Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương
Quyển 2 - Chương 58: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: windy
Đám người Lý Lợi vẫn ngầm thao túng toàn bộ, tặc hì hì cười.
Hừ, bắt không được người phía sau, bọn họ liền có biện pháp giáo huấn người bên ngoài!
Bắt nạt chị dâu của bọn họ sao?
Chế tạo dư luận, hắc hệ thống của bọn họ, hủy đi tiền đồ của bọn họ!
Nhìn hệ thống đóng cửa bình luận, Lý Lợi tùy ý gõ gõ vài cái trên máy tính, rất nhanh, hệ thống bình luận lại mở ra.
Cục cảnh sát.
“Đội trưởng, có người xâm nhập vào hệ thống của chúng ta!”
Mục Diệu mặt âm trầm hỏi: “Có cách nào tra ra được là ai không?”
Nhân viên kỹ thuật có chút hổ thẹn nói: “Đội trưởng, kỹ thuật của đối phương tốt hơn tôi.”
“Nghĩ cách ngăn cản.”
“Rõ.”
“Đội trưởng, hệ thống bình luận Weibo bị người ta mở ra rồi!”
“Tại sao có thể như vậy! Không phải tôi đã bảo cậu tắt rồi sao!”
“Tôi tắt rồi, nhưng không biết vì sao, lại mở ra rồi!”
“Bốp!”
Mục Diệu một bụng tức giận, trực tiếp đập vỡ chén trà trên tay.
Chết tiệt, tới cùng là ai nhằm vào bọn họ, chẳng lẽ là Mặc Khuynh Thành? Nhưng thật sự có bản lãnh lớn như vậy sao?
Lúc này, điện ở trong cục cảnh sát đột nhiên mất.
“Sao lại thế này, sao lại mất điện rồi!”
“Mau đi xem một chút có phải đứt cầu dao rồi hay không?”
“Không có...”
Mục Diệu nhìn cảnh tượng bối rối, rống lớn nói: “Đừng hoảng hốt, bật dự phòng điện!”
“Rõ!”
Điện rất nhanh chóng khôi phục, cũng để cho mọi người nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ là một giây sau.
“Máy tính làm sao không mở ra được!”
“Đội trưởng, máy tính bị hắc!”
Mục Diệu có gặp nhiều sự kiện lí trí cũng bị việc này dùng hết, ông ta đi qua đi lại, ý đồ dùng thời gian tới để cho chính mình tỉnh táo lại.
Tới cùng sao lại thế này, hôm nay vốn là toàn bộ đều tốt, sao đột nhiên lại biến thành như vậy rồi!
Là từ lúc nào bắt đầu không đúng?
Ông ta tinh tế nhớ lại, rốt cục mắt cũng sáng lên, lấy điện thoại di động ra đưa cho kỹ thuật viên gần nhất.
“Cậu tra xem vị trí của dãy số này, phải nhanh!”
Kỹ thuật viên sửng sốt, xem dãy số trên di động, tuy không rõ vì sao, nhưng vẫn là đáp: “Rõ.”
Mục Diệu giải quyết từng chuyện một, nhưng tảng đá trong lòng cũng không phải là điều tra một dãy số đơn giản như thế.
Chuyện này ngay từ đầu đều đã thuận lợi tiến hành, về sau điều tra xong bọn người Mặc Khuynh Thành còn muốn chạy, thời điểm bản thân ông muốn ngăn họ lại, điện thoại di động đột nhiên vang lên, mà bản thân đeo tai nghe bluetooth nghe điện thoại, mặc dù vội vã ngăn họ lại, nhưng lúc nghe điện thoại xong, một giây sau xảy ra cái gì?
Ông ta cau mày lại, có thể không nhớ ra, chính là không nhớ ra xảy ra cái gì, chỉ nhớ rõ lúc tỉnh lại bản thân lại toàn thân đau nhức nằm trên mặt đất.
Đoạn trí nhớ này mất đi tới cùng là có chuyện gì xảy ra?
