Cưng Chiều Dựng Phu
Chương 107: Chân tướng năm đó
Từ Hoằng Nghị mãi vẫn trầm mặc không nói, Diệp Tử Phàm lòng như lửa đốt thúc giục: “Từ tiên sinh, tôi xin anh hãy nói hết mọi việc cho tôi biết đi. Bất kể là năm đó đã xảy ra chuyện gì, tôi đều sẽ không buông Mạch Tử ra nữa. Tôi yêu cậu ấy, tôi muốn ở bên cậu ấy mãi mãi.”
Mặc kệ Diệp Tử Phàm là thật lòng hay giả dối, đành phải thử một lần thôi, Từ Hoằng Nghị không đành lòng để Mạch Tử ra đi sớm như vậy, vì thế anh chậm rãi mở miệng:
“Năm năm trước, Mạch Tử vì một câu nói đùa của anh mà tình nguyện vi phạm chủ huấn để sinh con cho anh!”
“Anh nói cái gì?” Diệp Tử Phàm kinh ngạc trừng lớn hai mắt: “Anh… anh nói Mạch Bảo là con của tôi và Mạch Tử?
Sao có thể? Mạch Tử là đàn ông… sao Mạch Tử có thể…” Lời nói Từ Hoằng Nghị vừa thốt ra hoàn toàn làm phá vỡ quy luật sinh dục tự nhiên của con người, ngoại trừ kinh hãi ra thì Diệp Tử Phàm không thể nào tin tưởng nổi.
Từ Hoằng Nghị hừ lạnh một tiếng: “Sao hả? Không thể tin nổi à? Hay là anh không thể chấp nhận? Nếu không phải vì anh, vì lời hứa nực cười kia thì thử hỏi có người đàn ông nào lại chịu vì một người đàn ông khác mà sinh con đẻ cái? Anh căn bản không biết Mạch Tử đã phải trả giá đắt như thế nào mới có được đứa trẻ này. Một mình vi phạm chủ huấn ăn trộm Đản Tử Cổ, tuy rằng thành công mang thai nhưng cũng chính vì thế mà phải trả một cái giá quá đắt!
Anh có biết Mạch Tử đã không còn lại bao nhiêu thời gian không? Cậu ấy… cậu ấy có khả năng không thể cầm cự qua được mùa xuân sang năm!”
Câu nói của Từ Hoằng Nghị chẳng khác nào sấm nổ bên tai khiến cho đầu óc Diệp Tử Phàm kêu ong ong, hắn hoàn toàn không ngờ được Mạch Tử lại chỉ vì muốn được ở bên mình mà phải hy sinh nhiều đến thế. “Mạch Tử rốt cuộc là bị làm sao? Vì sao không thể sống qua được mùa xuân sang năm?” Diệp Tử Phàm xông đến tóm chặt cánh tay của Từ Hoằng Nghị.
Từ Hoằng Nghị gạt đi bàn tay của Diệp Tử Phàm, khó chịu giải thích:
“Tuy Đản Tử Cổ có thể giúp đàn ông thụ thai sinh con nhưng đồng thời cũng là con dao hai lưỡi. Nếu như không có thuốc giải thì sau khi mang thai, cổ trùng không thể thoát ra khỏi cơ thể. Mạch Tử vì bị cổ độc phản phệ mới không thể nào sống lâu được!”
Trái tim Diệp Tử Phàm như bị ai bóp nghẹt, hắn không ngờ chỉ vì một câu nói đùa của mình lại là nguyên nhân đẩy Mạch Tử đến với cái chết. Nếu như Mạch Tử xảy ra chuyện gì thì cả đời này hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho mình!
“Có thuốc giải không? Phải làm như thế nào mới có thuốc giải?”
Từ Hoằng Nghị trầm ngâm một lát rồi nói: “Muốn có thuốc giải thì phải vượt qua được thí luyện trong thôn. Thí luyện này cực kỳ nguy hiểm, thậm chí còn có khả năng mất mạng nên anh phải nghĩ cho kỹ!”
“Tôi không sợ, chỉ cần có thể cứu được Mạch Tử, tôi không sợ! Từ tiên sinh, xin anh hãy mang tôi đi làm cái thí luyện gì đó đi!”
Trong đôi mắt sâu thăm thẳm của Diệp Tử Phàm tràn đầy vẻ kiên định, trong lòng Từ Hoằng Nghị dấy lên mấy phần hy vọng.
