Cùng Một Mái Nhà
Chương 7
Chủ nhật, Huy Kha được nghỉ ngơi nhiều hơn; sáng, chiều, tối, chọn một trong ba buổi để học với Khôi Vĩ là được. Buổi sáng đã giải quyết hoàn tất bài vở, buổi chiều Huy Kha có thể tranh thủ chút thời gian ra ngoài. Anh ba đã hứa sẽ mang cậu đi đến nơi cậu thích nhất.
Điện thoại di động rung lên nhè nhẹ trên bàn, Huy Kha đôi mắt sáng rỡ chụp lấy điện thoại. Đúng là khi ở nhà, anh hai Huy Tường rất nghiêm khắc với cậu, hay trách cậu không cẩn thận không siêng năng còn quá ham chơi lại thường xuyên sẽ đánh cậu, nhưng cậu rất thương anh hai, rất muốn nghe giọng nói của anh hai. Mỗi lần anh hai đi công tác, ngày nào cậu cũng ngóng chờ tiếng chuông này.
_ Anh hai, anh hai. – Huy Kha reo lên, tay bấm lấy loa ngoài, cậu muốn nghe tiếng anh hai thật to thật rõ.
_ Anh hai đây, làm gì cứ như trẻ con vậy. – Tiếng Huy Tường vang vọng ở đầu dây bên kia, rõ ràng là đang cười mắng yêu.
_ Mấy ngày nay anh hai không gọi cho em.
_ Mấy ngày nay anh hai hơi bận. Ăn uống có tốt không, ngủ có đúng giờ không, trong lớp học hành còn lơ là nữa không?
Huy Tường hỏi một tràng, Huy Kha nghe lùng bùng hai tai.
_ Anh hai, Huy Kha ăn uống rất tốt, đồ ăn ngon lắm, ngủ rất đúng giờ bởi vì học rất mệt rồi, trong lớp học hành siêu tốt!
_ Anh ba nói chiều nay đưa Huy Kha đi chơi đúng không?
_ Dạ, anh hai cũng biết nữa.
_ Được rồi, nghe nè, chắc chiều nay anh ba không dẫn Huy Kha đi chơi được đâu. – Huy Tường nửa thật nửa đùa nói.
_ Hả? Anh hai, tại sao ạ?
Huy Kha khủng hoảng thật sự. Mong chờ cả tuần nay rồi không được đi là sao. Hay là anh Khôi Vĩ đã nói cho anh hai biết mấy lỗi mình phạm, mà cũng là phạm lỗi nhẹ mà.
Huy Tường cười vang cả một đầu dây.
_ Ngốc quá đi, sợ rồi? Chiều nay anh hai về đến nhà, không muốn anh hai đưa đi chơi à?
_ Thật sao? Anh hai tuyệt nhất! Anh hai, mấy giờ về ạ?
_ Anh Khôi Vĩ, gần đây Huy Kha tiến bộ rất nhiều, cũng không còn bướng bỉnh như trước nữa, thật cảm ơn anh.
Huy Chiểu song song bước đi cùng với Khôi Vĩ trong vườn hoa.
_ Không có gì, đây là điều anh nên làm thôi.
_ Anh Khôi Vĩ, điều này anh Huy Tường cùng em, và phải nói là rất nhiều thầy cô gia sư khác làm không được, tại sao anh làm được vậy?
Huy Chiểu nêu lên thắc mắc. Quả thật, chỉ qua có một tháng, Huy Kha đã thay đổi so với trước, không còn tránh né mọi người như xưa nữa.
_ Thật ra, mọi người đều là vì Huy Kha mà chuẩn bị những thứ tốt nhất, nhưng vì vậy lại làm cho Huy Kha cảm thấy mình khác biệt so với những bạn khác. Hơn nữa, cái quan trọng là thứ mà Huy Kha cần hơi đặc biệt hơn chút. Huy Kha cần gia đình.
Khôi Vĩ nghiêm túc nói. Lúc nghe Huy Tường nói về Huy Kha, anh đã cảm nhận được cậu bé này không phải là cố tình ương bướng, cố tình khó chịu. Mà hoàn cảnh gia đình như vậy thật khó để một đứa trẻ chấp nhận.
Huy Chiểu khẽ mỉm cười.