Vì sao ông ta không nhớ ra được?
Cho dù sau đó ông bảo người ta kiểm tra camera phòng thẩm vấn cũng không tra tới đoạn video clip, chẳng lẽ thật sự là có người ở phía sau thao túng?
Rất nhiều nghi vấn một người lại một người xuất hiện, ông ta một cái cũng không giải được, cũng chỉ có thể đem hi vọng duy nhất đặt ở dãy số kia thôi.
“Đội trưởng, dãy số này là không hiệu!”
“Làm sao có thể là không hiệu! Trước tôi vẫn chuyển tiếp được!”
Ông ta không thể tin được giật lấy điện thoại, bấm gọi.
“Thật xin lỗi, số điện thoại này là không hiệu.”
“Tại sao có thể như vậy, tới cùng là sao lại thế này?”
Kỹ thuật viên nhìn ông ta bộ dáng thần hồn phách lạc, “Đội trưởng, ngài đừng như vậy, tôi nghĩ đây là một dãy số duy nhất, sau đó hắc vào hệ thống rồi gạch bỏ dãy số này đi thôi.”
Mục Diệu mất lực hai chân nhũn xuống khụy xuống đất, kỹ thuật viên nhanh chóng đỡ lấy ông ta.
“Đội trưởng, ngài không sao chứ?” Tình huống hiện tại ác liệt như vậy, nếu là Mục Diệu ngã xuống, thì mấy con tôm nhỏ như bọn họ phải làm sao bây giờ.
Mục Diệu không nói gì, vô lực khoát tay áo.
Ông ta còn có thể có chuyện gì, máy tính bị hắc, hệ thống bị xâm nhập, đến ngay cả manh mối duy nhất cũng bị chặt đứt, tương lai của ông không cần nghĩ cũng coi như không có nữa, thật sự là một bước sai, cả bước sai.
“Mục Diệu, cậu tên hỗn đản này tới cùng khiến cho lão tử phạm phải việc gì!”
Kỹ thuật viên nghe ra đây là tiếng của cục trưởng, thân thể run lên, bất an hỏi: “Đợi trưởng, làm sao bây giờ?”
Trên mặt Mục Diệu lộ ra một nụ cười khổ, đứng thẳng người, “Nhận mệnh.”
Nhận mệnh?
Ông ta vẫn còn nghĩ không muốn vứt bỏ cái bát cơm này!
Nhưng mà ông ta có nghĩ thế nào cũng không ngăn cản được bước đi của Mục Diệu, nhìn bóng lưng kiên quyết, ông ta vậy mà sinh ra cảm giác thê lương.
“Mục Diệu, cậu đi ra cho tôi, giải thích rõ ràng!”
Cục trưởng Trương Kim Hải hùng hổ bước nhanh tới, ông thế nào cũng không thể tưởng được, chỉ vừa mới nửa ngày, cục cảnh sát của mình liền xảy ra sự việc lớn như vậy!
“Cục trưởng.” Vẻ mặt Mục Diệu khó coi, nhưng vẫn lại là kiên trì đi về phía trước.
Trương Kim Hải nhìn thấy ông, lửa giận trong lòng tìm được chỗ phát tiết ra.
“Mục Diệu, cậu xem cậu là việc tốt gì, hiện tại biến thành rối tinh rối mù như vậy!”
“Có lỗi với cục trưởng.” Ông không có cách giải vây cho chính mình, chỉ có thể trắng xanh nói ra lời xin lỗi.
Trương Kim Hải nhìn bộ dạng không có bất cứ lời giải thích gì của ông ta, hổn hển trực tiếp cầm lấy cái gì đó đập tới.
“Bốp.”
“Đội trưởng!”
Mọi người nghe thấy tiếng đồng loạt chạy tới thấy vết thương trên trán Mục Diệu, kêu hô lên.
“Đội trưởng, anh không sao chứ?”
“Nhanh bịt miệng vết thương lại!”
