Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương
Quyển 2 - Chương 65: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: windy
Đại học Đế Đô.
Vẫn như bình thường, chỉ là không có vui như ngày xưa.
“Ài, Khuynh Thành đi quay chương trình thực tế rồi, thật nhàm chán mà.” Lê An An cả người nằm bò ở trên bàn, nghe không vô tiếng của giáo viên đang giảng trên bục giảng.
Hứa Tịnh cũng có chút không có tinh thần, “Đúng vậy, thường ngày công tử ở đây, cho dù không ngồi cạnh, cũng sẽ không cảm thấy chán, hiện tại trước mặt là một đống văn kiện, lại không có tâm tư xem tới.”
Công việc của cô, chính là trong một đống hợp đồng ở đó, chọn ra bước tiếp theo để tiến hành thỏa thuận.
Đào Hề Nhiễm ở bên cạnh không có cảm giác như bọn họ, nhưng lại cảm thấy bọn họ quá khoa trương, Mặc Khuynh Thành không ở đây nhiều ngày nữa, chẳng lẽ bọn họ mỗi lần đều sẽ như vậy?
“An An, Tịnh Tịnh, hai người các cậu có cảm thấy được ánh mắt thử thách của mọi người không, cho nên mới nhàm chán như vậy?”
Suy nghĩ đã lâu, cũng chỉ có khả năng này tính là giải thích vì sao bọn họ như vậy thôi.
Lê An An nâng mắt, hừ lạnh một tiếng, “Bản ma ma là người chú trọng người bên ngoài sao?”
Không nên nói dối, cô đúng là!
Sau khi làm ầm ĩ một lúc, Đào Hề Nhiễm đột nhiên nói: “Này, gần đây có phải không hay nhìn thấy bọn họ không?”
“Người nào hả?” Lê An An nhìn ra ngoài cửa sổ xem, “Ai cũng không có mà?”
“Đi rồi, có thể là mình nhìn lầm rồi.” Đều là mặc tây trang màu đen, bộ dạng cũng rất là lớn, nhìn lầm cũng không phải không có khả năng.
Hai người “A...” một tiếng, rồi không hề để ý tới.
Mặc gia.
“Âu âu âu!” Nữ chủ nhân, nam chủ nhân, người đâu rồi, người đâu rồi! Sao lại không có ở đây!
18 quỷ khóc sói gào, nó chắc chắn là thất sủng rồi!
Dì Trương tri kỉ ngồi xổm người xuống, sờ sờ đầu của nó, “18, mày làm sao vậy, có phải đói bụng hay không?”
“Âu âu!” Tôi muốn chủ nhân, muốn chủ nhân!
Dì Trương cho rằng nó thật sự đói bụng, liền mở tủ lạnh lấy sữa ra đổ vào trong đĩa.
“18, sữa tươi này, ăn đi,”
18 ngẩng đầu lên, ngoảnh đầu đi, hừ, nó không cần xin ăn!
Dì Trương lo lắng nhìn nó, “18, sao mày lại không ăn vậy, có phải không hợp khẩn vị hay không?”
“Oa hu!” 18 trực tiếp ấm ức gào khóc lên, nó muốn chủ nhân, rất nhớ rất nhớ...
Lan Tuyết Mai gần đây vẫn không có hoạt động gì nhìn thấy, đi lên phía trước ôm lấy 18 vào trong lòng, “Dì Trương, 18 để tôi chăm là được, dì cứ đi làm việc đi.”
“Vâng, phu nhân.”
Lan Tuyết Mai vừa vuốt bộ lông mềm mại của nó, vừa nói: “18 của chúng ta cũng nhớ chủ nhân rồi đúng không?”
“Âu!” Mẹ chủ nhân, chủ nhân khi nào thì về.
“Ta cũng nhớ bọn nó, con cái lớn rồi, cũng phải đi rồi, cũng không biết Dận Nhi ở bên kia sao rồi...”
18 vươn đầu lưỡi phấn nộn ra liếm liếm bàn tay của bà, mẹ chủ nhân, người đừng lo lắng, 18 sẽ thay thế nam chủ nhân chiếu cố thật tốt người.
