Cưng Chiều Thành Nghiện
Chương 25
Edit: Elodie – Beta: Hann
Thực ra Giang Hàn không trách cô, cũng không nghĩ rằng cô có lỗi với anh. Trong mắt anh cô vẫn luôn là cô bé có khuôn mặt tròn trịa đáng yêu, trên đầu kẹp nơ con bướm, chìa tay đưa cho anh thứ trong tay mình.
Khi đó anh khoảng tám tuổi, bị mẹ ruột vứt lại trên đường. Bà ấy nói đi mua đồ ăn cho anh nhưng đi rồi thì không thấy trở lại nữa. Bà ấy bảo anh đứng đây chờ, anh cũng ngoan ngoãn đứng chờ mãi.
Đến khi anh đói bụng, quần áo bẩn thỉu, từ hè oi bức đến đông lạnh giá bà ấy vẫn chưa trở lại. Anh cũng không nhớ rốt cuộc thì mình đã chờ đợi bao lâu, đói thì giành đồ ăn với chó hoang, ăn xong thì ngồi lại chỗ đó rồi tiếp tục chờ.
Trùng hợp là gần đó có một ngôi trường mẫu giáo. Bỗng một ngày nọ có một cô gái nhỏ đi đến trước mặt anh.
Cô nghiêng đầu tròn mắt nhìn anh rồi hỏi: “Sao anh lại ở đây một mình?”
“Anh ngồi chờ mẹ anh.”
“Mẹ anh đi đâu rồi?”
“Không biết.”
Cô cầm trên tay một cây kẹo mút tròn tròn. Cô chia đôi cây kẹo mút rồi đưa cho anh một nửa, sau đó nói với anh: “Ăn một chút kẹo rồi ngồi đợi mẹ nhé. Em cũng đứng đây đợi mẹ.”
Mấy ngày sau đó cô vẫn luôn tới nói chuyện với anh.
“Mẹ anh đến chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Hôm nay thì sao? Hôm nay mẹ anh vẫn không tới sao?”
“Chưa tới.”
“Có phải mẹ anh đi đến nơi nào đó xa lắm rồi không? Bố em đã đi đến một nơi rất xa, mẹ nói một ngày nào đó ông ấy sẽ về thôi.”
Mỗi lần đến, chỉ cần cô có thứ gì đó trong tay thì cô sẽ luôn chia cho anh một nửa, bánh bao, kẹo, kem que thậm chí cả những miếng dán hoạt hình cô cũng sẽ cho anh một nửa.
Sau đó cô đưa mẹ đến tìm anh.
“Mẹ ơi, chúng ta giúp anh ấy đi mẹ. Anh ấy đợi mãi mà mẹ anh ấy chưa tới, chúng ta giúp anh ấy tìm mẹ được không ạ?”
Người mẹ tốt bụng đưa anh đến đồn cảnh sát nhưng ngay cả cảnh sát cũng không tìm được mẹ anh, lúc sau, mẹ nuôi thấy anh đáng thương nên đã nhận nuôi anh.
Anh còn nhớ rõ hôm đó mẹ nuôi dắt anh về nhà, nói với cô rằng sau này cô sẽ có thêm một người anh trai. Cô ôm lấy mẹ nuôi mà khóc: “Mẹ là mẹ của một mình con, anh ấy cũng có mẹ của mình, chúng ta giúp anh ấy tìm mẹ được không mẹ?”
Thật ra anh có thể hiểu được cảm giác của cô. Đột nhiên cô phải chia sẻ mẹ mình với một anh trai tứ cố vô thân nào đó. Nếu không có anh, cô sẽ có một cuộc sống vô lo vô nghĩ, không phải bận tâm đến chuyện ăn mặc, nhưng vì anh, mẹ cô và cô phải lâm vào cảnh khốn cùng.
Nhưng dù vậy, ngay cả trong những lúc khó khăn nhất, hai người họ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ rơi anh, để anh tự sinh tự diệt. Dù sau này cô trở nên căm hận anh nhưng anh vẫn không trách cô. Cô vẫn luôn là thiên sứ bé nhỏ đã chia đồ ăn với anh khi anh rơi vào cảnh đói rét, còn muốn giúp anh tìm mẹ nữa.
Thế nên sâu trong lòng anh vẫn luôn tồn tại cảm giác áy náy, từ nhỏ đã thề phải nhanh chóng trưởng thành, phải trở nên mạnh mẽ, chỉ khi đủ mạnh mẽ anh mới có thể bảo vệ mẹ và em gái mình.
Nhưng chưa kịp đợi đến khi anh trưởng thành, đến khi anh có thể che chở họ, mẹ đã không còn ở đây nữa. Bây giờ anh chỉ còn một cô em gái này. Trong những năm đầy khó khăn này, anh đã nhiều lần đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết, nhưng lần nào anh cũng kiên trì, vì anh biết Lê Nhã Phù còn sống, Lê Nhã Phù còn sống thì anh không thể chết được.
Anh giúp cô lau khô nước mắt, nói: “Đừng khóc nữa, nước mắt làm tốn hết giấy rồi này.”
Lê Nhã Phù: “…”
Đây là câu nói dùng để an ủi người khác à? Nhưng Lê Nhã Phù cũng từ từ ngừng khóc.
“Để dì giúp em tắm rồi đi ngủ.”
Lê Nhã Phù ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”
Cánh tay Lê Nhã Phù bị thương nên không tiện tắm, phải có người giúp, nhưng cô và dì mới gặp nhau lần đầu, cũng không quen giúp cô tắm.
Tắm rửa xong, Lê Nhã Phù nằm ở trên giường, được một lát thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô lên tiếng, Giang Hàn đẩy cửa bước vào, trên tay anh còn cầm một quyển sách.
“Quen giường không? Muốn anh kể chuyện cho anh nghe không?”
Lê Nhã Phù có tật xấu hay lạ giường. Hồi đó hay chuyển nhà, mỗi khi đến nhà mới mà cô không ngủ được thì mẹ cô sẽ kể chuyện cho cô nghe, nhưng đều là chuyện xưa xửa xừa xưa rồi, anh thật sự xem cô là một đứa trẻ sao?
Ừm nhưng mà… được nghe anh kể chuyện trước khi đi ngủ cũng là một chuyện rất sung sướng. Thế nên Lê Nhã Phù không từ chối. Cô hỏi anh: “Anh muốn kể em nghe chuyện gì?”
Anh ngồi xuống bên giường, đưa cho cô xem qua tựa đề quyển sách “Nàng công chúa và hạt đậu”. Lê Nhã Phù cảm thấy mí mắt mình giật giật mấy cái, cũng không biết có phải do Giang Hàn thấy vẻ mặt đó của cô mà cho rằng cô hơi bài xích quyển sách này hay không mà anh hỏi: “Không thích quyển này?”
Cô vội vàng nhìn anh cười: “Không đâu, hồi xưa em thích nhất là khi mẹ kể câu chuyện này cho em nghe.”
“Vậy thì được.” Anh mở sách, bắt đầu kể câu chuyện nọ, nhưng giọng kể rất khô khan, không dịu dàng như giọng mẹ.
Thôi thôi kệ đi, chấp nhận hết, Lê Nhã Phù nghĩ.
Lê Nhã Phù nằm nghiêng ngắm khuôn mặt anh. Cả phòng chỉ có một ánh đèn nhè nhẹ bên cạnh giường. Dưới ánh sáng ấm áp, gò má của anh trông rất ưa nhìn.
“Sao mấy năm nay anh không tới tìm em?” Cô hỏi anh: “Sợ em vẫn chán ghét anh sao?”
Anh dừng một lát rồi trả lời: “Đây chỉ là một trong số nhiều lý do khác.”
“Còn lý do gì nữa?”
“Vì anh vẫn chưa đủ mạnh mẽ, sợ anh xuất hiện rồi lại mang đến phiền phức cho em nhưng không đối phó được.”
