Cung - Mê Tâm Ký
Quyển 1 - Chương 2
Quyển 1 –
Gấm hoa khó mà ngăn cản lạnh lẽo nơi đáy lòng
Phi Tâm nằm im, không nói lời nào, cả màn sáo cũng không còn đung đưa nữa. Khi cô mới vào cung, hoàng thượng nhìn cô, trong mắt đầy kinh ngạc, không dám tin, có hồi ức, có sửng sốt, nhìn chòng chọc đến nỗi cô cảm thấy cơ thể mình đã bị xuyên thủng vài lỗ. Sau đó y hay lui tới nơi này, thường không nói nhiều, chỉ nhìn chằm chằm. Cứ nhìn như thế, ban đầu còn tò mò, còn tìm kiếm, như muốn tìm ra sự khác biệt. Cô đã phải vất vả biết bao nhiêu để kiên trì tìm cách không để lộ sơ hở, phải bắt chước giống hệt một người khác, phải để người thân mật nhất của mình không nhìn ra điểm khác nhau, nhưng cô đã kiên trì được! Chính vì sự kiên trì đó nên đã khiến cô bộ bộ cao thăng, nhưng đồng thời với sự thăng chức của cô, lòng tò mò và tìm tòi của y cũng nhạt đi, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng!
Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, đây là việc bình thường không còn gì hơn. Điều cô phải làm tiếp theo đó chính là làm cách nào củng cố địa vị của mình, cô có thể không đắc sủng nhưng không thể thất thế. Mà ở trong cung thì “Thế” và “Sủng” là không thể tách rời. “Sủng” có rất nhiều cách, thời gian có thể khiến dung nhan của cô phai tàn, nhưng cũng có thể kiến “sự hiền tuệ” của cô bộc lộ, đức hạnh có thể vững bền lâu dài hơn so với sắc đẹp. Kể từ khi bước vào cung, cô đã sẵn sàng phấn đầu đạt một chữ “Hiền”. Nhưng sau những lời cay nghiệt mà một tháng trước y đã mắng cô, cô biết rằng chữ “Hiền” đã ngày càng xa rời mình rồi. Mặc cho khoảng cách xa vời thế nào đi nữa, cô cũng không thể ngã xuống. Nếu cô gục đi thì chẳng phải là cả dòng họ Lạc Chính nhà cô xem như uổng phí công sức rồi sao?
Cô yên tĩnh nằm nghỉ một lát, bỗng cảm thấy yên ắng quá mức. Sự tĩnh lặng khiến cô ngạc nhiên, bất giác khẽ mở mắt. Vừa mở ra đã nhìn thấy đôi ủng màu vàng có thêu hoa văn rồng. Nhìn thấy nó, cả người cô như đơ lại, chỉ thấy sau lưng có một luồng hơi lạnh thổi qua. Trong sảnh phụ trống trải đã sớm không còn bóng người, tại cô đã xuất thần mê mẩn, hoàn toàn chẳng nghe thấy y đã đi vào từ lúc nào.
Cô tất tả đứng dậy, cúi mặt xuống, khẽ chỉnh trang mái tóc, sau đó quỳ xuống nền đá màu xanh sẫm: “Thần thiếp không biết hoàng thượng giá đáo, thất lễ khi nghênh giá, thần thiếp biết tội.” Những lời nói run rẩy vừa thốt xong, cô đã cảm thấy bờ vai mình cứng lại, thoáng chốc đã bị người đó dựng dậy. Cô cúi gầm mặt, vẫn không dám nhìn người đó, cơ thể bắt đầu khúm núm. Cô sợ y, bao nhiêu năm nay cô chưa hề sợ bất kỳ ai. Dù có là thái hậu, cô vẫn có cách xoay sở. Nhưng, cô lại cực kỳ sợ người này.
“Hôm nay là mùng ba, nàng quên rồi à? ” Một giọng nói hơi trầm và lạnh lùng, như gai nhọn khiến người cô lại càng run rẩy hơn. Mùng ba? Hôm nay là mùng ba à? Cô thật sự rất sợ cái ngày này, vì thế, khi cô vừa nghe ngóng được rằng hôm nay y sẽ hành cung, cô chẳng những không cảm thấy thất vọng vì y không đưa cô theo, mà ngược lại còn có cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Đó là vì cô lại có thể né tránh được một lần nữa rồi. Lần trước khi cô mang mỹ nhân đến long sàng của y, sau khi bị quở mắng, y chưa trút hết giận nên mùng ba bèn không đến. Còn lần này, y sắp đi hành cung, thế mà còn đến đây để sỉ nhục cô nữa à?
