Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương
Quyển 2 - Chương 68: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: windy
Trong nhà WC.
Mặc Khuynh Thành lấy điện thoại ra, soạn vài chữ, nhìn nửa ngày, mới từ bên trong đi ra.
“Rầm...”
Bốn bồn rửa tay, cô ở bên cạnh, ba người khác đứng mỗi người một cái.
Đem toàn bộ đường trốn của mình ngăn cản rồi...
Cô làm bộ như không phát hiện ra rửa tay rồi lau khô, từ từ xoay người đi ra trung tâm.
A Tam muốn ra tay, lại bị ngăn lại.
“A Nhị, cậu ngăn tôi làm gì!” Cơ hội tốt như vậy, liền bỏ lỡ.
“A Tam, bên cạnh có camera.”
Một câu này, liền ngăn cả tất cả động tác của A Tam.
“Đuổi theo sát đi, có thể không bị người ta phát hiện ra là tốt nhất.” Nếu là phát hiện, chỉ có thể giải quyết luôn.
Ai ngờ, bọn họ chưa kịp theo sát, Mặc Khuynh Thành liền bỏ đi.
“Sao lại thế này, người đâu!” A Tam trừng lớn hai mắt, kinh ngạc.
Mặt A Nhị trầm xuống, nói ra suy đoán của bản thân, “A Đại, cô ta phát hiện ra chúng ta rồi.”
“Làm sao có thể, chúng ta rất cẩn thận mà.”
A Nhị nghĩ nghĩ khả năng, mới nói: “Chúng ta ở sân bay đụng phải cô ta, lại thường xuyên xuất hiện ở trường học, công ty, hiện tại lại xuất hiện ở chỗ này, cô ta là người Mặc gia, cho dù chưa từng huấn luyện qua, cũng sẽ có cảnh giác nhiều hơn người bình thường.”
A Đại nghe anh ta nói như vậy, mặt cũng trầm xuống theo, “Nếu như thực là như thế, vậy không kinh động tới người khác lại cực kì khó khăn.”
Ba người đều đã hiểu rõ, kinh động người khác, nghĩ đến liền biết bọn họ có khả năng sẽ chết ở chỗ này.
“Chúng ta vẫn là mau đuổi theo đi, có lẽ sự tình không nghiêm trọng như chúng ta đã nghĩ đâu.” A Nhị an ủi, nhưng trong lòng kỳ thật vẫn hiểu rõ, khả năng này cực kì thấp.
Mặc Khuynh Thành vừa biến mất, giờ phút này đang đi ra từ một gian cửa hàng quần áo, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai, trên người là bộ quần áo thể thao, sau đó đi tới chỗ đông người.
Nhiều người rất tốt, chỗ đông người, cũng ẩn nấp được.
Cô không phải là một người chỉ biết phòng thủ, nếu bọn họ bắt được cô, hoặc là nói, là muốn giải quyết cô, liền nên làm tốt việc chuẩn bị giải quyết đi.
Cô vụng trộm ẩn thân ở buồng vệ sinh cách đó không xa trong một đám người, trợn mắt nhìn ba người rời khỏi buồng vệ sinh, không ngừng tìm kiếm cô.
“A...”
Cô lạnh lùng a một tiếng, giống như một người bình thường đi dạo phố, không ngừng tìm kiếm trên các gian hàng, tìm gì đó mình cảm thấy hứng thú.
Không lâu sau, ba người chia ra tìm kiếm, cô nhìn một người, yên lặng đi theo, theo sát.
A Nhị tìm bốn phía, anh ta khẳng định Mặc Khuynh Thành chỉ ở quanh đây, cho nên làm bộ để cho A Đại A Tam tản ra tìm kiếm, liền chờ cô lộ ra dấu vết.
Dáng cao không đúng, hình thể không đúng...
Là người kia!
Mắt A Nhị sáng lên, sau đó lưng đột nhiên toát ra mồ hôi lạn.
Suy đoán của anh ta quả nhiên là đúng, cô ta biết những chuyện này, hơn nữa nhất định có kinh nghiệm. Chỉ là sao cô ta lại lớn mật như vậy, không chọn chạy thoát mà lại vẫn đi theo mình, chẵng lẽ cô ta muốn bắt mình lại?
