Cùng Giáo Chủ Kết Tóc Nhất Sinh [Đồng Nhân Đông Phương Bất Bại]
Chương 47: Thay đổi người
Là một vị lão giả đánh đàn mặc áo lam ngồi trên thuyền đi tới, đúng là Khúc Dương mất tích đã lâu.
Thuyền nhỏ được nước đẩy chậm rãi đi tới, lúc tới phía bên phải thuyền lớn, tiếng đàn sâu kín vừa khéo kết thúc âm cuối cùng, Khúc Dương thu tay lại đứng dậy, vứt bỏ thuyền nhỏ lên thuyền lứn, khom lưng thật sâu về phía giữa khoang thuyền: “Thuộc hạ Khúc Dương đến muộn.”
Ngón tay Đông Phương nhíu nhíu, rèm cửa cách không nhấc lên, y cười thản nhiên: “Như vậy, lần thử cuối cùng liền giao cho ngươi.”
“Thuộc hạ nhất định không phụ sự phó thác.”
Bên này vừa mới quyết định xong, chính đạo bên kia bỗng nhiên lại làm ầm ĩ, thì ra là Tả Lãnh Thiện nhìn thấy Khúc Dương thì phát giác không ổn, lại muốn thay đổi người. Đông Phương hừ lạnh một tiếng: “Để gã đổi, nhìn xem gã còn có chiêu gì.”
Chưởng môn ngũ phái tụ tại cùng nhau thương nghị một hồi lâu, chưởng môn phái Hoa Sơn Nhạc Bất Quần bỗng nhiên dẫn theo một nữ tử độ tuổi thanh xuân đi ra, không biết nói những gì, Tả Lãnh Thiện khẽ gật đầu.
Nàng kia mặc quần dài lụa là, vạt áo phiêu phiêu, khuôn mặt trắng nõn dịu dàng, bên thái dương có một đóa hoa hồng nhỏ đáng yêu, ta nhìn hồi lâu mới phát hiện đây có lẽ là con gái một của Nhạc Bất Quần.
Nhìn thấy người của phái Hoa Sơn luôn nhịn không được đi tìm kiếm Lệnh Hồ Xung, nhưng vẫn không phát hiện ra hắn trong đám người phái Hoa Sơn, ta thoáng giật mình, lại tìm một lần, phát hiện vẫn không có. Hồi ức trí nhớ của kiếp trước một chút, Nhậm Doanh Doanh đã từng nói vị tình lang này là “đồ đệ bị vứt bỏ của Phái Hoa Sơn “, chẳng lẽ đã bị sư phụ hắn trục xuất khỏi sư môn?
Thôi, cần gì đi quan tâm hắn, không có Nhậm Doanh Doanh trợ giúp, hắn chỉ là một tên đồ đệ bị vứt bỏ, sao có thể làm sóng gió gì?
Tưởng tượng như vậy, trong lòng cũng nghĩ thông suốt, vì thế liền dời ánh mắt khỏi phái Hoa Sơn, mới vừa phục hồi lại tinh thần, ta liền cảm thấy có tầm mắt dừng ở trên người của mình hồi lâu, vừa quay đầu liền đụng phải con ngươi tối như mặc của Đông Phương.
“Dương Liên Đình, mới vừa rồi ngươi nhìn chằm chằm vào phái Hoa Sơn, là đang tìm ai?” Khẩu khí của y có chút cương cứng.
“Không tìm ai…” Ta trả lời, chẳng biết tại sao bị y nhìn chăm chú lại có chút chột dạ.
Đông Phương rõ ràng không tin, y híp mắt: “Lần trước ở Hành Sơn ngươi cũng nhìn chằm chằm vào phái Hoa Sơn… bổn tọa nhớ rõ ngươi từng đề cập tới Lệnh Hồ Xung phái Hoa Sơn với ta, chẳng lẽ ngươi đang tìm hắn? Người nọ là ai của ngươi? Đáng giá ngươi để ở trong lòng như vậy?”
Ta trừng mắt nhìn, ngữ khí của Đông Phương sao nghe có chút chua…
Y trầm mặc một chút, không biết nghĩ đến cái gì, trên mặt lạnh hơn, đột nhiên hồ nghi mà đánh giá ta: “Bổn tọa chợt nhớ tới, Tang Tam Nương nói với bổn tọa Hướng Vấn Thiên cùng phái Tung Sơn không có quan hệ, hơn nữa cũng không có liên quan gì tới phái Hoa Sơn, nếu Hướng Vấn Thiên cùng phái Tung Sơn không có quan hệ, như vậy chuyện ám sát ngày đó cũng không quan hệ gì đến hắn, mà hắn lại trung tâm với Thánh cô ngay cả mệnh cũng không cần như thế thì càng sẽ không sai sử ngươi hạ độc hại nàng, nói như vậy lúc ấy dưới địa lao đều là ngươi bịa chuyện lừa gạt bổn tọa ?”
