Cung Khuyết
Chương 18: Nghe cầm
Không ngoài sở liệu, A Nam đang chuẩn bị đi ngủ, nghe tiểu thái giám thông báo, A Nam vội vàng đi ra nghênh đón ta. Ta không đợi nàng quỳ, liền nắm lấy tay nàng, "Thời tiết oi bức, trẫm ngủ không được".
Ngủ không được là thật, trong lòng ta kỳ thật có rất nhiều điều muốn nói với A Nam, muốn giải thích sự tình hôm nay với nàng, còn có những việc gần đây. Nhưng ta lại không khỏi suy nghĩ, hiện tại nói ra có sớm quá hay không?
A Nam không đáp lại, nàng buông mí mắt xuống, cắn môi không chịu nói.
"Không được cắn môi!", ta nói, biết là không nên xúc động, nhưng ngón tay không tự giác liền xoa đôi môi đỏ mọng của nàng.
Nàng bị ta làm cho hoảng sợ, rốt cục cũng nâng đôi mắt lên nhìn ta.
Ta sợ nàng cắn nát đôi môi trong suốt phấn nộn đỏ mọng kia. Trên đầu nàng còn quấn băng trắng, ta nhìn thấy mà đau lòng, nàng giúp ta khâu lại thân thể, ta lại làm cho nàng bị thương. Nếu nàng lại một lần nữa bị xướt da đổ máu, ta làm sao mà chịu được.
Tay của ta lướt qua đôi môi anh đào của nàng, một cảm giác tê dại lập tức theo đầu ngón tay xuyên thấu đến trái tim ta. Trái tim ta nhảy dựng lên, sau đó bất động, cả người đều cảm thấy không được tốt lắm. Có một loại ý tưởng đem thiên hạ trước mắt, toàn bộ xoa nắn một lần.
"Hôm nay trời nóng! Rất oi bức!", ta nói một lần nữa, ngay cả hô hấp đều trở nên có chút căng cứng.
A Nam hơi rụt lại làm cho sợi tóc bên tai nàng nhẹ nhàng lay động, "Ngày mai trời sẽ mưa to".
"Nàng làm sao biết!", lần này ta cảm thấy tốt hơn, A Nam cho ta cảm giác có chút thần bí, người khác nói nàng là yêu nữ, sao biết được hiện tượng thiên nhiên, chẳng lẽ nàng thật thông thiên đến thế?
A Nam quy củ cúi đầu, "Băng Thanh (k bix nó là cái gì) của thiếp làm bằng lê mộc, cùng cái khác không giống nhau, mỗi khi mưa to tiền nó cầm bản thượng sẽ gặp gặp ngưng lộ (hix câu này k hiểu lắm, có ai bix thì chỉ t nha), trước kia ở phía Nam chính là như thế".
Thì ra là thế, làm ta sợ nhảy dựng lên, xem ra, nguyên do là thế.
"Ta muốn nghe nàng đánh đàn", ta nói, "Nàng đã luyện mấy ngày nay, cũng nên có chút thành tựu".
Nàng chần chờ một chút, sau đó gật gật đầu, chỉnh đốn trang phục thi lễ,
"Vâng, Hoàng Thượng, bất quá đã lâu thiếp không đánh đàn, nên có chút trúc trắc". Nàng dẫn ta đi vào phòng của nàng.
Nay nhìn lại phòng của nàng một lần nữa, căn phòng đã có chút nhân khí, có thêm không ít đồ đạc tuy là nhỏ nhặt linh tinh nhưng không còn trống trải như trước. Nàng dẫn ta vào thiên điện. Phòng thiết kế đơn giản, nhưng trong đơn giản lại có ý nhị. Trong phòng nhỏ màn cửa sổ đang buông xuống, có một cái lư hương Thanh Đồng, còn một cái cầm án để trên tháp gần cửa sổ.
"Không có bàn, chỉ có thể thỉnh Hoàng Thượng ngồi vào tháp", A Nam có điểm có lỗi.
Ta cũng cởi giày, đi tới tháp, lập tức đi đến bên cửa sổ, vén mành che lên, ngoài cửa sổ bóng đêm dày đặc, ánh trăng mông lung bị mây mờ che khuất, quả nhiên là tròi muốn mưa to.