A, không thể không nói, cô ta thật là tinh mắt, A Đại tuy là người đứng đầu, nhưng tính tình trầm ổn, mà A Tam có vẻ kích thích, nhưng anh ta là một người có tâm kiên định, mà mình, có trí óc, tương đương với quân sư, cũng không biết cô ta chọn mình là may mắn hay là bất hạnh đây.
Anh ta làm bộ không phát hiện ra tung tích của cô, không ngừng tìm kiếm bốn phía, vẻ mặt lo lắng.
Không đúng!
Mặc Khuynh Thành thong thả đi phía sau, người này phát hiện ra mình rồi!
Trước khi tản ra, anh ta còn đang tìm mình khắp nơi, mà lúc này mặc dù anh ta vẫn tìm, nhưng dưới chân lại không hề bước thêm bước nào, này cực kì không bình thường.
Nếu không phải đang là tình huống nguy cấp, cô nhất định sẽ tán thưởng năng lực của người này không tệ, lại vẫn suy xét nên làm gì, nhưng trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, nếu bị phát hiện, mình sẽ trở thành chui đầu vào lưới trước, Tiểu Lâm chờ cũng sốt ruột rồi.
Bóng dáng màu trắng dừng lại trong đám người, một giây sau đột nhiên xoay người rời khỏi, điều này làm cho A Nhị vẫn luôn chờ cô chui đầu vào lưới kinh hãi, cô ta vậy mà phát hiện ra mục đích của mình!
Vội vàng đuổi theo, nói với tai nghe bluetooth: “Cô ta đang đi tới cửa chính, chặn cô ta lại.”
Trong mắt anh ta, chỉ có Mặc Khuynh Thành ở phía trước, chen chúc trong đám người khiến anh ta đi lại gian nan, nhưng trong lòng anh ta rõ ràng, nếu là lần này thật sự để cho cô rời khỏi khu trung tâm, bọn họ liền rất khó để giải quyết cô, khả năng là, bọn họ sẽ bị cô giải quyết.
“Ầm.”
Một cô gái không lớn đột nhiên lao tới, vọt tới anh ta, ngã vào đám người.
“Ai, sao anh lại làm thế hả! Đụng vào người ta còn muốn chạy?” Cánh tay anh ta nháy mắt bị nắm lại.
A Nhị ngẩng đầu, cường bạo nói: “Thật xin lỗi.” Sau đó ánh mắt lại tìm kiếm trong đám người, giờ phút này, dĩ nhiên không tìm thấy bóng dáng Mặc Khuynh Thành nữa.
“Một câu thật xin lỗi liền xong sao? Tôi thấy anh không phải là người Hoa Hạ đi, tiểu tử, xuất ngoại sẽ không cần bôi đen cho quốc gia mình chứ, quá kém!”
“Đúng vậy, người lớn như vậy mà đi đường không chịu nhìn đường, đụng vào con gái người ta còn không biết nâng dậy, quá dọa người rồi.”
“Em gái, em sao rồi, có bị ngã bị thương không? Cha mẹ em đâu?” Có vị phụ nữ trung niên nâng cô bé dậy, ân cần hỏi han.
“Dì, cháu không sao đâu, chú ấy không phải cố ý va phải cháu, là cháu đi đường không cẩn thận, mọi người đừng trách chú ấy, cha mẹ cháu ở phía trước, vừa rồi cháu bị đau bụng nên tới nhà vệ sinh một chuyến.”
Giọng nói non nớt lại cực kì tri kỉ nói ra, khiến cho trong lòng mọi người càng mềm lại, sau đó lại hung hăng trừng mắt nhìn A Nhị.
“Em gái, chúng ta biết tính tình của em rất tốt, nhưng cái người này cũng không phải người tốt gì, em cũng đừng để anh ta lừa gạt.”
Trên đầu A Nhị đầy hắc tuyến, mấy người này sao càng nói càng quá phận vậy.
“Các vị, tôi cũng không phải cố ý đụng vào em ấy, trước cũng đã nói xin lỗi rồi, thật sự xin lỗi, vừa rồi tôi thấy được người quen, cho nên vội vàng bắp cho kịp, lại thật có lỗi.”
