Cưng Chiều Vô Hạn
Chương 51: Anh em chung sống
Edit: Thu Lệ
Lúc này, Chung Tĩnh Ngôn toàn thân trần truồng, giống như con nít.
Toàn thân cô da thịt khít khao, trắng nõn, bộ ngực non mềm hình như đã lớn hơn rất nhiều, tụ thành như hai đống tuyết lớn, ngạo nghễ ưỡn lên mê người, eo thon không đầy một nắm tay, cặp mông mượt mà đầy đặn, hai cái chân dài bạch ngọc cong lên, đầu gối tựa vào nhau, nhưng nơi giữa đùi non nớt không có lông lúc này lại lạnh run lộ ra một chút đầu mối, một thân thể hoàn mĩ như vậy, dâm * mị mà lại thánh thiện, tuyệt đối đủ để phá hủy bất kỳ một người đàn ông nào trên thế gian.
Bốn năm trước, hai tay cô đã tự dâng bộ ngực sữa vẫn còn đang trổ mã của mình vô số lần, run rẩy mà đưa vào trong miệng các anh, cảm thấy thoả mãn, nhìn bọn họ giống như những con thú nhỏ đang bú bình, eo bàn tay(Khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ) nâng ngực cô, mút đến tạo ra tiếng, tham lam đến đáng yêu.
Cô sẽ lần lượt vuốt đuôi tóc bọn họ, giống như bà mẹ trẻ nhỏ giọng an ủi, từ từ ăn, đừng giành, bên trái là anh cả, bên phải là anh hai . . . . . .
Giống như những gì đã từng trải qua, bọn họ là món đồ chơi của cô, cô cũng là món đồ chơi của bọn họ. Người lớn chỉ lo bận bịu những việc mà bọn họ không hiểu, thế giới của bọn họ chỉ có lẫn nhau, gắn bó làm bạn.
Khi còn bé, cô chỉ là một đứa bé trong cô nhi viện, nhỏ gầy khô héo, nước mũi chưa từng rời khỏi lỗ mũi, bị những đứa bé lớn hơn ăn hiếp có chút đờ đẫn.
Cô cho là, cách hàng rào rỉ sắt, nhìn thấy những cô gái nhỏ mặc váy bồng bồng xinh đẹp ăn kem đủ mọi màu sắc trên đường đều là thiên sứ. Chỉ có thiên sứ, mới xứng đáng có quyền lợi như vậy.
Đến khi có một ngày, Chung Bang Lập hòa ái dễ gần đã đem đến một chiếc váy hoa mà so với những cái cô thấy trước đây còn xinh đẹp hơn rất nhiều mặc vào cho cô, Chấn Thanh vừa gọn gàng lại vừa anh tuấn đưa cho cô một cây kem toả ra khí lạnh, cô thẩn thờ ngây người, không dám đưa tay đón, chỉ nghiêng đầu tìm kiếm đồng bạn nhỏ gầy kéo nước mũi giống cô. Cô nghĩ cô đã chết sao rồi sao? Nghe người ta nói, đứa trẻ ngoan khi chết đi sẽ được lên Thiên đường làm thiên sứ, chỉ có thiên sứ mới có thể mặc váy nhưu thế, ăn kem như vậy.
Thật là hết sức may mắn, cô không tìm được bất kỳ một đồng bạn nào, người khác vẫn còn ở nhân gian, mà cô thế nhưng vào Thiên đường.
Có một ngày, nửa đêm cô muốn đi tiểu một chút, khi đó, trong nhà vẫn còn chưa lắp đặt thiết bị đầy đủ, chỉ ở lầu một có một toilet, lúc ấy cô còn nhỏ nên không biết dùng bồn cầu cho lắm, không cẩn thận vẩy nước tiểu dọc theo bồn cầu, đúng lúc này Mã Hoa đẩy cửa đi vào, bà khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống, dùng ánh mắt vô cùng ác độc và hận thù nhìn chằm chằm vào thân hình nho nhỏ của cô, nói, "Mày thật làm cho tao ghê tởm! Sao mày không chết luôn đi! Cút ngay!"
Ánh mắt đó, giống như rắn độc, những lời đó, con người thật sự có thể nói ra sao?
Cô bị sợ đến nửa người cũng đã tê rần, dán lưng lên bức tường gạch men sứ lạnh lẽo, không dám làm một cử động nhỏ nào, thật sự rất sợ bà đuổi cô ra khỏi Thiên đường.