Cung nữ đi lên, một lần nữa đốt hương. Trong điện rộng rãi tỏa ra một làn sương trắng lượn lờ.
"Hoàng Thượng muốn nghe bài nào?", A Nam quỳ ở phía sau cầm án.
Ta ngồi xuống bên người nàng, cơ hồ có chút dồn dập, một tay nắm lấy tay A Nam đặt vào trong lòng ta, "Sao lại quỳ? Thương thế của nàng ra sao?". Tay ta vén ống quần của nàng lên, "Đầu gối còn đau không?", ta hỏi nàng.
Nàng hờ hững lắc đầu.
Đầu gối của nàng không sao, chỉ là có chút hồng hồng, có lẽ ngày mai sẽ hết. Mẫu hậu để cho nàng quỳ thời gian không ngắn, cũng may không đến mức bầm tím, thương gân động cốt. Trong lòng ta lại có chút khó chịu, ôm lấy nàng, đặt lên trên đùi ta, để cho nàng dựa hẳn vào người ta. Cách một lớp áo mỏng manh, ta có thể cảm nhận được thân thể ấm áp của nàng dán vào ta, làm cho ta cảm nhận được sự ấm áp đã lâu không có này, sưởi ấm lòng ta trong ngày đông gió rét ấy.
Nàng thật sự tốt lắm, nếu có thể làm lại từ đầu, ta nguyện ý chậm rãi tìm hiểu nàng, yêu thương nàng. Đáng tiếc, hiện tại ta cũng không muốn vướng vào thứ tình cảm này nữa.
Ta lấy ra một lọ thuốc mỡ, bôi thuốc lên đầu gối của nàng. Bạch Từ này có màu xanh, tản mát ra hương vị nhẹ nhàng thanh khiết của Bạc Hà, cùng mùi hương tỏa ra từ trên người nàng thập phần hài hòa. Ta dùng đầu ngón tay lấy ra một chút thuốc, xoa xoa lên chỗ sưng đỏ trên đầu gối nàng.
A Nam có chút khó có thể tin nhìn chằm chằm tay của ta.
"Hôm nay thiếu chút nữa là trẫm cho người đánh nàng rồi". Là ta đã hù dọa nàng đi, "Các nàng ấy đổ oan cho nàng như vậy, sao nàng không biện bạch?". Ta làm sao có thể thật sự cho người đánh nàng. Chỉ là ta rất không thích cái biểu hiện hờ hững này của nàng. Biết nàng cùng Phùng Mại nói chuyện, trong lòng ta vốn có chút chua, huống chi, nàng bị xử phạt mà còn chẳng hề để ý.
Nàng cúi mắt, lại muốn cắn môi.
"Hử?", ta liếc mắt nhìn nàng, hừ mũi một cái.
Nàng không dám cắn. Ta lại thuận thế ôm chặt nàng vào lòng, "A Nam, nàng không cần quật cường như thế, có chuyện gì nàng có thể nói với ta, ta sẽ nghe". Nàng cùng người khác có thể nói nói cười cười, nhưng ở trước mặt ta liền làm biểu cảm bất hòa ngăn cách. Đúng là không công bằng.
Nàng chần chừ, dường như có chuyện muốn nói với ta, lại như có điều lo lắng.
Ta không bức nàng, chờ đến thời điểm nàng tự nhiên sẽ nói cho ta biết. Bức nàng, sẽ chỉ làm nàng cùng ta càng ngày càng bất hòa.
Chờ ta bôi thuốc xong cho nàng, A Nam lại không yên ở trong lòng ta. Nàng thoáng giãy dụa, muốn đứng lên, trên mặt biểu cảm đông cứng, hì hì cười, "Hoàng Thượng, để thiếp đánh đàn cho người nghe".
Ta không lên tiếng, cẩn thận thả ống quần nàng xuống, giấu đi đôi chân bạch ngọc thon dài kia. Ta không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy đôi chân của tiểu nha đầu này rất đẹp.
