Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên
Chương 44: Triền ái (yêu thương quấn quýt)
Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn Lê Quý Đôn
Đây là tiểu thư nhà bọn họ sao? Không nhịn được nhìn chằm chằm Bảo Nhi quan sát từ trên xuống dưới, tiểu thư nhà bọn họ sẽ không phải là… không dám nghĩ tiếp, đều vội vàng xoay đầu qua, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra làm tiếp công việc.
"Muội ở đâu? Ta đưa muội về." Lý Tuyết Diên lôi kéo tay áo Bảo Nhi, nhắm mắt theo đuôi.
"Ta ở nông thôn, chúng ta đi theo xe bò tới, xe bò vẫn còn ở cửa thành chờ đấy. Tỷ về đi, lần sau ta tới đây sẽ đi tìm tỷ." Nói thật, Bảo Nhi cũng rất luyến tiếc, khó gặp được một người có thể nói thoải mái, không có gì giấu diếm. Bảo Nhi cắn cắn môi.
Hà Hoa và Tú Tú đã sớm chờ sốt ruột rồi, lúc thấy Bảo Nhi được vị Lý tiểu thư kia trả lại, mới thả lỏng tâm. Nhưng, sao hai người này lại quen thuộc như vậy?
Bảo Nhi được Lý Tuyết Diên đưa đến cửa thành, "Bảo Nhi, nếu muội có chuyện gì, trực tiếp phái người tới gọi ta là được, ta ở Lý Ký chờ muội nhé!"
"Được rồi, biết rồi, làm sao tỷ rầy rà như vậy." Chỉ lên trán của nàng ấy một cái, Bảo Nhi bò lên xe.
Xa xa đã thấy Nhạc Mặc đứng ở cửa thôn chờ, Bảo Nhi nhảy xuống xe, nhào thẳng vào trong lòng nam nhân kia, cũng không quản hai nữ nhân trên xe kia thấy thế nào, không đếm xỉa đến.
Trương Đại Thúc vội vàng đánh xe bò đưa Tú Tú và Hà Hoa vào trong thôn, Bảo Nhi đi theo Nhạc Mặc đạp bóng đêm chầm chậm đi về.
"Tướng công, hôm nay ta gặp được một người, nàng và ta rất hợp ý!" Bảo Nhi hưng phấn ôm cánh tay Nhạc mặc.
"Nam hay nữ vậy?" (*)
(*) Do trong tiếng bông hai từ 她(dành cho nữ) và từ 他(dành cho nam) đều phát âm là tā nên Nhạc Mặc không phân biệt được nam hay nữ.
"Hả?", "Ha ha, đương nhiên là soái ca á! Hai chúng ta hẹn ước, còn muốn tiếp tục gặp nhau đấy!" Bảo Nhi nâng khóe miệng lên, cười cong mày.
"Vậy lần sau vi phu cùng đi với nàng gặp xem" , Nhạc Mặc chau mày lại nói.
"Không cần, hai ta trò chuyện tốt vô cùng, chàng đi sẽ câu nệ!" Bảo Nhi nghẹn cười, nghiêm túc nói.
"Ta là tướng công của nàng, tất nhiên phải đến cho hợp với lễ nghi." Mỗ nam còn chưa có lấy lại được cảm giác, có chút phiền não.
"Không sao, không quan tâm những thứ tiểu tiết này" mỗ nữ tiếp tục tìm đường chết.
Nhạc Mặc đè nén lửa giận, sửa sang suy nghĩ lại một chút, nhẹ giọng nói, "Bảo Nhi, ngoan."
"Ha ha" mỗ nữ ngoan ngoãn gật đầu, cười đến run rẩy cả người.
Nhạc Mặc thế mới biết bé con này đang trêu mình, trực tiếp khiêng người lên, bước nhanh trở về phòng nhỏ Trà viên.
"Tướng công?" , Nhạc Mặc không để ý tới.
"Lão công?" , Nhạc Mặc tiếp tục cụp tròng mắt xuống.
