Cùng Anh Chồng Bá Đạo Chiến Tranh Lạnh
Chương 27
Khương Lai lộ ra vẻ mặt hạnh phúc nhất trong thời gian gần đây, không mang theo một chút lo lắng nào mà tươi cười: "Thật tốt, vậy Tả Thiên anh đồng ý sống với em cả đời sao?”
Tả Thiên bị nụ cười làm lóa mắt, gật đầu theo bản năng.
Sau đó một bóng người mang theo sức lực mạnh nhất vọt vào trong ngực của anh, làm cho anh phải lui về phía sau vài bước mới giữ được thân thể nho nhỏ trong lòng, xương sườn lại đau, nhưng mà anh không rảnh để quan tâm, vô cùng giễu cợt nói: "Đúng vậy, anh nguyện ý sống cùng em cả đời, thậm chí anh muốn cầu hôn em vào ngay giờ khắc này, em có nguyện ý không?"
Có lẽ trời đất mưa to lụt lội cũng không thể làm cho Khương Lai kinh ngạc như vậy, cô há to miệng, dùng ngón trỏ chỉ vào mũi của mình, cứng họng nửa ngày, nhưng một chữ cũng không thốt ra được.
Tất cả máu trong cơ thể đều sôi trào lên, đánh thẳng về phía trước trong thân thể cô, trái tim cũng không chịu đựng nổi gánh nặng bùm nhảy loạn không ngừng, cũng giống như tâm trạng đang nhảy loạn như chú thỏ của cô lúc này.
Tả Thiên nhìn bộ dáng kinh hách quá độ của cô, tự giễu cười cười: "Được rồi được rồi, không muốn đáp ứng cũng không còn liên quan không phải sao, nhưng mà anh sẽ không để cho em rời khỏi anh."
Cái gì gọi là không muốn đáp ứng cũng không còn liên quan? Cô muốn kết hôn với anh đến điên mất rồi, bởi vậy trong lòng rất**, rốt cuộc Khương Lai cũng tìm lại được giọng nói của mình: "Không cho phép đổi ý, anh nói muốn kết hôn với em."
Cô nói vô cùng hợp lẽ phải, nhưng mà biểu cảm ủy khuất lại giống như một chú chó nhỏ sợ bị vứt bỏ, hết sức chọc cho người khác yêu thương, Tả Thiên giật mình, cảm thấy thân thể như vừa sống lại: "Em nói thật sao?”
"Đúng." Khương Lai sợ Tả Thiên không tin, dùng sức gật đầu một cái, thiếu chút nữa đầu cúi xuống đất.
Tả Thiên bật cười ra tiếng, vươn tay vuốt ve hai gò má Khương Lai, hôn một cái như chuồn chuồn lướt vào trán trơn bóng của cô, sau đó hít một hơi thật sâu, quỳ xuống dưới chân Khương Lai.
"Gả cho anh đi, Lai."
Không có hoa tươi, không có nhẫn kim cương, không có thiết kế hoa lệ tỉ mỉ, nhưng mà cảnh tượng hào quang đơn giản như vậy có thể đủ làm cho Khương Lai hét lên.
Trong trường hợp này bưng lỗ tai hét có phải rất không phù hợp hay không? Tả Thiên cau mày khẽ cười: "Lai, không nên chỉ lo thét chói tai, trước hãy trả lời có muốn gả cho anh không đã.”
"Muốn, muốn, em muốn gả cho Tả Thiên!" Chỉ sợ Tả Thiên đổi ý, Khương Lai gật đầu như giã tỏi.
Tả Thiên cười, đứng lên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Lai mà nặng nề hôn xuống, anh vốn đang nghĩ đêm nay hai người sẽ huyên náo một trận, không nghĩ tới quanh co một hồi, ông trời lại ban cho họ kết cục hạnh phúc nhất, tim của đập liên hồi, như thể đang lơ lửng giữa không trung.
Khương Lai hé môi ra, chủ động *** lưỡi dài của Tả Thiên cuốn lấy lưỡi của mình, tùy ý để hơi thở của anh tràn ngập chóp mũi của mình, đó là hương vị hạnh phúc.
