Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn
Chương 241: Mang thai hai tuần
Editor: Trâm Trần
Trước khi hôn mê, ấn tượng cuối cùng của Lạc Tích Tuyết là vẻ mặt cực kỳ lo lắng của Lãnh Khinh Cuồng.
Mặt trời chậm rãi mọc lên, một luồng ánh sáng chậm rãi chiếu vào.
Trên giường Lạc Tích Tuyết chậm rãi mở mắt, sau đó chờ đón chính là bụng nhỏ truyền tới đau đớn, giống như bị xé rách cùng một dạng.
"Tỉnh chưa? Có chỗ nào không thoải mái hay không?" Lãnh Khinh Cuồng đi tới bên giường ân cần hỏi.
Lạc Tích Tuyết liền giật mình, chậm rãi ngồi dậy, trước khi hôn mê trí nhớ dần dần xông tới.
Cô nhớ bụng của mình đau đơn, là Lãnh Khinh Cuồng cứu cô!
Lạc Tích Tuyết nhìn khắp mọi nơi, thanh âm suy yếu mà khàn khàn: "Đây là bệnh viện sao? Tôi bị sao vậy?"
Lãnh Khinh Cuồng nhăn đầu lông mày, thở dài, muốn nói lại thôi.
Lạc Tích Tuyết mơ hồ cảm thấy có cái gì đó không đúng, cô nắm lấy tay áo của Lãnh Khinh Cuồng: "Rốt cuộc là thế nào? Bụng của tôi tại sao lại đau như vậy?”
Ánh mắt hắn nghiêm túc nhìn cô: "Tích Tuyết, em có biết hay không em đã có thai hai tuần rồi”
"Cái gì?!" Lạc Tích Tuyết kinh ngạc ngồi dậy, nhưng bụng dưới lại truyền đến đau đớn, lại vội vàng nằm xuống giường lại.
Lãnh Khinh Cuồng đỡ cô nằm xuống, nghiêm túc nói: "Bác sĩ nói, thân thể của em rất suy yếu, thai nhi tạm thời cũng không ổn định.
Chỉ cần tâm tình có chấn động lớn, sẽ ảnh hưởng đến thai nhi.
Thật may là lần này đưa tới bệnh viện sớm, mới không có chuyện gì."
Lạc Tích Tuyết giật mình nhìn hắn, bất tri bất giác gật đầu một cái: "Cám ơn anh."
Tay của cô chậm rãi phủ xuống bụng.
Nơi đó, đã tồn tại một tiểu sinh mệnh rồi sao?
Tại sao trời cao lại thích trêu cợt cô như vậy? Mới vừa rồi cô biết thân thế của mình, bây giờ lại biết mình mang thai?
Đứa bé này, mặc dù là con của cô cùng Chiêm Mỗ Tư trong giá thú, tuy nhiên nó là kết quả của việc trái với luân thường, nó sẽ là một đứa trẻ khỏe mạnh sao?
"Chiêm Mỗ Tư còn không biết, có cần tôi thong báo cho hắn ta một tiếng hay không?" Lãnh Khinh Cuồng chợt ở bên người cô hỏi.
"Không cần, tạm thời đừng nói cho anh ấy biết!”
Lạc Tích Tuyết theo bản năng lắc đầu.
"Tại sao?" Lãnh Khinh Cuồng kinh ngạc, ánh mắt phức tạp nhìn Lạc Tích Tuyết: "Các người cãi nhau?"
"Không phải, tóm lại là anh đừng hỏi!" Lạc Tích Tuyết lắc đầu một cái, ánh mắt né tránh: "Anh còn nói cho người nào không? Còn có người nào biết tôi mang thai không?"
"Không có, chỉ mình anh biết thôi!" Lãnh Khinh Cuồng đưa cho cô một cái ánh mắt, ý bảo cô an tâm.
"Vậy thì tốt!" Lạc Tích Tuyết cảm kích nhìn hắn, nằm xuống giường, nghỉ ngơi một chút.
Đợi đến khi bác sĩ kiểm tra lại cho cô một lần nữa, cô mới cùng Lãnh Khinh Cuồng ra khỏi bệnh viện.
Ngồi ở trong xe, Lạc Tích Tuyết không nói một lời, an tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lãnh khinh Cuồng lái xe, thỉnh thoảng quay đầu liếc mắt nhìn cô, trong mắt đầy sư lo lắng.
