Cùng Địch Ngủ Chung
Chương 99
Đoàn xe phía trước rõ ràng còn chưa đi xa. Tuy nhiên, tiếng gầm rú của chiếc xe cũng đủ để triệt tiêu âm thanh đánh nhau giữa những người đàn ông trong bụi cây, tiếng giãy dụa thô bạo, cùng với tiếng gầm gừ đáng sợ ……
Khuôn mặt Chương Thiệu Trì căng thẳng đến đỏ bừng, một đôi tay mạnh mẽ dùng lực dây dưa, kéo tên sát thủ nặng nề kia vào phía sau bụi cây giống như kéo một con heo rừng.
Trong đôi mắt lồi và hung bạo của Ba Nại Ôn, dãy đèn xe bị mờ và trôi dạt đi trong sương mù dày đặc, ẩm ướt của buổi sáng sớm.
Tên sát thủ cũng có mười năm hoành hành ở cái lãnh thổ quốc gia này, cổ họng phát không ra tiếng, tia hy vọng cứu vớt cuối cùng cũng bị nỗi sợ hãi cùng tuyệt vọng lấn át, giống như trước đây hắn đã từng vô số lần chặt đứt hy vọng của người khác, máu lạnh vô tình chấm dứt những sinh mệnh cao quý nhất.
Lửa giận của Đội trưởng Bùi đủ để đốt núi, đốt hết khu rừng này, sau đó thiêu trụi đầu của ác ma.
Mày có biết tao không?
Mày có biết tao là ai không?
“Người tụi mày đang tìm, không phải là tao sao?” Bùi Dật đối diện với ánh mắt của sát thủ Bắc Myanmar. Thiên sứ báo thù đã trở lại.
Có người có lẽ nhận thấy nhận thấy được động tĩnh bất thường ở bên này, nhưng không ai sẵn sàng mạo hiểm nhìn xem bạn đồng hành của họ chết sống như thế nào. Lính đánh thuê là dùng tiền dính máu để thuê mua, thế nên vào thời điểm quan trọng đám lộn xộn này để bảo vệ tính mạng lập tức chạy tán loạn.
Đèn hậu của chiếc xe cuối cùng cuối cùng cũng biến mất trong màn sương trắng sâu thẳm, trên núi chỉ còn lại mấy đám cháy rừng lác đác, gió núi gào thét.
“Tao sẽ không để cho mày chết nhanh như vậy.”
“Trên người mày có bao nhiêu xương cốt, bao nhiêu khối thịt ……” Bùi Dật thanh âm khàn khàn, nhưng hung ác, “Tao giúp mày đếm một chút.”
Sau đó Đội trưởng Bùi đẩy Chương tổng nhà hắn ra.
Anh xong việc rồi, anh tránh ra đi.
Không cần người ngoài vây xem.
Bản thân Chương tổng cũng không phải rất muốn vây xem ở hiện trường. Anh ngồi xổm một bên lau vết máu trên ngực và nhặt hết vũ khí súng ống có thể dùng.
Ánh trăng yên tĩnh chiếu sáng trên mặt đất, nhưng đêm nay không bao giờ có thể yên bình.
Trong đêm tối có tiếng kêu thảm thiết thê lương, làm con cú đang nghỉ ngơi trên đỉnh cây sợ tới mức rơi xuống, phành phạch vỗ cánh bay đi, đổi sang một cái cây khác ở xa xa mà ngủ.
Động tĩnh thê thảm không đành lòng nghe cuối cùng hóa thành lệ quỷ gào thét.
Chương tổng luôn có chút kinh hãi, rất không quen, tuyệt đối sẽ không vì khát máu mà cảm thấy kích động.
Nhưng anh đột nhiên vô cùng buồn bã, đau lòng, bởi vì yêu một người cho nên bản thân mình cũng như bị đồng cảm. Mỗi một tiếng rên rỉ của người chịu hình đều là đau đớn và giãy dụa trong tinh thần mà người hành hình phải vật vã trong suốt nhiều năm qua.
Mỗi người nhất định đều mong muốn bản thân chưa từng trải qua những vết thương này, cả đời tận hưởng bình an và thanh bình, trăng sáng gió mát. Nhưng mà không phải thiếu niên nào cũng có may mắn như vậy.
Chương Thiệu Trì thầm niệm ở trong lòng, sau này đối với thiếu niên của mình tốt hơn một chút, yêu thương nhiều hơn một chút, không để hắn trải qua bất kỳ thống khổ cùng thất bại nào nữa.
Cuối cùng thật sự nhịn không được, cũng không dám quay đầu lại nhìn, ho khan một tiếng: “Được rồi, cũng đủ rồi.”
“Bảo bối.”
“Đủ rồi.”
Biển khổ vô biên, ngã phật từ bi, sẽ tha thứ cho những điều này.
……
Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng yên tĩnh, không còn tiếng động nữa, sâu bọ xung quanh bụi cỏ cũng không dám kêu la.
Chương Thiệu Trì đứng dậy quay đầu lại, trên con đường dưới ánh trăng phía sau anh, một Tu La đẫm máu lảo đảo chạy tới, bộ dạng tương đối khủng bố.
Hình như cả người Bùi Dật đều tung tóe máu, hai tay mười ngón tay thấm hồng, chỉ có sắc mặt tái nhợt như tuyết, hai mắt mở to giống như bị đang bị tra tấn mãnh liệt, lung lay sắp đổ. Chương Thiệu Trì vội vàng đỡ lấy.
Bùi Dật quay mặt đi, né tránh: “Rất bẩn, đừng chạm vào em.”
Chương Thiệu Trì nói: “Được rồi, tất cả đã qua rồi.”
Bùi Dật lặng lẽ gật đầu.
Chương Thiệu Trì: “Mọi chuyện kết thúc rồi, không sao, chúng ta rời khỏi đây!”
Anh dùng quần áo trong lều giúp Tiểu Bùi lau mặt, lau tay, không ngừng thì thầm an ủi. Cứ để dòng máu đen ở lại mảnh đất đẫm máu này mãi mãi, mọi chuyện đã kết thúc, chúng ta vẫn còn biết đường về.
Bùi Dật một tay đỡ lấy thân cây, khom lưng nôn thốc nôn tháo, nôn hết axit trong dạ dày, nước mắt đầm đìa.
Chỉ có thể dùng phía trên cánh tay sạch sẽ hơn một chút che mắt lại, trút hết cảm xúc tức giận đã bao ngày kìm nén xuống núi rừng xanh biếc, như mưa bụi trong sương sớm, tựa đầu vào thân cây vân sam, bật khóc.
Gào khóc thật lâu, khóc đến kiệt sức.
Chương tổng luôn phải lau nước mũi cho đứa trẻ đang giận dữ này.
Bùi Dật lắc lắc đầu, hai mắt sưng lên thành hai trái đào đỏ mọng, lau nước mũi: “Hắn đã khai ra.”
Chương Thiệu Trì còn nghĩ rằng Ba Nại Ôn khai ra đã hạ độc thủ với cảnh đốc như thế nào.
“Máy liên lạc trên người anh còn dùng được không?” Bùi Dật đột nhiên hỏi.
“Ai nói với em là anh có thiết bị liên lạc trên người?” Chương tổng giả vờ nghiêm trang.
“Đừng gạt em.” Bùi Dật mắng, “Đội trưởng của anh rất bận rộn, đừng làm chậm trễ thời gian của em! Anh cũng mau khai thật đi.”
