Cung - Mê Tâm Ký
Quyển 5 - Chương 27
Quyển 5 –
Lăng vũ phiên phi mang con tới
Trong lúc Vân Hi đang giật mình, mắt nhìn thấy đúng là hai lá sen lớn, người cầm lá uốn lượn, xoay vòng mà đến, chỉ thấy tay người cầm lá và đôi chân trắng như tuyết lộ ra. Trên cổ tay, mắt cá chân đều đeo chuông nhỏ, lúc giậm chân thì tiếng chuông leng keng thoáng chốc đem khúc nhạc sáo trở nên dịu dàng. Trong lúc tấu khúc thì bên ngoài cửa điện đột nhiên lại nổi lên âm thanh khác, hai âm cùng quấn quýt chợt chậm chợt nhanh, mà người cầm lá sen vẫn cứ một mực biểu diễn sau tấm bình phong, ào ào xẹt qua tấm rèm trong suốt đập vào mắt Vân Hi. Lá sen bỗng nhiên chia ra rồi lại hợp. Chỉ thấy trong lúc bóng lá hợp tan là bóng người xanh biếc. Không đợi thấy rõ người, chợt phiến lá to hất ra, đồng thời người ẩn núp sau chiếc lá hoàn toàn hiện ra.
Vân Hi chết lặng người, không có dải tơ không có lụa là không có điệp y. Phi Tâm vác sau lưng một cái giỏ trúc nhỏ, tóc dài được vấn cao thành kiểu xoáy nước, hệt như một con ốc bươu vàng. Ông trời ơi, hắn lại có ý nghĩ như vậy! Nàng cột tua rua xanh biếc, uốn quanh mà lên. Trên người cũng mặc y phục xanh biếc, phần trên là áo ngắn, lộ ra một nửa cánh tay, còn váy thì quấn quanh đầu gối, tua rua bên dưới như ẩn như hiện. Chiếc váy như được nhiều mảnh váy vụn hợp lại, đính lông khổng tước, chồng chéo lên nhau thành lưới hình chữ thập, hất một cái là tung lên, có đen có trắng, trở nên óng ánh nhẹ nhàng.
Cái bộ áo liền quần này ở đâu ra vậy? Nhất định là nàng phải hao tốn rất nhiều thời gian mới làm được. Vân Hi nhìn nàng, nhất thời đôi mắt chăm chú sâu thẳm. Nàng luôn là như vậy, tập trung tinh thần chuẩn bị xong xuôi hết rồi, sau cùng lại không chịu lấy ra.
Uổng công mệt nhọc một trận! Hôm nay hắn sang đây nhìn, như vậy mấy năm trước, nàng ít nhiều cũng từng muốn nỗ lực lấy lòng, cuối cùng đều là bởi vì nàng nhất thời nhụt chí mà bỏ lỡ cơ hội! Thật đúng là cái vật nhỏ giày vò lòng người đến đau!
Nàng kiễng chân trái vòng quanh, hướng về phía trước, tiếng chuông và tiếng sáo tương hợp. Ngón tay khẽ nắn lại, hai mắt theo ngón tay mà di động, trong lúc thân thể vụt qua, dường như chân đạp lên sóng. Khom lưng nâng người đong đưa, bỗng nhiên xoay tròn kẹp ngón tay lại. Cánh tay gập lại, ngừng một lát rồi mở ra, bên hông khẽ lắc. Sáo tấu cùng tì bà, nàng xòe tay ra, lật lá mở rộng. Chân vặn eo di chuyển như con thỏ đang chạy trốn. Thân mình nhỏ nhắn mềm mại, ngón chân xoay vòng như con sóng xanh biếc đang cuộn trào.
Hắn lạ mắt say mê, tình ái dâng trào. Kỹ thuật múa của nàng đương nhiên là chẳng cao siêu gì, nhưng quan trọng là, nàng trong lúc múa hết sức tập trung, mắt to linh hoạt sống động, đuổi theo đầu ngón tay mở ra rồi thu lại, gương mặt lại vui vẻ nhu mì. Cung vàng điện ngọc thảm đỏ, xà trạm cột họa, nhưng trong mắt Vân Hi lại trở về Đông Loan Bình Châu!
“Trong nước bèo xanh ấu đỏ, sóng ghềnh đùa gió mát. Ô bồn cũng có thể sánh với hoa…” Vân Hi nhìn nàng, từ mắt nàng nhìn theo tay của nàng, niềm vui dâng lên. Nàng cứ cười như vậy, một nụ cười bình thường như thế mà sao xán lạn rực rỡ, khiến hắn hít thở không thông!
