Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá
Chương 63: Bà chủ tịch kha thật quyến rũ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hương thơm quen thuộc và đặc biệt trên người cổ vẫn vây quanh anh, anh nhìn nơi mà cô từng năm, trong mắt lướt qua một tia thất vọng hụt hẫng.
“Chủ tịch, hôm nay nhóm cư dân kia vẫn đang làm loạn, có phải chúng ta nên hành động một chút rồi không ạ?” Vẻ mặt Hạ Nhất Y lo lắng, nhóm cư dân đó còn tiếp tục làm loạn thì chính phủ tham gia vào là chuyện sớm muộn, ảnh hưởng đối với Tập đoàn Lạc Thần cũng không nhỏ.
“Giúp tối hẹn Kha Tử Thích, đúng thật là nên bàn bạc kế hoạch xây lại kỹ lưỡng rồi.” Lạc Thần Hi khoanh tay như đang suy tư, nói.
Hạ Nhất Y gật đầu, lui ra ngoài.
“Lạc Thần Hi thật sự đồng ý với phương án của anh rồi á?” Ở nhà của Thiên Nhã, Đổ Hoa Kỳ2hỏi với vẻ mặt ngạc nhiên vui vẻ, việc này đồng nghĩa Thiên Nhã không cần chuyển khỏi nơi mình lớn lên từ nhỏ rồi. Kha Tử Thích gật đầu, nhìn về phía Thiên Nhã đang lơ đãng, hỏi cô: “Thiên Nhã, em không sao chứ?” Anh luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế, với tính cách của Lạc Thần Hi, tuyệt đối anh ta không thể cúi đầu thỏa hiệp với anh và nhóm cư dân kháng nghị kia một cách dễ dàng, nhìn phản ứng của Thiên Nhã, lẽ nào chuyện này có liên quan đến cô?
Thiên Nhã cúi đầu ăn cơm, nghe thấy Kha Tử Thích gọi mình, cố định thần lại, cười đáp: “Em không sao, chuyện này anh làm tốt lắm, Tử Thích, cảm ơn anh.” Kha Tử Thích nhìn dáng vẻ gượng cười của cô, trao đổi bằng8ánh mắt với Đồ Hoa Kỳ, vẻ mặt của hai người đều trở nên lo lắng. Đồ Hoa Kỳ hỏi: “Thiên Nhã, cậu có chuyện gì giấu bọn tớ đúng không? Hai ngày nay cậu có chút khác với ngày thường.” Từ trước đến nay Thiên Nhã là một người không giỏi giấu tâm sự, nên cô vui hay không, có tâm sự hay không, người xung quanh có thể nhận ra. Thiên Nhã cười yếu ớt, đáp: “Tớ thật sự không sao, tớ chỉ là quá vui mừng, cuối cùng đã giữ được khu Vân Thành rồi.” “Nhưng nét mặt của cậu lại không giống như thế.” Đổ Hoa Kỳ hoài nghi hỏi. Kha Tử Thích thấy Thiên Nhã khó xử, mở lời: “Em không sao là được, ăn cơm đi.” Nếu cổ đã không muốn nói ra, vậy thì đừng cố ép cố, làm khó9cố, đây là cách quan tâm trước sau như một mà anh dành cho cô. Đồ Hoa Kỳ hiểu ý của Kha Tử Thích, cũng chỉ dành cho qua. “Chắc là Tiểu Bảo ngủ dậy rồi, em vào trong gọi nó ra ăn cơm.” Thiên Nhã nói.
Hai người cùng gật đầu.
“Thiên Nhã thật sự không sao chứ? Em cảm thấy kể từ khi cậu ấy vào Tập đoàn Lạc Thần thì không còn như trước nữa.” Đồ Hoa Kỳ nhớ lại lần xem mắt đã từng gặp Lạc Thần Hi, ngang ngược lại lộng quyền, nhưng dường như Thiên Nhã đã rung động với anh ta, là chị em tốt của Thiên Nhã, có thích có một người trân trọng và chăm sóc hai mẹ con Thiên Nhã như Kha Tử Thích hơn. “Việc đó đều trách anh, không chăm sóc tốt cho cô ấy.” Kha Tử2Thích tự trách mình.
