Cùng Giáo Chủ Kết Tóc Nhất Sinh [Đồng Nhân Đông Phương Bất Bại]
Chương 33: Sơn cư
“Ngồi lên đi.” Giọng nói của ta lây nhiễm tình dục.
Đông Phương do dự một chút, dịu ngoan mà ngồi lên đùi ta, cúi đầu hôn ta.
Ta dùng một tay ôm y, dọc theo lưng trượt xuống, ngón tay chậm rãi tham nhập vào phía sau của y.
Thắt lưng Đông Phương run lên một chút, chậm rãi nhắm mắt lại.
Ta với đầu lưỡi vào miệng y dây dưa, tay phải tùy ý vuốt ve thắt lưng cùng cái mông của y, thắt lưng của y rất nhỏ, chật hẹp mà rắn chắc, ta xoa xương hông đưa ra của y, chậm rãi chuyển về phía giữa hai chân, nhẹ nhàng xoa hạ thể của y trong chốc lát, sau đó chậm rãi đi xuống, sát qua hai vết sẹo, từ đáy chậu tìm được chỗ gần hậu huyệt.
Đông Phương bị ta sờ có chút phát run, hai cái đùi không tự chủ được mà kẹp chặt, lúc ngón tay của ta lưu luyến ở đáy chậu, y bỗng nhiên thấp thấp rên rỉ một tiếng. Đây là chỗ mẫn cảm kiếp trước ta không biết, mà y nhỏ giọng rên rỉ thở dốc càng làm cho ta phấn khởi.
“Đông Phương, cởi quần áo ra,” Ta buông môi y ra, trầm thấp nói. Lúc nói những lời này, ta nhìn vào ánh mắt của y, tay không có rút ra, khi thì đảo quanh hậu huyệt của y như cũ, khi thì dùng ngón tay cọ đáy chậu, tình dục nhanh chóng tích lũy làm giọng nói của ta biến thành khàn khàn.
Sắc mặt Đông Phương xích hồng, vẫn như cũ chịu đựng mất thể diện vươn tay cởi bỏ nút thắt cổ áo, y làm động tác đó rất chậm, ta có thể rõ ràng nhìn thấy bờ vai của y, xương quai xanh, trong ngực, một chút một chút lỏa lồ đi ra, mà y thì đỏ mặt, khóe miệng treo một vệt chất lỏng khi hôn môi chưa kịp nuốt xuống, có vẻ cực kỳ hấp dẫn.
Ta nhịn không được rút tay ra, chế trụ thắt lưng y, kéo y đến gần, liếm liếm gặm cắn đầu vú của y.
Quần áo Đông Phương hỗn độn, bị ta làm cho dừng lại, ngẩng đầu lên thở dốc.
“Tiếp tục,” ta buông thắt lưng y ra, nhéo cái mông của y một cái, “Cởi hết, ta muốn nhìn ngươi.”
Đông Phương đành phải chậm rãi duỗi tay đến bên hông, cởi bỏ dây lưng, sau đó đứng dậy khỏi người của ta, xoay người cởi bỏ một kiện y phục che đậy thân thể cuối cùng trên người, ta nhìn y toàn thân trần trụi mà đứng trước mặt ta, có lẽ y thực sợ hãi tầm mắt ta dừng ở trên người mình, có chút xấu hổ mà cong cong thắt lưng, muốn ngăn trở hạ thân không trọn vẹn của mình.
“Đông Phương, đừng sợ.” Ta dịu dàng mà kéo tay y qua, để y đứng trước mặt ta, y thực thuận theo, chuyện da thịt chi thân y luôn phá lệ dịu ngoan, những lời khẩu thị tâm phi cùng quật cường ngày thường sẽ không xuất hiện, ta thực thích y thẳng thắn thành khẩn khi ở trên giường, không xấu hổ không giả tạo, vui thích sẽ kêu ra tiếng, sẽ vặn vẹo eo, cầu nhiều thêm.
“Mở chân ra.” Ta ngồi dựa vào tường, dùng tay tách hai chân của y ra, sau đó ta mạnh tay sờ cái mông của y, áp qua liếm hạ thể bán ngạnh của y. Đông Phương thở hổn hển, cong thắt lưng, hai tay khoát lên đỉnh đầu của ta, bất giác ấn ta đến càng gần để ta có thể nuốt đến càng sâu.
Chờ đầu lưỡi có thể nếm được một chút hương vị mặn chát, ta buông y ra, thật sâu mà hút cắn phần thịt mềm mại trong đùi của y, tay vuốt ve cái mông cũng dọc theo khe mông cắm vào hậu huyệt của y.