Mã Hoa không đuổi cô ra khỏi Thiên đường, nhưng lại xách cô như xách con chó nhỏ, giơ tay lên nắm gáy ném cô ra ngoài cửa toilet.
Cô không dám khóc, nhưng nước mắt vẫn từng giọt từng giọt rớt xuống chiếc vày ngủ Tiểu Trư màu hồng, ở chỗ rẽ cầu thang, cô gặp được Chấn Thanh, đôi mắt đẫm lệ trong sương mù, cô ngẩng đầu lên nói, anh, em rất sợ. . . . . . Em có thể đến giường anh ngủ không?
Chung Bang Lập thường xuyên không ở nhà, cô càng ngày càng hơn dính anh trai hơn, chỉ cần một khắc không thấy bóng dáng của bọn họ, lại cảm thấy khủng hoảng, ánh mắt giống như rắn độc ấy cứ cuốn lấy làm cô thở không nổi.
Đúng vậy, khi đó, Chung Tĩnh Ngôn rất ưa thích nghe bọn họ nói như vậy, "Lạc Lạc, bọn anh muốn ăn sữa của em. . . . . ."
Nàng vẫn luôn cảm thấy, chỉ có thể lấy bộ phận tư mật nhất kiêu ngạo nhất đưa cho bọn họ, để cho bọn họ ngậm hút, bao quanh, trông coi, nàng mới có thể an toàn sống ở trong thiên đường. Cô nguyện ý cho ra tất cả những gì của cô, chỉ cần bọn họ thích, chỉ cần bọn họ cần, thì lấy đi. Chỉ có như vậy, cô mới có thể báo đáp phần may mắn này.
"Bọn anh muốn ăn sữa, này bọn anh muốn ăn sữa!" Lúc này, tuy rằng sự nghiệp của các anh đã thành công, nhưng ở trước mặt cô, vẫn đơn thuần giống như hai đứa bé lớn xác, bọn họ dịu dàng nhìn cô, dịu dàng từng lần một yêu cầu.
Cũng không sắc * tình, cũng không giả tạo, cùng với không liên quan.
Chỉ là muốn càng thêm chia sẻ thân mật, càng thêm chặt chẽ có được. Bọn họ muốn mau sớm trở về đến những ngày trước kia, giống như bọn họ chưa từng chia xa.
Máy sưởi mở hơi lớn, khiến chóp mũi Chung Tĩnh Ngôn thấm ra mồ hôi hột. Ánh mắt của các anh không hề ngăn cản nhìn tới trước cô, mà cô cũng không hề ngăn cản khi bị bọn anh nhìn.
Nhưng mà, không biết có phải do cách xa nhau lâu rồi không thấy hay không, cô thế nhưng lại cảm thấy xấu hổ dưới ánh mắt của các anh. Rõ ràng, bốn năm trước, cô cảm thấy bản thâ mình từ nhỏ đã để lộ ở trước mặt bọn họ. Rõ ràng, khi đó, cô vui mừng vì có thể làm như vậy mà.
Chẳng lẽ, thời gian, thật sự thay đổi cái gì?
Cô thử thăm dò chụm hai chân lại, ôm chặt hai cánh tay, những chỗ màu hồng đó, những chỗ thẹn với mở ra, cô cũng cảm thấy nên thu lại trước mặt các anh, giấu đi.
Nhưng mà, ánh mắt của các anh, lại thản nhiên nồng đậm như vậy, trước mặt ánh mắt trong suốt đó, cô tự ti mặc cảm, càng cảm thấy khó chịu.
Bọn họ là anh trai, là từ nhỏ cùng cô lớn lên, khi cô đái dầm thậm chí là đến kì kinh nguyệt, đều bị bọn nhìn thấy hết cả. . . . . .
Sao cô lại có thể che mình lại!
Cô vì bản thân mình đột nhiên xảy ra lòng xấu hổ mà cảm thấy hổ thẹn!
Chẳng lẽ cô không phải nên yêu tăng gấp bội để báo đáp các anh sao?
Nghĩ như vậy, cô rốt cuộc run rẩy, nửa quỳ đứng dậy, mái tóc ngắn rối bù dí dỏm nửa rủ xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn cùng với sắc mặt đỏ ửng mất tự nhiên.
Hai con thỏ thành thục xinh đẹp đứng thẳng, phía trên đã hiện đầy nước miếng và dấu răng, đang hơi thấy đau, nhưng cô không thể không dùng hai tay của mình tất cả nâng một con, hướng phía trước đưa ra.