“Chậc chậc, nểu Thiên Nhã không chọn anh, thật sự là mù rồi.” Đồ Hoa Kỳ nhìn dáng vẻ tự kiểm điểm của Kha Tử Thích, thở dài nói.
Kha Tử Thích cười cay đắng, đáng tiếc rằng, tình yêu vốn dĩ chính là mù quáng.
Trong văn phòng Chủ tịch Lạc Thần Hi nhấp một ngụm cà phê, mùi vị này, kém một chút. “Chủ tịch, xin hỏi có chuyện gì ạ?” Trợ lý mới đến hỏi một cách phục tùng. “Cà phê.” Anh lạnh lùng nói. Về mặt của trợ lý mới căng thẳng: “Cà phê làm sao ạ? Không hợp khẩu vị của Chủ tịch sao?”
“Đổi.” Anh bật ra một chữ từ trong kẽ răng, lại có người còn ngốc hơn La Thiên Nhã, pha cà phê pha hơn một tuần, vậy mà vẫn khó vào miệng như thế. Một lúc sau, trợ2lý mới nơm nớp lo sợ bưng cà phê pha lại từ đầu, đặt trước mặt anh một cách cung kính Đôi mày anh tuấn của anh khẽ nhíu lại, mùi hương mà ly cà phê nóng hổi tỏa ra, không đúng, vẫn là không đúng. **, không phải vị này. Tâm trạng buồn bực nên anh vung tay đẩy ly cà phê, khiến nó đổ nhào xuống, mảnh vỡ của ly và cà phê vương vãi đầy trên sàn. Trợ lý mới bị cơn phẫn nộ đột ngột của anh dọa sợ lùi qua một bên, cúi đầu không dám nói chuyện. Âm thanh làm Hạ Nhất Y giật mình, cô ta gõ cửa đi vào, nhìn thấy Lạc Thần Hi sắc mặt u ám, còn trợ lý mới thì sợ hãi đến mức run cầm cập trông đáng thương. “Chủ tịch, Tổ Di đã làm gì không đúng sao?” Hạ Nhất Y cung kính hỏi. Lạc Thần Hi liếc nhìn cô ta, nói: “Tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa, bảo cô ta cút đi.” Trợ lý mới lau nước mắt rời khỏi văn phòng, Hạ Nhật Y nhìn Lạc Thần Hi vẫn chưa vơi giận, nói: “Chủ tịch, đây đã là trợ lý mới thứ ba trong tháng này của ngài rồi ạ.” La Thiên Nhã rời khỏi chưa đầy nửa tháng, Lạc Thần Hi đã đổi ba trợ lý, hơn nữa lý do còn là pha cà phê không ngon, cũng khó tránh quá mức gò ép rồi. Tuy cô ta đã thoảng biết được đáp án, nhưng vẫn không muốn thừa nhận. Lạc Thần Hi lạnh lùng nhìn cô ta: “Tôi không quan tâm cô dùng cách gì, lần sau nhất định phải khiến tôi hài lòng.” Hạ Nhật Y gật đầu, lui ra ngoài.
“Cha ơi, người ta xoa bóp cho cha nha?” Trong biệt thự nhà họ Lạc, La Tiểu Bảo nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Lạc Thần Hi, chạy đến cạnh anh làm hành động đáng yêu. Lạc Thần Hi nửa nằm trên sofa, nhắm mắt thư giãn, đáp: “Ừ.”
La Tiểu Bảo chạy đến phía sau sofa dùng bàn tay bé nhỏ mềm mại chuyên tâm đấm bóp vai cho Lạc Thần Hi, vừa đấm bóp vừa thăm dò: “Cha ơi, nghe nói gần đây công ty của cha cử đổi người suốt, có phải bởi vì chuyện này làm cha không vui hay không?”