Nàng lập tức từ trong lòng ta đứng dậy. Đến cầm án ngồi xuống, không dám cọ vào đầu gối vừa mới được ta bôi thuốc. Trái lại đem cầm chuyển xuống dưới, đặt cẩm lên đùi mình. Nàng ngẩn đầu, đôi mắt to tròn nhìn ta.
Đây là tư thái của cao thủ cầm kỹ mới có được, phong lưu tùy ý, tùy tiện gảy hồ cầm đã có thể thuận buồm xuôi gió. Ta mặc dù không hiểu cầm nghệ, nhưng cũng biết, xem ra cầm kỹ của A Nam không phải ai cũng có thể vượt qua.
Ta thối lui đến trên tháp, dựa vào tường, thỏa mãn hưởng thụ mùi thơm ngan ngát, lẳng lặng nhắm hai mắt lại, chờ đợi.
Chỉ chốc lát sau, tiếng đàn nhẹ nhàng sâu kín cất lên, truyền vào tai ta. Nghe như tiếng mưa phùn bên tai, lôi cuốn lưu luyến mùi hương, cỏ cây như được phủ một lớp màng mỏng ướt át, vạn vật không tiếng động. Tiếng đàn êm dịu, toàn bộ thân thể đều dần dần thả lỏng. Tiếng đàn quanh quẩn bên tai, một tấc lại một tấc thấm vào cốt tủy, một tia hóa nhập lòng ta. Đến khi hết thảy hóa thành vô hình, chỉ còn Thanh Sơn ở trước mắt, một gốc cây U Lan trong bùn đất lặng lẽ nở rộ.
A Nam!
Khi mở mắt ra, ta đã không biết đã trải qua bao lâu, A Nam an vị đối diện, ngơ ngác nhìn ta. Gương mặt nhỏ nhắn không có biểu tình, ẩn sâu một tầng suy nghĩ. Ta ngồi xuống, lúc này mới phát hiện trên người có một cái chăn nhung. Ta đang ngủ. Sự khô nóng, khó chịu trên người không còn nữa, thật là kỳ quái.
"Hoàng Thượng, đêm đã khuya", nàng ở phía đối diện ta lên tiếng, cung kính hướng ta cúi đầu. Đây là ý tứ nhắc nhở ta, nàng đàn xong rồi, lập tức đã muốn ta đi.
"Bây giờ là lúc nào?", ta hỏi, kỳ thực tự trách mình như thế nào cứ như vậy mà ngủ. Có lẽ mấy ngày nay suy nghĩ nhiều việc, có chút mệt mỏi. Ta không sợ cùng người giao chiến, ỷ vào tuổi trẻ thân hình cao lớn, thích cùng người khác tranh đấu, xúc cúc, đấu vật đều là thứ ta thích. Nhưng hôm nay động não tính toán rất nhiều, liền cảm thấy đặc biệt nặng nề, không thú vị, thể xác và tinh thần mệt mỏi. Nhưng cứ như vậy mà ngủ ở trước mặt A Nam, vẫn là thập phần cổ quái.
"Đã qua canh ba", A Nam nói, lại dập đầu một cái. Nàng thực là muốn ta đi nhanh a.
Ta ngồi ngay ngắn, chú ý tới trong phòng có chút biến hóa, mành trướng lúc nãy ta vén lên đã được hạ xuống, ta không nhìn thấy được nguyệt huy quang hoa bên ngoài cửa sổ. Trong điện vẫn còn sương trắng, cùng là mùi hương giống như trước. Chỗ nào không thích hợp đâu?
"Sở Tư Nam!", ta gọi to một tiếng.
Một chút kinh hoảng không dễ phát hiện chợt lóe lướt qua trên mặt nàng.
Trong nháy mắt ta như hiểu được điều gì. Không đợi nàng phản ứng kịp, ta một tay kéo nàng vào trong lòng.
Nàng bị kéo bất ngờ phát ra một tiếng kêu áp lực ngắn ngủi sợ hãi.
Nàng giật mình một phen, ở ta trong lòng giãy dụa đứng lên, một đôi mắt to tràn đầy hoảng sợ nhìn ta.
Quả nhiên!
