Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương
Quyển 2 - Chương 42: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: windy
Trong lòng Mặc Khuynh Thành âm thầm lấy làm lạ, nhưng vẫn đánh phá xuống Mặc Dận một phen, châm chọc hỏi: “Dận, nhanh dậy em cách đuổi mọi người đi?”
Mặc Dận nhìn giảo hoạt dưới đáy mắt cô, bất động thanh sắc đem túi lớn đổi sang một tay, dùng tay không nhéo nhéo mũi của cô, sủng nịnh nói câu: “Bướng bỉnh.”
Mặc Khuynh Thành đẩy tay của anh ra, kiêu ngạo hừ với anh một tiếng, trực tiếp quay đầu một mình trở về văn phòng.
Ăn cơm trưa xong, Mặc Khuynh Thành tiếp tục nghiệp lớn bóc quà.
“Phù.”
Mặc Khuynh Thành thở dài một hơi, duỗi thắt lưng, mới chậm rãi đứng lên.
Giờ phút này đèn phòng họp toàn bộ đã bật lên, nhìn quà tặng vây quanh mình, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.
Lấy điện thoại ra, bày ra rất nhiều tư thế, chụp liên tiếp mấy bức, sau đó phát lên Weibo, rồi mới ra khỏi phòng.
“Đinh.”
[Quà tặng quá nhiều, bản công tử bóc quà đến toàn thân đau nhức, đoàn nô tỳ còn không mau hầu hạ bản công tử tắm rửa thay quần áo.]
[Phụt.]
Lê An An đang ngồi uống nước nhìn thấy dòng này, trực tiếp đem nước trong miệng phun vào màn hình điện thoại, hai mắt trừng lớn một bộ khó có thể tin được.
Cô vội vã hô to một tiếng: “Hứa Tịnh, nhanh đi hầu hạ công tử tắm rửa thay quần ái!”
Hứa Tịnh lại vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra vẻ mặt mờ tịt nhìn cô, “Cái gì mà tắm rửa thay quần áo?”
Lê An An tùy tiện lau màn hình điện thoại, đưa cho cô ấy xem.
Hứa Tịnh nhìn nội dung phía trên, trấn định đứng lên chỉnh chỉnh quần áo, “An ma ma, nô tỳ đi hầu hạ công tử đây.”
Lê An An hắng giọng, vừa muốn nói gì đó, đã thấy bóng dáng của Mặc Dận, lập tức ngậm miệng lại.
“Cục cưng đâu?”
Lê An An chỉ chỉ về phía phòng họp, “Không phải cậu ấy vẫn ở đó sao?”
Mặc Dận nhàn nhạt nói câu: “Không ở đó.” Anh đã nhìn qua rồi.
Vậy sẽ đi chỗ nào?
Mọi người nghi ngờ nhìn chung quanh, rốt cục cũng thấy được bóng dáng của Mặc Khuynh Thành ở phòng trà nước.
Mặc Khuynh Thành từng ngụm từng ngụm đem một cốc nước rót tiếp xuống, sau khi uống xong liền than nhẹ một tiếng thỏa mãn, cuối cùng cũng sống lại rồi.
“Công tử, cần phu nhân giúp người tắm rửa thay quần áo không?”
Đột nhiên, phía sau lưng cô đột nhiên truyền đến một âm thanh nguy hiểm, khiến cho lông tơ toàn thân cô dựng đứng lên.
Cô cứng ngắc quay đầu, ngượng ngập cười nói: “Dận, anh đến đây lúc nào vậy?”
Đi đường lại không phát ra tiếng, quả thực là muốn hù chết người mà, cô lại nhìn về phía đám người Lê An An không chịu nhắc nhở, mấy người này thật sự là càng ngày càng nhàn rỗi, xem ra mình nên thêm việc cho bọn họ mới được.
Nhưng mà cô hoàn toàn không nghĩ tới, bọn họ là người luôn duy trì hoạt động của công ty, mà bản thân cô chỉ là một bà chủ rảnh tay.
Mặc Dận mở điện thoại ra, tùy ý nói: “Từ lúc em phát bài ra.”
Trong lòng Mặc Khuynh Thành càng thêm không nắm chắc, anh nói là hoạt động kia đúng là cô không quên được, bởi vì bên dưới còn bổ sung thêm mấy tấm ảnh bán manh, cái thì tay để trên miệng, cái cuối cùng lại làm một tấm mặt sinh không thể luyến.
Không ngừng liếc nhìn Mặc Dận, nhìn anh không có khác thường ngày nhiều lắm, cảm thấy an ổn được chút, có lẽ là bản thân mình quá nhạy cảm rồi.
