Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối
Chương 139
Giang Diệu nâng gò má của hắn hôn mấy lần, rất ngoan ngoãn nghe lời. Huống hồ, nàng cũng yêu thích cảm giác phong phú này. Nhưng Lục Lưu lo nàng bị cảm lạnh, nên không dám ở trong thùng nước tắm quá lâu, liền trực tiếp ôm nàng đi đến trên giường nghỉ ngơi.
Giang Diệu có chút thẹn thùng, nhưng nghĩ có thể sớm mang thai hài tử,cũng không quan tâm cái khác, chỉ vững vàng ôm cổ của hắn, treo ở trên người hắn .
Nàng ngửa đầu nhìn hắn, nói: "Lúc trước ở trong viện Lục gia, ta cảm thấy có chút buồn, đi ra ngoài hóng mát lại tình cờ gặp Lục Hành Chu, chàng... Chàng đừng giận." Nàng biết, tuy hắn không nhắc tới chuyện này, nhưng trong lòng chắc chắn không thoải mái, nếu không hôm nay cũng không phản ứng mạnh như vậy. Nàng thích mọi việc đều nói rõ ràng, không muốn bởi vì một người ngoài không liên quan, khiến hai vợ chồng huyên náo không vui.
Lục Lưu không lên tiếng, trực tiếp đặt người trên đệm giường mềm mại.
Giang Diệu đã bao giờ thấy Lục Lưu thô bạo như vậy? Nàng nhíu mày, mau chóng lấy chăn mỏng đắp ở trên người, nhìn nam nhân đứng trước mắt cả người đều ướt. Người ta hay nói nữ tử xinh đẹp có thể ngắm thay cơm, nhưng nam nhân có thân hình như hắn, cũng là gieo tai họa. Giang Diệu nhìn thân thể cao to vĩ đại của hắn, theo bản năng nuốt nước miếng, lúc này gò má đỏ ửng, cảm thấy có chút khôngđúng, liền nhanh chóng bò vào phía trong giường.
Lục Lưu trực tiếp kéo chăn mỏng trên người nàng xuống, thấy nàng bối rối, thời nghiêng người tiến lên, ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng. Giang Diệu duỗi chân đạp, không làm nên chuyện gì, chỉ ảo não nằm nhoài trên gối.
Sau khi xong việc, Giang Diệu nằm ở trên người hắn, chảng muốn động đậy. Khó trách tối hôm qua hắnquy củ, nàng còn tưởng là hắn là mệt mỏi, hóa ra... Là nghĩ nàng mang thai. Nàng lén lút ngước mắt nhìn nam nhân trước mặt, nghĩ đến vừa làm chuyện kia vài lần, hắn không tránh né, đều cố gắng tiến vào, trong lòng có chút ngọt ngào. Nàng lấy lòng hôn một cái trên cằm nam nhân, biết hắn ngầm đồng ý, bèn nói: "Chàng yên tâm. Khi còn bé thân thể ta không tốt, nên cũng đặc biệt chú ý,mấy năm qua, so với tiểu cô nương bình thường ta khỏe mạnh hơn rất nhiều, sinh con... Sinh con sẽ không có vấn đề." nói xong lời cuối cùng, gò má Giang Diệu nóng lên, có chút thẹn thùng.
Lục Lưu ôm nàng, bàn tay có vết chai nhẹ nhàng xoa nắn, giống như xem nàng như sợi mì mà nhào nặn.
Giang Diệu biết trong lòng hắn còn lo lắng, thấy lông mày hắn hơi cau lại, tay liền nhẹ nhàng vuốt thẳng. hắn quá cô đơn, bây giờ thật vất vả mới có nàng bên cạnh, nên thà không cần hài tử, cũng không cho phép nàng xả ra chuyện. Nàng hiểu hắn, cũng đau lòng hắn.
Lục Lưu ôm thê tử trong lồng ngực, nhìn vào đôi mắt săn sóc trong suốt của nàng, cúi đầu hôn một cái. hắn mở miệng, giọng khàn khàn: "Diệu Diệu..." không tiếp tục nói, nhưng lại nghĩ tới chuyện khi còn bé nàng rơi vào ao hoa sen. Khi đó hắn lẳng lặng đứng ở một bên, nhìn nàng ở trong nước "Phù phù phù phù" liều mạng giãy dụa. hắn không phải người thích lo chuyện bao đồng, nghĩ lại chuyện kia, hắnkhông nghĩ tới, một tiểu tử gầy như vậy, lại mãnh liệt cầu mong được sống. Lúc hắn cứu tiểu tử đã lạnh cóng lên, tiểu tử đó nắm chặt vạt áo của hắn, sao cũng không chịu buông tay. hắn thấy phiền phức, lúc này ném tên tiểu tử này cho Lục Hành Chu nghe tiếng động mà tới.
Bây giờ, hắn đột nhiên có chút vui mừng vì việc thiện mình làm lúc đó. Nhưng cũng hối hận, lúc đó không nên đưa nàng cho Lục Hành Chu.
Nhớ tới ánh mắt Lục Hành Chu hôm nay nhìn nàng, đáy mắt Lục Lưu nhất thời âm u một mảng, liền lập tức kéo chân nhỏ của nàng.
Giang Diệu đang muốn ngủ, nhận ra hành động của hắn, kinh ngạc kêu lên: "Lục Lưu..."
A, không kịp, cửa thành đã thất thủ.
Giang Diệu hung hăng cắn vai hắn một cái, lại giơ tay, muốn cào lên mặt hắn, nhưng nhìn khuôn mặt này, nàng không thể xuống tay được, chỉ âm thầm mắng mình đúng là thất bại. Chỉ có thể coi mình như một miếng đất màu mỡ, mặc kệ nam nhân mồ hôi như mưa chăm chỉ cày cấy.
Kéo dài hơn nửa đêm, ngày kế Giang Diệu thức dậy rất muộn.