Ánh mắt của Chấn Thanh và Chấn Văn cũng không rời khỏi mặt cô, chỉ đồng thời tiến tới, há mồm ngậm đỉnh nhọn nửa mềm nửa cứng ngắc của cô, nhẹ nhàng hút, từ từ bú, liên tiếp không ngừng, tận tình thưởng thức.
Cô không dám nhìn môi các anh đang di chuyển như thế nào trên ngực cô, khuôn mặt đỏ bừng giống như tôm luộc, bởi vì lực hút của bọn họ lớn mà khẽ cau lông mày lại.
"Em muốn ăn bên đó, anh hãy qua bên này đi." Chấn Văn nói với Chấn Thanh, đáy mắt lộ ra vui vẻ và ngây thơ y hệt trẻ con.
Chung Tĩnh Ngôn không chịu đựng được nữa, ngã ngồi trên giường một cái, hai con thỏ đầy đặn trắng như tuyết giống như đèn lồng bị gió lớn lay động không ngừng chói sáng.
"Anh, em . . . . . ." Cảm giác khó hiểu trong lòng càng ngày càng rõ ràng, nhưng mà, cô thật sự không biết nên làm thế nào để từ chối, "Chỗ đó của em rất đau. . . . . ." Cô cúi đầu, lần đầu tiên nói dối trước mặt các anh.
Em gái đau! Là bọn anh quá nóng lòng. Các buông tha hai con thỏ của cô, ngược lại đặt cô quỳ sát ở trên giường.
Tim cô đập vô cùng gấp gáp, trên mặt từng cơn phát sốt, nhưng mà, lúc này, hình như từ chối là loại tội không thể tha thứ được, cô chỉ có thể cho phép bọn họ lấy.
Chấn Văn và Chấn Thanh nhìn nơi đó của cô, cùng so sánh với bốn năm trước, cũng không có thay đổi quá lớn. Cả cái mông giống như quả lê lớn bổ đôi, thịt lê trắng như tuyết, ở giữa là hạt nhỏ màu đen.
Mà hạt này có đường vân có khe rãnh, phía trên, lỗ đít nhỏ màu nhạt khẩn trương mút lấy, ngay sau đó, là đồi thịt nhỏ chặt chẽ khép lại, chỉ vẻn vẹn còn lại một đường đỏ tươi.
Du bạch, phấn hồng, tổ hợp thành Thắng Cảnh đẹp nhất thế gian.
Đó là độc cả đời bọn họ, trúng, chính là cả đời.
Chung Tĩnh Ngôn nằm ở trên giường, cô biết các anh đang nhìn chằm chằmvào nơi đó, quá lâu, lâu đến nỗi cô bắt đầu sợ, lỗ đít nhỏ lo lắng ngọa nguậy. Tư thế như vậy với nàng mà nói không phải lần đầu tiên, nhưng ở trước mặt bọn họ xuất hiện "Khẩn trương" cũng là lần đầu tiên.
Nhưng, giờ khắc này, có đôi môi dịu dàng rơi xuống, khẽ liếm cánh hoa cúc, hoàn toàn bao trùm nếp nhăn của cô, mút khẽ.
Mùi vị, tuyệt vời làm cho người ta sợ hãi, tà ác giống như ngày cuối cùng lại tới.
Cô giống như bị phỏng, mông chợt co rụt lại về phía trước, giùng giằng lật người, lại bị anh cả bắt được ôm vào trong lòng, "Lạc Lạc ngoan, đừng sợ, là anh. . . . . ."
Hô hấp nóng rực phun trên viền tai nàng, cô lại cảm thấy xa lạ, muốn tránh khỏi dục vọng mãnh liệt đang bao quanh thân cô đến phát run.
"Đừng. . . . . . Anh, em không muốn như vậy. . . . . . Em, em mệt quá, em không thoải mái. . . . . ." Cô khó khăn nói, trong đôi mắt to thế nhưng tràn ngập hốt hoảng và hoảng sợ.
Chấn Văn lo lắng nằm sấp qua, sờ sờ cái trán của cô, lại sờ sờ của mình, không bị sốt mà.
Đó chính là mệt mỏi, mới vừa bị tên nhóc hư hỏngTrần Quân Mặc làm cho kinh sợ. Em gái của bọn anh, thói quen vẫn không thay đổi, mỗi lần mệt mỏi sẽ phải ngủ, một chút cũng không thể chống đỡ.
Chấn Văn và Chấn Thanh sờ sờ phía dưới đã vừa cứng vừa vểnh lên, nhưng vẫn hiểu dụ dỗ cô, "Vậy thì ngủ đi. Đi ngủ sớm một chút, chúng ta còn có rất nhiều thời gian. . . . . ."