Lạc Thần Hi mở hờ mắt, nhíu mày: “Con là trẻ con sao lại nhiều chuyện như vậy?” Chuyện anh đổi trợ lý mà con trai cũng nắm rõ như lòng bàn tay, ai đã kể với nó?
“Cha đổi trợ lý nhanh như thế, trên dưới công ty ai cũng biết cả rồi, ma mi cũng có nói.” La Tiểu Bảo mượn một cái cớ trả lời qua loa. “Cha, bởi vì cha dùng những trợ lý mới kia không quen đúng không? Hay là con nói với Tiểu Bảo, bảo cậu ấy khuyên Thiên Nhã đi làm lại nhé?” La Tiểu Bảo cuối cùng đã nói ra chủ đề.
Tâm trạng Lạc Thần Hi chợt dao động, nhướng mày hỏi: “Con rất thân với người phụ nữ đó ư?” “Con rất thân với con trai La Tiểu Bảo của dì ấy.” La Tiểu Bảo nhịn cười đáp, cậu vừa nói là La Tiểu Bảo đấy, ha ha ha.
Nhóc con này thân thiết với con trai của La Thiên Nhã từ khi nào vậy, sao ngay cả anh cũng không biết.
“Người phụ nữ đó, không thể tin tưởng.” Anh nói, mặc dù trong lòng thật sự lung lay.
“Cha, cha thật sự tin rằng cơ mật của công ty là Thiên Nhã trộm sao?” La Tiểu Bảo dò hỏi. Lạc Thần Hi không vui, lại nhướng mày: “Con cũng quản nhiều chuyện thật, có phải là con nên tập trung vào việc học hơn không?” Tuy trước nay vấn đề giáo dục con trai là chuyện của Hạ Vân Cẩm, nhưng anh vẫn rất quan tâm. “Tiểu Bảo nói, sau khi chịu oan Thiên Nhã rất ấm ức, về đến nhà còn lén lau nước mắt.” Ma mina mi, đừng trách người ta bán đứng mẹ nha. “Ổ? Cô ta ấm ức? Cô ta cũng thật biết cách giả vờ.” Anh cười lạnh. “Thứ gì cũng có thể giả vờ, nhưng nước mắt thì không giả vờ nổi đâu ạ, nó phản ánh nội tâm của một người.” La Tiểu Bảo vừa tập trung bóp vai cho Lạc Thần Hi vừa nói. Thứ gì cũng có thể giả vờ, nhưng nước mắt thì không giả vờ nổi. Nước mắt mơ hồ tuyệt vọng của cô tại khách sạn hôm ấy hiện lên trong tâm trí anh, khiến lòng anh dâng lên một đợt cảm xúc kỳ lạ.
Sau khi cử hành nghi thức khởi công khu Vân Thành, đến tối là buổi tiệc mừng. Tiệc mừng được tổ chức tại sảnh tiệc của khách sạn Lạc Thần. Thiên Nhã không biết từ chối lời mời của Kha Tử Thích thể nào, nên nhận lời cùng anh đến tham dự. Cô mặc váy dạ hội mà Kha Tử Thích chuẩn bị, trang điểm đơn giản một chút, khoác cánh tay của Kha Tử Thích đi vào hội trường buổi tiệc.
Chủ tịch của các công ty và tập đoàn lần lượt đến chúc mừng, mời rượu Kha Tử Thích Thiên Nhã đứng cạnh Kha Tử Thích, thi thoảng đáp lại họ bằng cách mỉm cười lịch sự. Thiên Nhã nhìn xung quanh, khẳng định không có bóng dáng của anh ở đây, trong lòng thầm thở phào. Nhưng đây là buổi tiệc mà Tập đoàn Lạc Thần và Tập đoàn Kha Thị cùng tổ chức, sao anh có thể không xuất hiện? “Đây là bạn gái của Chủ tịch Kha sao? Trông thật xinh đẹp, thật làm người khác ngưỡng mộ.” Một vị Chủ tịch của tập đoàn niêm yết xuyên quốc gia nói với vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.