“Việc này tôi phải liên hệ với người trong thôn đã. Ngoài ra tôi cũng không chắc là Mạch Tử có phải đã quay về thôn hay không nên anh cứ về đợi tin của tôi. Một khi có tin của Mạch Tử thì tôi sẽ lập tức báo cho anh!”
Diệp Tử Phàm gật đầu, nhìn Từ Hoằng Nghị, sau đó cúi người chân thành cảm ơn: “Từ tiên sinh, cám ơn anh!”
Người đàn ông trước mắt đã không còn vẻ kiệt ngạo bất tuân như trước kia, đứng ở trước mắt Từ Hoằng Nghị chỉ còn lại một người đàn ông cùng đường vì mất đi người yêu, đang cố gắng cầu xin sự giúp đỡ.
Sự chân thành, cố chấp, kiên định của Diệp Tử Phàm khiến Từ Hoằng Nghị không đành lòng cự tuyệt. Những ân oán khúc mắc trước kia cũng theo sự thay đổi của Diệp Tử Phàm mà dần dần phai mờ. Giờ khắc này Từ Hoằng Nghị cảm thấy Mạch Tử đã quyết định đúng, người đàn ông này thật sự có thể nắm tay Mạch Tử đi hết cuộc đời này.
Mạch Bảo bị thương nặng, Mạch Tử mất tích, Diệp Tử Phàm nổi giận đùng đùng đem hết thảy đều quy lên đầu Tạ Thiên Lỗi. Ngay khi trở về lập tức phản kích không ngừng, công ty Trung Hâm đã là nỏ mạnh hết đà chính thức tuyên bố phá sản.
Việc Chu Thừa Trạch dùng súng bắt cóc phụ nữ trẻ em tính chất ác liệt, tuy không có chứng cứ chứng minh là do Tạ Thiên Lỗi đứng đằng sau, nhưng từ việc hai người từng có đi lại, Tạ Thiên Lỗi lại rất căm hận Diệp Tử Phàm nên hắn ta bị cảnh sát xếp vào diện tình nghi số một.
Tạ Thiên Lỗi ngửi được mùi nguy hiểm thì vô cùng sợ hãi. Hành động của Tạ Thiên Lỗi không thể nghi ngờ là có tật giật mình. Từ việc hắn ta rớt xuống ngựa, những việc mà trước kia Tạ Thiên Lỗi gây ra đều được đào lên, thậm chí cả án mất tích của La Minh cũng được gộp vào để điều tra.
Tất cả mọi nhân viên cấp cao của Trung Hâm đều bị gọi đến sở cảnh sát, A Dũng thấy Tạ Thiên Lỗi đại thế đã mất, vì tự bảo vệ lập tức khai hết mọi chuyện mà mình biết.
Tạ Thiên Lỗi với tình nghi giết người và bắt cóc, bị cảnh sát chính thức hạ lệnh bắt.
Tại một căn nhà nghỉ cũ nát nằm tại một góc phố nhỏ, gian phòng cực kỳ đơn sơ, trong gian phòng chưa đến mười mét vuông chỉ có một cái giường nhỏ. Trên giường có một bé trai đang ngồi cúi đầu khóc nức nở.
“Ba ơi… con muốn ba…”
“Hu hu hu!!! Chú ơi, con muốn ba!”
Bóng đen ngồi bên cạnh bé trai cau mày đầy chán ghét, người đàn ông bị tiếng khóc nức nở của bé quấy nhiễu hiển nhiên đã mất hết nhẫn nại. Hắn ta đi đến bên cạnh bé trai, như bắt gà con mà túm cổ bé, trong đôi mắt hằn đầy tơ máu lóe lên tia sáng đáng sợ, giọng nói trầm thấp vọt ra từ hai hàm răng nghiến chặt: “Không được khóc!”
Lời nói tuy không lớn nhưng ngữ điệu rất âm trầm đáng sợ.
Bé trai cảm nhận được nguy hiểm, thân thể nhỏ bé run lẩy bẩy, không dám phát ra âm thanh nào nữa, chỉ bĩu môi cố nén tiếng khóc, nước mắt vẫn không ngừng trào ra.
Gã đàn ông chán ghét nâng tay ném cậu bé lên giường, hừ lạnh một tiếng: “Ba của mày bị người ta hại chết rồi! Từ nay về sau mày đi theo tao, tốt nhất là mày nên ngoan ngoãn, không thì tao sẽ ném mày lên núi cho sói ăn!”
Nghe thấy ba của mình đã chết, dù cho là người lớn cũng còn khó chấp nhận nữa nói gì đến một đứa bé bốn tuổi. Cậu bé lập tức quên mất lời cảnh cáo của gã đàn ông, nằm trên giường không ngừng gào khóc.