Cô tại sao không muốn nói cho Chiêm Mỗ Tư biết chuyện cô mang thai? Hắn vẫn nghĩ không thông, bọn họ đã kết hôn rồi không phải sao, chẳng lẽ cũng bởi vì chuyện đứa nhỏ của Tống Khuynh Vũ, cô liền một mực phủ nhận Chiêm Mỗ Tư?
"Em thật không có ý định nói cho Chiêm Mỗ Tư biết sự tồn tại của đứa bé này sao?" Rốt cuộc không nhịn được, Lãnh Khinh Cuồng mở miệng hỏi.
Toàn than cô run rẩy, qua thật lâu mới từ trong suy nghĩ của mình rút ra.
Giống như là không muốn đối mặt với cái vấn đề này,cô có chút trốn tránh nhìn hắn, đáy mắt có loại yếu ớt cùng mê mang.
"Lãnh Khinh Cuồng, tôi hi vọng anh giúp tôi giữ bí mật này!" ánh mắt Lạc Tích Tuyết thành khẩn nhìn hắn.
"Tốt, tôi biết rồi."
Lãnh Khinh Cuồng giống như là bị tâm tình của cô lây sang, vội vàng gật đầu.
"Còn có một việc!”
Lạc Tích Tuyết trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên nói: "Tôi hi vọng anh có thể giúp tôi điều tra thân thế của tôi."
Lãnh Khinh Cuồng kinh ngạc: "Em nói cái gì? Chẳng lẽ em hoài nghi em không phải là con ruột của cha nuôi?”
"Anh giúp tôi tra một chút đi, hiện tại tôi chỉ có thể tin tưởng anh thôi."
Lạc Tích Tuyết thở dài, tay đặt lên bụng của mình, trong lòng một mảnh hốt hoảng.
Chính cô cũng không biết, nếu như điều tra ra được kết quả, nếu cô thật sự là con gái Lạc Chấn Long, cô nên làm cái gì bây giờ?
Đứa bé này là kết tinh tình yêu của cô cùng Chiêm Mỗ Tư.
"Ừ, chờ tin tức của tôi!" Lãnh Khinh Cuồng tròng mắt thâm thúy đồng ý.
Hắn đưa Lạc Tích Tuyết về biệt thự, rồi rời đi.
Lạc Tích Tuyết vốn là mệt mỏi một ngày, về đến nhà, chứng kiến trong phòng khách có hình bong của một người đàn ông, xung quanh tản mát hơi thở lạnh lung thì trong long tràn đầy khiếp sợ.
Anh thế nhưng đã về nhà?
"Em đã đi đâu? Hộ vệ nói một ngày cũng không nhìn thấy em!" ánh mắt Chiêm Mỗ Tư tịch mịch nhìn chằm chằm Lạc Tích Tuyết, trong giọng nói lộ ra không vui.
Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu lên, sắc mặt không tốt lắm: “Em mệt quá, để cho em trở về phòng nghỉ ngơi trước được không."
Chiêm Mỗ Tư nhìn vẻ mặt tiều tụy của cô, tâm chợt căng thẳng, đi tới ôm lấy cô, đưa cô trở về phòng.
Trong phòng, cửa sổ sát đất, than thể cao lớn của Chiêm Mỗ Tư ở dưới ánh trăng, che khuất một tầng ánh sáng.
Lạc Tích Tuyết nhìn bóng lưng của anh, cô không nhịn được liền tiến lên, từ phía sau ôm eo của anh.
"Thật xin lỗi, trễ như thế mới trở về."
Đem mặt cô dính chặt trên sống lưng của người đàn ông, giọng nói dịu dàng.
Thân thể Chiêm Mỗ Tư run lên, cảm thấy mình bị một than thể mềm mại thơm tho vòng chắc, anh cúi đầu, nhìn bên hông của mình có một đôi tay nhỏ bé ôm lấy thật chặt.
Cô thế nhưng chủ động ôm anh? Hành động này làm cho Chiêm Mỗ Tư vốn đang tức giận, vào giờ khắc này tất cả đều tan thành mây khói.
Anh xoay người, bàn tay vuốt nhẹ mặt của cô: "Không sao, lần sau đừng về nhà muộn như vậy nữa."