Bảo Nhi nhíu mày, "Ui da, đau bụng quá… "
Nhạc Mặc trực tiếp ném đũa xuống, ôm người vào trong lòng, "Lại đau nữa sao? Ta đi nấu nước đường đỏ, ngoan nhé."
Dụ dỗ giống như dỗ trẻ con xoa bụng cho nàng, ôm người đi về phía giường.
"Không cần, muốn tướng công ôm." Bảo Nhi làm nũng vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên.
Nhạc Mặc đành phải vừa ôm người, vừa nhóm lửa, nấu nước đường đỏ.
Sau khi cơm nước xong, Nhạc Mặc thêm nước vào trong nồi.
"Tướng công, chàng thêm nhiều nước một chút, ta cũng muốn tắm, đã mấy ngày không tắm rồi, bẩn chết, rốt cuộc chấm dứt." Bảo Nhi vừa chơi đùa với Tiểu Đậu Tử, vừa nói với Nhạc Mặc.
Khóe miệng Nhạc Mặc giật giật, đúng là giày vò người mà, thì ra đã tốt hơn. Nhìn chằm chằm bé con đang chơi thích thú kia, nhếch khóe môi, "Được!"
"Bảo Nhi, nước pha xong rồi, nàng tới thử độ ấm một chút."
"Ừhm, vừa vặn, rốt cuộc có thể tắm rồi!" Không kịp chờ đợi kéo vạt áo, cởi áo ngoài ra. Cái gì cũng bất chấp, chỉ muốn mau mau vào trong nước ngâm.
Cho đến khi cởi hết vào trong thùng, mới phát giác nam nhân kia vẫn còn…
"Chàng, tướng công, sao chàng vẫn còn ở đây?"
Nhạc Mặc nhíu mày, bắt đầu cởi quần áo của mình.
Đương nhiên mỗ nữ biết kế tiếp là tình huống thế nào, cũng không kiểu cách, cầm khăn vải lên cứ thế xoa xoa.
"Tướng công có tình thú như thế, còn chơi uyên ương nghịch nước nữa." Đưa đầu ngón tay, nâng cằm mỗ nam lên.
"Phu nhân muốn chơi thế nào?" Mỗ nam tà mị khóe mắt đầy nụ cười, hai cánh tay tùy ý khoác lên bên trên thùng gỗ.
"Mệt quá , chàng tắm cho ta đi" , trực tiếp phất tay ra dáng ông chủ, ném khăn lên trên gương mặt tuấn tú của mỗ nam, úp sấp bên cạnh thùng.
Cơ hội như vậy, sao có thể bỏ qua! Mỗ nam từng tấc, tỉ mỉ xoa xoa, không thể coi là xoa, chỉ có thể coi là lau. Thận trọng, giống như sợ lau hỏng.
Mỗ nam dứt khoát ôm người vào trong lòng, Bảo Nhi lười biếng tựa vào trên vai người ta, hưởng thụ tắm kỳ miễn phí. Cái khác cũng khá tốt, chỉ là bị vật cứng ở phía dưới chỉa vào, có chút không thoải mái lắm.
Mỗ nam đúng thật là định lực tốt vô cùng, cứ như vậy đau khổ chờ đợi, cho đến khi tắm xong toàn thân mỗ nữ.
Ra khỏi thùng nước tắm, trực tiếp thổi đèn, ôm người bổ nhào tới trên giường.
"Hôm nay, ta muốn ở phía trên!" Trực tiếp cưỡi lên trên người Nhạc Mặc.
Bóng đêm dày đặc, ôn tình ấm áp, yêu thương quấn quýt.
"Nhạc công tử, cảm giác như thế nào?" Hơi thở mềm mại kề bên tai mỗ nam.
"Vi phu thích!" Nâng cao thân thể, nghênh đón.
Đêm hôm ấy, mỗ nữ dùng tất cả chiêu thức học được từ trong phim ảnh, vốn định đánh bại mỗ nam, nhưng, cuối cùng vẫn là xụi lơ trên giường, vô lực, nhìn mỗ nam hưng phấn tiếp tục dây dưa chiến đấu.