“Khóc khóc khóc, mày chỉ biết khóc! Là con trai thì phải nhớ sau này lớn lên báo thù cho ba mày!
Nhớ lấy, kẻ thù của mày tên là Diệp Tử Phàm!”
…
Chẳng bao lâu sau bên Từ Hoằng Nghị đã truyền đến tin tức, đúng là Mạch Tử đã quay về thôn, trái tim đang treo lơ lửng giữa không trung của Diệp Tử Phàm mới tạm rơi xuống.
Tuy rằng Từ Hoằng Nghị vẫn chưa nói ra trình tự cụ thể của việc thí luyện nhưng Diệp Tử Phàm vẫn từ những lời nhắc nhở và sắc mặt ngưng trọng của anh mà cảm nhận được nguy hiểm trong đó.
Diệp Tử Phàm không phải là một kẻ hữu dũng vô mưu, hắn biết phải chuẩn bị vẹn toàn mọi thứ mới có thể an tâm mà buông tay hết thảy để tập trung cho việc thí luyện.
Diệp Tử Phàm giao Mạch Bảo lại cho cha mẹ và em gái, sắp xếp mọi việc ở công ty, sau đó liền lên đường với Từ Hoằng Nghị đến cái nơi mà mình không hề biết kia.
Hai người ngồi máy bay đến thành phố S, sau đó không ngừng lên các chuyến xe khác nhau.
Sự ồn ào náo nhiệt của thành thị dần dần đi xa, khi xung quanh chỉ còn lại những dãy núi trùng điệp, những rừng cây ngút ngàn thì Diệp Tử Phàm mới mở miệng hỏi Từ Hoằng Nghị: “Chúng ta phải vào trong núi à?”
Từ Hoằng Nghị gật đầu: “Ừ, muốn vào được thôn thì phải đi qua ngọn núi này!”
Hai người đều không mang nhiều hành lý, những thứ quan trọng khi đi rừng như lều trại, đèn pin, thức ăn đều không chuẩn bị.
Diệp Tử Phàm lật cổ tay xem thời gian thì thấy đã là hai giờ chiều, không biết trước khi trời tối có thể vào được trong thôn không. Lúc này Từ Hoằng Nghị đã đi trước vài bước tiến vào rừng, Diệp Tử Phàm vội đuổi theo sóng vai đi cạnh anh.
“Này, Từ Hoằng Nghị, trước khi trời tối có thể đến được thôn không? Chúng ta đi tay không như thế này, nhỡ trời tối thì phải làm sao?”
“Nếu như anh đừng lải nhải vô nghĩa nữa thì tôi cam đoan trước khi trời tối có thể vào được trong thôn!” Từ Hoằng Nghị liếc mắt nhìn Diệp Tử Phàm, tiếp tục sải bước đi về phía trước.
Diệp Tử Phàm bĩu môi đuổi theo.
Từ Hoằng Nghị vốn ít nói, Diệp Tử Phàm đối với một người đàn ông mình không hiểu rõ lắm thì đương nhiên cũng chẳng biết bắt chuyện như thế nào. Hai người cứ trầm mặc mà đi, trên con đường chỉ có tiếng côn trùng kêu vang bốn phía cùng với tiếng đế giày dẫm lên những cành lá khô dưới đất.
Từ Hoằng Nghị không ngừng quẹo tới quẹo lui trong rừng, rất nhiều khi phía trước hoàn toàn không có đường, anh chỉ cần quay trái quay phải vài bước đã xuất hiện một con đường mòn nho nhỏ.
Diệp Tử Phàm biết cách đi đường nhìn như lộn xộn của Từ Hoằng Nghị đều mang theo thâm ý bên trong, Từ Hoằng Nghị không giải thích, vì vậy Diệp Tử Phàm không mở miệng hỏi, chỉ lặng lẽ theo sát. Hai người dần dần tiến vào sâu trong rừng.
Không biết từ khi nào mà xung quanh họ đã đầy sương trắng, Từ Hoằng Nghị dừng chân, lấy từ túi áo ra một cái bình sứ, mở nắp bình đổ ra một viên thuốc màu nâu đưa cho Diệp Tử Phàm. Thấy ánh mắt khó hiểu của Diệp Tử Phàm thì mới mở miệng giải thích: “Sương mù có độc!”
Diệp Tử Phàm nhận lấy viên thuốc nhai nuốt, viên thuốc có vị thanh thanh đạm đạm không đến nỗi khó ăn lắm.