Kha Tử Thích mỉm cười, không phủ nhận cũng không thừa nhận, Thiên Nhã thì cúi đầu, trên mặt hơi lộ vẻ khó xử.
“Đúng vậy, Chủ tịch Kha vẫn thật khiến người khác ngưỡng mộ.” Lạc Thần Hi khoác tay Hạ Vân Cẩm, đi về phía đó, vẻ mặt khiêu khích nói.
Kha Tử Thích bước lên trước bắt tay với Lạc Thần Hi, cười đáp: “Cuối cùng Chủ tịch Lạc cũng xuất hiện rồi, còn tưởng rằng người hùn vốn với tôi đã chạy mất.” “Ha ha, tôi đến nỗi như thế sao? Tôi còn đang đợi công trình vĩ đại của Chủ tịch Kha hoàn thành đây, hiếm khi để người khác chiếm sân nhà một lần, đương nhiên phải mỏi mắt mong chờ.” “Chủ tịch Lạc thật biết pha trò, thật sự không được tính là vĩ đại, nhượng bộ lần này của Chủ tịch Lạc, trái lại khiến người khác thán phục.”
“Ai, Chủ tịch Kha cũng đừng quá mang ơn, Lạc Thần Hi tối trước sau đều luôn giữ vững một nguyên tắc, chính là bất kỳ thứ gì, có cho thì nhất định sẽ có nhận, cho dù không nhận về, cũng phải bàn điều kiện.” Lạc Thần Hi nhìn Thiên Nhã đang khoác chặt tay của Kha Tử Thích, nói đầy hàm ý.
“Khụ khụ khụ...” Thiên Nhã cúi đầu uống Champagne, nghe thấy câu nói ám chỉ này của Lạc Thần Hi sợ đến sặc, ho liên tục vài cái, nhiều cặp mắt gần đó đều nhìn chằm chằm vào thái độ lúng túng của cô. Kha Tử Thích cầm lấy ly Champagne từ tay cô, vừa giúp cô vỗ lưng vừa rút khăn tay của mình ra lau đi Champagne ở khóe môi cô, quan tâm hỏi: “Em không sao chứ?”
Thiên Nhã chột dạ đến mức đỏ bừng cả mặt, ngước mắt nhận lấy khăn tay, ngại ngùng nói: “Xin lỗi mọi người, tôi xin phép vắng mặt một chút.” Hạ Vân Cẩm nhìn ánh mắt sâu xa của Lạc Thần Hi đang chăm chú dõi theo Thiên Nhã, trong mắt cô ta lướt qua một tia oán độc, đi theo qua đó. Trong nhà vệ sinh, Thiên Nhã lau trán, câu nói lúc nãy của Lạc Thần Hi hại cô chẩn động, cái tên đáng ghét, rốt cuộc anh còn muốn thế nào! Sao có thể nói loại chuyện này chứ! Hạ Vân Cẩm đi vào trong, Thiên Nhã nhìn thấy cô ta thông qua gương, thu lại biểu cảm phiền muộn khi nãy, điểm nhiên như không chỉnh lại tóc. “Bà Chủ tịch Kha tương lai của chúng ta thật là ngày càng quyến rũ, mặc gì cũng xinh đẹp như thế, quả thật chính là giá quần áo trời sinh mà.” Hạ Vân Cẩm vừa nói vừa mốc son từ trong ví ra, quan sát toàn thân Thiên Nhã qua gương.
Tối nay Thiên Nhã nền nã thanh lịch, trên gương mặt trông như thể không thoa phấn kia, lại có một loại thanh thuần làm người khác say mê, váy dạ hội màu trắng sữa càng tôn lên nét nõn nà cho làn da của cô.
Dù là phụ nữ, cũng đều phải ngỡ ngàng vì sự xinh đẹp ấy. Cho nên, cô ta đố kỵ, cô ta căm phẫn, cô ta càng coi Thiên Nhã là cái đinh trong mắt!