_ Từ ngày ba mẹ li dị, anh Huy Tường sau khi du học vội vã về nước gánh vác mọi công ty, em tốt nghiệp đại học cũng lao vào công việc, chỉ đáng thương cho Huy Kha. Lúc trước được ba mẹ cưng chiều bấy nhiêu, bây giờ lại lạc lõng bấy nhiêu. Mà anh hai và em lại không thể giành đủ thời gian cho Huy Kha. Bây giờ em mới hiểu tại sao anh Huy Tường lại nhờ đến anh. Anh Huy Tường nói, anh rất tinh tế rất dịu dàng, làm người ta cảm thấy dễ chịu. Ở cùng nhà với Huy Kha, anh giúp Huy Kha nhiều lắm.
Cái “giúp” đó chính là cho Huy Kha cảm thấy hơi ấm của một gia đình, của một người thật thân cận gần gũi với mình.
_ Nhưng mà anh Khôi Vĩ, em thật sự lo lắng, sau này anh có cuộc sống riêng của anh, Huy Kha có cuộc sống riêng của Huy Kha. Nếu nó thật sự lại vấp ngã, em không biết phải giúp nó thế nào. Hiện tại, em có thể thấy nó chấp nhận anh như một thành viên trong nhà, nói chuyện với anh còn nhiều hơn nói chuyện với anh hai và em. Em thật sự lo lắng nếu nó lại một lần nữa thu người…
_ Huy Kha phải va chạm với cuộc sống mới tiến bộ được.
Khôi Vĩ chậm rãi nói. Trong đầu chợt xẹt qua hình ảnh của một đứa bé…
_ Huy Kha, cuối tuần muốn đi đâu chơi không?
Hân Hân đột ngột chủ động nói chuyện với mình, Huy Kha có chút bất ngờ. Trong lớp, Huy Kha luôn là người ít nói nhất. Chỉ có điều, cũng vì vậy mà Huy Kha có không ít người hâm mộ theo đuổi.
_ Đi đâu?
Huy Kha hỏi lại, bình thường cuối tuần cũng không có việc gì làm nhưng từ khi Khôi Vĩ chuyển đến ở chung, cuối tuần thường hay dẫn cậu ra ngoài, nói rằng cậu cứ ở trong nhà hoài thì không được chút nào, có điều tuần này Khôi Vĩ có việc bận.
_ Sinh nhật của Hân Hân…Huy Kha đến được không?
Hân Hân từ năm ngoái đã học cùng lớp với Huy Kha, rất có tình cảm với người bạn này. Nhưng cậu ta lại ít nói quá, nói chuyện với người khác nhất là với con gái càng thêm cộc cằn, Hân Hân cũng nhát gan nên không dám mở lời. Nhưng mà đột nhiên Huy Kha thay đổi, Hân Hân cũng có thêm chút can đảm đưa ra lời mời, nếu có Huy Kha đến thì sẽ vui hơn nhiều.
_ Sinh nhật? – Huy Kha từ trước đến giờ không có bạn bè mời đi sinh nhật, Hân Hân cũng không thân với cậu, cậu chỉ biết loáng thoáng nhà cô bạn này cũng thuộc dạng danh gia vọng tộc, nhưng hai người họ… nói tóm lại là không có đủ thân thiết.
_ Phải, đây… đây là thiệp mời. Huy Kha đến nhé.
Hân Hân gấp gáp đưa thiệp ra. Cái này cô bé chuẩn bị đặc biệt cho Huy Kha, nếu chỉ nói miệng không thôi thì cũng kì cục với người ta.
_ Nhưng mà, tôi chưa chuẩn bị gì hết.
_ Không sao, phải đến năm giờ chiều mới bắt đầu, Huy Kha cứ thong thả… cũng chỉ toàn là bạn bè trong lớp thôi. Huy Kha, đến nhé!
Hân Hân hi vọng rất nhiều, cắn cắn môi, không dám trực tiếp ngẩng đầu nhìn Huy Kha mà cúi mặt, giọng nói nỉ non. Cậu cũng nhất thời ngạc nhiên lẫn bối rối, chưa từng thấy đứa con gái nào bẽn lẽn như vậy trước mặt mình, cậu cũng xấu hổ đôi chút.
_ Ngày vui của Hân Hân, tôi sẽ tới mà.
Huy Kha gõ gõ cửa phòng của anh ba.
_ Vào đi.
Cậu mang theo vẻ mặt có chuyện khó nói đứng trước mặt anh ba, tìm một chỗ ngồi xuống.
_ Sao vậy? Lại có chuyện gì à?