“Bây giờ thì sao?”
“Giờ thì tốt hơn nhiều rồi.”
“Rốt cuộc thì người ngày xưa tìm anh là ai?”
Anh im lặng một lát: “Không phải người tốt.”
Rõ ràng anh không muốn nói cô biết, Lê Nhã Phù cũng không muốn hỏi thêm nữa. Cô cười cười rồi lại hỏi: “Anh còn chưa nói cho em nghe anh biến thành Giang Hàn như thế nào nữa đấy.”
“Sau khi rời đi, anh đến xưởng của nhà họ Giang, sau đó có tình cờ gặp được chủ tịch. Ông ấy cảm thấy anh làm việc tốt nên nhận anh làm con nuôi, còn đưa anh ra nước ngoài, rồi từ từ phát triển thành bây giờ.”
Tuy nghe anh nói rất nhẹ nhàng đơn giản, nhưng cô biết chẳng dễ gì mà có được thành công như ngày hôm nay.
Nhưng cũng đã qua rồi, tất thảy mọi sự cực khổ đều đã trôi qua và sau này sẽ ngày càng tốt hơn nữa, cô cũng sẽ luôn ở bên anh.
“Đọc tiếp nhé?” Anh hỏi.
Cô gật đầu.
Tuy giọng đọc không có tí cảm xúc gì nhưng cô vẫn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, vừa bước ra cửa Lê Nhã Phù đã thấy Giang Hàn. Hình như anh có thói quen tập thể dục buổi sáng, còn có một phòng tập thể dục chuyên dụng để anh tập luyện. Trên người anh chỉ quấn một cái khăn.
Thường xuyên tập nên thân hình cũng không tệ lắm. Dù dáng người của Giang Hàn không đến mức cơ bắp cuồn cuộn như huấn luyện viên thể hình, nhưng đường cong cơ bắp hiện lên rất rõ, cũng có dấu vết tập luyện rõ ràng, khá đẹp.
“Dậy rồi?”
Lê Nhã Phù gật đầu. Cô vẫn chưa quen với hình xăm trước ngực anh: “Sao anh lại muốn xăm hình?”
“Doạ người khác.”
“…”
Chỉ vì lý do đơn giản ngắn gọn vậy thôi á? Cũng không thể không nói hình xăm thực sự khiến người khác khiếp sợ.
“Hình vẽ này là gì?”
“Không biết, nghe nói là đầu của con quái vật nào đó.” Uống nước xong anh đứng lên: “Anh tính mở thêm vài quán cạnh đây, về sau trọng tâm công việc có lẽ sẽ chuyển qua đây, nên gần đây anh khá bận.”
Lê Nhã Phù nói: “Không sao. Anh đi làm việc của anh đi.”
Quả nhiên là sau khi ăn bữa sáng xong, Giang Hàn vội vàng rời đi. Ở nhà hoài Lê Nhã Phù cũng hơi chán rồi. Bây giờ tay cô đang bị thương nên không thể làm việc được. Cô nghĩ dù sao cô cũng đang rảnh, thôi thì làm cơm hộp rồi mang tới cho anh cũng được. Bọn họ đã sống cùng nhau bao nhiêu năm như vậy mà cô lại chưa từng nấu cho anh ăn lần nào. Bây giờ cô đã muốn đối xử với anh thật tốt. Năm đó anh chăm sóc cô chu đáo như thế, giờ đây cô đã trưởng thành, cũng nên chăm sóc anh một chút. Hơn nữa bây giờ đã ở cùng anh, cô cũng muốn tìm nhiều cơ hội để gần gũi với anh hơn.
Lê Nhã Phù không biết nấu ăn nhiều nhưng vẫn biết làm mấy món đơn giản. Đùi gà sốt teriyaki, thêm một ít rau luộc và miếng trứng ốp la hình trái tim nữa, nhìn đầy đủ dinh dưỡng phết đấy chứ, vừa có thịt vừa có rau. Tay bị thương nên hơi bất tiện nên trong khi làm dì Diêu có giúp cô. Hai hộp cơm đã được hoàn thành. Cô muốn mang sang rồi cùng ăn với anh trai.
Trước khi đến công ty, Lê Nhã Phù gọi điện cho Giang Hàn.
“Anh, em có thể tới tham quan công ty mới của anh không?”
Giang Hàn không hỏi nhiều, chỉ nhanh chóng trả lời: “Được. Anh bảo A Nhất tới đón em”
Chi nhánh của Áo Chính ở Lạc thành nằm nằm trong khu vực mới thành lập, chỉ có ba tầng nhưng thiết kế của toà nhà công ty rất tinh tế, hình không gian ba chiều trên mặt tường đan xen nhau với tông màu chủ đạo là trắng xám, tràn ngập cảm giác từ tính của kim loại.
Lê Nhã Phù đi vào theo A Nhất. Vì là công ty mới nên mọi thứ trong này đều mới toanh, mặt tường mới toanh, vật dụng mới toanh, cũng không có nhiều người.
A Nhất đưa cơ lên lầu ba, đi đến văn phòng nào đó rồi đứng ở ngoài nói với cô: “Giang tổng ở trong đó, cô Lê đi thẳng vào là được rồi.”
Lê Nhã Phù đẩy cửa vào. Giang Hàn đang ngồi trước bàn làm việc. Anh còn đeo một cặp kính, vẻ mặt cẩn thận tỉ mỉ, để lộ khuôn mặt góc cạnh và đôi mắt lạnh lùng trầm lắng bị cặp kính này ép xuống, lúc này trông anh thực sự rất nhã nhặn, lịch sự.
Nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu lên. Thấy người đến là cô, khoé miệng anh nở nụ cười, vẻ lạnh lùng trong mắt lập tức giảm bớt. Anh đứng dậy rồi nói với cô: “Đến rồi?”
Lê Nhã Phù đi một vòng quanh văn phòng anh. Văn phòng rộng rãi và đầy đủ ánh sáng. Cô nói: “Chỗ này rất có khí thế đấy.”
Giang Hàn nói: “Trụ sở chính ở Việt Thành còn khí thế hơn. Lần sau dẫn em đi xem.”
“Được. Em rất mong chờ.” Nói xong, Lê Nhã Phù quơ quơ đồ trong tay mình ra trước mặt anh: “Em làm cơm hộp, chúng ta cùng ăn.”
Nghe vậy, Giang Hàn cau mày lại: “Vết thương em còn chưa lành, sao lại làm mấy việc này?”
Lê Nhã Phù không muốn anh lo quá nên nói: “Dì Diêu giúp em đó. Em chỉ phụ trách cắt rau thôi.” Lê Nhã Phù mở hộp cơm rồi nói với anh: “Anh nếm thử đi.”
Giang Hàn nhìn hộp cơm cô đẩy tới trước mặt anh, tuy không phải là những món ăn tinh xảo nhưng có đủ thịt và rau, trứng ốp la còn có hình trái tim nữa, đương nhiên, quan trọng hơn cả là đây chính là hộp cơm bé Nhã Phù làm cho anh.
Không hiểu sao anh lại có cảm giác vui mừng hớn hở như một người cha già. Bây giờ bé Nhã Phù còn làm cơm hộp cho anh đấy, làm xong còn mang đến cho anh.
Thấy anh chỉ nhìn chằm chằm vào hộp cơm mà không hề nhúc nhích, Lê Nhã Phù hơi lo lắng, hỏi: “Em biết mùi vị đồ mình nấu có lẽ không ngon lắm, nhưng hẳn cũng không khó ăn lắm đâu.”
Hả? Cô nghĩ là anh đang sợ đồ cô nấu không ngon sao?
Giang Hàn cầm đũa lên nếm thử một miếng. Mùi vị khá ổn, không đến mức khiến người khác kinh ngạc. Nhưng đây là món mà bé Nhã Phù làm, chỉ riêng điều này thôi là đã đủ để hơn sơn hào hải vị rồi.