Hương thơm quen thuộc và đặc biệt trên người cổ vẫn vây quanh anh, anh nhìn nơi mà cô từng năm, trong mắt lướt qua một tia thất vọng hụt hẫng.
“Chủ tịch, hôm nay nhóm cư dân kia vẫn đang làm loạn, có phải chúng ta nên hành động một chút rồi không ạ?” Vẻ mặt Hạ Nhất Y lo lắng, nhóm cư dân đó còn tiếp tục làm loạn thì chính phủ tham gia vào là chuyện sớm muộn, ảnh hưởng đối với Tập đoàn Lạc Thần cũng không nhỏ.
“Giúp tối hẹn Kha Tử Thích, đúng thật là nên bàn bạc kế hoạch xây lại kỹ lưỡng rồi.” Lạc Thần Hi khoanh tay như đang suy tư, nói.
Hạ Nhất Y gật đầu, lui ra ngoài.
“Lạc Thần Hi thật sự đồng ý với phương án của anh rồi á?” Ở nhà của Thiên Nhã, Đổ Hoa Kỳ2hỏi với vẻ mặt ngạc nhiên vui vẻ, việc này đồng nghĩa Thiên Nhã không cần chuyển khỏi nơi mình lớn lên từ nhỏ rồi. Kha Tử Thích gật đầu, nhìn về phía Thiên Nhã đang lơ đãng, hỏi cô: “Thiên Nhã, em không sao chứ?” Anh luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế, với tính cách của Lạc Thần Hi, tuyệt đối anh ta không thể cúi đầu thỏa hiệp với anh và nhóm cư dân kháng nghị kia một cách dễ dàng, nhìn phản ứng của Thiên Nhã, lẽ nào chuyện này có liên quan đến cô?
Thiên Nhã cúi đầu ăn cơm, nghe thấy Kha Tử Thích gọi mình, cố định thần lại, cười đáp: “Em không sao, chuyện này anh làm tốt lắm, Tử Thích, cảm ơn anh.” Kha Tử Thích nhìn dáng vẻ gượng cười của cô, trao đổi bằng8ánh mắt với Đồ Hoa Kỳ, vẻ mặt của hai người đều trở nên lo lắng. Đồ Hoa Kỳ hỏi: “Thiên Nhã, cậu có chuyện gì giấu bọn tớ đúng không? Hai ngày nay cậu có chút khác với ngày thường.” Từ trước đến nay Thiên Nhã là một người không giỏi giấu tâm sự, nên cô vui hay không, có tâm sự hay không, người xung quanh có thể nhận ra. Thiên Nhã cười yếu ớt, đáp: “Tớ thật sự không sao, tớ chỉ là quá vui mừng, cuối cùng đã giữ được khu Vân Thành rồi.” “Nhưng nét mặt của cậu lại không giống như thế.” Đổ Hoa Kỳ hoài nghi hỏi. Kha Tử Thích thấy Thiên Nhã khó xử, mở lời: “Em không sao là được, ăn cơm đi.” Nếu cổ đã không muốn nói ra, vậy thì đừng cố ép cố, làm khó9cố, đây là cách quan tâm trước sau như một mà anh dành cho cô. Đồ Hoa Kỳ hiểu ý của Kha Tử Thích, cũng chỉ dành cho qua. “Chắc là Tiểu Bảo ngủ dậy rồi, em vào trong gọi nó ra ăn cơm.” Thiên Nhã nói.
Hai người cùng gật đầu.
“Thiên Nhã thật sự không sao chứ? Em cảm thấy kể từ khi cậu ấy vào Tập đoàn Lạc Thần thì không còn như trước nữa.” Đồ Hoa Kỳ nhớ lại lần xem mắt đã từng gặp Lạc Thần Hi, ngang ngược lại lộng quyền, nhưng dường như Thiên Nhã đã rung động với anh ta, là chị em tốt của Thiên Nhã, có thích có một người trân trọng và chăm sóc hai mẹ con Thiên Nhã như Kha Tử Thích hơn. “Việc đó đều trách anh, không chăm sóc tốt cho cô ấy.” Kha Tử2Thích tự trách mình.