Ngày hôm sau, hai người cùng tỉnh lại. Mỗ nam vẫn tinh thần phấn chấn như cũ, mỗ nữ cắn hàm răng roẹt roẹt, tê liệt ở trên giường.
Buổi chiều, Bảo Nhi mới bò xuống giường, cầm bản thảo vẽ xong muốn tìm Tú Tú cắt ra hình. Thì thấy nương Nhị Cẩu Tử giống như điên đến từng nhà kêu gào khóc la.
Rất nhiều thôn phụ đều đi theo phía sau nương Nhị Cẩu Tử chỉ chỉ chõ chõ, "Bà nói cái này có phải là gây nghiệp chướng hay không á, người đang yên đang lành làm sao trở nên như vậy chứ?"
"Ôi trời, còn không phải là bà ta gây ra, cả đời toàn làm ra bao nhiêu chuyện, hiện tại bị báo ứng rồi đó!"
"Bà nói từ nhà này sang nhà khác, phải đến trăm nhà ăn cơm, đứa bé kia có thể khỏe lên được không? Ta cảm thấy không được!"
"Ai biết á, bà nói cũng lạ, ngày hôm qua đứa bé kia còn khá tốt chơi ở đầu thôn, hiện tại sắp không được rồi, đại phu thôn bên cạnh trực tiếp bảo chuẩn bị hậu sự, đưa vào trong trấn sẽ chết càng nhanh hơn. Hiện tại không phải quỳ từng nhà xin cơm đó sao!"
Bảo Nhi nghe ra sơ lược, không có nghe nữa, vào sân nhà Tú Tú.
"Bảo Nhi, tẩu nhìn thấy không?" Tú Tú lấy cái ghế đẩu cho Bảo Nhi, "Nương Nhị Cẩu Tử mới từ nhà ta đi không lâu, xin một ít gạo."
"Tôn tử nhà bà ta làm sao vậy?"
"Ta cũng không nghe rõ lắm, chỉ khóc gào nói là bị Diêm Vương ngắm trúng, muốn mang đi, xin cơm của trăm nhà, trấn giữ tà khí, kéo tôn tử nhà bà ta trở về." Tú Tú cầm giỏ nhỏ ra sân, trò chuyện với Bảo Nhi.
Bảo Nhi và Tú Tú thay nhau làm cả một buổi chiều, rốt cuộc có thể ra hình ra dạng, Bảo Nhi rất là hài lòng. Sắp xếp được hàng mẫu, mục tiêu trong lòng càng thêm kiên định.
"Thật là đẹp á!" Tú Tú cầm hàng mẫu làm xong yêu thích không buông tay.
"Hừm, cho ngươi một bản vẽ, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ một chút, chờ ngươi thông thạo khắp mọi mặt, chúng ta liền bắt đầu tuyển người, huấn luyện. Về sau, quần áo trong tiệm tùy ngươi chọn!"
"Bảo Nhi, ta thật sự rất hâm mộ tẩu!"
"Hâm mộ cái gì? Diện mạo ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, kiếp sau đi!"
"Tẩu đi chết đi, nha đầu chết tiệt kia. Ta là nói, trong đầu tẩu có quá nhiều tính toán."
"Ừhm, vậy ngươi sinh một khuê nữ nhận ta làm dưỡng mẫu đi, ta nhất định chỉ dạy hết!" Bảo Nhi nhìn bụng Tú Tú nói.
"Tẩu thật không biết xấu hổ, sao tẩu không sinh đi. Ta muốn sinh nhi tử cơ!"
"Được, được, ngươi có thể sinh cả một sọt !" Bảo Nhi trêu đùa cười.
Nương Nhị Cẩu Tử mới vừa đi, Trần thị liền lôi kéo trượng phu vào trong phòng.
"Tướng công à, chàng nói chuyện này có kỳ quái không?"
"Kỳ quái cái gì?" Nhạc Côn Bằng buồn bực nhìn Trần thị.
Trần thị ghé lại bên tai Nhạc Côn Bằng, thầm thì một hồi. Vẻ mặt Nhạc Côn Bằng lập tức trầm xuống, chuyện này thật đúng là khó mà nói.
