Cưng Chiều Dựng Phu
Chương 85: Nhu tình thấm vào trái tim em
Mạch Tử vào phòng ngủ thay bộ quần áo khác, di động trên giường lại sáng lên, nhìn chữ hiển thị trên màn hình thì Mạch Tử thấy xấu hổ vô cùng.
Mạch Tử nắm tóc mình giật mạnh, đau đớn từ da đầu truyền đến cũng khó có thể vuốt xuôi được tủi hổ trong nội tâm.
Mình đang làm cái gì vậy?
Rõ ràng đã đồng ý kết giao với anh Từ, cũng nói muốn quên đi Diệp Tử Phàm.
Nhưng vì cái gì chỉ cần nhìn thấy ánh mắt cầu xin của người nọ thì lập tức buông xuôi tất cả mọi kiên trì lẫn nguyên tắc mà chìm vào trong cái giấc mộng phi thực tế kia? Bản thân mình có gì khác với những kẻ ti bỉ một chân đạp hai thuyền, đùa bỡn cảm xúc của người khác?
Mạch Tử yếu ớt ngồi bệt xuống sàn nhà, di động vẫn cố chấp vang lên, tiếng chuông dễ nghe không ngừng đánh vào trong lòng Mạch Tử khiến cho trái tim càng thêm đau đớn.
Nhẹ nhàng ấn nút nhận cuộc gọi, giọng nói đầy nôn nóng của Từ Hoằng Nghị liền truyền qua: “Mạch Tử, sao lâu vậy em mới nghe điện?”
Mạch Tử áp chế nỗi áy náy trong lòng, nhẹ giọng nói: “Anh, em mới tắm xong!” Đầu bên kia truyền đến tiếng thở phào như trút được gánh nặng của Từ Hoằng Nghị: “Làm anh sợ muốn chết, cứ tưởng em xảy ra việc gì!”
“Anh, em không sao!”
“Không sao thì tốt rồi, anh xem dự báo thời tiết thấy nhiệt độ thành phố Z đang hạ xuống thấm, em chú ý giữ ấm, mặc dày một chút. Có muốn mua gì không, anh sẽ mang về cho em!”
“Không cần, em chẳng cần gì cả!”
“Em lúc nào cũng vậy, không cho anh cơ hội được tặng quà cho em!”
Mạch Tử có thể cảm nhận được tâm trạng của Từ Hoằng Nghị đang rất tốt, cách nói chuyện nề nếp bình thường trở nên hoạt bát hơn nhiều.
“Anh, em thật sự không cần cái gì lắm!”
Từ Hoằng Nghị cười khẽ một tiếng, khi Mạch Tử còn chưa phản ứng thì đột nhiên hỏi: “Có nhớ anh không?”
Mạch Tử ngẩn người, áy náy lại trào dâng trong lòng, không biết nên trả lời Tử Hoằng Nghị như thế nào.
Từ Hoằng Nghị đợi một hồi không thấy Mạch Tử đáp lời, cũng chỉ cười cười rồi nói: “Anh rất nhớ em, đợi mấy ngày nữa kết thúc buổi trao đổi học thuật thì anh sẽ về ngay!”
Lời nói của Từ Hoằng Nghị đầy dịu dàng, không có bức bách, không có cưỡng cầu, chỉ đầy thân thiết cùng bao dung. Anh kể những chuyện thú vị mà mình gặp ở nước ngoài, Mạch Tử thì lẳng lặng lắng nghe, lâu lâu mới đáp lại vài tiếng. Hai người hàn huyên rất lâu, ngắt điện thoại rồi, Mạch Tử yếu ớt dựa vào thành giường, vùi đầu vào chăn đệm mềm mại, mệt mỏi cùng áy náy tràn ngập nội tâm.
Diệp Tử Phàm vẫn đứng ở ngoài cửa, lẳng lặng nhìn Mạch Tử ngồi bên giường. Nắm tay Diệp Tử Phàm siết chặt, một tia sáng kỳ lạ chợt lóe lên trong đáy mắt.
Mạch Tử giật mình choàng tỉnh, mới nhận ra mình vốn dĩ đang ngồi bên giường không biết từ lúc nào lại lên trên giường nằm. Bên ngoài trời đã tối đen, xốc chăn lên chỉnh sửa quần áo hơi xộc xệch, Mạch Tử đi ra khỏi phòng ngủ.
