Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá
Chương 126: Cuộc thương lượng giữa hai người
Thiên Nhã biết mình sơ ý nên ngồi xuống, vẻ mặt tức giận.
Còn Lạc Thần Hi thì thong thả uống một ngụm trà, hương thơm thoang thoảng của hoa nhài, tuy không được xem là trà tốt, nhưng ngon hơn nhiều so với lần trước. Anh nhướng mày, thoáng nhìn ông chủ đang ở bên ngoài tập trung nướng thịt, không ngờ quán nhỏ này lại biết đổi mới vị trà.
“Tại sao anh muốn dồn người khác vào đường cùng?” Thiên Nhã trừng anh và hỏi. Đôi mày anh tuấn của Lạc Thần Hi khẽ nhíu lại: “Tôi nên hiểu lời này như thế nào?” Xem đi, giả vờ ngây thơ! Đúng là vô lại!
“Nghe nói anh đã gửi danh sách đen cho các doanh nghiệp, nên tôi mới không tìm được việc, đúng không?” Cô lạnh lùng nhìn anh, hỏi.
Lạc Thần Hi nở nụ cười đắc ý: “Đúng, là tôi2thì thế nào?”
Thiến Nhã kinh ngạc mở to mắt, mặc dù có biết lời của La Tiểu Bảo có lẽ là thật, nhưng cô vẫn ôm tia hi vọng cuối cùng, rằng anh không phải người như thế, không tìm cách khiến cô khó sống.
“Vì sao chứ?” Cô phiền muộn nhận ra giọng nói bản thân đã có chút nghẹn ngào.
Một cơn ấm ức dâng lên trong lòng, gần đây cô tìm việc vất vả nhường nào? Mỗi lần nhận thông báo không đạt yêu cầu cô vô cùng buồn bã và thất vọng. Mỗi khi Kha Tử Thích hỏi, cô đều không dám nói sự thật, còn phải miễn cưỡng cười nói vui vẻ với anh rằng mình đang chọn, bảo rằng công ty này không ổn, công ty kia không đủ tốt, thật ra cô căn bản không có sự lựa chọn! Có nơi chọn cô thì cô đã7cảm tạ trời đất rồi! “Anh vô lại!” Thiên Nhã bỗng đứng lên, cầm ly trà hắt thẳng vào anh.
Lạc Thần Hi nhắm mắt, để ly trà hoa nhài hắt vào gương mặt anh tuấn của mình, rồi chầm chậm mở mắt ra, lạnh lùng nhìn Thiên Nhã.
Xung quanh bắt đầu xôn xao, nhao nhao chỉ trỏ hai người, có những hoa si nhìn Lạc Thần Hi bằng ánh mắt thương xót, muốn đưa khăn giấy để anh lau mặt.
Ông chủ thấy vậy đi tới, đang định khuyến giải, Thiên Nhã đã lấy ra một tờ tiền từ trong tủi, vỗ lên bàn: “Ông chủ, thanh toán.”
Cô vừa đặt tiền xuống liền đi ra ngoài, Lạc Thần Hi cũng ra ngoài theo.
Ông chủ nhìn bóng lưng của họ, thở dài một hơi: “Ôi người trẻ bây giờ...”
Thiên Nhã bước đi vô định, có cảm giác anh đang đi theo phía sau,9cô càng đi nhanh hơn, bước chân kia cũng vội hơn.
Lúc đi tới một góc rẽ, cuối cùng cô đã không nhịn được nữa: “Đủ rồi!” Cô quay người lại, nhưng chẳng thấy ai. Tiu nghỉu, cô cắn răng, hóa ra là ảo giác. Nhưng khi cô quay người, anh lại xuất hiện ngay trước mặt. “A!” Thiên Nhã giật mình, sao anh đi mà không có tiếng động thể: “Anh còn muốn thể nào nữa?” Thiên Nhã hét lên.