"Ừm."
Lạc Tích Tuyết nhẹ nhàng gật đầu, dựa vào vào trong bộ ngực của anh.
Chiêm Mỗ Tư thuận thế ôm cô, thanh âm lộ ra không vui: "Mới vừa rồi là Lãnh Khinh Cuồng đưa em về đúng không?"
Lạc Tích Tuyết vội vàng giải thích: "Em có chút không thoải mái, anh ấy vừa đúng lúc đi ngang qua nên đưa em đi bệnh viện."
"Em không phải thoải mái sao?" Chiêm Mỗ Tư nhăn hai đầu lông mày lại, tròng mắt nhất thời tối xuống: "Tại sao? Nơi nào không thoải mái?"
Lạc Tích Tuyết tắt tiếng, lỗ mũi có chút vị chua.
Cô làm như thế nào nói cho anh biết? Mang thai sao? Nhưng tương lai, tại sao cách cô xa như vậy?
Chiêm Mỗ Tư thấy cô không nói lời nào, càng thêm gấp gáp: "Tại sao không thoải mái? Nói cho anh biết, nơi nào không thoải mái?"
Lạc Tích Tuyết thấy anh cố chấp truy vấn ngọn nguồn, cô chỉ có thể nói láo lừa gạt anh: "Bệnh cũ, đau bụng!"
Chiêm Mỗ Tư mặc dù có chút hoài nghi, nhưng vẫn là săn sóc đi đến cầm thuốc bao tử, nhìn cô uống anh mới hơi an tâm.
"Lần sau đi ra ngoài nhớ mang theo hộ vệ, thân thể em không tốt, anh không yên lòng."
Anh dịu dàng giúp cô vuốt ngực.
Lạc Tích Tuyết khéo léo gật đầu một cái, rũ mắt, như một đứa bé làm sai việc.
Chiêm Mỗ Tư nhìn bộ dạng này của cô, không nhịn được vươn tay kéo cô vào trong ngực.
Lạc Tích Tuyết dựa vào trong ngực anh, ánh mắt thâm thúy xẹt qua một tia phức tạp.
Một giây kế tiếp, than thể cao lớn của Chiêm Mỗ Tư đã dán sát vào cô, nụ hôn cứ như vậy rơi xuống.
Lạc Tích Tuyết không còn kịp giãy giụa, liền bị anh bắt được đôi tay cố định lên đỉnh đầu.
Hơi thở nồng đậm của phái nam, rót đầy khoang miệng cô, cơ hồ muốn đem cô bao phủ.
Lạc Tích Tuyết hai mắt nhắm lại, gương mặt phiếm hồng, thân thể nhẹ nhàng run rẩy.
Qua thật lâu, Chiêm Mỗ Tư mới rốt cuộc buông cô ra, hai người tranh thủ hít lấy hơi thở bên ngoài.
"Sớm nghỉ ngơi một chút!" Chiêm Mỗ Tư đẩy nhẹ cô ra.
Mặc dù anh rất muốn cô, nhưng cô mới vừa bệnh bao tử phát tác, thân thể còn rất yếu, anh không thể không nhìn cùng những thứ này, sợ đả thương nàng.
Lạc Tích Tuyết chớp chớp con ngươi, có chút kinh ngạc Chiêm Mỗ Tư thế nhưng lại bỏ qua cho cô, chẳng lẽ anh không muốn?
Cái suy nghĩ này làm cho cô cảm thấy sợ, cô sợ anh sẽ buông tay cô ra.
Lạc Tích Tuyết chân mày hơi nhíu lại, chợt cô vòng đôi tay ôm lấy cổ Chiêm Mỗ Tư, ngẩng đầu lên hôn anh.
Nụ hôn của cô không phải rất thành thạo, chỉ hiểu được đơn thuần môi cùng lưỡi dây dưa, cô dung đôi tay nhỏ bé đang không ngừng run rẩy cời nhẹ từng nút áo sơ mi của anh, lòng ngón tay nhẹ nhàng trêu chọc bắp thịt trước ngực anh.
"Tuyết Nhi, em biết mình đang làm gì không?" tròng mắt anh híp lại, hơi thở hổn hển, nhạy cảm cảm thấy bộ vị nào đó trên than thể đang không ngừng trướng lên.