Dù sao hiện tại cũng đuổi không kịp, lại nghĩ đến A Đại bọn họ đứng ở cửa ngăn cản, cũng không nóng nảy mà giải quyết chuyện này.
Mọi người thấy anh ta thành khẩn cúi đầu 90 độ, lời đến bên miệng cũng không tiện nói ra.
“Coi như quên đi, em gái nhỏ cũng đã không so đo nữa rồi, chúng ta cũng không nên nói gì.”
“Lần sau đi đường nhìn người một chút, nếu không lần tới đụng ngã không có nhẹ nhàng như vậy nữa thì sao.”
A Nhị thành khẩn gật đầu, “Tôi biết rồi, cảm ơn mọi người.”
“Được rồi, tản đi, đừng lãng phí thời gian nghỉ ngơi nữa.”
Đám người lại bắt đầu di chuyển, A Nhị cũng khẩn trương chạy tới cửa ra vào.
“Thế nào, các anh nhìn thấy cô ta chưa?”
A Tam thiếu kiên nhẫn nói: “A Nhị, cậu làm gì thế, chúng tôi không có nhìn thấy ai cả!”
“Sao lại thế này?” A Đại hỏi.
A Nhị thở hồng hộc, đem sự tình đơn giản nói ra.
A Tam nghe xong kinh ngạc, sau đó vui sướng khi thấy người gặp họa, “Không nghĩ tới A Nhị cũng có một ngày bị người ta tính kế, thật khó được, ngày này nhất định phải lưu lại làm kỉ niệm.”
A Nhị buồn cười vỗ vỗ đầu anh ta, “Nghĩ cái gì, còn không nhanh chóng tìm người đi, nếu là cô ta thật sự đi ra khỏi trung tâm, chúng ta liền không có cơ hội nữa.”
A Tam vỗ ngực nói: “Sợ cái gì, tôi với A Đại bốn cái mắt, sao có thể xem dọa người.”
“Là sao?” Ở ngoài cửa, đột nhiên truyền đến một giọng nói.
Ba người kinh ngạc quay đầu nhìn lại, Mặc Khuynh Thành liền đứng
Edit: windy
Trong nhà WC.
Mặc Khuynh Thành lấy điện thoại ra, soạn vài chữ, nhìn nửa ngày, mới từ bên trong đi ra.
“Rầm...”
Bốn bồn rửa tay, cô ở bên cạnh, ba người khác đứng mỗi người một cái.
Đem toàn bộ đường trốn của mình ngăn cản rồi...
Cô làm bộ như không phát hiện ra rửa tay rồi lau khô, từ từ xoay người đi ra trung tâm.
A Tam muốn ra tay, lại bị ngăn lại.
“A Nhị, cậu ngăn tôi làm gì!” Cơ hội tốt như vậy, liền bỏ lỡ.
“A Tam, bên cạnh có camera.”
Một câu này, liền ngăn cả tất cả động tác của A Tam.
“Đuổi theo sát đi, có thể không bị người ta phát hiện ra là tốt nhất.” Nếu là phát hiện, chỉ có thể giải quyết luôn.
Ai ngờ, bọn họ chưa kịp theo sát, Mặc Khuynh Thành liền bỏ đi.
“Sao lại thế này, người đâu!” A Tam trừng lớn hai mắt, kinh ngạc.
Mặt A Nhị trầm xuống, nói ra suy đoán của bản thân, “A Đại, cô ta phát hiện ra chúng ta rồi.”
“Làm sao có thể, chúng ta rất cẩn thận mà.”
A Nhị nghĩ nghĩ khả năng, mới nói: “Chúng ta ở sân bay đụng phải cô ta, lại thường xuyên xuất hiện ở trường học, công ty, hiện tại lại xuất hiện ở chỗ này, cô ta là người Mặc gia, cho dù chưa từng huấn luyện qua, cũng sẽ có cảnh giác nhiều hơn người bình thường.”
A Đại nghe anh ta nói như vậy, mặt cũng trầm xuống theo, “Nếu như thực là như thế, vậy không kinh động tới người khác lại cực kì khó khăn.”
Ba người đều đã hiểu rõ, kinh động người khác, nghĩ đến liền biết bọn họ có khả năng sẽ chết ở chỗ này.
