Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương
Quyển 1 - Chương 57: Họp báo (2)
Edit: TranGemy
Bên ngoài trời trong gió mát, ánh nắng tươi sáng, gió thổi kéo lá cây cùng nhảy múa nhẹ nhàng. Bên trong hội trường, tiếng ồn ào vang khắp bốn phía, xôn xao bàn luận về ngôi sao mình yêu thích.
“Mọi người có xem đoạn phim quảng cáo chưa, ảnh đế Tỉnh thật đẹp trai, thật sự là đại sát tứ phương!”
“Ảnh hậu Thôi nhà tôi mới đẹp, có điều lần đầu tiên diễn loại nhân vật như vậy, không biết có diễn được không nữa.”
“Lo lắng linh tinh cái gì chứ, kỹ thuật diễn xuất của ảnh hậu Thôi đỉnh cao như vậy, khẳng định có thể làm được.”
“Ai nha, chẳng lẽ các người không ai chú ý tới Ngọc Diện công tử kia sao?”
“Có chứ, thật là đẹp.”
“Phi, đẹp cái gì, có thể đẹp được như ảnh hậu Thôi à! Có điều, không phải nói nhân vật Ngọc Diện công tử này rất khó diễn sao, sao lại tìm một người mới?”
“Cái này cô không biết đâu, người này là nhân vật mà đạo diễn Từ lùng khắp các trường trung học đế đô mới tìm được đấy.”
“Trung học? Lần này đạo diễn Từ cũng làm ẩu quá rồi, nhân vật như vậy, sao có thể tìm một người không biết cái gì đến diễn chứ.”
“Nói thì nói như thế, nhưng cô cũng không phải không biết mỗi tác phẩm của đạo diễn Từ đều là tuyệt tác, nói không chừng người này chính là Từ đạo diễn nhắm trúng đấy.”
“Đúng vậy, mấy người cũng xem trong đoạn quảng cáo rồi đấy, thiếu niên đứng trong rừng hoa đào, dưới tàng cây gặp gỡ ảnh hậu Thôi, thật là một khung cảnh hài hòa hoàn hảo.”
“Hài hòa cũng vô dụng, cuối cùng không phải cũng chết sao.”
"..."
Đồng chí, có phải cô đang ở đây tán gẫu không vậy?
Vài phút trò chuyện ngắn ngủi qua đi, ngọn đèn trên đỉnh đầu tối lại, ánh đèn trên sân khấu bật sáng, tất cả mọi người tự giác im lặng, cùng đợi chờ giây phút bắt đầu.
“Xin chào mọi người.” Người dẫn chương trình là MC kì cựu trong giới Đổng Chí và cây hài tạo không khí Trác Nhan.
“Thầy Đổng, thầy nói xem hôm nay là ngày mấy rồi, mà trong hội trường lớn như vậy lại ngồi chật kín người thế này,” Giọng nói vui tươi, mang theo biểu cảm tinh nghịch, rất dễ gây thiện cảm thu hút sự chú ý của khán giả.
“Tiểu chảo nhuộm* à, cái này cậu cũng không biết à, nếu không biết thì cậu đứng đây làm cái gì, nhuộm màu à?”
*Trác Nhan và chảo nhuộm: Thầy Đổng đang chơi chữ đồng âm.
Nhân tiện, giải thích chút, bên Trung, đối với những kỳ cựu trong nghề mọi người hay gọi là “thầy”, như là MC Hà Cảnh – thầy Hà của Gia tộc vui vẻ đó. Hihi – TranGemy DĐLQĐ.
"Ha ha ha..." Mọi người phía dưới cười phá lên.
“Thầy Đổng, em không phải đến nhuộm màu, em là ở đây chờ anh nhảy vào cái chảo nhuộm của em, sau đó sẽ tô màu anh.”
“Phải không, vậy cậu cảm thấy hôm nay tôi nên tô màu gì bây giờ?”
“Anh à, hẳn là…” Trác Nhan hơi ngừng lại: “Lục sắc.”
"Phốc..."