Mặc Dận tay đút vào túi, lười nhác dựa ở trên tường, đáy mắt không ngừng tỏa sáng, khóe miệng chứa ý cười, toàn thân tản ra một loại khí tức say lòng người, làm cho người ta nhịn không được mà thả lỏng thể xác và tinh thần theo anh.
“Công tử, người có phải mệt chết hay không?”
Mặc Khuynh Thành gật gật, oán giận: “Không nghĩ tới có nhiều quà như vậy, phí mất một ngày, mệt chết rồi.”
“Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc...”
Mặc Dận đi lên phía trước, bàn tay nắm lấy bả vai cô, một chút lại một chút, nhẹ nhàng chậm rãi, cùng với động tác của anh, hết sức thoải mái.
“Sang bên phải một chút, chính là chỗ đõ.” Cô híp hai mắt lại, cả người đều thả lỏng xuống, mệt mỏi vừa rồi liền tan thành mây khói.
Mặc Dận nhìn bộ dáng của cô, giọng nói trầm thấp, mang theo chút hấp dẫn, “Công tử, bản phu nhân xả nước hầu hạ người tắm rửa thay quần áo?”
“Ừm, phu nhân vất vả rồi.”
Nghe dạng trả lời như vậy, mọi người không khỏi che mặt, công tử à, cô đây là chính mình nhảy vào hố đấy!
Một giây sau, Mặc Dận bồng Mặc Khuynh Thành còn chưa kịp phản ứng lên.
“A! Mặc Dận, anh làm gì vậy!”
Anh nở nụ cười một cái, trong mắt ý tứ rất rõ ràng.
“Hầu hạ công tử tắm rửa thay quần áo.”
Mặc Khuynh Thành: “?!”
Cô vô thanh hướng đám người Lê An An cầu cứu, ai ngờ bọn họ cả đám đều cúi đầu xuống, giả bộ cái gì cũng không biết.
Một đám không có tiền đồ, thấy chết mà không cứu! Được lắm, dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình.
“Cái kia, Dận, chúng ta thương lượng một chút đi, chuyện tắm rửa thay quần áo này cứ để tự em làm là tốt rồi.”
Nếu thật để cho anh tự mình hầu hạ mình, bản thân không phải là sẽ bị ăn sạch sành sanh sao, cũng đừng quên, hôm qua, bản thân mình mới có mười bảy tuổi.
Đáng tiếc lần này Mặc Dận không có định buông tha cho cô, mỗi lần đều là cô trêu chọc rồi không quản, lần này nói thế nào cũng phải trêu chọc lại.
“Cục cưng, không phải vừa rồi em nói mệt chết rồi sao, đừng sợ, anh chỉ giúp em tắm rửa thay quần áo mà thôi.”
Chính là vì tắm rửa thay quần áo nên mới lo lắng đó!
Lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào, cô nhìn ánh mắt sâu thẳm của anh, chỉ có thể yên lặng chấp nhận hiện thực.
Tắm rửa thay quần áo liền tắm rửa thay quần áo, cô cũng không tin người kia còn có thể thượng mình kiểu giống như tử thi được.
Mặc Dận nhìn bộ dáng giả chết của cô, khẽ cười một tiếng, sau đó ôm cô đi tới phòng làm việc.
“Rầm.”
“An An, cậu cảm thấy công tử có tránh được một kiếp này không?” Hứa Tịnh nhìn cửa phòng đóng chặt, trong lòng vừa lo lắng vừa hưng phấn.
Lê An An vuốt vuốt cằm nhẵn bóng, giả vờ thần bí nói: “Bản bán tiên cảm thấy được,” cúi xuống, nhìn người xung quanh đều bị mình khêu gợi hứng thú, tiếp tục nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ.”
“Dừng!”
“Treo miệng lên, mọi người trực tiếp đánh chết cô ấy đi!”
Lê An An nhìn mọi người trong tay cầm công cụ hoặc nhiều hoặc ít, trực tiếp nhảy dựng lên chạy ra ngoài.
“Này, mọi người bình tĩnh một chút, chúng ta có chuyện gì cứ từ từ nói!”
“Không có gì để nói, lần này nếu không giáo huấn cô một chút, chúng tôi liền cùng họ với cô!”
Tiếng động bên ngoài lớn bé khó phân, trong phòng lại an tĩnh đến mức tiếng hít thở cũng nghe rõ ràng.
“Rầm.”
Mặc Khuynh Thành ngồi ở trên ghế sofa, nghe tiếng nước bên trong, ánh mắt nhìn loạn xạ, tim đập không ngừng.
Không lẽ thật sự phải ngồi ở đây để bị làm? Bản thân phải nhận mệnh này sao?
Đương nhiên không phải!
Nhưng mà...
