Cùng Hát Một Bài Ca (Nhất Niệm Sênh Ca Khởi)
Chương 18: Từng bước tới tận cùng thế giới
Edit: Thố Lạt (Cỏ Chymte)
Cửa phòng mổ của bệnh viện, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ lười biếng chiếu lên vách tường màu trắng, Diệp Niệm Sênh ngồi trên ghế, chờ Từ Thanh Du đến.
Mắt đẹp đảo quanh, cô thấy một cô gái đang sốt ruột chạy tới phòng phẫu thuật, vẻ mặt lo lắng.
“Cô chính là Từ Thanh Du.” Diệp Niệm Sênh tao nhã đứng lên, mỉm cười hỏi. Đương nhiên cũng cẩn thận đánh giá Từ Thanh Du.
Mái tóc ngắn nhuộm nâu biếm thành màu vàng dưới ánh mặt trời, lại càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết, ánh mắt bình thản ẩn nhẫn xinh đẹp, quần áo đơn giản tùy ý, nhưng lộ ra một khí chất khác.
Khí chất kia như vừa sinh đã có, nội tâm toát lên vẻ bình thản.
Từ Thanh Du gật đầu, bĩnh tĩnh lại suy nghĩ, nói: “Tôi biết cô, Hoắc Phàm từng nhắc tới cô, anh ấy... thế nào rồi.”
“Xin lỗi, cô Từ, thật ra Hoắc Phàm không sao, là tôi muốn gặp cô, nên dùng lí do này, mong cô thứ lỗi.” Diệp Niệm Sênh rất thành thật nói ra dụng ý của bản thân.
Từ Thanh Du biết Hoắc Phàm không sao thiển thở phào nhẹ nhõm, dường như tự lẩm bẩm: “Anh không sao.” Dừng một lát, cô nâng đôi mắt đẹp, hỏi Diệp Niệm Sênh: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”
Diệp Niệm Sênh có thể nhìn ra, tình ý Từ Thanh Du dành cho Hoắc Phàm nhất định không ít hơn Hoắc Phàm dành cho cô, nhưng rốt cuộc là nguyên nhân gì, khiến họ trở thành quan hệ như bây giờ.
“Hoắc Phàm từng nhắc đến cô trước mặt tôi vô số lần, có thể cho tôi biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì không, sao lại chia xa.” Diệp Niệm Sênh nói tiếp: “Tôi và Hoắc Phàm lớn lên cùng nhau, tôi có thể nhìn ra anh ấy rất quan tâm cô.”
Gương mặt đẹp tinh tế của Từ Thanh Du hiện lên một nụ cười cay đắng, “Quan tâm thì sao. Cô Diệp, cô có tin vào nhân duyên không?”
Diệp Niệm Sênh gật đầu: “Tôi tin hết thảy đều là sự an bài tốt nhất.”
“An bài? Thật sự là sự an bài tốt nhất. Tôi và Hoắc Phàm nhất định không có kết quả, tiếp tục dây dưa thêm nữa, chỉ khiến hai bên tổn thương mà thôi. Tôi sẽ rời khỏi nơi này, đi đến một nơi anh ấy không tìm được.”
“Vì sao biết rõ rời khỏi không giải quyết được vấn đề, vẫn muốn đi?”
“Bởi vì ngoài rời khỏi, không còn lựa chọn nào khác. Tôi không có đường lui, nhưng nguyện thua cuộc.”
Nghe được câu này, Diệp Niệm Sênh bỗng liên tưởng đến vai diễn trước đó không lâu của cô, có một số người nhất định không thể ở bên nhau, nhất định chỉ có thể quên nhau giữa bốn phương.
“Tuy tôi không biết giữa cô và Hoắc Phàm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nói với cô vài lời ngắn ngủi, tôi đã biết vì sao Hoắc Phàm thích cô. Cô là cô gái đáng để anh ấy yêu.” Diệp Niệm Sênh nói ra lời khen từ tận đáy lòng, không biết vì sau từ khi mới thấy Từ Thanh Du, cô đã có chút yêu thích cô, không thể nói rõ lí do, tuy cô khiến Hoắc Phàm không vui, nhưng sau khi nhìn thấy cô, lại không thể ghét cô nổi.
Trước đây Từ Thanh Du đã nghe Hoắc Phàm nhắc tới em gái bảo bối Diệp Niệm Sênh của anh, hôm nay gặp được, thật là một mỹ nhân khéo hiểu lòng người. “Cô Diệp, cảm ơn cô.”
