Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương
Quyển 2 - Chương 67: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: windy
Phía Tây Nam Đế Đô tại một biệt thự nhỏ.
“Rầm.”
“Đùng đùng...”
“Sao lại thế này, sao lại thế này!”
Tống Hạ Bạch mặc áo ngủ vội vàng chạy từ trên lầu xuống, khi thấy trong phòng bếp một trận bừa bãi cùng với Nina vô tội đứng ở giữa nhìn anh, anh liền thở nhẹ ra.
“Nina, sáng sớm cô ở phòng bếp làm gì?” Anh tránh những mảnh nhỏ trên đất, đi tới bên cạnh Nina, tầm mắt đánh giá một lượt, không sao, không có bị thương.
Nina cúi đầu, bàn tay không ngừng nắm lại, “Tôi, tôi không có gì có thể hồi báo anh, cho nên muốn làm chút điểm tâm, nhưng mà...” Cô thật không ngờ một bữa cơm lại khó làm đến như thế.
“Nina, nói cái gì mà báo với không báo, Tống Hạ Bạch tôi trong mắt cô chính là người đòi báo đáp như thế sao?” Anh cố ý trầm giọng xuống.
Nina vừa nghe xong, lo lắng ngẩng đầu, trong mắt đều là bối rối.
“Không, không phải, tôi, tôi chỉ là, chỉ là...” Cô ảo não cúi đầu xuống, chết tiệt, cô không có ý đó.
Tống Hạ Bạch mỉm cười, cầm lấy tay cô, “Tôi biết ý của cô, nhưng mà Nina, cô phải biết rằng, chúng ta là bạn bè, giữa bạn bè không cần phân chia rõ ràng như vậy.”
Bạn bè?
Nina ngơ ngẩn nhìn anh, đôi mắt anh rất đẹp, lấp lánh tỏa sáng, giống như hạt trân châu đen cao quý, không, trân châu đen cũng không có sáng bằng đôi mắt của anh.
A? Sao cô ấy lại ngẩn người nữa rồi?
Tống Hạ Bạch một chút cũng không có ý thức được, duyên phận của mình với cô ấy, từ đấy phát triển lên.
quay tới ngày hôm sau, mười người liền gặp được thời khắc lịch sử nhất.
“Trải qua sắp xếp tối hôm qua, mọi người dành được tiền sinh hoạt hai ngày.”
Tả Tâm Địch khó nén sốt ruột tiến lên, đem lì xì của mình cướp tới tay, nhanh chóng mở ra.
“Đạo diễn Phương, vì sao cái của tôi là không có gì?”
Đôi mắt anh ta mở to, trong ánh mắt đều là tơ máu, phẫn nộ đến tay run rẩy, sống chết trừng mắt nhìn Phương Hoành Nham, giống như nếu ông ta không cho lời giải thích hợp lý, anh ta sẽ không bỏ qua cho ông.
Phương Hoành Nham không chút hoang mang nói: “Bởi vì cậu là hạng chót, cho nên một phân tiền cũng không có, muốn ăn cơm, tắm rửa, ở phòng ngủ thoải mái, chỉ có thể tự mình kiếm tiền.”
Tả Tâm Địch nắm chặt quả đấm, lì xì nhỏ trực tiếp bị anh ta vò nát, khiến cho mọi người ở bên cạnh trong lòng lo lắng anh ta sẽ không khống chế được lửa giận mà trực tiếp ra tay.
“Hô...”
“Một khi đã như vậy, tôi đi trước.”
Nói xong, anh ta bước tiếp đầy phẫn nộ, nhanh chóng rời khỏi.
Chín người khác cũng nhận lấy lì xì, nhao nhao mở ra.
“A, sao tôi chỉ là 50!” Kiều Vĩnh Minh kinh ngạc.
“50 không tệ, tôi đây mới 20!” Kỷ Bảo Sơn nhìn 20 đồng trong tay, buồn bực nhăn mày lại, 20 đồng này chỉ bữa sáng ăn cũng không đủ.