Cô im lặng không lên tiếng, đôi tay đan chặt vào nhau. Cô mãi mãi không thể nào nuôi móng tay dài, điểm này khác với Tuệ Phi. Cô không thể nuôi, nuôi rồi cũng sẽ bị gãy, bị gãy trong chính lòng bàn tay cô, khiến cô máu tươi ròng ròng.
Tuyên Bình Đế – Sở Vân Hi khẽ híp đôi mắt thôn dài, ánh mắt như ẩn chứa một trận phong ba bão táp: “Nhìn thấy trẫm khiến nàng đau đớn đến thế sao? Ai đã dạy nàng đối đãi với bậc quân vương như vậy?”
Cô siết chặt tay lại, nửa ngẩng mặt lên, mắt khẽ cúi xuống, gắng nở nụ cười giống hệt Tuệ Phi. Giọng nói của cô nhỏ nhẹ và mềm mượt: “Thần thiếp mời hoàng thượng….”
Y hoàn toàn không nghe cô dứt lời đã đẩy cô xuống ghế Quý Phi, khiến cô không thể né tránh ánh mắt của y. Y có đôi mắt khiến người ta rung động, đuôi mắt hơi hẹp và cong cong, tròng mắt đen láy, con ngươi sáng ngời, khiến người ta nhìn vào sẽ cảm thấy có những ngôi sao nho nhỏ đang lấp lánh.
Nếu y cười thì sẽ trông cực kỳ quyến rũ, cô đã từng thấy y cười, nhưng khi y nhìn cô, trong mắt chỉ toàn băng tuyết bao phủ, mang theo đầy nộ ý. Y có chiếc mũi cao và thẳng, đôi môi mỏng và ưu mỹ, dù là đang mím chặt nhưng vẫn không ảnh hưởng đến hình dáng mỹ miều của nó. Gương mặt góc cạnh rõ ràng, làn da bóng mượt và săn chắc, nhưng lúc này nó hơi xanh xao. Y còn có một mái tóc đen thật đẹp, khi không búi lại, đuôi tóc dài dài cứ tung bay phất phới trong gió. Dù y không mặc triều phục màu vàng, nếu đi trong đám đông vẫn rất bắt mắt.
Nhưng những thứ này cũng không cách nào bù đắp được sự giá lạnh bên trong của y, tim lạnh, tính cách lạnh, hoặc có lẽ là tất cả sự lạnh lùng ấy chỉ dành riêng cho cô. Dù cô làm tốt đến đâu, y vẫn cảm thấy gai mắt khi nhìn cô. Bởi vì cô không xứng có dung nhan giống người phụ nữ y đã từng yêu! Y dùng cách này để luôn nhắc nhở cô rằng: cô chỉ là đứa con gái một tiện dân mua quan chức xuất thân từ nghề buôn. Dù cô có cao nhã diễm lệ, dù cô có một bụng sách thánh hiền, cũng chỉ xứng với chữ “Tiện”!
Y luôn lâm hạnh cô vào ban ngày, y chưa hề đối đãi với các phi tần khác như vậy, mà chỉ đối xử với như vậy với mỗi mình cô thôi. Y phục của cô dù có dễ cởi như thế nào, y đều muốn xé. Y luôn muốn khiến toàn thân cô đầy rẫy thương tích, cả người đau đớn mới thôi, thế nhưng cô lại không thể từ chối. Bởi vì y là hoàng thượng, là chủ nhân của cô! Là người cho cô danh phận địa vị, y là niềm hy vọng để gia tộc cô có thể nở mặt nở mày. Do đó, bất luận y có chà đạp cô thế nào, cô cũng chỉ biết nhẫn nhịn.
Những tiếng roẹt roẹt của vải lụa bị xé toạc cứ như từng nhát roi vọt vào tim cô, sự thâm nhập trong tình trạng khô khan khiến cô rất đau đớn. Trừ việc bấu chặt lấy tấm trải nhung phía dưới cơ thể, cô chẳng làm được gì nữa. Nếu sự đau đớn này có thể đổi lấy một đứa bé, cô cũng cảm thấy xứng đáng. Nhưng không, từ trước đến nay vẫn không có, thế nên cô vẫn phải tiếp tục chịu đựng.