Lạc Thần Hi lấy khăn tay ra lau vết trà trên mặt, cong khoé môi nở nụ cười đen tối, nói: “Em hỏi tôi muốn thế nào ư? Đương nhiên có thù thì phải trả rồi.” Nói xong anh vác cô lên vai. “Này! Lạc Thần Hi! Anh thả tôi xuống!“.
“Nếu tôi không thể thì sao?” Anh lạnh lùng hỏi.
“Tôi kêu lên đấy!”
“Kêu đi, không ai cứu được em.”
“Cứu...”
Thiên Nhã còn chưa5kêu được một nửa, anh đã đánh mạnh vào mông của cô.
“Đồ háo sắc! Thả tôi xuống!”
“Không thả.” Anh dứt khoát từ chối.
“Thả tôi...”
“Còn kêu nữa tôi bắt luôn con em.” Anh dùng đến tuyệt chiêu.
Lần này thì Thiên Nhã im bặt, cô không muốn để cha con họ đoàn tụ một chút nào. Lạc Thần Hi nhanh chóng vác cô lên xe, không thở gấp lấy một cái, khởi động xe lái đi như bay.
Thiên Nhã tức đến phát run, vừa đánh vừa cắn anh, tiếc là chẳng khác nào gãi ngứa cho Lạc Thần Hi, anh không nhíu mày lấy một cái, để mặc cho cô giày vò.
Tuy nắm đấm nhỏ nhắn của Thiên Nhã luôn đánh vào người anh, nhưng cô lại không dám ầm ĩ ra sức lắc anh, dù sao anh cũng là tài xế, sinh mạng của cô còn đang ở trong tay anh.
Lúc đã3thấm mệt, cô dừng tay lại.
“Nói đi, anh muốn thế nào?” Thiên Nhã quay mặt đi không thèm nhìn anh, hỏi.
“Đừng sốt ruột, em sẽ biết nhanh thôi.”
Đến bờ biển, anh vừa nói vừa bế cô lên: “Con người tôi thật ra cũng không gì đặc biệt, chỉ là thích ăn miếng trả miếng, đã quen việc người khác nhường tối ba phần, tôi kính họ bảy phần, nếu em cho tôi một ly trà, tôi trả lại em một biển lớn.”
Dứt lời, anh ném mạnh cô ra ngoài. “A!” Thiên Nhã kêu lên một tiếng thảm thiết bị anh ném xuống nước, uống hết mấy ngụm nước biển lạnh lẽo “Lạc Thần Hi, anh vô lại!” Cô vùng vẫy trong nước, khó khăn lắm mới đứng vững, nước biển ngập quá đầu gối của cô, cô lạnh run cầm cập, người đàn ông này nhất định có khiếu ném tạ! Thế mà lại có thể ném cô đi xa như thế!
Lạc Thần Hi khoanh tay, đứng tại chỗ cũ nhìn cô, vẫn nở nụ cười đen tối. Thiên Nhã đi tới, nổi giận trừng anh: “Anh trả thù xong rồi? Tôi đi được chưa!” Giọng cô nghẹn ngào.
Anh liếc nhìn cô, ánh mắt vẫn khiến người khác không đoán được thật giả. Đôi mắt hạnh của cô lóng lánh, sóng nước dập dờn, cô cắn răng cúi đầu, trước khi bước tiếp, anh đã vươn tay kéo cô lại.
“Thả ra.” Cô lạnh lùng nói, toàn thân run rẩy, môi cũng đã tím tái.
Anh nhìn cô cúi thấp đầu, một hàng nước chảy dài xuống, chẳng rõ nước mắt hay nước biển, anh không phân biệt nổi, lòng đau đến lạ. Vì sao cô hắt trà vào mặt anh trước nhiều người như thế, mà anh lại không hề tức giận? Ngay cả một chút ý định trả thù cũng không có, anh đưa cô đến đây, là bởi vì...