Tiếng sáo du dương, trong trẻo như tiếng mưa, cuối cùng lại phảng phất mang theo mùi hương của mùa mưa. Tiếng chuông lanh lảnh, leng keng vang dội tựa như tiếng cười êm tai. Ca múa hắn đã thấy qua rất nhiều, tất nhiên cũng biết cái hay của nó. Bất luận là loại hình nghệ thuật nào, nếu có hồn phách chính là quyến rũ người. Mà cái hồn phách này, chỉ có hắn nhìn là u mê!
Phi Tâm lúc này đã quên hết giáo điều lễ phép, cả người tràn trề say sưa, khiến nàng càng mùa càng uyển chuyển càng tự do, từ đó tứ chi dẻo dai thả lỏng, hoàn toàn chìm đắm trong non xanh nước biếc.
Trong cung không có củ ấu đỏ, nhưng đầu ngón tay nàng đã hóa thành hình. Ở đây cũng không có ô bồn cũ kỹ, nhưng nàng đạp lên thảm đỏ, như lạch ngòi róc rách không ngừng đong đưa.
Quan trọng nhất là phải dựa vào chính mình mà ra sức thực hiện. Nàng biết rõ đạo lý này, và vẫn luôn làm như vậy. Nhưng mà vẫn không thể, cũng không dám làm. Chính là trái tim của hắn! Trước kia nàng luôn cảm thấy, lòng dạ nam nhân là không thể khống chế được, cứ dao động không ngừng. Thay vì cầu xin sự sủng ái, không bằng dùng năng lực đổi lấy một nơi sống yên ổn. Nhưng lần này, là hắn thật lòng cho nàng cơ hội thứ hai. Có thể tiếp tục đứng ở chỗ này, hắn có thể gần gũi với nữ nhân khác vốn cũng là điều hợp lý. Hắn hứa hẹn với nàng thì nàng nhất định phải lượng thứ! Nhưng hắn bây giờ không muốn như vậy. Hắn không làm là do hắn không muốn dùng tình cảm của mình làm vật đổi chác. Chấp nhận lòng trung thành của nàng, đồng thời cũng hứa hẹn với nàng. Nàng phải vì lời hứa này mà phấn đấu, có cái gì mà buông tay?
Trong lòng nàng nghĩ đến một cảnh tượng. Nàng vào cung học múa, khổ sở học hơn một năm, nhưng về sau cũng bỏ phí. Mấy tháng qua nàng lại bắt đầu kéo gân cốt lần nữa, tuy rằng rất đau nhưng nàng có thể nhịn. Nàng không thiếu nhất chính là sự nhẫn nại và kiên trì.
Cho tới bây giờ nàng đều không sợ tranh đấu! Trước kia nàng không muốn tranh là vì nàng không dám, mà cũng không cho là nó hữu dụng. Nhưng bây giờ thấy Vân Hi bận rộn trên triều như vậy, hắn có thể buông lỏng hết thảy thể xác và tinh thần cũng không giống như những chuyện mà nàng từng trải qua. Bọn họ vĩnh viễn giúp đỡ và mang ơn lẫn nhau. Ở trong cung này sống nương tựa vào nhau!
Vân Hi vẫn đang nhìn nàng. Hắn muốn khóc, càng muốn ôm nàng! Mấy tháng trước, lúc nàng trở về nói phải cất một vò rượu, nàng đã cho hắn một sự ngạc nhiên lớn. Cuối cùng nàng cũng khiến hắn kinh hỉ, cho dù lúc này nàng phải ngụy trang để thoát khỏi hình ảnh hư hỏng ăn sâu bén rễ trong lòng thái hậu. Không chỉ vì chính nàng mà cũng vì chính hắn! Nàng luôn luôn đặt hắn ở trên nàng! Với thái độ xử sự cẩn trọng kín đáo của nàng, nhất định nàng có thể nghĩ đến tất cả mà làm. Hắn có thể cảm nhận được tâm tình nàng thế nào. Hắn muốn đền ơn chỗ nào, nàng sẽ càng vì hắn gấp bội!