Nhưng Lục Lưu không cần vào triều sớm, chỉ cần chuẩn bị cho mười ngày sau đi Dân Châu nhậm chức, nên cùng ở với nàng. Lúc ăn sáng, Giang Diệu nhìn trên bàn cơm cháo ăn sáng, nhất thời cảm thấy Lục Lưu là người quá lợi thế —— nàng không mang thai, ngay cả đài sen cũng không hái cho nàng ăn.
Buổi chiều ngày hôm đó có người tới cửa cầu hôn.
Tuyên Vương phủ chỉ có một cô nương là Lục Bồng Bồng, cầu hôn cho ai, đương nhiên hiểu rõ. Điền thị hơi kinh ngạc, nhất thời không biết quyết định như thế nào, vội vàng chạy tới Ngọc Bàn Viện, tìm Giang Diệu nghĩ ra chủ ý. Giang Diệu hỏi tình huống rồi nói: "... Trữ phu nhân này hôm qua chúng ta đều thấy, tuy cử chỉ có chút thô lỗ, nhưng cũng là người thẳng thắn. Nhưng —— làm sao vội vàng như vậy?"
Nhìn tình hình hôm qua, Cát thị kia tuy thưởng thức Lục Bồng Bồng, nhưng cũng không cần vội vã đến cửa cầu hôn như thế.
Điền thị đầu óc cũng mơ hồ. Lục Bồng Bồng ngoan ngoãn đứng bên cạnh Điền thị, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bưng, rõ ràng là thẹn thùng.
Giang Diệu để Bảo Cân đi ra ngoài hỏi thăm, lúc này Lục nhị gia Lục Dịch đang nói chuyện với người Trử gia. Lục Dịch chỉ có một khuê nữ là Lục Bồng Bồng, hôn sự này tất nhiên phải thận trọng một chút. Khi Giang Diệu nghe được Trử lão phu nhân tự mình tới cầu hôn cho cháu trai, dẫn theo Trử phu nhân Cát thị cùng cháu trai Trử Khiêm tới, nở nụ cười —— nào có ai cầu hôn như vậy?
Giang Diệu nói: "Nếu Nhị tẩu không tiện đứng ra, để ta đi ra ngoài xem thử, xem vị Trử lục công tử này thế nào."
Điền thị cảm thấy việc này không thể tốt hơn, ánh mắt cảm kích nhìn Giang Diệu.
Giang Diệu đứng dậy, liếc mắt nhìn Lục Bồng Bồng vẫn cúi đầu e thẹn, hiểu nàng thẹn thùng, nhưng chuyện này việc cả đời của nữ tử, người này khiến bọn họ hài lòng là thứ yếu, chính tiểu cô nương hài lòng mới là quan trọng nhất. Giang Diệu nói: "Cùng theo ta đi ra ngoài."
Hôm nay Trử gia tới cửa cầu hôn, Lục Bồng Bồng đã rất thẹn thùng, vừa nghe Tam thẩm thẩm gọi nàng cùng đi, càng ngượng ngùng nói: "Tam thẩm thẩm, như vậy... Như vậy được không?"
Có cái gì không được, phải gả là bản thân nàng? Những tháng ngày sau này, là nàng tự mình trải qua.
Giang Diệu nói không có chuyện gì, kéo Lục Bồng Bồng đi, trực tiếp đi tiền thính nhìn một chút.
Các nàng đi vào từ cửa sau, đứng sau tấm bình phong, qua khe hở lén lút đánh giá. Lục nhị gia Lục Dịch cùng Trử lão phu nhân ngồi ở phía trên, Lục Dịch hiền lành lịch sự, cùng Trử lão phu nhân nói chuyện đến vui vẻ, mà vị Trử lão phu nhân này, khí chất cùng Trử phu nhân Cát thị cũng giống nhau, nụ cười sang sảng, nói chuyện cũng thẳng thắn, thấy bà liên tục khen cháu trai của mình, giống như bán rau cải trắng ở chợ, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Lại nhìn Cát thị. Có mẹ chồng ở đây, cũng có vẻ dịu ngoan hơn chút, chỉ ngồi ở một bên nghe, thỉnh thoảng phụ họa một câu.
Sau đó Giang Diệu mới nhìn thấy thiếu niên sáng sủa đứng bên cạnh Cát thị, mắt to mày rậm.
Giang Diệu nghiêng đầu, nhìn Lục Bồng Bồng gò má đỏ bừng nói: "Vị này chính là Trử Lục công tử, dung mạo cũng không tồi."
Lục Bồng Bồng ngước mắt liếc mắt nhìn, lúc này liền hạ mi mắt.
Vị Trử Khiêm này đúng là ngọc thụ lâm phong, so với thiếu niên bình thường cường tráng hơn chút, chắc là luyện võ từ nhỏ. Hơn nữa cười lên nhìn ngây thơ ngốc nghếch, khiến người ta yêu thích. Lại nóingũ quan, tuy không tính là tinh xảo, nhưng lông mày rậm mắt to, có chút dễ nhìn. Giang Diệu nhìn Lục Bồng Bồng bên cạnh, tiểu cô nương mềm mại như vậy, nếu thật gả cho Trử Khiêm, với dáng người như Trử Khiêm, ngày sau hai người nảy sinh mẫu thuẫn, sợ rằng tiểu cô nương sẽ bị bắt nạt. Tính tình thiếu niên này như thế nào, nàng cũng không biết.
Nhìn người xong, Giang Diệu dẫn Lục Bồng Bồng lặng lẽ trở lại, đi trên đường, nhân tiện hỏi: "Ngươi thấy vị Trử lục công tử này như thế nào?"
Lục Bồng Bồng đỏ mặt, không biết nên nói cái gì. Chỉ cảm thấy thiếu niên này da mặt quá dày, nào có ai tự mình tới cửa cầu hôn như thế? một chút rụt rè cũng không biết. Nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào vui mừng. Tiểu cô nương bộ dạng xấu hổ nói: "Tam thẩm thẩm, kỳ thực... Hôm qua đã gặp hắn."
