Cung Điện
Chương 2
Ta vừa ngẩng đầu thì thấy Dung Đức đang đứng cách một bức tường. Hắn mặt không chút thay đổi đang đứng ở bên song cửa sổ khắc hoa hình bán nguyệt, hai con ruồi rất to màu xanh đang bay lượn xung quanh khuôn mặt tuấn tú của hắn giống như đang múa.
Lúc ấy ta còn chưa hiểu được con người tên “Dung Đức” này. Chỉ mơ hồ thấy được nét mặt của người đang đứng cách bức tường và cái trán nổi đầy gân xanh của người đó. Người này có dáng vẻ tương đối phù hợp với khiếu thẩm mỹ của ta, tinh thần ta bỗng cảm thấy dễ chịu, tiếp tục nhìn kỹ. Ta chợt tỉnh táo lại tự hỏi người này là ai?
Bởi vì hai ngày trước đó, ta vừa hết ca trực, khi ta đang trên đường trở về thì từ trong miệng của vài cung nữ biết được cung điện bên cạnh mới tới một gã “dáng vẻ rất hiên ngang “ là thái giám chuyên làm việc tạp dịch. Đừng vội chê cười chúng ta, tại thâm cung này, chúng ta đã nhìn quen rất nhiều thái giám có dáng vẻ hoặc là gầy gầy gò gò, hoặc là kỳ quái, thích nhuộm hồng móng tay, so với Lan Hoa Chỉ của các thái giám khác thì dáng vẻ cao ngất, mặt mày tuấn mỹ, một cỗ hơi thở nam tính đập vào mặt lại xuất hiện trên người một thái giám như hắn...... đúng là mới thấy lần đầu.
Ta đột nhiên cảm thấy được mặt mình đang nóng lên.
Chuyện này xảy ra thật đúng dịp, đoạn thời gian đó ta vừa mới có một đóa hoa đào quấn thân, đóa hoa đào này chính là đại thái giám Liên Anh công công trong cung Trang phi nương nương. Mùa đông năm trước, Liên Anh công công ở trong cung gặp phải một vụ kiện cáo, khá là nghèo túng trong một thời gian. Hắn ta thường ngày luôn có thái độ nghiệt ngã với mọi người nên nhân duyên không tốt, đang lúc nghèo túng lại bị bệnh, cũng không có người để ý tới. Khi hắn ta bị một người đoạt mất vị trí trong đoàn tùy tùng, đã ngã bệnh suýt mất nửa cái mạng. Ta thấy hắn đáng thương, tặng mấy thang thuốc, bưng nước cho hắn. Sau khi, Liên Anh công công thoát ra từ hiểm cảnh khôi phục lại chức vị, rốt cục cũng nhớ tới lòng tốt của ta, ngoại lệ ban thưởng cho ta một cái ân điển, muốn cùng ta góp gạo thổi cơm chung.
Cung nữ thân phận hèn mọn giống như ta có thể ở cùng đại thái giám bên cạnh Trang phi nương nương, dựa theo cách nói của những người khác thì đúng là do phần mộ tổ tiên của ta hương hỏa tốt. Chỉ là Liên Anh công công ngàn tốt vạn tốt nhưng lại có một chỗ cổ quái, đó là buổi tối hắn ta thích thoa son môi, mặc yếm hồng của trẻ con để đi ngủ. Ta tự nhận thấy bản thân là một người tính tình thành thật. Bình thường, ta có thể chấp nhận an ổn sống cùng với người già một chút hay xấu một chút cũng không sao, chỉ có duy nhất chuyện này của Liên Anh công công là ta không chịu được.
Sau khi từ chối không có hiệu quả, ta đau khổ suy nghĩ phương pháp cự tuyệt. Rồi sau đó cho ra kết luận: hoặc là ta xuất cung cạo đầu làm ni cô, hoặc là ta tự tìm một người góp gạo thổi cơm chung, cắt đứt ý niệm của Liên Anh công công. Xét thấy ta thật sự vẫn còn luyến tiếc vạn trượng hồng trần, đành phải tính toán chế tạo ra một đoạn nghiệt duyên tốt lành hơn để ngăn cản đoạn nghiệt duyên với Liên Anh công công.
