Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Xuyên Sách Nuôi Bánh Bao
Chương 49 49 Không Đủ
Trong phòng chỉ mở đèn ngủ, ánh đèn màu da cam vì cảm giác thần bí xung quanh phủ thêm một tầng ái muội, khiến Tề Nhiễm Nhiễm bị kéo vào trong phòng không khỏi bắt đầu thấy căng thẳng.
Hô hấp cô cực nhẹ, cố gắng áp chế nhịp tim đang quá nhanh, ngước mắt đối mặt với Hạ Chiêu.
Sau khi Hạ Chiêu có chút vội vàng kéo cô vào lòng, lại không có động tác tiếp theo, mà để cô dựa vào vách tường bằng phẳng, bản thân anh thì lại lùi về sau một bước, từ trên xuống dưới, thưởng thức váy ngủ của cô, đương nhiên, váy ngủ chỉ là cái cớ, đàn ông căn bản chính là ý không ở trong lời.
Dây váy ngủ mỏng manh, vóc dáng hoàn mỹ kiêu ngạo của Tề Nhiễm Nhiễm phơi bày trước mắt anh.
Hạ Chiêu khóa chặt ánh mắt trên người cô, rất cố gắng nuốt nước bọt.
Trước kia anh chỉ từng nhìn thoáng qua chiếc váy màu đỏ này, sau đó ý của Tề Nhiễm Nhiễm là chiếc váy ngủ này quá mát mẻ nên cũng không mặc nữa, lần này thu dọn hành lý Tề Nhiễm Nhiễm cũng không chuẩn bị mang nó, là Hạ Chiêu thừa dịp cô không chú ý lén bỏ vào vali của cô.
Người này sớm đã có mưu tính từ trước.
“Thật đẹp.” Ánh mắt của Hạ Chiêu nặng nề rơi trên người cô, giống như đang thưởng thức một tinh phẩm, lại giống như đang giám định một bảo vật, quan sát tỉ mỉ cô từ đầu đến chân.
Tề Nhiễm Nhiễm bị nhìn đến có chút thẹn thùng, dời mắt qua một bên, đôi tay buông thõng không biết đặt đâu trong không trung, cuối cùng cầm một góc áo vân vê.
“Nhìn đủ chưa?” Tề Nhiễm Nhiễm không được tự nhiên hỏi.
Thật ra cô ngẫm lại thấy bản thân vẫn là thiếu kinh nghiệm yêu đương, chịu thiệt.
Nhìn dáng vẻ Hạ Chiêu thế này, căn bản không giống như tức giận, cũng do cô quan tâm quá hóa loạn, trực tiếp thay quần áo qua dỗ anh, đây quả thực là đưa dê vào miệng cọp.
Giọng Hạ Chiêu khàn khàn nói: “Không đủ, vợ anh đẹp như vậy, ngắm cả đời cũng không đủ.”
Tề Nhiễm Nhiễm cười hừ, khoanh tay nói: “Ai là vợ của anh?!”
Hạ Chiêu đắc ý nói: “Ai cùng anh lĩnh giấy kết hôn thì người đó là vợ của anh.”
Tề Nhiễm Nhiễm nhướng mày, nói: “Vậy anh đi tìm Thẩm Vũ ấy.”
Hạ Chiêu: …
“Em mặc thành thế này, chẳng lẽ chỉ đến tìm anh cãi nhau?”
“Bằng không thì anh cho rằng vì sao?” Tề Nhiễm Nhiễm mạnh miệng nói.
Hạ Chiêu duỗi tay bắt lấy cổ tay của cô, kéo cô vào trong lòng, “Miệng lưỡi sắc bén.” Nói xong, anh cúi đầu hôn mạnh lên môi cô, đầu lưỡi thô lỗ tách mở môi cô, tiến vào công thành đoạt đất.
Khói lửa chiến tranh từ cửa lan đến trên giường, chiếc váy ngủ màu đỏ Hạ Chiêu chỉ đích danh muốn xem, cũng bị vứt bỏ trên sàn nhà sau cửa không chút thương tiếc, nhìn kỹ một chút dây áo mỏng manh còn bị người ta mạnh mẽ xé đứt.