“Cô có thể gọi tôi là Sênh Sênh.”
“Ừ, cô cũng có thể gọi tôi là Thanh Du. Sênh Sênh, nếu không có chuyện gì, tôi xin phép đi trước.”
Diệp Niệm Sênh vội gật đầu, đoán được nhất định Từ Thanh Du bỏ dở công việc vội vàng chạy tới, có chút áy náy; “Xin lỗi, là tôi tìm lí do gọi cô tới, hi vọng không quấy rầy cô.”
“Không đâu, rất vui được gặp cô.” Từ Thanh Du nói xong, sau khi mỉm cười chào hỏi với Diệp Niệm Sênh thì xoay người.
Tiếng giày cao gót nện trên hành lang bệnh viện, dài mà trống trải. Khi đến cuối hành lang, Từ Thanh Du xoay người nói với Diệp Niệm Sênh: “Nhờ cô chăm sóc anh ấy thật tốt, anh ấy đáng có được người tốt hơn.”
Hoắc Phàm, từ nay, em chỉ có thể ngủ say trong thời gian, lặng yên quên anh đi.
Diệp Niệm Sênh mơ hồ thấy khóe mắt Từ Thanh Du ngấn lệ, cô nghiêm túc gất đầu.
Nếu anh đã xác định là cô, làm sao có người tốt hơn. Mười dặm gió xuân, cũng không bằng cô.
Giữa trưa, mặt trời có chút chói. Diệp Niệm Sênh vì chuyện của Hoắc Phàm và Từ Thanh Du mà có chút mất mát.
Cúi thấp đầu bước đi một mình trên đường mòn trong rừng gần bệnh viện, khi đi ngang qua một sạp báo, vô ý liếc nhìn, không thể không bị hấp dẫn mà đứng lại.
Tấm ảnh chụp cô và Mộ Thiên Ca kia dường như đã chiếm hết trang đầu các bìa tạp chí, vì mang mũ lưỡi trai nên mặt hai người cũng không rõ, nhưng ánh đèn mờ ảo trong ảnh lại tăng thêm vài phần mờ ám.
Thấy Diệp Niệm Sênh say sưa nhìn chằm chằm vào tạp chí, bà chủ sạp báo cũng nhiệt tình giới thiệu với cô: Cô gái trẻ nhất định cũng là fan của Mộ Thiên Ca, hôm nay sạp báo nhà tôi vì cậu ấy, mà náo nhiệt hơn thường rất nhiều. Sao nào, cũng mua một tờ đi.”
Diệp Niệm Sênh khe mỉm cười, ma xui quỷ khiến mua một tờ, trong lòng có chút nhộn nhạo không nói nên lời.
Chỉ cần nghĩ đến Mộ Thiên Ca, tâm tình vốn đầy mây mù, lập tức mở rộng quang đãng.
Trước giờ anh Ca là thuốc thần nâng cao tinh thần của cô, một nhà duy nhất, không chi nhánh.
Cầm tạp chí, khi ngồi lại trong xe, tiếng chuông của Diệp Niệm Sênh đột nhiên vang lên.
Nhìn thấy cái tên quen thuộc kia, khóe môi không nhịn được mà cong lên.
“Tiểu Sênh.”
“Dạ.”
“Ăn trưa chưa?”
“Vẫn chưa.” Nói xong Diệp Niệm Sênh bỗng cảm thấy bụng mình đói reo lên, cô cười ha ha, nói tiếp “Đang chuẩn bị ăn. Còn anh?”
“Anh rất đói. Em cũng không đến ăn cơm với anh.”
“Ặc...” Diệp Niệm Sênh điều chỉnh tinh thần, mới kịp phản ứng, đây là anh ca của cô đang làm nũng với cô. “Em cũng rất muốn... ăn cơm cùng anh.”
“Tiểu Sênh.”
“Có.”
“Em thật đáng yêu.”
Lời ngon tiếng ngọt nói cho tai trái nghe, giờ phút này cô bỗng cảm thấy thế giới thật yên bình, chỉ có giọng nói anh luẩn quẩn bên tai.
“Mau đi ăn cơm đi, ăn nhiều ăn ngon một chút.” Mộ Thiên Ca cười nói.