Bên trong phòng khách không một bóng người, từng làn khói nhẹ bay ra từ trong bếp, Diệp Tử Phàm dùng tay trái đảo thức ăn trong nồi, Mạch Bảo đứng bên cạnh hỗ trợ đưa gia vị, nếm đồ ăn, hai người phối hợp rất ăn ý.
Mạch Tử thở dài đi qua nói: “Để tôi làm cho!”
Diệp Tử Phàm cười khoát tay: “Không sao, sắp xong rồi! Anh thấy em đang ngủ nên không nỡ đánh thức em dậy. Tối nay ăn mỳ Ý, món khác anh không nấu được!”
Mạch Tử gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Diệp Tử Phàm thấy thần sắc Mạch Tử ảm đạm, ẩn ẩn mang theo mấy phần xa cách, trong lòng không khỏi dấy lên cảm giác khó chịu. Gã đàn ông kia, chỉ bằng một cú điện thoại đã vẽ lên một lằn ranh vô hình giữa hai người họ.
Không khí trong phòng rất nặng nề, không ai mở miệng nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng nhai muốt khi ăn. Mạch Tử máy móc đút mỳ vào miệng, hình ảnh trong giấc mộng khi nãy lại xuất hiện.
Từ phòng khách cho đến phòng ngủ, âm thanh *** mỹ không ngừng vang lên, hai khối thân thể trần trụi quấn lấy nhau ghim thẳng vào trong mắt, nụ cười lạnh lùng trên gương mặt tuấn tú cùng với những lời nói vô tình lẫn tàn khốc đâm thẳng vào trong tai.
“Đàn ông đối với tôi mà nói chỉ là một cái tách trà, chẳng ai dùng mãi một cái tách trà cả đời, cũng như không có một thằng đàn ông nào có thể ở bên tôi cả một đời. Tôi đối với em chỉ đơn giản là đang chơi đùa mà thôi. Bây giờ người tôi yêu là cậu ấy!”
Mạch Tử không còn nhớ rõ dáng vẻ của thiếu niên ở trong lòng người đàn ông khi đó ra sao nữa. Tuấn mỹ, đáng yêu, thanh tú hay là uyển chuyển, thiếu niên nọ có đẹp hay xấu thì có quan trọng gì đâu? Điều quan trọng là người này đã không còn yêu mình nữa.
Sốt cà chua có lẽ bỏ hơi quá tay, nếu không thì vì sao lại vừa chua vừa xót như thế này?
Mạch Tử khó khăn nuốt xuống, nỗi chua xót theo yết hầu trượt thẳng vào trong lòng, trái tim nổi lên chua xót lẫn đau đớn.
Năm năm qua, hình ảnh đó không chỉ xuất hiện trong mộng có một lần, mỗi lần Mạch Tử bừng tỉnh đều không thể ngủ tiếp. Cho dù thời gian trôi qua đã rất lâu, mỗi lần nhớ đến đều đau đến thấu tâm can. Người ta thường nói tình càng đậm thì hận càng sâu, nếu không yêu có lẽ sẽ không hận.
Mạch Tử cười giễu, yêu thì sao, hận thì sao? Tất cả đều không thể quay trở lại. Nhưng dù là như thế, dù mọi thứ đã trôi qua, muốn lại ở bên cạnh người này một lần nữa chung quy vẫn không thể làm được!
Diệp Tử Phàm từ ban đầu cố tình quấn lấy, theo đuổi không bỏ đến tận bây giờ, cùng với cưng chiều vô độ dành cho mình. Không phải là Mạch Tử không nhận ra anh ta đã thay đổi, nhưng mà Diệp Tử Phàm cứ dây dưa không ngừng như vậy khiến cho Mạch Tử cảm giác rất là mỏi mệt.
Dù cho Mạch Tử vẫn yêu thương Diệp Tử Phàm như trước vẫn không dám đáp lại, rõ ràng giữa hai người còn có một sinh mệnh nhỏ bé ràng buộc nhưng lại chỉ có thể cẩn thận che giấu không dám để lộ ra.
Mạch Tử hơi nâng mi mắt, trong gian bếp yên tĩnh, Diệp Tử Phàm rất tự nhiên lau nước sốt dính bên miệng của Mạch Bảo, động tác rất dịu dàng kiên nhẫn, thân mật trong vô thức, Mạch Tử nhìn thấy mà trong lòng ngũ vị tạp trần. Máu mủ tình thâm, cốt nhục thân tình quả không thể nào cắt đứt được.