Hai người tiếp tục tiến tới, làn sương mù mỏng manh càng lúc càng dày hơn, ánh sáng ít ỏi chiếu xuyên qua những tán lá cây rậm rạp cũng dần dần biến mất, phía trước chỉ là một mảnh xám trắng không cách nào nhìn xa hơn được mười mét.
Bước chân của Từ Hoằng Nghị không hề vì tầm nhìn bị hạn chế mà chậm đi, vẫn rất vững vàng bước tới mà không chút do dự.
Diệp Tử Phàm bám sát theo sau Từ Hoằng Nghị, chỉ sợ không cẩn thận sẽ bị lạc trong khu rừng rậm mù sương này mất.
Diệp Tử Phàm cảm thấy bản thân đã đi rất lâu, bèn giơ tay lên xem thì mới nhận ra đồng hồ của mình đã dừng lại từ bao giờ. Lục túi lấy di động ra thì trong di động cũng không có tín hiệu. Diệp Tử Phàm cau mày lẩm bẩm: “Cái nơi quái quỷ gì mà đồng hồ thì ngừng chạy, điện thoại thì mất hết tín hiệu thế này?”
Phía trước truyền đến giọng nói thản nhiên của Từ Hoằng Nghị: “Thôn hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài, không có sóng nào có thể phủ được đến đây. Những thứ như di động, đồng hồ hay các thiết bị liên lạc vào trong khu rừng này đều không thể hoạt động!”
“Còn bao lâu nữa thì đến?”
Diệp Tử Phàm còn chưa dứt lời thì thấy Từ Hoằng Nghị bất thần dừng lại, hai người đi rất gần, Diệp Tử Phàm suýt chút nữa không dừng lại kịp đã đâm vào sau lưng Từ Hoằng Nghị.
“Từ Hoằng Nghị, sao tự nhiên dừng lại?”
Diệp Tử Phàm nhìn quanh bốn phía, vẫn tràn ngập sương mù như trước.
“Đến!”
Từ Hoằng Nghị vừa dứt lời thì có mấy bóng đen không biết từ khi nào đã xuất hiện ở bên cạnh hai người. Diệp Tử Phàm vốn là người rất to gan mà cũng phải giật mình. Cẩn thận nhìn kỹ thì mới nhận ra mấy bóng đen này thực chất là con người, chỉ là họ đều mặc áo choàng màu đen, mang mặt nạ, trên mặt nạ vẽ hình quỷ dạ xoa mặt mũi hung tợn, trông rất đáng sợ.
“Là ai?” Giọng nói trầm thấp tựa như từ dưới mồ chui lên, không mang theo chút độ ấm nào.
Diệp Tử Phàm không nhận ra là ai vừa mới lên tiếng.
“Tôi là Từ Hoằng Nghị! Dẫn người vào thôn thí luyện!” Từ Hoằng Nghị đáp lời.
Một người trong nhóm người đeo mặt nạ kia tiến lên một bước, giơ tay ra, trên bàn tay là một tấm bảng quét dấu vân tay.
Diệp Tử Phàm nhìn mà như lọt vào trong sương mù, cái này là cái khỉ gì vậy? Còn phải quét dấu vân tay nhận người nữa.
Trong khu rừng mù sương đột nhiên nhảy ra một đống người mặc áo choàng đen mang mặt nạ, cầm theo thứ đồ công nghệ cao như dụng cụ quét dấu vân tay. Cổ kim kết hợp khiến cho Diệp Tử Phàm vừa mờ mịt vừa thấy gai cả người, cái thôn này rốt cuộc là thôn gì?
Trong lúc Diệp Tử Phàm đang suy nghĩ thì Từ Hoằng Nghị đã áp tay mình lên màn hình cảm ứng, sau khi xác nhận xong thì những người đeo mặt nạ kia lại biến mất trở lại vào trong màn sương mù.
Diệp Tử Phàm nhìn quanh bốn phía, vẫn không hiểu gì cả, nhịn không được bèn hỏi Từ Hoằng Nghị: “Từ Hoằng Nghị, mấy người kia sao phải giả thần giả quỷ để làm gì?”
Từ Hoằng Nghị cười cười: “Tôi biết anh rất khó tin, chúng ta vào thôn trước, trên đường tôi sẽ từ từ giải thích!”
“Vậy đi thôi! Anh còn thất thần ra đó làm gì?” Diệp Tử Phàm vừa nghe thấy có thể vào thôn, điều đó đồng nghĩa với việc sắp được gặp lại Mạch Tử, có chút khẩn trương thúc giục Từ Hoằng Nghị vẫn đang đứng yên.