Ngoại trừ một bước cuối cùng kia, cái gì nên làm không nên làm hai người đều đã làm hết.
Tuy rằng Hạ Chiêu dâm từ trong xương cốt, chơi cũng không có giới hạn cuối gì, nhưng trước khi Tề Nhiễm Nhiễm chưa gật đầu, có khó chịu thế nào đi nữa anh cũng duy trì một chút lý trí, không làm đến bước cuối cùng, điều này khiến Tề Nhiễm Nhiễm cảm thấy an tâm.
Cảm xúc từ trên đỉnh cao chậm rãi hạ xuống, Tề Nhiễm Nhiễm nằm ở kia, hô hấp có hơi dồn dập, chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhàng giống như đang giẫm trên mây vậy.
Chỉ là trên mặt nóng rực, dính nhớp, khiến cô có chút khó chịu, mùi hương còn có chút hăng mũi, cô không vui chỉ huy Hạ Chiêu bên cạnh, “Mau lấy khăn giấy đến đây, anh cũng đủ biến thái, nhất định phải “làm” trên mặt em.”
Cả thể xác lẫn tinh thần của Hạ Chiêu đều sung sướng, cũng không để tâm bị chửi biến thái, hớn hở lấy khăn giấy, từng chút lau sạch thứ anh “làm” ra.
Kết quả lau hồi lâu, Tề Nhiễm Nhiễm vẫn cảm thấy dính dính, dứt khoát đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa.
Cô tắm được một lúc, Hạ Chiêu cũng vào theo, cùng cô chen vào dưới vòi hoa sen, ngoài miệng nói cùng nhau tắm rửa, trên thực tế tắm rồi tắm tay lại chạy đến phía bên cô.
Tề Nhiễm Nhiễm tức giận nhấc chân đạp anh, “Anh xong chưa đấy? Sáng mai còn phải quay phim.”
Hạ Chiêu ôm cô cùng xối nước, mặt mũi vứt ra chuồng gà nói: “Em không cho anh đi vào, lòng anh ngứa ngáy khó nhịn, tất nhiên luôn cảm thấy không đủ.”
Tề Nhiễm Nhiễm: …
Cô biết bản thân có chút giả vờ giả vịt, đã thế này rồi, cũng đã gần đến bước cuối cùng kia rồi, nhưng cô vẫn cảm thấy hai người tiến triển thật sự quá nhanh.
Lúc vừa xuyên qua hai người bọn họ vẫn đối chọi gay gắt, như nước với lửa, lúc này mới qua bao lâu chứ, cũng bắt đầu yêu đương làm chuyện xấu hổ, điều này có chút không giống yêu đương trong tưởng tượng của cô.
Tề Nhiễm Nhiễm vuốt nước ấm trên mặt, quay đầu nói với Hạ Chiêu: “Anh cho em một chút thời gian nữa đi, để em từ từ thích ứng.”
Nhìn ra sự xoắn xuýt của cô, Hạ Chiêu cúi đầu hôn lên khóe miệng cô, nói: “Được, em cứ từ từ thôi, thật ra trạng thái của chúng ta bây giờ, anh đã rất thỏa mãn rồi.”
Hai người lại ở trong phòng tắm náo loạn một hồi, mới trở lại giường ngủ, trước khi ngủ, Tề Nhiễm Nhiễm đã mệt đến mức không mở mắt nổi nữa, sai khiến Hạ Chiêu qua xem bánh bao nhỏ, xem thằng bé ngủ có yên ổn không, có đá chăn không.
Hôm nay bánh bao nhỏ ở nhà trẻ chơi thật sự rất vui, tinh lực tiêu hao cũng lớn, buổi tối sớm đã ngủ rồi, còn ngủ rất say.
Hạ Chiêu xem bánh bao nhỏ xong trở về, vén chăn lên chui vào ngủ, sau đó ôm người phụ nữ mơ mơ màng màng hỏi: “Mấy bức tranh trên tủ đầu giường là thế nào? Nhóc con vẽ?”