“Cậu nha, chỉ cần cho cậu thuốc màu là cậu đã đòi mở phường nhuộm rồi.” Đổng Chí dở khóc dở cười nói.
“Có thể mở được phường nhuộm, chính là bản lĩnh của em.”
“Được rồi được rồi, không nói đùa nữa, các nhân vật chính của chúng ta ở phía sau đã chờ đến sốt ruột rồi. Nào, chúng ta cùng cho một tràng pháo tay hoan nghênh đạo diễn lừng danh Từ Lập và đoàn làm phim của anh ấy!”
“Đạo diễn Từ, đạo diễn Từ!”
“Tỉnh Triết, Nghi Giai!”
Mặc Khuynh Thành đi ra sau Thôi Nghi Giai, thấy cả hội trường đang hô vang tên mọi người trong đoàn phim trừ tên cô ra, đúng như dự kiến.
"Khuynh Thành, cố lên!"
Đột nhiên, như thể có một tia sáng xuyên qua tầng mây, chiếu thẳng vào trong lòng cô xua tan đi sự lo lắng kia.
Mặc Khuynh Thành ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Lê An An đang phất cờ reo hò cổ vũ cho cô, đứng bên cạnh cô là đám người Tô Nhạc Thiên, nhìn thấy ánh mắt của cô cũng cười rộ lên, trong mắt là sự vui vẻ khích lệ cô.
Cô cúi đầu khẽ cười, an tĩnh đứng bên cạnh Thôi Nghi Giai.
Đổng Chí cầm microphone, cười nói: "Mỗi lần đạo diễn Từ công chiếu tác phẩm mới, đều không cần lo lắng đến lượng người ủng hộ, nhìn xem, có nhiều người đến như vậy, anh còn có ý kiến gì không?”
Từ Lập cười sang sảng: “Anh lại trêu tôi rồi, nếu không có các đồng nghiệp và kịch bản tốt, dù tôi có bản lĩnh hơn nữa cũng không có cách nào.”
“Đạo diễn Từ lại khiêm tốn rồi, kịch bản có thể lọt vào mắt anh vốn đã xuất sắc rồi. Có điều mọi người đừng nhìn dáng vẻ cười hề hề của anh ấy lúc này, ở trong tổ quay phim, chính là bộ dạng thét ra lửa đấy, cũng may Khuynh Thành của chúng ta có thể chịu đựng được anh.” Vẻ mặt Tỉnh Triết đầy ghét bỏ, không chút dấu vết giúp Mặc Khuynh Thành đánh bóng tên tuổi.
Thôi Nghi Giai cũng nói hùa theo: “Đúng vậy, may mà trong đoàn còn có cô nhóc Mặc Khuynh Thành, bằng không tôi biết chơi với ai đây?”
Tuy rằng lúc này cô ấy không mặc một bộ đồ gợi cảm như bình thường, nhưng vẫn toát lên vẻ mị hoặc không thể che giấu, bộ váy bảo thủ nhưng ngược lại làm cho người ta dâng lên khát khao muốn chinh phục.
Mọi người nghe thấy thần tượng nhà mình nói như vậy, không tự chủ được nhìn về phía Mặc Khuynh Thành, suy nghĩ xem rốt cuộc cô gái này diễn nhân vật nào vậy.
“Ai nha, các người đều nhắc đến Khuynh Thành, thế mà không nhắc tới cô ấy diễn nhân vật nào, làm tất cả mọi người đều mờ mịt, lời nói như vậy rất là không có đạo đức đấy!” Trác Nhân giả vờ giậm chân, oán trách.
“Chuyện gì cũng nói hai năm rõ mười ra thì còn gì là kinh hỉ nữa?” Tỉnh Triết cười ôn hòa, nói một lời mà làm lòng người càng thêm ngứa ngáy.
“Khuynh Thành, nếu không tự em nói đi, em xem tất cả mọi người đều đang thắc mắc, sự tò mò suy đoán chỉ có tăng không có giảm thế kia, em là người tốt, nói ra cho thỏa lòng hiếu kỳ của mọi người đi.” Trác Nhan thấy mấy người này đều là lão hồ ly, nên đánh mắt lập tức chuyển mục tiêu sang mầm non của đất nước, hi vọng có thể khai thác được gì đó.
