Cung - Mê Tâm Ký
Quyển 3 - Chương 18
Quyển 3 –
Nghiệp quan cấu kết chiếm cứ Bình Châu
Tuy trong lòng Phi Tâm nghĩ vậy nhưng cô không thốt lời nào, lặng lẽ nghe họ trò chuyện. Vân Hi khen tranh vẽ trên quạt đẹp, Liên Hoa bèn đáp rằng cha là một người học sách, thi cử nhiều năm mà không đỗ, thực sự không nuôi nổi vợ con, bèn rũ bỏ đèn sách chuyên tâm làm nông. Những khi rỗi rãi, mẹ bèn đan quạt, đan chiếu, để ông vẽ tranh lên đó, giá cả sẽ cao được một tí. Có lẽ nhất thời trong lòng cảm thấy thư sinh thật trăm vô nhất dụng, nên bọn trẻ cũng ngày ngày lăn lộn trong thôn làng, biết hay không biết chữ cũng chẳng cần thiết nữa.
Vân Hi nghe con bé liến thoắng không ngừng, bất chợt mỉm cười quay sang nhìn Phi Tâm: “Bao giờ thì nàng sẽ sinh cho ta một đôi trai gái, cả nhà cùng ra ngoài dạo chơi như vậy mới thú vị.”
Phi Tâm nghe xong mặt đỏ bừng bừng, rụt chân kéo váy che lại, cả người sắp co rụt vào phía sau y. Chưa chờ cô lên tiếng, Liên Hoa đã nhanh nhảu: “Mợ thật tốt số, sau này nhất định sẽ con cháu đầy đàn. ”
Phi Tâm hận không thể nhét bánh bao vào miệng con nha đầu đó, lúc đó Liên Hoa vẫn tiếp tục bô lô ba la: “Cậu trông rất tuấn tú, con cái sau này chắc chắn cũng sẽ rất xinh xắn. ”
Vân Hi không nhịn nổi cười thành tiếng, bàn tay đưa ra sau một cách tự nhiên: “Nương tử ta sức khỏe không tốt, không cầu con cháu đầy đàn, chỉ cầu có một trai một gái để khỏi uổng công trông mong. ”
Phi Tâm nghe đến giật thót mình, năm ngoái Ninh Hoa Phu Nhân đã sinh cho y một bé gái, nay Tuấn Tần cũng bụng mang dạ chửa, tại sao lại trông mong vào cô? Cô mắc chứng Hàn Hư, ngay đến cô cũng thất vọng tràn trề, có gì mà phải trông mong vào cô chứ?
Vân Hi bất thình lình quay qua nhìn sắc mặt của cô, ánh mắt khó lường, nụ cười thâm trầm: “Nương tử ở nhà vất vả, ra ngoài cũng không thoải mái, trước kia còn bảo ngưỡng mộ người khác trông thật đẹp đôi, vi phu còn ngỡ là thật. Nay nghĩ lại, nương tử đúng là biết lừa người.”
Phi Tâm nghe mà lòng xót xa, lời này cô đương nhiên hiểu ý. Ngày đó cô còn ở trên tàu bộc bạch với y tâm tư của mình qua chuyện Tả Hàm Thanh. Lúc đó cô cũng thừa nhận thấy cảnh y cư xử hòa hợp với các tỷ muội mà ngưỡng mộ trong lòng. Nhưng ngưỡng mộ gì thì ngưỡng mộ, cô cũng đồng thời thẳng thắn tâm tư của cô với y. Bây giờ y chẳng nói gì khác, chỉ nhắm vào mỗi việc đó để chỉ trích cô, mà cô thì chưa tìm được thời cơ, đối diện còn hai đứa bé đang tuổi sắp lớn.