Mục Diệu phất phất tay, ý bảo bản thân không có sao, “Một chút vết thương nhỏ, không cần phiền toái như thế.” Huống hồ vết thương trên đầu còn có thể cho bản thân tỉnh táo hơn chút.
Trương Kim Hải cũng không nghĩ tới ông không hề né tránh, nghĩ tiến lên hỏi một chút lại không mở miệng được, chỉ có thể cứng rắn nói: “Cậu không biết né sao.”
Mục Diệu cười khổ một tiếng, không nói gì.
Không phải không thể trốn, mà là cảm thấy được lần này chính mình nên chịu, nhưng cũng coi như vì họa được phúc, cuối cùng lý trí cũng trở về được chút.
“Cục trưởng, tôi không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển đến mức này.”
Nhắc tới cái này, Trương Kim Hải vẫn là một bụng tức giận, nhưng nhìn đến miệng vết thương trên đầu ông ta,lời trách cứ cũng nói không nên lời rồi.
“Vậy cậu nói một chút xem tới cùng là xảy ra chuyện gì rồi?”
Mục Diệu có chút kì quái nhìn ông ta, chẳng lẽ ông ta không biết?
“Nhìn tôi như vậy làm gì, nhanh nói đi!”
Mục Diệu thu hồi suy nghĩ lại, chỉnh lý lại suy nghĩ, “ Sáng nay trước khi làm nhiệm vụ, không phải ngài gọi điện cho tôi, sau đó.”
“Đợi một chút!”
Mới nói mở đầu câu chuyện, Trương Kim Hải liền cắt ngang lời nói của ông.
“Tôi gọi cho cậu khi nào?”
Mục Diệu ngây người, trừng to mắt nhìn ông ta.
Không có gọi điện cho ông?
Vậy sáng nay ai là người gọi điện thoại?
Hai người bốn mắt nhìn nhau, bên trong sóng lớn mãnh liệt.
“Mục Diệu, sáng nay thực nhận được điện thoại của tôi hả?” Ông ta không xác định hỏi.
Mục
Edit: windy
Đám người Lý Lợi vẫn ngầm thao túng toàn bộ, tặc hì hì cười.
Hừ, bắt không được người phía sau, bọn họ liền có biện pháp giáo huấn người bên ngoài!
Bắt nạt chị dâu của bọn họ sao?
Chế tạo dư luận, hắc hệ thống của bọn họ, hủy đi tiền đồ của bọn họ!
Nhìn hệ thống đóng cửa bình luận, Lý Lợi tùy ý gõ gõ vài cái trên máy tính, rất nhanh, hệ thống bình luận lại mở ra.
Cục cảnh sát.
“Đội trưởng, có người xâm nhập vào hệ thống của chúng ta!”
Mục Diệu mặt âm trầm hỏi: “Có cách nào tra ra được là ai không?”
Nhân viên kỹ thuật có chút hổ thẹn nói: “Đội trưởng, kỹ thuật của đối phương tốt hơn tôi.”
“Nghĩ cách ngăn cản.”
“Rõ.”
“Đội trưởng, hệ thống bình luận Weibo bị người ta mở ra rồi!”
“Tại sao có thể như vậy! Không phải tôi đã bảo cậu tắt rồi sao!”
“Tôi tắt rồi, nhưng không biết vì sao, lại mở ra rồi!”
“Bốp!”
Mục Diệu một bụng tức giận, trực tiếp đập vỡ chén trà trên tay.
Chết tiệt, tới cùng là ai nhằm vào bọn họ, chẳng lẽ là Mặc Khuynh Thành? Nhưng thật sự có bản lãnh lớn như vậy sao?
Lúc này, điện ở trong cục cảnh sát đột nhiên mất.
“Sao lại thế này, sao lại mất điện rồi!”
“Mau đi xem một chút có phải đứt cầu dao rồi hay không?”
“Không có...”
Mục Diệu nhìn cảnh tượng bối rối, rống lớn nói: “Đừng hoảng hốt, bật dự phòng điện!”
“Rõ!”