Anh bế cô lên, cô nằm trong lòng anh không phản kháng, chỉ trầm mặc, siết chặt nắm tay. Cơ thể ướt đẫm mang đến cơn lạnh giá vô hạn, cô để mặc anh bế mình, trong lòng khó chịu đến nỗi ngay cả sức lực để phản kháng cũng không có.
Vì sao? Vì sao vẫn không thoát khỏi anh chứ? Cho dù là cuộc sống của cô, hay trái tim cô.
Tại biệt thự. Thiên Nhã cuộn người trên sofa, cảm giác như cơ thể được làm bằng nước, không ngừng nhỏ giọt lên sofa, lên thảm. Lạc Thần Hi đi xuống lầu, ném cho cô một cái áo choàng ngủ. “Thay vào đi.” Thiên Nhã quay mặt sang nơi khác, giận dỗi không chịu thay.
“Có cần tôi giúp em không?” Thiên Nhã lại nổi giận trừng anh, hung hăng bắt lấy áo choàng ngủ, đi vào phòng tắm. Không những nước biển mang đến cơn lạnh giá, mà cái mặn của nó cũng khiến cô khó chịu, tuy không muốn, nhưng cô vẫn phải tắm, sau khi mặc áo choàng ngủ Thiên Nhã nhìn mình trong gương, mái tóc đẹp ướt đẫm bết trên mặt và cổ, sắc mặt trắng bệch trông như ma, cô đang làm gì thế này? Vì sao không liều mạng chạy thoát cho xong? Cô không nên ở lại đây.
Cô thở dài một hơi, cuối cùng vẫn không thể nhẫn tâm với mình, thôi vậy, xem thử anh định bày trò gì.
“Này, em ngất trong đó đấy à?” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Lạc Thần Hi, cửa phòng tắm làm bằng thủy tinh mờ, cô có thể thoáng thấy dáng lưng Lạc Thần Hi đang áp lên đó.
Vậy chẳng phải bên ngoài cũng nhìn thấy bên trong sao...
Nghĩ đến đây, mặt cô bất giác đó lên.
“Chưa chết được.” Cô lạnh lùng nói một câu, cơ thể vẫn rất lạnh.
“Em còn không ra là tôi vào đấy.” Lạc Thần Hi đe dọa.
Thiên Nhã trợn mắt với lưng của anh: “Có gan anh tông cửa vào đi.” Cô cầm máy sấy thong thả sấy tóc, sau khi sấy khô tóc, lại tiếp tục sấy quần áo. Lạc Thần Hi tựa lưng lên cửa kính, trông như đang khoanh tay, cúi đầu trầm tư.
“Quay về Tập đoàn Lạc Thần đi.” Anh bỗng nói. Mặc dù lẫn với tiếng máy sấy, nhưng Thiên Nhã vẫn nghe rõ lời anh nói, dù vậy cô vờ như không nghe thấy gì, không trả lời anh. Anh im lặng một lúc, như đang đợi đáp án từ Thiên Nhã, nhưng cô vẫn tập trung sấy quần áo. “Đừng để uổng công tôi lập danh sách đen vì em.” Anh nói thêm. “Anh vô sỉ!” Thiên Nhã nghe vậy thì giận đến ném luôn máy sấy, mắng anh.
Cô đẩy cửa ra, nhìn chằm chằm anh với nét mặt phẫn nộ, Lạc Thần Hi quay người lại, tỏ ra buồn cười, như đã đạt được mục đích. Nhìn biểu cảm như cậu bé vừa thực hiện được trò đùa dai của mình, Thiên Nhã ngẩn ra một lúc.
Rồi cô chợt bừng tỉnh: “Anh tốn công sức dồn tôi vào đường cùng như vậy, là vì để tối về Tập đoàn Lạc Thần?” Cô không biết rốt cuộc mình đang mong chờ câu khẳng định hay câu phủ nhận. Lạc Thần Hi áp lòng bàn tay lên đầu cô: “Em mơ tưởng!”
