Cưng Chiều Em Cả Đời
Chương 42: Cưng Chiều
“Muốn ăn trái cây không? Nho hay chuối tiêu?” Trình Diệc Nhiên rút khăn giấy lau sạch khóe miệng của cô, cầm lấy chén canh trong tay cô.
Mạnh Ảnh hất tay anh ra, giọng nhàn nhạt, “Trình Diệc Nhiên, anh không cần đi làm sao?”
Trình Diệc Nhiên cũng không giận, thấy cô không trả lời câu hỏi của anh, thay cô tự mình quyết định chọn nho, anh còn nhớ cô hơi thích ăn nho. Với tay cầm lấy một chùm nho, lấy nho lột sạch vỏ rồi đưa đến bên miệng cô, “Không cần, bây giờ em chính là công tác lớn nhất của anh.” [Ten: giời ơi tui ghen tị quá điiiiiiiiiii :((]
Mạnh Ảnh quay mặt đi, từ chối mở miệng, giọng nói vẫn rất lạnh lùng như cũ, “Anh đã nói tôi uống xong canh thì đi mà.”
Trình Diệc Nhiên mỉm cười cúi sát vào mặt cô, thậm chí môi cũng nhẹ nhàng hôn cô một cái,“Vừa rồi cũng không nói gì nên không thể nói là không giữ lời được.”
Mạnh Ảnh tức giận đẩy anh một cái, người này sao lại có thể không biết xấu hổ đến mức này chứ?
“Này! Trình Diệc Nhiên, tôi cảnh cáo anh đừng có được đằng chân lân đằng đầu!”
Trình Diệc Nhiên nhân cơ hội lấy nho nhét vào miệng cô, hoàn toàn lờ đi sự lạnh lùng của cô, vẫn giữ nụ cười như cũ, “Vợ à, không nên kích động, coi chừng tổn thương con trai anh.”
Mạnh Ảnh lập tức nuốt nho trong miệng, tức giận nói, “Con trai anh? Tưởng tượng hay quá! Chờ tôi xuất viện rồi chúng ta nhanh chóng đi làm thủ tục, tôi còn nhớ ngày hôm đó anh nóng vội không kiềm được xông vào nhà tôi nhất quyết muốn mang tôi đi làm thủ tục mà, đừng giả vờ là không có chuyện gì xảy ra.” Cô luôn thấy khó chịu với hành động và lời nói của Trình Diệc Nhiên ngày đó, từ trước đến nay anh đều cưng chiều cô, nhưng ngày hôm đó anh lại dám đối với cô như vậy, quả thật đúng là anh tạo phản mà! [Ten: nói thật ta k hiểu ý là “anh tạo phản” hay là “trái ngược với anh” nữa @,@]
Trình Diệc Nhiên tự động bỏ qua lời cô, anh biết là cô rất khó chiều, cũng biết tính tình của phụ nữ có thai sẽ không dễ chịu, cho nên anh mỉm cười nhìn cô cố tình gây sự. Đợi cô ầm ĩ đủ rồi, anh lại bắt đầu tiếp tục kế hoạch vỗ béo của mình, thừa dịp bất ngờ đưa nho đã lột sạch vỏ nhét vào miệng cô.
Mạnh Ảnh quả thật không nói nổi với anh, người này thật lì lợm, bất kể là cô đuổi anh như thế nào, kích động anh ra sao, anh cũng không quan tâm, thậm chí bắt đầu chơi xỏ lá. Mạnh Ảnh cảm thấy trước mắt là một mảnh đông nghẹt mây đen, ép cô không thở nổi. Trình Diệc Nhiên trước kia không phải như vậy.
Cô thật sự rất tức giận, cũng thật sự không muốn nhìn thấy anh, nhưng anh không thèm đếm xỉa gì đến cảm nhận của cô, một ngày 24 tiếng đồng hồ canh chừng ở bên giường của cô, cho dù cô nói gì anh cũng làm như không hề nghe thấy, cố chấp ép cô uống các loại soup, lừa gạt cô ăn các loại thực phẩm dinh dưỡng. Mạnh Ảnh không biết phải làm sao, rõ ràng là bản thân thật sự rất đau, rõ ràng là bản thân thật sự rất khổ sở, nhưng anh hoàn toàn không chút phản ứng gì, cứ xem như là cô cố tình gây sự. Cô thật sự cảm thấy uất ức của mình vô ích quá, gây sự với anh cảm giác cứ như đấm vào bông vải, dùng sức lực cũng vô ích.