Bọn họ ôm cô đi vào phòng tắm, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, ôm cô ra ngoài, để lại một người, thay phiên tắm.
Cô cũng thật sự mệt mỏi, bay đường dài, khẩn trương thi đấu, bị Trần Quân Mặc bắt đi, gặp lại các anh, Quý Thiếu Kiệt. . . . . .
Cô ở trong lòng bọn họ ngủ rất nhanh, nhưng lại ngủ không được yên giấc, nửa đêm tỉnh lại nhiều lần, mỗi lần cũng có thể cảm nhận được các anh một trái một phải nhìn cô chăm chú, giống như nhìn hoài không đủ vậy. . . . . .
Cô thật sự rất mệt mỏi, mơ mơ màng màng cười với bọn họ, hai chân tùy tiện tách ra theo thói quen, gác trên bụng ấm áp của bọn họ, tiếp tục ngủ. . . . . .
Cô mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ, trong mơ, cô thế nhưn thấy được ba mẹ mà cô chưa từng thấy mặt, . . . . . . Cô vẫn còn nhỏ rất nhỏ, đó là người có khuôn mặt mơ hồ, dắt tay cô, chạy khắp trời khắp đất trong đồng ruộng, có lẽ là mùa xuân, có nhiều hoa dại nở đầy màu sắc khác nhau, khắp nơi đều là hương thơm ngào ngạt, biển hoa rực rỡ huy hoàng, làn gió ấm áp lay động tóc cô, cô cười khanh khách, nói, ba mẹ, hai người dắt tay con, con mới sẽ không bị vứt bỏ. . . . . .
Cuối cùng cô vẫn phải ngã nhào trên đất, cây cỏ mềm mại đỡ lấy sức nặng của thân thể cô, tuyệt không đau một chút nào, cô muốn ba mẹ cười nói, nhìn xem, Lạc Lạc của chúng ta rất kiên cường nha, té ngã cũng không khóc, nhưng mà, đợi nàng bò dậy, lại không thấy được hai bóng dáng đó đâu. . . . . .
Khi tỉnh lại, trong đầu cô trống rỗng, đúng hơn một mảnh mờ mịt, tại sao cô lại mơ thấy ba mẹ? Trừ khi ở trong cô nhi viện ra, đã thật lâu thật lâu rôi cô không mơ thấy bọn họ. . . . . . Cô giơ tay lên, sờ sờ khóe mắt, ở chỗ ấy tìm được một chút dấu vết trong mơ.
Trời đã sáng choang, ngày hôm qua bọn họ quá hưng phấn, thậm chí còn quên kéo rèm cửa sổ lên.
Tầm mắt của cô từ ngoài cửa sổ màu xanh trắng có chút phát xám là bầu trời, chuyển tới hai khuôn mặt tuấn lãng đang ngủ bên gối.
A, là các anh đấy. Cô trở lại bên cạnh các anh. Cô cảm thấy, sau khi nhìn thấy ác mộng, sẽ không có gì so sánh được với các anh làm cho cô cảm thấy an tâm hơn.
Đầu các anh một trái một phải chống đỡ trong ổ vai của cô, lấy tay cô áp dưới mặt bọn họ, giống như sợ cô tỉnh lại sẽ chạy trốn.
Chung Tĩnh Ngôn mất một chút sức lực, mới không đánh thức bọn họ, chân không xuống giường.
Cô nghĩ trước tiên phải tìm bộ quần áo để mặc.
Kéo hai cánh cửa tủ treo quần áo lớn ra, bên trong quần áo được sắp sắp xếp rất chỉnh tề, từ màu đậm tới màu sáng. Tủ quần áo này chắc là của anh Chấn Thanh, anh hai tương đối lộn xộn hơn một chút.
Cô khẽ mỉm cười, lại kéo tủ quần áo một người khác ra, đập vào mắt là một hộc tủ màu hồng.
Cô từ từ đẩy qua, váy màu hồng, đồ thể thao, áo ngủ, cô lại kéo những ô nhỏ đó ra, không ngoài dự đoán, đồ lót màu hồng, kẹp tóc nhỏ màu hồng nhạt. . . . . . Các anh xem cô như đứa bé, mua màu hồng mà cô thích nhất cho cô.
Cô tuỳ tiện lấy một chiếc áo đơn giản khoác lên người, lơ đãng, cô sờ tới cần cổ lạnh lẽo, đó là dây chuyền Quý Thiếu Kiệt tặng mà cô không gỡ xuống.
