Cung - Mê Tâm Ký
Quyển 3 - Chương 26
Quyển 3 –
Bên nhau cho đến khi tình vỡ
Theo kiểu vừa lôi vừa kéo ấy, sau cùng Trịnh Đông Quảng thực sự hết chịu nổi, thẳng tay túm lấy những kẻ trông không bị thương nặng lắm ra, lần lượt cõng Vân Hi đi. Vân Hi lúc này lại chê thối chê bẩn, nhất quyết không chịu. Trịnh Đông Quảng nói hết lời ngon ngọt, Vân Hi thấy hắn mặt nổi gân xanh, nên đành nhận lời với vẻ khó chịu. Chẳng bao lâu, hừng đông dần dần ló dạng. Bọn thủ hạ được lệnh của Trịnh Đông Quảng, chia tách họ ra, đặc biệt chiếu cố đến Bàng Tín.
Vân Hi nhìn sắc trời, lại thấy con đường ruộng trước mắt ngày càng rộng rãi, đã có thể đi bằng xe, rồi lại nhìn bọn kia ủ dột không sức sống. Cũng đúng, ai lăn lộn trong bùn lầy cả đêm, đấm đá cả đêm mà không mệt chứ? Huống hồ đa số bọn chúng đều bị Bàng Tín đánh cho tơi bời, lết thân xác ốm đau trên con đường làng với tốc độ chẳng khác nào đang bò. Y bất chợt cất tiếng: “Ôi chao, đã đến lúc rồi đấy! ”
Trịnh Đông Quảng đã sớm không còn tâm tư tán gẫu với Vân Hi nữa, mặt hắn thoáng kinh ngạc, vừa ngẩng đầu đã thấy Bàng Tín ở phía sau nhanh chóng nhảy lên. Thoáng cái đã nhảy lên hai ba trượng, thẳng chân đạp vào sau gáy bọn người phía trước! Bọn người đó còn chưa kịp kêu la đã ngã nhào xuống rãnh, nước bùn văng tung tóe. Bọn người bên này đang bò với tốc độ con rùa, bất ngờ bị Bàng Tín khiến cho sửng sốt. Bàng TÍn là tinh anh được huấn luyện trong đại nội, đã qua muôn ngàn khổ luyện, tập kích bất ngờ chẳng qua chỉ là chuyện vặt vãnh. Vân Hi chưa dứt lời, Bàng Tín đã đá văng ba người bên cạnh y.
Gần như lúc bọn chúng bất thình lình đồng loạt ra tay thì bỗng nghe tiếng huyên náo đằng sau, dường như cả Liên Gia Trang đột nhiên trở nên gan dạ hơn, cùng nhau xông tới. Bọn chúng cùng quay ra sau, vẻ mặt hoảng hốt .
Bên này, bọn chúng vẫn chưa nhìn rõ tình hình đằng sau, trước mặt đã vang đến tiếng bước chân bách thúc, kèm theo tiếng động ầm ĩ như tiếng mũ và áo giáp.
Đôi mày Vân Hi khẽ dãn ra, rất chu đáo, cả hai bên cùng ra tay! Vẻ mặt y dịu xuống, tay chân không chút do dự, giật mạnh cổ gã đang cõng y.
Lúc bấy giờ, đối phương đã ngơ ngác đến đơ lại, hoàn toàn không phản ứng kịp trước sự biến động này. Trịnh Đông Quảng vừa phản ứng, hắn còn chưa kịp lên tiếng, đột nhiên trước mặt xuất hiện một luồn lốc xoáy, tiếp đến là một tia sáng lạnh lẽo thoáng qua, kẻ đi đầu tiên đã bất ngờ bị chém đứt đầu! Kẻ đó còn chồm tới trước vài bước mới gục ngã, máu tung tóe lên phần thân, đầu bay ra xa cả trượng
Lần này đã khiến bọn người đó hét toáng lên, hàng ngũ nhanh chóng quay đầu bỏ chạy. Nhưng phía sau đã có người xông tới, tay cầm chiếc chùy to, thấy người là giơ chùy đập, cẳng mấy chốc đã đánh chúng bẹp dí như sợi mì.