Chương Thiệu Trì nhìn vẻ mặt đẫm máu và gớm ghiếc của Bùi tiên sinh, không khai thật sẽ sẽ chết ở chỗ này sao? mẹ nó.
Anh khịt mũi: “Ừ.”
“Hắn khai ra “kho hàng” mà Mạo gia chứa số lượng lớn hàng hóa, con đường nối liền đến thôn đó mất khoảng ba giờ.” Bùi Dật rất nghiêm túc, “Nhìn trên bản đồ này, khoảng cách không quá xa, ở trong núi, là điểm sản xuất ma túy lớn giáp ranh hai tỉnh Kachin và Shan, lái xe dọc theo tuyến đường này có thể đi tới.”
“Nhìn vẻ mặt của hắn không có nói dối, chính là nơi này.” Bùi Dật lại lần nữa chắc chắn.
Chương Thiệu Trì gật đầu sâu hơn. Đoán là vừa rồi Đội trưởng Bùi muốn lăng trì tên sát thủ nợ máu chồng chất kia …… thủ đoạn này, tình báo gì mà hỏi không ra?
Bộ ngực trần trụi và đẫm mồ hôi phản chiếu dưới trăng, Chương tổng đứng dậy: “Đi, bứng sào huyệt của bọn họ.”
Bùi Dật nói: “Chúng ta nhân thủ quá ít, đánh nhau sợ hỏa lực không đủ, thông báo cho đại đội đột kích lại không kịp, sợ các thôn dân dời hàng hóa đi.”
Chương Thiệu Trì hiên ngang lẫm liệt: “Em đừng lo lắng.”
Bùi Dật nhíu mày: “Anh là một trinh sát đơn binh, bị người ta sử dụng làm súng, còn tưởng mình là một chiếc xe tăng sao?”
Chương Thiệu Trì gõ mũi giày một chút, rốt cục phun ra chân tướng ngưu B: “Lão tử thật sự mang theo máy liên lạc, ai là đơn binh dám ra ngoài lăn lộn? Đi thôi!!”
Đế giày Bùi Dật đạp vào mông đàn ông của hắn: “Gửi tin nhắn của anh.”
Chương Thiệu Trì nhặt súng đứng dưới gốc cây sam khổng lồ. Một bầu nhiệt huyết dâng lên trong ngực, trước mắt xẹt qua chính là một loạt hình tượng anh hùng được ngưỡng mộ trên màn ảnh bao năm qua, từ lúc nhỏ đến giờ đều tràn đầy kiêu hãnh và khí phách.
Những trang sách vàng cũ thậm chí có thể được ghi lại từ những ký ức thời thơ ấu xa xôi của anh, chẳng hạn như ông nội của tôi đánh quỷ trong《 Cao lương đỏ 》, cùng với cùng với hình ảnh rực rỡ của Đổng Tồn Thụy, Hoàng Kế Quang và đội du kích đường sắt, mỗi người cầm trên tay gói thuốc nổ, hô hào vì sự nghiệp giải phóng chính nghĩa của nhân loại, tiến lên, xung phong ……
Giống như hai người bọn họ bây giờ, trên mặt nhuốm máu như Tu La đưới địa ngục nhưng vẫn rất hưng phấn, hai mắt sáng ngời. Con người thực sự sống dựa vào một hơi thở và với tín ngưỡng trong lòng.
Bùi Dật đã rửa sạch hai taybằng nước suối trong khe núi.
Nước suối được pha loãng thành màu đỏ nhạt đi theo dòng nước, chảy xuống sườn núi, len lỏi từ từ rửa sạch các khe đá, giúp hắn gột rửa nỗi đau và khát vọng của đêm bất an này, đổi lấy sự bình yên vĩnh hằng.
Bùi Dật chỉ lấy đi một di vật trên người sát thủ Ba Nại Ôn, chiếc điện thoại di động.
Lại mở màn hình điện thoại di động ra, nhìn chằm chằm hình ảnh Madam kẹp thuốc lái xe một lúc lâu. Thật soái, hơn nữa xinh đẹp động lòng người, so với suy nghĩ trong đầu hắn còn đẹp hơn gấp trăm lần.
“Mẹ thật xinh đẹp, cha em thật tinh mắt!” Bùi Dật cười rất chân thật.
Chương tổng không nói gì, xoa mạnh mái tóc của đứa nhỏ này.
……
Trên bản đồ vệ tinh, ở một nơi bọn họ không nhìn thấy trên đường quốc lộ của vùng núi, vài đoàn xe võ trang đang bí mật lao nhanh, xông về phía mục tiêu.
Tiếng quạ kêu từng đợt trong rừng, thỉnh thoảng xuất hiện bóng người cầm súng khiến vùng núi này thần hồn nát thần tính, đại chiến sắp bắt đầu.
Đoàn xe bọc thép của Ngô Đình Mạo tiếp cận khe núi, là nơi có nhà xưởng trong hang động bí mật nhất khu vực.
Những căn cứ này kinh doanh bất hợp pháp dựa theo mô hình “Trước cửa hàng sau nhà xưởng”, ngoại trừ dân địa phương ra thì không người ngoài nào vào được, cảnh sát cũng không thể tìm được, không có khả năng…… Trừ phi, trừ phi……
Ngô Đình Mạo nắm chặt tựa lưng trong xe, đường núi gập ghềnh nhưng cả khuôn mặt lại vững như bàn thạch.
Trừ phi đội trưởng Lôi thực sự bán đứng bọn họ.
Lôi Phách từ khi rời bỏ MCIA6, không còn nơi nào để đi, bị ép phải ẩn náu trong núi rừng hoang vu, cũng đã nhiều năm, cùng chung hoàn cảnh khó khăn và chịu sự cám dỗ của đồng tiền, đã đưa bọn họ đến gần nhau hơn.
Mạo gia rất cần thông tin tình báo ở phía bắc biên giới, mà Lôi Phách lại cần nhân lực và địa bàn để tồn tại ở đó. Bọn họ ăn nhịp với nhau, thỏa thuận trao đổi nhu cầu của mỗi người, Đó là một giao dịch hoàn hảo.
Về phần vật thí nghiệm sinh hóa, loại vũ khí tiên tiến, các trang web đen buôn lậu vũ khí, những thứ này liên quan đến bí mật từ các cơ quan tình báo của các nước lớn thậm chí là cơ mật quân đội, vốn không phải là một nhóm buôn bán ma túy Bắc Myanmar có thể làm ra, bọn họ không có kỹ thuật, cũng không có tầm nhìn này. Những năm gần đây, Ngô Đình Mạo cũng được đội trưởng Lôi “chỉ điểm”, hoặc nói cách khác là mê hoặc, trượt xuống vũng bùn sâu hơn ……
Rốt cuộc “Tam Giác Vàng” đã xuống dốc.
Sự thịnh vượng của các đồn điền trồng cây anh túc trong quá khứ, từ lâu đã được thay thế bằng các hợp chất hóa học có độ tinh khiết cao và được tân trang lại trong phòng thí nghiệm. Thế lực địa bàn từng chút từng chút bị ăn mòn, những người mua hàng hóa lớn trên thế giới đã chuyển mục tiêu sang “Trăng lưỡi liềm vàng”, các ông lớn trong ngành công nghệ bắt kịp thời đại tìm đường khác là điều tất nhiên.
Ngô Đình Mạo không ngừng gọi điện thoại, nghe điện thoại ở trong xe: “Đội trưởng Lôi đã tới mấy ngày trước sao, lô súng và đầu đạn kia đã được chuyển đi chưa?”