Tỉnh Triết nhàn nhạt nói: “70.”
Không cần nghĩ, khẳng định người đứng đầu là 100 rồi.
Ài, đây không phải là để cho bọn họ chưa ăn điểm tâm liền trực tiếp nghĩ cách kiếm tiền rồi sao?
Tả Tâm Địch đi ở trên đường cái, tức giận đá thùng rác bên cạnh.
“Phương Hoành Nham, xem như ông lợi hại, lão tử nếu không phải vì cái chương trình này, đã sớm không liên quan rồi!”
Mới vừa nói xong, anh ta lại phẫn nộ đá một cái.
“Phi!”
Anh camera theo sát của anh ta đem toàn bộ hình ảnh này ghi lại không sót chút nào, mà Phương Hoành Nham vẫn nhìn màn hình, hài lòng gật gật đầu.
Như vậy mới đúng, chương trình này chính là muốn để cho khách mời lộ nguyên hình.
Lại nhìn tới mấy người khác, Kiều Vĩnh Minh cùng Liêu Hề ngồi ở quầy ăn điểm tâm, Ninh Ngọc Giang cùng Khưu Khả Văn ngồi bên cạnh thương lượng gì đó, mà đôi oan gia Tỉnh Triết Hạ Nhàn, lại vừa đấu võ mồm vừa đi.
“Oa, Mặc Khuynh Thành đây là đang ở đâu?”
Nhìn trong màn hình theo dõi, một mảnh tối đen, hoàn toàn không thấy rõ chỗ cô đang ở.
“Điều tra cảnh trước của cô ấy.”
“Rõ.”
“Đạo diễn Phương, đây là làm sao vậy?” Lê An An mang theo Hứa Tịnh đi vào gian phòng.
Nhân viên công tác nhìn hai người, da đầu tê rần, xui xẻo uống nước lạnh đều đã nghẹn.
“Màn hình của Mặc Khuynh Thành đen lại.” Phương Hoành Nham tùy ý nói.
“Cái gì?” Hứa Tịnh lên tiếng trước tiên.
Lê An An trấn định kéo cô, “Đạo diễn Phương, ông không cần lo lắng đâu, Khuynh Thành nhà chúng tôi bản lĩnh rất lớn, ai gặp chuyện không may chứ cậu ấy rất khó có khả năng gặp chuyện.”
Phương Hoành Nham quay đầu lại, trên mặt lộ ra vẻ “Con mắt nào của cô nhìn ra tôi đang lo lắng cô ấy gặp chuyện không may”?
Lê An An dầu gì cũng là đi theo Mặc Khuynh Thành một khoảng thời gian rồi, mặc dù không thể giải quyết mọi chuyện, nhưng ít ra chuyện nói chuyện với người khác, cô đứng thứ hai, không ai đứng thứ nhất.
“Đạo diễn Phương, ông đây là đang lo lắng sau khi màn hình khôi phục về bình thường, Khuynh Thành đã bán được rất nhiều tiền sao?”
Trên mặt Phương Hoành Nham lộ ra vẻ xấu hổ một giây, sau đó lập tức khôi phục bình thường.
“Tôi đang lo lắng tất cả đều bình thường, sao mỗi của cô ấy là mất.”
Lê An An cảm thấy hiểu rõ, ông ta kỳ thật cảm thấy được không chỉnh được Mặc Khuynh Thành mới có thể như vậy.
“Đạo diễn Phương, ông yên tâm, Khuynh Thành thông minh như thế, nhất định sẽ cho bản thân đầy đủ thời gian để xuất hiện.”
“Hi vọng như vậy.”
Phương Hoành Nham quay đầu đi không nhìn bọn họ nữa.
Muốn biết Mặc Khuynh Thành hiện tại đang ở đâu, sòng bạc dưới đất tối như mực, mặc dù không có náo nhiệt như buổi tối, nhưng người cũng không thiếu.
“Tới tới tới, đặt cược, xong liền bỏ tay ra!”
Tiếng cái sàng, tiếng hô, trực tiếp đầy rẫy nơi Mặc Khuynh Thành cùng Tiểu Lâm mới đi vào.