“Chậc chậc, nểu Thiên Nhã không chọn anh, thật sự là mù rồi.” Đồ Hoa Kỳ nhìn dáng vẻ tự kiểm điểm của Kha Tử Thích, thở dài nói.
Kha Tử Thích cười cay đắng, đáng tiếc rằng, tình yêu vốn dĩ chính là mù quáng.
Trong văn phòng Chủ tịch Lạc Thần Hi nhấp một ngụm cà phê, mùi vị này, kém một chút. “Chủ tịch, xin hỏi có chuyện gì ạ?” Trợ lý mới đến hỏi một cách phục tùng. “Cà phê.” Anh lạnh lùng nói. Về mặt của trợ lý mới căng thẳng: “Cà phê làm sao ạ? Không hợp khẩu vị của Chủ tịch sao?”
“Đổi.” Anh bật ra một chữ từ trong kẽ răng, lại có người còn ngốc hơn La Thiên Nhã, pha cà phê pha hơn một tuần, vậy mà vẫn khó vào miệng như thế. Một lúc sau, trợ2lý mới nơm nớp lo sợ bưng cà phê pha lại từ đầu, đặt trước mặt anh một cách cung kính Đôi mày anh tuấn của anh khẽ nhíu lại, mùi hương mà ly cà phê nóng hổi tỏa ra, không đúng, vẫn là không đúng. **, không phải vị này. Tâm trạng buồn bực nên anh vung tay đẩy ly cà phê, khiến nó đổ nhào xuống, mảnh vỡ của ly và cà phê vương vãi đầy trên sàn. Trợ lý mới bị cơn phẫn nộ đột ngột của anh dọa sợ lùi qua một bên, cúi đầu không dám nói chuyện. Âm thanh làm Hạ Nhất Y giật mình, cô ta gõ cửa đi vào, nhìn thấy Lạc Thần Hi sắc mặt u ám, còn trợ lý mới thì sợ hãi đến mức run cầm cập trông đáng thương. “Chủ tịch, Tổ Di đã làm gì không đúng sao?” Hạ Nhất Y cung kính hỏi. Lạc Thần Hi liếc nhìn cô ta, nói: “Tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa, bảo cô ta cút đi.” Trợ lý mới lau nước mắt rời khỏi văn phòng, Hạ Nhật Y nhìn Lạc Thần Hi vẫn chưa vơi giận, nói: “Chủ tịch, đây đã là trợ lý mới thứ ba trong tháng này của ngài rồi ạ.” La Thiên Nhã rời khỏi chưa đầy nửa tháng, Lạc Thần Hi đã đổi ba trợ lý, hơn nữa lý do còn là pha cà phê không ngon, cũng khó tránh quá mức gò ép rồi. Tuy cô ta đã thoảng biết được đáp án, nhưng vẫn không muốn thừa nhận. Lạc Thần Hi lạnh lùng nhìn cô ta: “Tôi không quan tâm cô dùng cách gì, lần sau nhất định phải khiến tôi hài lòng.” Hạ Nhật Y gật đầu, lui ra ngoài.
“Cha ơi, người ta xoa bóp cho cha nha?” Trong biệt thự nhà họ Lạc, La Tiểu Bảo nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Lạc Thần Hi, chạy đến cạnh anh làm hành động đáng yêu. Lạc Thần Hi nửa nằm trên sofa, nhắm mắt thư giãn, đáp: “Ừ.”
La Tiểu Bảo chạy đến phía sau sofa dùng bàn tay bé nhỏ mềm mại chuyên tâm đấm bóp vai cho Lạc Thần Hi, vừa đấm bóp vừa thăm dò: “Cha ơi, nghe nói gần đây công ty của cha cử đổi người suốt, có phải bởi vì chuyện này làm cha không vui hay không?”