Mặc dù người con gái trong ngực true đùa cử động mang theo khẩn trương và lo lắng, nhưng đối với chủ động hiếm có này của cô làm cho anh không thể nào không phát sinh sinh lý bình thường của một người đàn ông được.
"Đây chẳng phải là cái anh muốn sao?" thân thể mềm mại của Lạc Tích Tuyết dán chặt ở trên người của Chiêm Mỗ Tư, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mê người là nụ cười tuyệt mỹ.
"Đây là em cam tâm tình nguyện sao?" cánh tay cường tráng của Chiêm Mỗ Tư có chút do dự đem cô ôm vào trong ngực, ngón tay thon dài vê lên đường cong đẹp đẽ trên cằm của cô, đôi con người tràn đầy dục vọng mãnh liệt nhìn cô.
"Ừm."
Lạc Tích Tuyết nhẹ nhàng gật đầu đáp một tiếng,bàn tay nhỏ bé nõn nà chạm vào lồng ngực của anh, mập mờ đi lòng vòng vòng, cô lần đầu tiên làm như vậy, lại làm Chiêm Mỗ Tư có cảm giác khác thường trước nay chưa từng có.
Tròng mắt đen trầm xuống, một cỗ dục vọng nhất thời đánh úp tới lồng ngực của anh, cơ hồ là không mang theo do dự, bàn tay của anh đè xuống đầu của cô, hạ xuống một nụ hôn sâu hơn.
Lửa nóng thân thể đòi hỏi, khiến Chiêm Mỗ Tư cơ hồ quên mất tất cả, cũng không để ý việc tại sao cô lại đột nhiên chủ động, anh chỉ biết anh muốn cô, loại ý niệm này đã vận sức chờ phát động rồi.
Anh nhanh chóng cởi ra trói buộc của mình, lần nữa cúi người đề lên cô.
Lạc Tích Tuyết trong lòng mặc dù còn có ngăn cách, nhưng vừa nghĩ tới Tống Khuynh Vũ sẽ có khả năng cướp đi người đàn ông của cô, cô lập tức nhắm hai mắt lại, thừa nhận nụ hôn của anh.
Trước khi hôn mê, ấn tượng cuối cùng của Lạc Tích Tuyết là vẻ mặt cực kỳ lo lắng của Lãnh Khinh Cuồng.
Mặt trời chậm rãi mọc lên, một luồng ánh sáng chậm rãi chiếu vào.
Trên giường Lạc Tích Tuyết chậm rãi mở mắt, sau đó chờ đón chính là bụng nhỏ truyền tới đau đớn, giống như bị xé rách cùng một dạng.
"Tỉnh chưa? Có chỗ nào không thoải mái hay không?" Lãnh Khinh Cuồng đi tới bên giường ân cần hỏi.
Lạc Tích Tuyết liền giật mình, chậm rãi ngồi dậy, trước khi hôn mê trí nhớ dần dần xông tới.
Cô nhớ bụng của mình đau đơn, là Lãnh Khinh Cuồng cứu cô!
Lạc Tích Tuyết nhìn khắp mọi nơi, thanh âm suy yếu mà khàn khàn: "Đây là bệnh viện sao? Tôi bị sao vậy?"
Lãnh Khinh Cuồng nhăn đầu lông mày, thở dài, muốn nói lại thôi.
Lạc Tích Tuyết mơ hồ cảm thấy có cái gì đó không đúng, cô nắm lấy tay áo của Lãnh Khinh Cuồng: "Rốt cuộc là thế nào? Bụng của tôi tại sao lại đau như vậy?”
Ánh mắt hắn nghiêm túc nhìn cô: "Tích Tuyết, em có biết hay không em đã có thai hai tuần rồi”
"Cái gì?!" Lạc Tích Tuyết kinh ngạc ngồi dậy, nhưng bụng dưới lại truyền đến đau đớn, lại vội vàng nằm xuống giường lại.
Lãnh Khinh Cuồng đỡ cô nằm xuống, nghiêm túc nói: "Bác sĩ nói, thân thể của em rất suy yếu, thai nhi tạm thời cũng không ổn định.
Chỉ cần tâm tình có chấn động lớn, sẽ ảnh hưởng đến thai nhi.