Ai ngờ Mặc Khuynh Thành lại chỉ cười nhẹ, giọng nói thánh thót dễ nghe như tiếng chim hoàng anh khẽ khàng lên tiếng: “Em chỉ là một người mới, không có biết cái gì hết.”
Trác Nhan kinh ngạc nhìn cô, lại phì cười một tiếng, không hổ là người được đào tạo bởi Từ Lập mà.
Từ Lập ra dáng vẻ “Ông đây đã không muốn nói thì đừng có dò hỏi”, nói: “Trác Nhan, cậu hãy bỏ cuộc đi, khi nào nên nói với mọi người thì chúng tôi sẽ nói.”
Đổng Chí bất đắc dĩ: “Lúc trước Tỉnh Triết còn nói đạo diễn Từ cười hề hề chỉ là dáng vẻ bên ngoài, mọi người xem, đúng là không dễ nói chuyện mà.”
“Đúng vậy, thầy Đổng, ai nói chúng ta là người không có quyền chứ, được rồi, vậy hãy xem đoạn phim trailer trước thôi nào.”
Ngọn đèn trên sân khấu cũng tối đi, màn hình bật sáng.
…
“Thiên hạ hỗn loạn, ta nguyện dâng lên một phần sức lực, bảo vệ lấy một phần bình an.”
“Không vì thiên hạ, chỉ vì nàng.”
“Trong mắt nàng có hắn, lại không nhìn thấy sau lưng nàng có ta…”
…
"Quân nhi, vị này là Ngọc Diện công tử?"
"Tần lang, chính là người này."
“Đây là người Quân nhi muốn tiến cử?”
“Chỉ cần Tần lang muốn, một Ngọc Diện công tử, có gì mà không thể.”
…
“Ta lấy thiên hạ này làm sính lễ, cưới Nghê Quân làm hoàng hậu, trọn đời trọn kiếp, sinh tử không chia lìa.”
“Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
“Nàng, cuối cùng cũng kết hôn rồi…”
Bên ngoài trời trong gió mát, ánh nắng tươi sáng, gió thổi kéo lá cây cùng nhảy múa nhẹ nhàng. Bên trong hội trường, tiếng ồn ào vang khắp bốn phía, xôn xao bàn luận về ngôi sao mình yêu thích.
“Mọi người có xem đoạn phim quảng cáo chưa, ảnh đế Tỉnh thật đẹp trai, thật sự là đại sát tứ phương!”
“Ảnh hậu Thôi nhà tôi mới đẹp, có điều lần đầu tiên diễn loại nhân vật như vậy, không biết có diễn được không nữa.”
“Lo lắng linh tinh cái gì chứ, kỹ thuật diễn xuất của ảnh hậu Thôi đỉnh cao như vậy, khẳng định có thể làm được.”
“Ai nha, chẳng lẽ các người không ai chú ý tới Ngọc Diện công tử kia sao?”
“Có chứ, thật là đẹp.”
“Phi, đẹp cái gì, có thể đẹp được như ảnh hậu Thôi à! Có điều, không phải nói nhân vật Ngọc Diện công tử này rất khó diễn sao, sao lại tìm một người mới?”
“Cái này cô không biết đâu, người này là nhân vật mà đạo diễn Từ lùng khắp các trường trung học đế đô mới tìm được đấy.”
“Trung học? Lần này đạo diễn Từ cũng làm ẩu quá rồi, nhân vật như vậy, sao có thể tìm một người không biết cái gì đến diễn chứ.”
“Nói thì nói như thế, nhưng cô cũng không phải không biết mỗi tác phẩm của đạo diễn Từ đều là tuyệt tác, nói không chừng người này chính là Từ đạo diễn nhắm trúng đấy.”
“Đúng vậy, mấy người cũng xem trong đoạn quảng cáo rồi đấy, thiếu niên đứng trong rừng hoa đào, dưới tàng cây gặp gỡ ảnh hậu Thôi, thật là một khung cảnh hài hòa hoàn hảo.”