Nghĩ đến mấy hôm nay, việc gì cô cũng chiều theo ý y, bẽ mặt không biết bao nhiêu lần, cũng đã đành. Nay rõ ràng biết cô khó sinh dưỡng, lại còn chạm vào nỗi đau của cô, cứ nói với bọn trẻ về việc này. Y là hoàng thượng thì có thể tùy tiện mang cô ra đùa bỡn. Chỉ trách cô bị luy bởi thanh danh, một lòng chỉ mong gia đình được danh giá, vạn sự nhẫn nhịn. Nhưng dù là như thế thì trong lòng cô cũng đau xót, hơn nữa ban nãy còn mất mặt vì ngủ say như chết, càng nghĩ càng thấy thẹn quá hóa giận. Mà cô thì giận dữ làm sao được, không dám hét toáng với y, chỉ biết cúi đầu lầm bầm: “Làm sao dám lừa chàng, chán sống rồi hay sao! ”
Vân Hi khẽ nhướn mày lên, ánh mắt ánh lên tia cười. Y không ngờ rằng Phi Tâm lại dám lầm bầm, bình thường cô đôi lúc sẽ trích dẫn điển tích để giải bày với y, nói ra câu nào cũng nghe không lọt tai, nhưng thông thường lời nào lời nấy đều những đại đạo lý rất hùng hồn. Bây giờ không có đại đạo lý, hệt như là đang giận lẫy, rõ ràng trong lòng không vui vì lời nói của y, nhưng lại không dám cãi, chỉ biết cúi đầu khẽ lầm bầm. m thanh của cô rất khẽ, y ở sát bên cạnh mà vẫn nghe không rõ lắm. Nhưng y có thể đoán được tám, chín phần, quay phắt sang véo cô: “Nàng có lý à, ta nói sai hay sao? ”
Phi Tâm thấy y lại bắt đầu động tay động chân, ngay tức thì quay mặt đi, đẩy tay y ra, giọng nói cực kỳ nhỏ nhẹ: “Đừng véo, đau.”
Nói xong, mặt cô đã ửng đỏ cả lên.
Hai đứa trẻ ngồi đối diện, bốn con mắt không chớp nhìn chặt họ. Đột nhiên Liên Bằng huých huých Liên Hoa: “Gia tỷ, hai người họ giống cha mẹ chúng ta quá.”
Liên Hoa trừng mắt: “Nhảm nhí, cậu và mợ là những người giàu sang! ”
Liên Bằng rụt cổ một cái, tỷ tỷ trừng mắt nhìn nên chẳng dám lên tiếng. Bên này Vân Hi và Phi Tâm sững sờ. Phi Tâm xấu hổ không biết trốn đâu, dùng hết sức rụt ra sau lưng Vân Hi, Vân Hi ấn chặt chân cô, quay sang cười với Liên Hoa: “Một đứa con gái như ngươi sao lại nói năng thô lỗ thế? ”
Liên Hoa cười gượng, khẽ véo em trai một cái, nét mặt vẫn tươi cười lấy lòng: “Cha mẹ tiểu nhân đều là dân quê mùa, nào sánh được với cậu và mợ đây chứ? ”
“Học những thứ này từ đâu thế? ” Vân Hi hỏi, chẳng mấy chốc, xe đã đến cửa đông. Hôm nay đã là mùng 6, Tiên Phong Doanh chắc cũng đến Bình Châu với một số quan lại đồng hành, nên cửa thành kiểm tra rất nghiêm ngặt, dẫu có lệnh thông hành, người giữ cổng vẫn giở rèm lên xem, thấy bên trong có lớn có bé, có nam có nữ, bèn không nói gì nữa. Vả lại xe này cũng chạy trong thành, họ thuê 2 chiếc, không có người lái xe, Bàng Tín lái hai cỗ, phía sau là một cỗ do Trịnh Hoài lái để đựng đồ đạc. Phi Tâm lo họ sẽ lục lọi đồ đạc bên trong nhưng Uông Thành Hải kéo họ lại nói gì đó, chắc cho chút ngân lượng, họ bèn thôi kiểm tra, sau đó mới từ từ khởi hành.
Liên Hoa ngóng ra bên ngoài, chờ khi xe chạy rồi mới cất tiếng: “Cậu nghe giọng giống người phương Bắc, đã bao giờ nhìn thấy hoàng thượng chưa? ”
Vân Hi biết con bé tình còn trẻ con, hơn nữa còn bé đã phải mưu sinh, không hiểu quá nhiều, bèn cười: “Ngươi nghe nói chuẩn lắm, ta đây nghe đồn hoàng thượng Nam tuần nên sang đây ngắm ngắm đoàn nghi trượng”
“Tiểu nhân cũng muốn ngắm lắm, nhưng tối qua đã phong thành rồi, không vào được đâu. ” Liên Hoa xoa xoa tay, “Tối qua mẹ bảo tiểu nhân bán quạt xong thì về ngay, nếu không thì binh lính kéo đến lại đòi tiền phạt. Nhưng thật sự không nỡ bỏ mối làm ăn lớn, nên đành chờ một đêm. ”
“Tại sao? Hoàng thượng tuần tra là việc hoàng thượng, các ngươi sống qua ngày của các ngươi, chẳng lẽ không để người khác sống hay sao? ” Vân Hi nghe thế ánh mắt khẽ dao động, khẽ nói.