Mày cau chặt, buồn bực nhớ lại ánh mắt của Mặc Dận trước khi vào trong, cô dám xác định, nếu là bản thân thực sự
Edit: windy
Trong lòng Mặc Khuynh Thành âm thầm lấy làm lạ, nhưng vẫn đánh phá xuống Mặc Dận một phen, châm chọc hỏi: “Dận, nhanh dậy em cách đuổi mọi người đi?”
Mặc Dận nhìn giảo hoạt dưới đáy mắt cô, bất động thanh sắc đem túi lớn đổi sang một tay, dùng tay không nhéo nhéo mũi của cô, sủng nịnh nói câu: “Bướng bỉnh.”
Mặc Khuynh Thành đẩy tay của anh ra, kiêu ngạo hừ với anh một tiếng, trực tiếp quay đầu một mình trở về văn phòng.
Ăn cơm trưa xong, Mặc Khuynh Thành tiếp tục nghiệp lớn bóc quà.
“Phù.”
Mặc Khuynh Thành thở dài một hơi, duỗi thắt lưng, mới chậm rãi đứng lên.
Giờ phút này đèn phòng họp toàn bộ đã bật lên, nhìn quà tặng vây quanh mình, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.
Lấy điện thoại ra, bày ra rất nhiều tư thế, chụp liên tiếp mấy bức, sau đó phát lên Weibo, rồi mới ra khỏi phòng.
“Đinh.”
[Quà tặng quá nhiều, bản công tử bóc quà đến toàn thân đau nhức, đoàn nô tỳ còn không mau hầu hạ bản công tử tắm rửa thay quần áo.]
[Phụt.]
Lê An An đang ngồi uống nước nhìn thấy dòng này, trực tiếp đem nước trong miệng phun vào màn hình điện thoại, hai mắt trừng lớn một bộ khó có thể tin được.
Cô vội vã hô to một tiếng: “Hứa Tịnh, nhanh đi hầu hạ công tử tắm rửa thay quần ái!”
Hứa Tịnh lại vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra vẻ mặt mờ tịt nhìn cô, “Cái gì mà tắm rửa thay quần áo?”
Lê An An tùy tiện lau màn hình điện thoại, đưa cho cô ấy xem.
Hứa Tịnh nhìn nội dung phía trên, trấn định đứng lên chỉnh chỉnh quần áo, “An ma ma, nô tỳ đi hầu hạ công tử đây.”
Lê An An hắng giọng, vừa muốn nói gì đó, đã thấy bóng dáng của Mặc Dận, lập tức ngậm miệng lại.
“Cục cưng đâu?”
Lê An An chỉ chỉ về phía phòng họp, “Không phải cậu ấy vẫn ở đó sao?”
Mặc Dận nhàn nhạt nói câu: “Không ở đó.” Anh đã nhìn qua rồi.
Vậy sẽ đi chỗ nào?
Mọi người nghi ngờ nhìn chung quanh, rốt cục cũng thấy được bóng dáng của Mặc Khuynh Thành ở phòng trà nước.
Mặc Khuynh Thành từng ngụm từng ngụm đem một cốc nước rót tiếp xuống, sau khi uống xong liền than nhẹ một tiếng thỏa mãn, cuối cùng cũng sống lại rồi.
“Công tử, cần phu nhân giúp người tắm rửa thay quần áo không?”
Đột nhiên, phía sau lưng cô đột nhiên truyền đến một âm thanh nguy hiểm, khiến cho lông tơ toàn thân cô dựng đứng lên.
Cô cứng ngắc quay đầu, ngượng ngập cười nói: “Dận, anh đến đây lúc nào vậy?”
Đi đường lại không phát ra tiếng, quả thực là muốn hù chết người mà, cô lại nhìn về phía đám người Lê An An không chịu nhắc nhở, mấy người này thật sự là càng ngày càng nhàn rỗi, xem ra mình nên thêm việc cho bọn họ mới được.
Nhưng mà cô hoàn toàn không nghĩ tới, bọn họ là người luôn duy trì hoạt động của công ty, mà bản thân cô chỉ là một bà chủ rảnh tay.
Mặc Dận mở điện thoại ra, tùy ý nói: “Từ lúc em phát bài ra.”
Trong lòng Mặc Khuynh Thành càng thêm không nắm chắc, anh nói là hoạt động kia đúng là cô không quên được, bởi vì bên dưới còn bổ sung thêm mấy tấm ảnh bán manh, cái thì tay để trên miệng, cái cuối cùng lại làm một tấm mặt sinh không thể luyến.
Không ngừng liếc nhìn Mặc Dận, nhìn anh không có khác thường ngày nhiều lắm, cảm thấy an ổn được chút, có lẽ là bản thân mình quá nhạy cảm rồi.
Mặc Dận tay đút vào túi, lười nhác dựa ở trên tường, đáy mắt không ngừng tỏa sáng, khóe miệng chứa ý cười, toàn thân tản ra một loại khí tức say lòng người, làm cho người ta nhịn không được mà thả lỏng thể xác và tinh thần theo anh.