Chuyện này, nàng không nói với ai, ngay cả mẫu thân cũng đều không nói.
Giang Diệu sững sờ, lại nhớ tới cảnh hôm qua nàng đỏ mặt vội vàng chạy trên hành lang. Nhưng lúc đó nàng rất lo lắng cho Lục Lưu, nên không nhận ra được Lục Bồng Bồng khác thường, giờ khắc này nghe xong, lo lắng nói: "hắn bắt nạt ngươi?"
Lục Bồng Bồng trợn to mắt, vội vàng lắc đầu, "không có, hắn không bắt nạt ta. Trử công tử không phải loại người như vậy..." Theo bản năng liền nói tốt cho hắn.
Nếu tiếp tục không hiểu ngữ khí của tiểu cô nương, vậy Giang Diệu chính là kẻ ngu si. Nghĩ đến hôm qua hai người vừa gặp đã nhìn vừa ý nhau, Trử Lục công tử là người nôn nóng, mà ấn tượng của Trử phu nhân Cát thị đối với Lục Bồng Bồng cũng tốt, liền lập tức quyết định tới cửa cầu hôn, đỡ bị người khác nhanh chân đến trước.
Giang Diệu mỉm cười, nói: "Được, ta biết ý của ngươi."
Lục Bồng Bồng mím môi cười, nũng nịu nói: "Tam thẩm thẩm không được cười người ta."
Giang Diệu không cười nàng, dù sao lúc Lục Lưu tới cửa cầu hôn, nàng cũng không khá hơn Lục Bồng Bồng là bao. Nàng hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy vị Trử lục công tử kia được không?"
Được không?
Lục Bồng Bồng thật lòng suy nghĩ một chút, do xấp xỉ tuổi vị Tam thẩm thẩm này, tuy là trưởng bối, nhưng hai người ở chung giống như tỷ muội, tất nhiên là dễ nói chuyện. Nhớ tới thiếu niên hôm qua nụ cười sang sảng, đỏ mặt ngăn đường đi của nàng, hỏi tên của nàng. Nàng sợ sệt không dám kêu người, lúc đi ra lại vội vàng không dẫn nha hoàn theo, sốt ruột không ra hình dạng gì. Nhưng một mực y cũng không bắt nạt nàng, chỉ đơn thuần hỏi nàng là tiểu thư nhà ai... Nàng nói xong, lúc ngẩng đầu, thấy bộ dạng hắn tuy ác bá, nhưng chính y cũng đang đỏ mặt.
rõ ràng không phải là người xấu, nhưng lại mặt dày làm kẻ xấu.
"... Sau đó hắn thả ta đi , lại nói cho ta hắn là Trử gia lục công tử." Lục Bồng Bồng nói rõ mọi chuyện, nhớ y sau khi nghe được tên của nàng, tinh thần phấn chấn nói cho nàng tên của y, trong lòng nóithầm: Ai cần biết y là ai.
Lại không ngờ y lại tới cửa cầu hôn như thế.
Nghĩ vậy, Giang Diệu cảm thấy nam nhân chỉ cần gặp được cô nương mình thích, da mặt tự động biến dày. Nhưng vị Trử lục công tử này, tuy tuổi còn trẻ, nhưng nhân phẩm còn tốt hơn cả Lục Lưu... Nào giống Lục Lưu, trực tiếp chạy đến chiếm tiện nghi nàng, lại quang minh chính đại phụ trách với nàng.
Giang Diệu nói: "Cha ngươi xưa nay thương yêu ngươi, đợi một lúc tiếp đãi xong Trử lão phu nhân, thìsẽ hỏi ý của ngươi. Nếu trong lòng ngươi yêu thích, đừng thẹn thùng, cứ gật đầu. Nếu không thích, cũng không cần để ý cha ngươi có hài lòng Trử lục công tử hay không, trực tiếp lắc đầu."
Lục Bồng Bồng theo thói quen xoắn xuýt hai tay, do dự gật đầu: "Vâng, ta biết rồi."
Giang Diệu trở lại nói với Điền thị, Điền thị vừa nghe vị Trử Lục công tử này bộ dáng đoan chính, lại hồn nhiên, gia thế Trử gia cũng được, liền vui mừng nói: "Vậy thì tốt..." nói xong nở nụ cười, giống như vị Trử Lục công tử này đã là con rể của bà.
Với tư thế đó của Điền thị như vậy, yêu cầu của bà đối với con rể không hề cao, thật có chút vui mừng, dù sao Trữ Lục công tử này cũng không tệ.
Nàng tiễn mẹ con Điền thị, đi tới thư phòng nói với Lục Lưu việc này, nàng từng nghe thấy phẩm hạnh của Trử Đô úy, biết hắn là người làm việc quang minh, nếu gả tới làm con dâu, nghĩ Lục Bồng Bồng cũng sẽ không chịu nhiều thiệt thòi. Lục Lưu tuy tính tình nhạt nhẽo, nhưng Lục Bồng Bồng cũng là cháu gái của hắn, bèn ôm thê tử nói: "Việc này cũng có thể xem là một mối hôn nhân tốt."
Nghe Lục Lưu nói như thế, Giang Diệu yên tâm.
Lục Bồng Bồng coi trọng Trử Lục công tử, mà Trử gia cầu hôn rất có thành ý, Lục Dịch lại tự mình nhìn qua, thăm dò tài học của Trử
Khiêm. Tuy Trử Khiêm không giống Lục Hành Chu tài hoa hơn người, nhưng cũng là một hài tử thành thật, trả lời không được cũng chỉ cười hồn nhiên, thành thật trả lời, với Lục Dịch mà nói, hài tử thẳng thắn như vậy, so với học phú ngũ xe càng khiến người ta yêu thích. Lục Dịch liền hỏi ý của khuê nữ, thấy khuê nữ xưa nay luôn nhát gan đồng ý, kiên định gật đầu, Lục Dịch tất nhiên cũng đáp ứng hôn sựnày.