Thái dương của ta trượt xuống một giọt mồ hôi lạnh.
“Nếu ngươi không phải là thám tử của Hướng Vấn Thiên thì lúc trước tại sao phải hạ độc hại Nhậm Doanh Doanh?” Đông Phương càng nghĩ càng cau mày, “Ngươi nói ngươi có cừu oán với nàng, nhưng bổn tọa gọi người hỏi thăm, ngươi thật sự từ nhỏ liền lên Hắc Mộc Nhai, làm tạp dịch hơn mười năm nhưng chưa bao giờ nói qua một câu với Nhậm Doanh Doanh, thậm chí ngay cả gặp cũng chưa gặp qua, nếu có ân oán trước khi ngươi lên Hắc Mộc Nhai thì lại càng thêm thiên phương dạ đàm, bởi vì Thánh cô còn nhỏ hơn ngươi một hai tuổi, tới giờ nàng căn bản chưa từng rời khỏi Hắc Mộc Nhai.”
“Ách…” Ta nhất thời nghĩ không ra nên nói dối như thế nào.
Đông Phương đột nhiên vươn tay đến, nắm cằm của ta, nhìn trái nhìn phải, nghi vấn hỏi: “Chẳng lẽ ngươi là thám tử phái Hoa Sơn chôn từ nhỏ ở Hắc Mộc Nhai? Ngươi quan tâm Lệnh Hồ Xung như vậy, chẳng lẽ hắn là huynh đệ của ngươi? Hay là thân thích? Nhưng các ngươi lớn lên không quá giống…” Y lầm bầm lầu bầu, đến lúc này, trong tròng mắt bỗng nhiên nổi lên lửa giận, mày ngài dựng thẳng, một chưởng chụp nứt cái bàn nhỏ, “Chẳng lẽ hắn là tình nhân cũ của ngươi! Bây giờ ngươi còn nhớ mãi không quên hắn!”
Ta: “…”
Giáo chủ, trong đầu ngươi có phải có một cái động hay không.
Ta yên lặng kéo tay giáo chủ từ trên cằm của ta xuống, uyển chuyển chỉ ra: “Giáo chủ, ngươi cũng biết ta bảy tuổi liền lên Hắc Mộc Nhai, ta đã đủ vội nha, bảy tuổi liền có một cái tình nhân cũ, thật là có chút khó làm, giáo chủ của ta a, ngươi đừng loạn điểm uyên ương có được không?”
Đông Phương nghe xong có lẽ cảm thấy có chút đạo lý, trên mặt dịu đi một chút, nhưng y nghĩ nghĩ, mặt đột nhiên không được tự nhiên cứng lại rồi, ta biết lúc này y nghĩ cái gì, cố ý áp qua nhéo nhéo má phiếm hồng của y, đùa: “Sao nào, yên tĩnh ? không ăn loạn dấm nữa? Biết e lệ ?”
Đông Phương dùng sức vuốt ve tay ta, hừ một tiếng: “Nếu không phải thì ngươi nhìn chằm chằm Lệnh Hồ Xung làm gì?”
Ta vội vàng nhấc tay: “Ai ai ai, ta chưa từng nói ta đang nhìn Lệnh Hồ Xung nha, ngươi đừng nghĩ cái gì cũng đội lên đầu ta, nào có người như vậy, ta thành thành thật thật, ngươi còn muốn mình bị cắm sừng!”
“Vậy ngươi đang nhìn ai?” Đông Phương áp sát không tha, “Chẳng lẽ ngươi nhìn trúng cô nương trên đầu cài hoa kia?”
Còn có dừng hay không ! giáo chủ nhà của ta thật sự nên sửa tên lại, về sau nên gọi là Đông Phương thùng dấm được chứ! Ta vừa tức vừa buồn cười, nghiến răng cấm nửa ngày, nhịn không được hung tợn áp qua, ôm người lăn trên giường một vòng, một hơi cắn lên miệng y: “Thùng dấm! Bây giờ cho ngươi biết ta nhìn trúng ai !”
“Ưm…” Đông Phương hừ hừ một tiếng.
Hung hăng hôn một trận, lúc tách ra mặt Đông Phương hoàn toàn đỏ, ngã vào giường hơi hơi thở dốc, môi hơi mở ướt át hồng nhuận, áo mở, tóc cũng loạn, trong mắt mơ màng, nào còn nhớ rõ chuyện vừa rồi? Trong lòng ta âm thầm nghĩ, xem ra chiêu này so với lấy cớ lý do gì đều dùng được, rốt cuộc lừa gạt qua! Về sau nếu y hỏi thì không quản ba bảy hai mốt gì, cứ ôm lấy người hôn đủ là được, ha ha, biện pháp này thật sung sướng! Trong lòng buông lỏng, lại nhìn đôi mắt như nước của y, nhịn không được rung động trong lòng, cúi xuống triền miên với y.