Tranh sáp màu tuy rằng rất bình thường nhưng một đứa trẻ 4 tuổi có thể vẽ ra trình độ đó đã rất không tồi rồi.
Tề Nhiễm Nhiễm được anh ôm lấy, gối đầu lên vai anh, vừa buồn ngủ vừa nói: “Là vẽ cho mấy cô bé, trước lúc tan học, mấy cô bé vì tranh giành bức tranh của thằng bé, cũng đánh nhau luôn rồi, bánh bao nhỏ nhận lời về nhà vẽ cho mấy đứa bé đó, mỗi người một bức.”
Tối nay khi Hạ Chiêu trở về dẫn theo Tạ Thanh, cũng quên mất không hỏi biểu hiện của bánh bao nhỏ ở nhà trẻ, lúc này nghe Tề Nhiễm Nhiễm nói như vậy, cũng cảm thấy thú vị, cười nói: “Xem ra thằng nhóc thật sự rất được hoan nghênh.”
“Em nghe giáo viên nói, có bạn nhỏ từng xem “Cả nhà tổng động viên”, nhận ra thằng bé, cho nên đều thích chơi cùng.”
Hạ Chiêu nhíu mày, nói: “Điều này sẽ không có ảnh hưởng đến thằng bé chứ?”
Tề Nhiễm Nhiễm cười nói: “Có thể có ảnh hưởng gì chứ, trẻ con có thể có ý đồ xấu gì.”
Hạ Chiêu không yên tâm lắm nói: “Vẫn nên đánh tiếng với giáo viên, bảo cô giáo chú ý nhiều một chút đến cảm xúc của con trai.”
Tề Nhiễm Nhiễm gật đầu, “Em biết.”
“Ngủ đi.” Hạ Chiêu vỗ vỗ cô, nhẹ giọng dỗ dành.
Tề Nhiễm Nhiễm ở trong lòng anh tìm một tư thế ngủ thoải mái, ngẫm nghĩ, lại nói: “Lòng em đối với Cố Văn Sâm đã sớm buông xuống rồi, anh không cần ăn dấm, em chưa bao giờ để mình uất ức, nhận lời ở bên anh, chính là thích anh đó, người đàn ông khác đều không có cách nào sánh được với anh.”
Lời thổ lộ này của cô, giống như một cây búa, đột nhiên nhanh mạnh đánh vào trái tim Hạ Chiêu, trái tim của anh đập thình thịch thình thịch, cảm xúc vui sướng căng tràn, khiến Hạ Chiêu có một xúc động muốn cười to.
Cố gắng kiềm chế hơn nửa ngày, Hạ Chiêu mới khàn giọng nói với Tề Nhiễm Nhiễm: “Bảo bối, anh… anh dùng miệng cho em lần nữa?”
“Móa! Tranh thủ ngủ đi!”
Hạ Chiêu cười khổ, cảm xúc đều cũng bị khiêu khích lên rồi, bảo anh làm sao ngủ được? Thật sự muốn mạng mà!
Cuộc sống phim trường tất nhiên là không đúng giờ, sau này nhiệm vụ đưa đón bánh bao nhỏ gần như đều rơi xuống người tiểu Tuyết, hai người Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu cũng bắt đầu bận rộn.
Theo sự thúc đẩy của kịch bản, rất nhiều chuyện trước kia Tề Nhiễm Nhiễm không nghĩ ra, cô đều có thể từ kịch bản tìm được đáp án, càng quen thuộc với tình của của Cố Văn Sâm và Lăng Linh, Tề Nhiễm Nhiễm cũng có thể buông xuống, nhìn nhiều rồi, ngay cả cảm khái cũng không có, nhìn thêm cảnh diễn của Tạ Thanh và Du Phi, Tề Nhiễm Nhiễm cũng chỉ ôm thái độ người qua đường ăn dưa hóng xem.
Đối với chuyển biến này của cô, Hạ Chiêu bày tỏ vô cùng hài lòng.