Nếu như là Diệp Tử Phàm lúc bình thường, nếu ngẫu nhiên gặp được một đứa bé xa lạ tại khu dân cư nghèo, tuyệt đối sẽ không nhất thời mềm lòng mà mang đứa bé về. Nếu Diệp Tử Phàm không tình cờ gặp Mạch Bảo thì Mạch Tử và Diệp Tử Phàm cũng không thể gặp lại nhau. Thì ra trên đời này mọi việc đều đã được sắp đặt sẵn, cho dù có cách xa nhau đến đâu thì vẫn không thể cắt đứt được tình cảm cha con.
Diệp Tử Phàm quay đầu thì thấy Mạch Tử đang nhìn Mạch Bảo, trong ánh mắt mang theo vài phần thê lương, mấy phần bất đắc dĩ, nhưng nhiều nhất chính là quyến luyến nồng đậm.
Diệp Tử Phàm cảm thấy mơ hồ, Mạch Tử đang nghĩ đến việc gì? Vì sao lại có biểu cảm kỳ lạ như thế?
Mạch Tử của bây giờ đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi nắm bắt của Diệp Tử Phàm. Một Diệp Tử Phàm luôn luôn tự tin, luôn nắm chắc phần thắng lần đầu tiên nảy sinh cảm giác khủng hoảng.
DIệp Tử Phàm thầm nghĩ, rõ ràng Mạch Tử yêu mình, vì sao lại đồng ý tiếp nhận Từ Hoằng Nghị?
Là vì Lưu Đình Đình ư?
Diệp Tử Phàm mơ hồ cảm giác là không phải, nhưng nguyên nhân thực sự là gì thì Diệp Tử Phàm có nghĩ nát óc cũng không ra.
Hai người ôm đầy tâm sự lặng lẽ ăn cơm, chỉ ngồi cách nhau một cái bàn ăn, lại tựa như các tận chân trời góc bể.
Ăn xong bữa tối, Diệp Tử Phàm đi vào phòng bếp, Mạch Tử đang đứng rửa chén đũa. Diệp Tử Phàm đến gần đứng bên cạnh Mạch Tử, nhẹ nhàng nói: “Mạch Tử, anh đã suy nghĩ kỹ rồi. Nếu như em đã chọn Từ tiên sinh làm đối tượng kết giao, anh sẽ tôn trọng quyết định của em, Tuy anh vẫn không hiểu vì sao em lại chọn anh ta nhưng anh vẫn sẽ chúc phúc cho em.”
Tóc mái hơi dài rũ xuống che bớt đi hơn phân nửa gò má của Mạch Tử, nhìn không rõ sắc mặt. Ánh đèn phía trên đầu hắt xuống khiến cho làn da của Mạch Tử nhìn có vẻ càng thêm tái nhợt yếu ớt.
Mạch Tử không đáp lời, động tác trên tay chỉ hơi khựng lại một chút rồi lại trở lại nhanh nhẹn như thường.
Diệp Tử Phàm không nhận được câu trả lời, mỉm cười nói tiếp: “Nhưng anh sẽ không buông tay! Em có quyền lựa chọn người kết giao, anh cũng có quyền theo đuổi em. Em có thể không yêu anh nhưng em không thể ngăn anh yêu em!”
Thấy lời nói của mình thành công khiến cho Mạch Tử ngừng tay, khóe mắt Diệp Tử Phàm xẹt qua ý cười khác thường.
“Anh nói những lời này không phải là muốn tạo áp lực cho em, em có thể xem anh như không khí hoàn toàn không nhìn anh, cũng có thể chán ghét anh, phỉ nhổ anh nhưng không thể thay đổi được trái tim anh. Nếu hôm nay hành động của anh khiến cho em phiền não thì cho anh xin lỗi. Em không cần tự trách, không cần áy náy. Anh cam đoan từ bây giờ anh sẽ không đi quá giới hạn, cũng sẽ không khiến cho em phải khó xử nữa!”
Diệp Tử Phàm nói xong không chờ Mạch Tử đáp lại liền đi ra ngoài phòng khách, tiếp tục chơi đùa với Mạch Bảo cho đến tận tối khuya mà không hề nói thêm với Mạch Tử câu nào.
