Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương
Quyển 2 - Chương 48: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: windy
Mọi người nhìn nhìn xung quanh, quả nhiên không có nhìn thấy bóng dáng của Tô Nhạc Thiên đâu.
“Đúng vậy, Nhạc Thiên đâu?”
“Tôi cũng không biết, mọi người ai thấy cậu ta rồi hả?”
“Hình như tôi nhìn thấy cậu ta đi ra ngoài rồi.”
Mọi người mơ hồ, nhưng không có cách nào cho ra một đáp án khẳng định.
“Mọi người đang tìm tôi?”
Tô Nhạc Thiên kéo tâm trạng có chút phức tạp tiến vào phòng trà nước.
Tống Tiểu Bảo nhìn cậu ta có chút không đúng, lo lắng hỏi: “Nhạc Thiên, có phải thân thể cậu có chỗ nào không thoải mái không?”
Nói xong, những người khác cũng tán thành gật gật đầu, đúng vậy, cả người cậu ta trạng thái đều không đúng, chẳng lẽ là bận quá? Cũng không đúng, tuy nhiều việc, nhưng dù sao cũng là công ty nhỏ, cho dù Mặc Khuynh Thành có là một đại nhân vật, bận bịu cũng không có khả năng bận đến cỡ này.
Tô Nhạc Thiên giật mình ngây người một phen, khóe miệng lộ ra nụ cười trắng xanh.
“Khả năng là tối qua ngủ không ngon thôi.”
Nghe cậu ta nói như vậy, mọi người cũng an tâm, tiếp tục nói chủ đề vừa rồi.
“Cậu trở về đúng lúc lắm, nhanh giúp bọn mình phân tích xem hai người kia bị làm sao?”
Tô Nhạc Thiên bị Cam Triết kéo ngồi vào giữa bọn họ.
“Cái gì mà hai người?” Bọn họ nói là hai người Mặc Khuynh Thành sao?
Thực ra, cậu ta cảm thấy được bản thân cũng có liên quan tới chuyện này.
Lê An An không nói gì trợn trừng mắt, cầm hạt dưa trong tay ném vào Cam Triết.
“Cam Triết, Nhạc Thiên vừa mới đến, làm sao có thể biết chuyện này!” Cậu có phải ngốc hay không.
Cam Triết cũng phản ứng kịp, nhưng vẫn như cũ hắng giọng nói: “Nhạc Thiên mới từ bên ngoài trở về, nói không chừng vừa rồi gặp được công tử, phải không?”
Dưới tầm mắt của cậu, Tô Nhạc Thiên gật gật đầu, loại chuyện này, không có gì để giấu diếm cả.
Cam Triết hơi chút kinh ngạc, cậu nói trúng rồi sao? Đúng là vận may rồi, nhưng mà mặc kệ nói thế nào, mình cũng đoán trúng rồi.
“Mình nói cái gì nhỉ, hỏi Nhạc Thiên đúng không sai!”
Mọi người lặng im, loại chuyện trùng hợp này cậu có thể không chút liêm xỉ nào đáp lại được không.
Nhưng mà...
Lê An An tiến lên trước, trong giọng nói mang theo tò mò.
“Này, Nhạc Thiên, lúc cậu gặp bọn họ có cảm thấy không khí có chút kì quái gì hay không?” Cô cũng không biết phải hình dung như thế nào, chỉ là lúc đẩy cửa ra nhìn thấy, không giống với màu hồng phấn ngày thường, mà mang theo một chút ấm áp, không, là đau lòng cùng với lo lắng.
Tô Nhạc Thiên không biết hai người ở văn phòng tới cùng là bị làm sao, nhưng cậu ta hiểu rõ, chính là do lời của mình, đối với Mặc Dận mà nói, không phải không có ảnh hưởng, như thế có phải đại biểu, mình có thể thuyết phục được anh trở về nước Y rồi?
Cho dù trong lòng hành động bao nhiêu lớn, vẻ mặt của cậu bên ngoài vẫn nhàn nhạt như cũ.
“Mình là nhìn thấy bọn họ ở bãi đỗ xe, nhưng mà không có phát hiện ra cái gì không bình thường cả.”
Lê An An có chút mất mác nhưng cũng nằm trong dự liệu, xem ra vẫn là nhân lúc ở một mình với Mặc Khuynh Thành rồi tự hỏi một chút rồi.