Trịnh Đông Quảng đã hoàn toàn sợ phát khiếp, run cầm cập như thể gặp phải quỷ sai, đôi mắt đờ đẫn, thân thể hoàn toàn không nghe sai khiến.
Tả Hàm Thanh nhảy xuống ngựa, đoàn phiêu kỵ phía sau bắt đầu giương xích bắt người. Hắn ném thanh đao rướm máu xuống đất, tay không gập xuống quỳ lạy. Chưa chờ hắn trả lời, Vân Hi đã quay người bước đi: “Dậy đi, đừng nhiều lời vô ích.” Nói xong, y vội nhìn ra sau, trước mặt là một chàng trai trẻ, độ chừng 22 –23 tuổi, mặt góc cạnh, đôi mày rậm, thân hình cao to, tứ chi có sức, nhìn biết ngay xuất thân từ nhà võ. Chùy to mà có thể sử dụng mạnh mẽ như gió, chùy tuy thô, nhưng lại phát huy rất tuyệt diệu, cơ bản là một chùy đánh trúng một kẻ. Theo sau hắn còn có 40–50 người, tất cả đều mặc đoản y, trông có vẻ là những nông dân trong trang trại, vũ khí gì cũng có. Y nhìn thấy ngay Thường Phúc trong đám người đó, hắn mặt mày trăng1 bệch đang chen chúc lên trên, y chợt cảm thấy nhẹ nhõm.
Y đi vài bước qua đó, kẻ cầm chùy vừa thấy y đã thẫn thờ, nhìn dáng vẻ y một lúc, bỗng dưng ném chùy quỳ xuống : “Thảo, thảo…..”
“Ngươi họ Lạc Chính? ” Vân Hi trông sắc mặt kinh hãi, căng thẳng của hắn, bèn hỏi.
“Bẩm, đúng ạ. Thảo dân Lạc Chính Anh. ” Hắn cúi đầu xuống, không dám ngẩng lên, “Thảo dân nhận được tin báo từ công công, bèn đến…đến đây hộ….hộ giá! ”
Thường Phúc lúc này cũng chen tới, vội vàng quỳ xuống, nhất thời cũng không dám nói nhiều lời, dân làng phía sau đều quỳ xuống hết. Những kẻ bò lộm cộm trên mặt đất , Tả Hàm Thanh lúc ấy cũng quét sạch hết bọn còn sót lại, kéo người tới trước, miệng hô vạn tuế.
“Lạc Chính Anh? Chẳng phải ngươi là thí sinh đã vượt qua vòng đầu vào Hoài An rồi sao? Không chờ ở Phụng An, đến đây làm gì? ” Vân Hi quan sát hắn cặn kẽ.
“Đợt này…Đợt này vườn trà bận…bận rộn, thảo dân rãnh rỗi…không có việc gì, đến giúp… giúp việc thúc thúc.” Lạc Chính Anh thường ngày không giỏi ăn nói, bây giờ nhìn thấy vua, căng thẳng, tuy trên đường đi Thường Phúc đã dạy hắn một tràng quy định đáp lời, lúc này hắn đã quên tuốt.
Vân Hi nở nụ cười đầy ẩn ý, tuy lúc này người y đầu bùn, rách rưới thảm hại, mặt mày nhem nhuốc, tóc tai rối bời, nhưng nụ cười vẫn rất tự tin. Trịnh Đông Quảng ở phía kia đã bị ấn quỳ bẹp xuống, nhưng đã đến nước này lại thản nhiên hơn. Hắn đã trông thấy nụ cười này, hối hận vô vàn. Vàng ngọc khó giấu, tại sao hắn lại không phát hiện?