“Ai áp tải, người của Lôi Phách đã mang hàng đi? Đi đường nào, chặn hắn lại …… Đường biển sao?”
Sắc mặt Ngô Đình Mạo không ngừng biến hóa, khóe miệng khẽ run: “Hắn lấy đi hàng trước, sau đó thu tiền, tính cả một nửa của tôi …… Lôi Phách, hắn chuẩn bị để lại cho tôi cái gì?”
“Dừng xe.”
“Dừng lại!” Ngô Đình Mạo nắm lấy vai tài xế, ép tài xế thắng gấp trên đường núi, hai chiếc xe phía sau cũng vội vàng đạp thắng, thiếu chút nữa đã tông vào ông chủ lớn.
Không, Lôi Phách căn bản không có khả năng trở lại căn cứ vào lúc này. Người này đã tính toán muốn trở mặt, nhưng nhân lực quá ít, làm sao có thể quay lại liều mạng cùng ta? Không, Không, Lôi Phách khôn khéo như thế lại tâm ngoan thủ lạt y tuyệt đối sẽ không liều mạng lộ diện, y cũng sẽ không xuất hiện ở chỗ này.
Ngô Đình Mạo đột nhiên hiểu ra, vung tay về phía sau: “Đừng đi về phía trước, trở về đi.”
“Trở về, chúng ta rút lui ……”
Trong khe núi ánh lửa chợt lóe, một tiếng va chạm kinh thiên động địa, ngọn núi đã sụp đổ.
Vách núi dường như sụp đổ, vô số đất đá từ trên cao rơi xuống, rơi xuống đường quốc lộ. Một cây sam khổng lồ hàng trăm tuổi, bị chặt đứt bởi một vụ nổ lớn, cắt ngang đường quốc lộ……
Chiếc xe mở đường phía trước bị sóng xung kích đẩy thẳng ra vách núi rồi lăn xuống vực.
“Lui về phía sau, lui về phía sau!”
Đoàn xe chật vật, điên cuồng lùi lại trên đường quốc lộ. Đó không phải là một trận động đất hay lở đất, mà là một vụ nổ.
Ngọn lửa bốc lên xuyên qua làn sóng xung kích cực mạnh của vụ nổ, ngọn lửa bùng lên từ vị trí của nhà xưởng trong hang động ở giữa khe nứt.
Tiếng kêu khóc, tiếng súng, công nhân và dân làng chạy trốn khỏi hang động, một số người mang theo ngọn lửa…… Sau đó điều tra khám nghiệm hiện trường rất dễ dàng có thể xác nhận, bởi vì quá mức khai quật, bên trong núi bị rỗng, nơi này rất dễ sụp đổ và nứt nẻ, chất nổ bị chôn lấp đã trở thành ngòi nổ của “tai nạn” này.
Các khoang khổng lồ chứa oxy đã gây ra “Hiệu ứng khoang rỗng”, ngọn lửa xuyên qua các ngọn núi, làn sóng không khí là đủ để làm cho hiện trường bị nổ thành từng mảnh không để lại một manh giáp.
“Ông chủ, không thấy ai phóng hỏa, là phân xưởng chế tạo đột nhiên nổ tung a a a —”
“Y không cần tự mình phóng hỏa, y chưa từng trở về.” Ngô Đình Mạo không phải ngu ngốc, chỉ là bị thời gian làm gián đoạn, hiểu ra hơi muộn một bước, “hacker hạng nhất của MCIA6, hắn cho nổ tung một hai người hoặc là nổ tung nhà xưởng của ta, còn cần phải đích thân đến sao? Y chỉ cần ở cách xa hơn trăm cây số, vừa động ngón tay, nhẹ nhàng ấn nút một cái …… khốn kiếp, thằng điên!”
Ánh lửa, khói thuốc súng, bụi bẩn. Mọi thứ đã tan thành mây khói.
Ngô Đình Mạo ngồi trong xe. Lớp kính bọc thép cực kỳ kiên cố, trong tiếng nổ tung không ngừng vang lên vẫn không thể phá vỡ, nhưng lớp vỏ cứng cỏi trên mặt ông ta từ từ vỡ vụn.
Đây thực sự là địa bàn của ông ta, nhân mã trong thôn và căn cứ trong hang động, là “bất động sản” của ông ta.
Lão bị tính kế, Lôi Phách vét sạch hàng hóa và tiền mặt bỏ đi, sau đó quét nơi này thành tro bụi.
Từ lúc trùm ma túy đối mặt với bóng lưng của một người đàn ông nào đó trong video buông ra những lời nói tàn nhẫn ẫn, muốn giết chết “cả nhà già trẻ” của Liêu cảnh đốc, hai bên đã trở mặt lật bàn, tan rã cũng đã định trước. Chỉ sợ Mạo gia còn không có nghĩ tới, nhân quả báo trước, như thế nào lại bị ông bạn già đột nhiên ném xuống xe giữa đường? không quan tâm tình bạn trước đây tốt như thế nào!
Một đôi mắt cổ quái, phản chiếu ánh lửa tàn.
“Đội trưởng Lôi, ông chơi quá xấu, đừng để tôi tìm được ông……”
……
Lại một đêm ẩm ướt ở một thôn trang nhỏ và khuất nhất trên núi, mây đen che khuất mặt trăng sau cơn mưa.
“Bên kia nói như thế nào? Mọi thứ đều ổn chứ?” thủ lĩnh của tiểu đội đóng quân trong thôn, ngồi xổm trước cửa phòng hút thuốc, lo lắng suy nghĩ hồi lâu, “Không có tin tức chính xác sao?”
“Nại Ôn còn chưa về sao? Lại chết trên giường con điếm nào rồi ……” tên thủ lĩnh nhỏ lẩm bẩm và bắt đầu nghi ngờ.
“Hắn có gửi tin nhắn, nói là có chút chuyện trên đường đi nên phải nán lại, sẽ mau quay lại.” tên lâu la nói.
“Nán lại? Gọi điện yêu cầu hắn rút đi!”
“Đã gọi, luôn là không nghe máy.”
“……”
Không nghe máy?
Một chút lửa trên tàn thuốc rơi xuống khiến cho đôi mắt của tên thủ lĩnh nhỏ nhấp nháy trong ánh sáng mờ ảo, đột nhiên hỏi: “Con chó đâu?”
Trên con đường ở cổng thôn này, có vài con chó săn để cảnh báo, hơi có động tĩnh hoặc gặp người lạ, ngửi thấy mùi lạ, sẽ sủa không ngừng. Mấy đêm nay con chó có vẻ giống như vẫn luôn buồn bực, đều không có sủa.
Tên thủ lĩnh nhỏ đột nhiên phun tàn thuốc ra, dùng chân nghiền vào bùn đất, hai mắt đỏ hoe: “Động tĩnh không đúng, bốc hàng, rời khỏi nơi này.”
“Không thể chờ tụi bên Ba Nại Ôn, đi trước.”
Sợ bóng sợ gió vào ban đêm, càng không có động tĩnh gì càng thấy không đúng.
Tại sao những con chó trong thôn lại câm nín tập thể, tất cả đều không lên tiếng? Bởi vì có một “con hổ” đã đi vào trong thôn này.
Tên lâu la kia nhận lệnh, xoay người chạy, trở về truyền tin đóng thùng hàng hóa và đồ có giá trị, toàn bộ rút lui, chân tay nhanh nhẹn giống như là vội về chịu tang vậy.