Kết thúc khúc nhạc, Phi Tâm mặt đỏ như máu. Thật ra thì dù cho chỉ biễu diễn trước mặt Vân Hi, trống ngực nàng vẫn đập như điên, tứ chi nàng cũng bắt đầu ngứa ran. Nhưng nàng chính là như vậy, thực chất nàng cũng giống như Vân Hi, hai người đều cực kỳ hiếu chiến! Hắn luôn khiêu chiến cực hạn của nàng, bây giờ nàng bố trí cái cửa ải khó khăn này, cũng chính là cực hạn của nàng!
Lúc này mấy tên nô tài tấu nhạc ngoài điện mới dám đi vào, quỳ gối sau lưng Phi Tâm. Đằng sau đúng là Thường Phúc và Tú Linh, Thường Phúc vẫn cầm một chiếc áo khoác dài dự định phủ thêm cho Phi Tâm! Phi Tâm cảm thấy dưới chân như là đang giẫm lên bông vải vậy, gương mặt nóng ran đau nhức, không biết là do rượu uống vào ban nãy xộc lên đầu hay là nàng xoay nhiều vòng quá mà có phần choáng váng. Đang lúc bừng tỉnh lại, thấy hắn đưa tay về phía nàng, nàng vừa định đi qua đón lấy, đột nhiên cảm thấy trước mắt trời nghiêng đất ngả!
Vân Hi ôm lấy nàng, bất chợt Phi Tâm cảm thấy trên đỉnh đầu và trong ngực có cơn nóng từ cổ họng trào ra, pha lẫn mùi rượu khiến nàng buồn nôn. Vân Hi phát giác được sự khác thường của nàng, vội vàng vỗ lưng nàng: “Chỗ nào không thoải mái? Đau đầu sao?”
Phi Tâm thấy ấm áp trong lòng, nhìn long bào ánh kim hắn mặc hôm nay thật chói mắt khiến người ta mê say. Nàng giương mắt, nhìn thấy con ngươi của hắn cũng đổi thành màu tím sậm động lòng người. Nàng cười một tiếng, đè mạnh cơn buồn nôn xuống. Vừa định mở miệng thì bất thình lình có sức mạnh từ đâu xông tới, nàng vùng vằng muốn đẩy hắn, hắn vừa thấy thì lập tức kéo nàng ngồi xuống đối diện: “Gọi Phùng Ý Xương qua đây!”
××××××××××××
Thái hậu nghe thái giám tấu trình xong thì hất mày hoa mắt cười rộ lên: “Chả trách gần đây tham ăn như vậy, vừa rồi uống có mấy chén thì đã say. Ai gia còn nghĩ Phi Tâm bây giờ tính tình khác trước, nhưng tóm lại cũng không có gì to tát, hóa ra là có thật!” Bà vừa nói vừa cười cong mắt, vịn vào Mạc Thành Dũng rời khỏi Liễm Diễm Điện, ngồi liễn tới Cúc Tuệ Cung. Quý Phi bây giờ mọi thứ đều hợp ý bà, chỉ có cái bụng là chả có động tĩnh gì, khiến bà có phần chán nản.
Năm ngoái Phi Tâm cũng mệt nhọc, kết quả đứa bé khó khăn lắm mới có được lại không giữ nổi. Việc này Tinh Hoa nhớ tới vẫn còn cảm thán mấy lần. Nhưng bây giờ ngay cả sự chán chường này cũng mất, lễ Trung thu vừa rồi thật sự là hả lòng hả dạ!
Phi Tâm và Vân Hi nhìn nhau, cả hai ai cũng không lên tiếng. Có! Thật sự có! Vân Hi thật sự là vừa kích động vừa sợ! Vừa rồi Phi Tâm uống mấy chén, lại còn tung chân nhảy một điệu. Hắn muốn ôm nàng cũng phải thận trọng, giống như nàng là món đồ sứ dễ vỡ vậy! Lại mắng Phùng Ý Xương một trận, ngày nào cũng bắt mạch, có hỉ cũng không biết? Phùng Ý Xương có khổ khó nói, hỉ mạch này lộ lúc nào hắn cũng không biết. Kinh nguyệt trì hoãn không hẳn là có, cần phải có hỉ mạch lộ ra thì mới chính xác được. Nhỡ đâu nói bậy, hoàng thượng không vui thì chả phải là muốn lấy đầu hắn? Nhưng dù sao Vân Hi vẫn mừng rỡ như điên, không làm càn là được rồi, cho nên mắng chửi đôi câu cũng không sao, Phùng Ý Xương nghe vậy rồi thôi. Vân Hi vuốt nhẹ tay nàng, vừa rồi nàng nhảy múa hắn đã muốn khóc, bây giờ nghe xong chuyện này mắt hắn lại càng khó chịu.