Đối với Giang Diệu, trước lúc đi Dân Châu, nhìn thấy việc hôn nhân của Lục Bồng Bồng có tin tức, cũng coi như là giải quyết xong một nỗi lo lắng trong lòng.
Buổi tối hôm đó, sau khi thoải mái làm xong mấy trận vận động trước lúc ngủ, Lục Lưu mới ôm thê tử yểu điệu vào lồng ngực nói: "Ngày mai ta cùng nàng về Trấn Quốc Công phủ."
Giang Diệu lúc này mới nghĩ đến, còn có ba ngày sẽ rời khỏi Vọng Thành. nói đến, có chút luyến tiếc, nàng sống hai đời đều không rời khỏi Vọng Thành, bây giờ phu xướng phụ tùy, đi theo hắn. Giang Diệu đỏ mặt vùi đầu trong ngực hắn, không lên tiếng.
Hiển nhiên là luyến tiếc.
Lục Lưu cũng hiểu rõ , chỉ ôm nàng chặt hơn, nói: "Yên tâm, nhiều nhất là hai năm."
Thời gian hai năm, cũng đủ dài. Nghĩ đến trong hai năm này,nàng không được gặp cha mẹ cùng các ca ca, tết đến cũng quạnh quẽ, dù có mang thai hài tử, cũng không thể nào nghe được mẫu thân dặn dò, lập tức có chút chua xót. Nàng thở dài một hơi, ôm chặt phu quân, nói: "Nếu có cơ hội, chúng ta sẽ trở lại, được không?"
Lục Lưu vuốt tóc của nàng, nói: "Được, đều nghe theo nàng."
Giang Diệu chóp mũi cay xè, nhìn gương mặt tuấn mỹ của hắn, không nhịn được mỉm cười.
Ngày kế Lục Lưu cùng thê tử trở về Trấn Quốc Công phủ.Tin Lục Lưu bị Cảnh Huệ đế điều đến Dân Châu nhậm chức, Giang Chính Mậu cùng Kiều Thị đã biết trước nên cũng không có nhiều kinh ngạc, nhưng chính thức biết, lại là chuyện khác. Thấy khuê nữ cùng con rể trở về, vừa vui lại vừa buồn.
Tính tình Tiết Kim Nguyệt vốn như tiểu hài tử,giờ mang thai hài tử, tâm tình càng không khống chế được, lúc này khóc bù lu bù loa, giống như lúc này cùng Giang Diệu chia lìa, cả đời sẽ không gặp lại. Giang Thừa Hứa đứng ở bên cạnh, nhìn thê tử khóc như vậy, liền tìm cớ dẫn nàng trở về ổn định lại cảm xúc.
Tay Giang Thừa Ngạn gắt gao nắm chặt, cũng luyến tiếc muội muội, so với lúc muội muội xuất giá còn khó hơn nhiều. Dù sao xuất giá, cũng là ở trong Vọng Thành, có thể thường xuyên gặp mặt, bene giờ đi Dân Châu,xa như vậy, chẳng biết lúc nào mới có thể trở về.
Nhất thời cảm xúc trong phòng có chút ngột ngạt. Giang Diệu nhìn đại tẩu mình cái bụng tròn vo, tuy biết lúc này đại tẩu sẽ sinh cho nàng một tiểu chất nhi béo trắng, chỉ tiếc nuối không thể nhìn tiểu chất nhi sinh ra, thậm chí không có cách nào dự tiệc đầy tháng,cùng tiệc trăm ngày của tiểu chất nhi.
Tâm trạng của Tống Loan so với ba huynh đệ cùng Tiết Kim Nguyệt tốt hơn một chút, dù sao nàng cùng cô em chồng này tiếp xúc không nhiều, không thể làm gì khác hơn là dặn dò kĩ lưỡng một phen, để cho nàng chăm sóc tốt chính mình.
Lương Thanh Huyên cũng nói đôi lời thân thiết, tuy rằng không muốn, nhưng ngoại trừ việc này, cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể mong Tuyên Vương đối với cô em chồng này có thể thương yêu nhiều hơn.
Ở Trấn Quốc Công phủ, Giang Diệu khống chế tâm trạng rất tốt, không dám khóc tùy tiện như Tiết Kim Nguyệt. Mãi đến khi đi về, lúc lên xe ngựa, liền gục vào ngực Lục Lưu, vai run lên, nghẹn ngào khóc ra tiếng.
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa sơn đen mái bằng đi qua cửa lớn Trấn Quốc Công phủ, chuẩn bị đi tới cửa sau.
Ngồi bên trong là phụ nhân đã trang điểm, Tạ Nhân.
Tạ Nhân nhấc mành xe liếc nhìn, nhìn chiếc xe dừng ở cửa lớn, thấy trên chiếc xe thúy châu anh hoa treo thẻ bài Tuyên Vương phủ, ánh mắt mờ mịt. Đúng lúc thấy Lục Lưu cùng Giang Diệu cùng nhau đira ——
Nam nhân cao to tuấn mỹ, trên mặt tràn đầy nhu tình, không giống ngày thường thanh lãnh như vậy,dịu dàng săn sóc đỡ tiểu thê tử mềm mại lên xe ngựa, hiển nhiên là xem thê tử giống như bảo bối mà đặt lên đầu quả tim, chỉ lo hình dáng mềm mại yêu kiều này bị va chạm. Nhìn, chính là vị hôn phu bình thường ôn nhu, không phải vị Diêm Vương máu lạnh vô tình?
Vốn ả cũng hài lòng với Lục Hành Chu nhưng mỗi khi so sánh với vị Tuyên Vương này, Tạ Nhân đều cảm thấy, Lục Hành Chu còn thua kém nhiều điểm, chỉ hy vọng ngày sau Lục Hành Chu sẽ không chịu thua kém. Lại nghĩ đến sắc mặt Mạnh thị cùng Lục Linh Lung ở Lục phủ, còn có thái độ xa lánh của phu quân đối với ả, hai tay Tạ Nhân trong ống tay theo bản năng nắm chặt lại.
