Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối
Chương 165
Hán tử thô lỗ này cũng không phải ai khác, chính là Tứ phẩm đại tướng Lê tướng quân dũng mãnh thiện chiến lưng hùm vai gấu Lê Tùng.
Bởi vì Lê Tùng làm bạn với Lục Lưu, nên Tuyên Vương phủ này y rất chịu khó đến làm khách, chỉ là lần trước Lê Tùng mang Lục Lưu đi tửu lâu xem vũ cơ múa làm Tuyên Vương phi mang thai không ổn định, nên số lần đến cũng ít hẳn đi. hiện tại Tuyên Vương phủ có thêm một vị tiểu chủ nhân, chính là lúc để vui mừng, nên Lê Tùng mới mặt dày tới đây thật nhiều lần. không thể không nói, y thật lòng hâm mộ Lục Lưu cũng không chừng.
Nghĩ đến mình đã hai mươi tuổi có thêm số bốn, còn lớn hơn Vương gia một tuổi, đừng nói là nhi tử, ngay cà một tức phụ làm ấm giường y cũng không có.
Đúng là Giang Diệu không hề có thành kiến gì với Lê Tùng, biết y khổ cực hành quân đánh trận, cũng phải có lúc thích hợp cần để thả lỏng, điều đó nàng dư sức hiểu, nhưng y lại dám mang Lục Lưu ra ngoài chơi bời lêu lổng lại là hai chuyện khác nhau -- nàng cũng không thể trơ mắt nhìn y dạy hư phu quân mình được. May Lục Lưu đã đồng ý với nàng, không hồ đồ giống như Lê Tùng, lúc này mới yên tâm cho hai người tiếp tục kết giao. Dù sao nam nhân đều cần có bằng hữu ở bên ngoài.
Nhưng hôm nay...
Giang Diệu theo Lục Lưu vào phủ, liền thấy Lê Tùng cùng với một gã mặc xiêm y như người sai vặt, đánh nhau với nam tử trẻ tuổi cao lớn cường tráng. Nam tử trẻ tuổi kia là nhi tử của Lưu quản sự Tuyên Vương phủ Lưu Nam, vóc dáng cao to khỏe mạnh, làm người hàm hậu, năm nay vừa vặn mười tám.
Tuy Lưu Nam rất cường tráng, nhưng sao có thể là đối thủ của vị Đại tướng quân Lê Tùng này? hiệnnay có thể kéo dài lâu như vậy, trông Lưu Nam, cũng có vài phần bản lĩnh.
Nhìn tư thế của y hình như là đang cố chấp liều mạng.
Giang Diệu cảm thấy thật kỳ lạ. Lê Tùng và Lưu Nam, đến tột cùng là có thâm cừu đại hận gì, lại ở trong vương phủ đánh nhau đến ngươi sống ta chết như vậy?
Chờ Lục Hà tiến lên tách hai người ra, trên mặt cũng bị trúng một quyền của Lê Tùng, mới phun mộtngụm hướng về Lưu Nam, sau đó đi theo Lục Lưu đối chất truyện này.
Giang Diệu không đi theo, hiểu được chuyện như vậy, vẫn là Lục Lưu đứng ra sẽ tốt hơn, chỉ nhìn Bảo Lục đứng ở một bên khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, mới hiểu rõ một chút, nhưng nàng chỉ nóimột câu: “Ngươi đi theo ta”.
Còn bên này Lê Tùng theo Lục Lưu tiến vào thiên thính. Lê Tùng thấy vầng trán hắn toàn là lạnh lẽo, không hỏi gì cả, chỉ trực tiếp ngồi xuống uống trà, mới đặt mông ngồi trên ghế thái sư, tức giận nói: “Ta biết hôm nay là ta sai, nhưng ông đây sao có thể nhẫn nhịn được? Ngài nhìn cái tên kia, tứ chi phát triển đầu óc ngu si, sao không chịu tè ra một vũng rồi tự soi mình, lại đòi muốn ăn thịt thiên nga... Nữ nhân của ông đây y cũng dám chạm vào, cẩn thận ông đây đánh cho y đoạn tử tuyệt tôn…”
Những ngày thường, Lê Tùng đã không quy củ, nhưng cũng không dám ở trước mặt Lục Lưu nói chuyện như vậy, có thể thấy được hôm nay y tức giận đến mức nào.
Lục Lưu nhàn nhạt liếc mắt nhìn y.
Tuy không nói gì, nhưng không hiểu sao Lê Tùng bị ánh mắt hắn nhìn đến lúng túng, nhất thời khôngcòn khí thế, ngượng ngùng sờ sờ mũi, nói: “Vậy ai... Vương gia, ta nhìn trúng tiểu nha hoàn bên người Vương phi nhà ngài. Ngài xem…” Vế sau, không cần nói cũng đã rõ ràng.
Lê Tùng vẫn rất nguyên tắc, xưa nay sẽ không có chuyện hoang đường là lấy nha hoàn ra mà đùa giỡn, tuy không biết tại sao, trong lòng y cứ nhớ tới nha hoàn kia hoài. Lần trước tiệc đầy tháng, y hôn xong rồi y còn phải dụ dỗ, mà thấy tiểu tổ tông kia vẫn không nguôi giận. Vốn nghĩ mấy hôm nữa mua cho nàng đồ ăn vặt hay trang sức gì đó chuộc tội với nàng, chuyện này cũng sẽ qua thôi. Nhưng như vậy y vẫn cứ nhớ nàng, gần như là ăn không ngon ngủ không yên, mới hiểu rằng mình thật sự thích tiểu nha hoàn này mất rồi.
Nếu để bụng, thì cứ thẳng thắn lấy về nhà làm tức phụ là xong ngay.