Nước Y.
Tòa thành từ xưa chung quanh bị cây Phong vây quanh, màu đỏ của lá Phong nhảy múa cùng gió êm dịu, lúc thấp lúc cao, đi tới phía sau tòa thành là một chòi gác nhỏ.
Mặc Dận đứng ở ban công dang hai tay, để cho lá phong bay đến lòng bàn tay, đôi mắt thâm sâu, nhìn hồ nước nhỏ phía trước, nghĩ đến nơi xa xăm.
Sau khi đến đây, người kia tự xưng là Đại trưởng lão Abigail liền lấy lý do sợ bị phát hiện, lấy đi tất cả thiết bị công nghệ đi, mỗi ngày tuy sẽ đến ân cần hỏi thăm, nhưng sẽ không nhiều lời về gia tộc một câu nào, bản thân anh cũng dằn tính tình lại không hỏi.
Chỉ là mấy ngày rảnh rỗi gọi cho cục cưng, cũng không biết tại cô như thế nào, có ăn cơm đủ bữa hay không, có ngủ ngon giấc không, có giống như anh, tương tư nhập tủy.
“Cốc cốc cốc.”
Thu hồi suy nghĩ lại, lạnh lùng nói: “Vào đi.”
Abigail mang theo Cassiel đi tới.
“Thiếu chủ, tối hôm qua nghỉ ngơi có tốt không?”
“Tôi nói rồi, không cần gọi là Thiếu chủ.”
Nụ cười khóe miệng Abigail có chút cứng ngắc, trong mắt hiện lên không vui, ông ta nếu không phải vì hai đứa con kia, bản thân ông mới không hạ thấp thân phận hàng ngày đều ôn tồn như vậy.
Cassiel vội vàng xuất hiện giảng hòa, “Không gọi Thiếu chủ liền không gọi, như vậy cũng được, nếu để cho người không có ý tốt biết được Thiếu chủ đã trở lại, kế hoạch của chúng ta có thể sẽ không xong.”
Sắc mặt Abigail tốt hơn rất nhiều, suy tư một hồi, “Ừ, vậy sau này tôi liền không gọi Thiếu chủ nữa.”
Mặc Dận nhìn Cassiel âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đáy mắt chợt lóe lên châm chọc.
“Tìm tôi có chuyện gì?” Nếu không phải vì giải quyết phiền toái, anh tuyệt đối không gặp mấy gương mặt ghê tởm này.
Cassiel dưới ánh mắt của Abigail, mở miệng nói: “Anh Mặc...”
“Gọi tôi là Mặc thiếu.” Mặc Dận trực tiếp cắt ngang lời của cậu.
“Được, Mặc Thiếu, tôi với cha tới là muốn nói cho anh biết về tình hình đại khái trong gia tộc.”
Mặc Dận gật gật đầu, trầm mặc chờ đoạn sau.
Abigail: “Gia tộc Franklin là gia tộc hào môn đứng đầu nước Y ngày xưa, trừ bỏ của cải dày, chủ nhân còn có thể thừa kế tước vị, hiện tại chưởng quản gia tộc chính là Đại lão gia...”
Sân bay quốc tế Đế Đô.
“Oa! Đây là Hoa Hạ!” Một tiếng có chút bối rối khiến cho mọi người chú ý tới cô gái xinh đẹp này.
Nina kéo hành lý, cẩn thận quan sát sân bay, cho dù không có gì khác với sân bay của nước Y, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy được toàn bộ ở đây đều rất tươi mới.
“A! Không được, mình phải nhanh chóng hoàn thành chuyện của anh Nhạc Thiên trước đã, ưm, số điện thoại ở đâu?”
Cô tìm kiếm mọi chỗ, rốt cục cũng nhìn thấy tờ giấy tràn ngập dãy số, vui sướng không hề che dấu.
“A!”
“Rầm.”
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, cô gái, cô có bị thương ở đâu không?”