Huy Chiểu mỉm cười, lưu lại văn bản, tạm thời bỏ qua công việc, cùng cậu em nói chuyện.
_ Anh ba, em muốn hỏi…
Huy Kha ngập ngừng nói, dù thế nào, cậu cũng chưa từng đề cập đến vấn đề này với anh hai hay anh ba.
_ Sao vậy? Nói cho anh ba nghe.
Nhìn thấy đứa em đỏ mặt lên, lời nói cũng ấp a ấp úng như ngậm hột thị, anh cảm thấy việc này là một vấn đề rất quan trọng.
_ Anh ba… anh mua quà cho con gái… anh sẽ chọn cái gì? – Thu hết can đảm nói ra, đầu Huy Kha càng lúc càng cúi thấp.
_ Cái…? – Huy Chiểu hơi giật mình một chút mới phá ra cười – Trời ạ, Huy Kha, em có bạn gái rồi sao? Vậy mà anh không biết đó nha.
_ Anh ba, đừng chọc em nữa!
Huy Kha đỏ mặt lớn tiếng nói, hai tay bấu chặt vào hai cánh tay của Huy Chiểu, làm Huy Chiểu ngừng cười lại.
_ Ai vậy?
_ Đứa bạn học cùng lớp ấy mà…
_ Ai vậy? – Huy Chiểu vẫn ngoan cố hỏi lại.
_ Tên là Hân Hân… nhưng không phải là bạn gái của em! – Huy Kha chống chế.
Huy Chiểu vẫn cố ý phớt lờ:
_ À, con bé xinh xắn nhất lớp đúng không? Nhà nó cũng thuộc diện danh giá không đùa đâu. Thế là em thích nó hay là nó thích em?
_ Anh ba!
Huy Kha thiếu điều gầm lên.
_ Em hỏi gì thì anh trả lời em đi! Anh ba! Anh kì cục lắm!
_ À à, cái này thì anh ba… không rõ lắm, hồi lúc anh ba còn đi học, anh ba ít khi mua quà cho bạn gái lắm, tại vì anh ba không có đẹp trai như Huy Kha đâu. Nhưng mà, thông thường thì anh ba nhờ thím Trương mua giúp.
Thím Trương? Ừ nhỉ? Sao Huy Kha quên được trong nhà còn có thím Trương giúp việc nhỉ? Huy Kha mặt mày sáng rỡ, vừa chạy ra khỏi phòng vừa kêu lớn:
_ Cảm ơn anh ba nhiều!
Điện thoại di động rung lên nhè nhẹ trên bàn, Huy Kha đôi mắt sáng rỡ chụp lấy điện thoại. Đúng là khi ở nhà, anh hai Huy Tường rất nghiêm khắc với cậu, hay trách cậu không cẩn thận không siêng năng còn quá ham chơi lại thường xuyên sẽ đánh cậu, nhưng cậu rất thương anh hai, rất muốn nghe giọng nói của anh hai. Mỗi lần anh hai đi công tác, ngày nào cậu cũng ngóng chờ tiếng chuông này.
_ Anh hai, anh hai. – Huy Kha reo lên, tay bấm lấy loa ngoài, cậu muốn nghe tiếng anh hai thật to thật rõ.
_ Anh hai đây, làm gì cứ như trẻ con vậy. – Tiếng Huy Tường vang vọng ở đầu dây bên kia, rõ ràng là đang cười mắng yêu.
_ Mấy ngày nay anh hai không gọi cho em.
_ Mấy ngày nay anh hai hơi bận. Ăn uống có tốt không, ngủ có đúng giờ không, trong lớp học hành còn lơ là nữa không?
Huy Tường hỏi một tràng, Huy Kha nghe lùng bùng hai tai.
_ Anh hai, Huy Kha ăn uống rất tốt, đồ ăn ngon lắm, ngủ rất đúng giờ bởi vì học rất mệt rồi, trong lớp học hành siêu tốt!
_ Anh ba nói chiều nay đưa Huy Kha đi chơi đúng không?
_ Dạ, anh hai cũng biết nữa.
_ Được rồi, nghe nè, chắc chiều nay anh ba không dẫn Huy Kha đi chơi được đâu. – Huy Tường nửa thật nửa đùa nói.
_ Hả? Anh hai, tại sao ạ?
Huy Kha khủng hoảng thật sự. Mong chờ cả tuần nay rồi không được đi là sao. Hay là anh Khôi Vĩ đã nói cho anh hai biết mấy lỗi mình phạm, mà cũng là phạm lỗi nhẹ mà.