Lê Tùng là một người nhanh mồm nhanh miệng, những chuyện này y cũng không hề dây dưa dài dòng, mà trực tiếp tới nhà người ta dỗ ngọt... Y lặng lẽ đi vào từ cửa sau, vốn muốn cho nàng một niềm vui bất ngờ, nào biết lại nhìn thấy tiểu tử thúi kia lại dám lấy lòng tiểu nha hoàn của y, còn mặt dày muốn nắm tay nàng.
Y liền xắn tay áo lên đánh người tại chỗ. Nếu trong tay có dao, sợ là đã trực tiếp chém một đao chặt đứt tay tên ăn trộm kia luôn rồi.
Tức phụ y vừa ý, sao có thể chia sẻ cho tên tiểu tử thúi này được?
hiện tại nhớ lại, Lê Tùng "Phừng phừng" xông lên đỉnh đầu, đôi mắt cũng hơi đỏ đỏ, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh bất ngờ nổi lên, y nhìn vẻ mặt nhẹ như mây gió của Lục Lưu, nhân tiện nói: “Vương gia, ngài nhìn ngài thử đi, có tức phụ xinh đẹp nhi tử mũm mĩm, còn nhìn lại ta, ta trông ngài mà phát thèm, ta cũng muốn có lão bà hài tử để làm ấm giường. Nếu tức phụ của ngài bị người thò tay chạm vào, ta xem ngài còn bĩnh tĩnh được nữa không…”
Ban đầu Lục Lưu vẫn giữ nguyên vẻ mặt, đến khi nghe được Lê Tùng không đàng hoàng nói nửa đoạn sau, mới lạnh mặt liếc mắt nhìn y.
Lê Tùng có da mặt dày, hiện tại như lợn chết không sợ bỏng nước sôi, nói lầm bầm: “Ngược lại ta sống nhiều năm như vậy, chỉ vừa ý có duy nhất một người, muốn lấy nàng về nhà cố gắng sinh sống, ngài nhìn xem…”
Lục Lưu không muốn quản những chuyện phiền phức này. Nhưng hôm nay trong ngực hắn và kiều thê, có thêm một niềm vui là sinh nhi tử, trong lòng vốn rất khoan khoái, nhìn Lê Tùng mong chờ như vậy, hiếm khi sinh ra mấy phần đồng tình. Lập tức nhân tiện nói: “Chuyện này, bản vương không làm chủ được. Nha hoàn kia là Vương phi mang từ nhà mẹ đẻ đến, hầu hạ bên người rất nhiều năm rồi, Vương phi xem nàng như là tỷ muội... Bình thường ngươi làm việc không chịu suy nghĩ, sợ là Vương phi có ấn tượng không tốt với ngươi, ta e nàng sẽ không gả nha hoàn kia cho ngươi.
Lời này y rất không thích nghe.
Lê Tùng bất mãn nói: “Ta không biết suy nghĩ chỗ nào? Chẳng lẽ là bởi vì lần trước nghe tiểu khúc xem vũ cơ?” Dừng một chút, liền tức giận nói, “Vương gia, ngài nhìn ta, hai mươi bốn, là một nam nhân thân thể cường tráng, nếu chưa từng chạm qua nữ nhân, sao có thể có chuyện đó được... Lại nói, dẹp những cái đó qua một bên, ta cũng rất đàng hoàng đứng đắn, mọi người gặp nhau vui thì chia tay cũng vui. Lúc này ta đã ra quyết định, thật lòng muốn thành thân với nàng.”
Sau lại nói lầm bầm: “... Vương gia, ngài cũng là một nam nhân bình thường, chẳng lẽ trước khi thành thân với Vương phi, cũng không chạm qua nữ nhân nào?”
Xem ra trong lòng Lê Tùng, một nam từ thuộc hoàng thất quý tộc, Con "chim" nhỏ kia lông còn chưa kịp mọc dài đã bắt đầu khai trai thu phòng (1). Mà Tuyên Vương si tình Vương phi như vậy xác thực y rất kinh ngạc, nhưng chuyện này... Cũng là sau khi cưới Vương phi nha. Trước đây, lúc mà chưa gặp người thương, cái gì mà thủ thân như ngọc, căn bản là không thể nào.
(1) Thu phòng: thu nha hoàn thông phòng.
Tất nhiên Lê Tùng không biết, Lục Lưu cũng miễn cưỡng đợi mọc đủ lông tới tận hai mươi tuổi, quả thậtđời này cũng chỉ có một mình tiểu Vương phi, thấy sắc mặt hắn hờ hững không thèm lên tiếng, cho rằng bị mình nói trúng tim đen, bèn hạ giọng xuống thấp, nói: “Dựa vào điểm giao tình lén lút đó, hay là Vương gia ngài nói thay ta một chút đi?”
Lục Lưu trả lời: “Ngươi muốn thành thân, nhưng kêu bản vương đi nói?” Giọng điệu này, chính là liền môn đều không có ý tứ.
Lúc này Lê Tùng mới thở dài đáp: “Lần trước ta chọc nàng tức giận, hiện tại sao chịu để ý đến ta, nếu ta đi, nhất định nửa chữ cũng không nói được huống chi một câu…” nói xong lại như nam tử lòng dạ sắt đá bắt đầu trở nên mềm mại, lông mày rậm mắt sáng như sao hàm chứa ý cười, xuân tình nhộn nhạo. Hồi hộp nói, “Tiểu nha hoàn này, tính tình rất bướng, cũng rất thú vị…”
•
Bảo Lục theo Vương phi mình vào phòng, lúc này liền “bịch bịch” quỳ xuống, không cần nàng hỏi, đã tỉ mỉ kể lại mọi chuyện thật rõ ràng, một chữ cũng không thiếu, muốn thành thật bao nhiêu có thành thậtbấy nhiêu. Nàng ấy có bộ dáng mượt mà nhỏ xinh, mặc váy xanh lục, gương mặt trắng nõn, hiện tại hỏi gì đáp nó, trông rất đáng thương.