Đông Phương bị ngón tay của ta cắm vào run lên, hai cái đùi có chút cong lại, ta chậm rãi cho ngón tay thứ hai vào, hai ngón tay ở bên trong y nhẹ nhàng mà xoay tròn khuếch trương, lúc khớp xương đỉnh đến một chỗ, y thở dốc rên rỉ đột nhiên tăng lên, ngay cả hốc mắt cũng đỏ.
“Dương… Dương Liên Đình… Đừng… đừng động…” Trong mắt của y như có một hồ nước, mềm đến không thể tưởng tượng nổi, giọng nói của y run rẩy, “Tâm ta sắp nhảy ra ngoài…”
“Được, ta không động, ” ta ôn hòa lên tiếng, lại bật người chen vào ngón tay thứ ba.
“Nha… Dương Liên Đình!” Y thở dốc liên tục, ánh mắt ẩn tình trừng ta, trên đùi tràn dấu hôn của ta.
Ta nhìn y, hạ thân ngạnh đến phát đau, cả người lửa nóng làm ta quên cả thống khổ cánh tay bị trật, bây giờ mãn nhãn của ta đều là dục vọng, tất cả lý trí đều bị xé thành mảnh nhỏ, ta dùng một tay cởi quần, hạ thể cứng rắn lập tức đi ra, ta đỡ mông y, nói: “Ngồi xuống.”
Đông Phương nhìn ta, mặt đỏ tai hồng, hai cái đùi tách hai bên thân thể của ta, cưỡi lên hông ta, cái mông của y cọ xát dục vọng đứng thẳng của ta, để giữa khe mông của y, ta khó nhịn mà hít một hơi, sau đó thở hổn hển, dường như muốn một phát đâm đi vào. Nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, ta kéo tay y qua để y đỡ lấy hạ thể của ta, sau đó ta ấn mông y, một chút một chút vùi vào thân thể của y.
Lúc toàn bộ tiến vào cả hai chúng ta đều phát ra một tiếng rên rỉ.
Ta dùng một tay ôm lấy thắt lưng y, chậm rãi hoạt động, một chút so một chút càng vào sâu. Đông Phương ôm cổ ta, ở bên tai ta thở hổn hển dồn dập, tư thế này có thể làm cho chúng ta kết hợp càng chặt chẽ, trong thân thể y nóng đến không thể tưởng tượng nổi, ta chậm rãi khống chế không được lực độ của chính mình, một bên gặm cắn hầu kết trên cần cổ ngửa lên của y, một bên đỉnh đến chỗ sâu nhất, sau đó rút ra, càng dùng sức kịch liệt mà thẳng tiến vào.
Cả người Đông Phương dính sát vào ta, phần eo trầm xuống, chỉ có cái mông mượt mà nhếch lên cao cao, theo động tác của ta mà cao thấp hoạt động. Lúc ma xát đến nơi nào đó, ta có thể nghe thấy y càng ngày càng rên rỉ to tiếng, cùng với nhiệt độ cơ thể nháy mắt tăng cao, ta không khỏi lần lượt va chạm vào nơi đó. Đông Phương triệt để quân lính tan rã, a a mà kêu, sau đó đứng thẳng thân thể, hai tay đưa về phía sau chống trên đùi ta, chủ động thẳng lưng vặn vẹo.
Nguồn :
Ta bị lây nhiễm sự hưng phấn của y, kiếp trước ta chưa từng thấy y động tình như vậy, ngày nay thấy tựa như một ngọn lửa đốt cháy toàn thân, ta phối hợp động tác của y dùng sức mà trừu đưa, thân thể chạm vào nhau tạo ra tiếng ba ba ở trong huyệt động trống trải càng cực kỳ rõ ràng, hồi âm sau giống như phóng đại vô số lần.
Chỉ chốc lát sau, thắt lưng Đông Phương đột nhiên run rẩy mãnh liệt, động tác đong đưa phần eo càng thêm kịch liệt, sau đó, cả người y cương một chút, mặt sau kịch liệt co rút lại, ta bị y kẹp đến đầu trống rỗng, liền xuất ra.
Đông Phương ngã vào người của ta thở dốc hồng hộc, ôm thật chặt cổ ta, còn chưa lấy lại tinh thần.
Ta cũng từ từ nhắm hai mắt, tay phải nắm lấy y, nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo tấm lưng trần trụi của y.