Môi y thực mềm, dán y cọ xát vài cái, toàn thân ta đều nóng lên, trong lòng không khỏi cảm thán: thì ra thật sự yêu phải một người, chỉ cần nhìn hai mắt y phía dưới sẽ cứng lên ngay.
Nhưng hôm nay ta không cương thật, bởi vì bên ngoài đã ồn ào lên.
Không thuận theo không nỡ mà ôm Đông Phương ngồi xuống, chỉnh lý y phục cho y, Mộc Thống lĩnh vừa lúc báo lại: “Giáo chủ, Ngũ Nhạc kiếm phái nói muốn thay đổi người.”
“Đổi ai?” thần sắc của Đông Phương đã khôi phục lạnh lùng, nhưng mặt còn có chút hồng.
“Ái nữ của chưởng môn phái Hoa Sơn Nhạc Bất Quần, Nhạc Linh San.” Lúc Mộc Thống lĩnh nói ra thì có chút nghi ngờ, “Tuổi rất trẻ, võ công nhìn không cao.”
Đông Phương nhíu mày, cũng có chút kinh ngạc, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Ta đương nhiên thí điên thí điên đuổi kịp.
Đối diện, tuy rằng tuyên bố muốn thay đổi người, nhưng bọn họ còn đang ồn ào thảo luận không ngớt, nghe xong Tả Lãnh Thiện cùng Nhạc Bất Quần nói, lão ni cô cùng phái Hành Sơn đều nhíu mày, có lẽ có dị nghị, nhưng Tả Lãnh Thiện không muốn nghe bọn họ. Hai người kia đều tức giận, lão ni cô thì mang theo đệ tử phẩy tay áo bỏ đi, trực tiếp tách ra với bốn phái còn lại, phân biệt rõ ràng đứng một bên.
Tả Lãnh Thiện thấy lão ni cô không biết phân biệt như vậy, cũng trầm mặt, nhưng vẫn giơ giơ tay lên, đệ tử truyền lời vội vàng cúi đầu khom lưng tới nghe gã phân phó, Tả Lãnh Thiện nói vài câu, đệ tử kia liền tiến đến, giương giọng nói: “Thiên Môn đạo trưởng bị thương, không tiện tỷ thí, Nhạc cô nương, ái nữ chưởng môn phái Hoa Sơn xung phong nhận việc, nguyện thay thế Thiên Môn đạo trưởng đấu một trận. Nhạc cô nương tuổi còn trẻ đã gan dạ sáng suốt, thật sự làm người khâm phục. Nhưng nhạc cô nương là nữ giới, tuổi lại nhỏ, muốn đối chiến với Khúc trưởng lão thì thật sự còn cách xa, nói vậy Khúc trưởng lão cũng không muốn hạ thủ bắt nạt nữ nhân đi, không bằng quý phái cũng chọn ra một người sấp sỉ tuổi tu vi lực lượng, được chứ?”
Lời vừa nói ra, ta có chút dở khóc dở cười, biện pháp không biết xấu hổ này bọn họ cũng có thể nghĩ ra. Nhìn mọi nơi trên thuyền một vòng, bên trong thần giáo chúng ta phần nhiều là nam tử, trừ thập trưởng lão, bên trong giáo chúng có một nửa đều đã hơn ba bốn mươi tuổi, thành gia lập nghiệp, nam nhân trong thần giáo chúng ta tuy rằng giết nhiều người, nhưng sẽ không bắt nạt nữ nhân, cho bọn họ đi lên, tất nhiên bọn họ sẽ không muốn. Tuổi trẻ thì võ công lại kém Nhạc Linh San, phái đi ra chỉ có mất mặt. Nữ, Tang Tam Nương, Lam Phượng Hoàng đều hai bảy hai tám, võ công xa xa phía trên nàng, tiểu cô nương người ta chưa tới hai mươi, cũng là một dạng bắt nạt.
Nhưng chúng ta là ma giáo, bắt nạt thì bắt nạt đi, dù sao chính đạo nhân sĩ Tả Lãnh Thiện cũng không muốn mặt mũi, vì sao chúng ta phải phân rõ phải trái với gã? Nói không chừng phái Lam Phượng Hoàng ra gã lại muốn thay đổi người.
Chẳng qua trận này thắng, thanh danh truyền ra thần giáo lại không biết sẽ bị hất bao nhiêu nước bẩn.
Trong lòng ta cực kỳ không sảng khoái.
Có lẽ Mộc Thống lĩnh cũng nghĩ giống ta, nhỏ giọng nói với Đông Phương: “Có cần thuộc hạ về Hắc Mộc Nhai tìm Tang Tam Nương không?”