Ánh sáng phía trước nhoáng lên một cái, quầng sáng trong đáy mắt làm mờ đi tầm mắt.
Trong đêm tối một cái “kéo chân ” mạnh mẽ, từ trên cao giáng xuống, nện xiên xuống, quấn lấy đầu và cổ, rồi mạnh mẽ kẹp lấy!
Vặn hai chân và trực tiếp lật người, đầu gối kẹp cổ đến nghẹt thở sau đó kéo vào lùm cây. Một lớp ánh sáng lạnh lẽo dưới trăng ……
Lúc ấy Chương Thiệu Trì đang túm dây leo trên vách đá, tập kích từ trên không xuống, dùng hai chân siết cổ, tuyệt đối không ham chiến lãng phí thời gian.
Trên mặt và ngực đều là bùn đất, chỉ có một đôi mắt đang tỏa sáng.
Áo lót cũ nát và quần công nhân rằn ri ôm lấy cơ thể, khoe ra vóc dáng khỏe khoắn và cường tráng. Anh ngụy trang thành lính đánh thuê, dáng vẻ như Mã Tử, nhưng dáng người chắc chắn là “siêu cao”.
Cách ăn mặc, diện mạo và khí chất này của Chương tổng, đều sắp làm cho người khác không thể nhận ra. Hoàn toàn không thể nhìn ra đức tính của tên con cháu ‘đại viện’ ăn chơi trác táng, hưởng thụ cuộc sống vinh hoa, là người ở trong giới của Yến Thành trước kia.
Mười năm trôi qua giống như là một giấc mơ, như trăng trong nước. Trước kia anh sống tương đối hời hợt, thích thể diện và hư vinh, cuộc sống lại quá thoải mái, liền dần dần trở nên lãnh đạm và buông thả.
Hiện giờ thay da đổi thịt, lòng nhiệt huyết và sự xúc động năm hai mươi tuổi khi anh gia nhập quân đội đã sống đã trở lại một lần nữa.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là bất đắc dĩ bị ép buộc, không trâu bắt chó đi cày chỉ có thể một đường đâm vào tường nam, không còn đường lui. Trên chiến trường không phải là họ chết thì là mình sống, vì đồng đội, vì sự sống còn, khát khao chiến đấu lấn át mọi do dự và sợ sệt!
Giống như một khẩu súng cũ một lần nữa lấp đầy đạn, nét mặt toả sáng. Đương nhiên Chương Sir chúng ta tuyệt đối không thừa nhận hình dung “Càng già càng dẻo dai”. Ở tuổi này, với kỹ năng này, anh ấy cũng đủ tư cách để một làm thanh tra phải không?
Chương Sir quỳ một gối xuống đất, phân biệt thanh âm xa gần, quay đầu lại phía trên vách núi, vươn ngón tay cái.
Trên một dây leo dài khác trên vách núi, là cộng sự Bùi Sir của anh.
Bùi Dật nhanh chóng leo xuống vách núi, vứt bỏ dây leo và đi thẳng vào phòng, một bóng đen nhanh nhẹn bay dưới ánh trăng.
Hai vị át chủ bài tổ chức đột kích đánh yêu quái, trong bóng tối, như Tu La lấy mạng đã ẩn núp vào thôn lúc đối thủ không đề phòng, chính là đến để ngăn cản bọn Mã Tử chạy trốn tứ tán.
Cuối cùng thì Bùi Dật cũng biết, đồng đội của hắn giấu “đồ vật” tàng hình đó ở đâu.
Một đường lái xe chạy như điên, lại leo lên vách núi, Chương tổng đã sớm ném đi đôi giày da cao cấp của mình, thay vào đó là một đôi giày cao su chạy bộ thường mang lúc tham gia quân ngũ.
Chương Thiệu Trì chỉ vào ngón chân phải của mình, Bùi Dật nhìn chằm chằm ngón chân cái.
Nơi đó đã bị mài mòn, phồng rộp, lại chảy máu và đóng vảy.
“Anh, điên rồi à, đau nhiều không?” Bùi Dật kêu lên.
“Không sao, cũng không đau, không có cảm giác.” Chương Thiệu Trì oán giận nói, “Lão tử mẹ nó cũng chỉ làm một lần này, tuyệt đối không thể thất thủ!…… Về sau tóm lại sẽ không vào nghề này.”
Bùi Dật a một hơi: “đau nhiều không……”
Chương Thiệu Trì lạnh lùng cười: “Tìm được em, xác định vị trí tổ ma túy, mang em trở về bình an, đây là nhiệm vụ của anh.”
“Ai ra lệnh cho anh?” Đội trưởng Bùi hôm nay tính tình rất xấu, thuận miệng mắng, “Ai mẹ nó dám giao cho anh loại nhiệm vụ này? Ăn người không nhả xương, dám dùng đến người của em mà không thương lượng với em, được em cho phép, em phải nói chuyện với hắn!”
“Sư phụ em!” Chương Thiệu Trì chế nhạo, “Em đi tìm ông ấy nói chuyện à?”
“……”
Bùi Dật mở to mắt, quay lại, là ai?
Mới vừa rồi Chương tổng chỉ là buột miệng thốt ra, con mẹ nó…… trước khi lâm trận còn chưa căng thẳng, vậy mà lại lỡ miệng.
Đội trưởng Bùi chỉ trong vài ngày đã trải qua quá nhiều biến cố, dường như đã trải qua nửa cuộc đời trong vòng mấy ngày, dấu vết mạch lạc của quá khứ hiện lên vô cùng rõ ràng.
Trước đây hắn như bị mù, bây giờ đột nhiên hiểu ra. Có bao nhiêu người đang âm thầm giúp đỡ, có bao nhiêu người đang nhìn từ xa để cho hắn luyện tập, háo hức mong chờ một bước ngoặt tuyệt đẹp, một sự trở lại vinh quang.
“Sư phụ em và Hoắc tướng quân tìm được anh khi nào? Hồ đồ, bọn họ dám dùng anh, anh còn thật sự dám đồng ý?” Bùi Dật gầm gừ.
“Vì sao không dám?” Chương Thiệu Trì hỏi ngược lại. Trong bộ phận nhỏ của bọn em, còn ai có thể cầm được thiệp mời của trùm ma túy Bắc Myanmar, nghênh ngang đi vào cửa chính dự tiệc?
“Anh gạt em chính thức gia nhập biên chế từ khi nào?”
“Vài tuần trước.”
“Chính là đêm đó, hai chúng ta cãi nhau một trận rốt cục cũng hiểu ra, trí nhớ của em đã từng che lấp, bị người khác động tay động chân, em nổi giận suốt đêm, đùng đùng xông tới tìm cấp trên bình luận, lúc ấy anh ở nhà lau súng.
“Anh tính tìm Cục phó Trần đánh một trận, lúc ấy đặc biệt muốn đánh ông ta một trận.” Chương Thiệu Trì nhớ lại, cười, “Đêm đó, vị Hoắc tướng quân bọn em trèo tường vào sân sau nhà chúng ta.”
Bùi Dật mở to mắt.
“Hệ thống an ninh báo động dù có tiên tiến đến đâu cũng vô dụng! Chỉ có thể đề phòng bọn trộm nhỏ, không phòng không được bộ phận đặc thù …… Hoắc tướng quân của bọn em, đi vào từ cửa sổ phòng làm việc trên tầng hai nhà chúng ta, đánh chào hỏi, còn hạ súng của anh, anh mới ‘quen biết’ ông ấy một chút.”