Diệp Tử Phàm quả nhiên nói được thì làm được, đến khuya sau khi mượn Mạch Tử một cái chăn liền ngoan ngoãn ra sô pha nằm.
Mạch Bảo lúc này đã thay một cái áo ngủ ôm gối hình gấu con chạy ra kéo Diệp Tử Phàm: “Chú Diệp, chú ngủ trên giường của Mạch Bảo đi, Mạch Bảo sẽ ngủ với ba!”
Diệp Tử Phàm xoa đầu Mạch Bảo cười đáp: “Chỗ này cũng được rồi, tối nay chú Diệp sẽ ngủ ở đây!”
Mạch Bảo nhảy lên ghế, kề sát vào tai Diệp Tử Phàm: “Chú Diệp, chú với ba lại làm sao thế?”
Thấy dáng vẻ nhiều chuyện của Mạch Bảo, Diệp Tử Phàm nhéo hai bầu má đầy thịt của bé nói: “Chuyện của người lớn, con nít đừng hỏi nhiều!”
Mạch Bảo tránh khỏi móng vuốt của Diệp Tử Phàm, bĩu cái miệng nhỏ: “Sao chứ? Chú Diệp không muốn làm cha của Mạch Bảo?”
Từ trước tới giờ Diệp Tử Phàm vẫn luôn cảm thấy khó hiểu trước việc Mạch Bảo rất dễ dàng chấp nhận tình yêu đồng tính. Trước kia Diệp Tử Phàm cứ nghĩ rằng Mạch Bảo vì vấn đề gia cảnh, bé căn bản không biết một gia đình hoàn chỉnh là do một nam một nữ tạo thành cho nên bé mới khăng khăng ba của bé cũng chính là mẹ. Nhưng qua một thời gian dài tiếp xúc, Diệp Tử Phàm mới ẩn ẩn nhận ra có chút quái dị.
Hôm nay lại thấy bé nói vậy, Diệp Tử Phàm do dự một lúc mở miệng hỏi: “Mạch Bảo, con… con không cảm thấy hai người đàn ông ở bên nhau rất quái dị ư?”
Hai mắt Mạch Bảo mở to trong veo đáp: “Không ạ!”
Diệp Tử Phàm cảm thấy nhân sinh của đứa bé này từ nhỏ đã cong, nhưng mà cả nhà không thể đều là đồng tính được. Vì thế Diệp Tử Phàm tính toán tranh thủ lúc Mạch Bảo vẫn còn chưa nhận thức rõ về tình ái mà đem bé con vuốt cho thẳng lại, không thể để bé chỉ vì bị người lớn trong nhà ảnh hưởng mà cứ thế đi lên con đường quanh co này.
Ở trong lòng tổ chức lại ngôn ngữ, Diệp Tử Phàm mới hỏi dò: “Mạch Bảo, con thích xem ‘Cừu Vui Vẻ và Sói Xám’ phải không?”
Mạch Bảo gật đầu.
“Vậy vợ của Sói Xám là ai?”
“Sói Đỏ!” Mạch Bảo lưu loát trả lời.
“Thế Sói Đỏ là sói đực hay sói cái?”
Ánh mắt Mạch Bảo nhìn Diệp Tử Phàm liền thay đổi, chú Diệp hỏi một câu thiệt quá ngốc! Bé liền dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Diệp Tử Phàm: “Đương nhiên là sói cái, ngay cả cái này mà chú Diệp cũng không biết à?”
Diệp Tử Phàm bị Mạch Bảo dùng ánh mắt khinh bỉ liếc, cũng hiểu được câu hỏi quá mình quá sức thiếu muối. Thấy không thể quanh co được nữa, đành phải đi thẳng vào chủ đề: “Mạch Bảo, một người đàn ông và một người phụ nữ cùng nhau xây dựng gia đình, họ là vợ chồng cũng giống như Sói Xám và Sói Đỏ. Chú và ba con ở bên nhau, không lẽ Mạch Bảo không cảm thấy rất kỳ quái à? Ba con không phải hẳn nên tìm một dì nào đó để kết giao sao?”
Cái cằm nhỏ của Mạch Bảo tì lên gối ôm gấu con, nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Không mà, đâu có gì kỳ quái? Trong thôn có rất nhiều chú bác sống chung với nhau mà. Đậu Đậu, Nguyên Bảo, với nhiều bạn khác trong thôn đều có hai người cha hết.”