Sao Giang Diệu nỡ để nàng ấy quỳ? Lập tức nâng nàng ấy dậy, nghe nàng ấy kể lại đầu đuôi sự việc, mới hiểu vị Lê Tùng kia trêu chọc nàng, trong lòng lập tức giận dữ, nói: “Ngươi yên tâm, Lê tướng quân bắt nạt ngươi, ta sẽ để Vương gia lấy lại công đạo cho ngươi, lát nữa sẽ đánh y bảy mươi, tám mươi quân côn, đánh cho y da tróc thịt bong, trong vòng một tháng không xuống giường được…”
Thảm như vậy...
Bảo Lục sững người quên cả việc nức nở, có chút lo lắng, nước mắt tuôn trào nhìn Vương phi nhà mình, hỏi: “Bảy mươi, tám mươi quân côn, sẽ... sẽ chết chứ?” Lúc trước ở Trấn Quốc Công phủ, nàng ấy đãtừng nhìn thấy hạ nhân làm sai bị chịu đòn, đánh mấy cái đã đau đến gào khóc thảm thiết, vậy còn quân côn kia đau đến cỡ nào nữa, Bảo Lục ngẫm lại thân hình Lê Tùng rất khôi ngô rắn chắc, mà trong quân doanh phần lớn nam tử đều có thân hình và sức mạnh như vậy, nhất thời sợ đến khuôn mặt nhỏtrắng bệch.
Tuy người kia rất đáng ghét, nhưng mà, nhưng mà nàng không muốn y bị đánh chết đâu.
Giang Diệu giả vờ không nhận ra, gật đầu nói: “Người trong quân doanh bị đánh đến chết tươi, có cả đống. Mà như vậy không phải càng hay hơn sao? Lê tướng quân kia chỉ biết lừa mọi người, phải mạnh mẽ giáo huấn y một trận mới được. Bảo Lục. Ngươi là nha hoàn thân cận với ta nhất, ngươi bị oan ức, bất luận ra sao đi nữa, ta cũng phả lấy lại công đạo cho ngươi …”
Trong lòng Bảo Lục rất cảm động, nhưng ngẫm lại, vẫn có chút nóng nảy, cho đến khi thấy Vương phi đứng dậy, muốn tìm Vương gia nói rõ tình huống thì, mới cắn cắn môi, trực tiếp đi theo, yếu ớt nói: “Kỳ thực... Kỳ thực y cũng không đáng ghét lắm…”
Giang Diệu lúc này mới không nhịn được, bật cười “Ha ha”.
Bảo Lục sững sờ nhìn Vương mình phi, đột nhiên hiểu ra, lúc này mới đỏ mặt gắt giọng: “Vương phi…” Lập tức xoắn xuýt tay nhỏ, xấu hổ cúi đầu.
Sau đó Giang Diệu để Bảo Cân đưa Bảo Lục trở về phòng nghỉ ngơi.
Còn vị Lê Tùng bên kia, bảo là muốn đơn độc gặp gỡ Bảo Lục, Giang Diệu không đồng ý, tất nhiên Lục Lưu cũng nghe lời thê tử, trực tiếp đuổi người ra ngoài, cũng sai thị vệ vương phủ canh giữ thật cẩn thận chặt chẽ, không có mệnh lệnh của hắn, không cho Lê Tùng vào trong.
Lục Lưu tới chỗ thê tử nói chuyện Lê Tùng muốn cưới Bảo Lục, đúng là làm Giang Diệu hơi kinh ngạc.
Dù sao thân phận Lê Tùng rành rành ở nơi đó, hơn nữa y còn trẻ, con đường tương lai sau này, khôngthể để đo đếm được, dựa theo thân phận Bảo Lục, ngay cả làm thiếp cũng không đủ tư cách. Nam nhân có chức quan sẽ có bản lĩnh, mà bộ dáng của y không phải tệ lắm, tính tình cũng coi như là thẳng thắn,đương nhiên giá trị con người cũng không kèm. Mà việc chậm chạp chưa lập gia đình, cũng do y không có thời gian để định ra. Bây giờ lang bạt một thời gian, trùng hợp gặp gỡ tiểu nha hoàn.
Giang Diệu nhìn nhi tử như con heo nhỏ đang ngủ trong nôi, lo lắng đánh thức nhi tử, bèn lôi kéo Lục Lưu ra ngoài nói, “Quả thật thân phận Lê tướng quân không tệ, nhưng còn thân phận Bảo Lục…”
Lục Lưu nắm tay của vợ, trả lời: “Lê Tùng xuất thân từ hương dã, nếu bàn về xuất thân, cũng khôngkém nha hoàn kia là bao nhiêu. Lúc trước y đã nói, tiểu thư yểu điệu y không thích, sau này nếu muốn thành thân, cũng phải cưới cô nương hiền lành trong thôn…”
Cũng phải, những người có xuất thân cao quý chút, tuy biết hiện tại Lê Tùng có con đường tương lai không đếm được, nhưng trong lòng khó tránh khỏi ghét bỏ xuất thân và tính tình của y.
Bảo Lục cũng là cô nương nhà nghèo xuất thân từ hương dã, bởi vì khó khăn không nuôi nổi hài tử, nên chỉ cố gắng nuôi nhi tử bảo bối, còn khuê nữ được sinh ra, sẽ đơn giản nuôi đến sáu, bảy tuổi, rồi bán giá tiền cao một chút. nói khó nghe hơn, chính là không khác gì như nuôi heo nuôi trâu. Cha mẹ nỡ bán khuê nữ đi, còn hi vọng trong lòng đứa con đó ghi nhớ tình thân sao?
