Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương
Quyển 2 - Chương 50: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: windy
Đêm khuya yên tĩnh, đột nhiên nổi lên một trận gió to, cửa sổ trong phòng hơi hơi mở bị gió thổi làm bùm bùm vang dội, một giây sau, hạt mưa lớn như hạt đậu nhỏ giọt rơi xuống từng hạt, đập lên trên mặt kính.
“Hô.”
Mặc Khuynh Thành đang ngủ say đột nhiên ngồi dậy, nhìn Lan Tuyết Mai cùng với gió lớn mưa rào, hít sâu một hơi, có chút yếu ớt xuống giường đóng cửa sổ lại.
Hơi tựa lên cửa sổ, hơi lạnh thấu xương không do dự từ da thịt tiến vào trong cơ thể, mà cô lại không có chút cảm giác nào.
Lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ đến những cảnh tượng trong mơ vừa rồi, cảm thấy phức tạp.
Bọn họ rốt cuộc là ai, vì sao lại đột nhiên xuất hiện trong giấc mơ của mình?
Trong trí nhớ của cô chưa bao giờ có hai người này, nhưng giọng nói kia lại thật là quen thuộc...
“Két.”
Mặc Dận ở thư phòng thấy mưa gió bên ngoài quá lớn, lo lắng đến xem, ai ngờ nhìn thấy Mặc Khuynh Thành ở cửa sổ, đôi mắt thâm thúy, bước nhanh đi lên phía trước, ôm cô vào trong lòng, giữa lông mày nhíu chặt.
Quả nhiên, trên người lạnh ngắt.
Thình lình bị ôm khiến cho cô hồi phục lại tinh thần.
“Dận?”
Mới phun ra một tiếng, cô liền sửng sốt.
Mặc Dận nghe âm thanh khàn khàn, mày nhíu lại càng khẩn trương.
“Cục cưng đứng ở đây bao lâu rồi?”
Mặc Khuynh Thành tự biết đuối lý, nở nụ cười lấy lòng, nói cũng không nói, dùng tay chọc chọc, bày tỏ bản thân mình không đứng được bao lâu.
Mặc Dận thầm than một tiếng, nếu không cố kị Lan Tuyết Mai đã ngủ say, anh tuyệt đối sẽ không khách khí mà “Giáo huấn” một phen, mới tách ra mấy tiếng, liền đem bản thân lăn qua lăn lại thành như vậy.
Trong lòng có trời rung đất chuyển như thế nào, thì động tác trên tay lại vẫn không có nửa phần do dự. Trực tiếp bồng lên, đi tới thư phòng.
Lúc này, vẫn là thân thể anh quan trọng.
Đặt lên trên ghế dựa, đưa ra một tấm chăn mỏng, lại đẩy tới một chén nước ấm đưa tới bên miệng, sau đó tay lớn không ngừng xoa xoa tay cô, không nặng không nhẹ, vẻ mặt cực kì nghiêm túc.
Qua một hồi lâu, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô ấm lại, mới nói: “Cục cưng, sao lại không ngủ?”
Mặc Khuynh Thành không biết nên nói thế nào về giấc mơ kì quái kia, chỉ có thể nửa đùa nói: “Em nhớ anh đó.”
“Ầm.”
Vừa dứt lời, Mặc Dận liền đánh lên đầu cô một cái.
“Mặc Dận, anh làm gì thế, muốn đánh nhau có phải hay không!” Lần này tay cũng quá mạnh, cũng không biết có hồng lên hay không.
Đáy mắt Mặc Dận hiện lên vẻ trêu chọc, đánh giá trên dưới cô một cái, sau đó buồn rầu nói: “Cục cưng, em đánh không lại anh.”
Đôi mắt Mặc Khuynh Thành khẽ cong lên, giận trừng mắt nhìn anh, người này còn thực sự chuẩn bị đánh nhau với mình?
Cũng không nghĩ tới, giận trừng của cô ở trong mắt anh lại biến thành hờn dỗi, trong lòng dâng lên lửa nóng, thanh âm cũng trở nên trầm thấp.
“Cục cưng nhìn anh như vậy, là anh nói sai sao?”
“Đương nhiên sai rồi!” Cô không vui hừ một tiếng, cảm thấy được anh hiện giờ không yêu mình nữa rồi.
Mặc Dận cười một tiếng, trên mặt lại nghi hoặc hỏi: “Sai chỗ nào hả?”