Giang Diệu có chút thẹn thùng, nhưng nghĩ có thể sớm mang thai hài tử,cũng không quan tâm cái khác, chỉ vững vàng ôm cổ của hắn, treo ở trên người hắn .
Nàng ngửa đầu nhìn hắn, nói: "Lúc trước ở trong viện Lục gia, ta cảm thấy có chút buồn, đi ra ngoài hóng mát lại tình cờ gặp Lục Hành Chu, chàng... Chàng đừng giận." Nàng biết, tuy hắn không nhắc tới chuyện này, nhưng trong lòng chắc chắn không thoải mái, nếu không hôm nay cũng không phản ứng mạnh như vậy. Nàng thích mọi việc đều nói rõ ràng, không muốn bởi vì một người ngoài không liên quan, khiến hai vợ chồng huyên náo không vui.
Lục Lưu không lên tiếng, trực tiếp đặt người trên đệm giường mềm mại.
Giang Diệu đã bao giờ thấy Lục Lưu thô bạo như vậy? Nàng nhíu mày, mau chóng lấy chăn mỏng đắp ở trên người, nhìn nam nhân đứng trước mắt cả người đều ướt. Người ta hay nói nữ tử xinh đẹp có thể ngắm thay cơm, nhưng nam nhân có thân hình như hắn, cũng là gieo tai họa. Giang Diệu nhìn thân thể cao to vĩ đại của hắn, theo bản năng nuốt nước miếng, lúc này gò má đỏ ửng, cảm thấy có chút khôngđúng, liền nhanh chóng bò vào phía trong giường.
Lục Lưu trực tiếp kéo chăn mỏng trên người nàng xuống, thấy nàng bối rối, thời nghiêng người tiến lên, ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng. Giang Diệu duỗi chân đạp, không làm nên chuyện gì, chỉ ảo não nằm nhoài trên gối.
Sau khi xong việc, Giang Diệu nằm ở trên người hắn, chảng muốn động đậy. Khó trách tối hôm qua hắnquy củ, nàng còn tưởng là hắn là mệt mỏi, hóa ra... Là nghĩ nàng mang thai. Nàng lén lút ngước mắt nhìn nam nhân trước mặt, nghĩ đến vừa làm chuyện kia vài lần, hắn không tránh né, đều cố gắng tiến vào, trong lòng có chút ngọt ngào. Nàng lấy lòng hôn một cái trên cằm nam nhân, biết hắn ngầm đồng ý, bèn nói: "Chàng yên tâm. Khi còn bé thân thể ta không tốt, nên cũng đặc biệt chú ý,mấy năm qua, so với tiểu cô nương bình thường ta khỏe mạnh hơn rất nhiều, sinh con... Sinh con sẽ không có vấn đề." nói xong lời cuối cùng, gò má Giang Diệu nóng lên, có chút thẹn thùng.
Lục Lưu ôm nàng, bàn tay có vết chai nhẹ nhàng xoa nắn, giống như xem nàng như sợi mì mà nhào nặn.
Giang Diệu biết trong lòng hắn còn lo lắng, thấy lông mày hắn hơi cau lại, tay liền nhẹ nhàng vuốt thẳng. hắn quá cô đơn, bây giờ thật vất vả mới có nàng bên cạnh, nên thà không cần hài tử, cũng không cho phép nàng xả ra chuyện. Nàng hiểu hắn, cũng đau lòng hắn.
Lục Lưu ôm thê tử trong lồng ngực, nhìn vào đôi mắt săn sóc trong suốt của nàng, cúi đầu hôn một cái. hắn mở miệng, giọng khàn khàn: "Diệu Diệu..." không tiếp tục nói, nhưng lại nghĩ tới chuyện khi còn bé nàng rơi vào ao hoa sen. Khi đó hắn lẳng lặng đứng ở một bên, nhìn nàng ở trong nước "Phù phù phù phù" liều mạng giãy dụa. hắn không phải người thích lo chuyện bao đồng, nghĩ lại chuyện kia, hắnkhông nghĩ tới, một tiểu tử gầy như vậy, lại mãnh liệt cầu mong được sống. Lúc hắn cứu tiểu tử đã lạnh cóng lên, tiểu tử đó nắm chặt vạt áo của hắn, sao cũng không chịu buông tay. hắn thấy phiền phức, lúc này ném tên tiểu tử này cho Lục Hành Chu nghe tiếng động mà tới.
Bây giờ, hắn đột nhiên có chút vui mừng vì việc thiện mình làm lúc đó. Nhưng cũng hối hận, lúc đó không nên đưa nàng cho Lục Hành Chu.
Nhớ tới ánh mắt Lục Hành Chu hôm nay nhìn nàng, đáy mắt Lục Lưu nhất thời âm u một mảng, liền lập tức kéo chân nhỏ của nàng.
Giang Diệu đang muốn ngủ, nhận ra hành động của hắn, kinh ngạc kêu lên: "Lục Lưu..."
A, không kịp, cửa thành đã thất thủ.
Giang Diệu hung hăng cắn vai hắn một cái, lại giơ tay, muốn cào lên mặt hắn, nhưng nhìn khuôn mặt này, nàng không thể xuống tay được, chỉ âm thầm mắng mình đúng là thất bại. Chỉ có thể coi mình như một miếng đất màu mỡ, mặc kệ nam nhân mồ hôi như mưa chăm chỉ cày cấy.
Kéo dài hơn nửa đêm, ngày kế Giang Diệu thức dậy rất muộn.
Nhưng Lục Lưu không cần vào triều sớm, chỉ cần chuẩn bị cho mười ngày sau đi Dân Châu nhậm chức, nên cùng ở với nàng. Lúc ăn sáng, Giang Diệu nhìn trên bàn cơm cháo ăn sáng, nhất thời cảm thấy Lục Lưu là người quá lợi thế —— nàng không mang thai, ngay cả đài sen cũng không hái cho nàng ăn.
