Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương
Quyển 2 - Chương 21: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bất kể lúc nào, khách sạn H đều là bận rộn.
“Két.”
Land Rover đen dừng lại tại cửa.
“Kẽo kẹt.”
Mặc Dận thần tốc bước xuống, vọt vào tổ phim.
Làm sao có thể bị thương, bản thân vùa mới rời khỏi không bao lâu, vậy mà lại xảy ra chuyện như vậy, nếu là sớm biết vậy, chuyện kia liền để cho bọn họ xử lý tốt rồi.
“Mặc Khuynh Thành, vậy cháu không được động tay, ngoan ngoãn ngồi ở đằng kia cho ta, ai, cái tay kia không thể động!”
Còn không có đến gần, đã nghe thấy tiếng sốt ruột của Từ Lập.
Cục cưng!
Mặc Dận trực tiếp đem hết tốc độ chạy tới, một giây sau nhìn thấy hình ảnh kia lại bị thất thần tại chỗ.
Mọi người vây quanh ở một cái bàn tròn lớn trước mặt, chính giữa có một nồi lẩu lớn, vây quanh xung quanh đều là rau và thức ăn, đến Mặc Khuynh Thành, bị mọi người chắn ở bên ngoài, nhìn nồi lẩu khói bốc nghi ngút lên trời.
“Cục cưng?”
Mặc Khuynh Thành không có quay đầu.
Mặc Dận như là sợ hãi quấy rầy đến cô, nhẹ nhàng đi lên phía trước, từ từ ôm lấy eo cô, tựa đầu chôn cằm vào sâu trong cổ cô.
Mặc Khuynh Thành cảm giác được nhiệt độ ở cổ, dùng cánh tay không bị thương ghét bỏ đẩy đẩy ra.
“Mặc Dận, anh vừa tới cứ quấn em như vậy, có phải muốn nóng chết em không!”
Lời nói này của cô một chút cũng không khoa trương, tuy rằng hôm nay trời đầy mây, nhưng hơi nóng vẫn làm cho người ta khó chịu không chịu nổi, lại không biết người nào muốn ăn lẩu ở tổ phim, trong không khí mang theo tê cay kích thích, cũng không để cho mình ăn, loại cảm giác này, nghĩ thế nào cũng thấy bực tức.
Mặc Dận nghe được lời này, cũng không có lập tức buông tay. Mặt hơi nghiêng sang, môi mỏng rơi trên mặt cô, sau đó ánh mắt nhìn về phía bao cổ tay, hơi thở quanh thân nháy mắt giảm xuống.
Hí!
Mọi người ăn lẩu vốn là mồ hôi ướt đẫm, mà lại cảm thấy rất lạnh.
Đây là có chuyện gì? Làm sao có thể lạnh như thế.
Sau cùng mọi người rốt cục phát hiện một người đứng phía sau, Mặc Dận.
Dọa người, anh đến đây từ lúc nào?
Bọn họ vụng trộm nhìn Mặc Khuynh Thành một cái, ý muốn lấy được một chút tin tức.
Ai ngờ cô trực tiếp quay đầu sang một bên, để cho đôi môi đang ở má mình dán vào môi mình.
Mọi người: “...”
Hay cho một cái cẩu lương!
“Khụ khụ.”
Từ Lập xấu hổ khụ một tiếng, sau đó nói: “Mặc Dận, cậu đến đây từ lúc nào?”
“Lúc mọi người ăn lẩu không cho cục cưng ăn.”
Từ Lập: “Mặc Dận, bác sĩ đặc biệt nói, Khuynh Thành chỉ có thể ăn đồ loãng.”
Mặc Dận nhìn giữa đống thức ăn kia có một bát cháo hoa loãng đến không thể loãng hơn, chau mày, thứ này bảo cục cưng nuốt trôi thế nào?
Yên lặng xoay người mang theo Mặc Khuynh Thành rời khỏi, để lại mọi người với vẻ nghi hoặc.
Hứa Tịnh cẩn thận chọc chân Thôi Nghi Giai, “Chị Nghi Giai, chúng ta có hơi quá đáng hay không?” Kia chính là bà chủ của cô.