Nói xong anh đi xuống lầu, Thiên Nhã đi theo: “Vậy rốt cuộc vì nguyên nhân gì? Giày vò một người tầm thường như tôi đối với anh mà nói thật sự vui vẻ thú vị đến thế sao?” “Không phải.” Anh nằm trên sofa, nhàn nhã xem ti vi. Thiên Nhã ngồi đối diện anh, nhìn anh chằm chằm, cô nhất định phải nói rõ ràng với anh mới được, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì? Làm thế nào anh mới chịu tha cho cô? “Tôi đã trả lời câu hỏi của em, đến lượt em trả lời rồi.”
Trong lúc Thiên Nhã vẫn chưa hết khó hiểu, anh vào nhà bếp, một lúc sau mới mang ra hai ly rượu vang, đưa cho cô một ly.
Thiên Nhã quay mặt đi không nhận, anh đặt lên bàn trà trước mặt cô.
“Sao tôi phải trả lời câu hỏi của anh?” Cô thoáng lườm anh.
“Hiện tại em và Kha Tử Thích là gì của nhau?” Anh nhấp một ngụm rượu nhỏ, chăm chú nhìn cô và hỏi.
Thiên Nhã ngạc nhiên, không hiểu vì sao anh lại hỏi vậy: “Thể anh với Jenny Trình là gì của nhau?” Cô hỏi vặn lại không cần suy nghĩ.
Sau khi thốt ra lời này, cô liền thâm cắn đầu lưỡi, sao cô hỏi câu này chứ! Chẳng phải đã rành rành rồi sao? Hai người họ là kiểu quan hệ mờ ám! Hơn nữa họ là gì của nhau thì liên quan gì đến mày hả La Thiên Nhã!
Lạc Thần Hi nhìn biểu cảm vừa đa dạng vừa phức tạp của cô, bất giác cong khoé môi: “Lẽ nào em và anh ta giống như tôi và...”
“Không phải!” Thiên Nhã khẳng định. “Vậy thì là gì?” “Bạn bè, bạn bè thân thiết.” Thiên Nhã bị anh nhìn chằm chằm đến nỗi mất tự nhiên, cúi thấp đầu đáp.
“Thế thì rất tốt.” Anh lại nhấp một ngụm rượu nhỏ, chuyển mắt sang màn hình ti vi. “Liên quan gì đến anh!” Thiên Nhã không vui nói.
Sau đó cô nhớ đến chủ đề chính nên hỏi: “Vậy tại sao anh cản trở tôi tìm việc? Anh nghĩ tôi là ai chứ, đánh gãy chân cũng không biết đau sao?”
Lạc Thần Hi cười khổ: “Đánh gãy chân cũng tốt, vậy thì tôi có thể làm gậy chống cho em rồi.” Cơ thể Thiên Nhã chợt cứng đờ vì câu nói nửa đùa nửa thật này của anh. Anh nhìn sắc mặt nhợt nhạt đã hơi ửng đỏ của cô, ý cười càng sâu thêm. Tim Thiên Nhã đập thình thịch, có chút bối rối cầm ly rượu nho lên uống một ngụm rồi đặt trở về. “Tôi không thể trở lại Tập đoàn Lạc Thần.” Cô nói, dù anh đùa hay nghiêm túc, cô cũng không cân nhắc. Một người ở lâu trong hố bẫy, sẽ tưởng đó là nhà của mình, là nơi để trở về, thậm chí sẽ tự giác yêu thích mọi thứ trong hố bẫy. Nhưng khi người đó khó khăn lắm mới ra được bên ngoài, hoặc bởi vì sự thật tàn nhẫn nào đó mà biết được hóa ra hổ bẫy này là một sự lừa dối dịu dàng, là một bi kịch nếu đặt chân vào, người đó mới tỉnh ngộ, phút chốc trở nên sáng suốt. Mà cô khó khăn lắm mới bước khởi hổ bẫy nguy hiểm của Lạc Thần Hi, cô không thể vào lại nơi đó, nhất là giữa họ còn bởi vì sự xuất hiện của cha mà có thêm một rào cản không tài nào vượt qua.