Tang Tam Nương lưu thủ trên Hắc Mộc Nhai để ngừa vạn nhất nên không xuống dưới.
“Không cần, ” Đông Phương nói, bỗng nhiên dời ánh mắt về phía tiểu hài tử đang an tĩnh nắm góc áo của Mộc Thống lĩnh, nhìn nó trong chốc lát, Đông Phương cúi đầu hỏi: “Cho ngươi học kiếm pháp, ngươi luyện đến chiêu nào rồi?”
Ta cùng Mộc Thống lĩnh đều giật mình.
Chẳng lẽ Đông Phương tính để đứa bé này lên sân khấu?
Tiểu hài tử nâng ánh mắt trong suốt lên, nhẹ nhàng nói: “Đã luyện đến ‘Nhất kiếm quang hàn’.”
Đông Phương gật gật đầu: “Rất tốt.” Y quay đầu lại nói với Mộc Thống lĩnh, “Gọi Khúc Dương trở về, nó lên.”
Sắc mặt Mộc Thống lĩnh liền biến thành trắng, hắn cúi đầu, bỗng nhiên quỳ xuống: “Giáo chủ, Tinh… Thiếu giáo chủ còn nhỏ như vậy, học võ chỉ mới một năm rưỡi, thật sự không đảm đương nổi nhiệm vụ này, xin giáo chủ nghĩ lại!”
Đông Phương rủ mắt bắt tay lên mạch môn của tiểu hài tử, sau đó lại rút tay về, thản nhiên nói: “Nó có thể thắng.”
Mộc Thống lĩnh nắm chặt nắm tay, khuôn mặt đoan chính nghiêm minh lần đầu tiên xuất hiện bối rối cùng đau đớn, hắn thẳng lưng quỳ gối nơi đó, một lần lại một lần dập đầu, chỉ có một câu: “Xin giáo chủ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra! Nó còn nhỏ, còn nhỏ như vậy…”
Đao kiếm không có mắt, nếu tiểu hài tử… nước cờ này đích thật là hiểm, ta cũng nhịn không được nhìn về phía Đông Phương, do dự một chút, khuyên nhủ: “Không bằng để cho Tang…”
“Bổn tọa nói không cần!” Đông Phương trực tiếp ngắt lời ta.
Mặt Mộc Thống lĩnh xám như tro tàn.
Tiểu hài tử đi qua kéo tay áo Mộc Thống lĩnh, kéo không đứng dậy, nó thấp thấp gọi một tiếng: “Mộc thúc, đừng quỳ, chân sẽ đau…”
Thanh âm non nớt mềm mềm, nghe như thế nào cũng là hài tử còn chưa lớn lên.
Mộc Thống lĩnh nghe xong càng chịu không nổi, cúi đầu thật thấp, nắm chặt nắm tay đang run rẩy.
Đông Phương không nhìn hắn, nhìn về phía tiểu hài tử, hỏi: “Có dám hay không?”
Tay tiểu hài tử còn kéo áo Mộc Thống lĩnh, ngẩng đầu nhìn Đông Phương, lẳng lặng trong chốc lát mới nhỏ giọng hỏi: “Ta có thể không giết người sao?”
“Có thể.”
“Dám.” Tiểu hài tử trả lời.
“Được. Ngươi nhớ kỹ, võ công trong thiên hạ, trăm khoanh vẫn quanh một đốm, không nhanh không phá, không cần dây dưa quá nhiều với địch, vững vàng chờ đợi cơ hội, nhất chiêu lấy mạng, tốc chiến tốc thắng.” Đông Phương dạy bảo tiểu hài tử, “Kiếm pháp Hoa Sơn có vài loại, Nhạc Linh San là nữ tử, ước chừng tập chính là mười chín thức của mẹ nàng, bộ kiếm pháp kia, kiếm chiêu phiền phức, tạo nghệ thâm giả thì lợi hại, nhưng hiển nhiên nàng không phải dạng này, ngươi chỉ cần chú ý hai chiêu, một là ‘Tử hà phi kiếm’, hai là ‘Vô song vô đối’, ” Đông Phương lấy ngón tay làm kiếm, diễn luyện một lần cho tiểu hài tử, “Hai chiêu này ngươi có thể dùng ‘Thanh phong mười ba thức’ để phá, lấy hư phá thực, lấy bất biến ứng vạn biến. Trừ điều này thì không có gì phải lo lắng.”
Tiểu hài tử ghi nhớ, sau đó không nói lời nào, chỉ đi đến trước mặt Mộc Thống lĩnh, chậm rãi ngồi xổm xuống.
“Mộc thúc, ta không sợ, ngươi đừng lo lắng.”
Nó giữ chặt tay áo Mộc Thống lĩnh.
“Ta trưởng thành.”