Một người đàn ông trung niên vội vàng nâng Nina dậy.
“Không sao, ông không có sao chứ?” Nina nhìn bề ngoài ghê tởm cùng với bàn tay vuốt ve của ông ta, có nén kích thích đánh người.
“Không có gì là tốt, vậy tôi đi trước, tạm biệt.”
Người đàn ông có chút không nỡ, có thể nghĩ đến cái gì đó, nhanh chóng xoay người rời đi.
Nina nghi ngờ nhìn bóng lưng biến mất, quay đầu muốn tìm hành lý.
“Hành lý của tôi đâu! Có ai nhìn thấy hành lý của tôi đâu không!”
Nina lo lắng tìm kiếm khắp nơi, vừa rồi lúc cô ngã xuống cái gì cũng không cầm, nghĩ đến chuyện của anh Nhạc Thiên, không từ bỏ đứng tại chỗ, nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt, muốn gọi điện thoại, nhưng trên người lại không một xu.
Cô đi ra khỏi sân bay, muốn gọi xe, nhưng những người đó nghe thấy mình không có tiền, ai cũng không đồng ý đưa cô đi.
“Làm sao bây giờ, ai tới giúp tôi đi...”
“Kít.”
“Cô gái, cô làm sao vậy?”
Một chiếc xe màu đen cũ nát dừng lại ơ trước mặt, người ở bên trong mặc dù mang theo thiện ý, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy có chút không tốt.
“Không, không có chuyện gì.”
Cô lui về phía sau mấy bước, không muốn đứng quá gần.
“Cô gái, tôi thấy cô cần nhờ xe, vừa lúc trên xe còn có chỗ, có muốn đi cùng chúng tôi không?” Người kia nói tiếp.
“Không cần! Anh tôi lập tức tới đón tôi rồi.”
“Cô gái, đừng sợ, chúng tôi đều là người tốt, sẽ không lừa cô đâu.”
“Này, không nghe thấy cô ấy nói không cần sao, nhanh đi đi!”
Maserati màu xanh ngừng ở ven đường, trên chỗ tay lái rõ ràng là Tống Hạ Bạch.
“Anh là gì của cô ấy! Đừng có xen vào chuyện của người khác!” Người đàn ông trung niên không nghĩ tới đột nhiên có một người phá hoại chuyện tốt của mình, nổi giận nói.
“A, tôi là ai ông không có tư cách để biết, tôi nói cho ông biết, nếu còn không đi, tôi liền báo cảnh sát đấy!”
Người đàn ông trung niên vừa nghe, có chút sợ hãi, nhưng lại không muốn có vẻ quá yếu đuối, hắng giọng cảnh cáo: “Xem như anh lợi hại, đừng để cho tôi gặp mặt anh!”
Nói xong, nổ máy nhanh chóng rời khỏi.
Nina âm thầm thở nhẹ, nhỏ giọng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn anh.”
Tống Hạ Bạch phất phất tay, một bộ không sao cả, chỉ là nhìn phía sau cô không có bất cứ hành lý gì, tò mò hỏi: “Sao cô lại một mình vậy, hành lý đâu?”
“A, hành lý bị mất rồi...”
Tống Hạ Bạch nghẹn lời, cổ quái nhìn cô, một suy nghĩ hiện lên trong đầu.
“Chẳng lẽ cô là lần đầu tiên tới Hoa Hạ?”
Nina đỏ mặt, xấu hổ gật gật đầu.
“Thảo nào, nhưng cô cũng quá không có phòng bị đi, một mình tới nơi khác, sân bay dòng người hỗn tạp, không chú ý một chút cũng sẽ bị trộm hành lý, hơn nữa đối tượng đều là cô gái nhỏ như cô.”
Anh nhìn thấy cô xấu hổ giận dữ đầu cúi càng ngày càng thấp, câu nói tiếp liền không nói lên lời.
“Thôi, hôm nay tôi tâm tình tốt, định đi đâu vậy, tôi tiễn cô một đoạn đường.”
Một cô gái nhỏ một mình đi tới
Edit: windy
Đại học Đế Đô.