Giang Diệu hỏi: “Chuyện đó... Y thật lòng à?”
Lục Lưu không nói y có chân thành hay không chân thành, chỉ đáp: “Nhân phẩm Lê Tùng nàng cũng biết sơ sơ, đã bàn tới chuyện thành thân, nhất định không thể do nhất thời tùy hứng mà khởi xướng lên được, cho dù sau này y không còn tình cảm với Bảo Lục, cũng không sẽ bạc đãi nàng ấy.”
Nhưng Giang Diệu vẫn hi vọng, Bảo Lục có thể gả cho phu quân tốt, bình an sinh sống. Giang Diệu buồn phiền nhíu nhíu mày, đầu nhỏ dựa vào lồng ngực Lục Lưu, hai tay ôm eo ếch của hắn thật chặt, trong bụng dâng lên vị chua nói: “Bởi vì cùng là nam nhân, nên chàng nhất định sẽ nói tốt cho nam nhân. cônương thì phải lập gia đình, đó là chuyện quan trọng tính bằng cả đời, sao có thể tùy tùy tiện tiện đã ra quyết định? không được, ta phải suy nghĩ thật kỹ…”
“... Ừ, nàng suy nghĩ thật kỹ.” Lục Lưu biết nghe lời phải, dù sao cũng vẫn đứng bên phe thê tử.
Giang Diệu cân nhắc mấy ngày, lại thấy tiểu nha hoàn như là mới biết yêu, thầm nghĩ không giữ được nữa, nhưng vẫn làm giá, thăm dò sự kiên nhẫn của Lê Tùng, mà trong lòng cũng ngầm đồng ý rồi.
Lê Tùng nhận được tin tức, liền hướng về Lục Lưu cảm kích một phen, điệu bộ vui vẻ đó, như là ba lần liên tục đánh thắng trận. Tuy nói không thể lập tức ôm tức phụ, nhưng cuối cùng cũng coi như là có hi vọng, Lê Tùng mừng rỡ nhảy nhót tưng bừng ở quý phủ của mình, sau liền quyết định phải cố gắng cảm tạ Lục Lưu.
Ba ngày sau, liền sai người có tay nghề nổi danh nhất Dân Châu mất nửa tháng, tỉ mỉ chế tác “Vật tốt” đưa đến Tuyên Vương phủ, lấy đó để bày tỏ sự cảm kích.
Ngày hôm đó vừa vặn Lục Lưu chưa hồi phủ, Giang Diệu nghe Lê Tùng đưa lễ tới, bèn đi nhìn thử.
Thấy lễ vật có màu đỏ phủ miếng vải bằng lụa, đúng là vô cùng thần bí.
Giang Diệu cũng rất hứng thú, liếc mắt nhìn Bảo Lục đang đỏ mặt chờ gả đứng bên cạnh, mới xốc vài lụa lên nhìn một chút.
Bảo Lục vốn nghĩ, hán tử thô lỗ này mà còn biết đưa lễ vật tới Vương gia Vương phi sao? Bởi vì biết Lê Tùng muốn cưới nàng làm vợ, mà Vương phi cũng đã gật đầu, trong đầu Bảo Lục, liền xem Lê Tùng như người trong nhà mà đối xử. Giờ khắc này, cũng hi vọng y có thể đưa lễ vật gì đó làm Vương phi Vương gia hài lòng.
Nàng ấy mở to hai mắt nhìn chằm chằm, thấy vải lụa được xốc lên, là một cái ghế bành rất kỳ quái được làm từ gỗ hoàng hoa lê, lưng ghế dựa chạm hình ngọc như ý, có hoa mẫu đơn vờn quanh, lưng ghế dựa rất thấp, phần lớn là dùng để nằm, mà kỳ quái hơn là, mặt ghế này lại kéo dài về phía trước, nói là mộtcái ghế, nhưng nhìn kiểu dáng của nó lại giống cái giường để nghỉ ngơi thì đúng hơn. (?)
Bảo Lục chưa từng thấy cái ghế này, trong lòng nghĩ nó thật kỳ quái, lập tức oán hán tử thô lỗ kia chả biết tặng lễ gì hay ho, trong lòng hơi cuống lên, hơi nước tụ lại trong mắt hạnh quan sát Vương phi nhà mình, chỉ sợ chọc nàng không thích.
Còn Giang Diệu là người từng va chạm xã hội, hơn nữa đã trở thành phụ nhân, lập tức biết cái ghế này dùng để làm gì, nhất thời gương mặt ửng hồng, ở trong lòng hung hăng mắng tướng quân vô liêm sỉ hạ lưu không biết điều kia một trận.
Thừa dịp Lục Lưu không có ở đây, Giang Diệu lập tức sai người lấy danh nghĩa Lục Lưu trả cái ghế này lại, nhắc Lê Tùng lần tới không cho phép đưa thứ này nữa.
Nhưng còn chưa phủ miếng lụa lên cái ghế lại, mà nam nhân áo mũ chỉnh tề đúng giờ về quý phủ, trông như gió xuân ấm áp đi tới hướng thê tử.
Lục Lưu vừa vào nhà, liền nhìn thấy cái ghế đặt chính giữa. Nhớ tới nụ cười đầy ý vị thâm trường của Lê Tùng kia, hiện tại Lục Lưu liền rõ ràng, nắm tay thê tử chuẩn bị trở về phòng.
Trong lòng Giang Diệu hơi cuống lên, thấy vẻ mặt Lục Lưu vẫn thản nhiên như trước, thầm cảm thấy may mắn vì hắn không nghĩ nhiều, bèn bày ra vẻ mặt sung sướng cùng hắn trở về.