Hai người an tĩnh hưởng thụ thời gian ôn tần sau khi hoan hảo, nghe tiếng mưa rơi xuống trên lá cây, không biết qua bao lâu, thân mình Đông Phương đang ghé vào ngực ta cứng đờ, có lẽ đột nhiên nhớ tới mình vừa mới làm cái gì, sau đó cả người giống như xấu hổ vô cùng mà vùi mặt vào cổ ta, chết sống không chịu ngẩng lên.
Trong lòng ta buồn cười, lần trước tốt xấu là buổi tối, bóng đêm là thứ che dấu tốt nhất, ngày nay lại là ban ngày ban mặt. Bên ngoài, tiếng mưa rơi hồi lâu, tích táp mà giã lên thảm cỏ ở cửa động, ánh nước mênh mông tiến vào, chiếu lên thân thể trần như nhộng của Đông Phương, như có gợn nước chậm rãi chảy qua, ta nhẹ nhàng vỗ về lưng y, từ trên xuống dưới, từ cổ đến hông, còn có khe mông thật sâu của y, ta lại bắt đầu tâm viên ý mãn.
Dương cụ còn chôn ở trong thân thể y bất tri bất giác lại biến lớn.
Đông Phương đương nhiên cảm giác được, ta nghe thấy tiếng y nghiến răng ở bên bả vai không bị thương của ta. Ta làm bộ không biết, tay lặng lẽ muốn sờ xuống.
“Dương Liên Đình,” Đông Phương bỗng nhiên ngẩng đầu, “Bả vai ngươi còn đau không?”
Ta rất thối không biết xấu hổ, hôn hôn y nói: “Đông Phương ngoan, chúng ta lại đến một lần liền không đau.”
Đông Phương cười cười với ta.
Ta bị y cười đến ba hồn bảy vía đều bay, hoàn toàn không lưu ý đến tay y đặt trên vai trái của ta.
“Răng rắc” một tiếng.
Đông Phương bắt lấy cánh tay của ta nhanh chóng kéo, cánh tay ta bị Nhậm Ngã Hành đánh trật bị Đông Phương thô bạo bẻ trở về.
Ta ngao ngao hét thảm một tiếng, mềm nhũn.
Đông Phương vừa lòng mà híp mắt, tựa vào trong ngực ta lần nữa.
Ta rơi lệ đầy mặt.
Đông Phương do dự một chút, dịu ngoan mà ngồi lên đùi ta, cúi đầu hôn ta.
Ta dùng một tay ôm y, dọc theo lưng trượt xuống, ngón tay chậm rãi tham nhập vào phía sau của y.
Thắt lưng Đông Phương run lên một chút, chậm rãi nhắm mắt lại.
Ta với đầu lưỡi vào miệng y dây dưa, tay phải tùy ý vuốt ve thắt lưng cùng cái mông của y, thắt lưng của y rất nhỏ, chật hẹp mà rắn chắc, ta xoa xương hông đưa ra của y, chậm rãi chuyển về phía giữa hai chân, nhẹ nhàng xoa hạ thể của y trong chốc lát, sau đó chậm rãi đi xuống, sát qua hai vết sẹo, từ đáy chậu tìm được chỗ gần hậu huyệt.
Đông Phương bị ta sờ có chút phát run, hai cái đùi không tự chủ được mà kẹp chặt, lúc ngón tay của ta lưu luyến ở đáy chậu, y bỗng nhiên thấp thấp rên rỉ một tiếng. Đây là chỗ mẫn cảm kiếp trước ta không biết, mà y nhỏ giọng rên rỉ thở dốc càng làm cho ta phấn khởi.
“Đông Phương, cởi quần áo ra,” Ta buông môi y ra, trầm thấp nói. Lúc nói những lời này, ta nhìn vào ánh mắt của y, tay không có rút ra, khi thì đảo quanh hậu huyệt của y như cũ, khi thì dùng ngón tay cọ đáy chậu, tình dục nhanh chóng tích lũy làm giọng nói của ta biến thành khàn khàn.
Sắc mặt Đông Phương xích hồng, vẫn như cũ chịu đựng mất thể diện vươn tay cởi bỏ nút thắt cổ áo, y làm động tác đó rất chậm, ta có thể rõ ràng nhìn thấy bờ vai của y, xương quai xanh, trong ngực, một chút một chút lỏa lồ đi ra, mà y thì đỏ mặt, khóe miệng treo một vệt chất lỏng khi hôn môi chưa kịp nuốt xuống, có vẻ cực kỳ hấp dẫn.