"Yêu nữ!", ta mắng một tiếng, tay ta giơ lên. Tiểu nha đầu trong lòng lập tức cứng lại, ngay sau đó mắt to gắt gao nhắm lại, hàng mi rung rung, một bộ dạng chuẩn bị bị đánh.
Ngủ không được là thật, trong lòng ta kỳ thật có rất nhiều điều muốn nói với A Nam, muốn giải thích sự tình hôm nay với nàng, còn có những việc gần đây. Nhưng ta lại không khỏi suy nghĩ, hiện tại nói ra có sớm quá hay không?
A Nam không đáp lại, nàng buông mí mắt xuống, cắn môi không chịu nói.
"Không được cắn môi!", ta nói, biết là không nên xúc động, nhưng ngón tay không tự giác liền xoa đôi môi đỏ mọng của nàng.
Nàng bị ta làm cho hoảng sợ, rốt cục cũng nâng đôi mắt lên nhìn ta.
Ta sợ nàng cắn nát đôi môi trong suốt phấn nộn đỏ mọng kia. Trên đầu nàng còn quấn băng trắng, ta nhìn thấy mà đau lòng, nàng giúp ta khâu lại thân thể, ta lại làm cho nàng bị thương. Nếu nàng lại một lần nữa bị xướt da đổ máu, ta làm sao mà chịu được.
Tay của ta lướt qua đôi môi anh đào của nàng, một cảm giác tê dại lập tức theo đầu ngón tay xuyên thấu đến trái tim ta. Trái tim ta nhảy dựng lên, sau đó bất động, cả người đều cảm thấy không được tốt lắm. Có một loại ý tưởng đem thiên hạ trước mắt, toàn bộ xoa nắn một lần.
"Hôm nay trời nóng! Rất oi bức!", ta nói một lần nữa, ngay cả hô hấp đều trở nên có chút căng cứng.
A Nam hơi rụt lại làm cho sợi tóc bên tai nàng nhẹ nhàng lay động, "Ngày mai trời sẽ mưa to".
"Nàng làm sao biết!", lần này ta cảm thấy tốt hơn, A Nam cho ta cảm giác có chút thần bí, người khác nói nàng là yêu nữ, sao biết được hiện tượng thiên nhiên, chẳng lẽ nàng thật thông thiên đến thế?
A Nam quy củ cúi đầu, "Băng Thanh (k bix nó là cái gì) của thiếp làm bằng lê mộc, cùng cái khác không giống nhau, mỗi khi mưa to tiền nó cầm bản thượng sẽ gặp gặp ngưng lộ (hix câu này k hiểu lắm, có ai bix thì chỉ t nha), trước kia ở phía Nam chính là như thế".
Thì ra là thế, làm ta sợ nhảy dựng lên, xem ra, nguyên do là thế.
"Ta muốn nghe nàng đánh đàn", ta nói, "Nàng đã luyện mấy ngày nay, cũng nên có chút thành tựu".
Nàng chần chờ một chút, sau đó gật gật đầu, chỉnh đốn trang phục thi lễ,
"Vâng, Hoàng Thượng, bất quá đã lâu thiếp không đánh đàn, nên có chút trúc trắc". Nàng dẫn ta đi vào phòng của nàng.
Nay nhìn lại phòng của nàng một lần nữa, căn phòng đã có chút nhân khí, có thêm không ít đồ đạc tuy là nhỏ nhặt linh tinh nhưng không còn trống trải như trước. Nàng dẫn ta vào thiên điện. Phòng thiết kế đơn giản, nhưng trong đơn giản lại có ý nhị. Trong phòng nhỏ màn cửa sổ đang buông xuống, có một cái lư hương Thanh Đồng, còn một cái cầm án để trên tháp gần cửa sổ.
"Không có bàn, chỉ có thể thỉnh Hoàng Thượng ngồi vào tháp", A Nam có điểm có lỗi.
Ta cũng cởi giày, đi tới tháp, lập tức đi đến bên cửa sổ, vén mành che lên, ngoài cửa sổ bóng đêm dày đặc, ánh trăng mông lung bị mây mờ che khuất, quả nhiên là tròi muốn mưa to.
Cung nữ đi lên, một lần nữa đốt hương. Trong điện rộng rãi tỏa ra một làn sương trắng lượn lờ.