Mộc Thống lĩnh hít sâu một hơi, xoa xoa đầu tiểu hài tử: “Đúng, ngươi trưởng thành.”
Bạn đang
Thuyền nhỏ được nước đẩy chậm rãi đi tới, lúc tới phía bên phải thuyền lớn, tiếng đàn sâu kín vừa khéo kết thúc âm cuối cùng, Khúc Dương thu tay lại đứng dậy, vứt bỏ thuyền nhỏ lên thuyền lứn, khom lưng thật sâu về phía giữa khoang thuyền: “Thuộc hạ Khúc Dương đến muộn.”
Ngón tay Đông Phương nhíu nhíu, rèm cửa cách không nhấc lên, y cười thản nhiên: “Như vậy, lần thử cuối cùng liền giao cho ngươi.”
“Thuộc hạ nhất định không phụ sự phó thác.”
Bên này vừa mới quyết định xong, chính đạo bên kia bỗng nhiên lại làm ầm ĩ, thì ra là Tả Lãnh Thiện nhìn thấy Khúc Dương thì phát giác không ổn, lại muốn thay đổi người. Đông Phương hừ lạnh một tiếng: “Để gã đổi, nhìn xem gã còn có chiêu gì.”
Chưởng môn ngũ phái tụ tại cùng nhau thương nghị một hồi lâu, chưởng môn phái Hoa Sơn Nhạc Bất Quần bỗng nhiên dẫn theo một nữ tử độ tuổi thanh xuân đi ra, không biết nói những gì, Tả Lãnh Thiện khẽ gật đầu.
Nàng kia mặc quần dài lụa là, vạt áo phiêu phiêu, khuôn mặt trắng nõn dịu dàng, bên thái dương có một đóa hoa hồng nhỏ đáng yêu, ta nhìn hồi lâu mới phát hiện đây có lẽ là con gái một của Nhạc Bất Quần.
Nhìn thấy người của phái Hoa Sơn luôn nhịn không được đi tìm kiếm Lệnh Hồ Xung, nhưng vẫn không phát hiện ra hắn trong đám người phái Hoa Sơn, ta thoáng giật mình, lại tìm một lần, phát hiện vẫn không có. Hồi ức trí nhớ của kiếp trước một chút, Nhậm Doanh Doanh đã từng nói vị tình lang này là “đồ đệ bị vứt bỏ của Phái Hoa Sơn “, chẳng lẽ đã bị sư phụ hắn trục xuất khỏi sư môn?
Thôi, cần gì đi quan tâm hắn, không có Nhậm Doanh Doanh trợ giúp, hắn chỉ là một tên đồ đệ bị vứt bỏ, sao có thể làm sóng gió gì?
Tưởng tượng như vậy, trong lòng cũng nghĩ thông suốt, vì thế liền dời ánh mắt khỏi phái Hoa Sơn, mới vừa phục hồi lại tinh thần, ta liền cảm thấy có tầm mắt dừng ở trên người của mình hồi lâu, vừa quay đầu liền đụng phải con ngươi tối như mặc của Đông Phương.
“Dương Liên Đình, mới vừa rồi ngươi nhìn chằm chằm vào phái Hoa Sơn, là đang tìm ai?” Khẩu khí của y có chút cương cứng.
“Không tìm ai…” Ta trả lời, chẳng biết tại sao bị y nhìn chăm chú lại có chút chột dạ.
Đông Phương rõ ràng không tin, y híp mắt: “Lần trước ở Hành Sơn ngươi cũng nhìn chằm chằm vào phái Hoa Sơn… bổn tọa nhớ rõ ngươi từng đề cập tới Lệnh Hồ Xung phái Hoa Sơn với ta, chẳng lẽ ngươi đang tìm hắn? Người nọ là ai của ngươi? Đáng giá ngươi để ở trong lòng như vậy?”
Ta trừng mắt nhìn, ngữ khí của Đông Phương sao nghe có chút chua…
Y trầm mặc một chút, không biết nghĩ đến cái gì, trên mặt lạnh hơn, đột nhiên hồ nghi mà đánh giá ta: “Bổn tọa chợt nhớ tới, Tang Tam Nương nói với bổn tọa Hướng Vấn Thiên cùng phái Tung Sơn không có quan hệ, hơn nữa cũng không có liên quan gì tới phái Hoa Sơn, nếu Hướng Vấn Thiên cùng phái Tung Sơn không có quan hệ, như vậy chuyện ám sát ngày đó cũng không quan hệ gì đến hắn, mà hắn lại trung tâm với Thánh cô ngay cả mệnh cũng không cần như thế thì càng sẽ không sai sử ngươi hạ độc hại nàng, nói như vậy lúc ấy dưới địa lao đều là ngươi bịa chuyện lừa gạt bổn tọa ?”
Thái dương của ta trượt xuống một giọt mồ hôi lạnh.
