Cưng Chiều Ngươi Không Đủ
Chương 25
CHƯƠNG 25
“Đứng lên nói.”
Chủ thượng thanh âm có chút lãnh đạm, Tiêu Hồng Nương nặng nề dập đầu: “Vâng!” Ngẩng đầu trên trán đã xuất hiện một mảng sưng đỏ, nàng không để ý đứng một bên cung kính: “Không biết chủ thượng đến đây vì việc gì? Chẳng hay thuộc hạ có thể giúp chủ thượng phân ưu?”
Phong Nhã trầm ngâm, khẽ vuốt tóc tiểu đông tây hỏi: “Ngươi có biết Y Ân?”
Y Ân? Tiêu Hồng Nương cẩn thận nghĩ rồi lắc đầu: “Thuộc hạ chưa từng nghe qua, không biết hắn đã gây nên chuyện gì?” vừa nói một chút lại cúi người kính cẩn: “Thuộc hạ ngu muội, thỉnh chủ thượng thứ tội, thuộc hạ lập tức phái người đi điều tra.”
Phong Nhã ngón tay miết nhẹ mặt bàn, im lặng nhíu mày. Trong lòng, tiểu đông tây ngủ cũng không an ổn, trên đường đi giật mình tỉnh dậy rất nhiều lần, hỏi nó phụ mẫu là ai, nhà ở nơi nào, một mực không biết. Chỉ biết họ Y, còn kiêu ngạo nói với hắn: “Tên Y nhi, không phải Y Ân a?” (*)
Tốt lắm, ngay cả tên cũng không nguyện ý cho nó, thật sự là một đôi hảo phụ mẫu. Mặc dù căm tức nhưng trên đường đến đây cũng bình tĩnh ít nhiều, có chút tùy hứng muốn giận chó đánh mèo Tiêu Hồng Nương, nhưng lý trí lại biết không nên làm vậy.
Tiêu Hồng Nương năng lực cùng lòng trung thành không cần đề cập tới, từ lúc theo Thiên Điện đến nay cũng không làm gì trái với tôn chỉ: ‘để đạt được mục đích bất chấp thủ đoạn, giết người phóng hỏa không từ một phương pháp tồi tệ nào’.
Hay là hắn muốn trách cứ Tiêu Hồng Nương chưa từng đối xử tử tế với đứa nhỏ này? Thiên Điện cũng không phải thiện đường, đối với ai cũng chiếu cố thì còn xưng cái gì ma giáo?
Lý trí nghĩ vậy nhưng tư tâm lại không muốn để yên. Mặc kệ ra sao, hiện tại đứa nhỏ này là người của hắn, hắn sẽ không để bất cứ ai tùy ý khi dễ, cho dù là trong quá khứ.
“Tiêu Hồng Nương, ngươi còn nhớ đứa bé đêm qua đưa đến Thư Dạ Hiên?
Đêm qua? Tiêu Hồng Nương suy tư, đêm qua có đưa đứa nhỏ nào đến Thư Dạ Hiên sao? Gần đây không có mua đứa nhỏ a! Đêm qua, đêm qua. . . . . “A! Tần Sương Kích!” Tiêu Hồng Nương sợ hãi: “Hay là hắn tìm tới cửa?”
“Ân. . . . .” Nội thất đột nhiên truyền đến tiếng kêu nho nhỏ, liền đó chủ thượng tựa hồ ảo não quát khẽ: “Nhỏ giọng.”
Tiêu Hồng Nương không dám lên tiếng thắc mắc nhìn Thanh điện hạ thì thấy điện hạ bộ dáng nén cười ra ý nàng hãy tự mình nghe. Tiêu Hồng Nương nhắm mắt lại, vận nội lực nghe ngóng lập tức kinh ngạc há to miệng.
Thiên a! Nàng có thể bị giết diệt khẩu hay không, nhìn xem nàng nghe được cái gì? Chủ thượng. . . . . chủ thượng cư nhiên hống tiểu hài tử?
“Tốt lắm, tốt lắm, không ai hung với ngươi, ngoan, hảo hảo ngủ, ân?” Phong Nhã không thèm để ý hình tượng mình toàn bộ đã bị hủy. Hắn từ trước đến nay tùy tính, yêu như thế nào liền thể hiện như thế ấy, cái nhìn của người khác cùng hắn không quan hệ. Y Ân ngủ không an ổn a.