“Dạ, đi ngay.” Quan hệ của hai người càng gần, giống như người yêu đã mến nhau lâu ngày.
“Ngoan ~~”
Giọng sủng nịnh của anh Ca hoàn toàn khiến Diệp Niệm Sênh không còn sức chống đỡ, cả người như hóa thành viên đường, mềm yếu và thơm ngọt từ trong ra ngoài.
Đúng lúc mấy nhân viên tìm Mộ Thiên Ca thảo luận việc ở trạm biểu diễn tiếp theo, Mộ Thiên Ca gật đầu với mấy nhân viên, ý bảo bọn họ từ từ làm.
Nhân viên đều tự giác ngồi lên sofa, đợi anh Ca nói chuyện điện thoại xong.
Mộ Thiên Ca và Diệp Niệm Sênh tán gẫu thêm một hồi, mới dịu dàng nói tạm biệt, Diệp Niệm Sênh khéo hiểu lòng người biết Mộ Thiên Ca phải bắt đầu làm việc, mỉm cười cúp máy.
Nạp điện thành công, đầy máu sống lại.
Cô vui vẻ ngân nga, khởi động, đạp ga, nghênh ngang rời đi.
Mua gà rán và đồ uống về, Diệp Niệm Sênh đẩy cửa ra đúng lúc Hoắc Phàm đi ra từ phòng mình.
Diệp Niệm Sênh sững sờ, Hoắc Phàm trước mặt mặc đồ vest vừa vặn, trên trán lộ thêm vẻ trầm ổn, nhất cử nhất động không có ý thái phong lưu.
“Anh muốn ra ngoài sao?” Diệp Niệm Sênh hỏi.
“Đến công ty một chuyến. Hoắc Phàm sửa lại cà vạt, nói thêm: “Quên nói với em, thật ra anh không từ chức, công ti ở Mỹ của anh chuyển đến Thượng Hải.”
“Ông chủ các anh thật tinh mắt. Nhìn trúng miếng bánh ngọt lớn Trung Quốc này.” Diệp Niệm Sênh nói xong lấy gà rán và đồ uống ra, đặt lên bàn. Cầm lấy một chia Sprite, vừa uống một ngụm, đã nghe thấy Hoắc Phàm nói.
“Cảm ơn đã động viên.” Hoắc Phàm dừng một chút, cười tà mị, hăng hái bổ sung thêm: “Anh chính là ông chủ của công ti anh.”
Phụt~~
“Rốt cuộc anh còn bao nhiêu chuyện em không biết.” Diệp Niệm Sênh tỏ vẻ xinh đẹp.”
Thật ra cô không quá bất ngờ trước việc anh có công ti riêng, Hoắc Phàm luôn luôn xuất sắc, từ nhỏ nhà họ Hoắc đã giáo dục nghiêm khắc, đừng thấy bình thường trông anh luôn không để gì vào trong mắt, thật ra tâm tư anh luôn kín đáo.
Chính sách nhà họ Hoắc là con trai nuôi nghèo, con gái nuôi giàu, nhà họ Hoắc và nhà họ Diệp thân nhau, đương nhiên nhà họ Diệp cũng vậy.
Cho nên trước đây khi Diệp Niệm Sênh được che chở như công chúa bảo bối, Hoắc Phải đã bị thả nuôi ở nước ngoài, nhận làm người nối nghiệp toàn bộ sự chỉ dạy.
“Chuyện nhỏ này không đáng nhắc tới.” Hoắc Phàm cười cưới,tiện tay cũng cầm một chai nước ngọt uống một hơi cạn sạch.
“Vậy Từ Thanh Du, cũng không đáng nhắc tới sao?” Diệp Niệm Sênh nhìn thẳng anh, cô biết hỏi vậy có thể sẽ làm anh tổn thương, nhưng vẫn muốn anh nhìn thẳng vào vấn đề này.
Hoắc Phàm nhìn cô, khẽ mở miệng: “Em gặp cô ấy rồi à?”
Diệp Niệm Sênh gật đầu.
Hoắc Phàm nhún vai, giống như không hề bất ngờ chút nào. Anh xoay người đi ra cửa, khi ngón tay thon dài chạm vào tay nắm cửa, anh hơi nghiêng đầu, có chút cô đơn trả lời: “Cô ấy là bí mật không thể nói ra.”
Diệp Niệm Sênh nhìn Hoắc Phàm rời đi, khẽ thở dài: “Ai, cô ấy hẳn là miệng vết thương anh không muốn đụng vào.”