Thật may là lần này đưa tới bệnh viện sớm, mới không có chuyện gì."
Lạc Tích Tuyết giật mình nhìn hắn, bất tri bất giác gật đầu một cái: "Cám ơn anh."
Tay của cô chậm rãi phủ xuống bụng.
Nơi đó, đã tồn tại một tiểu sinh mệnh rồi sao?
Tại sao trời cao lại thích trêu cợt cô như vậy? Mới vừa rồi cô biết thân thế của mình, bây giờ lại biết mình mang thai?
Đứa bé này, mặc dù là con của cô cùng Chiêm Mỗ Tư trong giá thú, tuy nhiên nó là kết quả của việc trái với luân thường, nó sẽ là một đứa trẻ khỏe mạnh sao?
"Chiêm Mỗ Tư còn không biết, có cần tôi thong báo cho hắn ta một tiếng hay không?" Lãnh Khinh Cuồng chợt ở bên người cô hỏi.
"Không cần, tạm thời đừng nói cho anh ấy biết!”
Lạc Tích Tuyết theo bản năng lắc đầu.
"Tại sao?" Lãnh Khinh Cuồng kinh ngạc, ánh mắt phức tạp nhìn Lạc Tích Tuyết: "Các người cãi nhau?"
"Không phải, tóm lại là anh đừng hỏi!" Lạc Tích Tuyết lắc đầu một cái, ánh mắt né tránh: "Anh còn nói cho người nào không? Còn có người nào biết tôi mang thai không?"
"Không có, chỉ mình anh biết thôi!" Lãnh Khinh Cuồng đưa cho cô một cái ánh mắt, ý bảo cô an tâm.
"Vậy thì tốt!" Lạc Tích Tuyết cảm kích nhìn hắn, nằm xuống giường, nghỉ ngơi một chút.
Đợi đến khi bác sĩ kiểm tra lại cho cô một lần nữa, cô mới cùng Lãnh Khinh Cuồng ra khỏi bệnh viện.
Ngồi ở trong xe, Lạc Tích Tuyết không nói một lời, an tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lãnh khinh Cuồng lái xe, thỉnh thoảng quay đầu liếc mắt nhìn cô, trong mắt đầy sư lo lắng.
Cô tại sao không muốn nói cho Chiêm Mỗ Tư biết chuyện cô mang thai? Hắn vẫn nghĩ không thông, bọn họ đã kết hôn rồi không phải sao, chẳng lẽ cũng bởi vì chuyện đứa nhỏ của Tống Khuynh Vũ, cô liền một mực phủ nhận Chiêm Mỗ Tư?
"Em thật không có ý định nói cho Chiêm Mỗ Tư biết sự tồn tại của đứa bé này sao?" Rốt cuộc không nhịn được, Lãnh Khinh Cuồng mở miệng hỏi.
Toàn than cô run rẩy, qua thật lâu mới từ trong suy nghĩ của mình rút ra.
Giống như là không muốn đối mặt với cái vấn đề này,cô có chút trốn tránh nhìn hắn, đáy mắt có loại yếu ớt cùng mê mang.
"Lãnh Khinh Cuồng, tôi hi vọng anh giúp tôi giữ bí mật này!" ánh mắt Lạc Tích Tuyết thành khẩn nhìn hắn.
"Tốt, tôi biết rồi."
Lãnh Khinh Cuồng giống như là bị tâm tình của cô lây sang, vội vàng gật đầu.
"Còn có một việc!”
Lạc Tích Tuyết trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên nói: "Tôi hi vọng anh có thể giúp tôi điều tra thân thế của tôi."
Lãnh Khinh Cuồng kinh ngạc: "Em nói cái gì? Chẳng lẽ em hoài nghi em không phải là con ruột của cha nuôi?”
"Anh giúp tôi tra một chút đi, hiện tại tôi chỉ có thể tin tưởng anh thôi."
Lạc Tích Tuyết thở dài, tay đặt lên bụng của mình, trong lòng một mảnh hốt hoảng.
Chính cô cũng không biết, nếu như điều tra ra được kết quả, nếu cô thật sự là con gái Lạc Chấn Long, cô nên làm cái gì bây giờ?
Đứa bé này là kết tinh tình yêu của cô cùng Chiêm Mỗ Tư.