Ánh mặt trời soi rọi khắp cung điện, cô cắn chặt môi, cố gắng ép những giọt nước mắt của mình không được tuôn ra. Y hôn cô, đó không phải một nụ hôn mà giống như ác ma hút máu thì hơn, y nghênh ngang luồn vào trong kẽ răng cô, làm đau lưỡi cô. Y dùng cách này để giày vò cô, cho đến khi y cảm thấy thỏa mãn mới thôi.
Chỉ cần khẽ nhích động cô đã thấy đau đến phát hoảng, hoàn toàn không biết y đã bỏ đi từ lúc nào, hôm nay là mùng ba! Điều đáng chết khiến cô phải nguyền rủa chính là, cô lại không thể nào chống cự và thậm chí còn phải tự hào cho cái ngày mùng ba này!
Thiên điện lúc đó mãi cũng không một ai bước vào, đây là quy định của cô, cô không thể để người khác trông thấy nỗi uất nhục của cô, tuyệt đối không thể. Cô là Quý Phi của Cẩm Thái Tuyên Bình Triều, cô là Quý Phi được thăng chức nhanh nhất kể từ khi Cẩm Thái khai quốc. Cô là niềm vinh quang của gia tộc Lạc Chính, còn gia tộc Lạc Chính sẽ vì sự tồn tại của cô, sau cùng trở thành một trong những gia tộc bề thế của bổn triều!
Cô chỉ cần những thứ này, đây chính là tất cả những gì cô cần, vì những thứ này, điều gì cô cũng có thể chịu đựng!
Cô nằm trên ghế nghỉ ngơi một lát, vật vã bước xuống đất, lấy ra một chiếc áo từ trong tủ ở sương thính. Đây là điểm duy nhất khác với Quý Phi tiền nhiệm, chính là cô đã bố trí một tủ áo ở bất kỳ sảnh điện nào. Cô miễn cưỡng mặc áo vào, vứt bộ đồ bị rách nát vào chiếc rương, sau đó gỡ mái tóc của mình ra để chúng rũ xuống che đi những vết xanh xanh tím tím trên cổ, hồi lâu sau mới cất giọng khan khan gọi người vào.
Tú Thể là người vào trước nhất, cô ấy và Tú Linh đều hiểu rõ trong bụng. Nhưng chưa bao giờ họ lên tiếng hỏi và cũng không bao giờ quấy rầy cô. Dù cô có vùng vẫy, đi lại khó khăn như thế nào trong nhà, họ cũng đều im lặng chờ đợi lệnh truyền gọi của cô, chờ đến khi cô đã miễn cưỡng để duy trì xong lòng tự tôn của mình. Cũng chính vì thế nên Phi Tâm đặc biệt xem trọng họ.
Những người khác ở cung này đều cho rằng cô rất đắc sủng, 23 vị phi tần, lần lượt sắp xếp cũng phải mất cả tháng. Cộng thêm hoàng thượng chính vụ bận rộn, thường phải ngủ lại trong Khải Nguyên Điện. Huống hồ hậu cung cần phải mưa sương cân bằng, mới tránh khỏi đấu tranh kịch liệt, hoàng thượng cũng ngầm hiểu đạo lý này, dù rằng Ninh Hoa Phu Nhân được đắc sủng nhất hiện nay, hoàng thượng cũng chỉ đến chỗ cô ta hai lần trong một tháng. Còn cô, từ khi vào cung, sấm sét cũng không thay đổi, cứ mùng ba mỗi tháng, hoàng thượng lại đến Cúc Tuệ Cung. Năm đầu tiên, y thường đến chỗ cô ngồi một lát. Đương nhiên, lúc đó cô vẫn còn mới mẻ!
Lần trước chỉ phạm sai một lần, cả tháng đó cô khiến hoàng thượng nổi giận lôi đình, chỉ vào mũi cô quát tháo. Việc này khiến cô tổn thương thể diện, trốn trong cung cả nửa tháng mới dám ra ngoài. Nhưng hôm nay lại đến rồi, đủ để chứng tỏ cô vẫn còn được vinh sủng.