“Chờ khi nào sương tan bớt đã thì mới vào thôn được!” Từ Hoằng Nghị dựa vào một gốc cây nghỉ ngơi.
Mặc kệ Diệp Tử Phàm là thật lòng hay giả dối, đành phải thử một lần thôi, Từ Hoằng Nghị không đành lòng để Mạch Tử ra đi sớm như vậy, vì thế anh chậm rãi mở miệng:
“Năm năm trước, Mạch Tử vì một câu nói đùa của anh mà tình nguyện vi phạm chủ huấn để sinh con cho anh!”
“Anh nói cái gì?” Diệp Tử Phàm kinh ngạc trừng lớn hai mắt: “Anh… anh nói Mạch Bảo là con của tôi và Mạch Tử?
Sao có thể? Mạch Tử là đàn ông… sao Mạch Tử có thể…” Lời nói Từ Hoằng Nghị vừa thốt ra hoàn toàn làm phá vỡ quy luật sinh dục tự nhiên của con người, ngoại trừ kinh hãi ra thì Diệp Tử Phàm không thể nào tin tưởng nổi.
Từ Hoằng Nghị hừ lạnh một tiếng: “Sao hả? Không thể tin nổi à? Hay là anh không thể chấp nhận? Nếu không phải vì anh, vì lời hứa nực cười kia thì thử hỏi có người đàn ông nào lại chịu vì một người đàn ông khác mà sinh con đẻ cái? Anh căn bản không biết Mạch Tử đã phải trả giá đắt như thế nào mới có được đứa trẻ này. Một mình vi phạm chủ huấn ăn trộm Đản Tử Cổ, tuy rằng thành công mang thai nhưng cũng chính vì thế mà phải trả một cái giá quá đắt!
Anh có biết Mạch Tử đã không còn lại bao nhiêu thời gian không? Cậu ấy… cậu ấy có khả năng không thể cầm cự qua được mùa xuân sang năm!”
Câu nói của Từ Hoằng Nghị chẳng khác nào sấm nổ bên tai khiến cho đầu óc Diệp Tử Phàm kêu ong ong, hắn hoàn toàn không ngờ được Mạch Tử lại chỉ vì muốn được ở bên mình mà phải hy sinh nhiều đến thế. “Mạch Tử rốt cuộc là bị làm sao? Vì sao không thể sống qua được mùa xuân sang năm?” Diệp Tử Phàm xông đến tóm chặt cánh tay của Từ Hoằng Nghị.
Từ Hoằng Nghị gạt đi bàn tay của Diệp Tử Phàm, khó chịu giải thích:
“Tuy Đản Tử Cổ có thể giúp đàn ông thụ thai sinh con nhưng đồng thời cũng là con dao hai lưỡi. Nếu như không có thuốc giải thì sau khi mang thai, cổ trùng không thể thoát ra khỏi cơ thể. Mạch Tử vì bị cổ độc phản phệ mới không thể nào sống lâu được!”
Trái tim Diệp Tử Phàm như bị ai bóp nghẹt, hắn không ngờ chỉ vì một câu nói đùa của mình lại là nguyên nhân đẩy Mạch Tử đến với cái chết. Nếu như Mạch Tử xảy ra chuyện gì thì cả đời này hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho mình!
“Có thuốc giải không? Phải làm như thế nào mới có thuốc giải?”
Từ Hoằng Nghị trầm ngâm một lát rồi nói: “Muốn có thuốc giải thì phải vượt qua được thí luyện trong thôn. Thí luyện này cực kỳ nguy hiểm, thậm chí còn có khả năng mất mạng nên anh phải nghĩ cho kỹ!”
“Tôi không sợ, chỉ cần có thể cứu được Mạch Tử, tôi không sợ! Từ tiên sinh, xin anh hãy mang tôi đi làm cái thí luyện gì đó đi!”
Trong đôi mắt sâu thăm thẳm của Diệp Tử Phàm tràn đầy vẻ kiên định, trong lòng Từ Hoằng Nghị dấy lên mấy phần hy vọng.
“Việc này tôi phải liên hệ với người trong thôn đã. Ngoài ra tôi cũng không chắc là Mạch Tử có phải đã quay về thôn hay không nên anh cứ về đợi tin của tôi. Một khi có tin của Mạch Tử thì tôi sẽ lập tức báo cho anh!”
Diệp Tử Phàm gật đầu, nhìn Từ Hoằng Nghị, sau đó cúi người chân thành cảm ơn: “Từ tiên sinh, cám ơn anh!”