Ta nhịn không được rút tay ra, chế trụ thắt lưng y, kéo y đến gần, liếm liếm gặm cắn đầu vú của y.
Quần áo Đông Phương hỗn độn, bị ta làm cho dừng lại, ngẩng đầu lên thở dốc.
“Tiếp tục,” ta buông thắt lưng y ra, nhéo cái mông của y một cái, “Cởi hết, ta muốn nhìn ngươi.”
Đông Phương đành phải chậm rãi duỗi tay đến bên hông, cởi bỏ dây lưng, sau đó đứng dậy khỏi người của ta, xoay người cởi bỏ một kiện y phục che đậy thân thể cuối cùng trên người, ta nhìn y toàn thân trần trụi mà đứng trước mặt ta, có lẽ y thực sợ hãi tầm mắt ta dừng ở trên người mình, có chút xấu hổ mà cong cong thắt lưng, muốn ngăn trở hạ thân không trọn vẹn của mình.
“Đông Phương, đừng sợ.” Ta dịu dàng mà kéo tay y qua, để y đứng trước mặt ta, y thực thuận theo, chuyện da thịt chi thân y luôn phá lệ dịu ngoan, những lời khẩu thị tâm phi cùng quật cường ngày thường sẽ không xuất hiện, ta thực thích y thẳng thắn thành khẩn khi ở trên giường, không xấu hổ không giả tạo, vui thích sẽ kêu ra tiếng, sẽ vặn vẹo eo, cầu nhiều thêm.
“Mở chân ra.” Ta ngồi dựa vào tường, dùng tay tách hai chân của y ra, sau đó ta mạnh tay sờ cái mông của y, áp qua liếm hạ thể bán ngạnh của y. Đông Phương thở hổn hển, cong thắt lưng, hai tay khoát lên đỉnh đầu của ta, bất giác ấn ta đến càng gần để ta có thể nuốt đến càng sâu.
Chờ đầu lưỡi có thể nếm được một chút hương vị mặn chát, ta buông y ra, thật sâu mà hút cắn phần thịt mềm mại trong đùi của y, tay vuốt ve cái mông cũng dọc theo khe mông cắm vào hậu huyệt của y.
Đông Phương bị ngón tay của ta cắm vào run lên, hai cái đùi có chút cong lại, ta chậm rãi cho ngón tay thứ hai vào, hai ngón tay ở bên trong y nhẹ nhàng mà xoay tròn khuếch trương, lúc khớp xương đỉnh đến một chỗ, y thở dốc rên rỉ đột nhiên tăng lên, ngay cả hốc mắt cũng đỏ.
“Dương… Dương Liên Đình… Đừng… đừng động…” Trong mắt của y như có một hồ nước, mềm đến không thể tưởng tượng nổi, giọng nói của y run rẩy, “Tâm ta sắp nhảy ra ngoài…”
“Được, ta không động, ” ta ôn hòa lên tiếng, lại bật người chen vào ngón tay thứ ba.
“Nha… Dương Liên Đình!” Y thở dốc liên tục, ánh mắt ẩn tình trừng ta, trên đùi tràn dấu hôn của ta.
Ta nhìn y, hạ thân ngạnh đến phát đau, cả người lửa nóng làm ta quên cả thống khổ cánh tay bị trật, bây giờ mãn nhãn của ta đều là dục vọng, tất cả lý trí đều bị xé thành mảnh nhỏ, ta dùng một tay cởi quần, hạ thể cứng rắn lập tức đi ra, ta đỡ mông y, nói: “Ngồi xuống.”
Đông Phương nhìn ta, mặt đỏ tai hồng, hai cái đùi tách hai bên thân thể của ta, cưỡi lên hông ta, cái mông của y cọ xát dục vọng đứng thẳng của ta, để giữa khe mông của y, ta khó nhịn mà hít một hơi, sau đó thở hổn hển, dường như muốn một phát đâm đi vào. Nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, ta kéo tay y qua để y đỡ lấy hạ thể của ta, sau đó ta ấn mông y, một chút một chút vùi vào thân thể của y.
Lúc toàn bộ tiến vào cả hai chúng ta đều phát ra một tiếng rên rỉ.