Thực ra rũ bỏ quá trình mà nói, hoàng thượng mỗi tháng đến một lần, cũng coi như là giúp cô củng cố được địa vị. Cô biết, dù có tận trung cứu quốc thế nào đi nữa, nếu hoàng thượng chán ghét thì coi như cô đã thất thế. Tới khi đó chẳng những địa vị không giữ được, mà cô còn phải đếm trước gia tộc có đủ đầu người để chém hay không. Bởi vì đối với phi tần thất sủng thất thế, chỉ cần một cơn sóng nhỏ trong cung cũng đủ khiến cô toàn quân khuynh mạt. Vì thế, như vậy cũng rất tốt! Nghĩ theo hướng này, tâm trạng cô lại tốt trở lại.
Cô nghiêng sang nhìn Tú Thể bước vào, Tú Thể nhanh nhạy, không để ai khác bước vào. Cô nhìn Tú Thể cười nhàn nhạt, dáng vẻ hệt như Tuệ Phi trước kia. Tú Thể đưa tay đỡ cô, nhìn thấy vành môi đang sưng đỏ còn vương vết máu, khẽ ngập ngừng và khàn giọng nói: “Nương nương, nô tì đã dặn người chuẩn bị nước ấm, tí nữa đặt trong Đông Noãn Các.”
“Ừ.” Cô đáp lại một tiếng, Đông Noãn Các, rất tốt. Cô khẽ thở dài, chợt nói, “Đem vứt chiếc ghế này đi, hoa văn này chói mắt quá. “
“Vâng. ” Tú Thể bẩm, cùng lúc khi lời nói vừa thốt ra, giọt nước mắt đang rưng rưng trong khóe mắt Tú Thể cũng đã rơi xuống tay Phi Tâm. Phi Tâm thẫn thờ một lát, khẽ giọng nói: “Đừng để bổn cung nhìn thấy thứ này. ” Nước mắt, cô còn chưa khóc thì làm sao mà cho phép nô tài của cô khóc thay. Huống hồ cũng không có gì đáng để khóc. Chẳng qua cũng chỉ một tháng một lần thôi mà. Nhẫn nhịn thì cũng ổn thôi, nhịn đến ngày cô có một đứa con thì mọi thứ đều cũng xứng đáng cả.
Gấm hoa khó mà ngăn cản lạnh lẽo nơi đáy lòng
Phi Tâm nằm im, không nói lời nào, cả màn sáo cũng không còn đung đưa nữa. Khi cô mới vào cung, hoàng thượng nhìn cô, trong mắt đầy kinh ngạc, không dám tin, có hồi ức, có sửng sốt, nhìn chòng chọc đến nỗi cô cảm thấy cơ thể mình đã bị xuyên thủng vài lỗ. Sau đó y hay lui tới nơi này, thường không nói nhiều, chỉ nhìn chằm chằm. Cứ nhìn như thế, ban đầu còn tò mò, còn tìm kiếm, như muốn tìm ra sự khác biệt. Cô đã phải vất vả biết bao nhiêu để kiên trì tìm cách không để lộ sơ hở, phải bắt chước giống hệt một người khác, phải để người thân mật nhất của mình không nhìn ra điểm khác nhau, nhưng cô đã kiên trì được! Chính vì sự kiên trì đó nên đã khiến cô bộ bộ cao thăng, nhưng đồng thời với sự thăng chức của cô, lòng tò mò và tìm tòi của y cũng nhạt đi, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng!
Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, đây là việc bình thường không còn gì hơn. Điều cô phải làm tiếp theo đó chính là làm cách nào củng cố địa vị của mình, cô có thể không đắc sủng nhưng không thể thất thế. Mà ở trong cung thì “Thế” và “Sủng” là không thể tách rời. “Sủng” có rất nhiều cách, thời gian có thể khiến dung nhan của cô phai tàn, nhưng cũng có thể kiến “sự hiền tuệ” của cô bộc lộ, đức hạnh có thể vững bền lâu dài hơn so với sắc đẹp. Kể từ khi bước vào cung, cô đã sẵn sàng phấn đầu đạt một chữ “Hiền”. Nhưng sau những lời cay nghiệt mà một tháng trước y đã mắng cô, cô biết rằng chữ “Hiền” đã ngày càng xa rời mình rồi. Mặc cho khoảng cách xa vời thế nào đi nữa, cô cũng không thể ngã xuống. Nếu cô gục đi thì chẳng phải là cả dòng họ Lạc Chính nhà cô xem như uổng phí công sức rồi sao?
