Cưng Chiều Bà Xã Siêu Sao: Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Cuồng Dã
Chương 10: Hứa hẹn
Bạch Cẩm Vy vừa trở vào hội trường liền bị một nhóm người ngăn lại. Nhìn những gương mặt quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn trước mặt, cô không khỏi nở nụ cười bất lực. A, cô đã cố tình dấu kín tin mình sắp rời đi đến tận ngày hôm nay, không ngờ cuối cùng vẫn không tránh được bọn họ.
“Bạch Cẩm Vy, cậu giỏi lắm, cư nhiên dám giấu bọn này một chuyện lớn như thế!!!” Chu Nhược, trưởng câu lạc bộ khiêu vũ lao lên túm lấy Bạch Cẩm Vy, hoàn toàn vứt sạch vẻ yểu điệu quyến rũ thường ngày.
“Đúng thế, Bạch Cẩm Vy, ai cho cậu cái gan lớn như vậy hả? Cậu xem bọn này là cái gì chứ, người qua đường sao?” Khương Mẫn cũng góp sức, hùng hùng hổ hổ chống nạnh quát lên.
Có hai “hùng nữ” đi đầu khởi binh vấn tội, tất cả những người khác cũng hùa theo lên án Bạch Cẩm Vy. Tiếng léo nhéo không ngừng vang lên, nhiều đến mức Bạch Cẩm Vy bị vây ở giữa không thể nghe rõ hoàn toàn một câu nào, đầu gần như sắp nổ tung.
“Im lặng!” Không còn cách nào khác, cô đành phải lên tiếng trấn áp đám đông hỗn loạn này.
Bạch Cẩm Vy có thể yên vị trên chiếc ghế hội trưởng hội học sinh suốt sáu năm liền, đương nhiên không chỉ là hư danh. Một tiếng của cô vừa thốt ra, mọi tạp âm trong hội trường lập tức biến mất.
“Mọi người bình tĩnh một chút, cứ từ từ nghe mình giải thích đã…”
“Giải thích? Bạch Cẩm Vy, cậu rõ ràng là không xem bọn này là bạn!” Vân Yến Vũ, trưởng câu lạc bộ kịch là người đầu tiên thoát khỏi hiệu ứng “quán tính”, lập tức bất mãn cắt ngang.
Trước đây, hầu hết mọi người đều rất kính trọng và yêu quý Bạch Cẩm Vy, vì thế mỗi lời Bạch Cẩm Vy nói ra họ đều không hề chần chừ mà nghe theo, lâu ngày đã vô tình hình thành phản xạ tự nhiên, giống hệt như trường hợp vừa xảy ra. Tuy nhiên, lần này mọi người đều đang trong cơn giận dữ, vì thế thay vì nghe lời Bạch Cẩm Vy, tất cả đều đồng lòng muốn “chống đối” một lần.
“Bạch Cẩm Vy, cậu đừng quên, cậu đã không còn là hội trưởng của bọn này nữa rồi, đừng hòng ra lệnh cho ai nữa nhé.” Khương Mẫn châm chọc nói.
Biết mọi người đều đang tức giận, Bạch Cẩm Vy chỉ đành cười trừ, đáp:
“Đừng tưởng mình không biết mấy cậu đang nghĩ gì. Tức giận vì mình giấu giếm chỉ là phụ, chủ yếu là các cậu lo rằng sau này không còn người làm “quân tốt đen” cho câu lạc bộ của các cậu nữa chứ gì. Mình quá hiểu các cậu rồi mà.”
Nhóm người đang vây quanh Bạch Cẩm Vy hiện giờ không thừa không thiếu, vừa đủ mười hai người, cũng chính là những người đứng đầu của mười hai câu lạc bộ trong học viện Thanh Phong. Nghe Bạch Cẩm Vy nói xong, họ lập tức đồng loạt xoay mặt ra chỗ khác, đại khái là đã bị nói trúng tim đen rồi.
Không một ai có thể phủ nhận sự toàn năng của Bạch Cẩm Vy. Trong suốt năm năm tiểu học và sáu năm trung học, cô luôn là người đứng đầu trong bảng xếp hạng thành tích học tập toàn trường. Không chỉ học giỏi, cô còn đặc biệt có thiên phú về thể thao. Bắn súng, bơi lội, bóng rổ, bóng chuyền…, không một môn nào mà cô không biết hay chơi dở. Thậm chí, so với nhiều nhân tài được đào tạo kỹ càng trong các câu lạc bộ, cô còn nhỉnh hơn đến năm phần. Vì thế, mỗi lần có các cuộc thi giao hữu với các trường khác, bất kể đó là môn thể thao gì, câu lạc bộ đó cũng phải tìm mọi cách lôi Bạch Cẩm Vy vào đội cho bằng được. Đương nhiên, chiến thắng luôn thuộc về học viện Thanh Phong. Dần dà, các câu lạc bộ đều cảm thấy “không thể thiếu” Bạch Cẩm Vy. Cho dù không có cuộc thi, họ cũng muốn nhờ cô chỉ dạy thêm cho các thành viên của mình. Tóm lại, mất Bạch Cẩm Vy, họ chắc chắn sẽ phát điên vì tiếc, tiếc đến chết!