Điện rất nhanh chóng khôi phục, cũng để cho mọi người nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ là một giây sau.
“Máy tính làm sao không mở ra được!”
“Đội trưởng, máy tính bị hắc!”
Mục Diệu có gặp nhiều sự kiện lí trí cũng bị việc này dùng hết, ông ta đi qua đi lại, ý đồ dùng thời gian tới để cho chính mình tỉnh táo lại.
Tới cùng sao lại thế này, hôm nay vốn là toàn bộ đều tốt, sao đột nhiên lại biến thành như vậy rồi!
Là từ lúc nào bắt đầu không đúng?
Ông ta tinh tế nhớ lại, rốt cục mắt cũng sáng lên, lấy điện thoại di động ra đưa cho kỹ thuật viên gần nhất.
“Cậu tra xem vị trí của dãy số này, phải nhanh!”
Kỹ thuật viên sửng sốt, xem dãy số trên di động, tuy không rõ vì sao, nhưng vẫn là đáp: “Rõ.”
Mục Diệu giải quyết từng chuyện một, nhưng tảng đá trong lòng cũng không phải là điều tra một dãy số đơn giản như thế.
Chuyện này ngay từ đầu đều đã thuận lợi tiến hành, về sau điều tra xong bọn người Mặc Khuynh Thành còn muốn chạy, thời điểm bản thân ông muốn ngăn họ lại, điện thoại di động đột nhiên vang lên, mà bản thân đeo tai nghe bluetooth nghe điện thoại, mặc dù vội vã ngăn họ lại, nhưng lúc nghe điện thoại xong, một giây sau xảy ra cái gì?
Ông ta cau mày lại, có thể không nhớ ra, chính là không nhớ ra xảy ra cái gì, chỉ nhớ rõ lúc tỉnh lại bản thân lại toàn thân đau nhức nằm trên mặt đất.
Đoạn trí nhớ này mất đi tới cùng là có chuyện gì xảy ra?
Vì sao ông ta không nhớ ra được?
Cho dù sau đó ông bảo người ta kiểm tra camera phòng thẩm vấn cũng không tra tới đoạn video clip, chẳng lẽ thật sự là có người ở phía sau thao túng?
Rất nhiều nghi vấn một người lại một người xuất hiện, ông ta một cái cũng không giải được, cũng chỉ có thể đem hi vọng duy nhất đặt ở dãy số kia thôi.
“Đội trưởng, dãy số này là không hiệu!”
“Làm sao có thể là không hiệu! Trước tôi vẫn chuyển tiếp được!”
Ông ta không thể tin được giật lấy điện thoại, bấm gọi.
“Thật xin lỗi, số điện thoại này là không hiệu.”
“Tại sao có thể như vậy, tới cùng là sao lại thế này?”
Kỹ thuật viên nhìn ông ta bộ dáng thần hồn phách lạc, “Đội trưởng, ngài đừng như vậy, tôi nghĩ đây là một dãy số duy nhất, sau đó hắc vào hệ thống rồi gạch bỏ dãy số này đi thôi.”
Mục Diệu mất lực hai chân nhũn xuống khụy xuống đất, kỹ thuật viên nhanh chóng đỡ lấy ông ta.
“Đội trưởng, ngài không sao chứ?” Tình huống hiện tại ác liệt như vậy, nếu là Mục Diệu ngã xuống, thì mấy con tôm nhỏ như bọn họ phải làm sao bây giờ.
Mục Diệu không nói gì, vô lực khoát tay áo.
Ông ta còn có thể có chuyện gì, máy tính bị hắc, hệ thống bị xâm nhập, đến ngay cả manh mối duy nhất cũng bị chặt đứt, tương lai của ông không cần nghĩ cũng coi như không có nữa, thật sự là một bước sai, cả bước sai.
“Mục Diệu, cậu tên hỗn đản này tới cùng khiến cho lão tử phạm phải việc gì!”