Vân Hi nhìn Tiểu Phúc Tử, nhẹ nhàng cất tiếng: “Ngươi không hầu hạ chủ nhân, chạy đến đây làm gì? ”
Thường Phúc nghe y hỏi thế, mặt mày tái xanh. Vân Hi thấy vẻ mặt hắn, bất chợt chăm chú nhìn, lôi hắn lên: “Nàng ta đâu? ”
Thường Phúc sợ đến đôi chân phát run, Lạc Chính Anh sửng sốt, đột nhiên hỏi: “Hoàng Thượng, Quý Phi nương nương cũng ở đây sao? ”
Gân xanh nổi lên trên gương mặt Vân Hi, y nghiên răng ken két hỏi: “Tên khốn này, ngươi đã vứt nàng ta ở đâu rồi? ”
Lúc bấy giờ khu vực núi vịnh phía đông gần hồ đã bị phong tỏa, bá tánh vùng này di chuyển sang phía sườn tây. Kinh Biện Doanh nhanh chóng lập doanh trại dưới chân núi, sau đó bắt đầu lục soát từng vùng núi, tìm kếm tung tích Quý Phi. Tuy không chần chừ chậm trễ nhưng chuẩn bị mọi thứ xong cũng đã gần trưa. Từ sáng sớm Tả Hàm Thanh đã sai một đội kỵ binh nhanh chóng tới giúp, sau đó bộ binh cũng lần lượt đến nơi, tiếp đó là binh lính của Úy Doanh địa phương. Giám sát tỉnh Giang Đông, Tuần Lệnh hai tỉnh Hoài Đông – Giang Đông và Văn Hoa Các cùng một số quan văn của Phụng Thượng Quán cũng vội vàng kéo đến. Những người này không ai là không thấp thỏm lo âu, mọi người im bặt không dám hé môi.
Vân Hi lúc đó đang ngồi trong doanh trại, Uông Thành Hải đã hầu hạ y thay y phục, xem sơ qua trên người có bị thương tích gì không và chỉnh lý sạch sẽ. Hắn lúc ấy chẳng hề nói nửa lời, chỉ quỳ xuống hầu hạ, vì Vân Hi nãy giờ luôn đăm chiêu, không hề ngó ngàng đến hắn. Hắn biết Vân Hi bây giờ đang là súng được lên nòng, ai dám đụng vào lúc này thì sẽ chết rất khó coi, vì vậy mặc dù trong lòng hắn đang hồi hộp như trống gõ những cũng chẳng dám thể hiện ra ngoài.
Thường Phúc thuật lại quá trình xong thì bị Tả Hàm Thanh trói lại. Lúc đó hắn phụng lệnh Phi Tâm cùng Liên Bằng chia làm hai hướng đông tây để tìm cứu binh, hắn cầm chiếc vòng của Phi Tâm, lặn lội xuống núi men theo hướng Đông Nam bờ sông chạy một quãng, bèn thấy ngay vườn trà như trong bản đồ.
Nơi này đã ra khỏi biên giới Bình Châu, chính là vườn trà của nhà Lạc Chính. Lúc đó Lạc Chính Anh đang giúp việc cho nhị thúc, Lạc Chính Anh tuy là con trai của bên phòng ba, sau đó được chuyển cho phòng cả, nhưng thực tế thì hắn và Lạc Chính Tân của phòng nhì thân thiết nhất. Vì lúc bé học võ, phụ thân tuy có tìm sư phụ dạy võ cho hắn, nhưng nơi tập luyện đa số là trong vườn trà, và việc trồng trọt, giao dịch mua bán trong vườn trà hầu hết do Lạc Chính Tân quản lý. Khi ấy, Lạc Chính Khoan bận rộn mua bán ớ các nơi, thường xuyên vắng nhà, đều do Lạc Chính Tân chăm sóc hắn, vì vậy sau khi trưởng thành hắn vẫn rất thích ở lại bên nhị thúc. Mỗi mùa vườn trà bận rộn hắn đều giúp đỡ trông nom, do đó khi thấy có kẻ đế càn quấy, hắn cầm chùy lên, dẫn theo mấy hộ vệ trong vườn ra.