"Hoàng Thượng muốn nghe bài nào?", A Nam quỳ ở phía sau cầm án.
Ta ngồi xuống bên người nàng, cơ hồ có chút dồn dập, một tay nắm lấy tay A Nam đặt vào trong lòng ta, "Sao lại quỳ? Thương thế của nàng ra sao?". Tay ta vén ống quần của nàng lên, "Đầu gối còn đau không?", ta hỏi nàng.
Nàng hờ hững lắc đầu.
Đầu gối của nàng không sao, chỉ là có chút hồng hồng, có lẽ ngày mai sẽ hết. Mẫu hậu để cho nàng quỳ thời gian không ngắn, cũng may không đến mức bầm tím, thương gân động cốt. Trong lòng ta lại có chút khó chịu, ôm lấy nàng, đặt lên trên đùi ta, để cho nàng dựa hẳn vào người ta. Cách một lớp áo mỏng manh, ta có thể cảm nhận được thân thể ấm áp của nàng dán vào ta, làm cho ta cảm nhận được sự ấm áp đã lâu không có này, sưởi ấm lòng ta trong ngày đông gió rét ấy.
Nàng thật sự tốt lắm, nếu có thể làm lại từ đầu, ta nguyện ý chậm rãi tìm hiểu nàng, yêu thương nàng. Đáng tiếc, hiện tại ta cũng không muốn vướng vào thứ tình cảm này nữa.
Ta lấy ra một lọ thuốc mỡ, bôi thuốc lên đầu gối của nàng. Bạch Từ này có màu xanh, tản mát ra hương vị nhẹ nhàng thanh khiết của Bạc Hà, cùng mùi hương tỏa ra từ trên người nàng thập phần hài hòa. Ta dùng đầu ngón tay lấy ra một chút thuốc, xoa xoa lên chỗ sưng đỏ trên đầu gối nàng.
A Nam có chút khó có thể tin nhìn chằm chằm tay của ta.
"Hôm nay thiếu chút nữa là trẫm cho người đánh nàng rồi". Là ta đã hù dọa nàng đi, "Các nàng ấy đổ oan cho nàng như vậy, sao nàng không biện bạch?". Ta làm sao có thể thật sự cho người đánh nàng. Chỉ là ta rất không thích cái biểu hiện hờ hững này của nàng. Biết nàng cùng Phùng Mại nói chuyện, trong lòng ta vốn có chút chua, huống chi, nàng bị xử phạt mà còn chẳng hề để ý.
Nàng cúi mắt, lại muốn cắn môi.
"Hử?", ta liếc mắt nhìn nàng, hừ mũi một cái.
Nàng không dám cắn. Ta lại thuận thế ôm chặt nàng vào lòng, "A Nam, nàng không cần quật cường như thế, có chuyện gì nàng có thể nói với ta, ta sẽ nghe". Nàng cùng người khác có thể nói nói cười cười, nhưng ở trước mặt ta liền làm biểu cảm bất hòa ngăn cách. Đúng là không công bằng.
Nàng chần chừ, dường như có chuyện muốn nói với ta, lại như có điều lo lắng.
Ta không bức nàng, chờ đến thời điểm nàng tự nhiên sẽ nói cho ta biết. Bức nàng, sẽ chỉ làm nàng cùng ta càng ngày càng bất hòa.
Chờ ta bôi thuốc xong cho nàng, A Nam lại không yên ở trong lòng ta. Nàng thoáng giãy dụa, muốn đứng lên, trên mặt biểu cảm đông cứng, hì hì cười, "Hoàng Thượng, để thiếp đánh đàn cho người nghe".
Ta không lên tiếng, cẩn thận thả ống quần nàng xuống, giấu đi đôi chân bạch ngọc thon dài kia. Ta không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy đôi chân của tiểu nha đầu này rất đẹp.
Nàng lập tức từ trong lòng ta đứng dậy. Đến cầm án ngồi xuống, không dám cọ vào đầu gối vừa mới được ta bôi thuốc. Trái lại đem cầm chuyển xuống dưới, đặt cẩm lên đùi mình. Nàng ngẩn đầu, đôi mắt to tròn nhìn ta.