Dưới tiền đề đã đặt ra đó, khoảng thời gian này, ta hễ gặp được thái giám nào có tướng mạo đàng hoàng, đứng đắn một chút, theo bản năng khó tránh khỏi sẽ có chút, có chút...... Khụ, ý nghĩ kỳ quái.
Lúc ấy ta còn chưa hiểu được con người tên “Dung Đức” này. Chỉ mơ hồ thấy được nét mặt của người đang đứng cách bức tường và cái trán nổi đầy gân xanh của người đó. Người này có dáng vẻ tương đối phù hợp với khiếu thẩm mỹ của ta, tinh thần ta bỗng cảm thấy dễ chịu, tiếp tục nhìn kỹ. Ta chợt tỉnh táo lại tự hỏi người này là ai?
Bởi vì hai ngày trước đó, ta vừa hết ca trực, khi ta đang trên đường trở về thì từ trong miệng của vài cung nữ biết được cung điện bên cạnh mới tới một gã “dáng vẻ rất hiên ngang “ là thái giám chuyên làm việc tạp dịch. Đừng vội chê cười chúng ta, tại thâm cung này, chúng ta đã nhìn quen rất nhiều thái giám có dáng vẻ hoặc là gầy gầy gò gò, hoặc là kỳ quái, thích nhuộm hồng móng tay, so với Lan Hoa Chỉ của các thái giám khác thì dáng vẻ cao ngất, mặt mày tuấn mỹ, một cỗ hơi thở nam tính đập vào mặt lại xuất hiện trên người một thái giám như hắn...... đúng là mới thấy lần đầu.
Ta đột nhiên cảm thấy được mặt mình đang nóng lên.
Chuyện này xảy ra thật đúng dịp, đoạn thời gian đó ta vừa mới có một đóa hoa đào quấn thân, đóa hoa đào này chính là đại thái giám Liên Anh công công trong cung Trang phi nương nương. Mùa đông năm trước, Liên Anh công công ở trong cung gặp phải một vụ kiện cáo, khá là nghèo túng trong một thời gian. Hắn ta thường ngày luôn có thái độ nghiệt ngã với mọi người nên nhân duyên không tốt, đang lúc nghèo túng lại bị bệnh, cũng không có người để ý tới. Khi hắn ta bị một người đoạt mất vị trí trong đoàn tùy tùng, đã ngã bệnh suýt mất nửa cái mạng. Ta thấy hắn đáng thương, tặng mấy thang thuốc, bưng nước cho hắn. Sau khi, Liên Anh công công thoát ra từ hiểm cảnh khôi phục lại chức vị, rốt cục cũng nhớ tới lòng tốt của ta, ngoại lệ ban thưởng cho ta một cái ân điển, muốn cùng ta góp gạo thổi cơm chung.
Cung nữ thân phận hèn mọn giống như ta có thể ở cùng đại thái giám bên cạnh Trang phi nương nương, dựa theo cách nói của những người khác thì đúng là do phần mộ tổ tiên của ta hương hỏa tốt. Chỉ là Liên Anh công công ngàn tốt vạn tốt nhưng lại có một chỗ cổ quái, đó là buổi tối hắn ta thích thoa son môi, mặc yếm hồng của trẻ con để đi ngủ. Ta tự nhận thấy bản thân là một người tính tình thành thật. Bình thường, ta có thể chấp nhận an ổn sống cùng với người già một chút hay xấu một chút cũng không sao, chỉ có duy nhất chuyện này của Liên Anh công công là ta không chịu được.
Sau khi từ chối không có hiệu quả, ta đau khổ suy nghĩ phương pháp cự tuyệt. Rồi sau đó cho ra kết luận: hoặc là ta xuất cung cạo đầu làm ni cô, hoặc là ta tự tìm một người góp gạo thổi cơm chung, cắt đứt ý niệm của Liên Anh công công. Xét thấy ta thật sự vẫn còn luyến tiếc vạn trượng hồng trần, đành phải tính toán chế tạo ra một đoạn nghiệt duyên tốt lành hơn để ngăn cản đoạn nghiệt duyên với Liên Anh công công.
Dưới tiền đề đã đặt ra đó, khoảng thời gian này, ta hễ gặp được thái giám nào có tướng mạo đàng hoàng, đứng đắn một chút, theo bản năng khó tránh khỏi sẽ có chút, có chút...... Khụ, ý nghĩ kỳ quái.
Tác giả :
Tạ Y Cửu