Thấy đó là một thái giám, người đầy bùn lầy, vẻ mặt hoảng hốt, cầm chiếc vòng nói năng lắp bắp, Lạc Chính Anh đã hiểu ngay. Tuy không nhận ra vật đó cho lắm, nhưng không nói nhiều lời vội tập hợp người giúp việc trong vườn lần theo đường tắt kéo đến giữa đêm hôm. Trước đó Thường Phúc lên núi theo Liên Bằng, hớt hãi như chó chết chủ, nào nhớ được rõ, hoàn toàn chẳng nhớ nổi đã để Phi Tâm lại ở nơi nào. Hơn nữa, những lời Phi Tâm nói với hắn trước đó đã khiến hắn hiểu rằng, trước mắt cần phải cứu hoàng thượng rồi mới tập hợp binh lính lục soát, đo là cách tốt nhất. Trước đó hắn đã mệt bở hơi tai, Lạc Chính Anh thấy hắn khó có thể đi tiếp, bèn vác hắn đi.
Đoạn đường này của hắn ngắn hơn Liên Bằng khá nhiều, thêm nữa, Lạc Chính Anh là một người tập võ, trong vườn toàn những kẻ trèo đèo vượt suối giỏi, nhưng phía Liên Bằng cũng là thiết kỵ tinh anh, dưới vó ngựa cấp bách, hai bên đều tới nơi cùng một thời đểm. Hoàn toàn không nằm ngoài dự đoán của Phi Tâm!
Phi Tâm biết Liên Bằng lội nước giỏi, lại là đứa bé quen thuộc địa hình vùng này, dẫu bị quan lính bắt thì cũng sẽ khoan dung hơn chút! Vì thế cô đã để Liên Bằng đi theo phía hồ, men đường nước ven bờ Tây, nhất định sẽ bị quan lính phong tỏa hồ bắt lấy.
Trang phục của Kinh Biện Doanh khác với địa phương, Phi Tâm dặn dò kỹ càng rồi mới bảo nó đi. Chuyến đi này của nó sẽ có hai khả năng, một là một Tiên Phong Doanh bắt giữ, hoặc là nó tìm được người của Tiên Phong Doanh, như vậy thì vạn sự đại cát. Hai là nó không may bị quan phủ địa phương thanh lý đường xá bắt giữ, như thế thì đành nghe theo ý trời. Nhưng một đứa bé ăn mặc dân dã như nó, cùng lắm thì bị bắt về nhà phạt tiền, cũng sẽ chẳng làm gì một đứa bé cả, hơn nữa ngọc bội của cô thì lính địa phương cũng chưa chắc nhìn ra.
Nhưng như thế thì viện trợ của binh lính có thể sẽ trục trặc. Việc này dây dưa khá lớn, Phi Tâm đã không thể tin tưởng quan phủ địa phương. Vì thế để Liên Bằng đi là thích hợp nhất. Còn tại sao cô dám đặt cược trên người Liên Bằng, đó là vì cô tin tưởng con mắt nhìn người của hoàng thượng! Nếu đổi lại là cô, cô nhất định không dễ dàng tin tưởng như thế, dù rằng đối phương chỉ là một đứa bé ngây ngô chưa biết thế thái nhân tình. Nhưng nếu hoàng thượng đã tin tưởng nó, thậm chí bảo nó đưa Phi Tâm bỏ chạy, vậy thì Phi Tâm đành tin theo!
Cứ chia hai hướng như vậy, dù hướng nào thành công, hoàng thượng đều an toàn hơn, còn nhà Lạc Chính của cô cũng có một phần công lao! Về phía cô, bất kể chạy theo bên nào cũng chỉ trở thành gánh nặng mà thôi, để nâng cao hiệu suất thành công, bỏ rơi bản thân là cách làm đúng đắn nhất!
Lòng Vân Hi lúc này như sóng biển dập dềnh, những điều Phi Tâm nghĩ cũng giống hệt như y đã nghĩ. Bản đồ hôm đó y cũng đã xem, nên y đoán đám đông bá tánh này chính là do nhà Lạc Chính tìm đến. Kế sách phân chia hai đường của Phi Tâm rất đúng, nhưng cô đã lẫn lộn cả rồi. Cô hiểu được ý nghĩa việc y để cô đi trước, nhưng đã bỏ lỡ tâm ý quan trọng nhất!