Còn Lạc Thần Hi thì thong thả uống một ngụm trà, hương thơm thoang thoảng của hoa nhài, tuy không được xem là trà tốt, nhưng ngon hơn nhiều so với lần trước. Anh nhướng mày, thoáng nhìn ông chủ đang ở bên ngoài tập trung nướng thịt, không ngờ quán nhỏ này lại biết đổi mới vị trà.
“Tại sao anh muốn dồn người khác vào đường cùng?” Thiên Nhã trừng anh và hỏi. Đôi mày anh tuấn của Lạc Thần Hi khẽ nhíu lại: “Tôi nên hiểu lời này như thế nào?” Xem đi, giả vờ ngây thơ! Đúng là vô lại!
“Nghe nói anh đã gửi danh sách đen cho các doanh nghiệp, nên tôi mới không tìm được việc, đúng không?” Cô lạnh lùng nhìn anh, hỏi.
Lạc Thần Hi nở nụ cười đắc ý: “Đúng, là tôi2thì thế nào?”
Thiến Nhã kinh ngạc mở to mắt, mặc dù có biết lời của La Tiểu Bảo có lẽ là thật, nhưng cô vẫn ôm tia hi vọng cuối cùng, rằng anh không phải người như thế, không tìm cách khiến cô khó sống.
“Vì sao chứ?” Cô phiền muộn nhận ra giọng nói bản thân đã có chút nghẹn ngào.
Một cơn ấm ức dâng lên trong lòng, gần đây cô tìm việc vất vả nhường nào? Mỗi lần nhận thông báo không đạt yêu cầu cô vô cùng buồn bã và thất vọng. Mỗi khi Kha Tử Thích hỏi, cô đều không dám nói sự thật, còn phải miễn cưỡng cười nói vui vẻ với anh rằng mình đang chọn, bảo rằng công ty này không ổn, công ty kia không đủ tốt, thật ra cô căn bản không có sự lựa chọn! Có nơi chọn cô thì cô đã7cảm tạ trời đất rồi! “Anh vô lại!” Thiên Nhã bỗng đứng lên, cầm ly trà hắt thẳng vào anh.
Lạc Thần Hi nhắm mắt, để ly trà hoa nhài hắt vào gương mặt anh tuấn của mình, rồi chầm chậm mở mắt ra, lạnh lùng nhìn Thiên Nhã.
Xung quanh bắt đầu xôn xao, nhao nhao chỉ trỏ hai người, có những hoa si nhìn Lạc Thần Hi bằng ánh mắt thương xót, muốn đưa khăn giấy để anh lau mặt.
Ông chủ thấy vậy đi tới, đang định khuyến giải, Thiên Nhã đã lấy ra một tờ tiền từ trong tủi, vỗ lên bàn: “Ông chủ, thanh toán.”
Cô vừa đặt tiền xuống liền đi ra ngoài, Lạc Thần Hi cũng ra ngoài theo.
Ông chủ nhìn bóng lưng của họ, thở dài một hơi: “Ôi người trẻ bây giờ...”
Thiên Nhã bước đi vô định, có cảm giác anh đang đi theo phía sau,9cô càng đi nhanh hơn, bước chân kia cũng vội hơn.
Lúc đi tới một góc rẽ, cuối cùng cô đã không nhịn được nữa: “Đủ rồi!” Cô quay người lại, nhưng chẳng thấy ai. Tiu nghỉu, cô cắn răng, hóa ra là ảo giác. Nhưng khi cô quay người, anh lại xuất hiện ngay trước mặt. “A!” Thiên Nhã giật mình, sao anh đi mà không có tiếng động thể: “Anh còn muốn thể nào nữa?” Thiên Nhã hét lên.
Lạc Thần Hi lấy khăn tay ra lau vết trà trên mặt, cong khoé môi nở nụ cười đen tối, nói: “Em hỏi tôi muốn thế nào ư? Đương nhiên có thù thì phải trả rồi.” Nói xong anh vác cô lên vai. “Này! Lạc Thần Hi! Anh thả tôi xuống!“.