Buổi chiều ngày hôm đó có người tới cửa cầu hôn.
Tuyên Vương phủ chỉ có một cô nương là Lục Bồng Bồng, cầu hôn cho ai, đương nhiên hiểu rõ. Điền thị hơi kinh ngạc, nhất thời không biết quyết định như thế nào, vội vàng chạy tới Ngọc Bàn Viện, tìm Giang Diệu nghĩ ra chủ ý. Giang Diệu hỏi tình huống rồi nói: "... Trữ phu nhân này hôm qua chúng ta đều thấy, tuy cử chỉ có chút thô lỗ, nhưng cũng là người thẳng thắn. Nhưng —— làm sao vội vàng như vậy?"
Nhìn tình hình hôm qua, Cát thị kia tuy thưởng thức Lục Bồng Bồng, nhưng cũng không cần vội vã đến cửa cầu hôn như thế.
Điền thị đầu óc cũng mơ hồ. Lục Bồng Bồng ngoan ngoãn đứng bên cạnh Điền thị, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bưng, rõ ràng là thẹn thùng.
Giang Diệu để Bảo Cân đi ra ngoài hỏi thăm, lúc này Lục nhị gia Lục Dịch đang nói chuyện với người Trử gia. Lục Dịch chỉ có một khuê nữ là Lục Bồng Bồng, hôn sự này tất nhiên phải thận trọng một chút. Khi Giang Diệu nghe được Trử lão phu nhân tự mình tới cầu hôn cho cháu trai, dẫn theo Trử phu nhân Cát thị cùng cháu trai Trử Khiêm tới, nở nụ cười —— nào có ai cầu hôn như vậy?
Giang Diệu nói: "Nếu Nhị tẩu không tiện đứng ra, để ta đi ra ngoài xem thử, xem vị Trử lục công tử này thế nào."
Điền thị cảm thấy việc này không thể tốt hơn, ánh mắt cảm kích nhìn Giang Diệu.
Giang Diệu đứng dậy, liếc mắt nhìn Lục Bồng Bồng vẫn cúi đầu e thẹn, hiểu nàng thẹn thùng, nhưng chuyện này việc cả đời của nữ tử, người này khiến bọn họ hài lòng là thứ yếu, chính tiểu cô nương hài lòng mới là quan trọng nhất. Giang Diệu nói: "Cùng theo ta đi ra ngoài."
Hôm nay Trử gia tới cửa cầu hôn, Lục Bồng Bồng đã rất thẹn thùng, vừa nghe Tam thẩm thẩm gọi nàng cùng đi, càng ngượng ngùng nói: "Tam thẩm thẩm, như vậy... Như vậy được không?"
Có cái gì không được, phải gả là bản thân nàng? Những tháng ngày sau này, là nàng tự mình trải qua.
Giang Diệu nói không có chuyện gì, kéo Lục Bồng Bồng đi, trực tiếp đi tiền thính nhìn một chút.
Các nàng đi vào từ cửa sau, đứng sau tấm bình phong, qua khe hở lén lút đánh giá. Lục nhị gia Lục Dịch cùng Trử lão phu nhân ngồi ở phía trên, Lục Dịch hiền lành lịch sự, cùng Trử lão phu nhân nói chuyện đến vui vẻ, mà vị Trử lão phu nhân này, khí chất cùng Trử phu nhân Cát thị cũng giống nhau, nụ cười sang sảng, nói chuyện cũng thẳng thắn, thấy bà liên tục khen cháu trai của mình, giống như bán rau cải trắng ở chợ, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Lại nhìn Cát thị. Có mẹ chồng ở đây, cũng có vẻ dịu ngoan hơn chút, chỉ ngồi ở một bên nghe, thỉnh thoảng phụ họa một câu.
Sau đó Giang Diệu mới nhìn thấy thiếu niên sáng sủa đứng bên cạnh Cát thị, mắt to mày rậm.
Giang Diệu nghiêng đầu, nhìn Lục Bồng Bồng gò má đỏ bừng nói: "Vị này chính là Trử Lục công tử, dung mạo cũng không tồi."
Lục Bồng Bồng ngước mắt liếc mắt nhìn, lúc này liền hạ mi mắt.
Vị Trử Khiêm này đúng là ngọc thụ lâm phong, so với thiếu niên bình thường cường tráng hơn chút, chắc là luyện võ từ nhỏ. Hơn nữa cười lên nhìn ngây thơ ngốc nghếch, khiến người ta yêu thích. Lại nóingũ quan, tuy không tính là tinh xảo, nhưng lông mày rậm mắt to, có chút dễ nhìn. Giang Diệu nhìn Lục Bồng Bồng bên cạnh, tiểu cô nương mềm mại như vậy, nếu thật gả cho Trử Khiêm, với dáng người như Trử Khiêm, ngày sau hai người nảy sinh mẫu thuẫn, sợ rằng tiểu cô nương sẽ bị bắt nạt. Tính tình thiếu niên này như thế nào, nàng cũng không biết.
Nhìn người xong, Giang Diệu dẫn Lục Bồng Bồng lặng lẽ trở lại, đi trên đường, nhân tiện hỏi: "Ngươi thấy vị Trử lục công tử này như thế nào?"
Lục Bồng Bồng đỏ mặt, không biết nên nói cái gì. Chỉ cảm thấy thiếu niên này da mặt quá dày, nào có ai tự mình tới cửa cầu hôn như thế? một chút rụt rè cũng không biết. Nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào vui mừng. Tiểu cô nương bộ dạng xấu hổ nói: "Tam thẩm thẩm, kỳ thực... Hôm qua đã gặp hắn."
Chuyện này, nàng không nói với ai, ngay cả mẫu thân cũng đều không nói.