“Chê chúng tôi làm mất mặt Bình Châu. ” Liên Bằng nãy giờ ngồi im bỗng xen miệng nói, nói xong lập tức nhìn tỷ tỷ mình, thấy con bé không trợn mắt nhìn nó, nó cười hì hì hai tiếng.
“Là ý gì? ” Vân Hi hỏi, Phi Tâm bỗng chốc cũng nghe đến sững sốt.
“Mấy hôm trước dán cáo thị rồi, nhưng giờ thì đã gỡ bỏ. ” Liên Hoa nói, Liên Bằng huých huých con bé: “Gia tỷ, mẹ dặn không nói được, nói nhiều sẽ bị bắt nhốt đấy. ”
“Cậu hỏi chuyện mà, ngươi có muốn lấy quà bánh không? ” Liên Hoa trừng mắt nhìn nó, rồi quay sang nhìn Vân Hi, đột nhiên xích lại gần nói: “Cậu à, nếu tiểu nhân nói nghe được thì cậu có ban thưởng không nhỉ? ” Đột nhiên lại im bặt, do xét ngắm nhìn y, “Cậu có phải làm quan không? ”
Phi Tâm nghe mà không nhịn cười được, rốt cục cũng chỉ là con nhà dân dã, nhanh nhạy cách mấy cũng có hạn, trong nhà chẳng dạy bảo ăn nói gì cả. Vân Hi cười: “Tất nhiên có thưởng, tí nữa chẳng phải đi bắt cá hái ấu sao? Nếu dọc đường đi ngươi kể nhiều chuyện thú vị thì ta trả 10 lượng chẵn, thế nào? ”
“Thật chứ! ” Hai đứa bé cùng lúc căng to mắt như hai viên nguyên bảo, ánh mắt sáng rực lên. Sau đó Liên Hoa mới ngọng ngọng nghịu nghịu xác nhận, “Không, không lừa người đấy chứ? ”
“Một người lớn như ta mà lại lừa trẻ con à? ” Vân Hi cười, “Ngươi cứ nói xem thế nào là làm xấu mặt Bình Châu? ”
“Người nghĩ xem, nếu hoàng thượng đến mà trông thấy Bình Châu nhiều người nghèo thì khó coi biết bao. Hoàng thượng không vui, cả Bình Châu này xem như xúi quẩy. ” Liên Hoa tiếp tục nói, “Mấy hôm trước dán cáo thị, những nhà trong thành mấy hôm nay không được phép bước ra cửa. Quan lại bảo trên đường loạn quá, mấy hôm nay muốn bán buôn thì phải bày bán ở những con phố quan phủ chỉ định, quản lý thống nhất. Nhưng gánh hàng rong phí rất cao, không thuê thì không được ra bán để khỏi làm mất mặt!”
“Nơi này cách Giang Đô chỉ có vài trăm dặm, ngươi đã đến Giang Đô bao giờ chưa? Có phải cũng như vậy? ” Vân Hi chợt hỏi.
“Giang Đô thuộc quyền quản lý của Tỉnh, Bình Châu không phải. Hình như thuộc về cái gì đó….” Liên Hoa gãi gãi đầu, dường như không rõ lắm, lại nói tiếp, “Tóm lại nơi này khác Giang Đô, tiểu nhân chưa đi qua Giang Đô. Nhưng nghe người trong trang nói rằng giá cả bên đó rẻ hơn rất nhiều. ”
“Nghe nói từ lúc nào? “
“Trước giờ đều rất rẻ, có người trong trang đã từng đến, bảo đồ đạc rất rẻ.”
“Sao đến nơi này thì đắt lên nhỉ? ”
“Muốn đem sang đây bán buôn thì đắt lắm, đi đường cũng phải tiền, qua ải cũng phải tiền, cộng tới cộng lui nên đắt hẳn lên.”