Đây là tiểu thư nhà bọn họ sao? Không nhịn được nhìn chằm chằm Bảo Nhi quan sát từ trên xuống dưới, tiểu thư nhà bọn họ sẽ không phải là… không dám nghĩ tiếp, đều vội vàng xoay đầu qua, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra làm tiếp công việc.
"Muội ở đâu? Ta đưa muội về." Lý Tuyết Diên lôi kéo tay áo Bảo Nhi, nhắm mắt theo đuôi.
"Ta ở nông thôn, chúng ta đi theo xe bò tới, xe bò vẫn còn ở cửa thành chờ đấy. Tỷ về đi, lần sau ta tới đây sẽ đi tìm tỷ." Nói thật, Bảo Nhi cũng rất luyến tiếc, khó gặp được một người có thể nói thoải mái, không có gì giấu diếm. Bảo Nhi cắn cắn môi.
Hà Hoa và Tú Tú đã sớm chờ sốt ruột rồi, lúc thấy Bảo Nhi được vị Lý tiểu thư kia trả lại, mới thả lỏng tâm. Nhưng, sao hai người này lại quen thuộc như vậy?
Bảo Nhi được Lý Tuyết Diên đưa đến cửa thành, "Bảo Nhi, nếu muội có chuyện gì, trực tiếp phái người tới gọi ta là được, ta ở Lý Ký chờ muội nhé!"
"Được rồi, biết rồi, làm sao tỷ rầy rà như vậy." Chỉ lên trán của nàng ấy một cái, Bảo Nhi bò lên xe.
Xa xa đã thấy Nhạc Mặc đứng ở cửa thôn chờ, Bảo Nhi nhảy xuống xe, nhào thẳng vào trong lòng nam nhân kia, cũng không quản hai nữ nhân trên xe kia thấy thế nào, không đếm xỉa đến.
Trương Đại Thúc vội vàng đánh xe bò đưa Tú Tú và Hà Hoa vào trong thôn, Bảo Nhi đi theo Nhạc Mặc đạp bóng đêm chầm chậm đi về.
"Tướng công, hôm nay ta gặp được một người, nàng và ta rất hợp ý!" Bảo Nhi hưng phấn ôm cánh tay Nhạc mặc.
"Nam hay nữ vậy?" (*)
(*) Do trong tiếng bông hai từ 她(dành cho nữ) và từ 他(dành cho nam) đều phát âm là tā nên Nhạc Mặc không phân biệt được nam hay nữ.
"Hả?", "Ha ha, đương nhiên là soái ca á! Hai chúng ta hẹn ước, còn muốn tiếp tục gặp nhau đấy!" Bảo Nhi nâng khóe miệng lên, cười cong mày.
"Vậy lần sau vi phu cùng đi với nàng gặp xem" , Nhạc Mặc chau mày lại nói.
"Không cần, hai ta trò chuyện tốt vô cùng, chàng đi sẽ câu nệ!" Bảo Nhi nghẹn cười, nghiêm túc nói.
"Ta là tướng công của nàng, tất nhiên phải đến cho hợp với lễ nghi." Mỗ nam còn chưa có lấy lại được cảm giác, có chút phiền não.
"Không sao, không quan tâm những thứ tiểu tiết này" mỗ nữ tiếp tục tìm đường chết.
Nhạc Mặc đè nén lửa giận, sửa sang suy nghĩ lại một chút, nhẹ giọng nói, "Bảo Nhi, ngoan."
"Ha ha" mỗ nữ ngoan ngoãn gật đầu, cười đến run rẩy cả người.
Nhạc Mặc thế mới biết bé con này đang trêu mình, trực tiếp khiêng người lên, bước nhanh trở về phòng nhỏ Trà viên.
"Tướng công?" , Nhạc Mặc không để ý tới.
"Lão công?" , Nhạc Mặc tiếp tục cụp tròng mắt xuống.
Bảo Nhi nhíu mày, "Ui da, đau bụng quá… "
Nhạc Mặc trực tiếp ném đũa xuống, ôm người vào trong lòng, "Lại đau nữa sao? Ta đi nấu nước đường đỏ, ngoan nhé."