Hai người nhiều ngày không thân mật, lại đều là nam nữ trẻ tuổi, chính là cái gọi là củi khô gặp phải lửa nóng, lập tức hừng hực bốc cháy, Tả Thiên ôm lấy thắt lưng Khương Lai, *** hôn dọc theo cổ của cô trượt xuống.
Có lẽ bị bầu không khí ngọt ngào làm cho mê muội, trong lúc nhất thời Khương Lai không nhớ nổi mình đang kiên trì cái gì, chỉ thuận theo dục vọng nguyên thủy nhất của mình, ngửa cổ trắng nõn của mình lên, để Tả Thiên tùy ý đốt lửa trên người mình.
......
Mãi đến giờ khắc này, lòng bất an của Tả Thiên mới buông xuống được, anh đang ở trong thân thể người phụ nữ này, nghe nhịp tim đập của nhau, ngay cả hô hấp cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
"Đừng...... Em còn chưa muốn chết đâu Tả Thiên......"
Khương Lai như chìm trong bóng tối, biểu cảm trong sáng lạnh lùng chìm ngập trong dục vọng điên cuồng in lên gò má xinh đẹp vô cùng, cô thét chói tai, cảm thấy mình như con thuyền nhỏ giữa lúc sóng to gió lớn, bất cứ khi nào cũng có thể bị sóng gió quét đi.
Tả Thiên cong cong khóe môi, trong mắt có sự cố chấp lóe sáng, anh cúi đầu, hôn thật sâu vào đôi môi ngọt ngào của cô, nuốt vào tất cả của cô...
Dường như Khương Lai cũng bị hôn đến mức ngất xỉu, Tả Thiên mở lòng từ bi buông tha cho cô, thắt lưng lại vẫn liên tục dùng sức, không để ý lời cầu xin tha thứ của cô, nhất định bức cô đến đỉnh của loại khoái hoạt đáng sợ kia.
"Phải chết, chúng ta cũng chết cùng một chỗ."
Trước khi Khương Lai ngất xỉu đi, đây là lời thề cuối cùng cô nghe được, lời nói nhẹ nhàng mà có khí phách, làm cho trái tim của cô mơ hồ đau.
Tả Thiên bị nụ cười làm lóa mắt, gật đầu theo bản năng.
Sau đó một bóng người mang theo sức lực mạnh nhất vọt vào trong ngực của anh, làm cho anh phải lui về phía sau vài bước mới giữ được thân thể nho nhỏ trong lòng, xương sườn lại đau, nhưng mà anh không rảnh để quan tâm, vô cùng giễu cợt nói: "Đúng vậy, anh nguyện ý sống cùng em cả đời, thậm chí anh muốn cầu hôn em vào ngay giờ khắc này, em có nguyện ý không?"
Có lẽ trời đất mưa to lụt lội cũng không thể làm cho Khương Lai kinh ngạc như vậy, cô há to miệng, dùng ngón trỏ chỉ vào mũi của mình, cứng họng nửa ngày, nhưng một chữ cũng không thốt ra được.
Tất cả máu trong cơ thể đều sôi trào lên, đánh thẳng về phía trước trong thân thể cô, trái tim cũng không chịu đựng nổi gánh nặng bùm nhảy loạn không ngừng, cũng giống như tâm trạng đang nhảy loạn như chú thỏ của cô lúc này.
Tả Thiên nhìn bộ dáng kinh hách quá độ của cô, tự giễu cười cười: "Được rồi được rồi, không muốn đáp ứng cũng không còn liên quan không phải sao, nhưng mà anh sẽ không để cho em rời khỏi anh."
Cái gì gọi là không muốn đáp ứng cũng không còn liên quan? Cô muốn kết hôn với anh đến điên mất rồi, bởi vậy trong lòng rất**, rốt cuộc Khương Lai cũng tìm lại được giọng nói của mình: "Không cho phép đổi ý, anh nói muốn kết hôn với em."