Cô yên tĩnh nằm nghỉ một lát, bỗng cảm thấy yên ắng quá mức. Sự tĩnh lặng khiến cô ngạc nhiên, bất giác khẽ mở mắt. Vừa mở ra đã nhìn thấy đôi ủng màu vàng có thêu hoa văn rồng. Nhìn thấy nó, cả người cô như đơ lại, chỉ thấy sau lưng có một luồng hơi lạnh thổi qua. Trong sảnh phụ trống trải đã sớm không còn bóng người, tại cô đã xuất thần mê mẩn, hoàn toàn chẳng nghe thấy y đã đi vào từ lúc nào.
Cô tất tả đứng dậy, cúi mặt xuống, khẽ chỉnh trang mái tóc, sau đó quỳ xuống nền đá màu xanh sẫm: “Thần thiếp không biết hoàng thượng giá đáo, thất lễ khi nghênh giá, thần thiếp biết tội.” Những lời nói run rẩy vừa thốt xong, cô đã cảm thấy bờ vai mình cứng lại, thoáng chốc đã bị người đó dựng dậy. Cô cúi gầm mặt, vẫn không dám nhìn người đó, cơ thể bắt đầu khúm núm. Cô sợ y, bao nhiêu năm nay cô chưa hề sợ bất kỳ ai. Dù có là thái hậu, cô vẫn có cách xoay sở. Nhưng, cô lại cực kỳ sợ người này.
“Hôm nay là mùng ba, nàng quên rồi à? ” Một giọng nói hơi trầm và lạnh lùng, như gai nhọn khiến người cô lại càng run rẩy hơn. Mùng ba? Hôm nay là mùng ba à? Cô thật sự rất sợ cái ngày này, vì thế, khi cô vừa nghe ngóng được rằng hôm nay y sẽ hành cung, cô chẳng những không cảm thấy thất vọng vì y không đưa cô theo, mà ngược lại còn có cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Đó là vì cô lại có thể né tránh được một lần nữa rồi. Lần trước khi cô mang mỹ nhân đến long sàng của y, sau khi bị quở mắng, y chưa trút hết giận nên mùng ba bèn không đến. Còn lần này, y sắp đi hành cung, thế mà còn đến đây để sỉ nhục cô nữa à?
Cô im lặng không lên tiếng, đôi tay đan chặt vào nhau. Cô mãi mãi không thể nào nuôi móng tay dài, điểm này khác với Tuệ Phi. Cô không thể nuôi, nuôi rồi cũng sẽ bị gãy, bị gãy trong chính lòng bàn tay cô, khiến cô máu tươi ròng ròng.
Tuyên Bình Đế – Sở Vân Hi khẽ híp đôi mắt thôn dài, ánh mắt như ẩn chứa một trận phong ba bão táp: “Nhìn thấy trẫm khiến nàng đau đớn đến thế sao? Ai đã dạy nàng đối đãi với bậc quân vương như vậy?”
Cô siết chặt tay lại, nửa ngẩng mặt lên, mắt khẽ cúi xuống, gắng nở nụ cười giống hệt Tuệ Phi. Giọng nói của cô nhỏ nhẹ và mềm mượt: “Thần thiếp mời hoàng thượng….”
Y hoàn toàn không nghe cô dứt lời đã đẩy cô xuống ghế Quý Phi, khiến cô không thể né tránh ánh mắt của y. Y có đôi mắt khiến người ta rung động, đuôi mắt hơi hẹp và cong cong, tròng mắt đen láy, con ngươi sáng ngời, khiến người ta nhìn vào sẽ cảm thấy có những ngôi sao nho nhỏ đang lấp lánh.
Nếu y cười thì sẽ trông cực kỳ quyến rũ, cô đã từng thấy y cười, nhưng khi y nhìn cô, trong mắt chỉ toàn băng tuyết bao phủ, mang theo đầy nộ ý. Y có chiếc mũi cao và thẳng, đôi môi mỏng và ưu mỹ, dù là đang mím chặt nhưng vẫn không ảnh hưởng đến hình dáng mỹ miều của nó. Gương mặt góc cạnh rõ ràng, làn da bóng mượt và săn chắc, nhưng lúc này nó hơi xanh xao. Y còn có một mái tóc đen thật đẹp, khi không búi lại, đuôi tóc dài dài cứ tung bay phất phới trong gió. Dù y không mặc triều phục màu vàng, nếu đi trong đám đông vẫn rất bắt mắt.