“Điều đó hả, ai nói muốn làm thủ tục, dù sao anh không từng nói ra nha.” Trình Diệc Nhiên lại có thể chơi xấu trắng trợn như vậy, nhìn cứ như là 100% vô tội.
Mạnh Ảnh hơi nghẹn ở ngực, nói không ra lời, giận đến mức dùng sức đánh anh. Sao anh lại có thể như vậy, sao anh lại có thể cho là không có chuyện gì như vậy, sao lại có thể dễ dàng gộp tất cả đau thương của cô lại như vậy?
Trình Diệc Nhiên sợ cô kiềm nén quá sẽ không ổn, dịu dàng vỗ lưng cho cô dễ thở, mặc cho cô đánh anh, dù sao sức lực của cô cũng không mạnh, đánh lên người cũng không thấy đau đớn gì. Không phải là anh không biết cô khó chịu bao nhiêu, mà là anh biết vấn đề này họ không thể mở lời, vì có quá nhiều đau đớn ở bên trong, cô cũng có mà anh cũng có, một khi mở lời, họ sẽ không thể thoát khỏi mà càng sa lầy sâu hơn. Về chuyện cô có giúp Dương Kỳ Ngôn hay không, về lý do cô muốn ly hôn, anh cũng không muốn thảo luận với cô thêm lần nào nữa, cô mà đau lòng thì anh sẽ càng đau lòng hơn!
Mạnh Ảnh hô hấp trở lại bình thường, dùng sức giật tay mình từ trong tay anh thoát ra, tức giận nói: “Anh muốn giận thì giận tôi đi, phụ nữ có thai tức giận rất tốt với thai nhi, cho nên anh cứ việc tức giận với tôi!” [Ten: công nhận chị Ảnh giận lâu thiệt :”> giống mình :”> chắc chị cung Sư Tử quá XD~]
Trình Diệc Nhiên cũng sợ cô tức giận khiến thân thể không khỏe, cực kỳ dịu dàng nói: “Bình tĩnh một chút đừng nóng nảy, không nên tức giận, anh thật sự biết sai rồi mà.”
Được rồi, bây giờ Trình Diệc Nhiên tự hạ mình còn hơn là việc nhục nhã mất nước, thậm chí là chuyện nhượng lãnh thổ đền tiền bồi thường, ngay cả Mạnh Ảnh cũng lần đầu thấy anh “biết co biết dãn” như vậy. Nếu như cấp dưới của anh trông thấy thì thật sự không biết rằng sẽ có cảm tưởng gì nữa, lúc này Trình Diệc Nhiên làm gì còn giữ được vẻ uy nghiêm chứ.
Vốn đang có uất ức lớn như trời, nhìn anh nhượng bộ mọi thứ như vậy, cô thật sự không tìm được cơ hội gây sự nào, tức giận cỡ nào cũng từ từ biến mất. Mạnh Ảnh rất buồn bực, cho nên vẻ mặt lạnh lùng hừ một tiếng, lại nằm xuống đắp mền đưa lưng về phía anh.
Trình Diệc Nhiên thấy cô buồn bực, cũng biết bây giờ không thể lại chọc cô tức nữa. Đi vào toilet rửa tay xong đi ra, yên lặng ngồi một bên xem tạp chí, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn người nào đó không được tự nhiên lắm đang nằm trên giường.
Mạnh Ảnh dù sao vẫn không ngủ được, trong lòng buồn bực muốn chết, nằm trên giường một hồi, nghe được anh lại còn thảnh thơi xem tạp chí, ngồi bật dậy, căm tức nói: “Anh, đi mua nội y cho tôi đi.”
Yêu cầu như vậy rất đáng sợ, tạp chí trong tay Trình Diệc Nhiên mém tí là rơi xuống đất.
Mạnh Ảnh thấy anh như vậy trong lòng có chút thư thái, nhìn anh vẫn ngồi trên ghế sofa không nhúc nhích, Mạnh Ảnh thở dài một hơi, chậm chạp nói: “Tôi không phải cố ý làm khó dễ anh, bây giờ là giai đoạn đặc biệt, đồ trước đây đều mặc không vừa nữa.” Bụng và… ngực của cô càng ngày càng thay đổi, mấy bộ nội y trước đây của cô thật sự đều hơi nhỏ rồi.