Mặc Khuynh Thành nhìn bộ dáng giả ngu của anh, trực tiếp ngồi thẳng người, hai tay ôm ngực, “Chỗ nào cũng sai, hừ, đánh nhau không chỉ nhìn thân thủ, còn có cái đầu, anh dám nói anh thông minh hơn em hả?”
Cô thật muốn nhìn xem anh sẽ trả lời thế nào!
Mặc Dận cổ quái nhìn cô một cái, sau cùng thở dài thâm sâu, bất đắc dĩ nói: “Em xinh đẹp, nói cái gì cũng là đúng.”
Cô cảm thấy được mang tai có chút đỏ lên, đây là thẳng thắn chọc ghẹo cô, nhưng mà trong lòng lại vẫn cực kì vui mừng, không có người con gái nào lại không thích người đàn ông của mình khen mình xinh đẹp cả, cô cũng không ngoại lệ.
Hừ, coi như anh thức thời, một khi đã như vậy, bản thân liền đại lượng tha thứ cho anh.
Mặc Dận nhìn vẻ mặt cô giống kiêu ngạo lại giống như thẹn thùng, liền biết cô giờ đang giả bộ bình tĩnh, cũng không vạch trần, cục cưng thay đổi nhiều như vậy khiến cho anh có chút không kìm nén được tình cảm.
Nửa quỳ xuống ghế sofa trước mặt, bàn tay có vết chai đưa lên, nâng cằm của cô lên, bốn mắt nhìn nhau.
“Cục cưng, anh muốn hôn em.”
?!
Mặc Khuynh Thành vốn là sửng sốt, tiếp theo liền dâng lên một ý nghĩ không hay.
Vì sao cô lại cảm thấy nguy cơ bị vồ lấy vậy?
Không không không, tuyệt đối là cảm giác sai rồi, khí phách bản công tử là tà mị, dịu dàng yêu sẽ không thể dễ dàng bị đẩy ngã được!
Suy nghĩ lúc này của cô nếu để Công Thủy biết được, nhất định sẽ khinh bỉ nói cho cô biết, không có gì cả, không cần phán đoán loạn.
Mặc Dận không biết cô đang suy nghĩ cái gì, lúc thì nhíu mày, lúc thì lắc lắc đầu, lúc lại giống như một nữ vương cao ngạo hất cằm lên, không lẽ anh muốn hôn cô liền khiến cho cô xoắn xuýt như vậy?
“Ưm?”
Mặc Khuynh Thành thật không ngờ Mặc Dận vậy mà lại trực tiếp hôn xuống.
Cánh môi chạm vào nhau, chóp mũi kề sát, lông mi thon dài vẫn không nhúc nhích, trong mắt hai người chỉ có đối phương.
Sau một lúc, Mặc Dận mới buông cô ra, đứng dậy ngồi ở bên cạnh cô nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Anh không nói gì, đợi người trong lòng mình mở miệng.
“Dận, đêm nay em mơ một giấc mơ.” Cô thật sự không biết, đằng sau giấc mơ này, có ý nghĩa gì.
“Hử?”
Mặc Dận phối hợp ừ tiếng, đôi tay phía sau thong thả vỗ nhẹ cô, giúp cô thư giãn lo lắng lúc nghĩ tới giấc mơ đó.
Cô nói: “Giấc mơ này rất kì lạ, có một đôi vợ chồng, bọn họ nói rất nhiều với con gái của họ, hình ảnh đột nhiên thay đổi, nói một chút...”
Cô bình tĩnh miêu tả một phen, nhưng Mặc Dận lại nghe ra có chỗ không đúng.
“Cảm thấy quen thuộc?”
Mặc Khuynh Thành không tiếng động gật gật đầu.
Mặc Dận khẽ nói: “Có lẽ là mới gặp phải trước đây, không cần phải nghĩ quá nhiều.”
“Vâng.” Cô cũng là nói với chính mình như vậy, nhưng sâu trong lòng lại nói với mình rằng, bọn họ chính là người quan trọng của mình.
Ngày hôm sau.
Đại học Đế Đô nghênh đón buổi học chính thức đầu tiên sau quân huấn.
Sáng sớm, trong phòng học đã ngồi đầy người.
Đi qua một loạt người.
Đám người Lê An An bình tĩnh tự nhiên coi như không để ý tới ánh mắt như có như không của mọi người.
“Các cậu nói xem hôm nay công tử có đến hay không?”