Bởi vì Lê Tùng làm bạn với Lục Lưu, nên Tuyên Vương phủ này y rất chịu khó đến làm khách, chỉ là lần trước Lê Tùng mang Lục Lưu đi tửu lâu xem vũ cơ múa làm Tuyên Vương phi mang thai không ổn định, nên số lần đến cũng ít hẳn đi. hiện tại Tuyên Vương phủ có thêm một vị tiểu chủ nhân, chính là lúc để vui mừng, nên Lê Tùng mới mặt dày tới đây thật nhiều lần. không thể không nói, y thật lòng hâm mộ Lục Lưu cũng không chừng.
Nghĩ đến mình đã hai mươi tuổi có thêm số bốn, còn lớn hơn Vương gia một tuổi, đừng nói là nhi tử, ngay cà một tức phụ làm ấm giường y cũng không có.
Đúng là Giang Diệu không hề có thành kiến gì với Lê Tùng, biết y khổ cực hành quân đánh trận, cũng phải có lúc thích hợp cần để thả lỏng, điều đó nàng dư sức hiểu, nhưng y lại dám mang Lục Lưu ra ngoài chơi bời lêu lổng lại là hai chuyện khác nhau -- nàng cũng không thể trơ mắt nhìn y dạy hư phu quân mình được. May Lục Lưu đã đồng ý với nàng, không hồ đồ giống như Lê Tùng, lúc này mới yên tâm cho hai người tiếp tục kết giao. Dù sao nam nhân đều cần có bằng hữu ở bên ngoài.
Nhưng hôm nay...
Giang Diệu theo Lục Lưu vào phủ, liền thấy Lê Tùng cùng với một gã mặc xiêm y như người sai vặt, đánh nhau với nam tử trẻ tuổi cao lớn cường tráng. Nam tử trẻ tuổi kia là nhi tử của Lưu quản sự Tuyên Vương phủ Lưu Nam, vóc dáng cao to khỏe mạnh, làm người hàm hậu, năm nay vừa vặn mười tám.
Tuy Lưu Nam rất cường tráng, nhưng sao có thể là đối thủ của vị Đại tướng quân Lê Tùng này? hiệnnay có thể kéo dài lâu như vậy, trông Lưu Nam, cũng có vài phần bản lĩnh.
Nhìn tư thế của y hình như là đang cố chấp liều mạng.
Giang Diệu cảm thấy thật kỳ lạ. Lê Tùng và Lưu Nam, đến tột cùng là có thâm cừu đại hận gì, lại ở trong vương phủ đánh nhau đến ngươi sống ta chết như vậy?
Chờ Lục Hà tiến lên tách hai người ra, trên mặt cũng bị trúng một quyền của Lê Tùng, mới phun mộtngụm hướng về Lưu Nam, sau đó đi theo Lục Lưu đối chất truyện này.
Giang Diệu không đi theo, hiểu được chuyện như vậy, vẫn là Lục Lưu đứng ra sẽ tốt hơn, chỉ nhìn Bảo Lục đứng ở một bên khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, mới hiểu rõ một chút, nhưng nàng chỉ nóimột câu: “Ngươi đi theo ta”.
Còn bên này Lê Tùng theo Lục Lưu tiến vào thiên thính. Lê Tùng thấy vầng trán hắn toàn là lạnh lẽo, không hỏi gì cả, chỉ trực tiếp ngồi xuống uống trà, mới đặt mông ngồi trên ghế thái sư, tức giận nói: “Ta biết hôm nay là ta sai, nhưng ông đây sao có thể nhẫn nhịn được? Ngài nhìn cái tên kia, tứ chi phát triển đầu óc ngu si, sao không chịu tè ra một vũng rồi tự soi mình, lại đòi muốn ăn thịt thiên nga... Nữ nhân của ông đây y cũng dám chạm vào, cẩn thận ông đây đánh cho y đoạn tử tuyệt tôn…”
Những ngày thường, Lê Tùng đã không quy củ, nhưng cũng không dám ở trước mặt Lục Lưu nói chuyện như vậy, có thể thấy được hôm nay y tức giận đến mức nào.
Lục Lưu nhàn nhạt liếc mắt nhìn y.
Tuy không nói gì, nhưng không hiểu sao Lê Tùng bị ánh mắt hắn nhìn đến lúng túng, nhất thời khôngcòn khí thế, ngượng ngùng sờ sờ mũi, nói: “Vậy ai... Vương gia, ta nhìn trúng tiểu nha hoàn bên người Vương phi nhà ngài. Ngài xem…” Vế sau, không cần nói cũng đã rõ ràng.
Lê Tùng vẫn rất nguyên tắc, xưa nay sẽ không có chuyện hoang đường là lấy nha hoàn ra mà đùa giỡn, tuy không biết tại sao, trong lòng y cứ nhớ tới nha hoàn kia hoài. Lần trước tiệc đầy tháng, y hôn xong rồi y còn phải dụ dỗ, mà thấy tiểu tổ tông kia vẫn không nguôi giận. Vốn nghĩ mấy hôm nữa mua cho nàng đồ ăn vặt hay trang sức gì đó chuộc tội với nàng, chuyện này cũng sẽ qua thôi. Nhưng như vậy y vẫn cứ nhớ nàng, gần như là ăn không ngon ngủ không yên, mới hiểu rằng mình thật sự thích tiểu nha hoàn này mất rồi.
Nếu để bụng, thì cứ thẳng thắn lấy về nhà làm tức phụ là xong ngay.