Phong Nhã nhẫn nại dỗ nó, tiểu đông tây cũng rất muốn ngoan ngoãn ngủ không gây phiền toái, chính là chính là. . . . . nó vẫn không thể không sợ! Sợ cái gì nó cũng không biết, chỉ cảm thấy không khí nơi này làm nó rất không thoải mái.
Phong Nhã đem Y Ân đang ôm trong ngực dỗ dành, hôn nhẹ lên mắt nó: “Ngủ, ân?”
“Ân. . . . .” Y Ân khẽ cắn môi nhắm mắt lại, nắm chặt y phục Phong Nhã. Nơi này rốt cuộc là làm sao? Cảm giác khiến người ta sợ hãi, chính là, chính là, nó không thể gây thêm phiền toái. . . . .
Tiêu Hồng Nương tiến lên vài bước, nhỏ giọng hỏi: “Chủ thượng, thiếu chủ có thể đói bụng?” Thanh âm nho nhỏ tựa như trẻ con, đứa nhỏ của chủ thượng sao?
“Còn đói sao?” Phong Nhã suy nghĩ, cảm thấy có thể như vậy nên cúi đầu định hỏi Y Ân đã thấy nó mở to mắt, toàn thân run rẩy, môi dưới cơ hồ bị cắn đến xuất huyết. “Làm sao vậy?” vội vàng bài khai miệng nó, Y Ân thét chói tai, nhảy dựng lên, chạy vài bước liền té ngã trên trên đất, nhìn quanh quất phía trước kêu: “Người xấu. . . . . Người xấu. . . . .”
Phong Nhã đuổi theo đem nó ôm vào lòng, thấy tiểu đông tây hai mắt mang địch ý nhìn chăm chú phía trước, liền lạnh nhạt nói: “Tiêu Hồng Nương, tiến vào.”
“Vâng?” Tiêu Hồng Nương nghi hoặc tiến vào bên trong, nhìn đứa nhỏ Phong Nhã đang ôm kinh ngạc: “Đứa nhỏ này. . . . .” không phải tiểu luyến đồng của Tần Sương Kích sao?
“Y. . . . . Người xấu. . . . .” Y Ân lại kêu lên, hai tay che chắn Phong Nhã, sợ hãi hướng phía nàng đề phòng.
Người này, người này. . . . . Y nhi nhớ rõ! Chính nàng hại Y nhi cùng phụ thân tách ra! Hơn nữa nàng còn lấy roi muốn đánh phụ thân! Tuy rằng Y nhi không biết ngày đó xảy ra chuyện gì, chính là Y nhi nghe được tiếng roi, chính người này lấy roi đánh phụ thân! Roi đánh vào rất đau, nàng cư nhiên dùng nó đánh phụ thân! Người này. . . . . không tốt! So với người xấu còn xấu hơn!
“Y nhi.” Phong Nhã từ phía sau ôm Y Ân, vội hôn lên thái dương nó. “Không sợ, ân? Người này không dám làm gì ngươi đâu.”
Y Ân lắc đầu, gắt gao đem Phong Nhã bảo hộ sau lưng. Nàng là người xấu, nàng sẽ lấy roi đánh người. Nàng còn đánh phụ thân, hại Y nhi không thấy được phụ thân! Nàng hiện tại. . . . . có phải hay không, có phải hay không muốn đến đánh người? Không thể cho nàng đánh Nhã! Roi đánh vào người rất đau.
“Tốt lắm, không phải sợ, không có việc gì, ân?” Phong Nhã đau lòng thở dài, lấy áo choàng quấn tiểu nhát gan vào lòng, trấn an thân thể run rẩy của nó.
Y Ân lại liên tục lắc đầu, lo lắng kêu: “Người xấu. . . . . người xấu. . . . .” Nó không biết những từ ngữ dùng để mắng chửi, lại càng không biết dùng lời ác ý để hình dung một người. Đối với nó, từ nghiêm trọng nhất là ‘người xấu’, chính là, chính là người này so với người xấu còn xấu hơn!
Hơn nữa Nhã không biết nàng rất xấu. . . . . Y Ân gấp đến độ khóc lớn lên. Người xấu sẽ đánh người, chính là Nhã cũng không biết, còn ôm tay Y nhi lại, không cho Y nhi bảo hộ hắn. . . . . roi đánh vào người rất đau, rất đau. . . . .
(*): Ân không phải là tên, chỉ là tiếng đáp lời (ừ, dạ, ờ…), không ai dùng ân để đặt tên. Điều này sẽ được giải thích trong phiên ngoại.