“Này còn phải hỏi, hôm nay chính là ngày đầu
Edit: windy
Đêm khuya yên tĩnh, đột nhiên nổi lên một trận gió to, cửa sổ trong phòng hơi hơi mở bị gió thổi làm bùm bùm vang dội, một giây sau, hạt mưa lớn như hạt đậu nhỏ giọt rơi xuống từng hạt, đập lên trên mặt kính.
“Hô.”
Mặc Khuynh Thành đang ngủ say đột nhiên ngồi dậy, nhìn Lan Tuyết Mai cùng với gió lớn mưa rào, hít sâu một hơi, có chút yếu ớt xuống giường đóng cửa sổ lại.
Hơi tựa lên cửa sổ, hơi lạnh thấu xương không do dự từ da thịt tiến vào trong cơ thể, mà cô lại không có chút cảm giác nào.
Lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ đến những cảnh tượng trong mơ vừa rồi, cảm thấy phức tạp.
Bọn họ rốt cuộc là ai, vì sao lại đột nhiên xuất hiện trong giấc mơ của mình?
Trong trí nhớ của cô chưa bao giờ có hai người này, nhưng giọng nói kia lại thật là quen thuộc...
“Két.”
Mặc Dận ở thư phòng thấy mưa gió bên ngoài quá lớn, lo lắng đến xem, ai ngờ nhìn thấy Mặc Khuynh Thành ở cửa sổ, đôi mắt thâm thúy, bước nhanh đi lên phía trước, ôm cô vào trong lòng, giữa lông mày nhíu chặt.
Quả nhiên, trên người lạnh ngắt.
Thình lình bị ôm khiến cho cô hồi phục lại tinh thần.
“Dận?”
Mới phun ra một tiếng, cô liền sửng sốt.
Mặc Dận nghe âm thanh khàn khàn, mày nhíu lại càng khẩn trương.
“Cục cưng đứng ở đây bao lâu rồi?”
Mặc Khuynh Thành tự biết đuối lý, nở nụ cười lấy lòng, nói cũng không nói, dùng tay chọc chọc, bày tỏ bản thân mình không đứng được bao lâu.
Mặc Dận thầm than một tiếng, nếu không cố kị Lan Tuyết Mai đã ngủ say, anh tuyệt đối sẽ không khách khí mà “Giáo huấn” một phen, mới tách ra mấy tiếng, liền đem bản thân lăn qua lăn lại thành như vậy.
Trong lòng có trời rung đất chuyển như thế nào, thì động tác trên tay lại vẫn không có nửa phần do dự. Trực tiếp bồng lên, đi tới thư phòng.
Lúc này, vẫn là thân thể anh quan trọng.
Đặt lên trên ghế dựa, đưa ra một tấm chăn mỏng, lại đẩy tới một chén nước ấm đưa tới bên miệng, sau đó tay lớn không ngừng xoa xoa tay cô, không nặng không nhẹ, vẻ mặt cực kì nghiêm túc.
Qua một hồi lâu, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô ấm lại, mới nói: “Cục cưng, sao lại không ngủ?”
Mặc Khuynh Thành không biết nên nói thế nào về giấc mơ kì quái kia, chỉ có thể nửa đùa nói: “Em nhớ anh đó.”
“Ầm.”
Vừa dứt lời, Mặc Dận liền đánh lên đầu cô một cái.
“Mặc Dận, anh làm gì thế, muốn đánh nhau có phải hay không!” Lần này tay cũng quá mạnh, cũng không biết có hồng lên hay không.
Đáy mắt Mặc Dận hiện lên vẻ trêu chọc, đánh giá trên dưới cô một cái, sau đó buồn rầu nói: “Cục cưng, em đánh không lại anh.”
Đôi mắt Mặc Khuynh Thành khẽ cong lên, giận trừng mắt nhìn anh, người này còn thực sự chuẩn bị đánh nhau với mình?
Cũng không nghĩ tới, giận trừng của cô ở trong mắt anh lại biến thành hờn dỗi, trong lòng dâng lên lửa nóng, thanh âm cũng trở nên trầm thấp.
“Cục cưng nhìn anh như vậy, là anh nói sai sao?”
“Đương nhiên sai rồi!” Cô không vui hừ một tiếng, cảm thấy được anh hiện giờ không yêu mình nữa rồi.
Mặc Dận cười một tiếng, trên mặt lại nghi hoặc hỏi: “Sai chỗ nào hả?”