Thời điểm ăn cơm trưa, Hạ Chiêu nhận hai hộp cơm, dự định cùng Tề Nhiễm Nhiễm tìm một chỗ râm mát ngồi xuống ăn, kết quả bị Tạ Thanh gọi qua, bên chỗ anh ấy có dư đồ ăn, bảo hai người bọn họ cùng qua ăn.
Hạ Chiêu tất nhiên không khách khí, nắm tay Tề Nhiễm Nhiễm đi qua.
Bàn ăn là bàn trà thủy tinh trước sofa trong phòng nghỉ, tuy chiếc bàn đơn sơ nhưng đồ ăn trên bàn rất phong phú, khiến người ta vừa nhìn đã thèm ăn vô cùng.
Tạ Thanh ngồi trên ghế sofa, Hạ Chiêu lại tìm hai cái ghế đến, cùng Tề Nhiễm Nhiễm ngồi trước mặt Hạ Chiêu.
Ba người đang chuẩn bị bắt đầu ăn, ngoài phòng nghỉ lại có người tiến vào, là Du Phi.
Du Phi đi hai ba bước đến bên cạnh bọn họ, nhìn một bàn thức ăn, cười nói: “Oa, bữa trưa phong phú quá, có thể thêm em không ạ?”
Nữ chính mở miệng, Tạ Thanh tất nhiên không từ chối, nói: “Nếu cô không chê thì ngồi xuống cùng ăn đi.”
Tính cách Du Phi cởi mở, là kiểu rất dễ dàng hòa đồng với người khác, cô ấy cũng mặc kệ Tạ Thanh có phải thành tâm mời mình hay không, dù sao mọi người đều biết Tạ Thanh chỉ là ngoài mặt nhìn lạnh lùng, trên thực tế rất dễ nói chuyện.
Nghe anh nói như vậy, Du Phi cười híp mắt đi lên trước, đặt mông ngồi bên cạnh Tạ Thanh.
Hai người còn mặc trang phục diễn, mới nhìn còn giống như ở trong phim vậy.
Tạ Thanh dịch vị trí, kéo ra một khoảng cách giữa hai người rồi nói với cả ba người: “Ăn đi, thức ăn để lát nữa sẽ lạnh đấy.”
Hạ Chiêu và Tề Nhiễm Nhiễm liếc nhìn nhau, đều cảm thấy không khí có chút kỳ lạ.
Tạ Thanh ăn gì cũng tương đối yên tĩnh, không thích nói chuyện lắm, Du Phi lại hoàn toàn bất đồng, ăn được món nào ngon cô ấy sẽ khen ngợi, sau đó nói mình ở những nào từng được ăn đồ ăn ngon hơn gì.
“Món agedashi dōfu (1) này ngon thật, anh Tạ, anh mau nếm thử đi.” Du Phi nhiệt tình gắp một miếng đậu phụ đặt vào trong bát của Tạ Thanh, sau đó mong chờ đợi anh ăn.
(1) Là một cách Nhật Bản để phục vụ đậu phụ nóng.
Đậu phụ mềm mịn, cắt thành khối vuông, được phủ một lớp bột khoai tây hoặc bột ngô, sau đó chiên giòn cho đến khi vàng nâu.
(Nguồn: )
Tạ Thanh bị ánh mắt khẩn thiết của cô ấy nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, chỉ đành một lần ăn hết miếng đậu phụ kia, “Cũng không tệ lắm.”
Du Phi giống như trẻ con được khen, vui vẻ cười híp mắt, sau đó lại ôm bát tiếp tục ăn.
Tề Nhiễm Nhiễm vừa ăn vừa lén nhìn hai người bọn họ, trong lòng càng cảm thấy kỳ lạ.
Sau bữa ăn Tề Nhiễm Nhiễm đứng dậy đi vào WC, tiểu Tuyết thấy cô đi ra từ phòng nghỉ, nói với cô: “Chị Vũ, em muốn uống trà trái cây, chị uống không ạ?”