Huy Tường cười vang cả một đầu dây.
_ Ngốc quá đi, sợ rồi? Chiều nay anh hai về đến nhà, không muốn anh hai đưa đi chơi à?
_ Thật sao? Anh hai tuyệt nhất! Anh hai, mấy giờ về ạ?
_ Anh Khôi Vĩ, gần đây Huy Kha tiến bộ rất nhiều, cũng không còn bướng bỉnh như trước nữa, thật cảm ơn anh.
Huy Chiểu song song bước đi cùng với Khôi Vĩ trong vườn hoa.
_ Không có gì, đây là điều anh nên làm thôi.
_ Anh Khôi Vĩ, điều này anh Huy Tường cùng em, và phải nói là rất nhiều thầy cô gia sư khác làm không được, tại sao anh làm được vậy?
Huy Chiểu nêu lên thắc mắc. Quả thật, chỉ qua có một tháng, Huy Kha đã thay đổi so với trước, không còn tránh né mọi người như xưa nữa.
_ Thật ra, mọi người đều là vì Huy Kha mà chuẩn bị những thứ tốt nhất, nhưng vì vậy lại làm cho Huy Kha cảm thấy mình khác biệt so với những bạn khác. Hơn nữa, cái quan trọng là thứ mà Huy Kha cần hơi đặc biệt hơn chút. Huy Kha cần gia đình.
Khôi Vĩ nghiêm túc nói. Lúc nghe Huy Tường nói về Huy Kha, anh đã cảm nhận được cậu bé này không phải là cố tình ương bướng, cố tình khó chịu. Mà hoàn cảnh gia đình như vậy thật khó để một đứa trẻ chấp nhận.
Huy Chiểu khẽ mỉm cười.
_ Từ ngày ba mẹ li dị, anh Huy Tường sau khi du học vội vã về nước gánh vác mọi công ty, em tốt nghiệp đại học cũng lao vào công việc, chỉ đáng thương cho Huy Kha. Lúc trước được ba mẹ cưng chiều bấy nhiêu, bây giờ lại lạc lõng bấy nhiêu. Mà anh hai và em lại không thể giành đủ thời gian cho Huy Kha. Bây giờ em mới hiểu tại sao anh Huy Tường lại nhờ đến anh. Anh Huy Tường nói, anh rất tinh tế rất dịu dàng, làm người ta cảm thấy dễ chịu. Ở cùng nhà với Huy Kha, anh giúp Huy Kha nhiều lắm.
Cái “giúp” đó chính là cho Huy Kha cảm thấy hơi ấm của một gia đình, của một người thật thân cận gần gũi với mình.
_ Nhưng mà anh Khôi Vĩ, em thật sự lo lắng, sau này anh có cuộc sống riêng của anh, Huy Kha có cuộc sống riêng của Huy Kha. Nếu nó thật sự lại vấp ngã, em không biết phải giúp nó thế nào. Hiện tại, em có thể thấy nó chấp nhận anh như một thành viên trong nhà, nói chuyện với anh còn nhiều hơn nói chuyện với anh hai và em. Em thật sự lo lắng nếu nó lại một lần nữa thu người…
_ Huy Kha phải va chạm với cuộc sống mới tiến bộ được.
Khôi Vĩ chậm rãi nói. Trong đầu chợt xẹt qua hình ảnh của một đứa bé…
_ Huy Kha, cuối tuần muốn đi đâu chơi không?
Hân Hân đột ngột chủ động nói chuyện với mình, Huy Kha có chút bất ngờ. Trong lớp, Huy Kha luôn là người ít nói nhất. Chỉ có điều, cũng vì vậy mà Huy Kha có không ít người hâm mộ theo đuổi.
_ Đi đâu?
Huy Kha hỏi lại, bình thường cuối tuần cũng không có việc gì làm nhưng từ khi Khôi Vĩ chuyển đến ở chung, cuối tuần thường hay dẫn cậu ra ngoài, nói rằng cậu cứ ở trong nhà hoài thì không được chút nào, có điều tuần này Khôi Vĩ có việc bận.
_ Sinh nhật của Hân Hân…Huy Kha đến được không?
