẳng cấp, cùng Sở Liên Nhi đều là tôi tớ cấp thấp, Sở Liên Nhi không cần hướng bọn họ hành lễ, nhưng nên có lễ phép vẫn phải có, nàng hướng bọn họ chào hỏi xong, đã bị Tố Mai phái đi quét dọn thư phòng Đông Ly Thuần.
Chỉ là quét dọn thư phòng? Sở Liên Nhi có chút ngoài ý muốn, nàng còn tưởng rằng sẽ bị phái đi nấu nước, giặt những quần áo vĩnh viễn không hết kia. Bất quá, nàng thấy vẻ mặt Thanh Hà và Liễu Lục sau lưng Tố Mai có chút hả hê nhìn mình thì lúc này nàng mới cảm giác không ổn, cảm thấy quét dọn thư phòng Đông Ly Thuần còn là một hố bẫy?
Hồng Nhi một bên nhỏ giọng nói cho nàng biết, thư phòng Đông Ly Thuần có thật nhiều chuyện quan trọng cơ mật, người không phận sự cấm vào, chỉ trừ nha hoàn quét dọn ra, bất luận kẻ nào không được cho phép, không được tiến vào.
Sở Liên Nhi kỳ quái, địa phương quan trọng như vậy, nàng một hầu gái bị giáng chức còn có thể bị phái đi quét dọn?
Hồng Nhi nói: “Ngươi còn không biết a, tuy chủ tử rất được thánh sủng, nhưng cùng với hoàng tử khác lại thủy hỏa bất dung, bọn họ vì tìm được cơ mật quan trọng trong phủ chủ tử, biết sử dụng tận các loại thủ đoạn đến uy bức dụ nô lại duy nhất có thể vào phòng quét dọn, Liên Nhi tỷ tỷ, chỗ ngươi có thể nguy hiểm a.”
Hồng Nhi nói với nàng, một nha hoàn quét dọn Đông Ly Thuần thư phòng trước đó, còn không có làm đến một tháng, đã bị Đông Ly Thuần xử lý, lý do là bán đứng cơ mật trong phủ.
“Ngươi nói tên nha hoàn kia có đáng thương hay không, trước khi nàng chết hướng chủ tử cầu xin tha thứ nói nàng là bị kẻ địch bức bách, nếu như không dựa theo lời đối phương làm việc, người nhà của nàng cũng sẽ bị chém tận giết tuyệt, đáng tiếc, chủ tử mới không nghe giải thích của nàng, đem nàng coi như vật phẩm, đưa đi trong quân doanh sung làm quân kỹ .”
Sở Liên Nhi nghe không khỏi rùng mình, bộ não toát ra mồ hôi lạnh, nhìn về thư phòng tinh mỹ mở rộng cửa chính ở phía trước cách đó không xa, nghiễm nhiên là hang hổ động sói đang giương răng!
Tác giả :
Quả Đào Đáng Yêu