Bên nhau cho đến khi tình vỡ
Theo kiểu vừa lôi vừa kéo ấy, sau cùng Trịnh Đông Quảng thực sự hết chịu nổi, thẳng tay túm lấy những kẻ trông không bị thương nặng lắm ra, lần lượt cõng Vân Hi đi. Vân Hi lúc này lại chê thối chê bẩn, nhất quyết không chịu. Trịnh Đông Quảng nói hết lời ngon ngọt, Vân Hi thấy hắn mặt nổi gân xanh, nên đành nhận lời với vẻ khó chịu. Chẳng bao lâu, hừng đông dần dần ló dạng. Bọn thủ hạ được lệnh của Trịnh Đông Quảng, chia tách họ ra, đặc biệt chiếu cố đến Bàng Tín.
Vân Hi nhìn sắc trời, lại thấy con đường ruộng trước mắt ngày càng rộng rãi, đã có thể đi bằng xe, rồi lại nhìn bọn kia ủ dột không sức sống. Cũng đúng, ai lăn lộn trong bùn lầy cả đêm, đấm đá cả đêm mà không mệt chứ? Huống hồ đa số bọn chúng đều bị Bàng Tín đánh cho tơi bời, lết thân xác ốm đau trên con đường làng với tốc độ chẳng khác nào đang bò. Y bất chợt cất tiếng: “Ôi chao, đã đến lúc rồi đấy! ”
Trịnh Đông Quảng đã sớm không còn tâm tư tán gẫu với Vân Hi nữa, mặt hắn thoáng kinh ngạc, vừa ngẩng đầu đã thấy Bàng Tín ở phía sau nhanh chóng nhảy lên. Thoáng cái đã nhảy lên hai ba trượng, thẳng chân đạp vào sau gáy bọn người phía trước! Bọn người đó còn chưa kịp kêu la đã ngã nhào xuống rãnh, nước bùn văng tung tóe. Bọn người bên này đang bò với tốc độ con rùa, bất ngờ bị Bàng Tín khiến cho sửng sốt. Bàng TÍn là tinh anh được huấn luyện trong đại nội, đã qua muôn ngàn khổ luyện, tập kích bất ngờ chẳng qua chỉ là chuyện vặt vãnh. Vân Hi chưa dứt lời, Bàng Tín đã đá văng ba người bên cạnh y.
Gần như lúc bọn chúng bất thình lình đồng loạt ra tay thì bỗng nghe tiếng huyên náo đằng sau, dường như cả Liên Gia Trang đột nhiên trở nên gan dạ hơn, cùng nhau xông tới. Bọn chúng cùng quay ra sau, vẻ mặt hoảng hốt .
Bên này, bọn chúng vẫn chưa nhìn rõ tình hình đằng sau, trước mặt đã vang đến tiếng bước chân bách thúc, kèm theo tiếng động ầm ĩ như tiếng mũ và áo giáp.
Đôi mày Vân Hi khẽ dãn ra, rất chu đáo, cả hai bên cùng ra tay! Vẻ mặt y dịu xuống, tay chân không chút do dự, giật mạnh cổ gã đang cõng y.
Lúc bấy giờ, đối phương đã ngơ ngác đến đơ lại, hoàn toàn không phản ứng kịp trước sự biến động này. Trịnh Đông Quảng vừa phản ứng, hắn còn chưa kịp lên tiếng, đột nhiên trước mặt xuất hiện một luồn lốc xoáy, tiếp đến là một tia sáng lạnh lẽo thoáng qua, kẻ đi đầu tiên đã bất ngờ bị chém đứt đầu! Kẻ đó còn chồm tới trước vài bước mới gục ngã, máu tung tóe lên phần thân, đầu bay ra xa cả trượng
Lần này đã khiến bọn người đó hét toáng lên, hàng ngũ nhanh chóng quay đầu bỏ chạy. Nhưng phía sau đã có người xông tới, tay cầm chiếc chùy to, thấy người là giơ chùy đập, cẳng mấy chốc đã đánh chúng bẹp dí như sợi mì.