Sau đó Tinh Hoa dẫn người lại đây xem, vừa thấy hai người thì không khỏi tự trách: “Chao ôi, cũng là ai gia không cẩn thận. Thấy con bé ăn uống là lạ như vậy, nguyệt sự cũng không có! Thật là…” Vừa nói, bà vừa ngồi bên mép giường nhìn Phi Tâm cười.
Thấy Phi Tâm mím môi, lệ ở vành mắt nén không được, tháng trước không có tới, nhưng không có tới cũng không nhất định là có, huống chi hỉ mạch cũng không phải lộ ngay! Thái y không dám xác định, bản thân nàng cũng không thấy khó chịu. Hơn nữa gần đây nàng được tẩm bổ quá mức, bị táo khí mấy ngày liền. Cho nên nàng còn tưởng là do thuốc bổ. Trước kia nàng đối với mấy thứ sống nguội và hoa quả cũng không có hứng thú, bây giờ cũng vì thiếu nước mới ăn nhiều, ai ngờ là có thật! Cái bụng nàng từ khi hư thai vào năm trước, dưỡng hơn nửa năm, kết quả vừa đến tháng tám, lại còn là Trung thu!
Mang thai rồi, thái hậu cũng mất hứng. Quý Phi thích luồn cúi mang thai, trèo càng cao sẽ càng ngông cuồng nâng đỡ nhà mình! Nhưng năm nay không giống vậy, thái hậu rất cao hứng, nét mặt kia còn cao hứng hơn cả bọn họ. Thật sự là khiến hoàng thượng hài lòng, Phi Tâm cũng cảm thấy hạnh phúc!
Trung thu năm Tuyên Bình thứ mười bảy, hoàng thượng và thái hậu cuối cùng cũng yên tâm, tha hồ hưởng thụ tình cảm mẹ con! Mà nàng cũng mang đến cho mình và Vân Hi niềm vui lớn nhất, trong bụng nàng, lại lần nữa có thêm một sinh mạng!
Lăng vũ phiên phi mang con tới
Trong lúc Vân Hi đang giật mình, mắt nhìn thấy đúng là hai lá sen lớn, người cầm lá uốn lượn, xoay vòng mà đến, chỉ thấy tay người cầm lá và đôi chân trắng như tuyết lộ ra. Trên cổ tay, mắt cá chân đều đeo chuông nhỏ, lúc giậm chân thì tiếng chuông leng keng thoáng chốc đem khúc nhạc sáo trở nên dịu dàng. Trong lúc tấu khúc thì bên ngoài cửa điện đột nhiên lại nổi lên âm thanh khác, hai âm cùng quấn quýt chợt chậm chợt nhanh, mà người cầm lá sen vẫn cứ một mực biểu diễn sau tấm bình phong, ào ào xẹt qua tấm rèm trong suốt đập vào mắt Vân Hi. Lá sen bỗng nhiên chia ra rồi lại hợp. Chỉ thấy trong lúc bóng lá hợp tan là bóng người xanh biếc. Không đợi thấy rõ người, chợt phiến lá to hất ra, đồng thời người ẩn núp sau chiếc lá hoàn toàn hiện ra.
Vân Hi chết lặng người, không có dải tơ không có lụa là không có điệp y. Phi Tâm vác sau lưng một cái giỏ trúc nhỏ, tóc dài được vấn cao thành kiểu xoáy nước, hệt như một con ốc bươu vàng. Ông trời ơi, hắn lại có ý nghĩ như vậy! Nàng cột tua rua xanh biếc, uốn quanh mà lên. Trên người cũng mặc y phục xanh biếc, phần trên là áo ngắn, lộ ra một nửa cánh tay, còn váy thì quấn quanh đầu gối, tua rua bên dưới như ẩn như hiện. Chiếc váy như được nhiều mảnh váy vụn hợp lại, đính lông khổng tước, chồng chéo lên nhau thành lưới hình chữ thập, hất một cái là tung lên, có đen có trắng, trở nên óng ánh nhẹ nhàng.