Chương Thiệu Trì cười nhẹ, tự mình cảm giác ở hình tượng của mình ở trong lòng Đội trưởng Bùi lại cao lên.
Bùi Dật hé miệng. Hai người, chỉ biết một chút.
Khuôn mặt Chương Thiệu Trì căng thẳng đến đỏ bừng, một đôi tay mạnh mẽ dùng lực dây dưa, kéo tên sát thủ nặng nề kia vào phía sau bụi cây giống như kéo một con heo rừng.
Trong đôi mắt lồi và hung bạo của Ba Nại Ôn, dãy đèn xe bị mờ và trôi dạt đi trong sương mù dày đặc, ẩm ướt của buổi sáng sớm.
Tên sát thủ cũng có mười năm hoành hành ở cái lãnh thổ quốc gia này, cổ họng phát không ra tiếng, tia hy vọng cứu vớt cuối cùng cũng bị nỗi sợ hãi cùng tuyệt vọng lấn át, giống như trước đây hắn đã từng vô số lần chặt đứt hy vọng của người khác, máu lạnh vô tình chấm dứt những sinh mệnh cao quý nhất.
Lửa giận của Đội trưởng Bùi đủ để đốt núi, đốt hết khu rừng này, sau đó thiêu trụi đầu của ác ma.
Mày có biết tao không?
Mày có biết tao là ai không?
“Người tụi mày đang tìm, không phải là tao sao?” Bùi Dật đối diện với ánh mắt của sát thủ Bắc Myanmar. Thiên sứ báo thù đã trở lại.
Có người có lẽ nhận thấy nhận thấy được động tĩnh bất thường ở bên này, nhưng không ai sẵn sàng mạo hiểm nhìn xem bạn đồng hành của họ chết sống như thế nào. Lính đánh thuê là dùng tiền dính máu để thuê mua, thế nên vào thời điểm quan trọng đám lộn xộn này để bảo vệ tính mạng lập tức chạy tán loạn.
Đèn hậu của chiếc xe cuối cùng cuối cùng cũng biến mất trong màn sương trắng sâu thẳm, trên núi chỉ còn lại mấy đám cháy rừng lác đác, gió núi gào thét.
“Tao sẽ không để cho mày chết nhanh như vậy.”
“Trên người mày có bao nhiêu xương cốt, bao nhiêu khối thịt ……” Bùi Dật thanh âm khàn khàn, nhưng hung ác, “Tao giúp mày đếm một chút.”
Sau đó Đội trưởng Bùi đẩy Chương tổng nhà hắn ra.
Anh xong việc rồi, anh tránh ra đi.
Không cần người ngoài vây xem.
Bản thân Chương tổng cũng không phải rất muốn vây xem ở hiện trường. Anh ngồi xổm một bên lau vết máu trên ngực và nhặt hết vũ khí súng ống có thể dùng.
Ánh trăng yên tĩnh chiếu sáng trên mặt đất, nhưng đêm nay không bao giờ có thể yên bình.
Trong đêm tối có tiếng kêu thảm thiết thê lương, làm con cú đang nghỉ ngơi trên đỉnh cây sợ tới mức rơi xuống, phành phạch vỗ cánh bay đi, đổi sang một cái cây khác ở xa xa mà ngủ.
Động tĩnh thê thảm không đành lòng nghe cuối cùng hóa thành lệ quỷ gào thét.
Chương tổng luôn có chút kinh hãi, rất không quen, tuyệt đối sẽ không vì khát máu mà cảm thấy kích động.
Nhưng anh đột nhiên vô cùng buồn bã, đau lòng, bởi vì yêu một người cho nên bản thân mình cũng như bị đồng cảm. Mỗi một tiếng rên rỉ của người chịu hình đều là đau đớn và giãy dụa trong tinh thần mà người hành hình phải vật vã trong suốt nhiều năm qua.
Mỗi người nhất định đều mong muốn bản thân chưa từng trải qua những vết thương này, cả đời tận hưởng bình an và thanh bình, trăng sáng gió mát. Nhưng mà không phải thiếu niên nào cũng có may mắn như vậy.
Chương Thiệu Trì thầm niệm ở trong lòng, sau này đối với thiếu niên của mình tốt hơn một chút, yêu thương nhiều hơn một chút, không để hắn trải qua bất kỳ thống khổ cùng thất bại nào nữa.
Cuối cùng thật sự nhịn không được, cũng không dám quay đầu lại nhìn, ho khan một tiếng: “Được rồi, cũng đủ rồi.”
“Bảo bối.”
“Đủ rồi.”
Biển khổ vô biên, ngã phật từ bi, sẽ tha thứ cho những điều này.
……
Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng yên tĩnh, không còn tiếng động nữa, sâu bọ xung quanh bụi cỏ cũng không dám kêu la.
Chương Thiệu Trì đứng dậy quay đầu lại, trên con đường dưới ánh trăng phía sau anh, một Tu La đẫm máu lảo đảo chạy tới, bộ dạng tương đối khủng bố.
Hình như cả người Bùi Dật đều tung tóe máu, hai tay mười ngón tay thấm hồng, chỉ có sắc mặt tái nhợt như tuyết, hai mắt mở to giống như bị đang bị tra tấn mãnh liệt, lung lay sắp đổ. Chương Thiệu Trì vội vàng đỡ lấy.
Bùi Dật quay mặt đi, né tránh: “Rất bẩn, đừng chạm vào em.”
Chương Thiệu Trì nói: “Được rồi, tất cả đã qua rồi.”
Bùi Dật lặng lẽ gật đầu.
Chương Thiệu Trì: “Mọi chuyện kết thúc rồi, không sao, chúng ta rời khỏi đây!”
Anh dùng quần áo trong lều giúp Tiểu Bùi lau mặt, lau tay, không ngừng thì thầm an ủi. Cứ để dòng máu đen ở lại mảnh đất đẫm máu này mãi mãi, mọi chuyện đã kết thúc, chúng ta vẫn còn biết đường về.
Bùi Dật một tay đỡ lấy thân cây, khom lưng nôn thốc nôn tháo, nôn hết axit trong dạ dày, nước mắt đầm đìa.
Chỉ có thể dùng phía trên cánh tay sạch sẽ hơn một chút che mắt lại, trút hết cảm xúc tức giận đã bao ngày kìm nén xuống núi rừng xanh biếc, như mưa bụi trong sương sớm, tựa đầu vào thân cây vân sam, bật khóc.
Gào khóc thật lâu, khóc đến kiệt sức.
Chương tổng luôn phải lau nước mũi cho đứa trẻ đang giận dữ này.
Bùi Dật lắc lắc đầu, hai mắt sưng lên thành hai trái đào đỏ mọng, lau nước mũi: “Hắn đã khai ra.”
Chương Thiệu Trì còn nghĩ rằng Ba Nại Ôn khai ra đã hạ độc thủ với cảnh đốc như thế nào.
“Máy liên lạc trên người anh còn dùng được không?” Bùi Dật đột nhiên hỏi.
“Ai nói với em là anh có thiết bị liên lạc trên người?” Chương tổng giả vờ nghiêm trang.
“Đừng gạt em.” Bùi Dật mắng, “Đội trưởng của anh rất bận rộn, đừng làm chậm trễ thời gian của em! Anh cũng mau khai thật đi.”
Chương Thiệu Trì nhìn vẻ mặt đẫm máu và gớm ghiếc của Bùi tiên sinh, không khai thật sẽ sẽ chết ở chỗ này sao? mẹ nó.
Anh khịt mũi: “Ừ.”