Tề Nhiễm Nhiễm ngẫm nghĩ, nói: “Em mua nhiều chút, chia cho những người khác nữa.”
Tiểu Tuyết gật đầu, lấy di động bắt đầu đặt giao hàng.
Tề Nhiễm Nhiễm đi vệ sinh xong, lúc đang chuẩn bị theo đường cũ trở về, có một người công nhân đang dọn dẹp lá khô dưới gốc gây, cô cũng không chú ý, bước chân nhẹ nhàng vượt qua anh ta, kết quả vừa đi được hai bước, đã bị đối phương gọi lại.
“Thẩm Vũ.”
Tề Nhiễm Nhiễm ngẩn người, quay đầu lại nhìn đối phương, phát hiện ra đối phương là người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, bởi vì tính chất công việc, da dẻ người đàn ông cực kỳ đen, vừa nhìn còn tưởng là người châu Phi.
Tề Nhiễm Nhiễm cũng không nhận ra đối phương, thấy anh ta gọi mình lại, cho rằng muốn cô ký tên, nhẫn nại hỏi: “Có chuyện gì?”
Đối phương tiến lên hai bước, từ dưới bóng cây đi ra, trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng, nói: “Cô không nhận ra anh?”
Tề Nhiễm Nhiễm nghi ngờ, nghe giọng điệu này của đối phương, bọn họ chắc hẳn có quen biết, hơn nữa còn rất quen thuộc, nhưng tại sao Thẩm Vũ lại quen biết người này, chẳng lẽ là người quen cũ?
Thấy cô hồi lâu không phản ứng, nụ cười của người đàn ông trở nên có chút cứng nhắc, lại có chút sốt ruột, vội vàng nói: “Anh là anh rể họ đây, cô không nhớ sao? Hai ngày trước chị họ của cô nói ở tiểu khu Húc Viên nhìn thấy cô, còn tưởng rằng nhận lầm người, không ngờ thật sự là cô!”
Anh rể họ??
Ngay sau đó Tề Nhiễm Nhiễm nhớ đến ngày hôm đó đón bánh bao nhỏ tan học, ở cổng phía Tây gặp được người ngụ nữ kỳ quái kia, hóa ra là chị họ của Thẩm Vũ.
Vừa nghĩ tới người nhà Thẩm Vũ, Tề Nhiễm Nhiễm không nhịn được muốn nhíu mày, không ngờ được đến nơi này cũng có thể gặp được.
Tề Nhiễm Nhiễm còn chưa nghĩ ra nên trả lời đối phương như thế nào, chỉ nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng Hạ Chiêu, từ xa xa anh đã nhìn thấy cô, đợi hồi lâu không thấy cô đi qua, bèn mở miệng gọi cô, “A Vũ, đang làm gì thế? Phải chuẩn bị rồi.”
Ở phim trường Hạ Chiêu có thói quen gọi cô là A Vũ, sợ ngày nào đó không cẩn thận gọi sai.
Tề Nhiễm Nhiễm do dự hai giây, chỉ gật đầu với anh rể họ kia, ngay sau đó xoay người đi về phía Hạ Chiêu bên kia.
“Thẩm Vũ, Thẩm Vũ…” Anh rể họ còn ở sau lưng gọi tên cô, nhưng Tề Nhiễm Nhiễm đã đi đến đầu cũng không ngoảnh lại.
Ôn Dĩ Huyễn từ phòng hóa trang đi ra, đang chuẩn bị đi vệ sinh, khi đi đến trên hành lang, bèn thấy Thẩm Vũ vội vàng rời đi, mà người đàn ông cách đó không xa sau khi gọi cô ấy mấy tiếng, đã nghiến răng nghiến lợi mà im lặng.
Nhịn hai giây, người đàn ông vẫn không nhịn được, mắng một câu: “Mẹ nó, nổi tiếng rồi thì ghê gớm lắm chắc! Tôi nhổ vào!”
Ôn Dĩ Huyễn nhíu mày, tò mò suy đoán người đàn ông nói kháy này là ai.