Giang Diệu sững sờ, lại nhớ tới cảnh hôm qua nàng đỏ mặt vội vàng chạy trên hành lang. Nhưng lúc đó nàng rất lo lắng cho Lục Lưu, nên không nhận ra được Lục Bồng Bồng khác thường, giờ khắc này nghe xong, lo lắng nói: "hắn bắt nạt ngươi?"
Lục Bồng Bồng trợn to mắt, vội vàng lắc đầu, "không có, hắn không bắt nạt ta. Trử công tử không phải loại người như vậy..." Theo bản năng liền nói tốt cho hắn.
Nếu tiếp tục không hiểu ngữ khí của tiểu cô nương, vậy Giang Diệu chính là kẻ ngu si. Nghĩ đến hôm qua hai người vừa gặp đã nhìn vừa ý nhau, Trử Lục công tử là người nôn nóng, mà ấn tượng của Trử phu nhân Cát thị đối với Lục Bồng Bồng cũng tốt, liền lập tức quyết định tới cửa cầu hôn, đỡ bị người khác nhanh chân đến trước.
Giang Diệu mỉm cười, nói: "Được, ta biết ý của ngươi."
Lục Bồng Bồng mím môi cười, nũng nịu nói: "Tam thẩm thẩm không được cười người ta."
Giang Diệu không cười nàng, dù sao lúc Lục Lưu tới cửa cầu hôn, nàng cũng không khá hơn Lục Bồng Bồng là bao. Nàng hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy vị Trử lục công tử kia được không?"
Được không?
Lục Bồng Bồng thật lòng suy nghĩ một chút, do xấp xỉ tuổi vị Tam thẩm thẩm này, tuy là trưởng bối, nhưng hai người ở chung giống như tỷ muội, tất nhiên là dễ nói chuyện. Nhớ tới thiếu niên hôm qua nụ cười sang sảng, đỏ mặt ngăn đường đi của nàng, hỏi tên của nàng. Nàng sợ sệt không dám kêu người, lúc đi ra lại vội vàng không dẫn nha hoàn theo, sốt ruột không ra hình dạng gì. Nhưng một mực y cũng không bắt nạt nàng, chỉ đơn thuần hỏi nàng là tiểu thư nhà ai... Nàng nói xong, lúc ngẩng đầu, thấy bộ dạng hắn tuy ác bá, nhưng chính y cũng đang đỏ mặt.
rõ ràng không phải là người xấu, nhưng lại mặt dày làm kẻ xấu.
"... Sau đó hắn thả ta đi , lại nói cho ta hắn là Trử gia lục công tử." Lục Bồng Bồng nói rõ mọi chuyện, nhớ y sau khi nghe được tên của nàng, tinh thần phấn chấn nói cho nàng tên của y, trong lòng nóithầm: Ai cần biết y là ai.
Lại không ngờ y lại tới cửa cầu hôn như thế.
Nghĩ vậy, Giang Diệu cảm thấy nam nhân chỉ cần gặp được cô nương mình thích, da mặt tự động biến dày. Nhưng vị Trử lục công tử này, tuy tuổi còn trẻ, nhưng nhân phẩm còn tốt hơn cả Lục Lưu... Nào giống Lục Lưu, trực tiếp chạy đến chiếm tiện nghi nàng, lại quang minh chính đại phụ trách với nàng.
Giang Diệu nói: "Cha ngươi xưa nay thương yêu ngươi, đợi một lúc tiếp đãi xong Trử lão phu nhân, thìsẽ hỏi ý của ngươi. Nếu trong lòng ngươi yêu thích, đừng thẹn thùng, cứ gật đầu. Nếu không thích, cũng không cần để ý cha ngươi có hài lòng Trử lục công tử hay không, trực tiếp lắc đầu."
Lục Bồng Bồng theo thói quen xoắn xuýt hai tay, do dự gật đầu: "Vâng, ta biết rồi."
Giang Diệu trở lại nói với Điền thị, Điền thị vừa nghe vị Trử Lục công tử này bộ dáng đoan chính, lại hồn nhiên, gia thế Trử gia cũng được, liền vui mừng nói: "Vậy thì tốt..." nói xong nở nụ cười, giống như vị Trử Lục công tử này đã là con rể của bà.
Với tư thế đó của Điền thị như vậy, yêu cầu của bà đối với con rể không hề cao, thật có chút vui mừng, dù sao Trữ Lục công tử này cũng không tệ.
Nàng tiễn mẹ con Điền thị, đi tới thư phòng nói với Lục Lưu việc này, nàng từng nghe thấy phẩm hạnh của Trử Đô úy, biết hắn là người làm việc quang minh, nếu gả tới làm con dâu, nghĩ Lục Bồng Bồng cũng sẽ không chịu nhiều thiệt thòi. Lục Lưu tuy tính tình nhạt nhẽo, nhưng Lục Bồng Bồng cũng là cháu gái của hắn, bèn ôm thê tử nói: "Việc này cũng có thể xem là một mối hôn nhân tốt."
Nghe Lục Lưu nói như thế, Giang Diệu yên tâm.
Lục Bồng Bồng coi trọng Trử Lục công tử, mà Trử gia cầu hôn rất có thành ý, Lục Dịch lại tự mình nhìn qua, thăm dò tài học của Trử
Khiêm. Tuy Trử Khiêm không giống Lục Hành Chu tài hoa hơn người, nhưng cũng là một hài tử thành thật, trả lời không được cũng chỉ cười hồn nhiên, thành thật trả lời, với Lục Dịch mà nói, hài tử thẳng thắn như vậy, so với học phú ngũ xe càng khiến người ta yêu thích. Lục Dịch liền hỏi ý của khuê nữ, thấy khuê nữ xưa nay luôn nhát gan đồng ý, kiên định gật đầu, Lục Dịch tất nhiên cũng đáp ứng hôn sựnày.
Đối với Giang Diệu, trước lúc đi Dân Châu, nhìn thấy việc hôn nhân của Lục Bồng Bồng có tin tức, cũng coi như là giải quyết xong một nỗi lo lắng trong lòng.