Cô nói vô cùng hợp lẽ phải, nhưng mà biểu cảm ủy khuất lại giống như một chú chó nhỏ sợ bị vứt bỏ, hết sức chọc cho người khác yêu thương, Tả Thiên giật mình, cảm thấy thân thể như vừa sống lại: "Em nói thật sao?”
"Đúng." Khương Lai sợ Tả Thiên không tin, dùng sức gật đầu một cái, thiếu chút nữa đầu cúi xuống đất.
Tả Thiên bật cười ra tiếng, vươn tay vuốt ve hai gò má Khương Lai, hôn một cái như chuồn chuồn lướt vào trán trơn bóng của cô, sau đó hít một hơi thật sâu, quỳ xuống dưới chân Khương Lai.
"Gả cho anh đi, Lai."
Không có hoa tươi, không có nhẫn kim cương, không có thiết kế hoa lệ tỉ mỉ, nhưng mà cảnh tượng hào quang đơn giản như vậy có thể đủ làm cho Khương Lai hét lên.
Trong trường hợp này bưng lỗ tai hét có phải rất không phù hợp hay không? Tả Thiên cau mày khẽ cười: "Lai, không nên chỉ lo thét chói tai, trước hãy trả lời có muốn gả cho anh không đã.”
"Muốn, muốn, em muốn gả cho Tả Thiên!" Chỉ sợ Tả Thiên đổi ý, Khương Lai gật đầu như giã tỏi.
Tả Thiên cười, đứng lên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Lai mà nặng nề hôn xuống, anh vốn đang nghĩ đêm nay hai người sẽ huyên náo một trận, không nghĩ tới quanh co một hồi, ông trời lại ban cho họ kết cục hạnh phúc nhất, tim của đập liên hồi, như thể đang lơ lửng giữa không trung.
Khương Lai hé môi ra, chủ động *** lưỡi dài của Tả Thiên cuốn lấy lưỡi của mình, tùy ý để hơi thở của anh tràn ngập chóp mũi của mình, đó là hương vị hạnh phúc.
Hai người nhiều ngày không thân mật, lại đều là nam nữ trẻ tuổi, chính là cái gọi là củi khô gặp phải lửa nóng, lập tức hừng hực bốc cháy, Tả Thiên ôm lấy thắt lưng Khương Lai, *** hôn dọc theo cổ của cô trượt xuống.
Có lẽ bị bầu không khí ngọt ngào làm cho mê muội, trong lúc nhất thời Khương Lai không nhớ nổi mình đang kiên trì cái gì, chỉ thuận theo dục vọng nguyên thủy nhất của mình, ngửa cổ trắng nõn của mình lên, để Tả Thiên tùy ý đốt lửa trên người mình.
......
Mãi đến giờ khắc này, lòng bất an của Tả Thiên mới buông xuống được, anh đang ở trong thân thể người phụ nữ này, nghe nhịp tim đập của nhau, ngay cả hô hấp cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
"Đừng...... Em còn chưa muốn chết đâu Tả Thiên......"
Khương Lai như chìm trong bóng tối, biểu cảm trong sáng lạnh lùng chìm ngập trong dục vọng điên cuồng in lên gò má xinh đẹp vô cùng, cô thét chói tai, cảm thấy mình như con thuyền nhỏ giữa lúc sóng to gió lớn, bất cứ khi nào cũng có thể bị sóng gió quét đi.
Tả Thiên cong cong khóe môi, trong mắt có sự cố chấp lóe sáng, anh cúi đầu, hôn thật sâu vào đôi môi ngọt ngào của cô, nuốt vào tất cả của cô...
Dường như Khương Lai cũng bị hôn đến mức ngất xỉu, Tả Thiên mở lòng từ bi buông tha cho cô, thắt lưng lại vẫn liên tục dùng sức, không để ý lời cầu xin tha thứ của cô, nhất định bức cô đến đỉnh của loại khoái hoạt đáng sợ kia.
"Phải chết, chúng ta cũng chết cùng một chỗ."
Trước khi Khương Lai ngất xỉu đi, đây là lời thề cuối cùng cô nghe được, lời nói nhẹ nhàng mà có khí phách, làm cho trái tim của cô mơ hồ đau.
Tác giả :
Y Phương