Trịnh Đông Quảng đã hoàn toàn sợ phát khiếp, run cầm cập như thể gặp phải quỷ sai, đôi mắt đờ đẫn, thân thể hoàn toàn không nghe sai khiến.
Tả Hàm Thanh nhảy xuống ngựa, đoàn phiêu kỵ phía sau bắt đầu giương xích bắt người. Hắn ném thanh đao rướm máu xuống đất, tay không gập xuống quỳ lạy. Chưa chờ hắn trả lời, Vân Hi đã quay người bước đi: “Dậy đi, đừng nhiều lời vô ích.” Nói xong, y vội nhìn ra sau, trước mặt là một chàng trai trẻ, độ chừng 22 –23 tuổi, mặt góc cạnh, đôi mày rậm, thân hình cao to, tứ chi có sức, nhìn biết ngay xuất thân từ nhà võ. Chùy to mà có thể sử dụng mạnh mẽ như gió, chùy tuy thô, nhưng lại phát huy rất tuyệt diệu, cơ bản là một chùy đánh trúng một kẻ. Theo sau hắn còn có 40–50 người, tất cả đều mặc đoản y, trông có vẻ là những nông dân trong trang trại, vũ khí gì cũng có. Y nhìn thấy ngay Thường Phúc trong đám người đó, hắn mặt mày trăng1 bệch đang chen chúc lên trên, y chợt cảm thấy nhẹ nhõm.
Y đi vài bước qua đó, kẻ cầm chùy vừa thấy y đã thẫn thờ, nhìn dáng vẻ y một lúc, bỗng dưng ném chùy quỳ xuống : “Thảo, thảo…..”
“Ngươi họ Lạc Chính? ” Vân Hi trông sắc mặt kinh hãi, căng thẳng của hắn, bèn hỏi.
“Bẩm, đúng ạ. Thảo dân Lạc Chính Anh. ” Hắn cúi đầu xuống, không dám ngẩng lên, “Thảo dân nhận được tin báo từ công công, bèn đến…đến đây hộ….hộ giá! ”
Thường Phúc lúc này cũng chen tới, vội vàng quỳ xuống, nhất thời cũng không dám nói nhiều lời, dân làng phía sau đều quỳ xuống hết. Những kẻ bò lộm cộm trên mặt đất , Tả Hàm Thanh lúc ấy cũng quét sạch hết bọn còn sót lại, kéo người tới trước, miệng hô vạn tuế.
“Lạc Chính Anh? Chẳng phải ngươi là thí sinh đã vượt qua vòng đầu vào Hoài An rồi sao? Không chờ ở Phụng An, đến đây làm gì? ” Vân Hi quan sát hắn cặn kẽ.
“Đợt này…Đợt này vườn trà bận…bận rộn, thảo dân rãnh rỗi…không có việc gì, đến giúp… giúp việc thúc thúc.” Lạc Chính Anh thường ngày không giỏi ăn nói, bây giờ nhìn thấy vua, căng thẳng, tuy trên đường đi Thường Phúc đã dạy hắn một tràng quy định đáp lời, lúc này hắn đã quên tuốt.
Vân Hi nở nụ cười đầy ẩn ý, tuy lúc này người y đầu bùn, rách rưới thảm hại, mặt mày nhem nhuốc, tóc tai rối bời, nhưng nụ cười vẫn rất tự tin. Trịnh Đông Quảng ở phía kia đã bị ấn quỳ bẹp xuống, nhưng đã đến nước này lại thản nhiên hơn. Hắn đã trông thấy nụ cười này, hối hận vô vàn. Vàng ngọc khó giấu, tại sao hắn lại không phát hiện?