Vẫn như bình thường, chỉ là không có vui như ngày xưa.
“Ài, Khuynh Thành đi quay chương trình thực tế rồi, thật nhàm chán mà.” Lê An An cả người nằm bò ở trên bàn, nghe không vô tiếng của giáo viên đang giảng trên bục giảng.
Hứa Tịnh cũng có chút không có tinh thần, “Đúng vậy, thường ngày công tử ở đây, cho dù không ngồi cạnh, cũng sẽ không cảm thấy chán, hiện tại trước mặt là một đống văn kiện, lại không có tâm tư xem tới.”
Công việc của cô, chính là trong một đống hợp đồng ở đó, chọn ra bước tiếp theo để tiến hành thỏa thuận.
Đào Hề Nhiễm ở bên cạnh không có cảm giác như bọn họ, nhưng lại cảm thấy bọn họ quá khoa trương, Mặc Khuynh Thành không ở đây nhiều ngày nữa, chẳng lẽ bọn họ mỗi lần đều sẽ như vậy?
“An An, Tịnh Tịnh, hai người các cậu có cảm thấy được ánh mắt thử thách của mọi người không, cho nên mới nhàm chán như vậy?”
Suy nghĩ đã lâu, cũng chỉ có khả năng này tính là giải thích vì sao bọn họ như vậy thôi.
Lê An An nâng mắt, hừ lạnh một tiếng, “Bản ma ma là người chú trọng người bên ngoài sao?”
Không nên nói dối, cô đúng là!
Sau khi làm ầm ĩ một lúc, Đào Hề Nhiễm đột nhiên nói: “Này, gần đây có phải không hay nhìn thấy bọn họ không?”
“Người nào hả?” Lê An An nhìn ra ngoài cửa sổ xem, “Ai cũng không có mà?”
“Đi rồi, có thể là mình nhìn lầm rồi.” Đều là mặc tây trang màu đen, bộ dạng cũng rất là lớn, nhìn lầm cũng không phải không có khả năng.
Hai người “A...” một tiếng, rồi không hề để ý tới.
Mặc gia.
“Âu âu âu!” Nữ chủ nhân, nam chủ nhân, người đâu rồi, người đâu rồi! Sao lại không có ở đây!
18 quỷ khóc sói gào, nó chắc chắn là thất sủng rồi!
Dì Trương tri kỉ ngồi xổm người xuống, sờ sờ đầu của nó, “18, mày làm sao vậy, có phải đói bụng hay không?”
“Âu âu!” Tôi muốn chủ nhân, muốn chủ nhân!
Dì Trương cho rằng nó thật sự đói bụng, liền mở tủ lạnh lấy sữa ra đổ vào trong đĩa.
“18, sữa tươi này, ăn đi,”
18 ngẩng đầu lên, ngoảnh đầu đi, hừ, nó không cần xin ăn!
Dì Trương lo lắng nhìn nó, “18, sao mày lại không ăn vậy, có phải không hợp khẩn vị hay không?”
“Oa hu!” 18 trực tiếp ấm ức gào khóc lên, nó muốn chủ nhân, rất nhớ rất nhớ...
Lan Tuyết Mai gần đây vẫn không có hoạt động gì nhìn thấy, đi lên phía trước ôm lấy 18 vào trong lòng, “Dì Trương, 18 để tôi chăm là được, dì cứ đi làm việc đi.”
“Vâng, phu nhân.”
Lan Tuyết Mai vừa vuốt bộ lông mềm mại của nó, vừa nói: “18 của chúng ta cũng nhớ chủ nhân rồi đúng không?”
“Âu!” Mẹ chủ nhân, chủ nhân khi nào thì về.
“Ta cũng nhớ bọn nó, con cái lớn rồi, cũng phải đi rồi, cũng không biết Dận Nhi ở bên kia sao rồi...”
18 vươn đầu lưỡi phấn nộn ra liếm liếm bàn tay của bà, mẹ chủ nhân, người đừng lo lắng, 18 sẽ thay thế nam chủ nhân chiếu cố thật tốt người.