“Được rồi, giờ nghỉ ngơi đã kết thúc.” Ban Hữu để chén trà trong tay xuống, đứng lên rời khỏi phòng trà nước.
Mọi người vừa nghe xong, cũng đứng dậy trở lại chỗ của mình.
Tống Tiểu Bảo cũng đứng dậy vỗ vỗ nếp gấp trên người, nói với Tô Nhạc Thiên: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Tô Nhạc Thiên nhìn về phía văn phòng một cái, quay đầu đi.
Văn phòng.
Mặc Dận rốt cục cũng ngừng, buông lỏng Mặc Khuynh Thành ra.
Mặc Khuynh Thành kéo anh đến trước mặt mình, đứng dậy ấn anh ở trên ghế.
“Eo cong lâu như vậy rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi.”
Nói xong, cô liền buông tay anh ra một mình đi ra cửa, cũng không biết Tô Nhạc Thiên có trở về hay không, nhưng mà hiện tại quan trọng không phải là bọn họ đã nói cái gì, thời gian lâu như vậy rồi, vẫn là đi ăn uống trước thôi.
Mặc Dận vẫn không nói gì như cũ, anh ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, nhìn Mặc Khuynh Thành ra ngoài rồi lại bưng nước trà cùng chút điểm tâm đi vào, trong mắt hiện lên nhu tình, trà là Thiết Quan Âm anh thích nhất, điểm tâm cũng là được chọn cẩn thận để lúc ăn vào không ngọt quá Mộ Tư.
Mặc Khuynh Thành để cái khay ở trên ghế sofa, sau đó một lời không nói đi đến trước bàn làm việc kéo Mặc Dận đi tới.
Mặc Dận thâm sâu nhìn cô, cho dù là cô tự mình đem chén trà đặt ở bên miệng mình hay là múc một thìa Mộ Tư đút cho mình, anh đều không hề do dự mà nuốt vào.
Cứ như vậy, một người đút, một người ăn, cho dù bên trong chỉ còn lại tiếng cốc chén va chạm với mặt bàn, cũng sẽ không có vẻ đơn điệu.
Sau khi đút xong, Mặc Khuynh Thành mới hài lòng nói: “Thật ngoan, Dận cục cưng.”
Mặc Dận rất phối hợp nói: “Anh ngoan như vậy, cục cưng mẹ có khen thưởng cái gì hay không?”
Khen thưởng? Người này lại muốn chiếm tiện nghi của mình!
Trong mắt Mặc Khuynh Thành ánh sáng lay động, bàn tay trắng nõn giơ lên đặt lên trên đầu anh, vuốt ve: “Nha, đây là khen thưởng.”
Đôi mắt Mặc Dận sâu thêm vài phần, ý cười hiện lên bên khóe miệng.
“Cục cưng mẹ thật tốt.”
Nói xong, anh trực tiếp cúi người, ôm lấy vòng eo của cô, vùi đầu vào trong ngực cô.
Mặc Khuynh Thành sửng sốt, người này thực coi mình là mẹ rồi hả?
Nhưng mà, nghĩ đến nụ cười vừa rồi của anh, nhận mệnh an ủi chính mình, coi như quên đi, coi như tâm tình vừa nãy của anh không tốt, coi như làm mẹ một lúc cũng được.
Nghĩ như vậy, tay nhỏ không tự chủ được xoa xoa đầu của anh, miệng vẫn làm bộ giống như Lan Tuyết Mai hay hát ru cho cô.
Mặc Dận nhắm hai mắt lại, khóe miệng mỉm cười vẫn không có biến mất.
Tình hình như vậy, giống như vừa mới sinh ra, đến ngay cả âm thanh truyền vào lỗ tai đều đã biến thành y y nha nha.
“Tiểu bảo bối, mau mau ngủ đi, trong mơ lại có ta, cùng con cười cùng con mệt, có ta dựa vào nhau...”
Tiếng của Mặc Khuynh Thành càng ngày càng nhỏ, nhìn lông mày dần thả lỏng, đáy lòng trùng trùng điệp nhẹ nhàng thở ra.
“Cục cưng, khả năng anh cần phải rời khỏi đây một khoảng thời gian.”