Nhưng ngoài mặt anh lại nói với cô: “Về sau đừng làm mấy thứ này, ở đây cũng có căn tin.”
“Em… Có phải em làm dở lắm không?”
“Không phải, tay em nên được dùng vào những chuyện có ý nghĩa hơn. Hơn nữa vết thương của em còn chưa lành hẳn.” Vẻ mặt anh vẫn lộ ra vài phần nghiêm túc.
Lê Nhã Phù nhớ lại chuyện trước đây anh từng nói tay cô chỉ được dùng để chơi đàn violin, không phải để làm mấy công việc nhà này nọ. Cô nghĩ, tay mình nào có quý giá như thế đâu?
Không nghe cô trả lời, Giang Hàn dừng tay rồi nhìn về phía cô: “Hửm? Nghe anh nói gì không?”
Vẻ mặt của vẫn rất nghiêm túc, dáng vẻ như một người anh lớn vậy.
Lê Nhã Phù ngoan ngoãn đáp: “Nghe thấy rồi.” Cô nhìn anh với vẻ mặt lấy lòng: “Đợi đến khi vết thương tốt lên rồi em lại làm cho anh ăn nhé?”
Lúc cô cười, khuôn mặt hướng về phía anh trông tựa như một đóa hướng dương rực rỡ. Tuy rằng trong khoảng thời gian này cô vẫn thường xuyên cười với anh, nhưng anh vẫn chưa thể thích ứng với sự tươi cười này của cô lắm. Ngày đó anh vẫn luôn bị cô ghét bỏ, những giấc mơ về cô trong mấy năm nay cũng toàn là ác mộng. Mỗi lần nhìn thấy cô cười, anh lại thấy không chân thật như bị ảo tưởng ấy.
Anh cúi đầu, vừa cương quyết vừa lạnh lùng đáp lại một câu: “Vết thương tốt lên cũng không được làm.”
“…”
Lê Nhã Phù biết anh còn nhiều việc nên ăn với anh xong cô rời đi ngay. Giang Hàn đưa cô xuống lầu, nhìn cô lên xe rồi mới quay về. Để về văn phòng của anh thì phải đi qua một phòng trà nước Lúc này trong phòng trà có mấy người đàn ông đang đứng nói chuyện với nhau. Những người có thể làm việc ở tầng này là những tinh hoa được anh đào từ nhiều nơi khác nhau, thuộc những thành phần người tài có năng lực trong chi nhánh.
“Cô bé mới vừa tới kia là ai thế? Má ơi, có khí thế thật đấy. Đôi mắt kia như chứa tia lửa điện vậy. Vừa liếc nhìn cô ấy một cái tôi đã cảm thấy cả người mình như tê rần cả lên rồi.”
“Nghe trợ lý Lâm nói là em gái của boss.”
“Boss có em gái hồi nào vậy?”
“Không rõ lắm.”
“Cũng không biết em gái của boss có bạn trai chưa nhỉ. Mấy cậu nói xem, tôi mà theo đuổi cô ấy thì thế nào nhỉ?”
“Tôi mới là người thấy cô ấy trước đó anh bạn ơi. Có theo đuổi thì cũng là tôi theo đuổi trước, tôi không theo đuổi được rồi mới đến cậu. Biết cái gì gọi là thứ tự trước sao không?”
Nghe bọn họ thì thầm to nhỏ, vẻ mặt của Giang Hàn lại hơi trầm xuống. Có lẽ là do khí thế của boss quá mạnh mẽ, hoặc là do lúc này sát khi trên người Giang Hàn quá nặng nên mấy người đó nhanh chóng nhận ra có gì đó sai sai, vừa quay đầu đã thấy boss lớn đang đứng ở cửa với vẻ mặt u ám.
Nháy mắt, bầu không khí xung quanh trở nên đông cứng lại. Thấy boss lớn xuất hiện ở cửa, hơn nữa còn trưng ra vẻ mặt như thế, với những người từng được mở mang tầm mắt về bản lĩnh và thủ đoạn của boss thì cảnh này chắc chắn còn đáng sợ hơn việc gặp ma giữa ban ngày.
“Giang… Giang tổng.”
“Giang tổng.”
“Giang tổng.”
Ánh mắt Giang Hàn quét qua mặt của những người này, giọng điệu lạnh băng như đâm vào xương tủy của người khác: “Cho đến trước năm năm mươi tuổi em gái tôi sẽ không quen bạn trai, từ bỏ hy vọng đi.”
“…”
“…”
“…”
Không ai dám phản bác câu nào. Nói xong, Giang Hàn rời đi ngay, nhưng bầu không khí lạnh như băng do anh tạo ra vẫn còn ở đó, như khiến người khác ngạt thở.
Đến tối, sau khi cơm nước xong, Lê Nhã Phù vừa mới nằm xuống giường Giang Hàn đã bước vào, trên tay còn cầm quyển《 Nàng công chúa và hạt đậu》mà hôm qua vẫn chưa đọc xong.
Lê Nhã Phù: “…”
Vậy cái nghi thức kể chuyện trước khi đi ngủ này sẽ kéo dài bao lâu đây?
Giang Hàn ngồi xuống bên giường, hỏi cô: “Bắt đầu đọc từ chỗ hôm qua dừng nhé?”
Cảm giác như anh trai thực sự xem cô là một đứa trẻ mất rồi.
Nếu anh trai đã muốn kể chuyện cho cô, cô cũng không thể đả kích sự tích cực của anh được, thế nên cô nhanh chóng gật đầu với anh: “Được.”
Cô nhích lại gần anh hơn một chút, nghe anh kể chuyện cho mình nghe.
Đối với người trưởng thành mà nói, mấy quyển sách dành cho trẻ nhỏ thế này rất nhàm chán. Nhưng vì cách xa anh trai nhiều năm như thế nên ít nhiều gì cũng thấy lạ lẫm, cô cũng chưa tìm được cách thích hợp để ở chung với anh. Anh muốn kể chuyện thì cứ để anh kể như thế cái đã, dù gì cũng có thể gần anh hơn một chút.
Tuy nhiên câu chuyện này có khả năng thôi miên tốt quá, anh đọc được một lát là cô đã cảm thấy hai mí mắt mình đang đánh nhau rồi.
Cô ngáp một cái: “Em hơi mệt rồi.”
“Ừm.”
Nói xong, anh đứng lên, nhưng lại không đi ngay. Lê Nhã Phù ngẩng đầu nhìn anh: “Còn có chuyện gì hả anh?”
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, không nói gì, đứng như vậy được một lúc thì anh bỗng vươn tay ra, nhưng vươn ra rồi lại chẳng làm gì, dừng một chút lại muốn rút lại. Lê Nhã Phù vội vàng kéo tay anh, đặt lòng bàn tay anh lên đầu mình.
Ngày trước, khi mối quan hệ của cô và anh còn rất tốt, anh thực sự rất thích xoa đầu cô.
Ngón tay Giang Hàn hơi cứng đờ lại. Lê Nhã Phù cười cười rồi nói với anh: “Anh, anh mau nhìn xem em có cao thêm không?”
Lúc còn nhỏ cô cũng thế này, đứng kiễng chân trước mặt anh rồi hỏi: “Anh, anh mau nhìn xem em có cao thêm không?”
Anh sẽ xoa xoa đỉnh đầu cô rồi nói: “Ừm, bé ngoan cao hơn rồi.”
Giang Hàn hoàn hồn lại, xoa nhẹ đỉnh đầu cô rồi nói: “Cao hơn rồi.”
Cao hơn, cũng không còn chán ghét anh nữa rồi.
Lê Nhã Phù vô cùng mãn nguyện: “Anh bận rộn cả ngày hôm nay rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”
Anh xoa nhẹ đầu cô hai cái: “Được, ngủ ngon.”