Dụ dỗ giống như dỗ trẻ con xoa bụng cho nàng, ôm người đi về phía giường.
"Không cần, muốn tướng công ôm." Bảo Nhi làm nũng vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên.
Nhạc Mặc đành phải vừa ôm người, vừa nhóm lửa, nấu nước đường đỏ.
Sau khi cơm nước xong, Nhạc Mặc thêm nước vào trong nồi.
"Tướng công, chàng thêm nhiều nước một chút, ta cũng muốn tắm, đã mấy ngày không tắm rồi, bẩn chết, rốt cuộc chấm dứt." Bảo Nhi vừa chơi đùa với Tiểu Đậu Tử, vừa nói với Nhạc Mặc.
Khóe miệng Nhạc Mặc giật giật, đúng là giày vò người mà, thì ra đã tốt hơn. Nhìn chằm chằm bé con đang chơi thích thú kia, nhếch khóe môi, "Được!"
"Bảo Nhi, nước pha xong rồi, nàng tới thử độ ấm một chút."
"Ừhm, vừa vặn, rốt cuộc có thể tắm rồi!" Không kịp chờ đợi kéo vạt áo, cởi áo ngoài ra. Cái gì cũng bất chấp, chỉ muốn mau mau vào trong nước ngâm.
Cho đến khi cởi hết vào trong thùng, mới phát giác nam nhân kia vẫn còn…
"Chàng, tướng công, sao chàng vẫn còn ở đây?"
Nhạc Mặc nhíu mày, bắt đầu cởi quần áo của mình.
Đương nhiên mỗ nữ biết kế tiếp là tình huống thế nào, cũng không kiểu cách, cầm khăn vải lên cứ thế xoa xoa.
"Tướng công có tình thú như thế, còn chơi uyên ương nghịch nước nữa." Đưa đầu ngón tay, nâng cằm mỗ nam lên.
"Phu nhân muốn chơi thế nào?" Mỗ nam tà mị khóe mắt đầy nụ cười, hai cánh tay tùy ý khoác lên bên trên thùng gỗ.
"Mệt quá , chàng tắm cho ta đi" , trực tiếp phất tay ra dáng ông chủ, ném khăn lên trên gương mặt tuấn tú của mỗ nam, úp sấp bên cạnh thùng.
Cơ hội như vậy, sao có thể bỏ qua! Mỗ nam từng tấc, tỉ mỉ xoa xoa, không thể coi là xoa, chỉ có thể coi là lau. Thận trọng, giống như sợ lau hỏng.
Mỗ nam dứt khoát ôm người vào trong lòng, Bảo Nhi lười biếng tựa vào trên vai người ta, hưởng thụ tắm kỳ miễn phí. Cái khác cũng khá tốt, chỉ là bị vật cứng ở phía dưới chỉa vào, có chút không thoải mái lắm.
Mỗ nam đúng thật là định lực tốt vô cùng, cứ như vậy đau khổ chờ đợi, cho đến khi tắm xong toàn thân mỗ nữ.
Ra khỏi thùng nước tắm, trực tiếp thổi đèn, ôm người bổ nhào tới trên giường.
"Hôm nay, ta muốn ở phía trên!" Trực tiếp cưỡi lên trên người Nhạc Mặc.
Bóng đêm dày đặc, ôn tình ấm áp, yêu thương quấn quýt.
"Nhạc công tử, cảm giác như thế nào?" Hơi thở mềm mại kề bên tai mỗ nam.
"Vi phu thích!" Nâng cao thân thể, nghênh đón.
Đêm hôm ấy, mỗ nữ dùng tất cả chiêu thức học được từ trong phim ảnh, vốn định đánh bại mỗ nam, nhưng, cuối cùng vẫn là xụi lơ trên giường, vô lực, nhìn mỗ nam hưng phấn tiếp tục dây dưa chiến đấu.
Ngày hôm sau, hai người cùng tỉnh lại. Mỗ nam vẫn tinh thần phấn chấn như cũ, mỗ nữ cắn hàm răng roẹt roẹt, tê liệt ở trên giường.