Vân Hi nhìn Tiểu Phúc Tử, nhẹ nhàng cất tiếng: “Ngươi không hầu hạ chủ nhân, chạy đến đây làm gì? ”
Thường Phúc nghe y hỏi thế, mặt mày tái xanh. Vân Hi thấy vẻ mặt hắn, bất chợt chăm chú nhìn, lôi hắn lên: “Nàng ta đâu? ”
Thường Phúc sợ đến đôi chân phát run, Lạc Chính Anh sửng sốt, đột nhiên hỏi: “Hoàng Thượng, Quý Phi nương nương cũng ở đây sao? ”
Gân xanh nổi lên trên gương mặt Vân Hi, y nghiên răng ken két hỏi: “Tên khốn này, ngươi đã vứt nàng ta ở đâu rồi? ”
Lúc bấy giờ khu vực núi vịnh phía đông gần hồ đã bị phong tỏa, bá tánh vùng này di chuyển sang phía sườn tây. Kinh Biện Doanh nhanh chóng lập doanh trại dưới chân núi, sau đó bắt đầu lục soát từng vùng núi, tìm kếm tung tích Quý Phi. Tuy không chần chừ chậm trễ nhưng chuẩn bị mọi thứ xong cũng đã gần trưa. Từ sáng sớm Tả Hàm Thanh đã sai một đội kỵ binh nhanh chóng tới giúp, sau đó bộ binh cũng lần lượt đến nơi, tiếp đó là binh lính của Úy Doanh địa phương. Giám sát tỉnh Giang Đông, Tuần Lệnh hai tỉnh Hoài Đông – Giang Đông và Văn Hoa Các cùng một số quan văn của Phụng Thượng Quán cũng vội vàng kéo đến. Những người này không ai là không thấp thỏm lo âu, mọi người im bặt không dám hé môi.
Vân Hi lúc đó đang ngồi trong doanh trại, Uông Thành Hải đã hầu hạ y thay y phục, xem sơ qua trên người có bị thương tích gì không và chỉnh lý sạch sẽ. Hắn lúc ấy chẳng hề nói nửa lời, chỉ quỳ xuống hầu hạ, vì Vân Hi nãy giờ luôn đăm chiêu, không hề ngó ngàng đến hắn. Hắn biết Vân Hi bây giờ đang là súng được lên nòng, ai dám đụng vào lúc này thì sẽ chết rất khó coi, vì vậy mặc dù trong lòng hắn đang hồi hộp như trống gõ những cũng chẳng dám thể hiện ra ngoài.
Thường Phúc thuật lại quá trình xong thì bị Tả Hàm Thanh trói lại. Lúc đó hắn phụng lệnh Phi Tâm cùng Liên Bằng chia làm hai hướng đông tây để tìm cứu binh, hắn cầm chiếc vòng của Phi Tâm, lặn lội xuống núi men theo hướng Đông Nam bờ sông chạy một quãng, bèn thấy ngay vườn trà như trong bản đồ.
Nơi này đã ra khỏi biên giới Bình Châu, chính là vườn trà của nhà Lạc Chính. Lúc đó Lạc Chính Anh đang giúp việc cho nhị thúc, Lạc Chính Anh tuy là con trai của bên phòng ba, sau đó được chuyển cho phòng cả, nhưng thực tế thì hắn và Lạc Chính Tân của phòng nhì thân thiết nhất. Vì lúc bé học võ, phụ thân tuy có tìm sư phụ dạy võ cho hắn, nhưng nơi tập luyện đa số là trong vườn trà, và việc trồng trọt, giao dịch mua bán trong vườn trà hầu hết do Lạc Chính Tân quản lý. Khi ấy, Lạc Chính Khoan bận rộn mua bán ớ các nơi, thường xuyên vắng nhà, đều do Lạc Chính Tân chăm sóc hắn, vì vậy sau khi trưởng thành hắn vẫn rất thích ở lại bên nhị thúc. Mỗi mùa vườn trà bận rộn hắn đều giúp đỡ trông nom, do đó khi thấy có kẻ đế càn quấy, hắn cầm chùy lên, dẫn theo mấy hộ vệ trong vườn ra.