Phi Tâm nghe xong, trong lòng đã hiểu rõ. Bình Châu trực thuộc Châu, không thuộc quản lý của tỉnh nào ở Hoài Đông, Hoài Nam. Nhưng lại nằm ở phía Nam, cách kinh thành rất xa, nơi này có thể nói là núi cao hoàng đế xa, quan lại các tỉnh đều không quản tới nơi này, gần như là một vùng tự trị, đâm ra quan địa phương mới trở thành vua một vùng. Trên đường xây các quan ải, đòi tiền lộ phí, dẫn đến giá cả tăng cao, vật giá đắt đỏ cũng chính vì thế. Nhưng có một điểm Phi Tâm chưa nghĩ thông, tại sao bỏ mặt ruộng đất không trồng mà đi đào ao nuôi cá? Nơi này tập trung ruộng lúa, mỗi năm cung cấp lượng lương thực to lớn cho hoàng gia, chưa bao giờ thiếu, theo lý thì giá gạo cũng không đến nỗi quá đắt đỏ, tại sao lại đắt thế này nhỉ, thật không hiểu nổi.
Cô còn đang suy ngẫm thì Vân Hi đã hỏi: “Nơi này gạo rất tốt, Quế Hoa Cầu chỉ nơi này mới có, sao có thể đắt đến thế? ”
“Ruộng tốt đều là của nhà họ Trần, phải đóng thuế 3%. ” Liên Hoa trả lời, “Trong trang chúng tôi cũng chỉ có 10 hộ thuê nổi, những người khác đều nuôi cá ở vịnh. Vốn dĩ vịnh này không ai quản, nay thấy chúng tôi nuôi cá, lại đòi nạp thuế. ”
Vân Hi nheo mắt, nhà họ Trần, liên tưởng đến những chi tiết trước đó, y đã hiểu cả rồi! Thuế 3% được lắm! Theo lệnh triều đình, các nơi đánh thuế không được vượt quá 1/15, hắn lại dám đánh thuế đến 3%!
“Cậu à, tí nữa gặp mẹ tiểu nhân, chớ có nói là tiểu nhân đã kể nhé. ” Liên Hoa thè lưỡi.
“Ừ, không nói.” Vân Hi cười. Y quay sang nhìn Phi Tâm, Phi Tâm kéo nhẹ vạt áo y, trao y nụ cười mỉm như một sự an ủi nho nhỏ. Tuy lúc này sắc mặt y vẫn bình thản, nhưng Phi Tâm biết, y đang giận điên lên!
Nghiệp quan cấu kết chiếm cứ Bình Châu
Tuy trong lòng Phi Tâm nghĩ vậy nhưng cô không thốt lời nào, lặng lẽ nghe họ trò chuyện. Vân Hi khen tranh vẽ trên quạt đẹp, Liên Hoa bèn đáp rằng cha là một người học sách, thi cử nhiều năm mà không đỗ, thực sự không nuôi nổi vợ con, bèn rũ bỏ đèn sách chuyên tâm làm nông. Những khi rỗi rãi, mẹ bèn đan quạt, đan chiếu, để ông vẽ tranh lên đó, giá cả sẽ cao được một tí. Có lẽ nhất thời trong lòng cảm thấy thư sinh thật trăm vô nhất dụng, nên bọn trẻ cũng ngày ngày lăn lộn trong thôn làng, biết hay không biết chữ cũng chẳng cần thiết nữa.
Vân Hi nghe con bé liến thoắng không ngừng, bất chợt mỉm cười quay sang nhìn Phi Tâm: “Bao giờ thì nàng sẽ sinh cho ta một đôi trai gái, cả nhà cùng ra ngoài dạo chơi như vậy mới thú vị.”
Phi Tâm nghe xong mặt đỏ bừng bừng, rụt chân kéo váy che lại, cả người sắp co rụt vào phía sau y. Chưa chờ cô lên tiếng, Liên Hoa đã nhanh nhảu: “Mợ thật tốt số, sau này nhất định sẽ con cháu đầy đàn. ”
Phi Tâm hận không thể nhét bánh bao vào miệng con nha đầu đó, lúc đó Liên Hoa vẫn tiếp tục bô lô ba la: “Cậu trông rất tuấn tú, con cái sau này chắc chắn cũng sẽ rất xinh xắn. ”
Vân Hi không nhịn nổi cười thành tiếng, bàn tay đưa ra sau một cách tự nhiên: “Nương tử ta sức khỏe không tốt, không cầu con cháu đầy đàn, chỉ cầu có một trai một gái để khỏi uổng công trông mong. ”
Phi Tâm nghe đến giật thót mình, năm ngoái Ninh Hoa Phu Nhân đã sinh cho y một bé gái, nay Tuấn Tần cũng bụng mang dạ chửa, tại sao lại trông mong vào cô? Cô mắc chứng Hàn Hư, ngay đến cô cũng thất vọng tràn trề, có gì mà phải trông mong vào cô chứ?