“Khuynh, Khuynh Thành, sao cô lại tới nơi này?” Tiểu Lâm khẩn trương ôm cái túi lớn màu đen vĩ đại, bên trong chính là camera.
“Tới thắng tiền bạc đó.” Cô nói.
Muốn nói cách kiếm tiền nhanh nhất, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có cái này thôi.
Không nói cái khác, nghĩ muốn những cái này, đều giống như tiền lương lâu mới lấy được, mà những việc khác như bán đồ ngoài đường gì đó, mặc dù cũng kiếm được nhiều tiền, nhưng cũng có nguy cơ bị lộ, Phương Hoành Nham cũng không nói không cho phép bị lộ, nhưng trực giác nói cho cô biết, bại lộ sẽ có nguy hiểm.
“Hai vị, hai vị muốn chơi bài hay là cái sàng?”
Nhân viên tiếp tân trong sòng bạc là một vị mĩ nữ, nếu vào Làng giải trí, cũng có vẻ xuất chúng.
“Cái sàng.”
“Vậy cô muốn chơi bao nhiêu tiền?”
Mặc Khuynh Thành trực tiếp lấy ra một tờ tiền mặt màu đỏ.
Nữ nhân viên sửng sốt, 100? Này...
“Thế nào, 100 không chơi được?” Cô chọn chỉ là một sòng bạc nhỏ, không có khả năng 100 không cho chơi.
Nữ nhân viên nhanh chóng phản ứng kịp, “Không, không phải, chỉ là bình thường chơi đều là từ 1000 trở lên, thực ngại quá.”
“Không có chuyện gì, cô đi đổi cho tôi đi.”
“Được, xin chờ lát.”
Chỉ chốc lát sau, nữ nhân viên liền đem đồng tiền đưa cho Mặc Khuynh Thành.
“Cảm ơn.”
“Không khách khí, chúc hai vị chơi vui vẻ.”
Mặc Khuynh Thành mang theo Tiểu Lâm đi tới một bàn đầy người kia.
“Rầm rầm...”
“Tới tới tới, đặt cược đi, đại hay là tiểu, đặt xong thì bỏ tay!”
Mặc Khuynh Thành tùy ý nhìn xuống tình huống trên bàn, đại bộ phận mọi người đều chọn bên đại, xúc xắc trong tay cái sàng lại không ngừng lắc lư.
Tiểu Lâm sau lưng cô khẩn trương nhìn, vừa sốt ruột vì sao cô còn chưa chọn, vừa lại may mắn cô không có chọn.
Rốt cục, tại lúc cái sàng dừng lại trước một giây, Mặc Khuynh Thành đem đồng tiền duy nhất ném vào bên tiểu.
“Mở!”
“Xì xào.”
“Ai, làm sao có thể là tiểu!”
“Đúng vậy, biết thế tôi liền chọn tiểu vậy, thiệt thòi quá!”
“Vừa rồi cũng là tiểu, giờ cũng là tiểu!”
...
Mặc Khuynh Thành mặc kệ những người đó oán giận thế nào, cô bình tĩnh đem đồng tiền của mình thu lại, sau đó vài lần, bọn họ chọn chắc chắn sẽ không thiếu đồng tiền, không biết có phải do ông trời trợ giúp cô hay không, mấy lần tiếp theo, không có thua lần nào.
Tiểu Lâm ở sau lưng cô vừa mới bắt đầu lo lắng, càng về sau càng chấn kinh, mãi đến sau cùng là bội phục.
Anh nghĩ đem màn này của Mặc Khuynh Thành ghi lai, nhưng cũng hiểu là không có khả năng, cho dù là một sòng bạc nhỏ, cũng không cho phép quay chụp quang minh chính đại.
Mặc Khuynh Thành đánh giá sức nặng đồng tiền trong tay, nói khẽ: “Đi thôi.”