"Ừ, chờ tin tức của tôi!" Lãnh Khinh Cuồng tròng mắt thâm thúy đồng ý.
Hắn đưa Lạc Tích Tuyết về biệt thự, rồi rời đi.
Lạc Tích Tuyết vốn là mệt mỏi một ngày, về đến nhà, chứng kiến trong phòng khách có hình bong của một người đàn ông, xung quanh tản mát hơi thở lạnh lung thì trong long tràn đầy khiếp sợ.
Anh thế nhưng đã về nhà?
"Em đã đi đâu? Hộ vệ nói một ngày cũng không nhìn thấy em!" ánh mắt Chiêm Mỗ Tư tịch mịch nhìn chằm chằm Lạc Tích Tuyết, trong giọng nói lộ ra không vui.
Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu lên, sắc mặt không tốt lắm: “Em mệt quá, để cho em trở về phòng nghỉ ngơi trước được không."
Chiêm Mỗ Tư nhìn vẻ mặt tiều tụy của cô, tâm chợt căng thẳng, đi tới ôm lấy cô, đưa cô trở về phòng.
Trong phòng, cửa sổ sát đất, than thể cao lớn của Chiêm Mỗ Tư ở dưới ánh trăng, che khuất một tầng ánh sáng.
Lạc Tích Tuyết nhìn bóng lưng của anh, cô không nhịn được liền tiến lên, từ phía sau ôm eo của anh.
"Thật xin lỗi, trễ như thế mới trở về."
Đem mặt cô dính chặt trên sống lưng của người đàn ông, giọng nói dịu dàng.
Thân thể Chiêm Mỗ Tư run lên, cảm thấy mình bị một than thể mềm mại thơm tho vòng chắc, anh cúi đầu, nhìn bên hông của mình có một đôi tay nhỏ bé ôm lấy thật chặt.
Cô thế nhưng chủ động ôm anh? Hành động này làm cho Chiêm Mỗ Tư vốn đang tức giận, vào giờ khắc này tất cả đều tan thành mây khói.
Anh xoay người, bàn tay vuốt nhẹ mặt của cô: "Không sao, lần sau đừng về nhà muộn như vậy nữa."
"Ừm."
Lạc Tích Tuyết nhẹ nhàng gật đầu, dựa vào vào trong bộ ngực của anh.
Chiêm Mỗ Tư thuận thế ôm cô, thanh âm lộ ra không vui: "Mới vừa rồi là Lãnh Khinh Cuồng đưa em về đúng không?"
Lạc Tích Tuyết vội vàng giải thích: "Em có chút không thoải mái, anh ấy vừa đúng lúc đi ngang qua nên đưa em đi bệnh viện."
"Em không phải thoải mái sao?" Chiêm Mỗ Tư nhăn hai đầu lông mày lại, tròng mắt nhất thời tối xuống: "Tại sao? Nơi nào không thoải mái?"
Lạc Tích Tuyết tắt tiếng, lỗ mũi có chút vị chua.
Cô làm như thế nào nói cho anh biết? Mang thai sao? Nhưng tương lai, tại sao cách cô xa như vậy?
Chiêm Mỗ Tư thấy cô không nói lời nào, càng thêm gấp gáp: "Tại sao không thoải mái? Nói cho anh biết, nơi nào không thoải mái?"
Lạc Tích Tuyết thấy anh cố chấp truy vấn ngọn nguồn, cô chỉ có thể nói láo lừa gạt anh: "Bệnh cũ, đau bụng!"
Chiêm Mỗ Tư mặc dù có chút hoài nghi, nhưng vẫn là săn sóc đi đến cầm thuốc bao tử, nhìn cô uống anh mới hơi an tâm.
"Lần sau đi ra ngoài nhớ mang theo hộ vệ, thân thể em không tốt, anh không yên lòng."
Anh dịu dàng giúp cô vuốt ngực.
Lạc Tích Tuyết khéo léo gật đầu một cái, rũ mắt, như một đứa bé làm sai việc.
Chiêm Mỗ Tư nhìn bộ dạng này của cô, không nhịn được vươn tay kéo cô vào trong ngực.
Lạc Tích Tuyết dựa vào trong ngực anh, ánh mắt thâm thúy xẹt qua một tia phức tạp.