Mạch Tử nắm tóc mình giật mạnh, đau đớn từ da đầu truyền đến cũng khó có thể vuốt xuôi được tủi hổ trong nội tâm.
Mình đang làm cái gì vậy?
Rõ ràng đã đồng ý kết giao với anh Từ, cũng nói muốn quên đi Diệp Tử Phàm.
Nhưng vì cái gì chỉ cần nhìn thấy ánh mắt cầu xin của người nọ thì lập tức buông xuôi tất cả mọi kiên trì lẫn nguyên tắc mà chìm vào trong cái giấc mộng phi thực tế kia? Bản thân mình có gì khác với những kẻ ti bỉ một chân đạp hai thuyền, đùa bỡn cảm xúc của người khác?
Mạch Tử yếu ớt ngồi bệt xuống sàn nhà, di động vẫn cố chấp vang lên, tiếng chuông dễ nghe không ngừng đánh vào trong lòng Mạch Tử khiến cho trái tim càng thêm đau đớn.
Nhẹ nhàng ấn nút nhận cuộc gọi, giọng nói đầy nôn nóng của Từ Hoằng Nghị liền truyền qua: “Mạch Tử, sao lâu vậy em mới nghe điện?”
Mạch Tử áp chế nỗi áy náy trong lòng, nhẹ giọng nói: “Anh, em mới tắm xong!” Đầu bên kia truyền đến tiếng thở phào như trút được gánh nặng của Từ Hoằng Nghị: “Làm anh sợ muốn chết, cứ tưởng em xảy ra việc gì!”
“Anh, em không sao!”
“Không sao thì tốt rồi, anh xem dự báo thời tiết thấy nhiệt độ thành phố Z đang hạ xuống thấm, em chú ý giữ ấm, mặc dày một chút. Có muốn mua gì không, anh sẽ mang về cho em!”
“Không cần, em chẳng cần gì cả!”
“Em lúc nào cũng vậy, không cho anh cơ hội được tặng quà cho em!”
Mạch Tử có thể cảm nhận được tâm trạng của Từ Hoằng Nghị đang rất tốt, cách nói chuyện nề nếp bình thường trở nên hoạt bát hơn nhiều.
“Anh, em thật sự không cần cái gì lắm!”
Từ Hoằng Nghị cười khẽ một tiếng, khi Mạch Tử còn chưa phản ứng thì đột nhiên hỏi: “Có nhớ anh không?”
Mạch Tử ngẩn người, áy náy lại trào dâng trong lòng, không biết nên trả lời Tử Hoằng Nghị như thế nào.
Từ Hoằng Nghị đợi một hồi không thấy Mạch Tử đáp lời, cũng chỉ cười cười rồi nói: “Anh rất nhớ em, đợi mấy ngày nữa kết thúc buổi trao đổi học thuật thì anh sẽ về ngay!”
Lời nói của Từ Hoằng Nghị đầy dịu dàng, không có bức bách, không có cưỡng cầu, chỉ đầy thân thiết cùng bao dung. Anh kể những chuyện thú vị mà mình gặp ở nước ngoài, Mạch Tử thì lẳng lặng lắng nghe, lâu lâu mới đáp lại vài tiếng. Hai người hàn huyên rất lâu, ngắt điện thoại rồi, Mạch Tử yếu ớt dựa vào thành giường, vùi đầu vào chăn đệm mềm mại, mệt mỏi cùng áy náy tràn ngập nội tâm.
Diệp Tử Phàm vẫn đứng ở ngoài cửa, lẳng lặng nhìn Mạch Tử ngồi bên giường. Nắm tay Diệp Tử Phàm siết chặt, một tia sáng kỳ lạ chợt lóe lên trong đáy mắt.
Mạch Tử giật mình choàng tỉnh, mới nhận ra mình vốn dĩ đang ngồi bên giường không biết từ lúc nào lại lên trên giường nằm. Bên ngoài trời đã tối đen, xốc chăn lên chỉnh sửa quần áo hơi xộc xệch, Mạch Tử đi ra khỏi phòng ngủ.