Buổi tối hôm đó, sau khi thoải mái làm xong mấy trận vận động trước lúc ngủ, Lục Lưu mới ôm thê tử yểu điệu vào lồng ngực nói: "Ngày mai ta cùng nàng về Trấn Quốc Công phủ."
Giang Diệu lúc này mới nghĩ đến, còn có ba ngày sẽ rời khỏi Vọng Thành. nói đến, có chút luyến tiếc, nàng sống hai đời đều không rời khỏi Vọng Thành, bây giờ phu xướng phụ tùy, đi theo hắn. Giang Diệu đỏ mặt vùi đầu trong ngực hắn, không lên tiếng.
Hiển nhiên là luyến tiếc.
Lục Lưu cũng hiểu rõ , chỉ ôm nàng chặt hơn, nói: "Yên tâm, nhiều nhất là hai năm."
Thời gian hai năm, cũng đủ dài. Nghĩ đến trong hai năm này,nàng không được gặp cha mẹ cùng các ca ca, tết đến cũng quạnh quẽ, dù có mang thai hài tử, cũng không thể nào nghe được mẫu thân dặn dò, lập tức có chút chua xót. Nàng thở dài một hơi, ôm chặt phu quân, nói: "Nếu có cơ hội, chúng ta sẽ trở lại, được không?"
Lục Lưu vuốt tóc của nàng, nói: "Được, đều nghe theo nàng."
Giang Diệu chóp mũi cay xè, nhìn gương mặt tuấn mỹ của hắn, không nhịn được mỉm cười.
Ngày kế Lục Lưu cùng thê tử trở về Trấn Quốc Công phủ.Tin Lục Lưu bị Cảnh Huệ đế điều đến Dân Châu nhậm chức, Giang Chính Mậu cùng Kiều Thị đã biết trước nên cũng không có nhiều kinh ngạc, nhưng chính thức biết, lại là chuyện khác. Thấy khuê nữ cùng con rể trở về, vừa vui lại vừa buồn.
Tính tình Tiết Kim Nguyệt vốn như tiểu hài tử,giờ mang thai hài tử, tâm tình càng không khống chế được, lúc này khóc bù lu bù loa, giống như lúc này cùng Giang Diệu chia lìa, cả đời sẽ không gặp lại. Giang Thừa Hứa đứng ở bên cạnh, nhìn thê tử khóc như vậy, liền tìm cớ dẫn nàng trở về ổn định lại cảm xúc.
Tay Giang Thừa Ngạn gắt gao nắm chặt, cũng luyến tiếc muội muội, so với lúc muội muội xuất giá còn khó hơn nhiều. Dù sao xuất giá, cũng là ở trong Vọng Thành, có thể thường xuyên gặp mặt, bene giờ đi Dân Châu,xa như vậy, chẳng biết lúc nào mới có thể trở về.
Nhất thời cảm xúc trong phòng có chút ngột ngạt. Giang Diệu nhìn đại tẩu mình cái bụng tròn vo, tuy biết lúc này đại tẩu sẽ sinh cho nàng một tiểu chất nhi béo trắng, chỉ tiếc nuối không thể nhìn tiểu chất nhi sinh ra, thậm chí không có cách nào dự tiệc đầy tháng,cùng tiệc trăm ngày của tiểu chất nhi.
Tâm trạng của Tống Loan so với ba huynh đệ cùng Tiết Kim Nguyệt tốt hơn một chút, dù sao nàng cùng cô em chồng này tiếp xúc không nhiều, không thể làm gì khác hơn là dặn dò kĩ lưỡng một phen, để cho nàng chăm sóc tốt chính mình.
Lương Thanh Huyên cũng nói đôi lời thân thiết, tuy rằng không muốn, nhưng ngoại trừ việc này, cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể mong Tuyên Vương đối với cô em chồng này có thể thương yêu nhiều hơn.
Ở Trấn Quốc Công phủ, Giang Diệu khống chế tâm trạng rất tốt, không dám khóc tùy tiện như Tiết Kim Nguyệt. Mãi đến khi đi về, lúc lên xe ngựa, liền gục vào ngực Lục Lưu, vai run lên, nghẹn ngào khóc ra tiếng.
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa sơn đen mái bằng đi qua cửa lớn Trấn Quốc Công phủ, chuẩn bị đi tới cửa sau.
Ngồi bên trong là phụ nhân đã trang điểm, Tạ Nhân.
Tạ Nhân nhấc mành xe liếc nhìn, nhìn chiếc xe dừng ở cửa lớn, thấy trên chiếc xe thúy châu anh hoa treo thẻ bài Tuyên Vương phủ, ánh mắt mờ mịt. Đúng lúc thấy Lục Lưu cùng Giang Diệu cùng nhau đira ——
Nam nhân cao to tuấn mỹ, trên mặt tràn đầy nhu tình, không giống ngày thường thanh lãnh như vậy,dịu dàng săn sóc đỡ tiểu thê tử mềm mại lên xe ngựa, hiển nhiên là xem thê tử giống như bảo bối mà đặt lên đầu quả tim, chỉ lo hình dáng mềm mại yêu kiều này bị va chạm. Nhìn, chính là vị hôn phu bình thường ôn nhu, không phải vị Diêm Vương máu lạnh vô tình?
Vốn ả cũng hài lòng với Lục Hành Chu nhưng mỗi khi so sánh với vị Tuyên Vương này, Tạ Nhân đều cảm thấy, Lục Hành Chu còn thua kém nhiều điểm, chỉ hy vọng ngày sau Lục Hành Chu sẽ không chịu thua kém. Lại nghĩ đến sắc mặt Mạnh thị cùng Lục Linh Lung ở Lục phủ, còn có thái độ xa lánh của phu quân đối với ả, hai tay Tạ Nhân trong ống tay theo bản năng nắm chặt lại.
Tác giả :
Mạt Trà Khúc Kỳ