Sáng sớm hôm sau Lê Nhã Phù nhận được cuộc gọi từ chị Vương – người đại diện của cô. Chị Vương tỷ nói cho cô biết tiền của cô đã về rồi.
“À đúng rồi Nhã Phù, gần đây em có thời gian không?”
“Chị muốn nhận thêm việc sao?”
“Bên MV của Vưu Nhất Vũ tính mời em hợp tác. Cậu ấy ra giá năm mươi vạn, em có muốn nhận không?”
Năm mươi vạn, hậu hĩnh phết đấy.
“Khoảng bao lâu nữa thì quay?”
“Tháng sau.”
“Vậy thì được.”
Đến tháng sau thì vết thương của cô cũng gần lành hẳn rồi.
Sau khi cúp điện thoại, Lê Nhã Phù kiểm tra thẻ ngân hàng của mình một chút, trong đó còn khoảng năm vạn tệ. Sau khi nhận được tiền, việc đầu tiên Lê Nhã Phù nghĩ đến là mua cho anh mình một cái gì đó.
Cô nghĩ đến chuyện anh mình vẫn luôn mặc đồ màu đen. Hay là mua cho anh một bộ vest màu khác nhỉ? Dù số tiền không đủ để mua một bộ đồ cao cấp, nhưng cũng vẫn có thể mua một bộ ổn một chút.
Đến tối, Giang Hàn trở về. Sau khi ăn cơm xong, Lê Nhã Phù đưa cho anh bộ vest mà mình đã mua.
“Cái gì thế?”
“Hôm nay em mới nhận được tiền. Đây là quà em mua cho anh.”
Giang Hàn nhận lấy rồi nhìn thoáng quá túi quà: “Quần áo?”
“Anh nhanh chóng đi thử xem xem có vừa người không.”
“Mua cái này làm gì? Anh cũng đâu thiếu quần áo.”
Tuy nói vậy nhưng anh lại cầm quần áo vào phòng thử.
Cô mua một bộ hoàn chỉnh, cả quần áo và áo sơ mi bên trong. Lê Nhã Phù đứng ngoài đợi một lúc anh mới đi ra. Cô hỏi số đo quần áo của anh từ chỗ dì Diêu, dựa theo đó mà mua nên mặc cũng vừa người.
Đây là một bộ vest màu xanh lam, thiết kế kiểu kẻ sọc, áo sơ mi trong có màu đậm hơn bộ đồ một chút. Dáng người của Giang Hàn rất tốt, bộ đồ này được anh khoác lên mình một cách hoàn mỹ.
Hơn nữa, vì không còn là màu đen nên khí chất trên người anh cũng không còn cứng nhắc nữa. Lê Nhã Phù bước đến, giúp anh chỉnh sửa cổ áo. Cô nói với anh: “Bộ này rất hợp với anh, nhìn đẹp hơn màu đen nhiều. Nhưng sao anh thích mặc màu đen quá vậy, hình như em chưa từng thấy anh mặc màu khác.”
“Màu đen ít bị bám bụi.” Anh nhẹ nhàng nói một câu.
“…”
Cô nhớ lại ngày xưa khi làm việc bán thời gian ở tiệm sửa xe anh cũng mặc đồ màu đen.
Lê Nhã Phù nói: “Bây giờ không cần phải chịu dính bụi bẩn nữa.”
“Thói quen rồi.”
Thói quen. Một từ thật đáng sợ, thói quen mặc quần áo màu đen để trông ít dơ hơn khi bị bám bụi, vì phải làm việc nặng nên quen với nỗi mệt nhọc, vì không chỉ làm việc nặng mà còn phải đến trường.
Lê Nhã Phù chỉ cảm thấy trái tim mình như bị bóp chặt, chóp mũi từ từ cay xè. Anh trai cô thực sự từng vì cô mà trả giá rất nhiều. Cô cầm lấy cổ tay anh rồi nói: “Bây giờ em có thể kiếm tiền rồi, anh không cần phải cực nhọc như thế.”
Anh cúi đầu nhìn thoáng qua cổ tay đang bị cô nắm lấy, ánh mắt dừng lại một lát rồi mới nhìn mặt cô. Anh hỏi: “Sao đột nhiên lại nói như thế?”
“Em chỉ muốn cho anh biết là em đã trưởng thành và có thể tự lập rồi. Có chuyện gì anh có thể nói với em, đừng gánh vác một mình, với lại sau này em sẽ phụng dưỡng anh.”
“…”
Câu nói này cứ kỳ lạ thế nào ấy nhỉ?
“Anh không cần em phụng dưỡng anh.” Giang Hàn nói: “Em chỉ là một cô bé, phụng dưỡng cái gì mà phụng dưỡng?”
“Bây giờ em đã không còn là một cô bé nữa rồi.”
“Trong mắt anh em vẫn luôn là một cô bé.”
“…”
Được rồi, dù sao thì chuyện phụng dưỡng này cô biết là được rồi.
Câu chuyện trước giờ đi ngủ của hôm này vẫn là《 Nàng công chúa và hạt đậu 》. Lê Nhã Phù cảm thấy anh đọc quyển sách này có khả năng thôi miên cực mạnh, một câu chuyện《 Nàng công chúa và hạt đậu 》kể mấy đêm rồi mà vẫn chưa xong. Thật ra thì cô muốn uyển chuyển nhắc nhở anh rằng bây giờ cô đã không còn là một đứa bé phải nghe kể chuyện mới đi ngủ được nữa rồi, nhưng sợ lại tổn thương đến tấm lòng muốn sát lại gần cô hơn của anh.
Thôi bỏ đi, để im cho anh kể vậy.
Sau đó cô cũng không nhớ mình chìm vào giấc ngủ từ lúc nào.
Hôm sau, Lê Nhã Phù vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Giang Hàn bước ra từ phòng anh. Anh mặc bộ vest mà hôm qua cô mua cho. Lê Nhã Phù càng nhìn càng hài lòng.
“Anh muốn đi làm sao?”
“Muộn rồi, anh phải đến công ty. Em ăn bữa sáng một mình nhé.”
Nói xong, anh lập tức bước về phía cửa. Nghĩ đến chuyện gì đó, Lê Nhã Phù gọi anh lại.
“Sao thế?”
Lê Nhã Phù chạy tới, hai tay ôm lấy cổ cô, nhón chân lên, áp mặt mình vào mặt anh.
Giang Hàn hoàn toàn không ngờ rằng cô sẽ làm như thế, cả cơ thể đều trở nên cứng đờ.
Khuôn mặt non mềm đó dán trên mặt anh một lúc rồi mới buông ra. Cô thả cổ anh ra, lùi về sau vài bước rồi với nói với anh: “Anh còn nhớ không? Áp mặt chào tạm biệt.”
Đây là chuyện mà mẹ đã dạy cho hai người họ. Khi đó, vì để gia tăng tình cảm anh em, dưỡng mẫu đã bảo hai anh em họ phải áp mặt mình vào mặt đối phương mỗi khi tạm biệt.
Nhưng cô của năm sáu tuổi lại không ngoan ngoãn làm theo, bất kể mẹ cô có nói thế nào cô cũng sống chết không áp mặt tạm biệt.
Lúc ấy, khi bị ghét bỏ, anh còn cảm thấy mất mát một thời gian.
Lê Nhã Phù vẫy tay với anh: “Tạm biệt anh.”
Giang Hàn hoàn hồn lại, bình tĩnh gật đầu: “Ừm, tạm biệt.”
Nhưng khi đóng cửa lại, anh mới nhẹ nhàng thở phào một hơi, cử động các khớp ngón tay đang hơi cứng ngắc của mình, vẻ mặt vẫn còn hoảng hốt nhưng nửa giây sau ý cười đã từ từ lan ra tứ khoé miệng.