“Chúng ta vẫn là mau đuổi theo đi, có lẽ sự tình không nghiêm trọng như chúng ta đã nghĩ đâu.” A Nhị an ủi, nhưng trong lòng kỳ thật vẫn hiểu rõ, khả năng này cực kì thấp.
Mặc Khuynh Thành vừa biến mất, giờ phút này đang đi ra từ một gian cửa hàng quần áo, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai, trên người là bộ quần áo thể thao, sau đó đi tới chỗ đông người.
Nhiều người rất tốt, chỗ đông người, cũng ẩn nấp được.
Cô không phải là một người chỉ biết phòng thủ, nếu bọn họ bắt được cô, hoặc là nói, là muốn giải quyết cô, liền nên làm tốt việc chuẩn bị giải quyết đi.
Cô vụng trộm ẩn thân ở buồng vệ sinh cách đó không xa trong một đám người, trợn mắt nhìn ba người rời khỏi buồng vệ sinh, không ngừng tìm kiếm cô.
“A...”
Cô lạnh lùng a một tiếng, giống như một người bình thường đi dạo phố, không ngừng tìm kiếm trên các gian hàng, tìm gì đó mình cảm thấy hứng thú.
Không lâu sau, ba người chia ra tìm kiếm, cô nhìn một người, yên lặng đi theo, theo sát.
A Nhị tìm bốn phía, anh ta khẳng định Mặc Khuynh Thành chỉ ở quanh đây, cho nên làm bộ để cho A Đại A Tam tản ra tìm kiếm, liền chờ cô lộ ra dấu vết.
Dáng cao không đúng, hình thể không đúng...
Là người kia!
Mắt A Nhị sáng lên, sau đó lưng đột nhiên toát ra mồ hôi lạn.
Suy đoán của anh ta quả nhiên là đúng, cô ta biết những chuyện này, hơn nữa nhất định có kinh nghiệm. Chỉ là sao cô ta lại lớn mật như vậy, không chọn chạy thoát mà lại vẫn đi theo mình, chẵng lẽ cô ta muốn bắt mình lại?
A, không thể không nói, cô ta thật là tinh mắt, A Đại tuy là người đứng đầu, nhưng tính tình trầm ổn, mà A Tam có vẻ kích thích, nhưng anh ta là một người có tâm kiên định, mà mình, có trí óc, tương đương với quân sư, cũng không biết cô ta chọn mình là may mắn hay là bất hạnh đây.
Anh ta làm bộ không phát hiện ra tung tích của cô, không ngừng tìm kiếm bốn phía, vẻ mặt lo lắng.
Không đúng!
Mặc Khuynh Thành thong thả đi phía sau, người này phát hiện ra mình rồi!
Trước khi tản ra, anh ta còn đang tìm mình khắp nơi, mà lúc này mặc dù anh ta vẫn tìm, nhưng dưới chân lại không hề bước thêm bước nào, này cực kì không bình thường.
Nếu không phải đang là tình huống nguy cấp, cô nhất định sẽ tán thưởng năng lực của người này không tệ, lại vẫn suy xét nên làm gì, nhưng trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, nếu bị phát hiện, mình sẽ trở thành chui đầu vào lưới trước, Tiểu Lâm chờ cũng sốt ruột rồi.
Bóng dáng màu trắng dừng lại trong đám người, một giây sau đột nhiên xoay người rời khỏi, điều này làm cho A Nhị vẫn luôn chờ cô chui đầu vào lưới kinh hãi, cô ta vậy mà phát hiện ra mục đích của mình!
Vội vàng đuổi theo, nói với tai nghe bluetooth: “Cô ta đang đi tới cửa chính, chặn cô ta lại.”
Trong mắt anh ta, chỉ có Mặc Khuynh Thành ở phía trước, chen chúc trong đám người khiến anh ta đi lại gian nan, nhưng trong lòng anh ta rõ ràng, nếu là lần này thật sự để cho cô rời khỏi khu trung tâm, bọn họ liền rất khó để giải quyết cô, khả năng là, bọn họ sẽ bị cô giải quyết.
“Ầm.”
Một cô gái không lớn đột nhiên lao tới, vọt tới anh ta, ngã vào đám người.