Ta dùng một tay ôm lấy thắt lưng y, chậm rãi hoạt động, một chút so một chút càng vào sâu. Đông Phương ôm cổ ta, ở bên tai ta thở hổn hển dồn dập, tư thế này có thể làm cho chúng ta kết hợp càng chặt chẽ, trong thân thể y nóng đến không thể tưởng tượng nổi, ta chậm rãi khống chế không được lực độ của chính mình, một bên gặm cắn hầu kết trên cần cổ ngửa lên của y, một bên đỉnh đến chỗ sâu nhất, sau đó rút ra, càng dùng sức kịch liệt mà thẳng tiến vào.
Cả người Đông Phương dính sát vào ta, phần eo trầm xuống, chỉ có cái mông mượt mà nhếch lên cao cao, theo động tác của ta mà cao thấp hoạt động. Lúc ma xát đến nơi nào đó, ta có thể nghe thấy y càng ngày càng rên rỉ to tiếng, cùng với nhiệt độ cơ thể nháy mắt tăng cao, ta không khỏi lần lượt va chạm vào nơi đó. Đông Phương triệt để quân lính tan rã, a a mà kêu, sau đó đứng thẳng thân thể, hai tay đưa về phía sau chống trên đùi ta, chủ động thẳng lưng vặn vẹo.
Nguồn :
Ta bị lây nhiễm sự hưng phấn của y, kiếp trước ta chưa từng thấy y động tình như vậy, ngày nay thấy tựa như một ngọn lửa đốt cháy toàn thân, ta phối hợp động tác của y dùng sức mà trừu đưa, thân thể chạm vào nhau tạo ra tiếng ba ba ở trong huyệt động trống trải càng cực kỳ rõ ràng, hồi âm sau giống như phóng đại vô số lần.
Chỉ chốc lát sau, thắt lưng Đông Phương đột nhiên run rẩy mãnh liệt, động tác đong đưa phần eo càng thêm kịch liệt, sau đó, cả người y cương một chút, mặt sau kịch liệt co rút lại, ta bị y kẹp đến đầu trống rỗng, liền xuất ra.
Đông Phương ngã vào người của ta thở dốc hồng hộc, ôm thật chặt cổ ta, còn chưa lấy lại tinh thần.
Ta cũng từ từ nhắm hai mắt, tay phải nắm lấy y, nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo tấm lưng trần trụi của y.
Hai người an tĩnh hưởng thụ thời gian ôn tần sau khi hoan hảo, nghe tiếng mưa rơi xuống trên lá cây, không biết qua bao lâu, thân mình Đông Phương đang ghé vào ngực ta cứng đờ, có lẽ đột nhiên nhớ tới mình vừa mới làm cái gì, sau đó cả người giống như xấu hổ vô cùng mà vùi mặt vào cổ ta, chết sống không chịu ngẩng lên.
Trong lòng ta buồn cười, lần trước tốt xấu là buổi tối, bóng đêm là thứ che dấu tốt nhất, ngày nay lại là ban ngày ban mặt. Bên ngoài, tiếng mưa rơi hồi lâu, tích táp mà giã lên thảm cỏ ở cửa động, ánh nước mênh mông tiến vào, chiếu lên thân thể trần như nhộng của Đông Phương, như có gợn nước chậm rãi chảy qua, ta nhẹ nhàng vỗ về lưng y, từ trên xuống dưới, từ cổ đến hông, còn có khe mông thật sâu của y, ta lại bắt đầu tâm viên ý mãn.
Dương cụ còn chôn ở trong thân thể y bất tri bất giác lại biến lớn.
Đông Phương đương nhiên cảm giác được, ta nghe thấy tiếng y nghiến răng ở bên bả vai không bị thương của ta. Ta làm bộ không biết, tay lặng lẽ muốn sờ xuống.
“Dương Liên Đình,” Đông Phương bỗng nhiên ngẩng đầu, “Bả vai ngươi còn đau không?”
Ta rất thối không biết xấu hổ, hôn hôn y nói: “Đông Phương ngoan, chúng ta lại đến một lần liền không đau.”
Đông Phương cười cười với ta.
Ta bị y cười đến ba hồn bảy vía đều bay, hoàn toàn không lưu ý đến tay y đặt trên vai trái của ta.
“Răng rắc” một tiếng.
Đông Phương bắt lấy cánh tay của ta nhanh chóng kéo, cánh tay ta bị Nhậm Ngã Hành đánh trật bị Đông Phương thô bạo bẻ trở về.
Ta ngao ngao hét thảm một tiếng, mềm nhũn.
Đông Phương vừa lòng mà híp mắt, tựa vào trong ngực ta lần nữa.
Ta rơi lệ đầy mặt.
Tác giả :
Nam Phong Bất Tẫn