“Hài hòa cũng vô dụng, cuối cùng không phải cũng chết sao.”
"..."
Đồng chí, có phải cô đang ở đây tán gẫu không vậy?
Vài phút trò chuyện ngắn ngủi qua đi, ngọn đèn trên đỉnh đầu tối lại, ánh đèn trên sân khấu bật sáng, tất cả mọi người tự giác im lặng, cùng đợi chờ giây phút bắt đầu.
“Xin chào mọi người.” Người dẫn chương trình là MC kì cựu trong giới Đổng Chí và cây hài tạo không khí Trác Nhan.
“Thầy Đổng, thầy nói xem hôm nay là ngày mấy rồi, mà trong hội trường lớn như vậy lại ngồi chật kín người thế này,” Giọng nói vui tươi, mang theo biểu cảm tinh nghịch, rất dễ gây thiện cảm thu hút sự chú ý của khán giả.
“Tiểu chảo nhuộm* à, cái này cậu cũng không biết à, nếu không biết thì cậu đứng đây làm cái gì, nhuộm màu à?”
*Trác Nhan và chảo nhuộm: Thầy Đổng đang chơi chữ đồng âm.
Nhân tiện, giải thích chút, bên Trung, đối với những kỳ cựu trong nghề mọi người hay gọi là “thầy”, như là MC Hà Cảnh – thầy Hà của Gia tộc vui vẻ đó. Hihi – TranGemy DĐLQĐ.
"Ha ha ha..." Mọi người phía dưới cười phá lên.
“Thầy Đổng, em không phải đến nhuộm màu, em là ở đây chờ anh nhảy vào cái chảo nhuộm của em, sau đó sẽ tô màu anh.”
“Phải không, vậy cậu cảm thấy hôm nay tôi nên tô màu gì bây giờ?”
“Anh à, hẳn là…” Trác Nhan hơi ngừng lại: “Lục sắc.”
"Phốc..."
“Cậu nha, chỉ cần cho cậu thuốc màu là cậu đã đòi mở phường nhuộm rồi.” Đổng Chí dở khóc dở cười nói.
“Có thể mở được phường nhuộm, chính là bản lĩnh của em.”
“Được rồi được rồi, không nói đùa nữa, các nhân vật chính của chúng ta ở phía sau đã chờ đến sốt ruột rồi. Nào, chúng ta cùng cho một tràng pháo tay hoan nghênh đạo diễn lừng danh Từ Lập và đoàn làm phim của anh ấy!”
“Đạo diễn Từ, đạo diễn Từ!”
“Tỉnh Triết, Nghi Giai!”
Mặc Khuynh Thành đi ra sau Thôi Nghi Giai, thấy cả hội trường đang hô vang tên mọi người trong đoàn phim trừ tên cô ra, đúng như dự kiến.
"Khuynh Thành, cố lên!"
Đột nhiên, như thể có một tia sáng xuyên qua tầng mây, chiếu thẳng vào trong lòng cô xua tan đi sự lo lắng kia.
Mặc Khuynh Thành ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Lê An An đang phất cờ reo hò cổ vũ cho cô, đứng bên cạnh cô là đám người Tô Nhạc Thiên, nhìn thấy ánh mắt của cô cũng cười rộ lên, trong mắt là sự vui vẻ khích lệ cô.
Cô cúi đầu khẽ cười, an tĩnh đứng bên cạnh Thôi Nghi Giai.
Đổng Chí cầm microphone, cười nói: "Mỗi lần đạo diễn Từ công chiếu tác phẩm mới, đều không cần lo lắng đến lượng người ủng hộ, nhìn xem, có nhiều người đến như vậy, anh còn có ý kiến gì không?”
Từ Lập cười sang sảng: “Anh lại trêu tôi rồi, nếu không có các đồng nghiệp và kịch bản tốt, dù tôi có bản lĩnh hơn nữa cũng không có cách nào.”