Cửa phòng mổ của bệnh viện, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ lười biếng chiếu lên vách tường màu trắng, Diệp Niệm Sênh ngồi trên ghế, chờ Từ Thanh Du đến.
Mắt đẹp đảo quanh, cô thấy một cô gái đang sốt ruột chạy tới phòng phẫu thuật, vẻ mặt lo lắng.
“Cô chính là Từ Thanh Du.” Diệp Niệm Sênh tao nhã đứng lên, mỉm cười hỏi. Đương nhiên cũng cẩn thận đánh giá Từ Thanh Du.
Mái tóc ngắn nhuộm nâu biếm thành màu vàng dưới ánh mặt trời, lại càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết, ánh mắt bình thản ẩn nhẫn xinh đẹp, quần áo đơn giản tùy ý, nhưng lộ ra một khí chất khác.
Khí chất kia như vừa sinh đã có, nội tâm toát lên vẻ bình thản.
Từ Thanh Du gật đầu, bĩnh tĩnh lại suy nghĩ, nói: “Tôi biết cô, Hoắc Phàm từng nhắc tới cô, anh ấy... thế nào rồi.”
“Xin lỗi, cô Từ, thật ra Hoắc Phàm không sao, là tôi muốn gặp cô, nên dùng lí do này, mong cô thứ lỗi.” Diệp Niệm Sênh rất thành thật nói ra dụng ý của bản thân.
Từ Thanh Du biết Hoắc Phàm không sao thiển thở phào nhẹ nhõm, dường như tự lẩm bẩm: “Anh không sao.” Dừng một lát, cô nâng đôi mắt đẹp, hỏi Diệp Niệm Sênh: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”
Diệp Niệm Sênh có thể nhìn ra, tình ý Từ Thanh Du dành cho Hoắc Phàm nhất định không ít hơn Hoắc Phàm dành cho cô, nhưng rốt cuộc là nguyên nhân gì, khiến họ trở thành quan hệ như bây giờ.
“Hoắc Phàm từng nhắc đến cô trước mặt tôi vô số lần, có thể cho tôi biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì không, sao lại chia xa.” Diệp Niệm Sênh nói tiếp: “Tôi và Hoắc Phàm lớn lên cùng nhau, tôi có thể nhìn ra anh ấy rất quan tâm cô.”
Gương mặt đẹp tinh tế của Từ Thanh Du hiện lên một nụ cười cay đắng, “Quan tâm thì sao. Cô Diệp, cô có tin vào nhân duyên không?”
Diệp Niệm Sênh gật đầu: “Tôi tin hết thảy đều là sự an bài tốt nhất.”
“An bài? Thật sự là sự an bài tốt nhất. Tôi và Hoắc Phàm nhất định không có kết quả, tiếp tục dây dưa thêm nữa, chỉ khiến hai bên tổn thương mà thôi. Tôi sẽ rời khỏi nơi này, đi đến một nơi anh ấy không tìm được.”
“Vì sao biết rõ rời khỏi không giải quyết được vấn đề, vẫn muốn đi?”
“Bởi vì ngoài rời khỏi, không còn lựa chọn nào khác. Tôi không có đường lui, nhưng nguyện thua cuộc.”
Nghe được câu này, Diệp Niệm Sênh bỗng liên tưởng đến vai diễn trước đó không lâu của cô, có một số người nhất định không thể ở bên nhau, nhất định chỉ có thể quên nhau giữa bốn phương.
“Tuy tôi không biết giữa cô và Hoắc Phàm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nói với cô vài lời ngắn ngủi, tôi đã biết vì sao Hoắc Phàm thích cô. Cô là cô gái đáng để anh ấy yêu.” Diệp Niệm Sênh nói ra lời khen từ tận đáy lòng, không biết vì sau từ khi mới thấy Từ Thanh Du, cô đã có chút yêu thích cô, không thể nói rõ lí do, tuy cô khiến Hoắc Phàm không vui, nhưng sau khi nhìn thấy cô, lại không thể ghét cô nổi.
Trước đây Từ Thanh Du đã nghe Hoắc Phàm nhắc tới em gái bảo bối Diệp Niệm Sênh của anh, hôm nay gặp được, thật là một mỹ nhân khéo hiểu lòng người. “Cô Diệp, cảm ơn cô.”