“Khụ, Vy Vy à, sao cậu có thể nói bọn này như thế chứ. Chúng mình thật sự rất lo cho cậu mà.” Khương Mẫn đổi mặt còn nhanh hơn lật sách, lập tức níu lấy tay áo Bạch Cẩm Vy làm nũng, bộ dạng chân chó mười phần.
“Đúng đó, đúng đó. Vy Vy à, vừa nghe tin cậu muốn rời trường, chúng mình đã sốc đến suýt ngất đó. Chúng mình thật sự không thể xa cậu được đâu.” Chu Nhược cũng thu hồi vẻ mặt hung thần ác sát, hai mắt long lanh như sắp khóc.
Bạch Cẩm Vy thật sự hết cách với bọn họ. Cô thở dài một hơi rồi đáp:
“Mình đâu có nói là sẽ không trở về? Chỉ cần có kỳ nghỉ thì mình sẽ lập tức về thăm các cậu mà. Hơn nữa, các cậu cũng có thể đến thành phố A thăm mình, không phải sao? Mình không nói chuyện muốn rời đi với mấy cậu chỉ là vì cảm thấy chuyện này quá mức nhỏ nhặt. Chẳng lẽ khoảng cách mấy ngàn kilomet có thể hủy hoại tình cảm giữa chúng ta sao? Nếu quả thật như vậy thì xem ra mình đã nhìn lầm các cậu rồi.”
“Đương nhiên không phải. Chúng ta cùng nhau lớn lên, sao bọn này có thể dễ dàng quên cậu như thế chứ!” Vân Yến Vũ lập tức phản bác.
Thấy những người còn lại cũng mang biểu hiện đồng ý kiến với Vân Yến Vũ, Bạch Cẩm Vy mới mỉm cười:
“Vậy thì tốt rồi. Mình không quên các cậu, các cậu cũng không quên mình, vậy còn chuyện gì đáng lo lắng nữa đâu?”
Mọi người biết dù nói gì đi nữa cũng không thể khiến Bạch Cẩm Vy thay đổi ý kiến, vì vậy đành từ bỏ trong nuối tiếc. Tuy nhiên, Khương Mẫn vẫn không nhịn được lo lắng, hỏi:
“Vy Vy, cậu thật sự muốn đến sống với ba cậu sao? Mẹ kế và cô em gái chung nửa huyết thống kia sẽ đối tốt với cậu chứ?”
Những người trong thành phố T đa số đều có xuất thân không tầm thường. Khương gia của Khương Mẫn nổi tiếng nhờ việc sở hữu một mỏ vàng khá lớn ở tỉnh M, phú quý đã kéo dài suốt năm đời liên tiếp, đến đời ba mẹ của Khương Mẫn vẫn còn đang không ngừng phát triển. Vì vậy, cô ấy rất dễ dàng tra được thông tin về “gia đình” của Bạch Cẩm Vy ở thành phố A trong thời gian ngắn. Theo Khương Mẫn nhận thấy, việc Bạch Cẩm Vy đến đó thật sự không tốt chút nào. Ba người kia quả thật đang sống rất hạnh phúc, sự xuất hiện của Bạch Cẩm Vy chắc chắn sẽ không được chào đón.
Mắt Bạch Cẩm Vy thoáng lóe lên một tia sáng rồi biến mất. Cô dịu dàng ôm lấy Khương Mẫn, nhỏ giọng trấn an:
“Họ là người thân của mình, sao có thể không đối tốt với mình được chứ. Cậu đừng lo lắng quá.”
Khương Mẫn thở dài một tiếng, dường như đã biết trước được Bạch Cẩm Vy sẽ nói như vậy. Làm bạn với Bạch Cẩm Vy ngần ấy năm, cô ấy rất hiểu rõ người bạn thân này. Bạch Cẩm Vy là một người luôn đầy tràn sự sống, tựa như nữa thần ánh sáng, quang minh lỗi lạc, trong tâm chưa bao giờ tồn tại một vệt đen. Người như thế thì làm sao có thể đối phó với sự giả dối và những âm mưu hiểm độc đây, thật đáng lo a.
“Vy Vy à, có chuyện gì thì lập tức phải gọi cho mình. Mình sẽ không để cậu bị bắt nạt đâu.”