“Hắn khai ra “kho hàng” mà Mạo gia chứa số lượng lớn hàng hóa, con đường nối liền đến thôn đó mất khoảng ba giờ.” Bùi Dật rất nghiêm túc, “Nhìn trên bản đồ này, khoảng cách không quá xa, ở trong núi, là điểm sản xuất ma túy lớn giáp ranh hai tỉnh Kachin và Shan, lái xe dọc theo tuyến đường này có thể đi tới.”
“Nhìn vẻ mặt của hắn không có nói dối, chính là nơi này.” Bùi Dật lại lần nữa chắc chắn.
Chương Thiệu Trì gật đầu sâu hơn. Đoán là vừa rồi Đội trưởng Bùi muốn lăng trì tên sát thủ nợ máu chồng chất kia …… thủ đoạn này, tình báo gì mà hỏi không ra?
Bộ ngực trần trụi và đẫm mồ hôi phản chiếu dưới trăng, Chương tổng đứng dậy: “Đi, bứng sào huyệt của bọn họ.”
Bùi Dật nói: “Chúng ta nhân thủ quá ít, đánh nhau sợ hỏa lực không đủ, thông báo cho đại đội đột kích lại không kịp, sợ các thôn dân dời hàng hóa đi.”
Chương Thiệu Trì hiên ngang lẫm liệt: “Em đừng lo lắng.”
Bùi Dật nhíu mày: “Anh là một trinh sát đơn binh, bị người ta sử dụng làm súng, còn tưởng mình là một chiếc xe tăng sao?”
Chương Thiệu Trì gõ mũi giày một chút, rốt cục phun ra chân tướng ngưu B: “Lão tử thật sự mang theo máy liên lạc, ai là đơn binh dám ra ngoài lăn lộn? Đi thôi!!”
Đế giày Bùi Dật đạp vào mông đàn ông của hắn: “Gửi tin nhắn của anh.”
Chương Thiệu Trì nhặt súng đứng dưới gốc cây sam khổng lồ. Một bầu nhiệt huyết dâng lên trong ngực, trước mắt xẹt qua chính là một loạt hình tượng anh hùng được ngưỡng mộ trên màn ảnh bao năm qua, từ lúc nhỏ đến giờ đều tràn đầy kiêu hãnh và khí phách.
Những trang sách vàng cũ thậm chí có thể được ghi lại từ những ký ức thời thơ ấu xa xôi của anh, chẳng hạn như ông nội của tôi đánh quỷ trong《 Cao lương đỏ 》, cùng với cùng với hình ảnh rực rỡ của Đổng Tồn Thụy, Hoàng Kế Quang và đội du kích đường sắt, mỗi người cầm trên tay gói thuốc nổ, hô hào vì sự nghiệp giải phóng chính nghĩa của nhân loại, tiến lên, xung phong ……
Giống như hai người bọn họ bây giờ, trên mặt nhuốm máu như Tu La đưới địa ngục nhưng vẫn rất hưng phấn, hai mắt sáng ngời. Con người thực sự sống dựa vào một hơi thở và với tín ngưỡng trong lòng.
Bùi Dật đã rửa sạch hai taybằng nước suối trong khe núi.
Nước suối được pha loãng thành màu đỏ nhạt đi theo dòng nước, chảy xuống sườn núi, len lỏi từ từ rửa sạch các khe đá, giúp hắn gột rửa nỗi đau và khát vọng của đêm bất an này, đổi lấy sự bình yên vĩnh hằng.
Bùi Dật chỉ lấy đi một di vật trên người sát thủ Ba Nại Ôn, chiếc điện thoại di động.
Lại mở màn hình điện thoại di động ra, nhìn chằm chằm hình ảnh Madam kẹp thuốc lái xe một lúc lâu. Thật soái, hơn nữa xinh đẹp động lòng người, so với suy nghĩ trong đầu hắn còn đẹp hơn gấp trăm lần.
“Mẹ thật xinh đẹp, cha em thật tinh mắt!” Bùi Dật cười rất chân thật.
Chương tổng không nói gì, xoa mạnh mái tóc của đứa nhỏ này.
……
Trên bản đồ vệ tinh, ở một nơi bọn họ không nhìn thấy trên đường quốc lộ của vùng núi, vài đoàn xe võ trang đang bí mật lao nhanh, xông về phía mục tiêu.
Tiếng quạ kêu từng đợt trong rừng, thỉnh thoảng xuất hiện bóng người cầm súng khiến vùng núi này thần hồn nát thần tính, đại chiến sắp bắt đầu.
Đoàn xe bọc thép của Ngô Đình Mạo tiếp cận khe núi, là nơi có nhà xưởng trong hang động bí mật nhất khu vực.
Những căn cứ này kinh doanh bất hợp pháp dựa theo mô hình “Trước cửa hàng sau nhà xưởng”, ngoại trừ dân địa phương ra thì không người ngoài nào vào được, cảnh sát cũng không thể tìm được, không có khả năng…… Trừ phi, trừ phi……
Ngô Đình Mạo nắm chặt tựa lưng trong xe, đường núi gập ghềnh nhưng cả khuôn mặt lại vững như bàn thạch.
Trừ phi đội trưởng Lôi thực sự bán đứng bọn họ.
Lôi Phách từ khi rời bỏ MCIA6, không còn nơi nào để đi, bị ép phải ẩn náu trong núi rừng hoang vu, cũng đã nhiều năm, cùng chung hoàn cảnh khó khăn và chịu sự cám dỗ của đồng tiền, đã đưa bọn họ đến gần nhau hơn.
Mạo gia rất cần thông tin tình báo ở phía bắc biên giới, mà Lôi Phách lại cần nhân lực và địa bàn để tồn tại ở đó. Bọn họ ăn nhịp với nhau, thỏa thuận trao đổi nhu cầu của mỗi người, Đó là một giao dịch hoàn hảo.
Về phần vật thí nghiệm sinh hóa, loại vũ khí tiên tiến, các trang web đen buôn lậu vũ khí, những thứ này liên quan đến bí mật từ các cơ quan tình báo của các nước lớn thậm chí là cơ mật quân đội, vốn không phải là một nhóm buôn bán ma túy Bắc Myanmar có thể làm ra, bọn họ không có kỹ thuật, cũng không có tầm nhìn này. Những năm gần đây, Ngô Đình Mạo cũng được đội trưởng Lôi “chỉ điểm”, hoặc nói cách khác là mê hoặc, trượt xuống vũng bùn sâu hơn ……
Rốt cuộc “Tam Giác Vàng” đã xuống dốc.
Sự thịnh vượng của các đồn điền trồng cây anh túc trong quá khứ, từ lâu đã được thay thế bằng các hợp chất hóa học có độ tinh khiết cao và được tân trang lại trong phòng thí nghiệm. Thế lực địa bàn từng chút từng chút bị ăn mòn, những người mua hàng hóa lớn trên thế giới đã chuyển mục tiêu sang “Trăng lưỡi liềm vàng”, các ông lớn trong ngành công nghệ bắt kịp thời đại tìm đường khác là điều tất nhiên.
Ngô Đình Mạo không ngừng gọi điện thoại, nghe điện thoại ở trong xe: “Đội trưởng Lôi đã tới mấy ngày trước sao, lô súng và đầu đạn kia đã được chuyển đi chưa?”
“Ai áp tải, người của Lôi Phách đã mang hàng đi? Đi đường nào, chặn hắn lại …… Đường biển sao?”