Vân Hi bất thình lình quay qua nhìn sắc mặt của cô, ánh mắt khó lường, nụ cười thâm trầm: “Nương tử ở nhà vất vả, ra ngoài cũng không thoải mái, trước kia còn bảo ngưỡng mộ người khác trông thật đẹp đôi, vi phu còn ngỡ là thật. Nay nghĩ lại, nương tử đúng là biết lừa người.”
Phi Tâm nghe mà lòng xót xa, lời này cô đương nhiên hiểu ý. Ngày đó cô còn ở trên tàu bộc bạch với y tâm tư của mình qua chuyện Tả Hàm Thanh. Lúc đó cô cũng thừa nhận thấy cảnh y cư xử hòa hợp với các tỷ muội mà ngưỡng mộ trong lòng. Nhưng ngưỡng mộ gì thì ngưỡng mộ, cô cũng đồng thời thẳng thắn tâm tư của cô với y. Bây giờ y chẳng nói gì khác, chỉ nhắm vào mỗi việc đó để chỉ trích cô, mà cô thì chưa tìm được thời cơ, đối diện còn hai đứa bé đang tuổi sắp lớn.
Nghĩ đến mấy hôm nay, việc gì cô cũng chiều theo ý y, bẽ mặt không biết bao nhiêu lần, cũng đã đành. Nay rõ ràng biết cô khó sinh dưỡng, lại còn chạm vào nỗi đau của cô, cứ nói với bọn trẻ về việc này. Y là hoàng thượng thì có thể tùy tiện mang cô ra đùa bỡn. Chỉ trách cô bị luy bởi thanh danh, một lòng chỉ mong gia đình được danh giá, vạn sự nhẫn nhịn. Nhưng dù là như thế thì trong lòng cô cũng đau xót, hơn nữa ban nãy còn mất mặt vì ngủ say như chết, càng nghĩ càng thấy thẹn quá hóa giận. Mà cô thì giận dữ làm sao được, không dám hét toáng với y, chỉ biết cúi đầu lầm bầm: “Làm sao dám lừa chàng, chán sống rồi hay sao! ”
Vân Hi khẽ nhướn mày lên, ánh mắt ánh lên tia cười. Y không ngờ rằng Phi Tâm lại dám lầm bầm, bình thường cô đôi lúc sẽ trích dẫn điển tích để giải bày với y, nói ra câu nào cũng nghe không lọt tai, nhưng thông thường lời nào lời nấy đều những đại đạo lý rất hùng hồn. Bây giờ không có đại đạo lý, hệt như là đang giận lẫy, rõ ràng trong lòng không vui vì lời nói của y, nhưng lại không dám cãi, chỉ biết cúi đầu khẽ lầm bầm. m thanh của cô rất khẽ, y ở sát bên cạnh mà vẫn nghe không rõ lắm. Nhưng y có thể đoán được tám, chín phần, quay phắt sang véo cô: “Nàng có lý à, ta nói sai hay sao? ”
Phi Tâm thấy y lại bắt đầu động tay động chân, ngay tức thì quay mặt đi, đẩy tay y ra, giọng nói cực kỳ nhỏ nhẹ: “Đừng véo, đau.”
Nói xong, mặt cô đã ửng đỏ cả lên.
Hai đứa trẻ ngồi đối diện, bốn con mắt không chớp nhìn chặt họ. Đột nhiên Liên Bằng huých huých Liên Hoa: “Gia tỷ, hai người họ giống cha mẹ chúng ta quá.”