Người đàn ông trước mắt đã không còn vẻ kiệt ngạo bất tuân như trước kia, đứng ở trước mắt Từ Hoằng Nghị chỉ còn lại một người đàn ông cùng đường vì mất đi người yêu, đang cố gắng cầu xin sự giúp đỡ.
Sự chân thành, cố chấp, kiên định của Diệp Tử Phàm khiến Từ Hoằng Nghị không đành lòng cự tuyệt. Những ân oán khúc mắc trước kia cũng theo sự thay đổi của Diệp Tử Phàm mà dần dần phai mờ. Giờ khắc này Từ Hoằng Nghị cảm thấy Mạch Tử đã quyết định đúng, người đàn ông này thật sự có thể nắm tay Mạch Tử đi hết cuộc đời này.
Mạch Bảo bị thương nặng, Mạch Tử mất tích, Diệp Tử Phàm nổi giận đùng đùng đem hết thảy đều quy lên đầu Tạ Thiên Lỗi. Ngay khi trở về lập tức phản kích không ngừng, công ty Trung Hâm đã là nỏ mạnh hết đà chính thức tuyên bố phá sản.
Việc Chu Thừa Trạch dùng súng bắt cóc phụ nữ trẻ em tính chất ác liệt, tuy không có chứng cứ chứng minh là do Tạ Thiên Lỗi đứng đằng sau, nhưng từ việc hai người từng có đi lại, Tạ Thiên Lỗi lại rất căm hận Diệp Tử Phàm nên hắn ta bị cảnh sát xếp vào diện tình nghi số một.
Tạ Thiên Lỗi ngửi được mùi nguy hiểm thì vô cùng sợ hãi. Hành động của Tạ Thiên Lỗi không thể nghi ngờ là có tật giật mình. Từ việc hắn ta rớt xuống ngựa, những việc mà trước kia Tạ Thiên Lỗi gây ra đều được đào lên, thậm chí cả án mất tích của La Minh cũng được gộp vào để điều tra.
Tất cả mọi nhân viên cấp cao của Trung Hâm đều bị gọi đến sở cảnh sát, A Dũng thấy Tạ Thiên Lỗi đại thế đã mất, vì tự bảo vệ lập tức khai hết mọi chuyện mà mình biết.
Tạ Thiên Lỗi với tình nghi giết người và bắt cóc, bị cảnh sát chính thức hạ lệnh bắt.
Tại một căn nhà nghỉ cũ nát nằm tại một góc phố nhỏ, gian phòng cực kỳ đơn sơ, trong gian phòng chưa đến mười mét vuông chỉ có một cái giường nhỏ. Trên giường có một bé trai đang ngồi cúi đầu khóc nức nở.
“Ba ơi… con muốn ba…”
“Hu hu hu!!! Chú ơi, con muốn ba!”
Bóng đen ngồi bên cạnh bé trai cau mày đầy chán ghét, người đàn ông bị tiếng khóc nức nở của bé quấy nhiễu hiển nhiên đã mất hết nhẫn nại. Hắn ta đi đến bên cạnh bé trai, như bắt gà con mà túm cổ bé, trong đôi mắt hằn đầy tơ máu lóe lên tia sáng đáng sợ, giọng nói trầm thấp vọt ra từ hai hàm răng nghiến chặt: “Không được khóc!”
Lời nói tuy không lớn nhưng ngữ điệu rất âm trầm đáng sợ.
Bé trai cảm nhận được nguy hiểm, thân thể nhỏ bé run lẩy bẩy, không dám phát ra âm thanh nào nữa, chỉ bĩu môi cố nén tiếng khóc, nước mắt vẫn không ngừng trào ra.
Gã đàn ông chán ghét nâng tay ném cậu bé lên giường, hừ lạnh một tiếng: “Ba của mày bị người ta hại chết rồi! Từ nay về sau mày đi theo tao, tốt nhất là mày nên ngoan ngoãn, không thì tao sẽ ném mày lên núi cho sói ăn!”
Nghe thấy ba của mình đã chết, dù cho là người lớn cũng còn khó chấp nhận nữa nói gì đến một đứa bé bốn tuổi. Cậu bé lập tức quên mất lời cảnh cáo của gã đàn ông, nằm trên giường không ngừng gào khóc.
“Khóc khóc khóc, mày chỉ biết khóc! Là con trai thì phải nhớ sau này lớn lên báo thù cho ba mày!
Nhớ lấy, kẻ thù của mày tên là Diệp Tử Phàm!”