Lê Tùng là một người nhanh mồm nhanh miệng, những chuyện này y cũng không hề dây dưa dài dòng, mà trực tiếp tới nhà người ta dỗ ngọt... Y lặng lẽ đi vào từ cửa sau, vốn muốn cho nàng một niềm vui bất ngờ, nào biết lại nhìn thấy tiểu tử thúi kia lại dám lấy lòng tiểu nha hoàn của y, còn mặt dày muốn nắm tay nàng.
Y liền xắn tay áo lên đánh người tại chỗ. Nếu trong tay có dao, sợ là đã trực tiếp chém một đao chặt đứt tay tên ăn trộm kia luôn rồi.
Tức phụ y vừa ý, sao có thể chia sẻ cho tên tiểu tử thúi này được?
hiện tại nhớ lại, Lê Tùng "Phừng phừng" xông lên đỉnh đầu, đôi mắt cũng hơi đỏ đỏ, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh bất ngờ nổi lên, y nhìn vẻ mặt nhẹ như mây gió của Lục Lưu, nhân tiện nói: “Vương gia, ngài nhìn ngài thử đi, có tức phụ xinh đẹp nhi tử mũm mĩm, còn nhìn lại ta, ta trông ngài mà phát thèm, ta cũng muốn có lão bà hài tử để làm ấm giường. Nếu tức phụ của ngài bị người thò tay chạm vào, ta xem ngài còn bĩnh tĩnh được nữa không…”
Ban đầu Lục Lưu vẫn giữ nguyên vẻ mặt, đến khi nghe được Lê Tùng không đàng hoàng nói nửa đoạn sau, mới lạnh mặt liếc mắt nhìn y.
Lê Tùng có da mặt dày, hiện tại như lợn chết không sợ bỏng nước sôi, nói lầm bầm: “Ngược lại ta sống nhiều năm như vậy, chỉ vừa ý có duy nhất một người, muốn lấy nàng về nhà cố gắng sinh sống, ngài nhìn xem…”
Lục Lưu không muốn quản những chuyện phiền phức này. Nhưng hôm nay trong ngực hắn và kiều thê, có thêm một niềm vui là sinh nhi tử, trong lòng vốn rất khoan khoái, nhìn Lê Tùng mong chờ như vậy, hiếm khi sinh ra mấy phần đồng tình. Lập tức nhân tiện nói: “Chuyện này, bản vương không làm chủ được. Nha hoàn kia là Vương phi mang từ nhà mẹ đẻ đến, hầu hạ bên người rất nhiều năm rồi, Vương phi xem nàng như là tỷ muội... Bình thường ngươi làm việc không chịu suy nghĩ, sợ là Vương phi có ấn tượng không tốt với ngươi, ta e nàng sẽ không gả nha hoàn kia cho ngươi.
Lời này y rất không thích nghe.
Lê Tùng bất mãn nói: “Ta không biết suy nghĩ chỗ nào? Chẳng lẽ là bởi vì lần trước nghe tiểu khúc xem vũ cơ?” Dừng một chút, liền tức giận nói, “Vương gia, ngài nhìn ta, hai mươi bốn, là một nam nhân thân thể cường tráng, nếu chưa từng chạm qua nữ nhân, sao có thể có chuyện đó được... Lại nói, dẹp những cái đó qua một bên, ta cũng rất đàng hoàng đứng đắn, mọi người gặp nhau vui thì chia tay cũng vui. Lúc này ta đã ra quyết định, thật lòng muốn thành thân với nàng.”
Sau lại nói lầm bầm: “... Vương gia, ngài cũng là một nam nhân bình thường, chẳng lẽ trước khi thành thân với Vương phi, cũng không chạm qua nữ nhân nào?”
Xem ra trong lòng Lê Tùng, một nam từ thuộc hoàng thất quý tộc, Con "chim" nhỏ kia lông còn chưa kịp mọc dài đã bắt đầu khai trai thu phòng (1). Mà Tuyên Vương si tình Vương phi như vậy xác thực y rất kinh ngạc, nhưng chuyện này... Cũng là sau khi cưới Vương phi nha. Trước đây, lúc mà chưa gặp người thương, cái gì mà thủ thân như ngọc, căn bản là không thể nào.
(1) Thu phòng: thu nha hoàn thông phòng.
Tất nhiên Lê Tùng không biết, Lục Lưu cũng miễn cưỡng đợi mọc đủ lông tới tận hai mươi tuổi, quả thậtđời này cũng chỉ có một mình tiểu Vương phi, thấy sắc mặt hắn hờ hững không thèm lên tiếng, cho rằng bị mình nói trúng tim đen, bèn hạ giọng xuống thấp, nói: “Dựa vào điểm giao tình lén lút đó, hay là Vương gia ngài nói thay ta một chút đi?”
Lục Lưu trả lời: “Ngươi muốn thành thân, nhưng kêu bản vương đi nói?” Giọng điệu này, chính là liền môn đều không có ý tứ.
Lúc này Lê Tùng mới thở dài đáp: “Lần trước ta chọc nàng tức giận, hiện tại sao chịu để ý đến ta, nếu ta đi, nhất định nửa chữ cũng không nói được huống chi một câu…” nói xong lại như nam tử lòng dạ sắt đá bắt đầu trở nên mềm mại, lông mày rậm mắt sáng như sao hàm chứa ý cười, xuân tình nhộn nhạo. Hồi hộp nói, “Tiểu nha hoàn này, tính tình rất bướng, cũng rất thú vị…”
•
Bảo Lục theo Vương phi mình vào phòng, lúc này liền “bịch bịch” quỳ xuống, không cần nàng hỏi, đã tỉ mỉ kể lại mọi chuyện thật rõ ràng, một chữ cũng không thiếu, muốn thành thật bao nhiêu có thành thậtbấy nhiêu. Nàng ấy có bộ dáng mượt mà nhỏ xinh, mặc váy xanh lục, gương mặt trắng nõn, hiện tại hỏi gì đáp nó, trông rất đáng thương.