Trình Diệc Nhiên một lát sau mới bình tĩnh lại, xếp lại tạp chí. Bước đến bên giường của cô, hai tay chống ở hai bên thân thể của cô, đầu gần như chạm vào cô, đôi môi lúc khép lúc mở giống như lướt qua má cô, dùng âm thanh chỉ có hai người họ mới có thể nghe rõ được chậm rãi cười nói, “Muốn mua cỡ bao nhiêu? Hửm?”
Bây giờ Mạnh Ảnh mới cảm thấy có chút xấu hổ, đỏ mặt tránh đi ánh mắt của anh, nhìn chằm chằm vào dĩa trái cây trên bàn. [Ten: tự nhiên thấy nóng quá...]
Trình Diệc Nhiên thấy cô đáng yêu như vậy, hôn lên gò má đỏ ửng của cô một nụ hôn, thanh âm trầm thấp nói, “Anh rất vui lòng phục vụ cho em, nhưng em không nói, anh thật sự không biết phải mua cỡ bao nhiêu, mua sai rồi em lại trách anh.” Giọng điệu muốn có nghiêm túc bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Mạnh Ảnh nổi giận, đây nhất định là trêu ghẹo trắng trợn mà, đôi mắt gần như muốn phun ra lửa, từng chữ từng chữ nói: “Trình, Diệc, Nhiên.”
Trình Diệc Nhiên thấy mặt cô thật sự muốn biến sắc, nhanh chóng hôn lên má cô một cái,“Được rồi, đừng tức giận, anh đây liền đi mua cho em.”
Thấy Trình Diệc Nhiên đi ra, Mạnh Ảnh mới dẹp được kích động của mình một chút. Cô hy vọng anh đối xử tốt với cô, tốt nhất là tốt đến ngàn y trăm thuận*, nhưng cô không muốn trong trường hợp như thế này, anh không đề cập tới những chuyện trước đây, nhưng những chuyện đó cũng không phải không đề cập tới nghĩa là không tồn tại, chuyện anh và người phụ nữ kia anh cũng không nói tới, mà chuyện này cũng không có nghĩa là cô có thể quên được. Mạnh Ảnh nhớ rõ khi anh nói rằng tách nhau ra thì bản thân đau đớn như bị xé rách từng mảnh, nhưng bây giờ cái gì anh cũng làm như chưa từng xảy ra, làm sao có thể như vậy được?! Sao có thể như vậy được chứ?! [Ten: "ngàn y trăm thuận" có thể hiểu là tất tần tật đều theo ý của chị Ảnh đó :))]
Mạnh Ảnh hất tay anh ra, giọng nhàn nhạt, “Trình Diệc Nhiên, anh không cần đi làm sao?”
Trình Diệc Nhiên cũng không giận, thấy cô không trả lời câu hỏi của anh, thay cô tự mình quyết định chọn nho, anh còn nhớ cô hơi thích ăn nho. Với tay cầm lấy một chùm nho, lấy nho lột sạch vỏ rồi đưa đến bên miệng cô, “Không cần, bây giờ em chính là công tác lớn nhất của anh.” [Ten: giời ơi tui ghen tị quá điiiiiiiiiii :((]
Mạnh Ảnh quay mặt đi, từ chối mở miệng, giọng nói vẫn rất lạnh lùng như cũ, “Anh đã nói tôi uống xong canh thì đi mà.”
Trình Diệc Nhiên mỉm cười cúi sát vào mặt cô, thậm chí môi cũng nhẹ nhàng hôn cô một cái,“Vừa rồi cũng không nói gì nên không thể nói là không giữ lời được.”
Mạnh Ảnh tức giận đẩy anh một cái, người này sao lại có thể không biết xấu hổ đến mức này chứ?
“Này! Trình Diệc Nhiên, tôi cảnh cáo anh đừng có được đằng chân lân đằng đầu!”
Trình Diệc Nhiên nhân cơ hội lấy nho nhét vào miệng cô, hoàn toàn lờ đi sự lạnh lùng của cô, vẫn giữ nụ cười như cũ, “Vợ à, không nên kích động, coi chừng tổn thương con trai anh.”