…
Chẳng bao lâu sau bên Từ Hoằng Nghị đã truyền đến tin tức, đúng là Mạch Tử đã quay về thôn, trái tim đang treo lơ lửng giữa không trung của Diệp Tử Phàm mới tạm rơi xuống.
Tuy rằng Từ Hoằng Nghị vẫn chưa nói ra trình tự cụ thể của việc thí luyện nhưng Diệp Tử Phàm vẫn từ những lời nhắc nhở và sắc mặt ngưng trọng của anh mà cảm nhận được nguy hiểm trong đó.
Diệp Tử Phàm không phải là một kẻ hữu dũng vô mưu, hắn biết phải chuẩn bị vẹn toàn mọi thứ mới có thể an tâm mà buông tay hết thảy để tập trung cho việc thí luyện.
Diệp Tử Phàm giao Mạch Bảo lại cho cha mẹ và em gái, sắp xếp mọi việc ở công ty, sau đó liền lên đường với Từ Hoằng Nghị đến cái nơi mà mình không hề biết kia.
Hai người ngồi máy bay đến thành phố S, sau đó không ngừng lên các chuyến xe khác nhau.
Sự ồn ào náo nhiệt của thành thị dần dần đi xa, khi xung quanh chỉ còn lại những dãy núi trùng điệp, những rừng cây ngút ngàn thì Diệp Tử Phàm mới mở miệng hỏi Từ Hoằng Nghị: “Chúng ta phải vào trong núi à?”
Từ Hoằng Nghị gật đầu: “Ừ, muốn vào được thôn thì phải đi qua ngọn núi này!”
Hai người đều không mang nhiều hành lý, những thứ quan trọng khi đi rừng như lều trại, đèn pin, thức ăn đều không chuẩn bị.
Diệp Tử Phàm lật cổ tay xem thời gian thì thấy đã là hai giờ chiều, không biết trước khi trời tối có thể vào được trong thôn không. Lúc này Từ Hoằng Nghị đã đi trước vài bước tiến vào rừng, Diệp Tử Phàm vội đuổi theo sóng vai đi cạnh anh.
“Này, Từ Hoằng Nghị, trước khi trời tối có thể đến được thôn không? Chúng ta đi tay không như thế này, nhỡ trời tối thì phải làm sao?”
“Nếu như anh đừng lải nhải vô nghĩa nữa thì tôi cam đoan trước khi trời tối có thể vào được trong thôn!” Từ Hoằng Nghị liếc mắt nhìn Diệp Tử Phàm, tiếp tục sải bước đi về phía trước.
Diệp Tử Phàm bĩu môi đuổi theo.
Từ Hoằng Nghị vốn ít nói, Diệp Tử Phàm đối với một người đàn ông mình không hiểu rõ lắm thì đương nhiên cũng chẳng biết bắt chuyện như thế nào. Hai người cứ trầm mặc mà đi, trên con đường chỉ có tiếng côn trùng kêu vang bốn phía cùng với tiếng đế giày dẫm lên những cành lá khô dưới đất.
Từ Hoằng Nghị không ngừng quẹo tới quẹo lui trong rừng, rất nhiều khi phía trước hoàn toàn không có đường, anh chỉ cần quay trái quay phải vài bước đã xuất hiện một con đường mòn nho nhỏ.
Diệp Tử Phàm biết cách đi đường nhìn như lộn xộn của Từ Hoằng Nghị đều mang theo thâm ý bên trong, Từ Hoằng Nghị không giải thích, vì vậy Diệp Tử Phàm không mở miệng hỏi, chỉ lặng lẽ theo sát. Hai người dần dần tiến vào sâu trong rừng.
Không biết từ khi nào mà xung quanh họ đã đầy sương trắng, Từ Hoằng Nghị dừng chân, lấy từ túi áo ra một cái bình sứ, mở nắp bình đổ ra một viên thuốc màu nâu đưa cho Diệp Tử Phàm. Thấy ánh mắt khó hiểu của Diệp Tử Phàm thì mới mở miệng giải thích: “Sương mù có độc!”
Diệp Tử Phàm nhận lấy viên thuốc nhai nuốt, viên thuốc có vị thanh thanh đạm đạm không đến nỗi khó ăn lắm.
Hai người tiếp tục tiến tới, làn sương mù mỏng manh càng lúc càng dày hơn, ánh sáng ít ỏi chiếu xuyên qua những tán lá cây rậm rạp cũng dần dần biến mất, phía trước chỉ là một mảnh xám trắng không cách nào nhìn xa hơn được mười mét.