“Nếu ngươi không phải là thám tử của Hướng Vấn Thiên thì lúc trước tại sao phải hạ độc hại Nhậm Doanh Doanh?” Đông Phương càng nghĩ càng cau mày, “Ngươi nói ngươi có cừu oán với nàng, nhưng bổn tọa gọi người hỏi thăm, ngươi thật sự từ nhỏ liền lên Hắc Mộc Nhai, làm tạp dịch hơn mười năm nhưng chưa bao giờ nói qua một câu với Nhậm Doanh Doanh, thậm chí ngay cả gặp cũng chưa gặp qua, nếu có ân oán trước khi ngươi lên Hắc Mộc Nhai thì lại càng thêm thiên phương dạ đàm, bởi vì Thánh cô còn nhỏ hơn ngươi một hai tuổi, tới giờ nàng căn bản chưa từng rời khỏi Hắc Mộc Nhai.”
“Ách…” Ta nhất thời nghĩ không ra nên nói dối như thế nào.
Đông Phương đột nhiên vươn tay đến, nắm cằm của ta, nhìn trái nhìn phải, nghi vấn hỏi: “Chẳng lẽ ngươi là thám tử phái Hoa Sơn chôn từ nhỏ ở Hắc Mộc Nhai? Ngươi quan tâm Lệnh Hồ Xung như vậy, chẳng lẽ hắn là huynh đệ của ngươi? Hay là thân thích? Nhưng các ngươi lớn lên không quá giống…” Y lầm bầm lầu bầu, đến lúc này, trong tròng mắt bỗng nhiên nổi lên lửa giận, mày ngài dựng thẳng, một chưởng chụp nứt cái bàn nhỏ, “Chẳng lẽ hắn là tình nhân cũ của ngươi! Bây giờ ngươi còn nhớ mãi không quên hắn!”
Ta: “…”
Giáo chủ, trong đầu ngươi có phải có một cái động hay không.
Ta yên lặng kéo tay giáo chủ từ trên cằm của ta xuống, uyển chuyển chỉ ra: “Giáo chủ, ngươi cũng biết ta bảy tuổi liền lên Hắc Mộc Nhai, ta đã đủ vội nha, bảy tuổi liền có một cái tình nhân cũ, thật là có chút khó làm, giáo chủ của ta a, ngươi đừng loạn điểm uyên ương có được không?”
Đông Phương nghe xong có lẽ cảm thấy có chút đạo lý, trên mặt dịu đi một chút, nhưng y nghĩ nghĩ, mặt đột nhiên không được tự nhiên cứng lại rồi, ta biết lúc này y nghĩ cái gì, cố ý áp qua nhéo nhéo má phiếm hồng của y, đùa: “Sao nào, yên tĩnh ? không ăn loạn dấm nữa? Biết e lệ ?”
Đông Phương dùng sức vuốt ve tay ta, hừ một tiếng: “Nếu không phải thì ngươi nhìn chằm chằm Lệnh Hồ Xung làm gì?”
Ta vội vàng nhấc tay: “Ai ai ai, ta chưa từng nói ta đang nhìn Lệnh Hồ Xung nha, ngươi đừng nghĩ cái gì cũng đội lên đầu ta, nào có người như vậy, ta thành thành thật thật, ngươi còn muốn mình bị cắm sừng!”
“Vậy ngươi đang nhìn ai?” Đông Phương áp sát không tha, “Chẳng lẽ ngươi nhìn trúng cô nương trên đầu cài hoa kia?”
Còn có dừng hay không ! giáo chủ nhà của ta thật sự nên sửa tên lại, về sau nên gọi là Đông Phương thùng dấm được chứ! Ta vừa tức vừa buồn cười, nghiến răng cấm nửa ngày, nhịn không được hung tợn áp qua, ôm người lăn trên giường một vòng, một hơi cắn lên miệng y: “Thùng dấm! Bây giờ cho ngươi biết ta nhìn trúng ai !”
“Ưm…” Đông Phương hừ hừ một tiếng.
Hung hăng hôn một trận, lúc tách ra mặt Đông Phương hoàn toàn đỏ, ngã vào giường hơi hơi thở dốc, môi hơi mở ướt át hồng nhuận, áo mở, tóc cũng loạn, trong mắt mơ màng, nào còn nhớ rõ chuyện vừa rồi? Trong lòng ta âm thầm nghĩ, xem ra chiêu này so với lấy cớ lý do gì đều dùng được, rốt cuộc lừa gạt qua! Về sau nếu y hỏi thì không quản ba bảy hai mốt gì, cứ ôm lấy người hôn đủ là được, ha ha, biện pháp này thật sung sướng! Trong lòng buông lỏng, lại nhìn đôi mắt như nước của y, nhịn không được rung động trong lòng, cúi xuống triền miên với y.