PS: con tép đòi bảo kê cho con cá mập. . . . . 0_0
“Đứng lên nói.”
Chủ thượng thanh âm có chút lãnh đạm, Tiêu Hồng Nương nặng nề dập đầu: “Vâng!” Ngẩng đầu trên trán đã xuất hiện một mảng sưng đỏ, nàng không để ý đứng một bên cung kính: “Không biết chủ thượng đến đây vì việc gì? Chẳng hay thuộc hạ có thể giúp chủ thượng phân ưu?”
Phong Nhã trầm ngâm, khẽ vuốt tóc tiểu đông tây hỏi: “Ngươi có biết Y Ân?”
Y Ân? Tiêu Hồng Nương cẩn thận nghĩ rồi lắc đầu: “Thuộc hạ chưa từng nghe qua, không biết hắn đã gây nên chuyện gì?” vừa nói một chút lại cúi người kính cẩn: “Thuộc hạ ngu muội, thỉnh chủ thượng thứ tội, thuộc hạ lập tức phái người đi điều tra.”
Phong Nhã ngón tay miết nhẹ mặt bàn, im lặng nhíu mày. Trong lòng, tiểu đông tây ngủ cũng không an ổn, trên đường đi giật mình tỉnh dậy rất nhiều lần, hỏi nó phụ mẫu là ai, nhà ở nơi nào, một mực không biết. Chỉ biết họ Y, còn kiêu ngạo nói với hắn: “Tên Y nhi, không phải Y Ân a?” (*)
Tốt lắm, ngay cả tên cũng không nguyện ý cho nó, thật sự là một đôi hảo phụ mẫu. Mặc dù căm tức nhưng trên đường đến đây cũng bình tĩnh ít nhiều, có chút tùy hứng muốn giận chó đánh mèo Tiêu Hồng Nương, nhưng lý trí lại biết không nên làm vậy.
Tiêu Hồng Nương năng lực cùng lòng trung thành không cần đề cập tới, từ lúc theo Thiên Điện đến nay cũng không làm gì trái với tôn chỉ: ‘để đạt được mục đích bất chấp thủ đoạn, giết người phóng hỏa không từ một phương pháp tồi tệ nào’.
Hay là hắn muốn trách cứ Tiêu Hồng Nương chưa từng đối xử tử tế với đứa nhỏ này? Thiên Điện cũng không phải thiện đường, đối với ai cũng chiếu cố thì còn xưng cái gì ma giáo?
Lý trí nghĩ vậy nhưng tư tâm lại không muốn để yên. Mặc kệ ra sao, hiện tại đứa nhỏ này là người của hắn, hắn sẽ không để bất cứ ai tùy ý khi dễ, cho dù là trong quá khứ.
“Tiêu Hồng Nương, ngươi còn nhớ đứa bé đêm qua đưa đến Thư Dạ Hiên?
Đêm qua? Tiêu Hồng Nương suy tư, đêm qua có đưa đứa nhỏ nào đến Thư Dạ Hiên sao? Gần đây không có mua đứa nhỏ a! Đêm qua, đêm qua. . . . . “A! Tần Sương Kích!” Tiêu Hồng Nương sợ hãi: “Hay là hắn tìm tới cửa?”
“Ân. . . . .” Nội thất đột nhiên truyền đến tiếng kêu nho nhỏ, liền đó chủ thượng tựa hồ ảo não quát khẽ: “Nhỏ giọng.”
Tiêu Hồng Nương không dám lên tiếng thắc mắc nhìn Thanh điện hạ thì thấy điện hạ bộ dáng nén cười ra ý nàng hãy tự mình nghe. Tiêu Hồng Nương nhắm mắt lại, vận nội lực nghe ngóng lập tức kinh ngạc há to miệng.
Thiên a! Nàng có thể bị giết diệt khẩu hay không, nhìn xem nàng nghe được cái gì? Chủ thượng. . . . . chủ thượng cư nhiên hống tiểu hài tử?
“Tốt lắm, tốt lắm, không ai hung với ngươi, ngoan, hảo hảo ngủ, ân?” Phong Nhã không thèm để ý hình tượng mình toàn bộ đã bị hủy. Hắn từ trước đến nay tùy tính, yêu như thế nào liền thể hiện như thế ấy, cái nhìn của người khác cùng hắn không quan hệ. Y Ân ngủ không an ổn a.
Phong Nhã nhẫn nại dỗ nó, tiểu đông tây cũng rất muốn ngoan ngoãn ngủ không gây phiền toái, chính là chính là. . . . . nó vẫn không thể không sợ! Sợ cái gì nó cũng không biết, chỉ cảm thấy không khí nơi này làm nó rất không thoải mái.