——————–
Thực ra Giang Hàn không trách cô, cũng không nghĩ rằng cô có lỗi với anh. Trong mắt anh cô vẫn luôn là cô bé có khuôn mặt tròn trịa đáng yêu, trên đầu kẹp nơ con bướm, chìa tay đưa cho anh thứ trong tay mình.
Khi đó anh khoảng tám tuổi, bị mẹ ruột vứt lại trên đường. Bà ấy nói đi mua đồ ăn cho anh nhưng đi rồi thì không thấy trở lại nữa. Bà ấy bảo anh đứng đây chờ, anh cũng ngoan ngoãn đứng chờ mãi.
Đến khi anh đói bụng, quần áo bẩn thỉu, từ hè oi bức đến đông lạnh giá bà ấy vẫn chưa trở lại. Anh cũng không nhớ rốt cuộc thì mình đã chờ đợi bao lâu, đói thì giành đồ ăn với chó hoang, ăn xong thì ngồi lại chỗ đó rồi tiếp tục chờ.
Trùng hợp là gần đó có một ngôi trường mẫu giáo. Bỗng một ngày nọ có một cô gái nhỏ đi đến trước mặt anh.
Cô nghiêng đầu tròn mắt nhìn anh rồi hỏi: “Sao anh lại ở đây một mình?”
“Anh ngồi chờ mẹ anh.”
“Mẹ anh đi đâu rồi?”
“Không biết.”
Cô cầm trên tay một cây kẹo mút tròn tròn. Cô chia đôi cây kẹo mút rồi đưa cho anh một nửa, sau đó nói với anh: “Ăn một chút kẹo rồi ngồi đợi mẹ nhé. Em cũng đứng đây đợi mẹ.”
Mấy ngày sau đó cô vẫn luôn tới nói chuyện với anh.
“Mẹ anh đến chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Hôm nay thì sao? Hôm nay mẹ anh vẫn không tới sao?”
“Chưa tới.”
“Có phải mẹ anh đi đến nơi nào đó xa lắm rồi không? Bố em đã đi đến một nơi rất xa, mẹ nói một ngày nào đó ông ấy sẽ về thôi.”
Mỗi lần đến, chỉ cần cô có thứ gì đó trong tay thì cô sẽ luôn chia cho anh một nửa, bánh bao, kẹo, kem que thậm chí cả những miếng dán hoạt hình cô cũng sẽ cho anh một nửa.
Sau đó cô đưa mẹ đến tìm anh.
“Mẹ ơi, chúng ta giúp anh ấy đi mẹ. Anh ấy đợi mãi mà mẹ anh ấy chưa tới, chúng ta giúp anh ấy tìm mẹ được không ạ?”
Người mẹ tốt bụng đưa anh đến đồn cảnh sát nhưng ngay cả cảnh sát cũng không tìm được mẹ anh, lúc sau, mẹ nuôi thấy anh đáng thương nên đã nhận nuôi anh.
Anh còn nhớ rõ hôm đó mẹ nuôi dắt anh về nhà, nói với cô rằng sau này cô sẽ có thêm một người anh trai. Cô ôm lấy mẹ nuôi mà khóc: “Mẹ là mẹ của một mình con, anh ấy cũng có mẹ của mình, chúng ta giúp anh ấy tìm mẹ được không mẹ?”
Thật ra anh có thể hiểu được cảm giác của cô. Đột nhiên cô phải chia sẻ mẹ mình với một anh trai tứ cố vô thân nào đó. Nếu không có anh, cô sẽ có một cuộc sống vô lo vô nghĩ, không phải bận tâm đến chuyện ăn mặc, nhưng vì anh, mẹ cô và cô phải lâm vào cảnh khốn cùng.
Nhưng dù vậy, ngay cả trong những lúc khó khăn nhất, hai người họ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ rơi anh, để anh tự sinh tự diệt. Dù sau này cô trở nên căm hận anh nhưng anh vẫn không trách cô. Cô vẫn luôn là thiên sứ bé nhỏ đã chia đồ ăn với anh khi anh rơi vào cảnh đói rét, còn muốn giúp anh tìm mẹ nữa.
Thế nên sâu trong lòng anh vẫn luôn tồn tại cảm giác áy náy, từ nhỏ đã thề phải nhanh chóng trưởng thành, phải trở nên mạnh mẽ, chỉ khi đủ mạnh mẽ anh mới có thể bảo vệ mẹ và em gái mình.
Nhưng chưa kịp đợi đến khi anh trưởng thành, đến khi anh có thể che chở họ, mẹ đã không còn ở đây nữa. Bây giờ anh chỉ còn một cô em gái này. Trong những năm đầy khó khăn này, anh đã nhiều lần đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết, nhưng lần nào anh cũng kiên trì, vì anh biết Lê Nhã Phù còn sống, Lê Nhã Phù còn sống thì anh không thể chết được.
Anh giúp cô lau khô nước mắt, nói: “Đừng khóc nữa, nước mắt làm tốn hết giấy rồi này.”
Lê Nhã Phù: “…”
Đây là câu nói dùng để an ủi người khác à? Nhưng Lê Nhã Phù cũng từ từ ngừng khóc.
“Để dì giúp em tắm rồi đi ngủ.”
Lê Nhã Phù ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”
Cánh tay Lê Nhã Phù bị thương nên không tiện tắm, phải có người giúp, nhưng cô và dì mới gặp nhau lần đầu, cũng không quen giúp cô tắm.
Tắm rửa xong, Lê Nhã Phù nằm ở trên giường, được một lát thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô lên tiếng, Giang Hàn đẩy cửa bước vào, trên tay anh còn cầm một quyển sách.
“Quen giường không? Muốn anh kể chuyện cho anh nghe không?”
Lê Nhã Phù có tật xấu hay lạ giường. Hồi đó hay chuyển nhà, mỗi khi đến nhà mới mà cô không ngủ được thì mẹ cô sẽ kể chuyện cho cô nghe, nhưng đều là chuyện xưa xửa xừa xưa rồi, anh thật sự xem cô là một đứa trẻ sao?
Ừm nhưng mà… được nghe anh kể chuyện trước khi đi ngủ cũng là một chuyện rất sung sướng. Thế nên Lê Nhã Phù không từ chối. Cô hỏi anh: “Anh muốn kể em nghe chuyện gì?”
Anh ngồi xuống bên giường, đưa cho cô xem qua tựa đề quyển sách “Nàng công chúa và hạt đậu”. Lê Nhã Phù cảm thấy mí mắt mình giật giật mấy cái, cũng không biết có phải do Giang Hàn thấy vẻ mặt đó của cô mà cho rằng cô hơi bài xích quyển sách này hay không mà anh hỏi: “Không thích quyển này?”
Cô vội vàng nhìn anh cười: “Không đâu, hồi xưa em thích nhất là khi mẹ kể câu chuyện này cho em nghe.”
“Vậy thì được.” Anh mở sách, bắt đầu kể câu chuyện nọ, nhưng giọng kể rất khô khan, không dịu dàng như giọng mẹ.
Thôi thôi kệ đi, chấp nhận hết, Lê Nhã Phù nghĩ.
Lê Nhã Phù nằm nghiêng ngắm khuôn mặt anh. Cả phòng chỉ có một ánh đèn nhè nhẹ bên cạnh giường. Dưới ánh sáng ấm áp, gò má của anh trông rất ưa nhìn.
“Sao mấy năm nay anh không tới tìm em?” Cô hỏi anh: “Sợ em vẫn chán ghét anh sao?”
Anh dừng một lát rồi trả lời: “Đây chỉ là một trong số nhiều lý do khác.”
“Còn lý do gì nữa?”
“Vì anh vẫn chưa đủ mạnh mẽ, sợ anh xuất hiện rồi lại mang đến phiền phức cho em nhưng không đối phó được.”