Lạc Thần Hi mở hờ mắt, nhíu mày: “Con là trẻ con sao lại nhiều chuyện như vậy?” Chuyện anh đổi trợ lý mà con trai cũng nắm rõ như lòng bàn tay, ai đã kể với nó?
“Cha đổi trợ lý nhanh như thế, trên dưới công ty ai cũng biết cả rồi, ma mi cũng có nói.” La Tiểu Bảo mượn một cái cớ trả lời qua loa. “Cha, bởi vì cha dùng những trợ lý mới kia không quen đúng không? Hay là con nói với Tiểu Bảo, bảo cậu ấy khuyên Thiên Nhã đi làm lại nhé?” La Tiểu Bảo cuối cùng đã nói ra chủ đề.
Tâm trạng Lạc Thần Hi chợt dao động, nhướng mày hỏi: “Con rất thân với người phụ nữ đó ư?” “Con rất thân với con trai La Tiểu Bảo của dì ấy.” La Tiểu Bảo nhịn cười đáp, cậu vừa nói là La Tiểu Bảo đấy, ha ha ha.
Nhóc con này thân thiết với con trai của La Thiên Nhã từ khi nào vậy, sao ngay cả anh cũng không biết.
“Người phụ nữ đó, không thể tin tưởng.” Anh nói, mặc dù trong lòng thật sự lung lay.
“Cha, cha thật sự tin rằng cơ mật của công ty là Thiên Nhã trộm sao?” La Tiểu Bảo dò hỏi. Lạc Thần Hi không vui, lại nhướng mày: “Con cũng quản nhiều chuyện thật, có phải là con nên tập trung vào việc học hơn không?” Tuy trước nay vấn đề giáo dục con trai là chuyện của Hạ Vân Cẩm, nhưng anh vẫn rất quan tâm. “Tiểu Bảo nói, sau khi chịu oan Thiên Nhã rất ấm ức, về đến nhà còn lén lau nước mắt.” Ma mina mi, đừng trách người ta bán đứng mẹ nha. “Ổ? Cô ta ấm ức? Cô ta cũng thật biết cách giả vờ.” Anh cười lạnh. “Thứ gì cũng có thể giả vờ, nhưng nước mắt thì không giả vờ nổi đâu ạ, nó phản ánh nội tâm của một người.” La Tiểu Bảo vừa tập trung bóp vai cho Lạc Thần Hi vừa nói. Thứ gì cũng có thể giả vờ, nhưng nước mắt thì không giả vờ nổi. Nước mắt mơ hồ tuyệt vọng của cô tại khách sạn hôm ấy hiện lên trong tâm trí anh, khiến lòng anh dâng lên một đợt cảm xúc kỳ lạ.
Sau khi cử hành nghi thức khởi công khu Vân Thành, đến tối là buổi tiệc mừng. Tiệc mừng được tổ chức tại sảnh tiệc của khách sạn Lạc Thần. Thiên Nhã không biết từ chối lời mời của Kha Tử Thích thể nào, nên nhận lời cùng anh đến tham dự. Cô mặc váy dạ hội mà Kha Tử Thích chuẩn bị, trang điểm đơn giản một chút, khoác cánh tay của Kha Tử Thích đi vào hội trường buổi tiệc.
Chủ tịch của các công ty và tập đoàn lần lượt đến chúc mừng, mời rượu Kha Tử Thích Thiên Nhã đứng cạnh Kha Tử Thích, thi thoảng đáp lại họ bằng cách mỉm cười lịch sự. Thiên Nhã nhìn xung quanh, khẳng định không có bóng dáng của anh ở đây, trong lòng thầm thở phào. Nhưng đây là buổi tiệc mà Tập đoàn Lạc Thần và Tập đoàn Kha Thị cùng tổ chức, sao anh có thể không xuất hiện? “Đây là bạn gái của Chủ tịch Kha sao? Trông thật xinh đẹp, thật làm người khác ngưỡng mộ.” Một vị Chủ tịch của tập đoàn niêm yết xuyên quốc gia nói với vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.