Mặc Khuynh Thành nhìn bộ dáng giả ngu của anh, trực tiếp ngồi thẳng người, hai tay ôm ngực, “Chỗ nào cũng sai, hừ, đánh nhau không chỉ nhìn thân thủ, còn có cái đầu, anh dám nói anh thông minh hơn em hả?”
Cô thật muốn nhìn xem anh sẽ trả lời thế nào!
Mặc Dận cổ quái nhìn cô một cái, sau cùng thở dài thâm sâu, bất đắc dĩ nói: “Em xinh đẹp, nói cái gì cũng là đúng.”
Cô cảm thấy được mang tai có chút đỏ lên, đây là thẳng thắn chọc ghẹo cô, nhưng mà trong lòng lại vẫn cực kì vui mừng, không có người con gái nào lại không thích người đàn ông của mình khen mình xinh đẹp cả, cô cũng không ngoại lệ.
Hừ, coi như anh thức thời, một khi đã như vậy, bản thân liền đại lượng tha thứ cho anh.
Mặc Dận nhìn vẻ mặt cô giống kiêu ngạo lại giống như thẹn thùng, liền biết cô giờ đang giả bộ bình tĩnh, cũng không vạch trần, cục cưng thay đổi nhiều như vậy khiến cho anh có chút không kìm nén được tình cảm.
Nửa quỳ xuống ghế sofa trước mặt, bàn tay có vết chai đưa lên, nâng cằm của cô lên, bốn mắt nhìn nhau.
“Cục cưng, anh muốn hôn em.”
?!
Mặc Khuynh Thành vốn là sửng sốt, tiếp theo liền dâng lên một ý nghĩ không hay.
Vì sao cô lại cảm thấy nguy cơ bị vồ lấy vậy?
Không không không, tuyệt đối là cảm giác sai rồi, khí phách bản công tử là tà mị, dịu dàng yêu sẽ không thể dễ dàng bị đẩy ngã được!
Suy nghĩ lúc này của cô nếu để Công Thủy biết được, nhất định sẽ khinh bỉ nói cho cô biết, không có gì cả, không cần phán đoán loạn.
Mặc Dận không biết cô đang suy nghĩ cái gì, lúc thì nhíu mày, lúc thì lắc lắc đầu, lúc lại giống như một nữ vương cao ngạo hất cằm lên, không lẽ anh muốn hôn cô liền khiến cho cô xoắn xuýt như vậy?
“Ưm?”
Mặc Khuynh Thành thật không ngờ Mặc Dận vậy mà lại trực tiếp hôn xuống.
Cánh môi chạm vào nhau, chóp mũi kề sát, lông mi thon dài vẫn không nhúc nhích, trong mắt hai người chỉ có đối phương.
Sau một lúc, Mặc Dận mới buông cô ra, đứng dậy ngồi ở bên cạnh cô nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Anh không nói gì, đợi người trong lòng mình mở miệng.
“Dận, đêm nay em mơ một giấc mơ.” Cô thật sự không biết, đằng sau giấc mơ này, có ý nghĩa gì.
“Hử?”
Mặc Dận phối hợp ừ tiếng, đôi tay phía sau thong thả vỗ nhẹ cô, giúp cô thư giãn lo lắng lúc nghĩ tới giấc mơ đó.
Cô nói: “Giấc mơ này rất kì lạ, có một đôi vợ chồng, bọn họ nói rất nhiều với con gái của họ, hình ảnh đột nhiên thay đổi, nói một chút...”
Cô bình tĩnh miêu tả một phen, nhưng Mặc Dận lại nghe ra có chỗ không đúng.
“Cảm thấy quen thuộc?”
Mặc Khuynh Thành không tiếng động gật gật đầu.
Mặc Dận khẽ nói: “Có lẽ là mới gặp phải trước đây, không cần phải nghĩ quá nhiều.”
“Vâng.” Cô cũng là nói với chính mình như vậy, nhưng sâu trong lòng lại nói với mình rằng, bọn họ chính là người quan trọng của mình.
Ngày hôm sau.
Đại học Đế Đô nghênh đón buổi học chính thức đầu tiên sau quân huấn.
Sáng sớm, trong phòng học đã ngồi đầy người.
Đi qua một loạt người.
Đám người Lê An An bình tĩnh tự nhiên coi như không để ý tới ánh mắt như có như không của mọi người.
“Các cậu nói xem hôm nay công tử có đến hay không?”
“Này còn phải hỏi, hôm nay chính là ngày đầu
Tác giả :
Tiên Nhược An Nhiên