Lúc này, Chung Tĩnh Ngôn toàn thân trần truồng, giống như con nít.
Toàn thân cô da thịt khít khao, trắng nõn, bộ ngực non mềm hình như đã lớn hơn rất nhiều, tụ thành như hai đống tuyết lớn, ngạo nghễ ưỡn lên mê người, eo thon không đầy một nắm tay, cặp mông mượt mà đầy đặn, hai cái chân dài bạch ngọc cong lên, đầu gối tựa vào nhau, nhưng nơi giữa đùi non nớt không có lông lúc này lại lạnh run lộ ra một chút đầu mối, một thân thể hoàn mĩ như vậy, dâm * mị mà lại thánh thiện, tuyệt đối đủ để phá hủy bất kỳ một người đàn ông nào trên thế gian.
Bốn năm trước, hai tay cô đã tự dâng bộ ngực sữa vẫn còn đang trổ mã của mình vô số lần, run rẩy mà đưa vào trong miệng các anh, cảm thấy thoả mãn, nhìn bọn họ giống như những con thú nhỏ đang bú bình, eo bàn tay(Khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ) nâng ngực cô, mút đến tạo ra tiếng, tham lam đến đáng yêu.
Cô sẽ lần lượt vuốt đuôi tóc bọn họ, giống như bà mẹ trẻ nhỏ giọng an ủi, từ từ ăn, đừng giành, bên trái là anh cả, bên phải là anh hai . . . . . .
Giống như những gì đã từng trải qua, bọn họ là món đồ chơi của cô, cô cũng là món đồ chơi của bọn họ. Người lớn chỉ lo bận bịu những việc mà bọn họ không hiểu, thế giới của bọn họ chỉ có lẫn nhau, gắn bó làm bạn.
Khi còn bé, cô chỉ là một đứa bé trong cô nhi viện, nhỏ gầy khô héo, nước mũi chưa từng rời khỏi lỗ mũi, bị những đứa bé lớn hơn ăn hiếp có chút đờ đẫn.
Cô cho là, cách hàng rào rỉ sắt, nhìn thấy những cô gái nhỏ mặc váy bồng bồng xinh đẹp ăn kem đủ mọi màu sắc trên đường đều là thiên sứ. Chỉ có thiên sứ, mới xứng đáng có quyền lợi như vậy.
Đến khi có một ngày, Chung Bang Lập hòa ái dễ gần đã đem đến một chiếc váy hoa mà so với những cái cô thấy trước đây còn xinh đẹp hơn rất nhiều mặc vào cho cô, Chấn Thanh vừa gọn gàng lại vừa anh tuấn đưa cho cô một cây kem toả ra khí lạnh, cô thẩn thờ ngây người, không dám đưa tay đón, chỉ nghiêng đầu tìm kiếm đồng bạn nhỏ gầy kéo nước mũi giống cô. Cô nghĩ cô đã chết sao rồi sao? Nghe người ta nói, đứa trẻ ngoan khi chết đi sẽ được lên Thiên đường làm thiên sứ, chỉ có thiên sứ mới có thể mặc váy nhưu thế, ăn kem như vậy.
Thật là hết sức may mắn, cô không tìm được bất kỳ một đồng bạn nào, người khác vẫn còn ở nhân gian, mà cô thế nhưng vào Thiên đường.
Có một ngày, nửa đêm cô muốn đi tiểu một chút, khi đó, trong nhà vẫn còn chưa lắp đặt thiết bị đầy đủ, chỉ ở lầu một có một toilet, lúc ấy cô còn nhỏ nên không biết dùng bồn cầu cho lắm, không cẩn thận vẩy nước tiểu dọc theo bồn cầu, đúng lúc này Mã Hoa đẩy cửa đi vào, bà khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống, dùng ánh mắt vô cùng ác độc và hận thù nhìn chằm chằm vào thân hình nho nhỏ của cô, nói, "Mày thật làm cho tao ghê tởm! Sao mày không chết luôn đi! Cút ngay!"
Ánh mắt đó, giống như rắn độc, những lời đó, con người thật sự có thể nói ra sao?
Cô bị sợ đến nửa người cũng đã tê rần, dán lưng lên bức tường gạch men sứ lạnh lẽo, không dám làm một cử động nhỏ nào, thật sự rất sợ bà đuổi cô ra khỏi Thiên đường.
Mã Hoa không đuổi cô ra khỏi Thiên đường, nhưng lại xách cô như xách con chó nhỏ, giơ tay lên nắm gáy ném cô ra ngoài cửa toilet.