Bước chân của Từ Hoằng Nghị không hề vì tầm nhìn bị hạn chế mà chậm đi, vẫn rất vững vàng bước tới mà không chút do dự.
Diệp Tử Phàm bám sát theo sau Từ Hoằng Nghị, chỉ sợ không cẩn thận sẽ bị lạc trong khu rừng rậm mù sương này mất.
Diệp Tử Phàm cảm thấy bản thân đã đi rất lâu, bèn giơ tay lên xem thì mới nhận ra đồng hồ của mình đã dừng lại từ bao giờ. Lục túi lấy di động ra thì trong di động cũng không có tín hiệu. Diệp Tử Phàm cau mày lẩm bẩm: “Cái nơi quái quỷ gì mà đồng hồ thì ngừng chạy, điện thoại thì mất hết tín hiệu thế này?”
Phía trước truyền đến giọng nói thản nhiên của Từ Hoằng Nghị: “Thôn hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài, không có sóng nào có thể phủ được đến đây. Những thứ như di động, đồng hồ hay các thiết bị liên lạc vào trong khu rừng này đều không thể hoạt động!”
“Còn bao lâu nữa thì đến?”
Diệp Tử Phàm còn chưa dứt lời thì thấy Từ Hoằng Nghị bất thần dừng lại, hai người đi rất gần, Diệp Tử Phàm suýt chút nữa không dừng lại kịp đã đâm vào sau lưng Từ Hoằng Nghị.
“Từ Hoằng Nghị, sao tự nhiên dừng lại?”
Diệp Tử Phàm nhìn quanh bốn phía, vẫn tràn ngập sương mù như trước.
“Đến!”
Từ Hoằng Nghị vừa dứt lời thì có mấy bóng đen không biết từ khi nào đã xuất hiện ở bên cạnh hai người. Diệp Tử Phàm vốn là người rất to gan mà cũng phải giật mình. Cẩn thận nhìn kỹ thì mới nhận ra mấy bóng đen này thực chất là con người, chỉ là họ đều mặc áo choàng màu đen, mang mặt nạ, trên mặt nạ vẽ hình quỷ dạ xoa mặt mũi hung tợn, trông rất đáng sợ.
“Là ai?” Giọng nói trầm thấp tựa như từ dưới mồ chui lên, không mang theo chút độ ấm nào.
Diệp Tử Phàm không nhận ra là ai vừa mới lên tiếng.
“Tôi là Từ Hoằng Nghị! Dẫn người vào thôn thí luyện!” Từ Hoằng Nghị đáp lời.
Một người trong nhóm người đeo mặt nạ kia tiến lên một bước, giơ tay ra, trên bàn tay là một tấm bảng quét dấu vân tay.
Diệp Tử Phàm nhìn mà như lọt vào trong sương mù, cái này là cái khỉ gì vậy? Còn phải quét dấu vân tay nhận người nữa.
Trong khu rừng mù sương đột nhiên nhảy ra một đống người mặc áo choàng đen mang mặt nạ, cầm theo thứ đồ công nghệ cao như dụng cụ quét dấu vân tay. Cổ kim kết hợp khiến cho Diệp Tử Phàm vừa mờ mịt vừa thấy gai cả người, cái thôn này rốt cuộc là thôn gì?
Trong lúc Diệp Tử Phàm đang suy nghĩ thì Từ Hoằng Nghị đã áp tay mình lên màn hình cảm ứng, sau khi xác nhận xong thì những người đeo mặt nạ kia lại biến mất trở lại vào trong màn sương mù.
Diệp Tử Phàm nhìn quanh bốn phía, vẫn không hiểu gì cả, nhịn không được bèn hỏi Từ Hoằng Nghị: “Từ Hoằng Nghị, mấy người kia sao phải giả thần giả quỷ để làm gì?”
Từ Hoằng Nghị cười cười: “Tôi biết anh rất khó tin, chúng ta vào thôn trước, trên đường tôi sẽ từ từ giải thích!”
“Vậy đi thôi! Anh còn thất thần ra đó làm gì?” Diệp Tử Phàm vừa nghe thấy có thể vào thôn, điều đó đồng nghĩa với việc sắp được gặp lại Mạch Tử, có chút khẩn trương thúc giục Từ Hoằng Nghị vẫn đang đứng yên.
“Chờ khi nào sương tan bớt đã thì mới vào thôn được!” Từ Hoằng Nghị dựa vào một gốc cây nghỉ ngơi.
Tác giả :
Trầm Nịch Vu Mĩ