Cái bộ áo liền quần này ở đâu ra vậy? Nhất định là nàng phải hao tốn rất nhiều thời gian mới làm được. Vân Hi nhìn nàng, nhất thời đôi mắt chăm chú sâu thẳm. Nàng luôn là như vậy, tập trung tinh thần chuẩn bị xong xuôi hết rồi, sau cùng lại không chịu lấy ra.
Uổng công mệt nhọc một trận! Hôm nay hắn sang đây nhìn, như vậy mấy năm trước, nàng ít nhiều cũng từng muốn nỗ lực lấy lòng, cuối cùng đều là bởi vì nàng nhất thời nhụt chí mà bỏ lỡ cơ hội! Thật đúng là cái vật nhỏ giày vò lòng người đến đau!
Nàng kiễng chân trái vòng quanh, hướng về phía trước, tiếng chuông và tiếng sáo tương hợp. Ngón tay khẽ nắn lại, hai mắt theo ngón tay mà di động, trong lúc thân thể vụt qua, dường như chân đạp lên sóng. Khom lưng nâng người đong đưa, bỗng nhiên xoay tròn kẹp ngón tay lại. Cánh tay gập lại, ngừng một lát rồi mở ra, bên hông khẽ lắc. Sáo tấu cùng tì bà, nàng xòe tay ra, lật lá mở rộng. Chân vặn eo di chuyển như con thỏ đang chạy trốn. Thân mình nhỏ nhắn mềm mại, ngón chân xoay vòng như con sóng xanh biếc đang cuộn trào.
Hắn lạ mắt say mê, tình ái dâng trào. Kỹ thuật múa của nàng đương nhiên là chẳng cao siêu gì, nhưng quan trọng là, nàng trong lúc múa hết sức tập trung, mắt to linh hoạt sống động, đuổi theo đầu ngón tay mở ra rồi thu lại, gương mặt lại vui vẻ nhu mì. Cung vàng điện ngọc thảm đỏ, xà trạm cột họa, nhưng trong mắt Vân Hi lại trở về Đông Loan Bình Châu!
“Trong nước bèo xanh ấu đỏ, sóng ghềnh đùa gió mát. Ô bồn cũng có thể sánh với hoa…” Vân Hi nhìn nàng, từ mắt nàng nhìn theo tay của nàng, niềm vui dâng lên. Nàng cứ cười như vậy, một nụ cười bình thường như thế mà sao xán lạn rực rỡ, khiến hắn hít thở không thông!
Tiếng sáo du dương, trong trẻo như tiếng mưa, cuối cùng lại phảng phất mang theo mùi hương của mùa mưa. Tiếng chuông lanh lảnh, leng keng vang dội tựa như tiếng cười êm tai. Ca múa hắn đã thấy qua rất nhiều, tất nhiên cũng biết cái hay của nó. Bất luận là loại hình nghệ thuật nào, nếu có hồn phách chính là quyến rũ người. Mà cái hồn phách này, chỉ có hắn nhìn là u mê!
Phi Tâm lúc này đã quên hết giáo điều lễ phép, cả người tràn trề say sưa, khiến nàng càng mùa càng uyển chuyển càng tự do, từ đó tứ chi dẻo dai thả lỏng, hoàn toàn chìm đắm trong non xanh nước biếc.
Trong cung không có củ ấu đỏ, nhưng đầu ngón tay nàng đã hóa thành hình. Ở đây cũng không có ô bồn cũ kỹ, nhưng nàng đạp lên thảm đỏ, như lạch ngòi róc rách không ngừng đong đưa.
Quan trọng nhất là phải dựa vào chính mình mà ra sức thực hiện. Nàng biết rõ đạo lý này, và vẫn luôn làm như vậy. Nhưng mà vẫn không thể, cũng không dám làm. Chính là trái tim của hắn! Trước kia nàng luôn cảm thấy, lòng dạ nam nhân là không thể khống chế được, cứ dao động không ngừng. Thay vì cầu xin sự sủng ái, không bằng dùng năng lực đổi lấy một nơi sống yên ổn. Nhưng lần này, là hắn thật lòng cho nàng cơ hội thứ hai. Có thể tiếp tục đứng ở chỗ này, hắn có thể gần gũi với nữ nhân khác vốn cũng là điều hợp lý. Hắn hứa hẹn với nàng thì nàng nhất định phải lượng thứ! Nhưng hắn bây giờ không muốn như vậy. Hắn không làm là do hắn không muốn dùng tình cảm của mình làm vật đổi chác. Chấp nhận lòng trung thành của nàng, đồng thời cũng hứa hẹn với nàng. Nàng phải vì lời hứa này mà phấn đấu, có cái gì mà buông tay?