Một giây kế tiếp, than thể cao lớn của Chiêm Mỗ Tư đã dán sát vào cô, nụ hôn cứ như vậy rơi xuống.
Lạc Tích Tuyết không còn kịp giãy giụa, liền bị anh bắt được đôi tay cố định lên đỉnh đầu.
Hơi thở nồng đậm của phái nam, rót đầy khoang miệng cô, cơ hồ muốn đem cô bao phủ.
Lạc Tích Tuyết hai mắt nhắm lại, gương mặt phiếm hồng, thân thể nhẹ nhàng run rẩy.
Qua thật lâu, Chiêm Mỗ Tư mới rốt cuộc buông cô ra, hai người tranh thủ hít lấy hơi thở bên ngoài.
"Sớm nghỉ ngơi một chút!" Chiêm Mỗ Tư đẩy nhẹ cô ra.
Mặc dù anh rất muốn cô, nhưng cô mới vừa bệnh bao tử phát tác, thân thể còn rất yếu, anh không thể không nhìn cùng những thứ này, sợ đả thương nàng.
Lạc Tích Tuyết chớp chớp con ngươi, có chút kinh ngạc Chiêm Mỗ Tư thế nhưng lại bỏ qua cho cô, chẳng lẽ anh không muốn?
Cái suy nghĩ này làm cho cô cảm thấy sợ, cô sợ anh sẽ buông tay cô ra.
Lạc Tích Tuyết chân mày hơi nhíu lại, chợt cô vòng đôi tay ôm lấy cổ Chiêm Mỗ Tư, ngẩng đầu lên hôn anh.
Nụ hôn của cô không phải rất thành thạo, chỉ hiểu được đơn thuần môi cùng lưỡi dây dưa, cô dung đôi tay nhỏ bé đang không ngừng run rẩy cời nhẹ từng nút áo sơ mi của anh, lòng ngón tay nhẹ nhàng trêu chọc bắp thịt trước ngực anh.
"Tuyết Nhi, em biết mình đang làm gì không?" tròng mắt anh híp lại, hơi thở hổn hển, nhạy cảm cảm thấy bộ vị nào đó trên than thể đang không ngừng trướng lên.
Mặc dù người con gái trong ngực true đùa cử động mang theo khẩn trương và lo lắng, nhưng đối với chủ động hiếm có này của cô làm cho anh không thể nào không phát sinh sinh lý bình thường của một người đàn ông được.
"Đây chẳng phải là cái anh muốn sao?" thân thể mềm mại của Lạc Tích Tuyết dán chặt ở trên người của Chiêm Mỗ Tư, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mê người là nụ cười tuyệt mỹ.
"Đây là em cam tâm tình nguyện sao?" cánh tay cường tráng của Chiêm Mỗ Tư có chút do dự đem cô ôm vào trong ngực, ngón tay thon dài vê lên đường cong đẹp đẽ trên cằm của cô, đôi con người tràn đầy dục vọng mãnh liệt nhìn cô.
"Ừm."
Lạc Tích Tuyết nhẹ nhàng gật đầu đáp một tiếng,bàn tay nhỏ bé nõn nà chạm vào lồng ngực của anh, mập mờ đi lòng vòng vòng, cô lần đầu tiên làm như vậy, lại làm Chiêm Mỗ Tư có cảm giác khác thường trước nay chưa từng có.
Tròng mắt đen trầm xuống, một cỗ dục vọng nhất thời đánh úp tới lồng ngực của anh, cơ hồ là không mang theo do dự, bàn tay của anh đè xuống đầu của cô, hạ xuống một nụ hôn sâu hơn.
Lửa nóng thân thể đòi hỏi, khiến Chiêm Mỗ Tư cơ hồ quên mất tất cả, cũng không để ý việc tại sao cô lại đột nhiên chủ động, anh chỉ biết anh muốn cô, loại ý niệm này đã vận sức chờ phát động rồi.
Anh nhanh chóng cởi ra trói buộc của mình, lần nữa cúi người đề lên cô.
Lạc Tích Tuyết trong lòng mặc dù còn có ngăn cách, nhưng vừa nghĩ tới Tống Khuynh Vũ sẽ có khả năng cướp đi người đàn ông của cô, cô lập tức nhắm hai mắt lại, thừa nhận nụ hôn của anh.
Tác giả :
Tam Chưởng Quầy