Đây là tư thái của cao thủ cầm kỹ mới có được, phong lưu tùy ý, tùy tiện gảy hồ cầm đã có thể thuận buồm xuôi gió. Ta mặc dù không hiểu cầm nghệ, nhưng cũng biết, xem ra cầm kỹ của A Nam không phải ai cũng có thể vượt qua.
Ta thối lui đến trên tháp, dựa vào tường, thỏa mãn hưởng thụ mùi thơm ngan ngát, lẳng lặng nhắm hai mắt lại, chờ đợi.
Chỉ chốc lát sau, tiếng đàn nhẹ nhàng sâu kín cất lên, truyền vào tai ta. Nghe như tiếng mưa phùn bên tai, lôi cuốn lưu luyến mùi hương, cỏ cây như được phủ một lớp màng mỏng ướt át, vạn vật không tiếng động. Tiếng đàn êm dịu, toàn bộ thân thể đều dần dần thả lỏng. Tiếng đàn quanh quẩn bên tai, một tấc lại một tấc thấm vào cốt tủy, một tia hóa nhập lòng ta. Đến khi hết thảy hóa thành vô hình, chỉ còn Thanh Sơn ở trước mắt, một gốc cây U Lan trong bùn đất lặng lẽ nở rộ.
A Nam!
Khi mở mắt ra, ta đã không biết đã trải qua bao lâu, A Nam an vị đối diện, ngơ ngác nhìn ta. Gương mặt nhỏ nhắn không có biểu tình, ẩn sâu một tầng suy nghĩ. Ta ngồi xuống, lúc này mới phát hiện trên người có một cái chăn nhung. Ta đang ngủ. Sự khô nóng, khó chịu trên người không còn nữa, thật là kỳ quái.
"Hoàng Thượng, đêm đã khuya", nàng ở phía đối diện ta lên tiếng, cung kính hướng ta cúi đầu. Đây là ý tứ nhắc nhở ta, nàng đàn xong rồi, lập tức đã muốn ta đi.
"Bây giờ là lúc nào?", ta hỏi, kỳ thực tự trách mình như thế nào cứ như vậy mà ngủ. Có lẽ mấy ngày nay suy nghĩ nhiều việc, có chút mệt mỏi. Ta không sợ cùng người giao chiến, ỷ vào tuổi trẻ thân hình cao lớn, thích cùng người khác tranh đấu, xúc cúc, đấu vật đều là thứ ta thích. Nhưng hôm nay động não tính toán rất nhiều, liền cảm thấy đặc biệt nặng nề, không thú vị, thể xác và tinh thần mệt mỏi. Nhưng cứ như vậy mà ngủ ở trước mặt A Nam, vẫn là thập phần cổ quái.
"Đã qua canh ba", A Nam nói, lại dập đầu một cái. Nàng thực là muốn ta đi nhanh a.
Ta ngồi ngay ngắn, chú ý tới trong phòng có chút biến hóa, mành trướng lúc nãy ta vén lên đã được hạ xuống, ta không nhìn thấy được nguyệt huy quang hoa bên ngoài cửa sổ. Trong điện vẫn còn sương trắng, cùng là mùi hương giống như trước. Chỗ nào không thích hợp đâu?
"Sở Tư Nam!", ta gọi to một tiếng.
Một chút kinh hoảng không dễ phát hiện chợt lóe lướt qua trên mặt nàng.
Trong nháy mắt ta như hiểu được điều gì. Không đợi nàng phản ứng kịp, ta một tay kéo nàng vào trong lòng.
Nàng bị kéo bất ngờ phát ra một tiếng kêu áp lực ngắn ngủi sợ hãi.
Nàng giật mình một phen, ở ta trong lòng giãy dụa đứng lên, một đôi mắt to tràn đầy hoảng sợ nhìn ta.
Quả nhiên!
"Yêu nữ!", ta mắng một tiếng, tay ta giơ lên. Tiểu nha đầu trong lòng lập tức cứng lại, ngay sau đó mắt to gắt gao nhắm lại, hàng mi rung rung, một bộ dạng chuẩn bị bị đánh.
Tác giả :
Trịnh Lương Tiêu