Trong lòng nàng nghĩ đến một cảnh tượng. Nàng vào cung học múa, khổ sở học hơn một năm, nhưng về sau cũng bỏ phí. Mấy tháng qua nàng lại bắt đầu kéo gân cốt lần nữa, tuy rằng rất đau nhưng nàng có thể nhịn. Nàng không thiếu nhất chính là sự nhẫn nại và kiên trì.
Cho tới bây giờ nàng đều không sợ tranh đấu! Trước kia nàng không muốn tranh là vì nàng không dám, mà cũng không cho là nó hữu dụng. Nhưng bây giờ thấy Vân Hi bận rộn trên triều như vậy, hắn có thể buông lỏng hết thảy thể xác và tinh thần cũng không giống như những chuyện mà nàng từng trải qua. Bọn họ vĩnh viễn giúp đỡ và mang ơn lẫn nhau. Ở trong cung này sống nương tựa vào nhau!
Vân Hi vẫn đang nhìn nàng. Hắn muốn khóc, càng muốn ôm nàng! Mấy tháng trước, lúc nàng trở về nói phải cất một vò rượu, nàng đã cho hắn một sự ngạc nhiên lớn. Cuối cùng nàng cũng khiến hắn kinh hỉ, cho dù lúc này nàng phải ngụy trang để thoát khỏi hình ảnh hư hỏng ăn sâu bén rễ trong lòng thái hậu. Không chỉ vì chính nàng mà cũng vì chính hắn! Nàng luôn luôn đặt hắn ở trên nàng! Với thái độ xử sự cẩn trọng kín đáo của nàng, nhất định nàng có thể nghĩ đến tất cả mà làm. Hắn có thể cảm nhận được tâm tình nàng thế nào. Hắn muốn đền ơn chỗ nào, nàng sẽ càng vì hắn gấp bội!
Kết thúc khúc nhạc, Phi Tâm mặt đỏ như máu. Thật ra thì dù cho chỉ biễu diễn trước mặt Vân Hi, trống ngực nàng vẫn đập như điên, tứ chi nàng cũng bắt đầu ngứa ran. Nhưng nàng chính là như vậy, thực chất nàng cũng giống như Vân Hi, hai người đều cực kỳ hiếu chiến! Hắn luôn khiêu chiến cực hạn của nàng, bây giờ nàng bố trí cái cửa ải khó khăn này, cũng chính là cực hạn của nàng!
Lúc này mấy tên nô tài tấu nhạc ngoài điện mới dám đi vào, quỳ gối sau lưng Phi Tâm. Đằng sau đúng là Thường Phúc và Tú Linh, Thường Phúc vẫn cầm một chiếc áo khoác dài dự định phủ thêm cho Phi Tâm! Phi Tâm cảm thấy dưới chân như là đang giẫm lên bông vải vậy, gương mặt nóng ran đau nhức, không biết là do rượu uống vào ban nãy xộc lên đầu hay là nàng xoay nhiều vòng quá mà có phần choáng váng. Đang lúc bừng tỉnh lại, thấy hắn đưa tay về phía nàng, nàng vừa định đi qua đón lấy, đột nhiên cảm thấy trước mắt trời nghiêng đất ngả!
Vân Hi ôm lấy nàng, bất chợt Phi Tâm cảm thấy trên đỉnh đầu và trong ngực có cơn nóng từ cổ họng trào ra, pha lẫn mùi rượu khiến nàng buồn nôn. Vân Hi phát giác được sự khác thường của nàng, vội vàng vỗ lưng nàng: “Chỗ nào không thoải mái? Đau đầu sao?”
Phi Tâm thấy ấm áp trong lòng, nhìn long bào ánh kim hắn mặc hôm nay thật chói mắt khiến người ta mê say. Nàng giương mắt, nhìn thấy con ngươi của hắn cũng đổi thành màu tím sậm động lòng người. Nàng cười một tiếng, đè mạnh cơn buồn nôn xuống. Vừa định mở miệng thì bất thình lình có sức mạnh từ đâu xông tới, nàng vùng vằng muốn đẩy hắn, hắn vừa thấy thì lập tức kéo nàng ngồi xuống đối diện: “Gọi Phùng Ý Xương qua đây!”