Thôi Nghi Giai không sao cả nói: “Không sao, dù sao cũng có đệm lưng rồi.”
Cái đệm lưng Từ Lập lườm cô ấy một cái, “Tôi nói bảo sao các người một chút cũng không sợ hãi, hóa ra là ôm tâm tư như vậy.”
Thôi Nghi Giai đương nhiên nói: “Đạo diễn Từ, tôi gọi cái này là lợi dụng, dù sao ông cũng chạy không khỏi, thêm chút cũng chẳng sao.”
Nếu đệm lưng không phải là ông, ông cảm thấy đây đúng là chủ ý tốt.
Hai người trở lại khách sạn.
Mặc Khuynh Thành bị Mặc Dận an trí ngồi trên sofa, lại còn đặc biệt chọn phim cho cô xem.
“Cục cưng, chờ anh một lát.” Nói xong, xoay người đi ra cửa.
Mặc Khuynh Thành chán đến chết nhìn bộ phim đặc biệt khoa trương lại giả tạo, sau đó thời điểm nhìn thấy một người trong đó, lưng nháy mắt thẳng tắp, sau đó thầm than một câu, một người không thấy nữa, lại vẫn mượn việc này để nổi tiếng.
Trong TV, đang chiếu bộ phim có Văn Tư Tư đóng, không thể không nói, cô ta thật sự cực kì thích hợp để diễn vai Bạch liên hoa này, mặt mũi không tệ, hoa lê đẫm mưa, cho dù nhìn người trong lòng ở cùng với người phụ nữ khác, cũng chỉ yên lặng khóc.
Nhìn một lát, thật sự quá nhàm chán, chuyển kênh, nội dung tin phát ra lại khiến cho cô cả kinh.
Văn gia rơi đài?
Đây là chuyện gì?
“Theo bộ điều tra cho thấy, Văn Xương tại vị tới nay, không chỉ nhận hối lộ, lại còn chơi gái, hơn nữa, không chỉ Văn tiểu thư là con gái của ông ta, hiện tại có con trai của Đổng tiểu thư, cũng là dưới tình huống có vợ rồi mà sinh ra, hiện tại tất cả tài sản đã đóng băng, Văn Xương cũng không thấy tung tích, mong người dân cẩn thận chú ý, phát hiện tung tích lập tức liên hệ với cảnh sát...”
Nội dung phía sau cô không có nghe, Văn Xương vì sao đột nhiên bị lộ ra nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ là Văn Cẩm làm?
“After the moment, with you...”
Chuông điện thoại di động vang lên, Mặc Khuynh Thành trở tay mò mẫm lấy ra từ trong túi.
“Alo?”
“Mặc Khuynh Thành, chuyện của Văn Xương là cô làm hả?” Thanh âm Văn Xương có chút kích động.
Mặc Khuynh Thành nghi hoặc nói: “Tôi tưởng rằng cô làm.”
Văn Cẩm: “Không phải tôi làm, trước tôi đã đáp ứng với ông nội, không động tới ông ta.”
“Cô trái lại thật có tình nghĩa, Văn Chấn lão già kia lúc trước không có ngăn cản cha mẹ cô ly hôn?”
“Cô nói tôi đều biết, hiện tại ai thiệt tình đối với cô, đều là xen lẫn mục đích, hiện tại ông ấy là người ở Văn gia ngoại trừ mẹ ra là người đối tốt với tôi nhất.”
“Văn Cẩm, cô như vậy là không đúng rồi, cái gì gọi là người thực sự tốt với cô, Dận nhà tôi sẽ.”
“Ai nói, mục đích của anh ta với cô chính là vì muốn thượng cô.”
“Sai, là tôi muốn thượng anh ấy.”
“Mặc Khuynh Thành, cô còn không biết hai chữ thẹn hả!”
“Văn Cẩm, đầu năm nay cảm thấy hổ thẹn không thể so với ăn cơm.”
“...”
Thanh âm trong điện thoại nhất thời im bặt.
Mặc Khuynh Thành khinh thường nói: “Văn Cẩm, nếu là cô
Bất kể lúc nào, khách sạn H đều là bận rộn.