“Nếu tôi không thể thì sao?” Anh lạnh lùng hỏi.
“Tôi kêu lên đấy!”
“Kêu đi, không ai cứu được em.”
“Cứu...”
Thiên Nhã còn chưa5kêu được một nửa, anh đã đánh mạnh vào mông của cô.
“Đồ háo sắc! Thả tôi xuống!”
“Không thả.” Anh dứt khoát từ chối.
“Thả tôi...”
“Còn kêu nữa tôi bắt luôn con em.” Anh dùng đến tuyệt chiêu.
Lần này thì Thiên Nhã im bặt, cô không muốn để cha con họ đoàn tụ một chút nào. Lạc Thần Hi nhanh chóng vác cô lên xe, không thở gấp lấy một cái, khởi động xe lái đi như bay.
Thiên Nhã tức đến phát run, vừa đánh vừa cắn anh, tiếc là chẳng khác nào gãi ngứa cho Lạc Thần Hi, anh không nhíu mày lấy một cái, để mặc cho cô giày vò.
Tuy nắm đấm nhỏ nhắn của Thiên Nhã luôn đánh vào người anh, nhưng cô lại không dám ầm ĩ ra sức lắc anh, dù sao anh cũng là tài xế, sinh mạng của cô còn đang ở trong tay anh.
Lúc đã3thấm mệt, cô dừng tay lại.
“Nói đi, anh muốn thế nào?” Thiên Nhã quay mặt đi không thèm nhìn anh, hỏi.
“Đừng sốt ruột, em sẽ biết nhanh thôi.”
Đến bờ biển, anh vừa nói vừa bế cô lên: “Con người tôi thật ra cũng không gì đặc biệt, chỉ là thích ăn miếng trả miếng, đã quen việc người khác nhường tối ba phần, tôi kính họ bảy phần, nếu em cho tôi một ly trà, tôi trả lại em một biển lớn.”
Dứt lời, anh ném mạnh cô ra ngoài. “A!” Thiên Nhã kêu lên một tiếng thảm thiết bị anh ném xuống nước, uống hết mấy ngụm nước biển lạnh lẽo “Lạc Thần Hi, anh vô lại!” Cô vùng vẫy trong nước, khó khăn lắm mới đứng vững, nước biển ngập quá đầu gối của cô, cô lạnh run cầm cập, người đàn ông này nhất định có khiếu ném tạ! Thế mà lại có thể ném cô đi xa như thế!
Lạc Thần Hi khoanh tay, đứng tại chỗ cũ nhìn cô, vẫn nở nụ cười đen tối. Thiên Nhã đi tới, nổi giận trừng anh: “Anh trả thù xong rồi? Tôi đi được chưa!” Giọng cô nghẹn ngào.
Anh liếc nhìn cô, ánh mắt vẫn khiến người khác không đoán được thật giả. Đôi mắt hạnh của cô lóng lánh, sóng nước dập dờn, cô cắn răng cúi đầu, trước khi bước tiếp, anh đã vươn tay kéo cô lại.
“Thả ra.” Cô lạnh lùng nói, toàn thân run rẩy, môi cũng đã tím tái.
Anh nhìn cô cúi thấp đầu, một hàng nước chảy dài xuống, chẳng rõ nước mắt hay nước biển, anh không phân biệt nổi, lòng đau đến lạ. Vì sao cô hắt trà vào mặt anh trước nhiều người như thế, mà anh lại không hề tức giận? Ngay cả một chút ý định trả thù cũng không có, anh đưa cô đến đây, là bởi vì...
Anh bế cô lên, cô nằm trong lòng anh không phản kháng, chỉ trầm mặc, siết chặt nắm tay. Cơ thể ướt đẫm mang đến cơn lạnh giá vô hạn, cô để mặc anh bế mình, trong lòng khó chịu đến nỗi ngay cả sức lực để phản kháng cũng không có.