“Bây giờ thì sao?”
“Giờ thì tốt hơn nhiều rồi.”
“Rốt cuộc thì người ngày xưa tìm anh là ai?”
Anh im lặng một lát: “Không phải người tốt.”
Rõ ràng anh không muốn nói cô biết, Lê Nhã Phù cũng không muốn hỏi thêm nữa. Cô cười cười rồi lại hỏi: “Anh còn chưa nói cho em nghe anh biến thành Giang Hàn như thế nào nữa đấy.”
“Sau khi rời đi, anh đến xưởng của nhà họ Giang, sau đó có tình cờ gặp được chủ tịch. Ông ấy cảm thấy anh làm việc tốt nên nhận anh làm con nuôi, còn đưa anh ra nước ngoài, rồi từ từ phát triển thành bây giờ.”
Tuy nghe anh nói rất nhẹ nhàng đơn giản, nhưng cô biết chẳng dễ gì mà có được thành công như ngày hôm nay.
Nhưng cũng đã qua rồi, tất thảy mọi sự cực khổ đều đã trôi qua và sau này sẽ ngày càng tốt hơn nữa, cô cũng sẽ luôn ở bên anh.
“Đọc tiếp nhé?” Anh hỏi.
Cô gật đầu.
Tuy giọng đọc không có tí cảm xúc gì nhưng cô vẫn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, vừa bước ra cửa Lê Nhã Phù đã thấy Giang Hàn. Hình như anh có thói quen tập thể dục buổi sáng, còn có một phòng tập thể dục chuyên dụng để anh tập luyện. Trên người anh chỉ quấn một cái khăn.
Thường xuyên tập nên thân hình cũng không tệ lắm. Dù dáng người của Giang Hàn không đến mức cơ bắp cuồn cuộn như huấn luyện viên thể hình, nhưng đường cong cơ bắp hiện lên rất rõ, cũng có dấu vết tập luyện rõ ràng, khá đẹp.
“Dậy rồi?”
Lê Nhã Phù gật đầu. Cô vẫn chưa quen với hình xăm trước ngực anh: “Sao anh lại muốn xăm hình?”
“Doạ người khác.”
“…”
Chỉ vì lý do đơn giản ngắn gọn vậy thôi á? Cũng không thể không nói hình xăm thực sự khiến người khác khiếp sợ.
“Hình vẽ này là gì?”
“Không biết, nghe nói là đầu của con quái vật nào đó.” Uống nước xong anh đứng lên: “Anh tính mở thêm vài quán cạnh đây, về sau trọng tâm công việc có lẽ sẽ chuyển qua đây, nên gần đây anh khá bận.”
Lê Nhã Phù nói: “Không sao. Anh đi làm việc của anh đi.”
Quả nhiên là sau khi ăn bữa sáng xong, Giang Hàn vội vàng rời đi. Ở nhà hoài Lê Nhã Phù cũng hơi chán rồi. Bây giờ tay cô đang bị thương nên không thể làm việc được. Cô nghĩ dù sao cô cũng đang rảnh, thôi thì làm cơm hộp rồi mang tới cho anh cũng được. Bọn họ đã sống cùng nhau bao nhiêu năm như vậy mà cô lại chưa từng nấu cho anh ăn lần nào. Bây giờ cô đã muốn đối xử với anh thật tốt. Năm đó anh chăm sóc cô chu đáo như thế, giờ đây cô đã trưởng thành, cũng nên chăm sóc anh một chút. Hơn nữa bây giờ đã ở cùng anh, cô cũng muốn tìm nhiều cơ hội để gần gũi với anh hơn.
Lê Nhã Phù không biết nấu ăn nhiều nhưng vẫn biết làm mấy món đơn giản. Đùi gà sốt teriyaki, thêm một ít rau luộc và miếng trứng ốp la hình trái tim nữa, nhìn đầy đủ dinh dưỡng phết đấy chứ, vừa có thịt vừa có rau. Tay bị thương nên hơi bất tiện nên trong khi làm dì Diêu có giúp cô. Hai hộp cơm đã được hoàn thành. Cô muốn mang sang rồi cùng ăn với anh trai.
Trước khi đến công ty, Lê Nhã Phù gọi điện cho Giang Hàn.
“Anh, em có thể tới tham quan công ty mới của anh không?”
Giang Hàn không hỏi nhiều, chỉ nhanh chóng trả lời: “Được. Anh bảo A Nhất tới đón em”
Chi nhánh của Áo Chính ở Lạc thành nằm nằm trong khu vực mới thành lập, chỉ có ba tầng nhưng thiết kế của toà nhà công ty rất tinh tế, hình không gian ba chiều trên mặt tường đan xen nhau với tông màu chủ đạo là trắng xám, tràn ngập cảm giác từ tính của kim loại.
Lê Nhã Phù đi vào theo A Nhất. Vì là công ty mới nên mọi thứ trong này đều mới toanh, mặt tường mới toanh, vật dụng mới toanh, cũng không có nhiều người.
A Nhất đưa cơ lên lầu ba, đi đến văn phòng nào đó rồi đứng ở ngoài nói với cô: “Giang tổng ở trong đó, cô Lê đi thẳng vào là được rồi.”
Lê Nhã Phù đẩy cửa vào. Giang Hàn đang ngồi trước bàn làm việc. Anh còn đeo một cặp kính, vẻ mặt cẩn thận tỉ mỉ, để lộ khuôn mặt góc cạnh và đôi mắt lạnh lùng trầm lắng bị cặp kính này ép xuống, lúc này trông anh thực sự rất nhã nhặn, lịch sự.
Nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu lên. Thấy người đến là cô, khoé miệng anh nở nụ cười, vẻ lạnh lùng trong mắt lập tức giảm bớt. Anh đứng dậy rồi nói với cô: “Đến rồi?”
Lê Nhã Phù đi một vòng quanh văn phòng anh. Văn phòng rộng rãi và đầy đủ ánh sáng. Cô nói: “Chỗ này rất có khí thế đấy.”
Giang Hàn nói: “Trụ sở chính ở Việt Thành còn khí thế hơn. Lần sau dẫn em đi xem.”
“Được. Em rất mong chờ.” Nói xong, Lê Nhã Phù quơ quơ đồ trong tay mình ra trước mặt anh: “Em làm cơm hộp, chúng ta cùng ăn.”
Nghe vậy, Giang Hàn cau mày lại: “Vết thương em còn chưa lành, sao lại làm mấy việc này?”
Lê Nhã Phù không muốn anh lo quá nên nói: “Dì Diêu giúp em đó. Em chỉ phụ trách cắt rau thôi.” Lê Nhã Phù mở hộp cơm rồi nói với anh: “Anh nếm thử đi.”
Giang Hàn nhìn hộp cơm cô đẩy tới trước mặt anh, tuy không phải là những món ăn tinh xảo nhưng có đủ thịt và rau, trứng ốp la còn có hình trái tim nữa, đương nhiên, quan trọng hơn cả là đây chính là hộp cơm bé Nhã Phù làm cho anh.
Không hiểu sao anh lại có cảm giác vui mừng hớn hở như một người cha già. Bây giờ bé Nhã Phù còn làm cơm hộp cho anh đấy, làm xong còn mang đến cho anh.
Thấy anh chỉ nhìn chằm chằm vào hộp cơm mà không hề nhúc nhích, Lê Nhã Phù hơi lo lắng, hỏi: “Em biết mùi vị đồ mình nấu có lẽ không ngon lắm, nhưng hẳn cũng không khó ăn lắm đâu.”
Hả? Cô nghĩ là anh đang sợ đồ cô nấu không ngon sao?
Giang Hàn cầm đũa lên nếm thử một miếng. Mùi vị khá ổn, không đến mức khiến người khác kinh ngạc. Nhưng đây là món mà bé Nhã Phù làm, chỉ riêng điều này thôi là đã đủ để hơn sơn hào hải vị rồi.