Thình lình phát ra tiếng nói khiến
Edit: windy
Mọi người nhìn nhìn xung quanh, quả nhiên không có nhìn thấy bóng dáng của Tô Nhạc Thiên đâu.
“Đúng vậy, Nhạc Thiên đâu?”
“Tôi cũng không biết, mọi người ai thấy cậu ta rồi hả?”
“Hình như tôi nhìn thấy cậu ta đi ra ngoài rồi.”
Mọi người mơ hồ, nhưng không có cách nào cho ra một đáp án khẳng định.
“Mọi người đang tìm tôi?”
Tô Nhạc Thiên kéo tâm trạng có chút phức tạp tiến vào phòng trà nước.
Tống Tiểu Bảo nhìn cậu ta có chút không đúng, lo lắng hỏi: “Nhạc Thiên, có phải thân thể cậu có chỗ nào không thoải mái không?”
Nói xong, những người khác cũng tán thành gật gật đầu, đúng vậy, cả người cậu ta trạng thái đều không đúng, chẳng lẽ là bận quá? Cũng không đúng, tuy nhiều việc, nhưng dù sao cũng là công ty nhỏ, cho dù Mặc Khuynh Thành có là một đại nhân vật, bận bịu cũng không có khả năng bận đến cỡ này.
Tô Nhạc Thiên giật mình ngây người một phen, khóe miệng lộ ra nụ cười trắng xanh.
“Khả năng là tối qua ngủ không ngon thôi.”
Nghe cậu ta nói như vậy, mọi người cũng an tâm, tiếp tục nói chủ đề vừa rồi.
“Cậu trở về đúng lúc lắm, nhanh giúp bọn mình phân tích xem hai người kia bị làm sao?”
Tô Nhạc Thiên bị Cam Triết kéo ngồi vào giữa bọn họ.
“Cái gì mà hai người?” Bọn họ nói là hai người Mặc Khuynh Thành sao?
Thực ra, cậu ta cảm thấy được bản thân cũng có liên quan tới chuyện này.
Lê An An không nói gì trợn trừng mắt, cầm hạt dưa trong tay ném vào Cam Triết.
“Cam Triết, Nhạc Thiên vừa mới đến, làm sao có thể biết chuyện này!” Cậu có phải ngốc hay không.
Cam Triết cũng phản ứng kịp, nhưng vẫn như cũ hắng giọng nói: “Nhạc Thiên mới từ bên ngoài trở về, nói không chừng vừa rồi gặp được công tử, phải không?”
Dưới tầm mắt của cậu, Tô Nhạc Thiên gật gật đầu, loại chuyện này, không có gì để giấu diếm cả.
Cam Triết hơi chút kinh ngạc, cậu nói trúng rồi sao? Đúng là vận may rồi, nhưng mà mặc kệ nói thế nào, mình cũng đoán trúng rồi.
“Mình nói cái gì nhỉ, hỏi Nhạc Thiên đúng không sai!”
Mọi người lặng im, loại chuyện trùng hợp này cậu có thể không chút liêm xỉ nào đáp lại được không.
Nhưng mà...
Lê An An tiến lên trước, trong giọng nói mang theo tò mò.
“Này, Nhạc Thiên, lúc cậu gặp bọn họ có cảm thấy không khí có chút kì quái gì hay không?” Cô cũng không biết phải hình dung như thế nào, chỉ là lúc đẩy cửa ra nhìn thấy, không giống với màu hồng phấn ngày thường, mà mang theo một chút ấm áp, không, là đau lòng cùng với lo lắng.
Tô Nhạc Thiên không biết hai người ở văn phòng tới cùng là bị làm sao, nhưng cậu ta hiểu rõ, chính là do lời của mình, đối với Mặc Dận mà nói, không phải không có ảnh hưởng, như thế có phải đại biểu, mình có thể thuyết phục được anh trở về nước Y rồi?
Cho dù trong lòng hành động bao nhiêu lớn, vẻ mặt của cậu bên ngoài vẫn nhàn nhạt như cũ.
“Mình là nhìn thấy bọn họ ở bãi đỗ xe, nhưng mà không có phát hiện ra cái gì không bình thường cả.”
Lê An An có chút mất mác nhưng cũng nằm trong dự liệu, xem ra vẫn là nhân lúc ở một mình với Mặc Khuynh Thành rồi tự hỏi một chút rồi.