××××××××××××
Thái hậu nghe thái giám tấu trình xong thì hất mày hoa mắt cười rộ lên: “Chả trách gần đây tham ăn như vậy, vừa rồi uống có mấy chén thì đã say. Ai gia còn nghĩ Phi Tâm bây giờ tính tình khác trước, nhưng tóm lại cũng không có gì to tát, hóa ra là có thật!” Bà vừa nói vừa cười cong mắt, vịn vào Mạc Thành Dũng rời khỏi Liễm Diễm Điện, ngồi liễn tới Cúc Tuệ Cung. Quý Phi bây giờ mọi thứ đều hợp ý bà, chỉ có cái bụng là chả có động tĩnh gì, khiến bà có phần chán nản.
Năm ngoái Phi Tâm cũng mệt nhọc, kết quả đứa bé khó khăn lắm mới có được lại không giữ nổi. Việc này Tinh Hoa nhớ tới vẫn còn cảm thán mấy lần. Nhưng bây giờ ngay cả sự chán chường này cũng mất, lễ Trung thu vừa rồi thật sự là hả lòng hả dạ!
Phi Tâm và Vân Hi nhìn nhau, cả hai ai cũng không lên tiếng. Có! Thật sự có! Vân Hi thật sự là vừa kích động vừa sợ! Vừa rồi Phi Tâm uống mấy chén, lại còn tung chân nhảy một điệu. Hắn muốn ôm nàng cũng phải thận trọng, giống như nàng là món đồ sứ dễ vỡ vậy! Lại mắng Phùng Ý Xương một trận, ngày nào cũng bắt mạch, có hỉ cũng không biết? Phùng Ý Xương có khổ khó nói, hỉ mạch này lộ lúc nào hắn cũng không biết. Kinh nguyệt trì hoãn không hẳn là có, cần phải có hỉ mạch lộ ra thì mới chính xác được. Nhỡ đâu nói bậy, hoàng thượng không vui thì chả phải là muốn lấy đầu hắn? Nhưng dù sao Vân Hi vẫn mừng rỡ như điên, không làm càn là được rồi, cho nên mắng chửi đôi câu cũng không sao, Phùng Ý Xương nghe vậy rồi thôi. Vân Hi vuốt nhẹ tay nàng, vừa rồi nàng nhảy múa hắn đã muốn khóc, bây giờ nghe xong chuyện này mắt hắn lại càng khó chịu.
Sau đó Tinh Hoa dẫn người lại đây xem, vừa thấy hai người thì không khỏi tự trách: “Chao ôi, cũng là ai gia không cẩn thận. Thấy con bé ăn uống là lạ như vậy, nguyệt sự cũng không có! Thật là…” Vừa nói, bà vừa ngồi bên mép giường nhìn Phi Tâm cười.
Thấy Phi Tâm mím môi, lệ ở vành mắt nén không được, tháng trước không có tới, nhưng không có tới cũng không nhất định là có, huống chi hỉ mạch cũng không phải lộ ngay! Thái y không dám xác định, bản thân nàng cũng không thấy khó chịu. Hơn nữa gần đây nàng được tẩm bổ quá mức, bị táo khí mấy ngày liền. Cho nên nàng còn tưởng là do thuốc bổ. Trước kia nàng đối với mấy thứ sống nguội và hoa quả cũng không có hứng thú, bây giờ cũng vì thiếu nước mới ăn nhiều, ai ngờ là có thật! Cái bụng nàng từ khi hư thai vào năm trước, dưỡng hơn nửa năm, kết quả vừa đến tháng tám, lại còn là Trung thu!
Mang thai rồi, thái hậu cũng mất hứng. Quý Phi thích luồn cúi mang thai, trèo càng cao sẽ càng ngông cuồng nâng đỡ nhà mình! Nhưng năm nay không giống vậy, thái hậu rất cao hứng, nét mặt kia còn cao hứng hơn cả bọn họ. Thật sự là khiến hoàng thượng hài lòng, Phi Tâm cũng cảm thấy hạnh phúc!
Trung thu năm Tuyên Bình thứ mười bảy, hoàng thượng và thái hậu cuối cùng cũng yên tâm, tha hồ hưởng thụ tình cảm mẹ con! Mà nàng cũng mang đến cho mình và Vân Hi niềm vui lớn nhất, trong bụng nàng, lại lần nữa có thêm một sinh mạng!
Tác giả :
Đương Mộc Đương Trạch