Cực Sủng Đệ Nhất Phu Nhân
Chương 43: Nửa kín nửa hở mới quyến rũ người khác (2)
Quả thực là mỹ nhân dân quốc đi ra từ vùng Thượng Hải, đô thị có nhiều người nước ngoài ở, thần bí xinh đẹp, mê hoặc lòng người.
Bạch Lăng cầm lấy túi xách xinh xắn màu vàng, trong mắt mang theo lạnh lùng, cánh môi hồng cong lên trong gương.
Hôm nay cô đi xem cái gọi là xã hội thượng lưu có bộ dạng gì.
Khi đi giày cao gót màu đen tinh xảo xuống lầu, ngay cả quản gia sau khi nhìn thấy cô cũng sửng sốt một phen.
Ý thức được mình thất thố, liền vội vàng cúi đầu.
“Bà chủ, xe đã chuẩn bị xong rồi, mời cô.”
Quả nhiên sau khi Bạch Lăng bước vào hội trường yến hội lập tức gây ra bùng nổ, giống như người bước ra từ bức họa, đột nhiên xuất hiện.
Sau khi hội trường yên tĩnh ngắn ngủi rất nhanh lại khôi phục như thường, nhưng mà tất cả mọi người đều chú ý đến hành động của Bạch Lăng theo bản năng.
Có người từng thấy Lan San nhận ra cô, nhỏ giọng thì thầm với người bên cạnh.
Trong lòng Bạch Lăng có chút khẩn trương, cô tới quá qua loa, nơi này không có một người cô quen.
Bạch Lăng và người khác có phần khác nhau, người khác càng khẩn trương thì càng có vẻ nhát gan. Nhưng cô khẩn trương trên mặt lại càng bình tĩnh.
Gai trên người đều dựng thẳng lên, tùy thời phòng bị bên ngoài công kích.
Cũng không phải đạo hạnh của cô cao, mà cô khẩn trương trên mặt liền cứng ngắc, cứng đờ cứng rắn cố định một biểu tình.
Hơi năng cằm lên, nhìn không chớp mắt, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, vẻ mặt lạnh lùng, giống như nữ vương theo khuôn mẫu, kỳ thật trong lòng cô cực kỳ hoảng sợ.
Ánh mắt xung quanh nhìn cô, lại càng làm toàn thân cô cảm thấy không thoải mái.
Cô cực kỳ muốn biết Lan San này rốt cuộc đắc tội bao nhiêu người…
Tại sao ánh mắt người ở đây nhìn cô, không có một người hiền lành.
Có mấy người đến chào hỏi cô, Bạch Lăng cười gượng cho qua, cô căn bản không quen có được không.
May mắn là lúc cô đến, mở màn đã xong rồi, Minh Dạ đọc diễn văn cũng xong rồi, còn lại là sống phóng túng.
Lúc phục vụ đi qua người cô, Bạch Lăng cầm lấy một ly sâm banh.
Nhàm chán liếc nhìn xung qunh, hối hận đêm nay lại đến đây.
Bên kia, lúc đó Minh Dạ đang ngồi khu nghỉ ngơi được thiết kế dành riêng cho anh, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt u ám, nhìn không ra là vui hay buồn.
Bạch Lăng cầm lấy túi xách xinh xắn màu vàng, trong mắt mang theo lạnh lùng, cánh môi hồng cong lên trong gương.
Hôm nay cô đi xem cái gọi là xã hội thượng lưu có bộ dạng gì.
Khi đi giày cao gót màu đen tinh xảo xuống lầu, ngay cả quản gia sau khi nhìn thấy cô cũng sửng sốt một phen.
Ý thức được mình thất thố, liền vội vàng cúi đầu.
“Bà chủ, xe đã chuẩn bị xong rồi, mời cô.”
Quả nhiên sau khi Bạch Lăng bước vào hội trường yến hội lập tức gây ra bùng nổ, giống như người bước ra từ bức họa, đột nhiên xuất hiện.
Sau khi hội trường yên tĩnh ngắn ngủi rất nhanh lại khôi phục như thường, nhưng mà tất cả mọi người đều chú ý đến hành động của Bạch Lăng theo bản năng.
Có người từng thấy Lan San nhận ra cô, nhỏ giọng thì thầm với người bên cạnh.
Trong lòng Bạch Lăng có chút khẩn trương, cô tới quá qua loa, nơi này không có một người cô quen.
Bạch Lăng và người khác có phần khác nhau, người khác càng khẩn trương thì càng có vẻ nhát gan. Nhưng cô khẩn trương trên mặt lại càng bình tĩnh.
Gai trên người đều dựng thẳng lên, tùy thời phòng bị bên ngoài công kích.
Cũng không phải đạo hạnh của cô cao, mà cô khẩn trương trên mặt liền cứng ngắc, cứng đờ cứng rắn cố định một biểu tình.
Hơi năng cằm lên, nhìn không chớp mắt, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, vẻ mặt lạnh lùng, giống như nữ vương theo khuôn mẫu, kỳ thật trong lòng cô cực kỳ hoảng sợ.
Ánh mắt xung quanh nhìn cô, lại càng làm toàn thân cô cảm thấy không thoải mái.
Cô cực kỳ muốn biết Lan San này rốt cuộc đắc tội bao nhiêu người…
Tại sao ánh mắt người ở đây nhìn cô, không có một người hiền lành.
Có mấy người đến chào hỏi cô, Bạch Lăng cười gượng cho qua, cô căn bản không quen có được không.
May mắn là lúc cô đến, mở màn đã xong rồi, Minh Dạ đọc diễn văn cũng xong rồi, còn lại là sống phóng túng.
Lúc phục vụ đi qua người cô, Bạch Lăng cầm lấy một ly sâm banh.
Nhàm chán liếc nhìn xung qunh, hối hận đêm nay lại đến đây.
Bên kia, lúc đó Minh Dạ đang ngồi khu nghỉ ngơi được thiết kế dành riêng cho anh, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt u ám, nhìn không ra là vui hay buồn.
Tác giả :
Thập Nguyệt Sơ