Nhưng ngoài mặt anh lại nói với cô: “Về sau đừng làm mấy thứ này, ở đây cũng có căn tin.”
“Em… Có phải em làm dở lắm không?”
“Không phải, tay em nên được dùng vào những chuyện có ý nghĩa hơn. Hơn nữa vết thương của em còn chưa lành hẳn.” Vẻ mặt anh vẫn lộ ra vài phần nghiêm túc.
Lê Nhã Phù nhớ lại chuyện trước đây anh từng nói tay cô chỉ được dùng để chơi đàn violin, không phải để làm mấy công việc nhà này nọ. Cô nghĩ, tay mình nào có quý giá như thế đâu?
Không nghe cô trả lời, Giang Hàn dừng tay rồi nhìn về phía cô: “Hửm? Nghe anh nói gì không?”
Vẻ mặt của vẫn rất nghiêm túc, dáng vẻ như một người anh lớn vậy.
Lê Nhã Phù ngoan ngoãn đáp: “Nghe thấy rồi.” Cô nhìn anh với vẻ mặt lấy lòng: “Đợi đến khi vết thương tốt lên rồi em lại làm cho anh ăn nhé?”
Lúc cô cười, khuôn mặt hướng về phía anh trông tựa như một đóa hướng dương rực rỡ. Tuy rằng trong khoảng thời gian này cô vẫn thường xuyên cười với anh, nhưng anh vẫn chưa thể thích ứng với sự tươi cười này của cô lắm. Ngày đó anh vẫn luôn bị cô ghét bỏ, những giấc mơ về cô trong mấy năm nay cũng toàn là ác mộng. Mỗi lần nhìn thấy cô cười, anh lại thấy không chân thật như bị ảo tưởng ấy.
Anh cúi đầu, vừa cương quyết vừa lạnh lùng đáp lại một câu: “Vết thương tốt lên cũng không được làm.”
“…”
Lê Nhã Phù biết anh còn nhiều việc nên ăn với anh xong cô rời đi ngay. Giang Hàn đưa cô xuống lầu, nhìn cô lên xe rồi mới quay về. Để về văn phòng của anh thì phải đi qua một phòng trà nước Lúc này trong phòng trà có mấy người đàn ông đang đứng nói chuyện với nhau. Những người có thể làm việc ở tầng này là những tinh hoa được anh đào từ nhiều nơi khác nhau, thuộc những thành phần người tài có năng lực trong chi nhánh.
“Cô bé mới vừa tới kia là ai thế? Má ơi, có khí thế thật đấy. Đôi mắt kia như chứa tia lửa điện vậy. Vừa liếc nhìn cô ấy một cái tôi đã cảm thấy cả người mình như tê rần cả lên rồi.”
“Nghe trợ lý Lâm nói là em gái của boss.”
“Boss có em gái hồi nào vậy?”
“Không rõ lắm.”
“Cũng không biết em gái của boss có bạn trai chưa nhỉ. Mấy cậu nói xem, tôi mà theo đuổi cô ấy thì thế nào nhỉ?”
“Tôi mới là người thấy cô ấy trước đó anh bạn ơi. Có theo đuổi thì cũng là tôi theo đuổi trước, tôi không theo đuổi được rồi mới đến cậu. Biết cái gì gọi là thứ tự trước sao không?”
Nghe bọn họ thì thầm to nhỏ, vẻ mặt của Giang Hàn lại hơi trầm xuống. Có lẽ là do khí thế của boss quá mạnh mẽ, hoặc là do lúc này sát khi trên người Giang Hàn quá nặng nên mấy người đó nhanh chóng nhận ra có gì đó sai sai, vừa quay đầu đã thấy boss lớn đang đứng ở cửa với vẻ mặt u ám.
Nháy mắt, bầu không khí xung quanh trở nên đông cứng lại. Thấy boss lớn xuất hiện ở cửa, hơn nữa còn trưng ra vẻ mặt như thế, với những người từng được mở mang tầm mắt về bản lĩnh và thủ đoạn của boss thì cảnh này chắc chắn còn đáng sợ hơn việc gặp ma giữa ban ngày.
“Giang… Giang tổng.”
“Giang tổng.”
“Giang tổng.”
Ánh mắt Giang Hàn quét qua mặt của những người này, giọng điệu lạnh băng như đâm vào xương tủy của người khác: “Cho đến trước năm năm mươi tuổi em gái tôi sẽ không quen bạn trai, từ bỏ hy vọng đi.”
“…”
“…”
“…”
Không ai dám phản bác câu nào. Nói xong, Giang Hàn rời đi ngay, nhưng bầu không khí lạnh như băng do anh tạo ra vẫn còn ở đó, như khiến người khác ngạt thở.
Đến tối, sau khi cơm nước xong, Lê Nhã Phù vừa mới nằm xuống giường Giang Hàn đã bước vào, trên tay còn cầm quyển《 Nàng công chúa và hạt đậu》mà hôm qua vẫn chưa đọc xong.
Lê Nhã Phù: “…”
Vậy cái nghi thức kể chuyện trước khi đi ngủ này sẽ kéo dài bao lâu đây?
Giang Hàn ngồi xuống bên giường, hỏi cô: “Bắt đầu đọc từ chỗ hôm qua dừng nhé?”
Cảm giác như anh trai thực sự xem cô là một đứa trẻ mất rồi.
Nếu anh trai đã muốn kể chuyện cho cô, cô cũng không thể đả kích sự tích cực của anh được, thế nên cô nhanh chóng gật đầu với anh: “Được.”
Cô nhích lại gần anh hơn một chút, nghe anh kể chuyện cho mình nghe.
Đối với người trưởng thành mà nói, mấy quyển sách dành cho trẻ nhỏ thế này rất nhàm chán. Nhưng vì cách xa anh trai nhiều năm như thế nên ít nhiều gì cũng thấy lạ lẫm, cô cũng chưa tìm được cách thích hợp để ở chung với anh. Anh muốn kể chuyện thì cứ để anh kể như thế cái đã, dù gì cũng có thể gần anh hơn một chút.
Tuy nhiên câu chuyện này có khả năng thôi miên tốt quá, anh đọc được một lát là cô đã cảm thấy hai mí mắt mình đang đánh nhau rồi.
Cô ngáp một cái: “Em hơi mệt rồi.”
“Ừm.”
Nói xong, anh đứng lên, nhưng lại không đi ngay. Lê Nhã Phù ngẩng đầu nhìn anh: “Còn có chuyện gì hả anh?”
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, không nói gì, đứng như vậy được một lúc thì anh bỗng vươn tay ra, nhưng vươn ra rồi lại chẳng làm gì, dừng một chút lại muốn rút lại. Lê Nhã Phù vội vàng kéo tay anh, đặt lòng bàn tay anh lên đầu mình.
Ngày trước, khi mối quan hệ của cô và anh còn rất tốt, anh thực sự rất thích xoa đầu cô.
Ngón tay Giang Hàn hơi cứng đờ lại. Lê Nhã Phù cười cười rồi nói với anh: “Anh, anh mau nhìn xem em có cao thêm không?”
Lúc còn nhỏ cô cũng thế này, đứng kiễng chân trước mặt anh rồi hỏi: “Anh, anh mau nhìn xem em có cao thêm không?”
Anh sẽ xoa xoa đỉnh đầu cô rồi nói: “Ừm, bé ngoan cao hơn rồi.”
Giang Hàn hoàn hồn lại, xoa nhẹ đỉnh đầu cô rồi nói: “Cao hơn rồi.”
Cao hơn, cũng không còn chán ghét anh nữa rồi.
Lê Nhã Phù vô cùng mãn nguyện: “Anh bận rộn cả ngày hôm nay rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”
Anh xoa nhẹ đầu cô hai cái: “Được, ngủ ngon.”