“Cô có thể gọi tôi là Sênh Sênh.”
“Ừ, cô cũng có thể gọi tôi là Thanh Du. Sênh Sênh, nếu không có chuyện gì, tôi xin phép đi trước.”
Diệp Niệm Sênh vội gật đầu, đoán được nhất định Từ Thanh Du bỏ dở công việc vội vàng chạy tới, có chút áy náy; “Xin lỗi, là tôi tìm lí do gọi cô tới, hi vọng không quấy rầy cô.”
“Không đâu, rất vui được gặp cô.” Từ Thanh Du nói xong, sau khi mỉm cười chào hỏi với Diệp Niệm Sênh thì xoay người.
Tiếng giày cao gót nện trên hành lang bệnh viện, dài mà trống trải. Khi đến cuối hành lang, Từ Thanh Du xoay người nói với Diệp Niệm Sênh: “Nhờ cô chăm sóc anh ấy thật tốt, anh ấy đáng có được người tốt hơn.”
Hoắc Phàm, từ nay, em chỉ có thể ngủ say trong thời gian, lặng yên quên anh đi.
Diệp Niệm Sênh mơ hồ thấy khóe mắt Từ Thanh Du ngấn lệ, cô nghiêm túc gất đầu.
Nếu anh đã xác định là cô, làm sao có người tốt hơn. Mười dặm gió xuân, cũng không bằng cô.
Giữa trưa, mặt trời có chút chói. Diệp Niệm Sênh vì chuyện của Hoắc Phàm và Từ Thanh Du mà có chút mất mát.
Cúi thấp đầu bước đi một mình trên đường mòn trong rừng gần bệnh viện, khi đi ngang qua một sạp báo, vô ý liếc nhìn, không thể không bị hấp dẫn mà đứng lại.
Tấm ảnh chụp cô và Mộ Thiên Ca kia dường như đã chiếm hết trang đầu các bìa tạp chí, vì mang mũ lưỡi trai nên mặt hai người cũng không rõ, nhưng ánh đèn mờ ảo trong ảnh lại tăng thêm vài phần mờ ám.
Thấy Diệp Niệm Sênh say sưa nhìn chằm chằm vào tạp chí, bà chủ sạp báo cũng nhiệt tình giới thiệu với cô: Cô gái trẻ nhất định cũng là fan của Mộ Thiên Ca, hôm nay sạp báo nhà tôi vì cậu ấy, mà náo nhiệt hơn thường rất nhiều. Sao nào, cũng mua một tờ đi.”
Diệp Niệm Sênh khe mỉm cười, ma xui quỷ khiến mua một tờ, trong lòng có chút nhộn nhạo không nói nên lời.
Chỉ cần nghĩ đến Mộ Thiên Ca, tâm tình vốn đầy mây mù, lập tức mở rộng quang đãng.
Trước giờ anh Ca là thuốc thần nâng cao tinh thần của cô, một nhà duy nhất, không chi nhánh.
Cầm tạp chí, khi ngồi lại trong xe, tiếng chuông của Diệp Niệm Sênh đột nhiên vang lên.
Nhìn thấy cái tên quen thuộc kia, khóe môi không nhịn được mà cong lên.
“Tiểu Sênh.”
“Dạ.”
“Ăn trưa chưa?”
“Vẫn chưa.” Nói xong Diệp Niệm Sênh bỗng cảm thấy bụng mình đói reo lên, cô cười ha ha, nói tiếp “Đang chuẩn bị ăn. Còn anh?”
“Anh rất đói. Em cũng không đến ăn cơm với anh.”
“Ặc...” Diệp Niệm Sênh điều chỉnh tinh thần, mới kịp phản ứng, đây là anh ca của cô đang làm nũng với cô. “Em cũng rất muốn... ăn cơm cùng anh.”
“Tiểu Sênh.”
“Có.”
“Em thật đáng yêu.”
Lời ngon tiếng ngọt nói cho tai trái nghe, giờ phút này cô bỗng cảm thấy thế giới thật yên bình, chỉ có giọng nói anh luẩn quẩn bên tai.
“Mau đi ăn cơm đi, ăn nhiều ăn ngon một chút.” Mộ Thiên Ca cười nói.
“Dạ, đi ngay.” Quan hệ của hai người càng gần, giống như người yêu đã mến nhau lâu ngày.