Kha Tử Thích mỉm cười, không phủ nhận cũng không thừa nhận, Thiên Nhã thì cúi đầu, trên mặt hơi lộ vẻ khó xử.
“Đúng vậy, Chủ tịch Kha vẫn thật khiến người khác ngưỡng mộ.” Lạc Thần Hi khoác tay Hạ Vân Cẩm, đi về phía đó, vẻ mặt khiêu khích nói.
Kha Tử Thích bước lên trước bắt tay với Lạc Thần Hi, cười đáp: “Cuối cùng Chủ tịch Lạc cũng xuất hiện rồi, còn tưởng rằng người hùn vốn với tôi đã chạy mất.” “Ha ha, tôi đến nỗi như thế sao? Tôi còn đang đợi công trình vĩ đại của Chủ tịch Kha hoàn thành đây, hiếm khi để người khác chiếm sân nhà một lần, đương nhiên phải mỏi mắt mong chờ.” “Chủ tịch Lạc thật biết pha trò, thật sự không được tính là vĩ đại, nhượng bộ lần này của Chủ tịch Lạc, trái lại khiến người khác thán phục.”
“Ai, Chủ tịch Kha cũng đừng quá mang ơn, Lạc Thần Hi tối trước sau đều luôn giữ vững một nguyên tắc, chính là bất kỳ thứ gì, có cho thì nhất định sẽ có nhận, cho dù không nhận về, cũng phải bàn điều kiện.” Lạc Thần Hi nhìn Thiên Nhã đang khoác chặt tay của Kha Tử Thích, nói đầy hàm ý.
“Khụ khụ khụ...” Thiên Nhã cúi đầu uống Champagne, nghe thấy câu nói ám chỉ này của Lạc Thần Hi sợ đến sặc, ho liên tục vài cái, nhiều cặp mắt gần đó đều nhìn chằm chằm vào thái độ lúng túng của cô. Kha Tử Thích cầm lấy ly Champagne từ tay cô, vừa giúp cô vỗ lưng vừa rút khăn tay của mình ra lau đi Champagne ở khóe môi cô, quan tâm hỏi: “Em không sao chứ?”
Thiên Nhã chột dạ đến mức đỏ bừng cả mặt, ngước mắt nhận lấy khăn tay, ngại ngùng nói: “Xin lỗi mọi người, tôi xin phép vắng mặt một chút.” Hạ Vân Cẩm nhìn ánh mắt sâu xa của Lạc Thần Hi đang chăm chú dõi theo Thiên Nhã, trong mắt cô ta lướt qua một tia oán độc, đi theo qua đó. Trong nhà vệ sinh, Thiên Nhã lau trán, câu nói lúc nãy của Lạc Thần Hi hại cô chẩn động, cái tên đáng ghét, rốt cuộc anh còn muốn thế nào! Sao có thể nói loại chuyện này chứ! Hạ Vân Cẩm đi vào trong, Thiên Nhã nhìn thấy cô ta thông qua gương, thu lại biểu cảm phiền muộn khi nãy, điểm nhiên như không chỉnh lại tóc. “Bà Chủ tịch Kha tương lai của chúng ta thật là ngày càng quyến rũ, mặc gì cũng xinh đẹp như thế, quả thật chính là giá quần áo trời sinh mà.” Hạ Vân Cẩm vừa nói vừa mốc son từ trong ví ra, quan sát toàn thân Thiên Nhã qua gương.
Tối nay Thiên Nhã nền nã thanh lịch, trên gương mặt trông như thể không thoa phấn kia, lại có một loại thanh thuần làm người khác say mê, váy dạ hội màu trắng sữa càng tôn lên nét nõn nà cho làn da của cô.
Dù là phụ nữ, cũng đều phải ngỡ ngàng vì sự xinh đẹp ấy. Cho nên, cô ta đố kỵ, cô ta căm phẫn, cô ta càng coi Thiên Nhã là cái đinh trong mắt!
Tác giả :
Tôi Là Mộc Mộc