Sắc mặt Ngô Đình Mạo không ngừng biến hóa, khóe miệng khẽ run: “Hắn lấy đi hàng trước, sau đó thu tiền, tính cả một nửa của tôi …… Lôi Phách, hắn chuẩn bị để lại cho tôi cái gì?”
“Dừng xe.”
“Dừng lại!” Ngô Đình Mạo nắm lấy vai tài xế, ép tài xế thắng gấp trên đường núi, hai chiếc xe phía sau cũng vội vàng đạp thắng, thiếu chút nữa đã tông vào ông chủ lớn.
Không, Lôi Phách căn bản không có khả năng trở lại căn cứ vào lúc này. Người này đã tính toán muốn trở mặt, nhưng nhân lực quá ít, làm sao có thể quay lại liều mạng cùng ta? Không, Không, Lôi Phách khôn khéo như thế lại tâm ngoan thủ lạt y tuyệt đối sẽ không liều mạng lộ diện, y cũng sẽ không xuất hiện ở chỗ này.
Ngô Đình Mạo đột nhiên hiểu ra, vung tay về phía sau: “Đừng đi về phía trước, trở về đi.”
“Trở về, chúng ta rút lui ……”
Trong khe núi ánh lửa chợt lóe, một tiếng va chạm kinh thiên động địa, ngọn núi đã sụp đổ.
Vách núi dường như sụp đổ, vô số đất đá từ trên cao rơi xuống, rơi xuống đường quốc lộ. Một cây sam khổng lồ hàng trăm tuổi, bị chặt đứt bởi một vụ nổ lớn, cắt ngang đường quốc lộ……
Chiếc xe mở đường phía trước bị sóng xung kích đẩy thẳng ra vách núi rồi lăn xuống vực.
“Lui về phía sau, lui về phía sau!”
Đoàn xe chật vật, điên cuồng lùi lại trên đường quốc lộ. Đó không phải là một trận động đất hay lở đất, mà là một vụ nổ.
Ngọn lửa bốc lên xuyên qua làn sóng xung kích cực mạnh của vụ nổ, ngọn lửa bùng lên từ vị trí của nhà xưởng trong hang động ở giữa khe nứt.
Tiếng kêu khóc, tiếng súng, công nhân và dân làng chạy trốn khỏi hang động, một số người mang theo ngọn lửa…… Sau đó điều tra khám nghiệm hiện trường rất dễ dàng có thể xác nhận, bởi vì quá mức khai quật, bên trong núi bị rỗng, nơi này rất dễ sụp đổ và nứt nẻ, chất nổ bị chôn lấp đã trở thành ngòi nổ của “tai nạn” này.
Các khoang khổng lồ chứa oxy đã gây ra “Hiệu ứng khoang rỗng”, ngọn lửa xuyên qua các ngọn núi, làn sóng không khí là đủ để làm cho hiện trường bị nổ thành từng mảnh không để lại một manh giáp.
“Ông chủ, không thấy ai phóng hỏa, là phân xưởng chế tạo đột nhiên nổ tung a a a —”
“Y không cần tự mình phóng hỏa, y chưa từng trở về.” Ngô Đình Mạo không phải ngu ngốc, chỉ là bị thời gian làm gián đoạn, hiểu ra hơi muộn một bước, “hacker hạng nhất của MCIA6, hắn cho nổ tung một hai người hoặc là nổ tung nhà xưởng của ta, còn cần phải đích thân đến sao? Y chỉ cần ở cách xa hơn trăm cây số, vừa động ngón tay, nhẹ nhàng ấn nút một cái …… khốn kiếp, thằng điên!”
Ánh lửa, khói thuốc súng, bụi bẩn. Mọi thứ đã tan thành mây khói.
Ngô Đình Mạo ngồi trong xe. Lớp kính bọc thép cực kỳ kiên cố, trong tiếng nổ tung không ngừng vang lên vẫn không thể phá vỡ, nhưng lớp vỏ cứng cỏi trên mặt ông ta từ từ vỡ vụn.
Đây thực sự là địa bàn của ông ta, nhân mã trong thôn và căn cứ trong hang động, là “bất động sản” của ông ta.
Lão bị tính kế, Lôi Phách vét sạch hàng hóa và tiền mặt bỏ đi, sau đó quét nơi này thành tro bụi.
Từ lúc trùm ma túy đối mặt với bóng lưng của một người đàn ông nào đó trong video buông ra những lời nói tàn nhẫn ẫn, muốn giết chết “cả nhà già trẻ” của Liêu cảnh đốc, hai bên đã trở mặt lật bàn, tan rã cũng đã định trước. Chỉ sợ Mạo gia còn không có nghĩ tới, nhân quả báo trước, như thế nào lại bị ông bạn già đột nhiên ném xuống xe giữa đường? không quan tâm tình bạn trước đây tốt như thế nào!
Một đôi mắt cổ quái, phản chiếu ánh lửa tàn.
“Đội trưởng Lôi, ông chơi quá xấu, đừng để tôi tìm được ông……”
……
Lại một đêm ẩm ướt ở một thôn trang nhỏ và khuất nhất trên núi, mây đen che khuất mặt trăng sau cơn mưa.
“Bên kia nói như thế nào? Mọi thứ đều ổn chứ?” thủ lĩnh của tiểu đội đóng quân trong thôn, ngồi xổm trước cửa phòng hút thuốc, lo lắng suy nghĩ hồi lâu, “Không có tin tức chính xác sao?”
“Nại Ôn còn chưa về sao? Lại chết trên giường con điếm nào rồi ……” tên thủ lĩnh nhỏ lẩm bẩm và bắt đầu nghi ngờ.
“Hắn có gửi tin nhắn, nói là có chút chuyện trên đường đi nên phải nán lại, sẽ mau quay lại.” tên lâu la nói.
“Nán lại? Gọi điện yêu cầu hắn rút đi!”
“Đã gọi, luôn là không nghe máy.”
“……”
Không nghe máy?
Một chút lửa trên tàn thuốc rơi xuống khiến cho đôi mắt của tên thủ lĩnh nhỏ nhấp nháy trong ánh sáng mờ ảo, đột nhiên hỏi: “Con chó đâu?”
Trên con đường ở cổng thôn này, có vài con chó săn để cảnh báo, hơi có động tĩnh hoặc gặp người lạ, ngửi thấy mùi lạ, sẽ sủa không ngừng. Mấy đêm nay con chó có vẻ giống như vẫn luôn buồn bực, đều không có sủa.
Tên thủ lĩnh nhỏ đột nhiên phun tàn thuốc ra, dùng chân nghiền vào bùn đất, hai mắt đỏ hoe: “Động tĩnh không đúng, bốc hàng, rời khỏi nơi này.”
“Không thể chờ tụi bên Ba Nại Ôn, đi trước.”
Sợ bóng sợ gió vào ban đêm, càng không có động tĩnh gì càng thấy không đúng.
Tại sao những con chó trong thôn lại câm nín tập thể, tất cả đều không lên tiếng? Bởi vì có một “con hổ” đã đi vào trong thôn này.
Tên lâu la kia nhận lệnh, xoay người chạy, trở về truyền tin đóng thùng hàng hóa và đồ có giá trị, toàn bộ rút lui, chân tay nhanh nhẹn giống như là vội về chịu tang vậy.
Ánh sáng phía trước nhoáng lên một cái, quầng sáng trong đáy mắt làm mờ đi tầm mắt.
Trong đêm tối một cái “kéo chân ” mạnh mẽ, từ trên cao giáng xuống, nện xiên xuống, quấn lấy đầu và cổ, rồi mạnh mẽ kẹp lấy!