Buổi chiều, Bảo Nhi mới bò xuống giường, cầm bản thảo vẽ xong muốn tìm Tú Tú cắt ra hình. Thì thấy nương Nhị Cẩu Tử giống như điên đến từng nhà kêu gào khóc la.
Rất nhiều thôn phụ đều đi theo phía sau nương Nhị Cẩu Tử chỉ chỉ chõ chõ, "Bà nói cái này có phải là gây nghiệp chướng hay không á, người đang yên đang lành làm sao trở nên như vậy chứ?"
"Ôi trời, còn không phải là bà ta gây ra, cả đời toàn làm ra bao nhiêu chuyện, hiện tại bị báo ứng rồi đó!"
"Bà nói từ nhà này sang nhà khác, phải đến trăm nhà ăn cơm, đứa bé kia có thể khỏe lên được không? Ta cảm thấy không được!"
"Ai biết á, bà nói cũng lạ, ngày hôm qua đứa bé kia còn khá tốt chơi ở đầu thôn, hiện tại sắp không được rồi, đại phu thôn bên cạnh trực tiếp bảo chuẩn bị hậu sự, đưa vào trong trấn sẽ chết càng nhanh hơn. Hiện tại không phải quỳ từng nhà xin cơm đó sao!"
Bảo Nhi nghe ra sơ lược, không có nghe nữa, vào sân nhà Tú Tú.
"Bảo Nhi, tẩu nhìn thấy không?" Tú Tú lấy cái ghế đẩu cho Bảo Nhi, "Nương Nhị Cẩu Tử mới từ nhà ta đi không lâu, xin một ít gạo."
"Tôn tử nhà bà ta làm sao vậy?"
"Ta cũng không nghe rõ lắm, chỉ khóc gào nói là bị Diêm Vương ngắm trúng, muốn mang đi, xin cơm của trăm nhà, trấn giữ tà khí, kéo tôn tử nhà bà ta trở về." Tú Tú cầm giỏ nhỏ ra sân, trò chuyện với Bảo Nhi.
Bảo Nhi và Tú Tú thay nhau làm cả một buổi chiều, rốt cuộc có thể ra hình ra dạng, Bảo Nhi rất là hài lòng. Sắp xếp được hàng mẫu, mục tiêu trong lòng càng thêm kiên định.
"Thật là đẹp á!" Tú Tú cầm hàng mẫu làm xong yêu thích không buông tay.
"Hừm, cho ngươi một bản vẽ, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ một chút, chờ ngươi thông thạo khắp mọi mặt, chúng ta liền bắt đầu tuyển người, huấn luyện. Về sau, quần áo trong tiệm tùy ngươi chọn!"
"Bảo Nhi, ta thật sự rất hâm mộ tẩu!"
"Hâm mộ cái gì? Diện mạo ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, kiếp sau đi!"
"Tẩu đi chết đi, nha đầu chết tiệt kia. Ta là nói, trong đầu tẩu có quá nhiều tính toán."
"Ừhm, vậy ngươi sinh một khuê nữ nhận ta làm dưỡng mẫu đi, ta nhất định chỉ dạy hết!" Bảo Nhi nhìn bụng Tú Tú nói.
"Tẩu thật không biết xấu hổ, sao tẩu không sinh đi. Ta muốn sinh nhi tử cơ!"
"Được, được, ngươi có thể sinh cả một sọt !" Bảo Nhi trêu đùa cười.
Nương Nhị Cẩu Tử mới vừa đi, Trần thị liền lôi kéo trượng phu vào trong phòng.
"Tướng công à, chàng nói chuyện này có kỳ quái không?"
"Kỳ quái cái gì?" Nhạc Côn Bằng buồn bực nhìn Trần thị.
Trần thị ghé lại bên tai Nhạc Côn Bằng, thầm thì một hồi. Vẻ mặt Nhạc Côn Bằng lập tức trầm xuống, chuyện này thật đúng là khó mà nói.
Tác giả :
Mạch Hương Sắt