Liên Hoa trừng mắt: “Nhảm nhí, cậu và mợ là những người giàu sang! ”
Liên Bằng rụt cổ một cái, tỷ tỷ trừng mắt nhìn nên chẳng dám lên tiếng. Bên này Vân Hi và Phi Tâm sững sờ. Phi Tâm xấu hổ không biết trốn đâu, dùng hết sức rụt ra sau lưng Vân Hi, Vân Hi ấn chặt chân cô, quay sang cười với Liên Hoa: “Một đứa con gái như ngươi sao lại nói năng thô lỗ thế? ”
Liên Hoa cười gượng, khẽ véo em trai một cái, nét mặt vẫn tươi cười lấy lòng: “Cha mẹ tiểu nhân đều là dân quê mùa, nào sánh được với cậu và mợ đây chứ? ”
“Học những thứ này từ đâu thế? ” Vân Hi hỏi, chẳng mấy chốc, xe đã đến cửa đông. Hôm nay đã là mùng 6, Tiên Phong Doanh chắc cũng đến Bình Châu với một số quan lại đồng hành, nên cửa thành kiểm tra rất nghiêm ngặt, dẫu có lệnh thông hành, người giữ cổng vẫn giở rèm lên xem, thấy bên trong có lớn có bé, có nam có nữ, bèn không nói gì nữa. Vả lại xe này cũng chạy trong thành, họ thuê 2 chiếc, không có người lái xe, Bàng Tín lái hai cỗ, phía sau là một cỗ do Trịnh Hoài lái để đựng đồ đạc. Phi Tâm lo họ sẽ lục lọi đồ đạc bên trong nhưng Uông Thành Hải kéo họ lại nói gì đó, chắc cho chút ngân lượng, họ bèn thôi kiểm tra, sau đó mới từ từ khởi hành.
Liên Hoa ngóng ra bên ngoài, chờ khi xe chạy rồi mới cất tiếng: “Cậu nghe giọng giống người phương Bắc, đã bao giờ nhìn thấy hoàng thượng chưa? ”
Vân Hi biết con bé tình còn trẻ con, hơn nữa còn bé đã phải mưu sinh, không hiểu quá nhiều, bèn cười: “Ngươi nghe nói chuẩn lắm, ta đây nghe đồn hoàng thượng Nam tuần nên sang đây ngắm ngắm đoàn nghi trượng”
“Tiểu nhân cũng muốn ngắm lắm, nhưng tối qua đã phong thành rồi, không vào được đâu. ” Liên Hoa xoa xoa tay, “Tối qua mẹ bảo tiểu nhân bán quạt xong thì về ngay, nếu không thì binh lính kéo đến lại đòi tiền phạt. Nhưng thật sự không nỡ bỏ mối làm ăn lớn, nên đành chờ một đêm. ”
“Tại sao? Hoàng thượng tuần tra là việc hoàng thượng, các ngươi sống qua ngày của các ngươi, chẳng lẽ không để người khác sống hay sao? ” Vân Hi nghe thế ánh mắt khẽ dao động, khẽ nói.
“Chê chúng tôi làm mất mặt Bình Châu. ” Liên Bằng nãy giờ ngồi im bỗng xen miệng nói, nói xong lập tức nhìn tỷ tỷ mình, thấy con bé không trợn mắt nhìn nó, nó cười hì hì hai tiếng.
“Là ý gì? ” Vân Hi hỏi, Phi Tâm bỗng chốc cũng nghe đến sững sốt.
“Mấy hôm trước dán cáo thị rồi, nhưng giờ thì đã gỡ bỏ. ” Liên Hoa nói, Liên Bằng huých huých con bé: “Gia tỷ, mẹ dặn không nói được, nói nhiều sẽ bị bắt nhốt đấy. ”
“Cậu hỏi chuyện mà, ngươi có muốn lấy quà bánh không? ” Liên Hoa trừng mắt nhìn nó, rồi quay sang nhìn Vân Hi, đột nhiên xích lại gần nói: “Cậu à, nếu tiểu nhân nói nghe được thì cậu có ban thưởng không nhỉ? ” Đột nhiên lại im bặt, do xét ngắm nhìn y, “Cậu có phải làm quan không? ”
Phi Tâm nghe mà không nhịn cười được, rốt cục cũng chỉ là con nhà dân dã, nhanh nhạy cách mấy cũng có hạn, trong nhà chẳng dạy bảo ăn nói gì cả. Vân Hi cười: “Tất nhiên có thưởng, tí nữa chẳng phải đi bắt cá hái ấu sao? Nếu dọc đường đi ngươi kể nhiều chuyện thú vị thì ta trả 10 lượng chẵn, thế nào? ”
“Thật chứ! ” Hai đứa bé cùng lúc căng to mắt như hai viên nguyên bảo, ánh mắt sáng rực lên. Sau đó Liên Hoa mới ngọng ngọng nghịu nghịu xác nhận, “Không, không lừa người đấy chứ? ”
“Một người lớn như ta mà lại lừa trẻ con à? ” Vân Hi cười, “Ngươi cứ nói xem thế nào là làm xấu mặt Bình Châu? ”
“Người nghĩ xem, nếu hoàng thượng đến mà trông thấy Bình Châu nhiều người nghèo thì khó coi biết bao. Hoàng thượng không vui, cả Bình Châu này xem như xúi quẩy. ” Liên Hoa tiếp tục nói, “Mấy hôm trước dán cáo thị, những nhà trong thành mấy hôm nay không được phép bước ra cửa. Quan lại bảo trên đường loạn quá, mấy hôm nay muốn bán buôn thì phải bày bán ở những con phố quan phủ chỉ định, quản lý thống nhất. Nhưng gánh hàng rong phí rất cao, không thuê thì không được ra bán để khỏi làm mất mặt!”