Kỹ thuật viên nghe ra đây là tiếng của cục trưởng, thân thể run lên, bất an hỏi: “Đợi trưởng, làm sao bây giờ?”
Trên mặt Mục Diệu lộ ra một nụ cười khổ, đứng thẳng người, “Nhận mệnh.”
Nhận mệnh?
Ông ta vẫn còn nghĩ không muốn vứt bỏ cái bát cơm này!
Nhưng mà ông ta có nghĩ thế nào cũng không ngăn cản được bước đi của Mục Diệu, nhìn bóng lưng kiên quyết, ông ta vậy mà sinh ra cảm giác thê lương.
“Mục Diệu, cậu đi ra cho tôi, giải thích rõ ràng!”
Cục trưởng Trương Kim Hải hùng hổ bước nhanh tới, ông thế nào cũng không thể tưởng được, chỉ vừa mới nửa ngày, cục cảnh sát của mình liền xảy ra sự việc lớn như vậy!
“Cục trưởng.” Vẻ mặt Mục Diệu khó coi, nhưng vẫn lại là kiên trì đi về phía trước.
Trương Kim Hải nhìn thấy ông, lửa giận trong lòng tìm được chỗ phát tiết ra.
“Mục Diệu, cậu xem cậu là việc tốt gì, hiện tại biến thành rối tinh rối mù như vậy!”
“Có lỗi với cục trưởng.” Ông không có cách giải vây cho chính mình, chỉ có thể trắng xanh nói ra lời xin lỗi.
Trương Kim Hải nhìn bộ dạng không có bất cứ lời giải thích gì của ông ta, hổn hển trực tiếp cầm lấy cái gì đó đập tới.
“Bốp.”
“Đội trưởng!”
Mọi người nghe thấy tiếng đồng loạt chạy tới thấy vết thương trên trán Mục Diệu, kêu hô lên.
“Đội trưởng, anh không sao chứ?”
“Nhanh bịt miệng vết thương lại!”
Mục Diệu phất phất tay, ý bảo bản thân không có sao, “Một chút vết thương nhỏ, không cần phiền toái như thế.” Huống hồ vết thương trên đầu còn có thể cho bản thân tỉnh táo hơn chút.
Trương Kim Hải cũng không nghĩ tới ông không hề né tránh, nghĩ tiến lên hỏi một chút lại không mở miệng được, chỉ có thể cứng rắn nói: “Cậu không biết né sao.”
Mục Diệu cười khổ một tiếng, không nói gì.
Không phải không thể trốn, mà là cảm thấy được lần này chính mình nên chịu, nhưng cũng coi như vì họa được phúc, cuối cùng lý trí cũng trở về được chút.
“Cục trưởng, tôi không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển đến mức này.”
Nhắc tới cái này, Trương Kim Hải vẫn là một bụng tức giận, nhưng nhìn đến miệng vết thương trên đầu ông ta,lời trách cứ cũng nói không nên lời rồi.
“Vậy cậu nói một chút xem tới cùng là xảy ra chuyện gì rồi?”
Mục Diệu có chút kì quái nhìn ông ta, chẳng lẽ ông ta không biết?
“Nhìn tôi như vậy làm gì, nhanh nói đi!”
Mục Diệu thu hồi suy nghĩ lại, chỉnh lý lại suy nghĩ, “ Sáng nay trước khi làm nhiệm vụ, không phải ngài gọi điện cho tôi, sau đó.”
“Đợi một chút!”
Mới nói mở đầu câu chuyện, Trương Kim Hải liền cắt ngang lời nói của ông.
“Tôi gọi cho cậu khi nào?”
Mục Diệu ngây người, trừng to mắt nhìn ông ta.
Không có gọi điện cho ông?
Vậy sáng nay ai là người gọi điện thoại?
Hai người bốn mắt nhìn nhau, bên trong sóng lớn mãnh liệt.
“Mục Diệu, sáng nay thực nhận được điện thoại của tôi hả?” Ông ta không xác định hỏi.
Mục
Tác giả :
Tiên Nhược An Nhiên