Cô không dám khóc, nhưng nước mắt vẫn từng giọt từng giọt rớt xuống chiếc vày ngủ Tiểu Trư màu hồng, ở chỗ rẽ cầu thang, cô gặp được Chấn Thanh, đôi mắt đẫm lệ trong sương mù, cô ngẩng đầu lên nói, anh, em rất sợ. . . . . . Em có thể đến giường anh ngủ không?
Chung Bang Lập thường xuyên không ở nhà, cô càng ngày càng hơn dính anh trai hơn, chỉ cần một khắc không thấy bóng dáng của bọn họ, lại cảm thấy khủng hoảng, ánh mắt giống như rắn độc ấy cứ cuốn lấy làm cô thở không nổi.
Đúng vậy, khi đó, Chung Tĩnh Ngôn rất ưa thích nghe bọn họ nói như vậy, "Lạc Lạc, bọn anh muốn ăn sữa của em. . . . . ."
Nàng vẫn luôn cảm thấy, chỉ có thể lấy bộ phận tư mật nhất kiêu ngạo nhất đưa cho bọn họ, để cho bọn họ ngậm hút, bao quanh, trông coi, nàng mới có thể an toàn sống ở trong thiên đường. Cô nguyện ý cho ra tất cả những gì của cô, chỉ cần bọn họ thích, chỉ cần bọn họ cần, thì lấy đi. Chỉ có như vậy, cô mới có thể báo đáp phần may mắn này.
"Bọn anh muốn ăn sữa, này bọn anh muốn ăn sữa!" Lúc này, tuy rằng sự nghiệp của các anh đã thành công, nhưng ở trước mặt cô, vẫn đơn thuần giống như hai đứa bé lớn xác, bọn họ dịu dàng nhìn cô, dịu dàng từng lần một yêu cầu.
Cũng không sắc * tình, cũng không giả tạo, cùng với không liên quan.
Chỉ là muốn càng thêm chia sẻ thân mật, càng thêm chặt chẽ có được. Bọn họ muốn mau sớm trở về đến những ngày trước kia, giống như bọn họ chưa từng chia xa.
Máy sưởi mở hơi lớn, khiến chóp mũi Chung Tĩnh Ngôn thấm ra mồ hôi hột. Ánh mắt của các anh không hề ngăn cản nhìn tới trước cô, mà cô cũng không hề ngăn cản khi bị bọn anh nhìn.
Nhưng mà, không biết có phải do cách xa nhau lâu rồi không thấy hay không, cô thế nhưng lại cảm thấy xấu hổ dưới ánh mắt của các anh. Rõ ràng, bốn năm trước, cô cảm thấy bản thâ mình từ nhỏ đã để lộ ở trước mặt bọn họ. Rõ ràng, khi đó, cô vui mừng vì có thể làm như vậy mà.
Chẳng lẽ, thời gian, thật sự thay đổi cái gì?
Cô thử thăm dò chụm hai chân lại, ôm chặt hai cánh tay, những chỗ màu hồng đó, những chỗ thẹn với mở ra, cô cũng cảm thấy nên thu lại trước mặt các anh, giấu đi.
Nhưng mà, ánh mắt của các anh, lại thản nhiên nồng đậm như vậy, trước mặt ánh mắt trong suốt đó, cô tự ti mặc cảm, càng cảm thấy khó chịu.
Bọn họ là anh trai, là từ nhỏ cùng cô lớn lên, khi cô đái dầm thậm chí là đến kì kinh nguyệt, đều bị bọn nhìn thấy hết cả. . . . . .
Sao cô lại có thể che mình lại!
Cô vì bản thân mình đột nhiên xảy ra lòng xấu hổ mà cảm thấy hổ thẹn!
Chẳng lẽ cô không phải nên yêu tăng gấp bội để báo đáp các anh sao?
Nghĩ như vậy, cô rốt cuộc run rẩy, nửa quỳ đứng dậy, mái tóc ngắn rối bù dí dỏm nửa rủ xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn cùng với sắc mặt đỏ ửng mất tự nhiên.
Hai con thỏ thành thục xinh đẹp đứng thẳng, phía trên đã hiện đầy nước miếng và dấu răng, đang hơi thấy đau, nhưng cô không thể không dùng hai tay của mình tất cả nâng một con, hướng phía trước đưa ra.
Ánh mắt của Chấn Thanh và Chấn Văn cũng không rời khỏi mặt cô, chỉ đồng thời tiến tới, há mồm ngậm đỉnh nhọn nửa mềm nửa cứng ngắc của cô, nhẹ nhàng hút, từ từ bú, liên tiếp không ngừng, tận tình thưởng thức.