Nhưng những thứ này cũng không cách nào bù đắp được sự giá lạnh bên trong của y, tim lạnh, tính cách lạnh, hoặc có lẽ là tất cả sự lạnh lùng ấy chỉ dành riêng cho cô. Dù cô làm tốt đến đâu, y vẫn cảm thấy gai mắt khi nhìn cô. Bởi vì cô không xứng có dung nhan giống người phụ nữ y đã từng yêu! Y dùng cách này để luôn nhắc nhở cô rằng: cô chỉ là đứa con gái một tiện dân mua quan chức xuất thân từ nghề buôn. Dù cô có cao nhã diễm lệ, dù cô có một bụng sách thánh hiền, cũng chỉ xứng với chữ “Tiện”!
Y luôn lâm hạnh cô vào ban ngày, y chưa hề đối đãi với các phi tần khác như vậy, mà chỉ đối xử với như vậy với mỗi mình cô thôi. Y phục của cô dù có dễ cởi như thế nào, y đều muốn xé. Y luôn muốn khiến toàn thân cô đầy rẫy thương tích, cả người đau đớn mới thôi, thế nhưng cô lại không thể từ chối. Bởi vì y là hoàng thượng, là chủ nhân của cô! Là người cho cô danh phận địa vị, y là niềm hy vọng để gia tộc cô có thể nở mặt nở mày. Do đó, bất luận y có chà đạp cô thế nào, cô cũng chỉ biết nhẫn nhịn.
Những tiếng roẹt roẹt của vải lụa bị xé toạc cứ như từng nhát roi vọt vào tim cô, sự thâm nhập trong tình trạng khô khan khiến cô rất đau đớn. Trừ việc bấu chặt lấy tấm trải nhung phía dưới cơ thể, cô chẳng làm được gì nữa. Nếu sự đau đớn này có thể đổi lấy một đứa bé, cô cũng cảm thấy xứng đáng. Nhưng không, từ trước đến nay vẫn không có, thế nên cô vẫn phải tiếp tục chịu đựng.
Ánh mặt trời soi rọi khắp cung điện, cô cắn chặt môi, cố gắng ép những giọt nước mắt của mình không được tuôn ra. Y hôn cô, đó không phải một nụ hôn mà giống như ác ma hút máu thì hơn, y nghênh ngang luồn vào trong kẽ răng cô, làm đau lưỡi cô. Y dùng cách này để giày vò cô, cho đến khi y cảm thấy thỏa mãn mới thôi.
Chỉ cần khẽ nhích động cô đã thấy đau đến phát hoảng, hoàn toàn không biết y đã bỏ đi từ lúc nào, hôm nay là mùng ba! Điều đáng chết khiến cô phải nguyền rủa chính là, cô lại không thể nào chống cự và thậm chí còn phải tự hào cho cái ngày mùng ba này!
Thiên điện lúc đó mãi cũng không một ai bước vào, đây là quy định của cô, cô không thể để người khác trông thấy nỗi uất nhục của cô, tuyệt đối không thể. Cô là Quý Phi của Cẩm Thái Tuyên Bình Triều, cô là Quý Phi được thăng chức nhanh nhất kể từ khi Cẩm Thái khai quốc. Cô là niềm vinh quang của gia tộc Lạc Chính, còn gia tộc Lạc Chính sẽ vì sự tồn tại của cô, sau cùng trở thành một trong những gia tộc bề thế của bổn triều!
Cô chỉ cần những thứ này, đây chính là tất cả những gì cô cần, vì những thứ này, điều gì cô cũng có thể chịu đựng!
Cô nằm trên ghế nghỉ ngơi một lát, vật vã bước xuống đất, lấy ra một chiếc áo từ trong tủ ở sương thính. Đây là điểm duy nhất khác với Quý Phi tiền nhiệm, chính là cô đã bố trí một tủ áo ở bất kỳ sảnh điện nào. Cô miễn cưỡng mặc áo vào, vứt bộ đồ bị rách nát vào chiếc rương, sau đó gỡ mái tóc của mình ra để chúng rũ xuống che đi những vết xanh xanh tím tím trên cổ, hồi lâu sau mới cất giọng khan khan gọi người vào.