“Ai, sao anh lại làm thế hả! Đụng vào người ta còn muốn chạy?” Cánh tay anh ta nháy mắt bị nắm lại.
A Nhị ngẩng đầu, cường bạo nói: “Thật xin lỗi.” Sau đó ánh mắt lại tìm kiếm trong đám người, giờ phút này, dĩ nhiên không tìm thấy bóng dáng Mặc Khuynh Thành nữa.
“Một câu thật xin lỗi liền xong sao? Tôi thấy anh không phải là người Hoa Hạ đi, tiểu tử, xuất ngoại sẽ không cần bôi đen cho quốc gia mình chứ, quá kém!”
“Đúng vậy, người lớn như vậy mà đi đường không chịu nhìn đường, đụng vào con gái người ta còn không biết nâng dậy, quá dọa người rồi.”
“Em gái, em sao rồi, có bị ngã bị thương không? Cha mẹ em đâu?” Có vị phụ nữ trung niên nâng cô bé dậy, ân cần hỏi han.
“Dì, cháu không sao đâu, chú ấy không phải cố ý va phải cháu, là cháu đi đường không cẩn thận, mọi người đừng trách chú ấy, cha mẹ cháu ở phía trước, vừa rồi cháu bị đau bụng nên tới nhà vệ sinh một chuyến.”
Giọng nói non nớt lại cực kì tri kỉ nói ra, khiến cho trong lòng mọi người càng mềm lại, sau đó lại hung hăng trừng mắt nhìn A Nhị.
“Em gái, chúng ta biết tính tình của em rất tốt, nhưng cái người này cũng không phải người tốt gì, em cũng đừng để anh ta lừa gạt.”
Trên đầu A Nhị đầy hắc tuyến, mấy người này sao càng nói càng quá phận vậy.
“Các vị, tôi cũng không phải cố ý đụng vào em ấy, trước cũng đã nói xin lỗi rồi, thật sự xin lỗi, vừa rồi tôi thấy được người quen, cho nên vội vàng bắp cho kịp, lại thật có lỗi.”
Dù sao hiện tại cũng đuổi không kịp, lại nghĩ đến A Đại bọn họ đứng ở cửa ngăn cản, cũng không nóng nảy mà giải quyết chuyện này.
Mọi người thấy anh ta thành khẩn cúi đầu 90 độ, lời đến bên miệng cũng không tiện nói ra.
“Coi như quên đi, em gái nhỏ cũng đã không so đo nữa rồi, chúng ta cũng không nên nói gì.”
“Lần sau đi đường nhìn người một chút, nếu không lần tới đụng ngã không có nhẹ nhàng như vậy nữa thì sao.”
A Nhị thành khẩn gật đầu, “Tôi biết rồi, cảm ơn mọi người.”
“Được rồi, tản đi, đừng lãng phí thời gian nghỉ ngơi nữa.”
Đám người lại bắt đầu di chuyển, A Nhị cũng khẩn trương chạy tới cửa ra vào.
“Thế nào, các anh nhìn thấy cô ta chưa?”
A Tam thiếu kiên nhẫn nói: “A Nhị, cậu làm gì thế, chúng tôi không có nhìn thấy ai cả!”
“Sao lại thế này?” A Đại hỏi.
A Nhị thở hồng hộc, đem sự tình đơn giản nói ra.
A Tam nghe xong kinh ngạc, sau đó vui sướng khi thấy người gặp họa, “Không nghĩ tới A Nhị cũng có một ngày bị người ta tính kế, thật khó được, ngày này nhất định phải lưu lại làm kỉ niệm.”
A Nhị buồn cười vỗ vỗ đầu anh ta, “Nghĩ cái gì, còn không nhanh chóng tìm người đi, nếu là cô ta thật sự đi ra khỏi trung tâm, chúng ta liền không có cơ hội nữa.”
A Tam vỗ ngực nói: “Sợ cái gì, tôi với A Đại bốn cái mắt, sao có thể xem dọa người.”
“Là sao?” Ở ngoài cửa, đột nhiên truyền đến một giọng nói.
Ba người kinh ngạc quay đầu nhìn lại, Mặc Khuynh Thành liền đứng
Tác giả :
Tiên Nhược An Nhiên