Cô không dám nhìn môi các anh đang di chuyển như thế nào trên ngực cô, khuôn mặt đỏ bừng giống như tôm luộc, bởi vì lực hút của bọn họ lớn mà khẽ cau lông mày lại.
"Em muốn ăn bên đó, anh hãy qua bên này đi." Chấn Văn nói với Chấn Thanh, đáy mắt lộ ra vui vẻ và ngây thơ y hệt trẻ con.
Chung Tĩnh Ngôn không chịu đựng được nữa, ngã ngồi trên giường một cái, hai con thỏ đầy đặn trắng như tuyết giống như đèn lồng bị gió lớn lay động không ngừng chói sáng.
"Anh, em . . . . . ." Cảm giác khó hiểu trong lòng càng ngày càng rõ ràng, nhưng mà, cô thật sự không biết nên làm thế nào để từ chối, "Chỗ đó của em rất đau. . . . . ." Cô cúi đầu, lần đầu tiên nói dối trước mặt các anh.
Em gái đau! Là bọn anh quá nóng lòng. Các buông tha hai con thỏ của cô, ngược lại đặt cô quỳ sát ở trên giường.
Tim cô đập vô cùng gấp gáp, trên mặt từng cơn phát sốt, nhưng mà, lúc này, hình như từ chối là loại tội không thể tha thứ được, cô chỉ có thể cho phép bọn họ lấy.
Chấn Văn và Chấn Thanh nhìn nơi đó của cô, cùng so sánh với bốn năm trước, cũng không có thay đổi quá lớn. Cả cái mông giống như quả lê lớn bổ đôi, thịt lê trắng như tuyết, ở giữa là hạt nhỏ màu đen.
Mà hạt này có đường vân có khe rãnh, phía trên, lỗ đít nhỏ màu nhạt khẩn trương mút lấy, ngay sau đó, là đồi thịt nhỏ chặt chẽ khép lại, chỉ vẻn vẹn còn lại một đường đỏ tươi.
Du bạch, phấn hồng, tổ hợp thành Thắng Cảnh đẹp nhất thế gian.
Đó là độc cả đời bọn họ, trúng, chính là cả đời.
Chung Tĩnh Ngôn nằm ở trên giường, cô biết các anh đang nhìn chằm chằmvào nơi đó, quá lâu, lâu đến nỗi cô bắt đầu sợ, lỗ đít nhỏ lo lắng ngọa nguậy. Tư thế như vậy với nàng mà nói không phải lần đầu tiên, nhưng ở trước mặt bọn họ xuất hiện "Khẩn trương" cũng là lần đầu tiên.
Nhưng, giờ khắc này, có đôi môi dịu dàng rơi xuống, khẽ liếm cánh hoa cúc, hoàn toàn bao trùm nếp nhăn của cô, mút khẽ.
Mùi vị, tuyệt vời làm cho người ta sợ hãi, tà ác giống như ngày cuối cùng lại tới.
Cô giống như bị phỏng, mông chợt co rụt lại về phía trước, giùng giằng lật người, lại bị anh cả bắt được ôm vào trong lòng, "Lạc Lạc ngoan, đừng sợ, là anh. . . . . ."
Hô hấp nóng rực phun trên viền tai nàng, cô lại cảm thấy xa lạ, muốn tránh khỏi dục vọng mãnh liệt đang bao quanh thân cô đến phát run.
"Đừng. . . . . . Anh, em không muốn như vậy. . . . . . Em, em mệt quá, em không thoải mái. . . . . ." Cô khó khăn nói, trong đôi mắt to thế nhưng tràn ngập hốt hoảng và hoảng sợ.
Chấn Văn lo lắng nằm sấp qua, sờ sờ cái trán của cô, lại sờ sờ của mình, không bị sốt mà.
Đó chính là mệt mỏi, mới vừa bị tên nhóc hư hỏngTrần Quân Mặc làm cho kinh sợ. Em gái của bọn anh, thói quen vẫn không thay đổi, mỗi lần mệt mỏi sẽ phải ngủ, một chút cũng không thể chống đỡ.
Chấn Văn và Chấn Thanh sờ sờ phía dưới đã vừa cứng vừa vểnh lên, nhưng vẫn hiểu dụ dỗ cô, "Vậy thì ngủ đi. Đi ngủ sớm một chút, chúng ta còn có rất nhiều thời gian. . . . . ."