Những người còn lại nghe vậy cũng lên tiếng hứa hẹn. Bạch Cẩm Vy thật sự rất cảm động. Cô không ngờ sau khi sống lại mình lại có thể có được nhiều người bạn tốt như thế này. Có lẽ, ông trời đang đền bù cho cô chăng?
“Bạch Cẩm Vy, cậu giỏi lắm, cư nhiên dám giấu bọn này một chuyện lớn như thế!!!” Chu Nhược, trưởng câu lạc bộ khiêu vũ lao lên túm lấy Bạch Cẩm Vy, hoàn toàn vứt sạch vẻ yểu điệu quyến rũ thường ngày.
“Đúng thế, Bạch Cẩm Vy, ai cho cậu cái gan lớn như vậy hả? Cậu xem bọn này là cái gì chứ, người qua đường sao?” Khương Mẫn cũng góp sức, hùng hùng hổ hổ chống nạnh quát lên.
Có hai “hùng nữ” đi đầu khởi binh vấn tội, tất cả những người khác cũng hùa theo lên án Bạch Cẩm Vy. Tiếng léo nhéo không ngừng vang lên, nhiều đến mức Bạch Cẩm Vy bị vây ở giữa không thể nghe rõ hoàn toàn một câu nào, đầu gần như sắp nổ tung.
“Im lặng!” Không còn cách nào khác, cô đành phải lên tiếng trấn áp đám đông hỗn loạn này.
Bạch Cẩm Vy có thể yên vị trên chiếc ghế hội trưởng hội học sinh suốt sáu năm liền, đương nhiên không chỉ là hư danh. Một tiếng của cô vừa thốt ra, mọi tạp âm trong hội trường lập tức biến mất.
“Mọi người bình tĩnh một chút, cứ từ từ nghe mình giải thích đã…”
“Giải thích? Bạch Cẩm Vy, cậu rõ ràng là không xem bọn này là bạn!” Vân Yến Vũ, trưởng câu lạc bộ kịch là người đầu tiên thoát khỏi hiệu ứng “quán tính”, lập tức bất mãn cắt ngang.
Trước đây, hầu hết mọi người đều rất kính trọng và yêu quý Bạch Cẩm Vy, vì thế mỗi lời Bạch Cẩm Vy nói ra họ đều không hề chần chừ mà nghe theo, lâu ngày đã vô tình hình thành phản xạ tự nhiên, giống hệt như trường hợp vừa xảy ra. Tuy nhiên, lần này mọi người đều đang trong cơn giận dữ, vì thế thay vì nghe lời Bạch Cẩm Vy, tất cả đều đồng lòng muốn “chống đối” một lần.
“Bạch Cẩm Vy, cậu đừng quên, cậu đã không còn là hội trưởng của bọn này nữa rồi, đừng hòng ra lệnh cho ai nữa nhé.” Khương Mẫn châm chọc nói.
Biết mọi người đều đang tức giận, Bạch Cẩm Vy chỉ đành cười trừ, đáp:
“Đừng tưởng mình không biết mấy cậu đang nghĩ gì. Tức giận vì mình giấu giếm chỉ là phụ, chủ yếu là các cậu lo rằng sau này không còn người làm “quân tốt đen” cho câu lạc bộ của các cậu nữa chứ gì. Mình quá hiểu các cậu rồi mà.”
Nhóm người đang vây quanh Bạch Cẩm Vy hiện giờ không thừa không thiếu, vừa đủ mười hai người, cũng chính là những người đứng đầu của mười hai câu lạc bộ trong học viện Thanh Phong. Nghe Bạch Cẩm Vy nói xong, họ lập tức đồng loạt xoay mặt ra chỗ khác, đại khái là đã bị nói trúng tim đen rồi.
Không một ai có thể phủ nhận sự toàn năng của Bạch Cẩm Vy. Trong suốt năm năm tiểu học và sáu năm trung học, cô luôn là người đứng đầu trong bảng xếp hạng thành tích học tập toàn trường. Không chỉ học giỏi, cô còn đặc biệt có thiên phú về thể thao. Bắn súng, bơi lội, bóng rổ, bóng chuyền…, không một môn nào mà cô không biết hay chơi dở. Thậm chí, so với nhiều nhân tài được đào tạo kỹ càng trong các câu lạc bộ, cô còn nhỉnh hơn đến năm phần. Vì thế, mỗi lần có các cuộc thi giao hữu với các trường khác, bất kể đó là môn thể thao gì, câu lạc bộ đó cũng phải tìm mọi cách lôi Bạch Cẩm Vy vào đội cho bằng được. Đương nhiên, chiến thắng luôn thuộc về học viện Thanh Phong. Dần dà, các câu lạc bộ đều cảm thấy “không thể thiếu” Bạch Cẩm Vy. Cho dù không có cuộc thi, họ cũng muốn nhờ cô chỉ dạy thêm cho các thành viên của mình. Tóm lại, mất Bạch Cẩm Vy, họ chắc chắn sẽ phát điên vì tiếc, tiếc đến chết!
