Cưng Chiều Bã Xã Đại Nhân
Chương 7
Người gọi đến là chị họ của cô - Hạ Chi Linh. Hai người hẹn nhau tại Túy Uyển- một nhà hàng trong thành phố.
Lúc này Tử Du và Chi Linh đang ăn cơm, Chi Linh lén lút nhìn cô như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
"Chị à, chị đừng nhìn em như vậy chứ" Tử Du
"Tử Du à, em... không sao chứ" Hạ Chi Linh lo lắng hỏi
"Hả, gì cơ?" Tử Du ra vẻ không hiểu
"Chuyện của Hạo Nhiên với..." Chi Linh cứ ấp a ấp úng không nói hết câu.
Tử Du thấy vậy thì lắc đầu:" Với Tử Hạ?"
"Em biết rồi sao" Chi Linh kinh ngạc hỏi
"Dạ" Tử Du
"Chị thật sự không ngờ Tử Hạ lại làm đến mức này" Chi Linh bất bình thay cho Tử Du
"Là sao ạ" Tử Du
"Thật ra... cô chú... không phải ba mẹ ruột của em" Linh Chi
"Chị à... chị đang đùa sao" Tử Du không thể tin được những gì mình nghe thấy. Ba mẹ, ấy vậy mà không phải ba mẹ ruột sao. Sao cô lại tin được một chuyện hoang đường như vậy.
Nhầm rồi...
Chắc là chị ấy nhầm rồi....
"Chị biết em sẽ khó chấp nhận nhưng nó là sự thật. Có lẽ họ biết ba mẹ ruột em là ai, chị cũng cho người đi điều tra nhưng vẫn không có manh mối gì?"
"... Em đi trước. Khi nào có thời gian em sẽ gọi cho chị" Tử Du nói rồi lấy túi sách chạy ra ngoài.
Tại sao...
Tại sao mọi thứ đều quay lưng với cô...
"Tử Du, khoan đã" Chi Linh vội đuổi theo nhưng lại không cẩn thận va vào lồng ngực một người.
Hạ Chi Linh vội cúi đầu xin lỗi:
"Xin lỗi..."
Kết quả, người bị cô đâm trúng vẫn không nói lời nào. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, một người đàn ông phải nói là rất xinh đẹp, không phải, con trai ai lại dùng chữ xinh đẹp, phải là soái mới đúng. Nhưng mà...
"Là em?" Lý Tam Mộc nheo mắt nhìn cô
"Anh nhìn nhằm rồi" Dứt lời cô vội chạy đi nhưng bị anh cản lại
"Tính trốn nữa sao?" Lý Tam Mộc
"..." Cmn. Trốn cái đầu anh
"Nếu không thì đi theo anh" Lý Tam Mộc kéo cô ra khỏi nhà hàng
"Buông ra"
"Em muốn tự đi hay để anh bế em đi. Nếu còn nhúc nhích nữa thì đừng trách anh"
Nghe anh nói vậy cô mới ngoan ngoãn đi theo
_____._____
Tử Du lúc này đang đi trên đường lớn, có một chiếc xe cứ đi theo phía sau cô. Cô lấy lại tỉnh táo, định chạy lại bị giọng nói ngăn lại:" Lên xe"
Lại là anh ta- Âu Dương Phong, tại sao những lúc tôi đau khổ nhất đều gặp anh. Lúc này cô không còn quan tâm chuyện lúc trước nữa, tự tay mở cửa rồi lên xe
Lúc này Tử Du và Chi Linh đang ăn cơm, Chi Linh lén lút nhìn cô như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
"Chị à, chị đừng nhìn em như vậy chứ" Tử Du
"Tử Du à, em... không sao chứ" Hạ Chi Linh lo lắng hỏi
"Hả, gì cơ?" Tử Du ra vẻ không hiểu
"Chuyện của Hạo Nhiên với..." Chi Linh cứ ấp a ấp úng không nói hết câu.
Tử Du thấy vậy thì lắc đầu:" Với Tử Hạ?"
"Em biết rồi sao" Chi Linh kinh ngạc hỏi
"Dạ" Tử Du
"Chị thật sự không ngờ Tử Hạ lại làm đến mức này" Chi Linh bất bình thay cho Tử Du
"Là sao ạ" Tử Du
"Thật ra... cô chú... không phải ba mẹ ruột của em" Linh Chi
"Chị à... chị đang đùa sao" Tử Du không thể tin được những gì mình nghe thấy. Ba mẹ, ấy vậy mà không phải ba mẹ ruột sao. Sao cô lại tin được một chuyện hoang đường như vậy.
Nhầm rồi...
Chắc là chị ấy nhầm rồi....
"Chị biết em sẽ khó chấp nhận nhưng nó là sự thật. Có lẽ họ biết ba mẹ ruột em là ai, chị cũng cho người đi điều tra nhưng vẫn không có manh mối gì?"
"... Em đi trước. Khi nào có thời gian em sẽ gọi cho chị" Tử Du nói rồi lấy túi sách chạy ra ngoài.
Tại sao...
Tại sao mọi thứ đều quay lưng với cô...
"Tử Du, khoan đã" Chi Linh vội đuổi theo nhưng lại không cẩn thận va vào lồng ngực một người.
Hạ Chi Linh vội cúi đầu xin lỗi:
"Xin lỗi..."
Kết quả, người bị cô đâm trúng vẫn không nói lời nào. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, một người đàn ông phải nói là rất xinh đẹp, không phải, con trai ai lại dùng chữ xinh đẹp, phải là soái mới đúng. Nhưng mà...
"Là em?" Lý Tam Mộc nheo mắt nhìn cô
"Anh nhìn nhằm rồi" Dứt lời cô vội chạy đi nhưng bị anh cản lại
"Tính trốn nữa sao?" Lý Tam Mộc
"..." Cmn. Trốn cái đầu anh
"Nếu không thì đi theo anh" Lý Tam Mộc kéo cô ra khỏi nhà hàng
"Buông ra"
"Em muốn tự đi hay để anh bế em đi. Nếu còn nhúc nhích nữa thì đừng trách anh"
Nghe anh nói vậy cô mới ngoan ngoãn đi theo
_____._____
Tử Du lúc này đang đi trên đường lớn, có một chiếc xe cứ đi theo phía sau cô. Cô lấy lại tỉnh táo, định chạy lại bị giọng nói ngăn lại:" Lên xe"
Lại là anh ta- Âu Dương Phong, tại sao những lúc tôi đau khổ nhất đều gặp anh. Lúc này cô không còn quan tâm chuyện lúc trước nữa, tự tay mở cửa rồi lên xe
Tác giả :
lssan2409