Bọn họ ôm cô đi vào phòng tắm, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, ôm cô ra ngoài, để lại một người, thay phiên tắm.
Cô cũng thật sự mệt mỏi, bay đường dài, khẩn trương thi đấu, bị Trần Quân Mặc bắt đi, gặp lại các anh, Quý Thiếu Kiệt. . . . . .
Cô ở trong lòng bọn họ ngủ rất nhanh, nhưng lại ngủ không được yên giấc, nửa đêm tỉnh lại nhiều lần, mỗi lần cũng có thể cảm nhận được các anh một trái một phải nhìn cô chăm chú, giống như nhìn hoài không đủ vậy. . . . . .
Cô thật sự rất mệt mỏi, mơ mơ màng màng cười với bọn họ, hai chân tùy tiện tách ra theo thói quen, gác trên bụng ấm áp của bọn họ, tiếp tục ngủ. . . . . .
Cô mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ, trong mơ, cô thế nhưn thấy được ba mẹ mà cô chưa từng thấy mặt, . . . . . . Cô vẫn còn nhỏ rất nhỏ, đó là người có khuôn mặt mơ hồ, dắt tay cô, chạy khắp trời khắp đất trong đồng ruộng, có lẽ là mùa xuân, có nhiều hoa dại nở đầy màu sắc khác nhau, khắp nơi đều là hương thơm ngào ngạt, biển hoa rực rỡ huy hoàng, làn gió ấm áp lay động tóc cô, cô cười khanh khách, nói, ba mẹ, hai người dắt tay con, con mới sẽ không bị vứt bỏ. . . . . .
Cuối cùng cô vẫn phải ngã nhào trên đất, cây cỏ mềm mại đỡ lấy sức nặng của thân thể cô, tuyệt không đau một chút nào, cô muốn ba mẹ cười nói, nhìn xem, Lạc Lạc của chúng ta rất kiên cường nha, té ngã cũng không khóc, nhưng mà, đợi nàng bò dậy, lại không thấy được hai bóng dáng đó đâu. . . . . .
Khi tỉnh lại, trong đầu cô trống rỗng, đúng hơn một mảnh mờ mịt, tại sao cô lại mơ thấy ba mẹ? Trừ khi ở trong cô nhi viện ra, đã thật lâu thật lâu rôi cô không mơ thấy bọn họ. . . . . . Cô giơ tay lên, sờ sờ khóe mắt, ở chỗ ấy tìm được một chút dấu vết trong mơ.
Trời đã sáng choang, ngày hôm qua bọn họ quá hưng phấn, thậm chí còn quên kéo rèm cửa sổ lên.
Tầm mắt của cô từ ngoài cửa sổ màu xanh trắng có chút phát xám là bầu trời, chuyển tới hai khuôn mặt tuấn lãng đang ngủ bên gối.
A, là các anh đấy. Cô trở lại bên cạnh các anh. Cô cảm thấy, sau khi nhìn thấy ác mộng, sẽ không có gì so sánh được với các anh làm cho cô cảm thấy an tâm hơn.
Đầu các anh một trái một phải chống đỡ trong ổ vai của cô, lấy tay cô áp dưới mặt bọn họ, giống như sợ cô tỉnh lại sẽ chạy trốn.
Chung Tĩnh Ngôn mất một chút sức lực, mới không đánh thức bọn họ, chân không xuống giường.
Cô nghĩ trước tiên phải tìm bộ quần áo để mặc.
Kéo hai cánh cửa tủ treo quần áo lớn ra, bên trong quần áo được sắp sắp xếp rất chỉnh tề, từ màu đậm tới màu sáng. Tủ quần áo này chắc là của anh Chấn Thanh, anh hai tương đối lộn xộn hơn một chút.
Cô khẽ mỉm cười, lại kéo tủ quần áo một người khác ra, đập vào mắt là một hộc tủ màu hồng.
Cô từ từ đẩy qua, váy màu hồng, đồ thể thao, áo ngủ, cô lại kéo những ô nhỏ đó ra, không ngoài dự đoán, đồ lót màu hồng, kẹp tóc nhỏ màu hồng nhạt. . . . . . Các anh xem cô như đứa bé, mua màu hồng mà cô thích nhất cho cô.
Cô tuỳ tiện lấy một chiếc áo đơn giản khoác lên người, lơ đãng, cô sờ tới cần cổ lạnh lẽo, đó là dây chuyền Quý Thiếu Kiệt tặng mà cô không gỡ xuống.
Tác giả :
Nhĩ Ky Dữ Thử Tiêu