Vặn hai chân và trực tiếp lật người, đầu gối kẹp cổ đến nghẹt thở sau đó kéo vào lùm cây. Một lớp ánh sáng lạnh lẽo dưới trăng ……
Lúc ấy Chương Thiệu Trì đang túm dây leo trên vách đá, tập kích từ trên không xuống, dùng hai chân siết cổ, tuyệt đối không ham chiến lãng phí thời gian.
Trên mặt và ngực đều là bùn đất, chỉ có một đôi mắt đang tỏa sáng.
Áo lót cũ nát và quần công nhân rằn ri ôm lấy cơ thể, khoe ra vóc dáng khỏe khoắn và cường tráng. Anh ngụy trang thành lính đánh thuê, dáng vẻ như Mã Tử, nhưng dáng người chắc chắn là “siêu cao”.
Cách ăn mặc, diện mạo và khí chất này của Chương tổng, đều sắp làm cho người khác không thể nhận ra. Hoàn toàn không thể nhìn ra đức tính của tên con cháu ‘đại viện’ ăn chơi trác táng, hưởng thụ cuộc sống vinh hoa, là người ở trong giới của Yến Thành trước kia.
Mười năm trôi qua giống như là một giấc mơ, như trăng trong nước. Trước kia anh sống tương đối hời hợt, thích thể diện và hư vinh, cuộc sống lại quá thoải mái, liền dần dần trở nên lãnh đạm và buông thả.
Hiện giờ thay da đổi thịt, lòng nhiệt huyết và sự xúc động năm hai mươi tuổi khi anh gia nhập quân đội đã sống đã trở lại một lần nữa.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là bất đắc dĩ bị ép buộc, không trâu bắt chó đi cày chỉ có thể một đường đâm vào tường nam, không còn đường lui. Trên chiến trường không phải là họ chết thì là mình sống, vì đồng đội, vì sự sống còn, khát khao chiến đấu lấn át mọi do dự và sợ sệt!
Giống như một khẩu súng cũ một lần nữa lấp đầy đạn, nét mặt toả sáng. Đương nhiên Chương Sir chúng ta tuyệt đối không thừa nhận hình dung “Càng già càng dẻo dai”. Ở tuổi này, với kỹ năng này, anh ấy cũng đủ tư cách để một làm thanh tra phải không?
Chương Sir quỳ một gối xuống đất, phân biệt thanh âm xa gần, quay đầu lại phía trên vách núi, vươn ngón tay cái.
Trên một dây leo dài khác trên vách núi, là cộng sự Bùi Sir của anh.
Bùi Dật nhanh chóng leo xuống vách núi, vứt bỏ dây leo và đi thẳng vào phòng, một bóng đen nhanh nhẹn bay dưới ánh trăng.
Hai vị át chủ bài tổ chức đột kích đánh yêu quái, trong bóng tối, như Tu La lấy mạng đã ẩn núp vào thôn lúc đối thủ không đề phòng, chính là đến để ngăn cản bọn Mã Tử chạy trốn tứ tán.
Cuối cùng thì Bùi Dật cũng biết, đồng đội của hắn giấu “đồ vật” tàng hình đó ở đâu.
Một đường lái xe chạy như điên, lại leo lên vách núi, Chương tổng đã sớm ném đi đôi giày da cao cấp của mình, thay vào đó là một đôi giày cao su chạy bộ thường mang lúc tham gia quân ngũ.
Chương Thiệu Trì chỉ vào ngón chân phải của mình, Bùi Dật nhìn chằm chằm ngón chân cái.
Nơi đó đã bị mài mòn, phồng rộp, lại chảy máu và đóng vảy.
“Anh, điên rồi à, đau nhiều không?” Bùi Dật kêu lên.
“Không sao, cũng không đau, không có cảm giác.” Chương Thiệu Trì oán giận nói, “Lão tử mẹ nó cũng chỉ làm một lần này, tuyệt đối không thể thất thủ!…… Về sau tóm lại sẽ không vào nghề này.”
Bùi Dật a một hơi: “đau nhiều không……”
Chương Thiệu Trì lạnh lùng cười: “Tìm được em, xác định vị trí tổ ma túy, mang em trở về bình an, đây là nhiệm vụ của anh.”
“Ai ra lệnh cho anh?” Đội trưởng Bùi hôm nay tính tình rất xấu, thuận miệng mắng, “Ai mẹ nó dám giao cho anh loại nhiệm vụ này? Ăn người không nhả xương, dám dùng đến người của em mà không thương lượng với em, được em cho phép, em phải nói chuyện với hắn!”
“Sư phụ em!” Chương Thiệu Trì chế nhạo, “Em đi tìm ông ấy nói chuyện à?”
“……”
Bùi Dật mở to mắt, quay lại, là ai?
Mới vừa rồi Chương tổng chỉ là buột miệng thốt ra, con mẹ nó…… trước khi lâm trận còn chưa căng thẳng, vậy mà lại lỡ miệng.
Đội trưởng Bùi chỉ trong vài ngày đã trải qua quá nhiều biến cố, dường như đã trải qua nửa cuộc đời trong vòng mấy ngày, dấu vết mạch lạc của quá khứ hiện lên vô cùng rõ ràng.
Trước đây hắn như bị mù, bây giờ đột nhiên hiểu ra. Có bao nhiêu người đang âm thầm giúp đỡ, có bao nhiêu người đang nhìn từ xa để cho hắn luyện tập, háo hức mong chờ một bước ngoặt tuyệt đẹp, một sự trở lại vinh quang.
“Sư phụ em và Hoắc tướng quân tìm được anh khi nào? Hồ đồ, bọn họ dám dùng anh, anh còn thật sự dám đồng ý?” Bùi Dật gầm gừ.
“Vì sao không dám?” Chương Thiệu Trì hỏi ngược lại. Trong bộ phận nhỏ của bọn em, còn ai có thể cầm được thiệp mời của trùm ma túy Bắc Myanmar, nghênh ngang đi vào cửa chính dự tiệc?
“Anh gạt em chính thức gia nhập biên chế từ khi nào?”
“Vài tuần trước.”
“Chính là đêm đó, hai chúng ta cãi nhau một trận rốt cục cũng hiểu ra, trí nhớ của em đã từng che lấp, bị người khác động tay động chân, em nổi giận suốt đêm, đùng đùng xông tới tìm cấp trên bình luận, lúc ấy anh ở nhà lau súng.
“Anh tính tìm Cục phó Trần đánh một trận, lúc ấy đặc biệt muốn đánh ông ta một trận.” Chương Thiệu Trì nhớ lại, cười, “Đêm đó, vị Hoắc tướng quân bọn em trèo tường vào sân sau nhà chúng ta.”
Bùi Dật mở to mắt.
“Hệ thống an ninh báo động dù có tiên tiến đến đâu cũng vô dụng! Chỉ có thể đề phòng bọn trộm nhỏ, không phòng không được bộ phận đặc thù …… Hoắc tướng quân của bọn em, đi vào từ cửa sổ phòng làm việc trên tầng hai nhà chúng ta, đánh chào hỏi, còn hạ súng của anh, anh mới ‘quen biết’ ông ấy một chút.”
Chương Thiệu Trì cười nhẹ, tự mình cảm giác ở hình tượng của mình ở trong lòng Đội trưởng Bùi lại cao lên.
Bùi Dật hé miệng. Hai người, chỉ biết một chút.
Tác giả :
Hương Tiểu Mạch