Sao Giang Diệu nỡ để nàng ấy quỳ? Lập tức nâng nàng ấy dậy, nghe nàng ấy kể lại đầu đuôi sự việc, mới hiểu vị Lê Tùng kia trêu chọc nàng, trong lòng lập tức giận dữ, nói: “Ngươi yên tâm, Lê tướng quân bắt nạt ngươi, ta sẽ để Vương gia lấy lại công đạo cho ngươi, lát nữa sẽ đánh y bảy mươi, tám mươi quân côn, đánh cho y da tróc thịt bong, trong vòng một tháng không xuống giường được…”
Thảm như vậy...
Bảo Lục sững người quên cả việc nức nở, có chút lo lắng, nước mắt tuôn trào nhìn Vương phi nhà mình, hỏi: “Bảy mươi, tám mươi quân côn, sẽ... sẽ chết chứ?” Lúc trước ở Trấn Quốc Công phủ, nàng ấy đãtừng nhìn thấy hạ nhân làm sai bị chịu đòn, đánh mấy cái đã đau đến gào khóc thảm thiết, vậy còn quân côn kia đau đến cỡ nào nữa, Bảo Lục ngẫm lại thân hình Lê Tùng rất khôi ngô rắn chắc, mà trong quân doanh phần lớn nam tử đều có thân hình và sức mạnh như vậy, nhất thời sợ đến khuôn mặt nhỏtrắng bệch.
Tuy người kia rất đáng ghét, nhưng mà, nhưng mà nàng không muốn y bị đánh chết đâu.
Giang Diệu giả vờ không nhận ra, gật đầu nói: “Người trong quân doanh bị đánh đến chết tươi, có cả đống. Mà như vậy không phải càng hay hơn sao? Lê tướng quân kia chỉ biết lừa mọi người, phải mạnh mẽ giáo huấn y một trận mới được. Bảo Lục. Ngươi là nha hoàn thân cận với ta nhất, ngươi bị oan ức, bất luận ra sao đi nữa, ta cũng phả lấy lại công đạo cho ngươi …”
Trong lòng Bảo Lục rất cảm động, nhưng ngẫm lại, vẫn có chút nóng nảy, cho đến khi thấy Vương phi đứng dậy, muốn tìm Vương gia nói rõ tình huống thì, mới cắn cắn môi, trực tiếp đi theo, yếu ớt nói: “Kỳ thực... Kỳ thực y cũng không đáng ghét lắm…”
Giang Diệu lúc này mới không nhịn được, bật cười “Ha ha”.
Bảo Lục sững sờ nhìn Vương mình phi, đột nhiên hiểu ra, lúc này mới đỏ mặt gắt giọng: “Vương phi…” Lập tức xoắn xuýt tay nhỏ, xấu hổ cúi đầu.
Sau đó Giang Diệu để Bảo Cân đưa Bảo Lục trở về phòng nghỉ ngơi.
Còn vị Lê Tùng bên kia, bảo là muốn đơn độc gặp gỡ Bảo Lục, Giang Diệu không đồng ý, tất nhiên Lục Lưu cũng nghe lời thê tử, trực tiếp đuổi người ra ngoài, cũng sai thị vệ vương phủ canh giữ thật cẩn thận chặt chẽ, không có mệnh lệnh của hắn, không cho Lê Tùng vào trong.
Lục Lưu tới chỗ thê tử nói chuyện Lê Tùng muốn cưới Bảo Lục, đúng là làm Giang Diệu hơi kinh ngạc.
Dù sao thân phận Lê Tùng rành rành ở nơi đó, hơn nữa y còn trẻ, con đường tương lai sau này, khôngthể để đo đếm được, dựa theo thân phận Bảo Lục, ngay cả làm thiếp cũng không đủ tư cách. Nam nhân có chức quan sẽ có bản lĩnh, mà bộ dáng của y không phải tệ lắm, tính tình cũng coi như là thẳng thắn,đương nhiên giá trị con người cũng không kèm. Mà việc chậm chạp chưa lập gia đình, cũng do y không có thời gian để định ra. Bây giờ lang bạt một thời gian, trùng hợp gặp gỡ tiểu nha hoàn.
Giang Diệu nhìn nhi tử như con heo nhỏ đang ngủ trong nôi, lo lắng đánh thức nhi tử, bèn lôi kéo Lục Lưu ra ngoài nói, “Quả thật thân phận Lê tướng quân không tệ, nhưng còn thân phận Bảo Lục…”
Lục Lưu nắm tay của vợ, trả lời: “Lê Tùng xuất thân từ hương dã, nếu bàn về xuất thân, cũng khôngkém nha hoàn kia là bao nhiêu. Lúc trước y đã nói, tiểu thư yểu điệu y không thích, sau này nếu muốn thành thân, cũng phải cưới cô nương hiền lành trong thôn…”
Cũng phải, những người có xuất thân cao quý chút, tuy biết hiện tại Lê Tùng có con đường tương lai không đếm được, nhưng trong lòng khó tránh khỏi ghét bỏ xuất thân và tính tình của y.
Bảo Lục cũng là cô nương nhà nghèo xuất thân từ hương dã, bởi vì khó khăn không nuôi nổi hài tử, nên chỉ cố gắng nuôi nhi tử bảo bối, còn khuê nữ được sinh ra, sẽ đơn giản nuôi đến sáu, bảy tuổi, rồi bán giá tiền cao một chút. nói khó nghe hơn, chính là không khác gì như nuôi heo nuôi trâu. Cha mẹ nỡ bán khuê nữ đi, còn hi vọng trong lòng đứa con đó ghi nhớ tình thân sao?