Bên trong phòng khách không một bóng người, từng làn khói nhẹ bay ra từ trong bếp, Diệp Tử Phàm dùng tay trái đảo thức ăn trong nồi, Mạch Bảo đứng bên cạnh hỗ trợ đưa gia vị, nếm đồ ăn, hai người phối hợp rất ăn ý.
Mạch Tử thở dài đi qua nói: “Để tôi làm cho!”
Diệp Tử Phàm cười khoát tay: “Không sao, sắp xong rồi! Anh thấy em đang ngủ nên không nỡ đánh thức em dậy. Tối nay ăn mỳ Ý, món khác anh không nấu được!”
Mạch Tử gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Diệp Tử Phàm thấy thần sắc Mạch Tử ảm đạm, ẩn ẩn mang theo mấy phần xa cách, trong lòng không khỏi dấy lên cảm giác khó chịu. Gã đàn ông kia, chỉ bằng một cú điện thoại đã vẽ lên một lằn ranh vô hình giữa hai người họ.
Không khí trong phòng rất nặng nề, không ai mở miệng nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng nhai muốt khi ăn. Mạch Tử máy móc đút mỳ vào miệng, hình ảnh trong giấc mộng khi nãy lại xuất hiện.
Từ phòng khách cho đến phòng ngủ, âm thanh *** mỹ không ngừng vang lên, hai khối thân thể trần trụi quấn lấy nhau ghim thẳng vào trong mắt, nụ cười lạnh lùng trên gương mặt tuấn tú cùng với những lời nói vô tình lẫn tàn khốc đâm thẳng vào trong tai.
“Đàn ông đối với tôi mà nói chỉ là một cái tách trà, chẳng ai dùng mãi một cái tách trà cả đời, cũng như không có một thằng đàn ông nào có thể ở bên tôi cả một đời. Tôi đối với em chỉ đơn giản là đang chơi đùa mà thôi. Bây giờ người tôi yêu là cậu ấy!”
Mạch Tử không còn nhớ rõ dáng vẻ của thiếu niên ở trong lòng người đàn ông khi đó ra sao nữa. Tuấn mỹ, đáng yêu, thanh tú hay là uyển chuyển, thiếu niên nọ có đẹp hay xấu thì có quan trọng gì đâu? Điều quan trọng là người này đã không còn yêu mình nữa.
Sốt cà chua có lẽ bỏ hơi quá tay, nếu không thì vì sao lại vừa chua vừa xót như thế này?
Mạch Tử khó khăn nuốt xuống, nỗi chua xót theo yết hầu trượt thẳng vào trong lòng, trái tim nổi lên chua xót lẫn đau đớn.
Năm năm qua, hình ảnh đó không chỉ xuất hiện trong mộng có một lần, mỗi lần Mạch Tử bừng tỉnh đều không thể ngủ tiếp. Cho dù thời gian trôi qua đã rất lâu, mỗi lần nhớ đến đều đau đến thấu tâm can. Người ta thường nói tình càng đậm thì hận càng sâu, nếu không yêu có lẽ sẽ không hận.
Mạch Tử cười giễu, yêu thì sao, hận thì sao? Tất cả đều không thể quay trở lại. Nhưng dù là như thế, dù mọi thứ đã trôi qua, muốn lại ở bên cạnh người này một lần nữa chung quy vẫn không thể làm được!
Diệp Tử Phàm từ ban đầu cố tình quấn lấy, theo đuổi không bỏ đến tận bây giờ, cùng với cưng chiều vô độ dành cho mình. Không phải là Mạch Tử không nhận ra anh ta đã thay đổi, nhưng mà Diệp Tử Phàm cứ dây dưa không ngừng như vậy khiến cho Mạch Tử cảm giác rất là mỏi mệt.
Dù cho Mạch Tử vẫn yêu thương Diệp Tử Phàm như trước vẫn không dám đáp lại, rõ ràng giữa hai người còn có một sinh mệnh nhỏ bé ràng buộc nhưng lại chỉ có thể cẩn thận che giấu không dám để lộ ra.
Mạch Tử hơi nâng mi mắt, trong gian bếp yên tĩnh, Diệp Tử Phàm rất tự nhiên lau nước sốt dính bên miệng của Mạch Bảo, động tác rất dịu dàng kiên nhẫn, thân mật trong vô thức, Mạch Tử nhìn thấy mà trong lòng ngũ vị tạp trần. Máu mủ tình thâm, cốt nhục thân tình quả không thể nào cắt đứt được.