“Két.”
Land Rover đen dừng lại tại cửa.
“Kẽo kẹt.”
Mặc Dận thần tốc bước xuống, vọt vào tổ phim
Làm sao có thể bị thương, bản thân vùa mới rời khỏi không bao lâu, vậy mà lại xảy ra chuyện như vậy, nếu là sớm biết vậy, chuyện kia liền để cho bọn họ xử lý tốt rồi.
“Mặc Khuynh Thành, vậy cháu không được động tay, ngoan ngoãn ngồi ở đằng kia cho ta, ai, cái tay kia không thể động!”
Còn không có đến gần, đã nghe thấy tiếng sốt ruột của Từ Lập.
Cục cưng!
Mặc Dận trực tiếp đem hết tốc độ chạy tới, một giây sau nhìn thấy hình ảnh kia lại bị thất thần tại chỗ.
Mọi người vây quanh ở một cái bàn tròn lớn trước mặt, chính giữa có một nồi lẩu lớn, vây quanh xung quanh đều là rau và thức ăn, đến Mặc Khuynh Thành, bị mọi người chắn ở bên ngoài, nhìn nồi lẩu khói bốc nghi ngút lên trời.
“Cục cưng?”
Mặc Khuynh Thành không có quay đầu.
Mặc Dận như là sợ hãi quấy rầy đến cô, nhẹ nhàng đi lên phía trước, từ từ ôm lấy eo cô, tựa đầu chôn cằm vào sâu trong cổ cô.
Mặc Khuynh Thành cảm giác được nhiệt độ ở cổ, dùng cánh tay không bị thương ghét bỏ đẩy đẩy ra.
“Mặc Dận, anh vừa tới cứ quấn em như vậy, có phải muốn nóng chết em không!”
Lời nói này của cô một chút cũng không khoa trương, tuy rằng hôm nay trời đầy mây, nhưng hơi nóng vẫn làm cho người ta khó chịu không chịu nổi, lại không biết người nào muốn ăn lẩu ở tổ phim, trong không khí mang theo tê cay kích thích, cũng không để cho mình ăn, loại cảm giác này, nghĩ thế nào cũng thấy bực tức.
Mặc Dận nghe được lời này, cũng không có lập tức buông tay. Mặt hơi nghiêng sang, môi mỏng rơi trên mặt cô, sau đó ánh mắt nhìn về phía bao cổ tay, hơi thở quanh thân nháy mắt giảm xuống.
Hí!
Mọi người ăn lẩu vốn là mồ hôi ướt đẫm, mà lại cảm thấy rất lạnh.
Đây là có chuyện gì? Làm sao có thể lạnh như thế.
Sau cùng mọi người rốt cục phát hiện một người đứng phía sau, Mặc Dận.
Dọa người, anh đến đây từ lúc nào?
Bọn họ vụng trộm nhìn Mặc Khuynh Thành một cái, ý muốn lấy được một chút tin tức.
Ai ngờ cô trực tiếp quay đầu sang một bên, để cho đôi môi đang ở má mình dán vào môi mình.
Mọi người: “...”
Hay cho một cái cẩu lương!
“Khụ khụ.”
Từ Lập xấu hổ khụ một tiếng, sau đó nói: “Mặc Dận, cậu đến đây từ lúc nào?”
“Lúc mọi người ăn lẩu không cho cục cưng ăn.”
Từ Lập: “Mặc Dận, bác sĩ đặc biệt nói, Khuynh Thành chỉ có thể ăn đồ loãng.”
Mặc Dận nhìn giữa đống thức ăn kia có một bát cháo hoa loãng đến không thể loãng hơn, chau mày, thứ này bảo cục cưng nuốt trôi thế nào?
Yên lặng xoay người mang theo Mặc Khuynh Thành rời khỏi, để lại mọi người với vẻ nghi hoặc.
Hứa Tịnh cẩn thận chọc chân Thôi Nghi Giai, “Chị Nghi Giai, chúng ta có hơi quá đáng hay không?” Kia chính là bà chủ của cô.