Tiểu Lâm lại vẫn đắm chìm trong tiếc nuối, sau một hồi lâu mới phản ứng kịp, vội vàng chạy chậm
Edit: windy
Phía Tây Nam Đế Đô tại một biệt thự nhỏ.
“Rầm.”
“Đùng đùng...”
“Sao lại thế này, sao lại thế này!”
Tống Hạ Bạch mặc áo ngủ vội vàng chạy từ trên lầu xuống, khi thấy trong phòng bếp một trận bừa bãi cùng với Nina vô tội đứng ở giữa nhìn anh, anh liền thở nhẹ ra.
“Nina, sáng sớm cô ở phòng bếp làm gì?” Anh tránh những mảnh nhỏ trên đất, đi tới bên cạnh Nina, tầm mắt đánh giá một lượt, không sao, không có bị thương.
Nina cúi đầu, bàn tay không ngừng nắm lại, “Tôi, tôi không có gì có thể hồi báo anh, cho nên muốn làm chút điểm tâm, nhưng mà...” Cô thật không ngờ một bữa cơm lại khó làm đến như thế.
“Nina, nói cái gì mà báo với không báo, Tống Hạ Bạch tôi trong mắt cô chính là người đòi báo đáp như thế sao?” Anh cố ý trầm giọng xuống.
Nina vừa nghe xong, lo lắng ngẩng đầu, trong mắt đều là bối rối.
“Không, không phải, tôi, tôi chỉ là, chỉ là...” Cô ảo não cúi đầu xuống, chết tiệt, cô không có ý đó.
Tống Hạ Bạch mỉm cười, cầm lấy tay cô, “Tôi biết ý của cô, nhưng mà Nina, cô phải biết rằng, chúng ta là bạn bè, giữa bạn bè không cần phân chia rõ ràng như vậy.”
Bạn bè?
Nina ngơ ngẩn nhìn anh, đôi mắt anh rất đẹp, lấp lánh tỏa sáng, giống như hạt trân châu đen cao quý, không, trân châu đen cũng không có sáng bằng đôi mắt của anh.
A? Sao cô ấy lại ngẩn người nữa rồi?
Tống Hạ Bạch một chút cũng không có ý thức được, duyên phận của mình với cô ấy, từ đấy phát triển lên.
“Trải qua sắp xếp tối hôm qua, mọi người dành được tiền sinh hoạt hai ngày.”
Tả Tâm Địch khó nén sốt ruột tiến lên, đem lì xì của mình cướp tới tay, nhanh chóng mở ra.
“Đạo diễn Phương, vì sao cái của tôi là không có gì?”
Đôi mắt anh ta mở to, trong ánh mắt đều là tơ máu, phẫn nộ đến tay run rẩy, sống chết trừng mắt nhìn Phương Hoành Nham, giống như nếu ông ta không cho lời giải thích hợp lý, anh ta sẽ không bỏ qua cho ông.
Phương Hoành Nham không chút hoang mang nói: “Bởi vì cậu là hạng chót, cho nên một phân tiền cũng không có, muốn ăn cơm, tắm rửa, ở phòng ngủ thoải mái, chỉ có thể tự mình kiếm tiền.”
Tả Tâm Địch nắm chặt quả đấm, lì xì nhỏ trực tiếp bị anh ta vò nát, khiến cho mọi người ở bên cạnh trong lòng lo lắng anh ta sẽ không khống chế được lửa giận mà trực tiếp ra tay.
“Hô...”
“Một khi đã như vậy, tôi đi trước.”
Nói xong, anh ta bước tiếp đầy phẫn nộ, nhanh chóng rời khỏi.
Chín người khác cũng nhận lấy lì xì, nhao nhao mở ra.
“A, sao tôi chỉ là 50!” Kiều Vĩnh Minh kinh ngạc.
“50 không tệ, tôi đây mới 20!” Kỷ Bảo Sơn nhìn 20 đồng trong tay, buồn bực nhăn mày lại, 20 đồng này chỉ bữa sáng ăn cũng không đủ.
Tỉnh Triết nhàn nhạt nói: “70.”
Không cần nghĩ, khẳng định người đứng đầu là 100 rồi.