Nếu như là Diệp Tử Phàm lúc bình thường, nếu ngẫu nhiên gặp được một đứa bé xa lạ tại khu dân cư nghèo, tuyệt đối sẽ không nhất thời mềm lòng mà mang đứa bé về. Nếu Diệp Tử Phàm không tình cờ gặp Mạch Bảo thì Mạch Tử và Diệp Tử Phàm cũng không thể gặp lại nhau. Thì ra trên đời này mọi việc đều đã được sắp đặt sẵn, cho dù có cách xa nhau đến đâu thì vẫn không thể cắt đứt được tình cảm cha con.
Diệp Tử Phàm quay đầu thì thấy Mạch Tử đang nhìn Mạch Bảo, trong ánh mắt mang theo vài phần thê lương, mấy phần bất đắc dĩ, nhưng nhiều nhất chính là quyến luyến nồng đậm.
Diệp Tử Phàm cảm thấy mơ hồ, Mạch Tử đang nghĩ đến việc gì? Vì sao lại có biểu cảm kỳ lạ như thế?
Mạch Tử của bây giờ đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi nắm bắt của Diệp Tử Phàm. Một Diệp Tử Phàm luôn luôn tự tin, luôn nắm chắc phần thắng lần đầu tiên nảy sinh cảm giác khủng hoảng.
DIệp Tử Phàm thầm nghĩ, rõ ràng Mạch Tử yêu mình, vì sao lại đồng ý tiếp nhận Từ Hoằng Nghị?
Là vì Lưu Đình Đình ư?
Diệp Tử Phàm mơ hồ cảm giác là không phải, nhưng nguyên nhân thực sự là gì thì Diệp Tử Phàm có nghĩ nát óc cũng không ra.
Hai người ôm đầy tâm sự lặng lẽ ăn cơm, chỉ ngồi cách nhau một cái bàn ăn, lại tựa như các tận chân trời góc bể.
Ăn xong bữa tối, Diệp Tử Phàm đi vào phòng bếp, Mạch Tử đang đứng rửa chén đũa. Diệp Tử Phàm đến gần đứng bên cạnh Mạch Tử, nhẹ nhàng nói: “Mạch Tử, anh đã suy nghĩ kỹ rồi. Nếu như em đã chọn Từ tiên sinh làm đối tượng kết giao, anh sẽ tôn trọng quyết định của em, Tuy anh vẫn không hiểu vì sao em lại chọn anh ta nhưng anh vẫn sẽ chúc phúc cho em.”
Tóc mái hơi dài rũ xuống che bớt đi hơn phân nửa gò má của Mạch Tử, nhìn không rõ sắc mặt. Ánh đèn phía trên đầu hắt xuống khiến cho làn da của Mạch Tử nhìn có vẻ càng thêm tái nhợt yếu ớt.
Mạch Tử không đáp lời, động tác trên tay chỉ hơi khựng lại một chút rồi lại trở lại nhanh nhẹn như thường.
Diệp Tử Phàm không nhận được câu trả lời, mỉm cười nói tiếp: “Nhưng anh sẽ không buông tay! Em có quyền lựa chọn người kết giao, anh cũng có quyền theo đuổi em. Em có thể không yêu anh nhưng em không thể ngăn anh yêu em!”
Thấy lời nói của mình thành công khiến cho Mạch Tử ngừng tay, khóe mắt Diệp Tử Phàm xẹt qua ý cười khác thường.
“Anh nói những lời này không phải là muốn tạo áp lực cho em, em có thể xem anh như không khí hoàn toàn không nhìn anh, cũng có thể chán ghét anh, phỉ nhổ anh nhưng không thể thay đổi được trái tim anh. Nếu hôm nay hành động của anh khiến cho em phiền não thì cho anh xin lỗi. Em không cần tự trách, không cần áy náy. Anh cam đoan từ bây giờ anh sẽ không đi quá giới hạn, cũng sẽ không khiến cho em phải khó xử nữa!”
Diệp Tử Phàm nói xong không chờ Mạch Tử đáp lại liền đi ra ngoài phòng khách, tiếp tục chơi đùa với Mạch Bảo cho đến tận tối khuya mà không hề nói thêm với Mạch Tử câu nào.
Diệp Tử Phàm quả nhiên nói được thì làm được, đến khuya sau khi mượn Mạch Tử một cái chăn liền ngoan ngoãn ra sô pha nằm.