“Công tử, người có phải mệt chết hay không?”
Mặc Khuynh Thành gật gật, oán giận: “Không nghĩ tới có nhiều quà như vậy, phí mất một ngày, mệt chết rồi.”
“Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc...”
Mặc Dận đi lên phía trước, bàn tay nắm lấy bả vai cô, một chút lại một chút, nhẹ nhàng chậm rãi, cùng với động tác của anh, hết sức thoải mái.
“Sang bên phải một chút, chính là chỗ đõ.” Cô híp hai mắt lại, cả người đều thả lỏng xuống, mệt mỏi vừa rồi liền tan thành mây khói.
Mặc Dận nhìn bộ dáng của cô, giọng nói trầm thấp, mang theo chút hấp dẫn, “Công tử, bản phu nhân xả nước hầu hạ người tắm rửa thay quần áo?”
“Ừm, phu nhân vất vả rồi.”
Nghe dạng trả lời như vậy, mọi người không khỏi che mặt, công tử à, cô đây là chính mình nhảy vào hố đấy!
Một giây sau, Mặc Dận bồng Mặc Khuynh Thành còn chưa kịp phản ứng lên.
“A! Mặc Dận, anh làm gì vậy!”
Anh nở nụ cười một cái, trong mắt ý tứ rất rõ ràng.
“Hầu hạ công tử tắm rửa thay quần áo.”
Mặc Khuynh Thành: “?!”
Cô vô thanh hướng đám người Lê An An cầu cứu, ai ngờ bọn họ cả đám đều cúi đầu xuống, giả bộ cái gì cũng không biết.
Một đám không có tiền đồ, thấy chết mà không cứu! Được lắm, dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình.
“Cái kia, Dận, chúng ta thương lượng một chút đi, chuyện tắm rửa thay quần áo này cứ để tự em làm là tốt rồi.”
Nếu thật để cho anh tự mình hầu hạ mình, bản thân không phải là sẽ bị ăn sạch sành sanh sao, cũng đừng quên, hôm qua, bản thân mình mới có mười bảy tuổi.
Đáng tiếc lần này Mặc Dận không có định buông tha cho cô, mỗi lần đều là cô trêu chọc rồi không quản, lần này nói thế nào cũng phải trêu chọc lại.
“Cục cưng, không phải vừa rồi em nói mệt chết rồi sao, đừng sợ, anh chỉ giúp em tắm rửa thay quần áo mà thôi.”
Chính là vì tắm rửa thay quần áo nên mới lo lắng đó!
Lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào, cô nhìn ánh mắt sâu thẳm của anh, chỉ có thể yên lặng chấp nhận hiện thực.
Tắm rửa thay quần áo liền tắm rửa thay quần áo, cô cũng không tin người kia còn có thể thượng mình kiểu giống như tử thi được.
Mặc Dận nhìn bộ dáng giả chết của cô, khẽ cười một tiếng, sau đó ôm cô đi tới phòng làm việc.
“Rầm.”
“An An, cậu cảm thấy công tử có tránh được một kiếp này không?” Hứa Tịnh nhìn cửa phòng đóng chặt, trong lòng vừa lo lắng vừa hưng phấn.
Lê An An vuốt vuốt cằm nhẵn bóng, giả vờ thần bí nói: “Bản bán tiên cảm thấy được,” cúi xuống, nhìn người xung quanh đều bị mình khêu gợi hứng thú, tiếp tục nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ.”
“Dừng!”
“Treo miệng lên, mọi người trực tiếp đánh chết cô ấy đi!”
Lê An An nhìn mọi người trong tay cầm công cụ hoặc nhiều hoặc ít, trực tiếp nhảy dựng lên chạy ra ngoài.
“Này, mọi người bình tĩnh một chút, chúng ta có chuyện gì cứ từ từ nói!”
“Không có gì để nói, lần này nếu không giáo huấn cô một chút, chúng tôi liền cùng họ với cô!”
Tiếng động bên ngoài lớn bé khó phân, trong phòng lại an tĩnh đến mức tiếng hít thở cũng nghe rõ ràng.
“Rầm.”
Mặc Khuynh Thành ngồi ở trên ghế sofa, nghe tiếng nước bên trong, ánh mắt nhìn loạn xạ, tim đập không ngừng.
Không lẽ thật sự phải ngồi ở đây để bị làm? Bản thân phải nhận mệnh này sao?
Đương nhiên không phải!
Nhưng mà...
Mày cau chặt, buồn bực nhớ lại ánh mắt của Mặc Dận trước khi vào trong, cô dám xác định, nếu là bản thân thực sự
Tác giả :
Tiên Nhược An Nhiên