“Ngoan ~~”
Giọng sủng nịnh của anh Ca hoàn toàn khiến Diệp Niệm Sênh không còn sức chống đỡ, cả người như hóa thành viên đường, mềm yếu và thơm ngọt từ trong ra ngoài.
Đúng lúc mấy nhân viên tìm Mộ Thiên Ca thảo luận việc ở trạm biểu diễn tiếp theo, Mộ Thiên Ca gật đầu với mấy nhân viên, ý bảo bọn họ từ từ làm.
Nhân viên đều tự giác ngồi lên sofa, đợi anh Ca nói chuyện điện thoại xong.
Mộ Thiên Ca và Diệp Niệm Sênh tán gẫu thêm một hồi, mới dịu dàng nói tạm biệt, Diệp Niệm Sênh khéo hiểu lòng người biết Mộ Thiên Ca phải bắt đầu làm việc, mỉm cười cúp máy.
Nạp điện thành công, đầy máu sống lại.
Cô vui vẻ ngân nga, khởi động, đạp ga, nghênh ngang rời đi.
Mua gà rán và đồ uống về, Diệp Niệm Sênh đẩy cửa ra đúng lúc Hoắc Phàm đi ra từ phòng mình.
Diệp Niệm Sênh sững sờ, Hoắc Phàm trước mặt mặc đồ vest vừa vặn, trên trán lộ thêm vẻ trầm ổn, nhất cử nhất động không có ý thái phong lưu.
“Anh muốn ra ngoài sao?” Diệp Niệm Sênh hỏi.
“Đến công ty một chuyến. Hoắc Phàm sửa lại cà vạt, nói thêm: “Quên nói với em, thật ra anh không từ chức, công ti ở Mỹ của anh chuyển đến Thượng Hải.”
“Ông chủ các anh thật tinh mắt. Nhìn trúng miếng bánh ngọt lớn Trung Quốc này.” Diệp Niệm Sênh nói xong lấy gà rán và đồ uống ra, đặt lên bàn. Cầm lấy một chia Sprite, vừa uống một ngụm, đã nghe thấy Hoắc Phàm nói.
“Cảm ơn đã động viên.” Hoắc Phàm dừng một chút, cười tà mị, hăng hái bổ sung thêm: “Anh chính là ông chủ của công ti anh.”
Phụt~~
“Rốt cuộc anh còn bao nhiêu chuyện em không biết.” Diệp Niệm Sênh tỏ vẻ xinh đẹp.”
Thật ra cô không quá bất ngờ trước việc anh có công ti riêng, Hoắc Phàm luôn luôn xuất sắc, từ nhỏ nhà họ Hoắc đã giáo dục nghiêm khắc, đừng thấy bình thường trông anh luôn không để gì vào trong mắt, thật ra tâm tư anh luôn kín đáo.
Chính sách nhà họ Hoắc là con trai nuôi nghèo, con gái nuôi giàu, nhà họ Hoắc và nhà họ Diệp thân nhau, đương nhiên nhà họ Diệp cũng vậy.
Cho nên trước đây khi Diệp Niệm Sênh được che chở như công chúa bảo bối, Hoắc Phải đã bị thả nuôi ở nước ngoài, nhận làm người nối nghiệp toàn bộ sự chỉ dạy.
“Chuyện nhỏ này không đáng nhắc tới.” Hoắc Phàm cười cưới,tiện tay cũng cầm một chai nước ngọt uống một hơi cạn sạch.
“Vậy Từ Thanh Du, cũng không đáng nhắc tới sao?” Diệp Niệm Sênh nhìn thẳng anh, cô biết hỏi vậy có thể sẽ làm anh tổn thương, nhưng vẫn muốn anh nhìn thẳng vào vấn đề này.
Hoắc Phàm nhìn cô, khẽ mở miệng: “Em gặp cô ấy rồi à?”
Diệp Niệm Sênh gật đầu.
Hoắc Phàm nhún vai, giống như không hề bất ngờ chút nào. Anh xoay người đi ra cửa, khi ngón tay thon dài chạm vào tay nắm cửa, anh hơi nghiêng đầu, có chút cô đơn trả lời: “Cô ấy là bí mật không thể nói ra.”
Diệp Niệm Sênh nhìn Hoắc Phàm rời đi, khẽ thở dài: “Ai, cô ấy hẳn là miệng vết thương anh không muốn đụng vào.”
Tác giả :
Lam Chi Noãn