Hân Hân từ năm ngoái đã học cùng lớp với Huy Kha, rất có tình cảm với người bạn này. Nhưng cậu ta lại ít nói quá, nói chuyện với người khác nhất là với con gái càng thêm cộc cằn, Hân Hân cũng nhát gan nên không dám mở lời. Nhưng mà đột nhiên Huy Kha thay đổi, Hân Hân cũng có thêm chút can đảm đưa ra lời mời, nếu có Huy Kha đến thì sẽ vui hơn nhiều.
_ Sinh nhật? – Huy Kha từ trước đến giờ không có bạn bè mời đi sinh nhật, Hân Hân cũng không thân với cậu, cậu chỉ biết loáng thoáng nhà cô bạn này cũng thuộc dạng danh gia vọng tộc, nhưng hai người họ… nói tóm lại là không có đủ thân thiết.
_ Phải, đây… đây là thiệp mời. Huy Kha đến nhé.
Hân Hân gấp gáp đưa thiệp ra. Cái này cô bé chuẩn bị đặc biệt cho Huy Kha, nếu chỉ nói miệng không thôi thì cũng kì cục với người ta.
_ Nhưng mà, tôi chưa chuẩn bị gì hết.
_ Không sao, phải đến năm giờ chiều mới bắt đầu, Huy Kha cứ thong thả… cũng chỉ toàn là bạn bè trong lớp thôi. Huy Kha, đến nhé!
Hân Hân hi vọng rất nhiều, cắn cắn môi, không dám trực tiếp ngẩng đầu nhìn Huy Kha mà cúi mặt, giọng nói nỉ non. Cậu cũng nhất thời ngạc nhiên lẫn bối rối, chưa từng thấy đứa con gái nào bẽn lẽn như vậy trước mặt mình, cậu cũng xấu hổ đôi chút.
_ Ngày vui của Hân Hân, tôi sẽ tới mà.
Huy Kha gõ gõ cửa phòng của anh ba.
_ Vào đi.
Cậu mang theo vẻ mặt có chuyện khó nói đứng trước mặt anh ba, tìm một chỗ ngồi xuống.
_ Sao vậy? Lại có chuyện gì à?
Huy Chiểu mỉm cười, lưu lại văn bản, tạm thời bỏ qua công việc, cùng cậu em nói chuyện.
_ Anh ba, em muốn hỏi…
Huy Kha ngập ngừng nói, dù thế nào, cậu cũng chưa từng đề cập đến vấn đề này với anh hai hay anh ba.
_ Sao vậy? Nói cho anh ba nghe.
Nhìn thấy đứa em đỏ mặt lên, lời nói cũng ấp a ấp úng như ngậm hột thị, anh cảm thấy việc này là một vấn đề rất quan trọng.
_ Anh ba… anh mua quà cho con gái… anh sẽ chọn cái gì? – Thu hết can đảm nói ra, đầu Huy Kha càng lúc càng cúi thấp.
_ Cái…? – Huy Chiểu hơi giật mình một chút mới phá ra cười – Trời ạ, Huy Kha, em có bạn gái rồi sao? Vậy mà anh không biết đó nha.
_ Anh ba, đừng chọc em nữa!
Huy Kha đỏ mặt lớn tiếng nói, hai tay bấu chặt vào hai cánh tay của Huy Chiểu, làm Huy Chiểu ngừng cười lại.
_ Ai vậy?
_ Đứa bạn học cùng lớp ấy mà…
_ Ai vậy? – Huy Chiểu vẫn ngoan cố hỏi lại.
_ Tên là Hân Hân… nhưng không phải là bạn gái của em! – Huy Kha chống chế.
Huy Chiểu vẫn cố ý phớt lờ:
_ À, con bé xinh xắn nhất lớp đúng không? Nhà nó cũng thuộc diện danh giá không đùa đâu. Thế là em thích nó hay là nó thích em?
_ Anh ba!
Huy Kha thiếu điều gầm lên.
_ Em hỏi gì thì anh trả lời em đi! Anh ba! Anh kì cục lắm!
_ À à, cái này thì anh ba… không rõ lắm, hồi lúc anh ba còn đi học, anh ba ít khi mua quà cho bạn gái lắm, tại vì anh ba không có đẹp trai như Huy Kha đâu. Nhưng mà, thông thường thì anh ba nhờ thím Trương mua giúp.
Thím Trương? Ừ nhỉ? Sao Huy Kha quên được trong nhà còn có thím Trương giúp việc nhỉ? Huy Kha mặt mày sáng rỡ, vừa chạy ra khỏi phòng vừa kêu lớn:
_ Cảm ơn anh ba nhiều!
Tác giả :
Lạc Nhi