Môi y thực mềm, dán y cọ xát vài cái, toàn thân ta đều nóng lên, trong lòng không khỏi cảm thán: thì ra thật sự yêu phải một người, chỉ cần nhìn hai mắt y phía dưới sẽ cứng lên ngay.
Nhưng hôm nay ta không cương thật, bởi vì bên ngoài đã ồn ào lên.
Không thuận theo không nỡ mà ôm Đông Phương ngồi xuống, chỉnh lý y phục cho y, Mộc Thống lĩnh vừa lúc báo lại: “Giáo chủ, Ngũ Nhạc kiếm phái nói muốn thay đổi người.”
“Đổi ai?” thần sắc của Đông Phương đã khôi phục lạnh lùng, nhưng mặt còn có chút hồng.
“Ái nữ của chưởng môn phái Hoa Sơn Nhạc Bất Quần, Nhạc Linh San.” Lúc Mộc Thống lĩnh nói ra thì có chút nghi ngờ, “Tuổi rất trẻ, võ công nhìn không cao.”
Đông Phương nhíu mày, cũng có chút kinh ngạc, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Ta đương nhiên thí điên thí điên đuổi kịp.
Đối diện, tuy rằng tuyên bố muốn thay đổi người, nhưng bọn họ còn đang ồn ào thảo luận không ngớt, nghe xong Tả Lãnh Thiện cùng Nhạc Bất Quần nói, lão ni cô cùng phái Hành Sơn đều nhíu mày, có lẽ có dị nghị, nhưng Tả Lãnh Thiện không muốn nghe bọn họ. Hai người kia đều tức giận, lão ni cô thì mang theo đệ tử phẩy tay áo bỏ đi, trực tiếp tách ra với bốn phái còn lại, phân biệt rõ ràng đứng một bên.
Tả Lãnh Thiện thấy lão ni cô không biết phân biệt như vậy, cũng trầm mặt, nhưng vẫn giơ giơ tay lên, đệ tử truyền lời vội vàng cúi đầu khom lưng tới nghe gã phân phó, Tả Lãnh Thiện nói vài câu, đệ tử kia liền tiến đến, giương giọng nói: “Thiên Môn đạo trưởng bị thương, không tiện tỷ thí, Nhạc cô nương, ái nữ chưởng môn phái Hoa Sơn xung phong nhận việc, nguyện thay thế Thiên Môn đạo trưởng đấu một trận. Nhạc cô nương tuổi còn trẻ đã gan dạ sáng suốt, thật sự làm người khâm phục. Nhưng nhạc cô nương là nữ giới, tuổi lại nhỏ, muốn đối chiến với Khúc trưởng lão thì thật sự còn cách xa, nói vậy Khúc trưởng lão cũng không muốn hạ thủ bắt nạt nữ nhân đi, không bằng quý phái cũng chọn ra một người sấp sỉ tuổi tu vi lực lượng, được chứ?”
Lời vừa nói ra, ta có chút dở khóc dở cười, biện pháp không biết xấu hổ này bọn họ cũng có thể nghĩ ra. Nhìn mọi nơi trên thuyền một vòng, bên trong thần giáo chúng ta phần nhiều là nam tử, trừ thập trưởng lão, bên trong giáo chúng có một nửa đều đã hơn ba bốn mươi tuổi, thành gia lập nghiệp, nam nhân trong thần giáo chúng ta tuy rằng giết nhiều người, nhưng sẽ không bắt nạt nữ nhân, cho bọn họ đi lên, tất nhiên bọn họ sẽ không muốn. Tuổi trẻ thì võ công lại kém Nhạc Linh San, phái đi ra chỉ có mất mặt. Nữ, Tang Tam Nương, Lam Phượng Hoàng đều hai bảy hai tám, võ công xa xa phía trên nàng, tiểu cô nương người ta chưa tới hai mươi, cũng là một dạng bắt nạt.
Nhưng chúng ta là ma giáo, bắt nạt thì bắt nạt đi, dù sao chính đạo nhân sĩ Tả Lãnh Thiện cũng không muốn mặt mũi, vì sao chúng ta phải phân rõ phải trái với gã? Nói không chừng phái Lam Phượng Hoàng ra gã lại muốn thay đổi người.
Chẳng qua trận này thắng, thanh danh truyền ra thần giáo lại không biết sẽ bị hất bao nhiêu nước bẩn.
Trong lòng ta cực kỳ không sảng khoái.
Có lẽ Mộc Thống lĩnh cũng nghĩ giống ta, nhỏ giọng nói với Đông Phương: “Có cần thuộc hạ về Hắc Mộc Nhai tìm Tang Tam Nương không?”
Tang Tam Nương lưu thủ trên Hắc Mộc Nhai để ngừa vạn nhất nên không xuống dưới.