“Được rồi, giờ nghỉ ngơi đã kết thúc.” Ban Hữu để chén trà trong tay xuống, đứng lên rời khỏi phòng trà nước.
Mọi người vừa nghe xong, cũng đứng dậy trở lại chỗ của mình.
Tống Tiểu Bảo cũng đứng dậy vỗ vỗ nếp gấp trên người, nói với Tô Nhạc Thiên: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Tô Nhạc Thiên nhìn về phía văn phòng một cái, quay đầu đi.
Văn phòng.
Mặc Dận rốt cục cũng ngừng, buông lỏng Mặc Khuynh Thành ra.
Mặc Khuynh Thành kéo anh đến trước mặt mình, đứng dậy ấn anh ở trên ghế.
“Eo cong lâu như vậy rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi.”
Nói xong, cô liền buông tay anh ra một mình đi ra cửa, cũng không biết Tô Nhạc Thiên có trở về hay không, nhưng mà hiện tại quan trọng không phải là bọn họ đã nói cái gì, thời gian lâu như vậy rồi, vẫn là đi ăn uống trước thôi.
Mặc Dận vẫn không nói gì như cũ, anh ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, nhìn Mặc Khuynh Thành ra ngoài rồi lại bưng nước trà cùng chút điểm tâm đi vào, trong mắt hiện lên nhu tình, trà là Thiết Quan Âm anh thích nhất, điểm tâm cũng là được chọn cẩn thận để lúc ăn vào không ngọt quá Mộ Tư.
Mặc Khuynh Thành để cái khay ở trên ghế sofa, sau đó một lời không nói đi đến trước bàn làm việc kéo Mặc Dận đi tới.
Mặc Dận thâm sâu nhìn cô, cho dù là cô tự mình đem chén trà đặt ở bên miệng mình hay là múc một thìa Mộ Tư đút cho mình, anh đều không hề do dự mà nuốt vào.
Cứ như vậy, một người đút, một người ăn, cho dù bên trong chỉ còn lại tiếng cốc chén va chạm với mặt bàn, cũng sẽ không có vẻ đơn điệu.
Sau khi đút xong, Mặc Khuynh Thành mới hài lòng nói: “Thật ngoan, Dận cục cưng.”
Mặc Dận rất phối hợp nói: “Anh ngoan như vậy, cục cưng mẹ có khen thưởng cái gì hay không?”
Khen thưởng? Người này lại muốn chiếm tiện nghi của mình!
Trong mắt Mặc Khuynh Thành ánh sáng lay động, bàn tay trắng nõn giơ lên đặt lên trên đầu anh, vuốt ve: “Nha, đây là khen thưởng.”
Đôi mắt Mặc Dận sâu thêm vài phần, ý cười hiện lên bên khóe miệng.
“Cục cưng mẹ thật tốt.”
Nói xong, anh trực tiếp cúi người, ôm lấy vòng eo của cô, vùi đầu vào trong ngực cô.
Mặc Khuynh Thành sửng sốt, người này thực coi mình là mẹ rồi hả?
Nhưng mà, nghĩ đến nụ cười vừa rồi của anh, nhận mệnh an ủi chính mình, coi như quên đi, coi như tâm tình vừa nãy của anh không tốt, coi như làm mẹ một lúc cũng được.
Nghĩ như vậy, tay nhỏ không tự chủ được xoa xoa đầu của anh, miệng vẫn làm bộ giống như Lan Tuyết Mai hay hát ru cho cô.
Mặc Dận nhắm hai mắt lại, khóe miệng mỉm cười vẫn không có biến mất.
Tình hình như vậy, giống như vừa mới sinh ra, đến ngay cả âm thanh truyền vào lỗ tai đều đã biến thành y y nha nha.
“Tiểu bảo bối, mau mau ngủ đi, trong mơ lại có ta, cùng con cười cùng con mệt, có ta dựa vào nhau...”
Tiếng của Mặc Khuynh Thành càng ngày càng nhỏ, nhìn lông mày dần thả lỏng, đáy lòng trùng trùng điệp nhẹ nhàng thở ra.
“Cục cưng, khả năng anh cần phải rời khỏi đây một khoảng thời gian.”
Thình lình phát ra tiếng nói khiến
Tác giả :
Tiên Nhược An Nhiên