Ài, đây không phải là để cho bọn họ chưa ăn điểm tâm liền trực tiếp nghĩ cách kiếm tiền rồi sao?
Tả Tâm Địch đi ở trên đường cái, tức giận đá thùng rác bên cạnh.
“Phương Hoành Nham, xem như ông lợi hại, lão tử nếu không phải vì cái chương trình này, đã sớm không liên quan rồi!”
Mới vừa nói xong, anh ta lại phẫn nộ đá một cái.
“Phi!”
Anh camera theo sát của anh ta đem toàn bộ hình ảnh này ghi lại không sót chút nào, mà Phương Hoành Nham vẫn nhìn màn hình, hài lòng gật gật đầu.
Như vậy mới đúng, chương trình này chính là muốn để cho khách mời lộ nguyên hình.
Lại nhìn tới mấy người khác, Kiều Vĩnh Minh cùng Liêu Hề ngồi ở quầy ăn điểm tâm, Ninh Ngọc Giang cùng Khưu Khả Văn ngồi bên cạnh thương lượng gì đó, mà đôi oan gia Tỉnh Triết Hạ Nhàn, lại vừa đấu võ mồm vừa đi.
“Oa, Mặc Khuynh Thành đây là đang ở đâu?”
Nhìn trong màn hình theo dõi, một mảnh tối đen, hoàn toàn không thấy rõ chỗ cô đang ở.
“Điều tra cảnh trước của cô ấy.”
“Rõ.”
“Đạo diễn Phương, đây là làm sao vậy?” Lê An An mang theo Hứa Tịnh đi vào gian phòng.
Nhân viên công tác nhìn hai người, da đầu tê rần, xui xẻo uống nước lạnh đều đã nghẹn.
“Màn hình của Mặc Khuynh Thành đen lại.” Phương Hoành Nham tùy ý nói.
“Cái gì?” Hứa Tịnh lên tiếng trước tiên.
Lê An An trấn định kéo cô, “Đạo diễn Phương, ông không cần lo lắng đâu, Khuynh Thành nhà chúng tôi bản lĩnh rất lớn, ai gặp chuyện không may chứ cậu ấy rất khó có khả năng gặp chuyện.”
Phương Hoành Nham quay đầu lại, trên mặt lộ ra vẻ “Con mắt nào của cô nhìn ra tôi đang lo lắng cô ấy gặp chuyện không may”?
Lê An An dầu gì cũng là đi theo Mặc Khuynh Thành một khoảng thời gian rồi, mặc dù không thể giải quyết mọi chuyện, nhưng ít ra chuyện nói chuyện với người khác, cô đứng thứ hai, không ai đứng thứ nhất.
“Đạo diễn Phương, ông đây là đang lo lắng sau khi màn hình khôi phục về bình thường, Khuynh Thành đã bán được rất nhiều tiền sao?”
Trên mặt Phương Hoành Nham lộ ra vẻ xấu hổ một giây, sau đó lập tức khôi phục bình thường.
“Tôi đang lo lắng tất cả đều bình thường, sao mỗi của cô ấy là mất.”
Lê An An cảm thấy hiểu rõ, ông ta kỳ thật cảm thấy được không chỉnh được Mặc Khuynh Thành mới có thể như vậy.
“Đạo diễn Phương, ông yên tâm, Khuynh Thành thông minh như thế, nhất định sẽ cho bản thân đầy đủ thời gian để xuất hiện.”
“Hi vọng như vậy.”
Phương Hoành Nham quay đầu đi không nhìn bọn họ nữa.
Muốn biết Mặc Khuynh Thành hiện tại đang ở đâu, sòng bạc dưới đất tối như mực, mặc dù không có náo nhiệt như buổi tối, nhưng người cũng không thiếu.
“Tới tới tới, đặt cược, xong liền bỏ tay ra!”
Tiếng cái sàng, tiếng hô, trực tiếp đầy rẫy nơi Mặc Khuynh Thành cùng Tiểu Lâm mới đi vào.