Mạnh Ảnh lập tức nuốt nho trong miệng, tức giận nói, “Con trai anh? Tưởng tượng hay quá! Chờ tôi xuất viện rồi chúng ta nhanh chóng đi làm thủ tục, tôi còn nhớ ngày hôm đó anh nóng vội không kiềm được xông vào nhà tôi nhất quyết muốn mang tôi đi làm thủ tục mà, đừng giả vờ là không có chuyện gì xảy ra.” Cô luôn thấy khó chịu với hành động và lời nói của Trình Diệc Nhiên ngày đó, từ trước đến nay anh đều cưng chiều cô, nhưng ngày hôm đó anh lại dám đối với cô như vậy, quả thật đúng là anh tạo phản mà! [Ten: nói thật ta k hiểu ý là “anh tạo phản” hay là “trái ngược với anh” nữa @,@]
Trình Diệc Nhiên tự động bỏ qua lời cô, anh biết là cô rất khó chiều, cũng biết tính tình của phụ nữ có thai sẽ không dễ chịu, cho nên anh mỉm cười nhìn cô cố tình gây sự. Đợi cô ầm ĩ đủ rồi, anh lại bắt đầu tiếp tục kế hoạch vỗ béo của mình, thừa dịp bất ngờ đưa nho đã lột sạch vỏ nhét vào miệng cô.
Mạnh Ảnh quả thật không nói nổi với anh, người này thật lì lợm, bất kể là cô đuổi anh như thế nào, kích động anh ra sao, anh cũng không quan tâm, thậm chí bắt đầu chơi xỏ lá. Mạnh Ảnh cảm thấy trước mắt là một mảnh đông nghẹt mây đen, ép cô không thở nổi. Trình Diệc Nhiên trước kia không phải như vậy.
Cô thật sự rất tức giận, cũng thật sự không muốn nhìn thấy anh, nhưng anh không thèm đếm xỉa gì đến cảm nhận của cô, một ngày 24 tiếng đồng hồ canh chừng ở bên giường của cô, cho dù cô nói gì anh cũng làm như không hề nghe thấy, cố chấp ép cô uống các loại soup, lừa gạt cô ăn các loại thực phẩm dinh dưỡng. Mạnh Ảnh không biết phải làm sao, rõ ràng là bản thân thật sự rất đau, rõ ràng là bản thân thật sự rất khổ sở, nhưng anh hoàn toàn không chút phản ứng gì, cứ xem như là cô cố tình gây sự. Cô thật sự cảm thấy uất ức của mình vô ích quá, gây sự với anh cảm giác cứ như đấm vào bông vải, dùng sức lực cũng vô ích.
“Điều đó hả, ai nói muốn làm thủ tục, dù sao anh không từng nói ra nha.” Trình Diệc Nhiên lại có thể chơi xấu trắng trợn như vậy, nhìn cứ như là 100% vô tội.
Mạnh Ảnh hơi nghẹn ở ngực, nói không ra lời, giận đến mức dùng sức đánh anh. Sao anh lại có thể như vậy, sao anh lại có thể cho là không có chuyện gì như vậy, sao lại có thể dễ dàng gộp tất cả đau thương của cô lại như vậy?
Trình Diệc Nhiên sợ cô kiềm nén quá sẽ không ổn, dịu dàng vỗ lưng cho cô dễ thở, mặc cho cô đánh anh, dù sao sức lực của cô cũng không mạnh, đánh lên người cũng không thấy đau đớn gì. Không phải là anh không biết cô khó chịu bao nhiêu, mà là anh biết vấn đề này họ không thể mở lời, vì có quá nhiều đau đớn ở bên trong, cô cũng có mà anh cũng có, một khi mở lời, họ sẽ không thể thoát khỏi mà càng sa lầy sâu hơn. Về chuyện cô có giúp Dương Kỳ Ngôn hay không, về lý do cô muốn ly hôn, anh cũng không muốn thảo luận với cô thêm lần nào nữa, cô mà đau lòng thì anh sẽ càng đau lòng hơn!
Mạnh Ảnh hô hấp trở lại bình thường, dùng sức giật tay mình từ trong tay anh thoát ra, tức giận nói: “Anh muốn giận thì giận tôi đi, phụ nữ có thai tức giận rất tốt với thai nhi, cho nên anh cứ việc tức giận với tôi!” [Ten: công nhận chị Ảnh giận lâu thiệt :”> giống mình :”> chắc chị cung Sư Tử quá XD~]
Trình Diệc Nhiên cũng sợ cô tức giận khiến thân thể không khỏe, cực kỳ dịu dàng nói: “Bình tĩnh một chút đừng nóng nảy, không nên tức giận, anh thật sự biết sai rồi mà.”
Được rồi, bây giờ Trình Diệc Nhiên tự hạ mình còn hơn là việc nhục nhã mất nước, thậm chí là chuyện nhượng lãnh thổ đền tiền bồi thường, ngay cả Mạnh Ảnh cũng lần đầu thấy anh “biết co biết dãn” như vậy. Nếu như cấp dưới của anh trông thấy thì thật sự không biết rằng sẽ có cảm tưởng gì nữa, lúc này Trình Diệc Nhiên làm gì còn giữ được vẻ uy nghiêm chứ.