Nước Y.
Tòa thành từ xưa chung quanh bị cây Phong vây quanh, màu đỏ của lá Phong nhảy múa cùng gió êm dịu, lúc thấp lúc cao, đi tới phía sau tòa thành là một chòi gác nhỏ.
Mặc Dận đứng ở ban công dang hai tay, để cho lá phong bay đến lòng bàn tay, đôi mắt thâm sâu, nhìn hồ nước nhỏ phía trước, nghĩ đến nơi xa xăm.
Sau khi đến đây, người kia tự xưng là Đại trưởng lão Abigail liền lấy lý do sợ bị phát hiện, lấy đi tất cả thiết bị công nghệ đi, mỗi ngày tuy sẽ đến ân cần hỏi thăm, nhưng sẽ không nhiều lời về gia tộc một câu nào, bản thân anh cũng dằn tính tình lại không hỏi.
Chỉ là mấy ngày rảnh rỗi gọi cho cục cưng, cũng không biết tại cô như thế nào, có ăn cơm đủ bữa hay không, có ngủ ngon giấc không, có giống như anh, tương tư nhập tủy.
“Cốc cốc cốc.”
Thu hồi suy nghĩ lại, lạnh lùng nói: “Vào đi.”
Abigail mang theo Cassiel đi tới.
“Thiếu chủ, tối hôm qua nghỉ ngơi có tốt không?”
“Tôi nói rồi, không cần gọi là Thiếu chủ.”
Nụ cười khóe miệng Abigail có chút cứng ngắc, trong mắt hiện lên không vui, ông ta nếu không phải vì hai đứa con kia, bản thân ông mới không hạ thấp thân phận hàng ngày đều ôn tồn như vậy.
Cassiel vội vàng xuất hiện giảng hòa, “Không gọi Thiếu chủ liền không gọi, như vậy cũng được, nếu để cho người không có ý tốt biết được Thiếu chủ đã trở lại, kế hoạch của chúng ta có thể sẽ không xong.”
Sắc mặt Abigail tốt hơn rất nhiều, suy tư một hồi, “Ừ, vậy sau này tôi liền không gọi Thiếu chủ nữa.”
Mặc Dận nhìn Cassiel âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đáy mắt chợt lóe lên châm chọc.
“Tìm tôi có chuyện gì?” Nếu không phải vì giải quyết phiền toái, anh tuyệt đối không gặp mấy gương mặt ghê tởm này.
Cassiel dưới ánh mắt của Abigail, mở miệng nói: “Anh Mặc...”
“Gọi tôi là Mặc thiếu.” Mặc Dận trực tiếp cắt ngang lời của cậu.
“Được, Mặc Thiếu, tôi với cha tới là muốn nói cho anh biết về tình hình đại khái trong gia tộc.”
Mặc Dận gật gật đầu, trầm mặc chờ đoạn sau.
Abigail: “Gia tộc Franklin là gia tộc hào môn đứng đầu nước Y ngày xưa, trừ bỏ của cải dày, chủ nhân còn có thể thừa kế tước vị, hiện tại chưởng quản gia tộc chính là Đại lão gia...”
Sân bay quốc tế Đế Đô.
“Oa! Đây là Hoa Hạ!” Một tiếng có chút bối rối khiến cho mọi người chú ý tới cô gái xinh đẹp này.
Nina kéo hành lý, cẩn thận quan sát sân bay, cho dù không có gì khác với sân bay của nước Y, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy được toàn bộ ở đây đều rất tươi mới.
“A! Không được, mình phải nhanh chóng hoàn thành chuyện của anh Nhạc Thiên trước đã, ưm, số điện thoại ở đâu?”
Cô tìm kiếm mọi chỗ, rốt cục cũng nhìn thấy tờ giấy tràn ngập dãy số, vui sướng không hề che dấu.
“A!”
“Rầm.”
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, cô gái, cô có bị thương ở đâu không?”
Một người đàn ông trung niên vội vàng nâng Nina dậy.