Vì sao? Vì sao vẫn không thoát khỏi anh chứ? Cho dù là cuộc sống của cô, hay trái tim cô.
Tại biệt thự. Thiên Nhã cuộn người trên sofa, cảm giác như cơ thể được làm bằng nước, không ngừng nhỏ giọt lên sofa, lên thảm. Lạc Thần Hi đi xuống lầu, ném cho cô một cái áo choàng ngủ. “Thay vào đi.” Thiên Nhã quay mặt sang nơi khác, giận dỗi không chịu thay.
“Có cần tôi giúp em không?” Thiên Nhã lại nổi giận trừng anh, hung hăng bắt lấy áo choàng ngủ, đi vào phòng tắm. Không những nước biển mang đến cơn lạnh giá, mà cái mặn của nó cũng khiến cô khó chịu, tuy không muốn, nhưng cô vẫn phải tắm, sau khi mặc áo choàng ngủ Thiên Nhã nhìn mình trong gương, mái tóc đẹp ướt đẫm bết trên mặt và cổ, sắc mặt trắng bệch trông như ma, cô đang làm gì thế này? Vì sao không liều mạng chạy thoát cho xong? Cô không nên ở lại đây.
Cô thở dài một hơi, cuối cùng vẫn không thể nhẫn tâm với mình, thôi vậy, xem thử anh định bày trò gì.
“Này, em ngất trong đó đấy à?” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Lạc Thần Hi, cửa phòng tắm làm bằng thủy tinh mờ, cô có thể thoáng thấy dáng lưng Lạc Thần Hi đang áp lên đó.
Vậy chẳng phải bên ngoài cũng nhìn thấy bên trong sao...
Nghĩ đến đây, mặt cô bất giác đó lên.
“Chưa chết được.” Cô lạnh lùng nói một câu, cơ thể vẫn rất lạnh.
“Em còn không ra là tôi vào đấy.” Lạc Thần Hi đe dọa.
Thiên Nhã trợn mắt với lưng của anh: “Có gan anh tông cửa vào đi.” Cô cầm máy sấy thong thả sấy tóc, sau khi sấy khô tóc, lại tiếp tục sấy quần áo. Lạc Thần Hi tựa lưng lên cửa kính, trông như đang khoanh tay, cúi đầu trầm tư.
“Quay về Tập đoàn Lạc Thần đi.” Anh bỗng nói. Mặc dù lẫn với tiếng máy sấy, nhưng Thiên Nhã vẫn nghe rõ lời anh nói, dù vậy cô vờ như không nghe thấy gì, không trả lời anh. Anh im lặng một lúc, như đang đợi đáp án từ Thiên Nhã, nhưng cô vẫn tập trung sấy quần áo. “Đừng để uổng công tôi lập danh sách đen vì em.” Anh nói thêm. “Anh vô sỉ!” Thiên Nhã nghe vậy thì giận đến ném luôn máy sấy, mắng anh.
Cô đẩy cửa ra, nhìn chằm chằm anh với nét mặt phẫn nộ, Lạc Thần Hi quay người lại, tỏ ra buồn cười, như đã đạt được mục đích. Nhìn biểu cảm như cậu bé vừa thực hiện được trò đùa dai của mình, Thiên Nhã ngẩn ra một lúc.
Rồi cô chợt bừng tỉnh: “Anh tốn công sức dồn tôi vào đường cùng như vậy, là vì để tối về Tập đoàn Lạc Thần?” Cô không biết rốt cuộc mình đang mong chờ câu khẳng định hay câu phủ nhận. Lạc Thần Hi áp lòng bàn tay lên đầu cô: “Em mơ tưởng!”