“Khuynh, Khuynh Thành, sao cô lại tới nơi này?” Tiểu Lâm khẩn trương ôm cái túi lớn màu đen vĩ đại, bên trong chính là camera.
“Tới thắng tiền bạc đó.” Cô nói.
Muốn nói cách kiếm tiền nhanh nhất, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có cái này thôi.
Không nói cái khác, nghĩ muốn những cái này, đều giống như tiền lương lâu mới lấy được, mà những việc khác như bán đồ ngoài đường gì đó, mặc dù cũng kiếm được nhiều tiền, nhưng cũng có nguy cơ bị lộ, Phương Hoành Nham cũng không nói không cho phép bị lộ, nhưng trực giác nói cho cô biết, bại lộ sẽ có nguy hiểm.
“Hai vị, hai vị muốn chơi bài hay là cái sàng?”
Nhân viên tiếp tân trong sòng bạc là một vị mĩ nữ, nếu vào Làng giải trí, cũng có vẻ xuất chúng.
“Cái sàng.”
“Vậy cô muốn chơi bao nhiêu tiền?”
Mặc Khuynh Thành trực tiếp lấy ra một tờ tiền mặt màu đỏ.
Nữ nhân viên sửng sốt, 100? Này...
“Thế nào, 100 không chơi được?” Cô chọn chỉ là một sòng bạc nhỏ, không có khả năng 100 không cho chơi.
Nữ nhân viên nhanh chóng phản ứng kịp, “Không, không phải, chỉ là bình thường chơi đều là từ 1000 trở lên, thực ngại quá.”
“Không có chuyện gì, cô đi đổi cho tôi đi.”
“Được, xin chờ lát.”
Chỉ chốc lát sau, nữ nhân viên liền đem đồng tiền đưa cho Mặc Khuynh Thành.
“Cảm ơn.”
“Không khách khí, chúc hai vị chơi vui vẻ.”
Mặc Khuynh Thành mang theo Tiểu Lâm đi tới một bàn đầy người kia.
“Rầm rầm...”
“Tới tới tới, đặt cược đi, đại hay là tiểu, đặt xong thì bỏ tay!”
Mặc Khuynh Thành tùy ý nhìn xuống tình huống trên bàn, đại bộ phận mọi người đều chọn bên đại, xúc xắc trong tay cái sàng lại không ngừng lắc lư.
Tiểu Lâm sau lưng cô khẩn trương nhìn, vừa sốt ruột vì sao cô còn chưa chọn, vừa lại may mắn cô không có chọn.
Rốt cục, tại lúc cái sàng dừng lại trước một giây, Mặc Khuynh Thành đem đồng tiền duy nhất ném vào bên tiểu.
“Mở!”
“Xì xào.”
“Ai, làm sao có thể là tiểu!”
“Đúng vậy, biết thế tôi liền chọn tiểu vậy, thiệt thòi quá!”
“Vừa rồi cũng là tiểu, giờ cũng là tiểu!”
...
Mặc Khuynh Thành mặc kệ những người đó oán giận thế nào, cô bình tĩnh đem đồng tiền của mình thu lại, sau đó vài lần, bọn họ chọn chắc chắn sẽ không thiếu đồng tiền, không biết có phải do ông trời trợ giúp cô hay không, mấy lần tiếp theo, không có thua lần nào.
Tiểu Lâm ở sau lưng cô vừa mới bắt đầu lo lắng, càng về sau càng chấn kinh, mãi đến sau cùng là bội phục.
Anh nghĩ đem màn này của Mặc Khuynh Thành ghi lai, nhưng cũng hiểu là không có khả năng, cho dù là một sòng bạc nhỏ, cũng không cho phép quay chụp quang minh chính đại.
Mặc Khuynh Thành đánh giá sức nặng đồng tiền trong tay, nói khẽ: “Đi thôi.”
Tiểu Lâm lại vẫn đắm chìm trong tiếc nuối, sau một hồi lâu mới phản ứng kịp, vội vàng chạy chậm
Tác giả :
Tiên Nhược An Nhiên