“Không sao, ông không có sao chứ?” Nina nhìn bề ngoài ghê tởm cùng với bàn tay vuốt ve của ông ta, có nén kích thích đánh người.
“Không có gì là tốt, vậy tôi đi trước, tạm biệt.”
Người đàn ông có chút không nỡ, có thể nghĩ đến cái gì đó, nhanh chóng xoay người rời đi.
Nina nghi ngờ nhìn bóng lưng biến mất, quay đầu muốn tìm hành lý.
“Hành lý của tôi đâu! Có ai nhìn thấy hành lý của tôi đâu không!”
Nina lo lắng tìm kiếm khắp nơi, vừa rồi lúc cô ngã xuống cái gì cũng không cầm, nghĩ đến chuyện của anh Nhạc Thiên, không từ bỏ đứng tại chỗ, nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt, muốn gọi điện thoại, nhưng trên người lại không một xu.
Cô đi ra khỏi sân bay, muốn gọi xe, nhưng những người đó nghe thấy mình không có tiền, ai cũng không đồng ý đưa cô đi.
“Làm sao bây giờ, ai tới giúp tôi đi...”
“Kít.”
“Cô gái, cô làm sao vậy?”
Một chiếc xe màu đen cũ nát dừng lại ơ trước mặt, người ở bên trong mặc dù mang theo thiện ý, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy có chút không tốt.
“Không, không có chuyện gì.”
Cô lui về phía sau mấy bước, không muốn đứng quá gần.
“Cô gái, tôi thấy cô cần nhờ xe, vừa lúc trên xe còn có chỗ, có muốn đi cùng chúng tôi không?” Người kia nói tiếp.
“Không cần! Anh tôi lập tức tới đón tôi rồi.”
“Cô gái, đừng sợ, chúng tôi đều là người tốt, sẽ không lừa cô đâu.”
“Này, không nghe thấy cô ấy nói không cần sao, nhanh đi đi!”
Maserati màu xanh ngừng ở ven đường, trên chỗ tay lái rõ ràng là Tống Hạ Bạch.
“Anh là gì của cô ấy! Đừng có xen vào chuyện của người khác!” Người đàn ông trung niên không nghĩ tới đột nhiên có một người phá hoại chuyện tốt của mình, nổi giận nói.
“A, tôi là ai ông không có tư cách để biết, tôi nói cho ông biết, nếu còn không đi, tôi liền báo cảnh sát đấy!”
Người đàn ông trung niên vừa nghe, có chút sợ hãi, nhưng lại không muốn có vẻ quá yếu đuối, hắng giọng cảnh cáo: “Xem như anh lợi hại, đừng để cho tôi gặp mặt anh!”
Nói xong, nổ máy nhanh chóng rời khỏi.
Nina âm thầm thở nhẹ, nhỏ giọng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn anh.”
Tống Hạ Bạch phất phất tay, một bộ không sao cả, chỉ là nhìn phía sau cô không có bất cứ hành lý gì, tò mò hỏi: “Sao cô lại một mình vậy, hành lý đâu?”
“A, hành lý bị mất rồi...”
Tống Hạ Bạch nghẹn lời, cổ quái nhìn cô, một suy nghĩ hiện lên trong đầu.
“Chẳng lẽ cô là lần đầu tiên tới Hoa Hạ?”
Nina đỏ mặt, xấu hổ gật gật đầu.
“Thảo nào, nhưng cô cũng quá không có phòng bị đi, một mình tới nơi khác, sân bay dòng người hỗn tạp, không chú ý một chút cũng sẽ bị trộm hành lý, hơn nữa đối tượng đều là cô gái nhỏ như cô.”
Anh nhìn thấy cô xấu hổ giận dữ đầu cúi càng ngày càng thấp, câu nói tiếp liền không nói lên lời.
“Thôi, hôm nay tôi tâm tình tốt, định đi đâu vậy, tôi tiễn cô một đoạn đường.”
Một cô gái nhỏ một mình đi tới
Tác giả :
Tiên Nhược An Nhiên