Nói xong anh đi xuống lầu, Thiên Nhã đi theo: “Vậy rốt cuộc vì nguyên nhân gì? Giày vò một người tầm thường như tôi đối với anh mà nói thật sự vui vẻ thú vị đến thế sao?” “Không phải.” Anh nằm trên sofa, nhàn nhã xem ti vi. Thiên Nhã ngồi đối diện anh, nhìn anh chằm chằm, cô nhất định phải nói rõ ràng với anh mới được, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì? Làm thế nào anh mới chịu tha cho cô? “Tôi đã trả lời câu hỏi của em, đến lượt em trả lời rồi.”
Trong lúc Thiên Nhã vẫn chưa hết khó hiểu, anh vào nhà bếp, một lúc sau mới mang ra hai ly rượu vang, đưa cho cô một ly.
Thiên Nhã quay mặt đi không nhận, anh đặt lên bàn trà trước mặt cô.
“Sao tôi phải trả lời câu hỏi của anh?” Cô thoáng lườm anh.
“Hiện tại em và Kha Tử Thích là gì của nhau?” Anh nhấp một ngụm rượu nhỏ, chăm chú nhìn cô và hỏi.
Thiên Nhã ngạc nhiên, không hiểu vì sao anh lại hỏi vậy: “Thể anh với Jenny Trình là gì của nhau?” Cô hỏi vặn lại không cần suy nghĩ.
Sau khi thốt ra lời này, cô liền thâm cắn đầu lưỡi, sao cô hỏi câu này chứ! Chẳng phải đã rành rành rồi sao? Hai người họ là kiểu quan hệ mờ ám! Hơn nữa họ là gì của nhau thì liên quan gì đến mày hả La Thiên Nhã!
Lạc Thần Hi nhìn biểu cảm vừa đa dạng vừa phức tạp của cô, bất giác cong khoé môi: “Lẽ nào em và anh ta giống như tôi và...”
“Không phải!” Thiên Nhã khẳng định. “Vậy thì là gì?” “Bạn bè, bạn bè thân thiết.” Thiên Nhã bị anh nhìn chằm chằm đến nỗi mất tự nhiên, cúi thấp đầu đáp.
“Thế thì rất tốt.” Anh lại nhấp một ngụm rượu nhỏ, chuyển mắt sang màn hình ti vi. “Liên quan gì đến anh!” Thiên Nhã không vui nói.
Sau đó cô nhớ đến chủ đề chính nên hỏi: “Vậy tại sao anh cản trở tôi tìm việc? Anh nghĩ tôi là ai chứ, đánh gãy chân cũng không biết đau sao?”
Lạc Thần Hi cười khổ: “Đánh gãy chân cũng tốt, vậy thì tôi có thể làm gậy chống cho em rồi.” Cơ thể Thiên Nhã chợt cứng đờ vì câu nói nửa đùa nửa thật này của anh. Anh nhìn sắc mặt nhợt nhạt đã hơi ửng đỏ của cô, ý cười càng sâu thêm. Tim Thiên Nhã đập thình thịch, có chút bối rối cầm ly rượu nho lên uống một ngụm rồi đặt trở về. “Tôi không thể trở lại Tập đoàn Lạc Thần.” Cô nói, dù anh đùa hay nghiêm túc, cô cũng không cân nhắc. Một người ở lâu trong hố bẫy, sẽ tưởng đó là nhà của mình, là nơi để trở về, thậm chí sẽ tự giác yêu thích mọi thứ trong hố bẫy. Nhưng khi người đó khó khăn lắm mới ra được bên ngoài, hoặc bởi vì sự thật tàn nhẫn nào đó mà biết được hóa ra hổ bẫy này là một sự lừa dối dịu dàng, là một bi kịch nếu đặt chân vào, người đó mới tỉnh ngộ, phút chốc trở nên sáng suốt. Mà cô khó khăn lắm mới bước khởi hổ bẫy nguy hiểm của Lạc Thần Hi, cô không thể vào lại nơi đó, nhất là giữa họ còn bởi vì sự xuất hiện của cha mà có thêm một rào cản không tài nào vượt qua.
Tác giả :
Tôi Là Mộc Mộc