Thấy đó là một thái giám, người đầy bùn lầy, vẻ mặt hoảng hốt, cầm chiếc vòng nói năng lắp bắp, Lạc Chính Anh đã hiểu ngay. Tuy không nhận ra vật đó cho lắm, nhưng không nói nhiều lời vội tập hợp người giúp việc trong vườn lần theo đường tắt kéo đến giữa đêm hôm. Trước đó Thường Phúc lên núi theo Liên Bằng, hớt hãi như chó chết chủ, nào nhớ được rõ, hoàn toàn chẳng nhớ nổi đã để Phi Tâm lại ở nơi nào. Hơn nữa, những lời Phi Tâm nói với hắn trước đó đã khiến hắn hiểu rằng, trước mắt cần phải cứu hoàng thượng rồi mới tập hợp binh lính lục soát, đo là cách tốt nhất. Trước đó hắn đã mệt bở hơi tai, Lạc Chính Anh thấy hắn khó có thể đi tiếp, bèn vác hắn đi.
Đoạn đường này của hắn ngắn hơn Liên Bằng khá nhiều, thêm nữa, Lạc Chính Anh là một người tập võ, trong vườn toàn những kẻ trèo đèo vượt suối giỏi, nhưng phía Liên Bằng cũng là thiết kỵ tinh anh, dưới vó ngựa cấp bách, hai bên đều tới nơi cùng một thời đểm. Hoàn toàn không nằm ngoài dự đoán của Phi Tâm!
Phi Tâm biết Liên Bằng lội nước giỏi, lại là đứa bé quen thuộc địa hình vùng này, dẫu bị quan lính bắt thì cũng sẽ khoan dung hơn chút! Vì thế cô đã để Liên Bằng đi theo phía hồ, men đường nước ven bờ Tây, nhất định sẽ bị quan lính phong tỏa hồ bắt lấy.
Trang phục của Kinh Biện Doanh khác với địa phương, Phi Tâm dặn dò kỹ càng rồi mới bảo nó đi. Chuyến đi này của nó sẽ có hai khả năng, một là một Tiên Phong Doanh bắt giữ, hoặc là nó tìm được người của Tiên Phong Doanh, như vậy thì vạn sự đại cát. Hai là nó không may bị quan phủ địa phương thanh lý đường xá bắt giữ, như thế thì đành nghe theo ý trời. Nhưng một đứa bé ăn mặc dân dã như nó, cùng lắm thì bị bắt về nhà phạt tiền, cũng sẽ chẳng làm gì một đứa bé cả, hơn nữa ngọc bội của cô thì lính địa phương cũng chưa chắc nhìn ra.
Nhưng như thế thì viện trợ của binh lính có thể sẽ trục trặc. Việc này dây dưa khá lớn, Phi Tâm đã không thể tin tưởng quan phủ địa phương. Vì thế để Liên Bằng đi là thích hợp nhất. Còn tại sao cô dám đặt cược trên người Liên Bằng, đó là vì cô tin tưởng con mắt nhìn người của hoàng thượng! Nếu đổi lại là cô, cô nhất định không dễ dàng tin tưởng như thế, dù rằng đối phương chỉ là một đứa bé ngây ngô chưa biết thế thái nhân tình. Nhưng nếu hoàng thượng đã tin tưởng nó, thậm chí bảo nó đưa Phi Tâm bỏ chạy, vậy thì Phi Tâm đành tin theo!
Cứ chia hai hướng như vậy, dù hướng nào thành công, hoàng thượng đều an toàn hơn, còn nhà Lạc Chính của cô cũng có một phần công lao! Về phía cô, bất kể chạy theo bên nào cũng chỉ trở thành gánh nặng mà thôi, để nâng cao hiệu suất thành công, bỏ rơi bản thân là cách làm đúng đắn nhất!
Lòng Vân Hi lúc này như sóng biển dập dềnh, những điều Phi Tâm nghĩ cũng giống hệt như y đã nghĩ. Bản đồ hôm đó y cũng đã xem, nên y đoán đám đông bá tánh này chính là do nhà Lạc Chính tìm đến. Kế sách phân chia hai đường của Phi Tâm rất đúng, nhưng cô đã lẫn lộn cả rồi. Cô hiểu được ý nghĩa việc y để cô đi trước, nhưng đã bỏ lỡ tâm ý quan trọng nhất!
Tác giả :
Đương Mộc Đương Trạch