“Nơi này cách Giang Đô chỉ có vài trăm dặm, ngươi đã đến Giang Đô bao giờ chưa? Có phải cũng như vậy? ” Vân Hi chợt hỏi.
“Giang Đô thuộc quyền quản lý của Tỉnh, Bình Châu không phải. Hình như thuộc về cái gì đó….” Liên Hoa gãi gãi đầu, dường như không rõ lắm, lại nói tiếp, “Tóm lại nơi này khác Giang Đô, tiểu nhân chưa đi qua Giang Đô. Nhưng nghe người trong trang nói rằng giá cả bên đó rẻ hơn rất nhiều. ”
“Nghe nói từ lúc nào? “
“Trước giờ đều rất rẻ, có người trong trang đã từng đến, bảo đồ đạc rất rẻ.”
“Sao đến nơi này thì đắt lên nhỉ? ”
“Muốn đem sang đây bán buôn thì đắt lắm, đi đường cũng phải tiền, qua ải cũng phải tiền, cộng tới cộng lui nên đắt hẳn lên.”
Phi Tâm nghe xong, trong lòng đã hiểu rõ. Bình Châu trực thuộc Châu, không thuộc quản lý của tỉnh nào ở Hoài Đông, Hoài Nam. Nhưng lại nằm ở phía Nam, cách kinh thành rất xa, nơi này có thể nói là núi cao hoàng đế xa, quan lại các tỉnh đều không quản tới nơi này, gần như là một vùng tự trị, đâm ra quan địa phương mới trở thành vua một vùng. Trên đường xây các quan ải, đòi tiền lộ phí, dẫn đến giá cả tăng cao, vật giá đắt đỏ cũng chính vì thế. Nhưng có một điểm Phi Tâm chưa nghĩ thông, tại sao bỏ mặt ruộng đất không trồng mà đi đào ao nuôi cá? Nơi này tập trung ruộng lúa, mỗi năm cung cấp lượng lương thực to lớn cho hoàng gia, chưa bao giờ thiếu, theo lý thì giá gạo cũng không đến nỗi quá đắt đỏ, tại sao lại đắt thế này nhỉ, thật không hiểu nổi.
Cô còn đang suy ngẫm thì Vân Hi đã hỏi: “Nơi này gạo rất tốt, Quế Hoa Cầu chỉ nơi này mới có, sao có thể đắt đến thế? ”
“Ruộng tốt đều là của nhà họ Trần, phải đóng thuế 3%. ” Liên Hoa trả lời, “Trong trang chúng tôi cũng chỉ có 10 hộ thuê nổi, những người khác đều nuôi cá ở vịnh. Vốn dĩ vịnh này không ai quản, nay thấy chúng tôi nuôi cá, lại đòi nạp thuế. ”
Vân Hi nheo mắt, nhà họ Trần, liên tưởng đến những chi tiết trước đó, y đã hiểu cả rồi! Thuế 3% được lắm! Theo lệnh triều đình, các nơi đánh thuế không được vượt quá 1/15, hắn lại dám đánh thuế đến 3%!
“Cậu à, tí nữa gặp mẹ tiểu nhân, chớ có nói là tiểu nhân đã kể nhé. ” Liên Hoa thè lưỡi.
“Ừ, không nói.” Vân Hi cười. Y quay sang nhìn Phi Tâm, Phi Tâm kéo nhẹ vạt áo y, trao y nụ cười mỉm như một sự an ủi nho nhỏ. Tuy lúc này sắc mặt y vẫn bình thản, nhưng Phi Tâm biết, y đang giận điên lên!
Tác giả :
Đương Mộc Đương Trạch