Tú Thể là người vào trước nhất, cô ấy và Tú Linh đều hiểu rõ trong bụng. Nhưng chưa bao giờ họ lên tiếng hỏi và cũng không bao giờ quấy rầy cô. Dù cô có vùng vẫy, đi lại khó khăn như thế nào trong nhà, họ cũng đều im lặng chờ đợi lệnh truyền gọi của cô, chờ đến khi cô đã miễn cưỡng để duy trì xong lòng tự tôn của mình. Cũng chính vì thế nên Phi Tâm đặc biệt xem trọng họ.
Những người khác ở cung này đều cho rằng cô rất đắc sủng, 23 vị phi tần, lần lượt sắp xếp cũng phải mất cả tháng. Cộng thêm hoàng thượng chính vụ bận rộn, thường phải ngủ lại trong Khải Nguyên Điện. Huống hồ hậu cung cần phải mưa sương cân bằng, mới tránh khỏi đấu tranh kịch liệt, hoàng thượng cũng ngầm hiểu đạo lý này, dù rằng Ninh Hoa Phu Nhân được đắc sủng nhất hiện nay, hoàng thượng cũng chỉ đến chỗ cô ta hai lần trong một tháng. Còn cô, từ khi vào cung, sấm sét cũng không thay đổi, cứ mùng ba mỗi tháng, hoàng thượng lại đến Cúc Tuệ Cung. Năm đầu tiên, y thường đến chỗ cô ngồi một lát. Đương nhiên, lúc đó cô vẫn còn mới mẻ!
Lần trước chỉ phạm sai một lần, cả tháng đó cô khiến hoàng thượng nổi giận lôi đình, chỉ vào mũi cô quát tháo. Việc này khiến cô tổn thương thể diện, trốn trong cung cả nửa tháng mới dám ra ngoài. Nhưng hôm nay lại đến rồi, đủ để chứng tỏ cô vẫn còn được vinh sủng.
Thực ra rũ bỏ quá trình mà nói, hoàng thượng mỗi tháng đến một lần, cũng coi như là giúp cô củng cố được địa vị. Cô biết, dù có tận trung cứu quốc thế nào đi nữa, nếu hoàng thượng chán ghét thì coi như cô đã thất thế. Tới khi đó chẳng những địa vị không giữ được, mà cô còn phải đếm trước gia tộc có đủ đầu người để chém hay không. Bởi vì đối với phi tần thất sủng thất thế, chỉ cần một cơn sóng nhỏ trong cung cũng đủ khiến cô toàn quân khuynh mạt. Vì thế, như vậy cũng rất tốt! Nghĩ theo hướng này, tâm trạng cô lại tốt trở lại.
Cô nghiêng sang nhìn Tú Thể bước vào, Tú Thể nhanh nhạy, không để ai khác bước vào. Cô nhìn Tú Thể cười nhàn nhạt, dáng vẻ hệt như Tuệ Phi trước kia. Tú Thể đưa tay đỡ cô, nhìn thấy vành môi đang sưng đỏ còn vương vết máu, khẽ ngập ngừng và khàn giọng nói: “Nương nương, nô tì đã dặn người chuẩn bị nước ấm, tí nữa đặt trong Đông Noãn Các.”
“Ừ.” Cô đáp lại một tiếng, Đông Noãn Các, rất tốt. Cô khẽ thở dài, chợt nói, “Đem vứt chiếc ghế này đi, hoa văn này chói mắt quá. “
“Vâng. ” Tú Thể bẩm, cùng lúc khi lời nói vừa thốt ra, giọt nước mắt đang rưng rưng trong khóe mắt Tú Thể cũng đã rơi xuống tay Phi Tâm. Phi Tâm thẫn thờ một lát, khẽ giọng nói: “Đừng để bổn cung nhìn thấy thứ này. ” Nước mắt, cô còn chưa khóc thì làm sao mà cho phép nô tài của cô khóc thay. Huống hồ cũng không có gì đáng để khóc. Chẳng qua cũng chỉ một tháng một lần thôi mà. Nhẫn nhịn thì cũng ổn thôi, nhịn đến ngày cô có một đứa con thì mọi thứ đều cũng xứng đáng cả.
Tác giả :
Đương Mộc Đương Trạch