Thôi Nghi Giai không sao cả nói: “Không sao, dù sao cũng có đệm lưng rồi.”
Cái đệm lưng Từ Lập lườm cô ấy một cái, “Tôi nói bảo sao các người một chút cũng không sợ hãi, hóa ra là ôm tâm tư như vậy.”
Thôi Nghi Giai đương nhiên nói: “Đạo diễn Từ, tôi gọi cái này là lợi dụng, dù sao ông cũng chạy không khỏi, thêm chút cũng chẳng sao.”
Nếu đệm lưng không phải là ông, ông cảm thấy đây đúng là chủ ý tốt.
Hai người trở lại khách sạn.
Mặc Khuynh Thành bị Mặc Dận an trí ngồi trên sofa, lại còn đặc biệt chọn phim cho cô xem.
“Cục cưng, chờ anh một lát.” Nói xong, xoay người đi ra cửa.
Mặc Khuynh Thành chán đến chết nhìn bộ phim đặc biệt khoa trương lại giả tạo, sau đó thời điểm nhìn thấy một người trong đó, lưng nháy mắt thẳng tắp, sau đó thầm than một câu, một người không thấy nữa, lại vẫn mượn việc này để nổi tiếng.
Trong TV, đang chiếu bộ phim có Văn Tư Tư đóng, không thể không nói, cô ta thật sự cực kì thích hợp để diễn vai Bạch liên hoa này, mặt mũi không tệ, hoa lê đẫm mưa, cho dù nhìn người trong lòng ở cùng với người phụ nữ khác, cũng chỉ yên lặng khóc.
Nhìn một lát, thật sự quá nhàm chán, chuyển kênh, nội dung tin phát ra lại khiến cho cô cả kinh.
Văn gia rơi đài?
Đây là chuyện gì?
“Theo bộ điều tra cho thấy, Văn Xương tại vị tới nay, không chỉ nhận hối lộ, lại còn chơi gái, hơn nữa, không chỉ Văn tiểu thư là con gái của ông ta, hiện tại có con trai của Đổng tiểu thư, cũng là dưới tình huống có vợ rồi mà sinh ra, hiện tại tất cả tài sản đã đóng băng, Văn Xương cũng không thấy tung tích, mong người dân cẩn thận chú ý, phát hiện tung tích lập tức liên hệ với cảnh sát...”
Nội dung phía sau cô không có nghe, Văn Xương vì sao đột nhiên bị lộ ra nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ là Văn Cẩm làm?
“After the moment, with you...”
Chuông điện thoại di động vang lên, Mặc Khuynh Thành trở tay mò mẫm lấy ra từ trong túi.
“Alo?”
“Mặc Khuynh Thành, chuyện của Văn Xương là cô làm hả?” Thanh âm Văn Xương có chút kích động.
Mặc Khuynh Thành nghi hoặc nói: “Tôi tưởng rằng cô làm.”
Văn Cẩm: “Không phải tôi làm, trước tôi đã đáp ứng với ông nội, không động tới ông ta.”
“Cô trái lại thật có tình nghĩa, Văn Chấn lão già kia lúc trước không có ngăn cản cha mẹ cô ly hôn?”
“Cô nói tôi đều biết, hiện tại ai thiệt tình đối với cô, đều là xen lẫn mục đích, hiện tại ông ấy là người ở Văn gia ngoại trừ mẹ ra là người đối tốt với tôi nhất.”
“Văn Cẩm, cô như vậy là không đúng rồi, cái gì gọi là người thực sự tốt với cô, Dận nhà tôi sẽ.”
“Ai nói, mục đích của anh ta với cô chính là vì muốn thượng cô.”
“Sai, là tôi muốn thượng anh ấy.”
“Mặc Khuynh Thành, cô còn không biết hai chữ thẹn hả!”
“Văn Cẩm, đầu năm nay cảm thấy hổ thẹn không thể so với ăn cơm.”
“...”
Thanh âm trong điện thoại nhất thời im bặt.
Mặc Khuynh Thành khinh thường nói: “Văn Cẩm, nếu là cô
Tác giả :
Tiên Nhược An Nhiên