“Đạo diễn Từ lại khiêm tốn rồi, kịch bản có thể lọt vào mắt anh vốn đã xuất sắc rồi. Có điều mọi người đừng nhìn dáng vẻ cười hề hề của anh ấy lúc này, ở trong tổ quay phim, chính là bộ dạng thét ra lửa đấy, cũng may Khuynh Thành của chúng ta có thể chịu đựng được anh.” Vẻ mặt Tỉnh Triết đầy ghét bỏ, không chút dấu vết giúp Mặc Khuynh Thành đánh bóng tên tuổi.
Thôi Nghi Giai cũng nói hùa theo: “Đúng vậy, may mà trong đoàn còn có cô nhóc Mặc Khuynh Thành, bằng không tôi biết chơi với ai đây?”
Tuy rằng lúc này cô ấy không mặc một bộ đồ gợi cảm như bình thường, nhưng vẫn toát lên vẻ mị hoặc không thể che giấu, bộ váy bảo thủ nhưng ngược lại làm cho người ta dâng lên khát khao muốn chinh phục.
Mọi người nghe thấy thần tượng nhà mình nói như vậy, không tự chủ được nhìn về phía Mặc Khuynh Thành, suy nghĩ xem rốt cuộc cô gái này diễn nhân vật nào vậy.
“Ai nha, các người đều nhắc đến Khuynh Thành, thế mà không nhắc tới cô ấy diễn nhân vật nào, làm tất cả mọi người đều mờ mịt, lời nói như vậy rất là không có đạo đức đấy!” Trác Nhân giả vờ giậm chân, oán trách.
“Chuyện gì cũng nói hai năm rõ mười ra thì còn gì là kinh hỉ nữa?” Tỉnh Triết cười ôn hòa, nói một lời mà làm lòng người càng thêm ngứa ngáy.
“Khuynh Thành, nếu không tự em nói đi, em xem tất cả mọi người đều đang thắc mắc, sự tò mò suy đoán chỉ có tăng không có giảm thế kia, em là người tốt, nói ra cho thỏa lòng hiếu kỳ của mọi người đi.” Trác Nhan thấy mấy người này đều là lão hồ ly, nên đánh mắt lập tức chuyển mục tiêu sang mầm non của đất nước, hi vọng có thể khai thác được gì đó.
Ai ngờ Mặc Khuynh Thành lại chỉ cười nhẹ, giọng nói thánh thót dễ nghe như tiếng chim hoàng anh khẽ khàng lên tiếng: “Em chỉ là một người mới, không có biết cái gì hết.”
Trác Nhan kinh ngạc nhìn cô, lại phì cười một tiếng, không hổ là người được đào tạo bởi Từ Lập mà.
Từ Lập ra dáng vẻ “Ông đây đã không muốn nói thì đừng có dò hỏi”, nói: “Trác Nhan, cậu hãy bỏ cuộc đi, khi nào nên nói với mọi người thì chúng tôi sẽ nói.”
Đổng Chí bất đắc dĩ: “Lúc trước Tỉnh Triết còn nói đạo diễn Từ cười hề hề chỉ là dáng vẻ bên ngoài, mọi người xem, đúng là không dễ nói chuyện mà.”
“Đúng vậy, thầy Đổng, ai nói chúng ta là người không có quyền chứ, được rồi, vậy hãy xem đoạn phim trailer trước thôi nào.”
Ngọn đèn trên sân khấu cũng tối đi, màn hình bật sáng.
…
“Thiên hạ hỗn loạn, ta nguyện dâng lên một phần sức lực, bảo vệ lấy một phần bình an.”
“Không vì thiên hạ, chỉ vì nàng.”
“Trong mắt nàng có hắn, lại không nhìn thấy sau lưng nàng có ta…”
…
"Quân nhi, vị này là Ngọc Diện công tử?"
"Tần lang, chính là người này."
“Đây là người Quân nhi muốn tiến cử?”
“Chỉ cần Tần lang muốn, một Ngọc Diện công tử, có gì mà không thể.”
…
“Ta lấy thiên hạ này làm sính lễ, cưới Nghê Quân làm hoàng hậu, trọn đời trọn kiếp, sinh tử không chia lìa.”
“Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
“Nàng, cuối cùng cũng kết hôn rồi…”
Tác giả :
Tiên Nhược An Nhiên