Vốn đang có uất ức lớn như trời, nhìn anh nhượng bộ mọi thứ như vậy, cô thật sự không tìm được cơ hội gây sự nào, tức giận cỡ nào cũng từ từ biến mất. Mạnh Ảnh rất buồn bực, cho nên vẻ mặt lạnh lùng hừ một tiếng, lại nằm xuống đắp mền đưa lưng về phía anh.
Trình Diệc Nhiên thấy cô buồn bực, cũng biết bây giờ không thể lại chọc cô tức nữa. Đi vào toilet rửa tay xong đi ra, yên lặng ngồi một bên xem tạp chí, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn người nào đó không được tự nhiên lắm đang nằm trên giường.
Mạnh Ảnh dù sao vẫn không ngủ được, trong lòng buồn bực muốn chết, nằm trên giường một hồi, nghe được anh lại còn thảnh thơi xem tạp chí, ngồi bật dậy, căm tức nói: “Anh, đi mua nội y cho tôi đi.”
Yêu cầu như vậy rất đáng sợ, tạp chí trong tay Trình Diệc Nhiên mém tí là rơi xuống đất.
Mạnh Ảnh thấy anh như vậy trong lòng có chút thư thái, nhìn anh vẫn ngồi trên ghế sofa không nhúc nhích, Mạnh Ảnh thở dài một hơi, chậm chạp nói: “Tôi không phải cố ý làm khó dễ anh, bây giờ là giai đoạn đặc biệt, đồ trước đây đều mặc không vừa nữa.” Bụng và… ngực của cô càng ngày càng thay đổi, mấy bộ nội y trước đây của cô thật sự đều hơi nhỏ rồi.
Trình Diệc Nhiên một lát sau mới bình tĩnh lại, xếp lại tạp chí. Bước đến bên giường của cô, hai tay chống ở hai bên thân thể của cô, đầu gần như chạm vào cô, đôi môi lúc khép lúc mở giống như lướt qua má cô, dùng âm thanh chỉ có hai người họ mới có thể nghe rõ được chậm rãi cười nói, “Muốn mua cỡ bao nhiêu? Hửm?”
Bây giờ Mạnh Ảnh mới cảm thấy có chút xấu hổ, đỏ mặt tránh đi ánh mắt của anh, nhìn chằm chằm vào dĩa trái cây trên bàn. [Ten: tự nhiên thấy nóng quá...]
Trình Diệc Nhiên thấy cô đáng yêu như vậy, hôn lên gò má đỏ ửng của cô một nụ hôn, thanh âm trầm thấp nói, “Anh rất vui lòng phục vụ cho em, nhưng em không nói, anh thật sự không biết phải mua cỡ bao nhiêu, mua sai rồi em lại trách anh.” Giọng điệu muốn có nghiêm túc bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Mạnh Ảnh nổi giận, đây nhất định là trêu ghẹo trắng trợn mà, đôi mắt gần như muốn phun ra lửa, từng chữ từng chữ nói: “Trình, Diệc, Nhiên.”
Trình Diệc Nhiên thấy mặt cô thật sự muốn biến sắc, nhanh chóng hôn lên má cô một cái,“Được rồi, đừng tức giận, anh đây liền đi mua cho em.”
Thấy Trình Diệc Nhiên đi ra, Mạnh Ảnh mới dẹp được kích động của mình một chút. Cô hy vọng anh đối xử tốt với cô, tốt nhất là tốt đến ngàn y trăm thuận*, nhưng cô không muốn trong trường hợp như thế này, anh không đề cập tới những chuyện trước đây, nhưng những chuyện đó cũng không phải không đề cập tới nghĩa là không tồn tại, chuyện anh và người phụ nữ kia anh cũng không nói tới, mà chuyện này cũng không có nghĩa là cô có thể quên được. Mạnh Ảnh nhớ rõ khi anh nói rằng tách nhau ra thì bản thân đau đớn như bị xé rách từng mảnh, nhưng bây giờ cái gì anh cũng làm như chưa từng xảy ra, làm sao có thể như vậy được?! Sao có thể như vậy được chứ?! [Ten: "ngàn y trăm thuận" có thể hiểu là tất tần tật đều theo ý của chị Ảnh đó :))]
Tác giả :
50 độ U Lam