Giang Diệu hỏi: “Chuyện đó... Y thật lòng à?”
Lục Lưu không nói y có chân thành hay không chân thành, chỉ đáp: “Nhân phẩm Lê Tùng nàng cũng biết sơ sơ, đã bàn tới chuyện thành thân, nhất định không thể do nhất thời tùy hứng mà khởi xướng lên được, cho dù sau này y không còn tình cảm với Bảo Lục, cũng không sẽ bạc đãi nàng ấy.”
Nhưng Giang Diệu vẫn hi vọng, Bảo Lục có thể gả cho phu quân tốt, bình an sinh sống. Giang Diệu buồn phiền nhíu nhíu mày, đầu nhỏ dựa vào lồng ngực Lục Lưu, hai tay ôm eo ếch của hắn thật chặt, trong bụng dâng lên vị chua nói: “Bởi vì cùng là nam nhân, nên chàng nhất định sẽ nói tốt cho nam nhân. cônương thì phải lập gia đình, đó là chuyện quan trọng tính bằng cả đời, sao có thể tùy tùy tiện tiện đã ra quyết định? không được, ta phải suy nghĩ thật kỹ…”
“... Ừ, nàng suy nghĩ thật kỹ.” Lục Lưu biết nghe lời phải, dù sao cũng vẫn đứng bên phe thê tử.
Giang Diệu cân nhắc mấy ngày, lại thấy tiểu nha hoàn như là mới biết yêu, thầm nghĩ không giữ được nữa, nhưng vẫn làm giá, thăm dò sự kiên nhẫn của Lê Tùng, mà trong lòng cũng ngầm đồng ý rồi.
Lê Tùng nhận được tin tức, liền hướng về Lục Lưu cảm kích một phen, điệu bộ vui vẻ đó, như là ba lần liên tục đánh thắng trận. Tuy nói không thể lập tức ôm tức phụ, nhưng cuối cùng cũng coi như là có hi vọng, Lê Tùng mừng rỡ nhảy nhót tưng bừng ở quý phủ của mình, sau liền quyết định phải cố gắng cảm tạ Lục Lưu.
Ba ngày sau, liền sai người có tay nghề nổi danh nhất Dân Châu mất nửa tháng, tỉ mỉ chế tác “Vật tốt” đưa đến Tuyên Vương phủ, lấy đó để bày tỏ sự cảm kích.
Ngày hôm đó vừa vặn Lục Lưu chưa hồi phủ, Giang Diệu nghe Lê Tùng đưa lễ tới, bèn đi nhìn thử.
Thấy lễ vật có màu đỏ phủ miếng vải bằng lụa, đúng là vô cùng thần bí.
Giang Diệu cũng rất hứng thú, liếc mắt nhìn Bảo Lục đang đỏ mặt chờ gả đứng bên cạnh, mới xốc vài lụa lên nhìn một chút.
Bảo Lục vốn nghĩ, hán tử thô lỗ này mà còn biết đưa lễ vật tới Vương gia Vương phi sao? Bởi vì biết Lê Tùng muốn cưới nàng làm vợ, mà Vương phi cũng đã gật đầu, trong đầu Bảo Lục, liền xem Lê Tùng như người trong nhà mà đối xử. Giờ khắc này, cũng hi vọng y có thể đưa lễ vật gì đó làm Vương phi Vương gia hài lòng.
Nàng ấy mở to hai mắt nhìn chằm chằm, thấy vải lụa được xốc lên, là một cái ghế bành rất kỳ quái được làm từ gỗ hoàng hoa lê, lưng ghế dựa chạm hình ngọc như ý, có hoa mẫu đơn vờn quanh, lưng ghế dựa rất thấp, phần lớn là dùng để nằm, mà kỳ quái hơn là, mặt ghế này lại kéo dài về phía trước, nói là mộtcái ghế, nhưng nhìn kiểu dáng của nó lại giống cái giường để nghỉ ngơi thì đúng hơn. (?)
Bảo Lục chưa từng thấy cái ghế này, trong lòng nghĩ nó thật kỳ quái, lập tức oán hán tử thô lỗ kia chả biết tặng lễ gì hay ho, trong lòng hơi cuống lên, hơi nước tụ lại trong mắt hạnh quan sát Vương phi nhà mình, chỉ sợ chọc nàng không thích.
Còn Giang Diệu là người từng va chạm xã hội, hơn nữa đã trở thành phụ nhân, lập tức biết cái ghế này dùng để làm gì, nhất thời gương mặt ửng hồng, ở trong lòng hung hăng mắng tướng quân vô liêm sỉ hạ lưu không biết điều kia một trận.
Thừa dịp Lục Lưu không có ở đây, Giang Diệu lập tức sai người lấy danh nghĩa Lục Lưu trả cái ghế này lại, nhắc Lê Tùng lần tới không cho phép đưa thứ này nữa.
Nhưng còn chưa phủ miếng lụa lên cái ghế lại, mà nam nhân áo mũ chỉnh tề đúng giờ về quý phủ, trông như gió xuân ấm áp đi tới hướng thê tử.
Lục Lưu vừa vào nhà, liền nhìn thấy cái ghế đặt chính giữa. Nhớ tới nụ cười đầy ý vị thâm trường của Lê Tùng kia, hiện tại Lục Lưu liền rõ ràng, nắm tay thê tử chuẩn bị trở về phòng.
Trong lòng Giang Diệu hơi cuống lên, thấy vẻ mặt Lục Lưu vẫn thản nhiên như trước, thầm cảm thấy may mắn vì hắn không nghĩ nhiều, bèn bày ra vẻ mặt sung sướng cùng hắn trở về.
Tác giả :
Mạt Trà Khúc Kỳ