Mạch Bảo lúc này đã thay một cái áo ngủ ôm gối hình gấu con chạy ra kéo Diệp Tử Phàm: “Chú Diệp, chú ngủ trên giường của Mạch Bảo đi, Mạch Bảo sẽ ngủ với ba!”
Diệp Tử Phàm xoa đầu Mạch Bảo cười đáp: “Chỗ này cũng được rồi, tối nay chú Diệp sẽ ngủ ở đây!”
Mạch Bảo nhảy lên ghế, kề sát vào tai Diệp Tử Phàm: “Chú Diệp, chú với ba lại làm sao thế?”
Thấy dáng vẻ nhiều chuyện của Mạch Bảo, Diệp Tử Phàm nhéo hai bầu má đầy thịt của bé nói: “Chuyện của người lớn, con nít đừng hỏi nhiều!”
Mạch Bảo tránh khỏi móng vuốt của Diệp Tử Phàm, bĩu cái miệng nhỏ: “Sao chứ? Chú Diệp không muốn làm cha của Mạch Bảo?”
Từ trước tới giờ Diệp Tử Phàm vẫn luôn cảm thấy khó hiểu trước việc Mạch Bảo rất dễ dàng chấp nhận tình yêu đồng tính. Trước kia Diệp Tử Phàm cứ nghĩ rằng Mạch Bảo vì vấn đề gia cảnh, bé căn bản không biết một gia đình hoàn chỉnh là do một nam một nữ tạo thành cho nên bé mới khăng khăng ba của bé cũng chính là mẹ. Nhưng qua một thời gian dài tiếp xúc, Diệp Tử Phàm mới ẩn ẩn nhận ra có chút quái dị.
Hôm nay lại thấy bé nói vậy, Diệp Tử Phàm do dự một lúc mở miệng hỏi: “Mạch Bảo, con… con không cảm thấy hai người đàn ông ở bên nhau rất quái dị ư?”
Hai mắt Mạch Bảo mở to trong veo đáp: “Không ạ!”
Diệp Tử Phàm cảm thấy nhân sinh của đứa bé này từ nhỏ đã cong, nhưng mà cả nhà không thể đều là đồng tính được. Vì thế Diệp Tử Phàm tính toán tranh thủ lúc Mạch Bảo vẫn còn chưa nhận thức rõ về tình ái mà đem bé con vuốt cho thẳng lại, không thể để bé chỉ vì bị người lớn trong nhà ảnh hưởng mà cứ thế đi lên con đường quanh co này.
Ở trong lòng tổ chức lại ngôn ngữ, Diệp Tử Phàm mới hỏi dò: “Mạch Bảo, con thích xem ‘Cừu Vui Vẻ và Sói Xám’ phải không?”
Mạch Bảo gật đầu.
“Vậy vợ của Sói Xám là ai?”
“Sói Đỏ!” Mạch Bảo lưu loát trả lời.
“Thế Sói Đỏ là sói đực hay sói cái?”
Ánh mắt Mạch Bảo nhìn Diệp Tử Phàm liền thay đổi, chú Diệp hỏi một câu thiệt quá ngốc! Bé liền dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Diệp Tử Phàm: “Đương nhiên là sói cái, ngay cả cái này mà chú Diệp cũng không biết à?”
Diệp Tử Phàm bị Mạch Bảo dùng ánh mắt khinh bỉ liếc, cũng hiểu được câu hỏi quá mình quá sức thiếu muối. Thấy không thể quanh co được nữa, đành phải đi thẳng vào chủ đề: “Mạch Bảo, một người đàn ông và một người phụ nữ cùng nhau xây dựng gia đình, họ là vợ chồng cũng giống như Sói Xám và Sói Đỏ. Chú và ba con ở bên nhau, không lẽ Mạch Bảo không cảm thấy rất kỳ quái à? Ba con không phải hẳn nên tìm một dì nào đó để kết giao sao?”
Cái cằm nhỏ của Mạch Bảo tì lên gối ôm gấu con, nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Không mà, đâu có gì kỳ quái? Trong thôn có rất nhiều chú bác sống chung với nhau mà. Đậu Đậu, Nguyên Bảo, với nhiều bạn khác trong thôn đều có hai người cha hết.”
Tác giả :
Trầm Nịch Vu Mĩ