“Khụ, Vy Vy à, sao cậu có thể nói bọn này như thế chứ. Chúng mình thật sự rất lo cho cậu mà.” Khương Mẫn đổi mặt còn nhanh hơn lật sách, lập tức níu lấy tay áo Bạch Cẩm Vy làm nũng, bộ dạng chân chó mười phần.
“Đúng đó, đúng đó. Vy Vy à, vừa nghe tin cậu muốn rời trường, chúng mình đã sốc đến suýt ngất đó. Chúng mình thật sự không thể xa cậu được đâu.” Chu Nhược cũng thu hồi vẻ mặt hung thần ác sát, hai mắt long lanh như sắp khóc.
Bạch Cẩm Vy thật sự hết cách với bọn họ. Cô thở dài một hơi rồi đáp:
“Mình đâu có nói là sẽ không trở về? Chỉ cần có kỳ nghỉ thì mình sẽ lập tức về thăm các cậu mà. Hơn nữa, các cậu cũng có thể đến thành phố A thăm mình, không phải sao? Mình không nói chuyện muốn rời đi với mấy cậu chỉ là vì cảm thấy chuyện này quá mức nhỏ nhặt. Chẳng lẽ khoảng cách mấy ngàn kilomet có thể hủy hoại tình cảm giữa chúng ta sao? Nếu quả thật như vậy thì xem ra mình đã nhìn lầm các cậu rồi.”
“Đương nhiên không phải. Chúng ta cùng nhau lớn lên, sao bọn này có thể dễ dàng quên cậu như thế chứ!” Vân Yến Vũ lập tức phản bác.
Thấy những người còn lại cũng mang biểu hiện đồng ý kiến với Vân Yến Vũ, Bạch Cẩm Vy mới mỉm cười:
“Vậy thì tốt rồi. Mình không quên các cậu, các cậu cũng không quên mình, vậy còn chuyện gì đáng lo lắng nữa đâu?”
Mọi người biết dù nói gì đi nữa cũng không thể khiến Bạch Cẩm Vy thay đổi ý kiến, vì vậy đành từ bỏ trong nuối tiếc. Tuy nhiên, Khương Mẫn vẫn không nhịn được lo lắng, hỏi:
“Vy Vy, cậu thật sự muốn đến sống với ba cậu sao? Mẹ kế và cô em gái chung nửa huyết thống kia sẽ đối tốt với cậu chứ?”
Những người trong thành phố T đa số đều có xuất thân không tầm thường. Khương gia của Khương Mẫn nổi tiếng nhờ việc sở hữu một mỏ vàng khá lớn ở tỉnh M, phú quý đã kéo dài suốt năm đời liên tiếp, đến đời ba mẹ của Khương Mẫn vẫn còn đang không ngừng phát triển. Vì vậy, cô ấy rất dễ dàng tra được thông tin về “gia đình” của Bạch Cẩm Vy ở thành phố A trong thời gian ngắn. Theo Khương Mẫn nhận thấy, việc Bạch Cẩm Vy đến đó thật sự không tốt chút nào. Ba người kia quả thật đang sống rất hạnh phúc, sự xuất hiện của Bạch Cẩm Vy chắc chắn sẽ không được chào đón.
Mắt Bạch Cẩm Vy thoáng lóe lên một tia sáng rồi biến mất. Cô dịu dàng ôm lấy Khương Mẫn, nhỏ giọng trấn an:
“Họ là người thân của mình, sao có thể không đối tốt với mình được chứ. Cậu đừng lo lắng quá.”
Khương Mẫn thở dài một tiếng, dường như đã biết trước được Bạch Cẩm Vy sẽ nói như vậy. Làm bạn với Bạch Cẩm Vy ngần ấy năm, cô ấy rất hiểu rõ người bạn thân này. Bạch Cẩm Vy là một người luôn đầy tràn sự sống, tựa như nữa thần ánh sáng, quang minh lỗi lạc, trong tâm chưa bao giờ tồn tại một vệt đen. Người như thế thì làm sao có thể đối phó với sự giả dối và những âm mưu hiểm độc đây, thật đáng lo a.
“Vy Vy à, có chuyện gì thì lập tức phải gọi cho mình. Mình sẽ không để cậu bị bắt nạt đâu.”
Những người còn lại nghe vậy cũng lên tiếng hứa hẹn. Bạch Cẩm Vy thật sự rất cảm động. Cô không ngờ sau khi sống lại mình lại có thể có được nhiều người bạn tốt như thế này. Có lẽ, ông trời đang đền bù cho cô chăng?
Tác giả :
Ngốn Ái