“Không cần, ” Đông Phương nói, bỗng nhiên dời ánh mắt về phía tiểu hài tử đang an tĩnh nắm góc áo của Mộc Thống lĩnh, nhìn nó trong chốc lát, Đông Phương cúi đầu hỏi: “Cho ngươi học kiếm pháp, ngươi luyện đến chiêu nào rồi?”
Ta cùng Mộc Thống lĩnh đều giật mình.
Chẳng lẽ Đông Phương tính để đứa bé này lên sân khấu?
Tiểu hài tử nâng ánh mắt trong suốt lên, nhẹ nhàng nói: “Đã luyện đến ‘Nhất kiếm quang hàn’.”
Đông Phương gật gật đầu: “Rất tốt.” Y quay đầu lại nói với Mộc Thống lĩnh, “Gọi Khúc Dương trở về, nó lên.”
Sắc mặt Mộc Thống lĩnh liền biến thành trắng, hắn cúi đầu, bỗng nhiên quỳ xuống: “Giáo chủ, Tinh… Thiếu giáo chủ còn nhỏ như vậy, học võ chỉ mới một năm rưỡi, thật sự không đảm đương nổi nhiệm vụ này, xin giáo chủ nghĩ lại!”
Đông Phương rủ mắt bắt tay lên mạch môn của tiểu hài tử, sau đó lại rút tay về, thản nhiên nói: “Nó có thể thắng.”
Mộc Thống lĩnh nắm chặt nắm tay, khuôn mặt đoan chính nghiêm minh lần đầu tiên xuất hiện bối rối cùng đau đớn, hắn thẳng lưng quỳ gối nơi đó, một lần lại một lần dập đầu, chỉ có một câu: “Xin giáo chủ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra! Nó còn nhỏ, còn nhỏ như vậy…”
Đao kiếm không có mắt, nếu tiểu hài tử… nước cờ này đích thật là hiểm, ta cũng nhịn không được nhìn về phía Đông Phương, do dự một chút, khuyên nhủ: “Không bằng để cho Tang…”
“Bổn tọa nói không cần!” Đông Phương trực tiếp ngắt lời ta.
Mặt Mộc Thống lĩnh xám như tro tàn.
Tiểu hài tử đi qua kéo tay áo Mộc Thống lĩnh, kéo không đứng dậy, nó thấp thấp gọi một tiếng: “Mộc thúc, đừng quỳ, chân sẽ đau…”
Thanh âm non nớt mềm mềm, nghe như thế nào cũng là hài tử còn chưa lớn lên.
Mộc Thống lĩnh nghe xong càng chịu không nổi, cúi đầu thật thấp, nắm chặt nắm tay đang run rẩy.
Đông Phương không nhìn hắn, nhìn về phía tiểu hài tử, hỏi: “Có dám hay không?”
Tay tiểu hài tử còn kéo áo Mộc Thống lĩnh, ngẩng đầu nhìn Đông Phương, lẳng lặng trong chốc lát mới nhỏ giọng hỏi: “Ta có thể không giết người sao?”
“Có thể.”
“Dám.” Tiểu hài tử trả lời.
“Được. Ngươi nhớ kỹ, võ công trong thiên hạ, trăm khoanh vẫn quanh một đốm, không nhanh không phá, không cần dây dưa quá nhiều với địch, vững vàng chờ đợi cơ hội, nhất chiêu lấy mạng, tốc chiến tốc thắng.” Đông Phương dạy bảo tiểu hài tử, “Kiếm pháp Hoa Sơn có vài loại, Nhạc Linh San là nữ tử, ước chừng tập chính là mười chín thức của mẹ nàng, bộ kiếm pháp kia, kiếm chiêu phiền phức, tạo nghệ thâm giả thì lợi hại, nhưng hiển nhiên nàng không phải dạng này, ngươi chỉ cần chú ý hai chiêu, một là ‘Tử hà phi kiếm’, hai là ‘Vô song vô đối’, ” Đông Phương lấy ngón tay làm kiếm, diễn luyện một lần cho tiểu hài tử, “Hai chiêu này ngươi có thể dùng ‘Thanh phong mười ba thức’ để phá, lấy hư phá thực, lấy bất biến ứng vạn biến. Trừ điều này thì không có gì phải lo lắng.”
Tiểu hài tử ghi nhớ, sau đó không nói lời nào, chỉ đi đến trước mặt Mộc Thống lĩnh, chậm rãi ngồi xổm xuống.
“Mộc thúc, ta không sợ, ngươi đừng lo lắng.”
Nó giữ chặt tay áo Mộc Thống lĩnh.
“Ta trưởng thành.”
Mộc Thống lĩnh hít sâu một hơi, xoa xoa đầu tiểu hài tử: “Đúng, ngươi trưởng thành.”
Bạn đang
Tác giả :
Nam Phong Bất Tẫn