Phong Nhã đem Y Ân đang ôm trong ngực dỗ dành, hôn nhẹ lên mắt nó: “Ngủ, ân?”
“Ân. . . . .” Y Ân khẽ cắn môi nhắm mắt lại, nắm chặt y phục Phong Nhã. Nơi này rốt cuộc là làm sao? Cảm giác khiến người ta sợ hãi, chính là, chính là, nó không thể gây thêm phiền toái. . . . .
Tiêu Hồng Nương tiến lên vài bước, nhỏ giọng hỏi: “Chủ thượng, thiếu chủ có thể đói bụng?” Thanh âm nho nhỏ tựa như trẻ con, đứa nhỏ của chủ thượng sao?
“Còn đói sao?” Phong Nhã suy nghĩ, cảm thấy có thể như vậy nên cúi đầu định hỏi Y Ân đã thấy nó mở to mắt, toàn thân run rẩy, môi dưới cơ hồ bị cắn đến xuất huyết. “Làm sao vậy?” vội vàng bài khai miệng nó, Y Ân thét chói tai, nhảy dựng lên, chạy vài bước liền té ngã trên trên đất, nhìn quanh quất phía trước kêu: “Người xấu. . . . . Người xấu. . . . .”
Phong Nhã đuổi theo đem nó ôm vào lòng, thấy tiểu đông tây hai mắt mang địch ý nhìn chăm chú phía trước, liền lạnh nhạt nói: “Tiêu Hồng Nương, tiến vào.”
“Vâng?” Tiêu Hồng Nương nghi hoặc tiến vào bên trong, nhìn đứa nhỏ Phong Nhã đang ôm kinh ngạc: “Đứa nhỏ này. . . . .” không phải tiểu luyến đồng của Tần Sương Kích sao?
“Y. . . . . Người xấu. . . . .” Y Ân lại kêu lên, hai tay che chắn Phong Nhã, sợ hãi hướng phía nàng đề phòng.
Người này, người này. . . . . Y nhi nhớ rõ! Chính nàng hại Y nhi cùng phụ thân tách ra! Hơn nữa nàng còn lấy roi muốn đánh phụ thân! Tuy rằng Y nhi không biết ngày đó xảy ra chuyện gì, chính là Y nhi nghe được tiếng roi, chính người này lấy roi đánh phụ thân! Roi đánh vào rất đau, nàng cư nhiên dùng nó đánh phụ thân! Người này. . . . . không tốt! So với người xấu còn xấu hơn!
“Y nhi.” Phong Nhã từ phía sau ôm Y Ân, vội hôn lên thái dương nó. “Không sợ, ân? Người này không dám làm gì ngươi đâu.”
Y Ân lắc đầu, gắt gao đem Phong Nhã bảo hộ sau lưng. Nàng là người xấu, nàng sẽ lấy roi đánh người. Nàng còn đánh phụ thân, hại Y nhi không thấy được phụ thân! Nàng hiện tại. . . . . có phải hay không, có phải hay không muốn đến đánh người? Không thể cho nàng đánh Nhã! Roi đánh vào người rất đau.
“Tốt lắm, không phải sợ, không có việc gì, ân?” Phong Nhã đau lòng thở dài, lấy áo choàng quấn tiểu nhát gan vào lòng, trấn an thân thể run rẩy của nó.
Y Ân lại liên tục lắc đầu, lo lắng kêu: “Người xấu. . . . . người xấu. . . . .” Nó không biết những từ ngữ dùng để mắng chửi, lại càng không biết dùng lời ác ý để hình dung một người. Đối với nó, từ nghiêm trọng nhất là ‘người xấu’, chính là, chính là người này so với người xấu còn xấu hơn!
Hơn nữa Nhã không biết nàng rất xấu. . . . . Y Ân gấp đến độ khóc lớn lên. Người xấu sẽ đánh người, chính là Nhã cũng không biết, còn ôm tay Y nhi lại, không cho Y nhi bảo hộ hắn. . . . . roi đánh vào người rất đau, rất đau. . . . .
(*): Ân không phải là tên, chỉ là tiếng đáp lời (ừ, dạ, ờ…), không ai dùng ân để đặt tên. Điều này sẽ được giải thích trong phiên ngoại.
PS: con tép đòi bảo kê cho con cá mập. . . . . 0_0
Tác giả :
Thiên Phật Nhân