Sáng sớm hôm sau Lê Nhã Phù nhận được cuộc gọi từ chị Vương – người đại diện của cô. Chị Vương tỷ nói cho cô biết tiền của cô đã về rồi.
“À đúng rồi Nhã Phù, gần đây em có thời gian không?”
“Chị muốn nhận thêm việc sao?”
“Bên MV của Vưu Nhất Vũ tính mời em hợp tác. Cậu ấy ra giá năm mươi vạn, em có muốn nhận không?”
Năm mươi vạn, hậu hĩnh phết đấy.
“Khoảng bao lâu nữa thì quay?”
“Tháng sau.”
“Vậy thì được.”
Đến tháng sau thì vết thương của cô cũng gần lành hẳn rồi.
Sau khi cúp điện thoại, Lê Nhã Phù kiểm tra thẻ ngân hàng của mình một chút, trong đó còn khoảng năm vạn tệ. Sau khi nhận được tiền, việc đầu tiên Lê Nhã Phù nghĩ đến là mua cho anh mình một cái gì đó.
Cô nghĩ đến chuyện anh mình vẫn luôn mặc đồ màu đen. Hay là mua cho anh một bộ vest màu khác nhỉ? Dù số tiền không đủ để mua một bộ đồ cao cấp, nhưng cũng vẫn có thể mua một bộ ổn một chút.
Đến tối, Giang Hàn trở về. Sau khi ăn cơm xong, Lê Nhã Phù đưa cho anh bộ vest mà mình đã mua.
“Cái gì thế?”
“Hôm nay em mới nhận được tiền. Đây là quà em mua cho anh.”
Giang Hàn nhận lấy rồi nhìn thoáng quá túi quà: “Quần áo?”
“Anh nhanh chóng đi thử xem xem có vừa người không.”
“Mua cái này làm gì? Anh cũng đâu thiếu quần áo.”
Tuy nói vậy nhưng anh lại cầm quần áo vào phòng thử.
Cô mua một bộ hoàn chỉnh, cả quần áo và áo sơ mi bên trong. Lê Nhã Phù đứng ngoài đợi một lúc anh mới đi ra. Cô hỏi số đo quần áo của anh từ chỗ dì Diêu, dựa theo đó mà mua nên mặc cũng vừa người.
Đây là một bộ vest màu xanh lam, thiết kế kiểu kẻ sọc, áo sơ mi trong có màu đậm hơn bộ đồ một chút. Dáng người của Giang Hàn rất tốt, bộ đồ này được anh khoác lên mình một cách hoàn mỹ.
Hơn nữa, vì không còn là màu đen nên khí chất trên người anh cũng không còn cứng nhắc nữa. Lê Nhã Phù bước đến, giúp anh chỉnh sửa cổ áo. Cô nói với anh: “Bộ này rất hợp với anh, nhìn đẹp hơn màu đen nhiều. Nhưng sao anh thích mặc màu đen quá vậy, hình như em chưa từng thấy anh mặc màu khác.”
“Màu đen ít bị bám bụi.” Anh nhẹ nhàng nói một câu.
“…”
Cô nhớ lại ngày xưa khi làm việc bán thời gian ở tiệm sửa xe anh cũng mặc đồ màu đen.
Lê Nhã Phù nói: “Bây giờ không cần phải chịu dính bụi bẩn nữa.”
“Thói quen rồi.”
Thói quen. Một từ thật đáng sợ, thói quen mặc quần áo màu đen để trông ít dơ hơn khi bị bám bụi, vì phải làm việc nặng nên quen với nỗi mệt nhọc, vì không chỉ làm việc nặng mà còn phải đến trường.
Lê Nhã Phù chỉ cảm thấy trái tim mình như bị bóp chặt, chóp mũi từ từ cay xè. Anh trai cô thực sự từng vì cô mà trả giá rất nhiều. Cô cầm lấy cổ tay anh rồi nói: “Bây giờ em có thể kiếm tiền rồi, anh không cần phải cực nhọc như thế.”
Anh cúi đầu nhìn thoáng qua cổ tay đang bị cô nắm lấy, ánh mắt dừng lại một lát rồi mới nhìn mặt cô. Anh hỏi: “Sao đột nhiên lại nói như thế?”
“Em chỉ muốn cho anh biết là em đã trưởng thành và có thể tự lập rồi. Có chuyện gì anh có thể nói với em, đừng gánh vác một mình, với lại sau này em sẽ phụng dưỡng anh.”
“…”
Câu nói này cứ kỳ lạ thế nào ấy nhỉ?
“Anh không cần em phụng dưỡng anh.” Giang Hàn nói: “Em chỉ là một cô bé, phụng dưỡng cái gì mà phụng dưỡng?”
“Bây giờ em đã không còn là một cô bé nữa rồi.”
“Trong mắt anh em vẫn luôn là một cô bé.”
“…”
Được rồi, dù sao thì chuyện phụng dưỡng này cô biết là được rồi.
Câu chuyện trước giờ đi ngủ của hôm này vẫn là《 Nàng công chúa và hạt đậu 》. Lê Nhã Phù cảm thấy anh đọc quyển sách này có khả năng thôi miên cực mạnh, một câu chuyện《 Nàng công chúa và hạt đậu 》kể mấy đêm rồi mà vẫn chưa xong. Thật ra thì cô muốn uyển chuyển nhắc nhở anh rằng bây giờ cô đã không còn là một đứa bé phải nghe kể chuyện mới đi ngủ được nữa rồi, nhưng sợ lại tổn thương đến tấm lòng muốn sát lại gần cô hơn của anh.
Thôi bỏ đi, để im cho anh kể vậy.
Sau đó cô cũng không nhớ mình chìm vào giấc ngủ từ lúc nào.
Hôm sau, Lê Nhã Phù vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Giang Hàn bước ra từ phòng anh. Anh mặc bộ vest mà hôm qua cô mua cho. Lê Nhã Phù càng nhìn càng hài lòng.
“Anh muốn đi làm sao?”
“Muộn rồi, anh phải đến công ty. Em ăn bữa sáng một mình nhé.”
Nói xong, anh lập tức bước về phía cửa. Nghĩ đến chuyện gì đó, Lê Nhã Phù gọi anh lại.
“Sao thế?”
Lê Nhã Phù chạy tới, hai tay ôm lấy cổ cô, nhón chân lên, áp mặt mình vào mặt anh.
Giang Hàn hoàn toàn không ngờ rằng cô sẽ làm như thế, cả cơ thể đều trở nên cứng đờ.
Khuôn mặt non mềm đó dán trên mặt anh một lúc rồi mới buông ra. Cô thả cổ anh ra, lùi về sau vài bước rồi với nói với anh: “Anh còn nhớ không? Áp mặt chào tạm biệt.”
Đây là chuyện mà mẹ đã dạy cho hai người họ. Khi đó, vì để gia tăng tình cảm anh em, dưỡng mẫu đã bảo hai anh em họ phải áp mặt mình vào mặt đối phương mỗi khi tạm biệt.
Nhưng cô của năm sáu tuổi lại không ngoan ngoãn làm theo, bất kể mẹ cô có nói thế nào cô cũng sống chết không áp mặt tạm biệt.
Lúc ấy, khi bị ghét bỏ, anh còn cảm thấy mất mát một thời gian.
Lê Nhã Phù vẫy tay với anh: “Tạm biệt anh.”
Giang Hàn hoàn hồn lại, bình tĩnh gật đầu: “Ừm, tạm biệt.”
Nhưng khi đóng cửa lại, anh mới nhẹ nhàng thở phào một hơi, cử động các khớp ngón tay đang hơi cứng ngắc của mình, vẻ mặt vẫn còn hoảng hốt nhưng nửa giây sau ý cười đã từ từ lan ra tứ khoé miệng.
——————–
Tác giả :
Tử Thanh Du